Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Cảm thấy bàn tay mình bị một bàn tay to ấm áp khác nắm chặt, cô nhìn về phía chủ nhân , sau đó nhẹ nhàng dựa đầu dưới gối mềm mại, khẽ mỉm cười, mở miệng có chút suy yếu vô lực: "Em ngủ mơ."
"Thật sao?" Nguyệt Độc Nhất cười.
"Dạ, mộng rất đẹp." Trình Trình nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy mệt quá, còn muốn ngủ thêm một lát, sau khi tỉnh ngủ sẽ nói cho anh biết, hình như cô đã yêu anh.
"Trình Trình tiểu thư chỉ ngủ thiếp đi." Thuỷ Bách Thiên sau khi xem qua bảo Nguyệt Độc Nhất yên tâm.
Mọi người đều thở phào, tầm mắt Nguyệt Độc Nhất chuyển qua trên người Lạc Phàm, ngỏ ý cảm ơn: "Cám ơn anh, Lạc tiên sinh."
"Không cần khách khí, mấu chốt còn là nghị lực của Nguyệt tiên sinh ngài, Lạc Phàm cũng không có giúp quá nhiều." Lạc Phàm từ trong thâm tâm đối với Nguyệt thiếu chủ này cảm thấy bội phục, cũng thấy cô gái này rất may mắn, được một người đàn ông bất li bất khí (không xa không rời) yêu như vậy.
"Phil, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, chuyện còn lại giao cho tôi." Hill nhìn anh mệt mỏi, mở miệng nói.
Nguyệt Độc Nhất gật đầu, tất cả mọi người thối lui ra khỏi gian phòng, Nguyệt Độc Nhất chui vào trong chăn, ôm Trình Trình vào lòng, không bao lâu thì ngủ.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, Trình Trình cảm thấy thật ấm áp, mở mắt ra, từ trong lồng ngực bền chắc ngẩng đầu lên. Dáng dấp anh thật đẹp mắt, có lúc cô nhìn Trình Vũ đã cảm thấy con trai nhà mình về sau nhất định sẽ trở thành một đại suất ca siêu cấp vô địch, nhưng ngũ quan Trình Vũ phần lớn là kế thừa từ người đàn ông này.
Giống như nhiều cô gái đã làm, Trình Trình dùng ngón trỏ lướt qua khuôn mặt Nguyệt Độc Nhất, một đường từ lông mày đến mắt, rồi lỗ mũi, cuối cùng rơi vào đôi môi ôn nhu băng lạnh , cứ như vậy bất động sửng sốt.
Nguyệt Độc Nhất đã sớm tỉnh lại đang kỳ quái tại sao cô không có động tác kế tiếp, bắt được ngón tay của cô còn đang đặt ở trên môi anh : "Nghĩ cái gì?"
Bị bắt gặp, Trình Trình định rút tay về, lại bị anh nắm chặt không thả, mặt cô ửng hồng, vừa ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt đen thâm thúy kia, ánh mắt vừa tiếp xúc liền rời đi, vùi đầu vào trong ngực Nguyệt Độc Nhất không chịu ngẩng đầu lên: "Em nghĩ. . . Em có thể đã yêu anh. . ."
Âm thanh như muỗi kêu, là người có thính lực tốt cũng không quá quan tâm có thể nghe thấy hay không, nhưng Nguyệt Độc Nhất lại giật mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Trình Trình cho là anh lại ngủ thiếp đi, ngẩng đầu len lén nhìn một cái, vừa lúc cũng thấy Nguyệt Độc Nhất chăm chú nhìn mình, chẳng lẽ anh ấy không nghe thấy?
"Nói lại một lần."
"Nói gì?"
"Em mới vừa nói."
Trình Trình hít sâu một hơi, lấy dũng khí: "Em nghĩ. . .Em có thể đã yêu anh. . ." Kỳ thật dũng khí của Trình Trình xem ra còn chưa phải quá lớn, âm thanh vừa ra khỏi miệng liền nhỏ đến không thể nghe thấy.
"Em nói cái gì?"
Trình Trình hít vào một hơi nữa, không đếm xỉa đến khí phách, nhắm mắt lại, lớn tiếng hô: "Em nói, em thích anh, em có thể đã yêu anh, Em! Yêu! Anh! Rồi !"
"Ha ha. . ." Nguyệt Độc Nhất nở nụ cười, đó là lần đầu tiên Trình Trình nhìn anh cười như vậy, không có bất kỳ ẩn nhẫn, nụ cười này lại khiến Trình Trình ngây người, sau đó mới phát hiện có cái gì không đúng: "Anh đùa bỡn em? Anh rõ ràng đã nghe thấy!"
"Anh tất nhiên nghe thấy, em nói lớn tiếng như vậy những người ngoài cửa cũng có thể nghe thấy." Nguyệt Độc Nhất nhìn ra ngoài cửa, nhưng tâm tình anh đang tốt cũng không để ý những người đó nghe lén.
Mấy người ở ngoài cửa, thấy thiếu chủ biết bọn họ nghe lén cũng không đuổi bọn họ đi, như vậy bọn họ dứt khoát quang minh chính đại tiếp tục nghe lén, chỉ có Hill không tiếng động đi ra ngoài.
Trình Trình cảm giác mặt của mình nhất định là rất đỏ, không cam tâm: "Vậy còn anh."
"Anh làm sao?" Nguyệt Độc Nhất làm bộ như không hiểu.
"Lúc này không phải là anh nên. . . Nên thâm tình khẩn thiết nói với em' anh cũng yêu em ' hoặc là ' anh sẽ chăm sóc em cả đời ' hay giả là 'cả đời này anh sẽ đối với em thật tốt ' hay sao?" Trình Trình buồn bực.
"Tại sao anh phải nói như vậy?" Nguyệt Độc Nhất thu hồi nụ cười, lại không che giấu được ánh cười trong đáy mắt.
Đúng rồi, tại sao anh phải nói như vậy. Trình Trình suy nghĩ một chút, chỉ là. . . Chỉ là trong phim truyền hình tám giờ không phải đều diễn như vậy sao .
Em yêu anh.
Anh cũng yêu em.
Em yêu anh yêu biển cạn đá mòn.
Anh yêu em yêu đến chết cũng không đổi.
Suy nghĩ một chút nếu Nguyệt Độc Nhất nói với cô như vậy, không những khiến cô nổi hết cả da gà đồng thời còn hoài nghi đầu anh bị người ngoài hành tinh xâm chiếm. Nhưng. . . Nhưng mặc dù không đến mức biển cạn đá mòn đến chết cũng không đổi, ít nhất nghe người đàn ông mình thích nói yêu mình cũng chính là tâm nguyện của mỗi một cô gái . Nhìn Nguyệt Độc Nhất định đứng dậy, Trình Trình cảm giác mình bị thua thiệt lớn.
Ngày thứ hai Trình Trình tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đem mọi chuyện đều giao cho Nguyệt Độc Nhất, Hill cũng nhàn rỗi. Trước sân nhà , ánh mặt trời chiếu vào tây trang màu trắng ưu nhã trên thân hình người đàn ông, anh ta nhắm hai mắt, giống như đang ngủ, ánh nắng nhu hoà khẽ vuốt qua gương mặt tinh tế của anh, muốn gạt đi những đau đớn nặng nề trên người anh diễn đàn lê quý đôn.
Mặc dù anh sớm biết rõ Trình Trình cùng Phil có tình cảm, cũng chưa từng nghĩ muốn phá hư, nhưng không ngờ chính tai nghe được lại khiến anh cảm thấy đau lòng, Hill mở mắt ra, đối diện với bầu trời xanh thẳm là cặp mắt tràn đầy tịch mịch, trên bầu trời mẹ anh tựa hồ đang hướng về phía anh mỉm cười, anh đưa tay ra bắt, cũng chỉ có gió nhẹ từ ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, một làn gió xuyên thấu qua trái tim, lưu lại một mảnh ký ức trống rỗng.
"Hill."
Helen lần đầu tiên nhìn thấy Hill chìm ngập trong quá khứ, hai chân bám trên người anh như gấu koala , cái miệng nhỏ nhắn in lại một nụ hôn ướt át trên mặt anh, đối với con gấu koala bất thình lình này, Hill đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ cau mày, kéo cô từ trên người mình xuống: "Sao em lại tới đây."
"Em tới tìm anh ." Nhìn thấy Hill Helen liền vui vẻ khác thường.
Mắt nhìn thẳng Helen Hill phát hiện cô đã thay đổi, vốn là tóc vàng hôm nay được nhuộm thành màu đen, búi gọn gàng ở phía sau, vốn là con ngươi màu xanh lam cũng dùng kính sát tròng che giấu biến thành màu đen, trong long Hill lúc này vô cùng phức tạp, anh vừa tức vừa giận, anh cho là ban đầu Helen chỉ kích động, không ngờ cô làm thật: "Tóc của em. . ."
"Nhìn được không?" Helen cười hì hì.
"Hồ nháo!" Hill quát lớn một tiếng, nụ cười bên khoé miệng Helen cứng ngắc, "Em đến tột cùng còn muốn hồ đồ tới khi nào, em làm như vậy cũng không thay đổi được gì!"
Helen cắn môi dưới, trong lòng uất ức tới cực điểm: "Em không có hồ đồ, em thích anh, em yêu anh, anh thích người phương Đông, em liền nhuộm tóc đen, anh thích các cô dịu dàng, về sau em sẽ không càn quấy, em cũng có thể dịu dàng,em làm nhiều như vậy, chỉ hi vọng anh có thể yêu em, tại sao chính anh lại không hiểu."
"Helen, anh đã nói rồi anh chỉ . ."
"Làm em gái ư, em không muốn làm em gái gì hết, em muốn làm vợ của anh." nước mắt Helen tràn ngập khoé mi, nhưng cô cắn môi dưới quật cường không khóc, cô cảm thấy cô yêu thích mệt mỏi, nhưng cô thật không thể buông tha người đàn ông trước mắt này, "Shere, em không nghĩ anh có thể lập tức yêu em, chỉ cần anh đừng đuổi em đi, để cho em ở lại bên cạnh anh, có được hay không."
Đối mặt với Helen thấp giọng thỉnh cầu, Hill có một khắc mềm lòng, nhưng anh không thể nào yêu Helen, làm như vậy chỉ lãng phí thời gian của Helen , đối với Helen mà nói thực sự là tàn nhẫn, anh quay đầu, lạnh nhạt cự tuyệt: "Không được, cho dù có lâu hơn nữa anh cũng sẽ không yêu, coi trọng em."
Helen không thể chịu đựng được câu trả lời như vậy, khiếp sợ lui về phía sau một bước, nước mắt không cách nào khống chế rơi xuống: "em biết rõ anh thích Trình Trình, nếu không sẽ không vì cô ấy gặp nguy hiểm quên cả tính mạng của mình xông lên bảo vệ cô ấy, anh nghĩ rằng chúng ta đều là kẻ ngu ư, ngay cả em cũng nhìn ra, anh cho rằng Phil sẽ không nhìn ra, anh ta là anh em của anh, anh ta không đề cập tới anh cho rằng anh có thể an tĩnh như vậy ở lại bên cạnh bọn họ, chuyện gì cũng không có? Không thể nào, huống chi người Trình Trình thích là Phil, anh căn bản không có cơ hội, Shere, anh tỉnh táo một chút đi!"
Bí mật đáy lòng cứ như vậy bị tố giác, vốn là chuyện này anh chỉ là muốn vĩnh viễn để ở trong lòng, Hill thẹn quá thành giận: "Không cần em nhắc nhở anh! Chuyện của anh không có quan hệ gì với em!" Helen nói không sai,cô ấy cũng nhìn ra được, Phil không thể nào không phát giác.
"Ha ha. . . Chẳng quan hệ tới em, Đúng vậy . . . Chẳng quan hệ tới em. . ." Helen tự lẩm bẩm đôi câu, xoay người chạy.
Hill còn đang suy nghĩ lời Helen nói, nếu như Phil thật sự biết, vậy mình có phải hay không rời đi.
"Anh còn không mau đuổi theo."
Hill khiếp sợ quay đầu, thấy Trình Trình xuất hiện sau lưng, ánh mắt có chút nóng nảy, Trình Trình thấy anh nhìn mình như thế , nói xin lỗi: "Em thấy thời tiết tốt cho nên ra ngoài phơi nắng. . . em không phải cố ý nghe . . .em cũng không nghe được gì. . . Được rồi. . . nghe được một chút. . . Dù sao. . . Không nói. . . em đi tìm Helen trở về."
Đến khi Trình Trình chạy ra ngoài, đã không còn bóng dáng Helen , cô đột nhiên nghĩ đến nơi Helen có thể sẽ đi, chặn tắc xi lại.
Quán bar ngầm vẫn xa hoa truỵ lạc như cũ, ca múa ồn ào náo động, Trình Trình đi vào đây cũng mất rất nhiều thời gian, cô gọi tắc xi cư nhiên lại không biết nơi này, nhiều lần trắc trở quanh đi quẩn lại mới tìm được chỗ này, cô vẫn mang theo mặt nạ bươm bướm, đến nơi người người chen nhau tìm kiếm bóng dáng Helen.
Trong góc tối, Helen đã sớm uống đến thần chí không rõ, rượu kia giống như nước rót vào miệng, An Kỳ khuyên thế nào cũng không được, từ những lời nói lảm nhảm trong miệng Trình Trình cô biết được ngọn nguồn, chính là cô gái hôm đó, đối với người phụ nữ kia An Kỳ vẫn còn thấy lạ lẫm, dù sao có thể khiến Hoa Điệp Vũ hứng thú cũng không có nhiều người, vừa vặn người phụ nữ kia chính là một. Ánh mắt của cô rơi vào trong sàn nhảy hết nhìn đông tới nhìn tây, cô nhìn Helen một cái, người này đã sớm bất tỉnh nhân sự, nhớ tới Hoa Điệp Vũ, nhớ tới Helen, trên gương mặt thanh tú của An Kỳ lộ ra một chút hận ý.
Đang tìm kiếm Helen, Trình Trình đột nhiên bị mấy người lạ mặt bịt mắt kéo tới một gian phòng. Đợi đến khi ánh mắt của cô được tự do, cô nhìn thấy hai người đàn ông trước mặt rồi nhìn đến An Kỳ đang đi tới, cô ta gật đầu với hai gã này một cái, họ liền thối lui ra khỏi phòng.
"An Kỳ?" Trình Trình nhớ ra cô ta, nhìn thấy cô ta có chút vui vẻ, cô ta nhất định biết Helen ở đâu, "Helen có tới tìm cô không?"
"Cô còn có mặt mũi đến tìm Helen?" An Kỳ không vui nhìn Trình Trình, cô ghét nhất loại đàn bà làm bộ bày đặt dáng vẻ vô tội.
Trình Trình không nghĩ An Kỳ bây giờ và bộ dáng vô dụng thanh thuần ngày đó kém quá nhiều, có lẽ Helen đã nói với cô ấy cái gì khiến cô ấy tức giận: "Có lẽ Helen đã hiểu lầm, tôi tới đưa cô ấy trở về, có lời gì có thể từ từ nói."
"Hiểu lầm! Tôi nhìn không giống như là hiểu lầm, loại đàn bà như cô cũng biết cả ngày giả bộ vô tội lừa gạt tình cảm của người khác sao, tôi ghét nhất những người như vậy."
Trình Trình không thích bị nói như vậy, cũng không thích An Kỳ biến chuyển như vậy, có thể cảm thấy An Kỳ đối với cô địch ý, nếu không có cách nào tiếp tục nói chuyện, vậy cô cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này: "Đầu tiên tôi không phải là người giả bộ vô tội nên không cần cô tới phán xét, không có cách nào để cho cô yêu thích tôi, tôi rất xin lỗi, chẳng qua tôi cũng không ưa thích mấy người phụ nữ trước sau khác biệt một trời một vực như vậy, người nào đang giả bộ vô tội giả bộ thanh thuần trong nội tâm hiểu rõ ràng là tốt rồi, xin lỗi, nhường đường một chút."
"Muốn đi?" Nghe Trình Trình lạnh nhạt châm chọc sắc mặt An Kỳ rất khó nhìn, "Nghĩ dễ vậy sao."
"An Kỳ, cô nói giới thiệu cho chúng tôi cô nàng mới, người đâu rồi?"
Trình Trình cau mày nhìn người phụ nữ toàn thân đầy mùi rượu đang đẩy cửa vào, người phụ nữ có gương mặt dữ tợn không khách khí khoác lên vai An Kỳ , nhìn Trình Trình không nhịn được chắc lưỡi hít hà: "Quả nhiên không sai."
"Trần tỷ, đây là người mới tới, còn bướng bỉnh lắm, chị cũng phải cẩn thận một chút." An Kỳ nhìn sắc mặt trắng bệch của Trình Trình, hả hê. Xem cô còn có thể mạnh miệng được nữa không.
"Mới tới? Ta thích nhất." Người phụ nữ được gọi là Trần tỷ bộ dáng say rượu lảo đảo, hướng về phía Trình Trình.
An Kỳ lặng yên không tiếng động ra ngoài, khóa cửa lại, nhìn cái chìa khóa ở trong tay, cong môi cười.
Helen chạy đi nhà cầu nôn mấy lần, hơi tỉnh táo, nâng trán chợp mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy An Kỳ trở lại hỏi: "Vừa mới đi đâu?"
"Thay cô đi báo thù."
"Báo thù?" Helen nhấp một ngụm nước đá, lại thư thái chút, "Báo thù gì."
An Kỳ nói lại hết mọi chuyện, cũng không lừa gạt Helen, Helen nghe xong sắc mặt càng ngày càng khó coi, nha đầu này quả thật to gan, không kể Trình Trình là chị em của mình, mặc dù không phải, nếu để cho Phil biết, cô chết thế nào cũng không biết, cô tuyệt đối tin tưởng nếu như Trình Trình xảy ra chuyện gì, Phil tuyệt đối sẽ không bận tâm giao tình giữa cô và anh mà tha cho cô, lại thêm hôm nay Trình Trình còn mang thai, cô ảo não bỏ lại một câu: "Cô phải cầu mong Trình Trình sẽ không xảy ra chuyện gì , nếu không hai chúng ta. . . Không không. . . Ngay cả quầy rượu này cũng xong đời. Đưa chìa khóa cho tôi!"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ." An Kỳ bị Helen nói khiến cho tâm trí hoảng loạn.
"Rất nghiêm trọng! So với cô nghĩ còn nghiêm trọng hơn!" Helen không do dự đoạt lấy chìa khoá từ tay An Kỳ.
Bên trong phòng, người phụ nữ cả người toàn mùi rượu đè ở Trình Trình ở dưới thân, miệng heo kia còn muốn hôn mặt Trình Trình, Trình Trình nỗ lực chống cự, người phụ nữ này liền bĩu môi hôn loạn không khí một hồi, thỉnh thoảng còn có nước miếng chảy xuống, đáng chết, người phụ nữ này sao có thể mập như vậy. Đang lúc cánh tay nhỏ yếu của Trình Trình sắp không chịu được nữa, cửa bị một cước đá văng ra.
Hoa Điệp Vũ đang mang mặt nạ, một cước đá tung khung cửa, hai tay ôm ngực, khóe miệng như có như không mang theo nụ cười, mở cao xiên sườn xám đem lấy nàng đùi đẹp hiển lộ hoàn toàn: "Trần tiểu thư làm trò cười ngược lại tìm được trên người phụ nữ của tôi?"
Người phụ nữ gọi là Trần tỷ nghe tiếng Hoa Điệp Vũ một cái liền tỉnh táo, lập tức từ trên người Trình Trình nhảy xuống: "Ha ha. . . Tôi không phải biết cô ấy là người phụ nữ của Hoa lão bản . . Xin lỗi xin lỗi. . . Tôi lập tức đi ngay. . . Lập tức đi. . ."
Gánh nặng trên người không còn, Trình Trình thở phào nhẹ nhõm, cánh tay mỏi nhừ. Trần tỷ muốn đi nhưng bị chân Hoa Điệp Vũ chắn ngang, một chút cũng không muốn nhượng bộ: "Trần tiểu thư cứ như thế mà đi sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi Điệp Vũ để ở đâu đây?"
"Tôi trả tiền. . . Hoa lão bản nói giá. . .tôi sẽ bồi thường. . ." Trần tỷ vạn lần không muốn đắc tội Hoa Điệp Vũ này, chỉ cần anh ta mở miệng, cô đều đồng ý.
"Đối với người phụ nữ của tôi lại dám sờ soạng dám hôn mà nghĩ chỉ cần trả tiền thì có thể đi hay sao? Chẳng lẽ người phụ nữ của Điệp Vũ này chỉ cần trả tiền là có thể tùy tiện sờ tùy tiện hôn?"
Cái gì mà người phụ nữ của anh! Người kia là phụ nữ của anh! Trình Trình.
"Vậy anh muốn như thế nào?" Trần tỷ cẩn thận hỏi.
"Người tới." Hoa Điệp Vũ vỗ tay một cái, hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện.
"Lão bản."
"Ném ra ngoài, về sau không phải người nào cũng cho vào, nhìn phiền lòng." Hoa Điệp Vũ ghét bỏ nói.
"Vâng"
Thấy người bị mang đi, Trình Trình sửa sang lại quần áo xộc xệch: "Cám ơn chị."
"So với khẩu đầu cảm tạ, tôi thích cái gì đó thực chất hơn, thí dụ như được mỹ nữ hôn ...." Hoa Điệp Vũ nâng cằm Trình Trình lên.
Helen chạy tới thấy Trình Trình đã được cứu, thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô còn chưa đến mức bị Phil loạn đao mà chém chết. Nhưng một khắc sau đó cô nhìn đến trái tim cơ hồ ngừng đập, cánh môi đỏ au của Hoa Điệp Vũ sắp hôn Trình Trình , mà một đầu khác Phil và Hill cùng nhau đi về phía cô, Phil đi phía trước với cặp mắt bốc lửa, bộ dáng kia hận không được lột da Hoa Điệp Vũ .
Trình Trình không chú ý tới bọn Nguyệt Độc Nhất đến, nhưng cô cũng không cảm thấy Hoa Điệp Vũ sẽ hôn mình, cho nên cũng không phản kháng: "Tôi không phải là người đồng tính."
"Không sao." Hoa Điệp Vũ dĩ nhiên thấy Nguyệt Độc Nhất đi tới, ý muốn đùa giỡn, sẽ phải hôn Trình Trình một lát, trên cổ của cô đột nhiên xuất hiện con dao găm lạnh lẽo.
Ngay sau đó tiếng người đàn ông không mang một chút nhiệt độ cảnh cáo: "Có gan cô liền hôn đi."
"Nguyệt Độc Nhất."
Nguyệt Độc Nhất kéo Trình Trình lại, người sau ngoan ngoãn im lặng, biết hắn giờ phút này rất tức giận, ít chọc giận hắn thì tốt hơn. Hoa Điệp Vũ thức thời ngoan ngoãn buông Trình Trình ra, mặc dù mỹ nữ trong ngực nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, cô vẫn biết thế lực phía sau Trình Trình rất lớn, Tạ gia thật không có người đến tìm phiền toái, nhìn cô không cam lòng cam kết lời kia nhưng không thể nghĩ đó lại là Nguyệt.
Ôm lấy Trình Trình, kéo về phạm vi của mình, muốn trách cứ nhưng khi nhìn mặt mũi tái nhợt của cô không nỡ nói lời hung dữ: "Thân thể còn chưa khỏe còn tới nơi này chạy loạn."
"Em đã không sao rồi." Trình Trình lắp bắp nói.
"Đi thôi." Nguyệt Độc Nhất nghĩ tới mục đích đến đây là tìm Trình Trình, hôm nay đã tìm được dĩ nhiên là phải đi, nơi này toàn là phụ nữ, một khắc anh cũng không muốn nán lại.
"Đợi chút." Trình Trình ngăn anh lại, "Helen, theo chúng tôi trở về thôi."
Helen liếc mắt nhìn Hill, anh trầm mặc một hồi, dịu dàng nói: "Trở về rồi nói sau."
Helen cắn răng gật đầu một cái, cũng đi theo phía sau bọn họ rời đi. An Kỳ nhìn nhóm người kia, vẫn không có hiểu rõ bọn họ có lai lịch gì.
Hoa Điệp Vũ sau lưng tốt bụng nhắc nhở: "Cô nên cảm thấy may mắn vì nha đầu kia hôm nay không có xảy ra chuyện gì, nếu không cô và tôi cả quán rượu này hôm nay cũng xong rồi. Đó là Nguyệt thiếu chủ, nghe nói trước đây không lâu đã kết hôn rồi, hơn nữa anh ta còn rất yêu vợ, bất kỳ ai động tới vợ con anh ta đều không có kết quả tốt, Tạ gia Shetty Na, Dạ Lan Shary có kết quả gì, ở quầy rượu này người biết chuyện cũ của anh ta cũng không ít, cô cũng nên nghe một chút, Nguyệt Độc Nhất này mặc dù không phải là người có thù tất báo , nhưng tuyệt đối cũng không hiền lành gì, cô nên may mắn vì hôm nay chuyện gì cũng xảy ra, hoặc là nên may mắn vì cô gái nhỏ đó cho dù rời đi cũng sẽ không nói cho Nguyệt Độc Nhất biết chuyện tình ngày hôm nay, nếu không cuộc sống của cô cũng sẽ không tốt đẹp gì."
Từng lời nói của Hoa Điệp Vũ rơi vào trái tim An Kỳ, cô kinh ngạc không nói lời nào, Hoa Điệp Vũ hừ cười một tiếng: "Những thứ kia người có một ít thông minh như tôi cũng không chứa được cô, kể từ hôm nay, cô không còn là người của tôi nữa."
Hoa Điệp vũ chậm rãi rời đi, lưu lại một bóng lưng cho An Kỳ.
Trong hoa viên, bóng dáng bi thương yên lặng cúi đầu trên xích đu, nhìn chân của mình đến ngây ngô, Trình Trình đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô , Helen ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Chuyện ngày đó thật xin lỗi."
Trình Trình lắc đầu: "Không có việc gì, cái này cũng không thể trách cô."
Helen lại cúi đầu nhìn chân mình, hình như nhìn lâu có thể sinh ra vàng , Trình Trình cười: "Cứ như vậy bỏ qua sao?"
"Không buông tha có thể như thế nào, anh ấy đã khẳng định như vậy, vô luận tôi có làm gì anh ấy cũng sẽ không yêu tôi." Helen thở nhẹ một hơi, giọng nói kia mặc dù phai nhạt, nhưng Trình Trình biết cô vẫn không bỏ được.
"Cô biết tại sao mọi người phải mong đợi không? Đó là bởi vì cuộc sống có rất nhiều cái không xác định, cô không xác định được trong một giây chuyện gì sẽ xảy ra, giây kế tiếp gặp phải người nào, cho nên mọi người mới có thể ôm hi vọng trong lòng, mới có thể nỗ lực sống, mình thích cái gì chỉ cần cố gắng cũng sẽ không hối hận Helen."
Helen trầm mặc không nói lời nào, Trình Trình cười cười tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy Hill tức giận như vậy là bởi vì cô biến mình thành cái bộ dạng này, không sai, Hill thích cô gái Đông Phương, hơn phân nửa là bởi vì mẹ anh ấy, cũng không phải bề ngoài thay đổi là có thể thay đổi tất cả, cho dù Hill yêu cô cố ý thay đổi...cô sẽ cảm thấy vui mừng sao?"
Helen suy nghĩ một chút, không tiếng động lắc đầu.
"Trong mắt của tôi, Hill thật ra rất quan tâm cô, có lẽ anh ấy thích cô, nếu không khi biết Henry nhốt cô anh ấy lại khẩn trương như vậy, chỉ là anh ấy vùi mình trong vòng luẩn quẩn tìm không thấy lối ra mà thôi, tôi nghĩ, anh ấy cần phải có thời gian."
"Có thật không?" Hill thích mình ư?
"Tôi biết Helen chính là một cô gái rất có tự tin."
Helen sợ run lên, trong ánh mắt có nhiều thần thái, cô nắm tay Trình Trình: "Cám ơn cô, Trình Trình."
"Không cần khách khí."
Nhìn Helen nhảy nhót rời đi, Trình Trình cũng cảm thấy vui mừng, Nguyệt Độc Nhất đi tới phía sau cô, một tay cắm trong túi quần, nhìn Helen: "Em thật sự cảm thấy Hill thích Helen?"
Trình Trình nhún vai: "Con người phải luôn tràn đầy mong đợi mới phải, hơn nữa em cảm thấy Hill thích Helen. Lại nói Helen là cô gái rất khả ái."
Nguyệt Độc Nhất thu hồi ánh mắt, đối với lời nói của Trình Trình cũng không có phản bác, đỡ cô dậy: "Trong sân lạnh lẽo, đi vào thôi. Hai ngày nữa chúng ta trở về thành phố G."
Bước chân Trình Trình dừng lại, Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, không muốn trở về."
Trình Trình lắc đầu: "Không phải, rốt cuộc có thể trở về rồi, em rất nhớ Trình Vũ."
Tiểu tử thúi kia có cái gì tốt!
"Thật sao?" Nguyệt Độc Nhất cười.
"Dạ, mộng rất đẹp." Trình Trình nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy mệt quá, còn muốn ngủ thêm một lát, sau khi tỉnh ngủ sẽ nói cho anh biết, hình như cô đã yêu anh.
"Trình Trình tiểu thư chỉ ngủ thiếp đi." Thuỷ Bách Thiên sau khi xem qua bảo Nguyệt Độc Nhất yên tâm.
Mọi người đều thở phào, tầm mắt Nguyệt Độc Nhất chuyển qua trên người Lạc Phàm, ngỏ ý cảm ơn: "Cám ơn anh, Lạc tiên sinh."
"Không cần khách khí, mấu chốt còn là nghị lực của Nguyệt tiên sinh ngài, Lạc Phàm cũng không có giúp quá nhiều." Lạc Phàm từ trong thâm tâm đối với Nguyệt thiếu chủ này cảm thấy bội phục, cũng thấy cô gái này rất may mắn, được một người đàn ông bất li bất khí (không xa không rời) yêu như vậy.
"Phil, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, chuyện còn lại giao cho tôi." Hill nhìn anh mệt mỏi, mở miệng nói.
Nguyệt Độc Nhất gật đầu, tất cả mọi người thối lui ra khỏi gian phòng, Nguyệt Độc Nhất chui vào trong chăn, ôm Trình Trình vào lòng, không bao lâu thì ngủ.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, Trình Trình cảm thấy thật ấm áp, mở mắt ra, từ trong lồng ngực bền chắc ngẩng đầu lên. Dáng dấp anh thật đẹp mắt, có lúc cô nhìn Trình Vũ đã cảm thấy con trai nhà mình về sau nhất định sẽ trở thành một đại suất ca siêu cấp vô địch, nhưng ngũ quan Trình Vũ phần lớn là kế thừa từ người đàn ông này.
Giống như nhiều cô gái đã làm, Trình Trình dùng ngón trỏ lướt qua khuôn mặt Nguyệt Độc Nhất, một đường từ lông mày đến mắt, rồi lỗ mũi, cuối cùng rơi vào đôi môi ôn nhu băng lạnh , cứ như vậy bất động sửng sốt.
Nguyệt Độc Nhất đã sớm tỉnh lại đang kỳ quái tại sao cô không có động tác kế tiếp, bắt được ngón tay của cô còn đang đặt ở trên môi anh : "Nghĩ cái gì?"
Bị bắt gặp, Trình Trình định rút tay về, lại bị anh nắm chặt không thả, mặt cô ửng hồng, vừa ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt đen thâm thúy kia, ánh mắt vừa tiếp xúc liền rời đi, vùi đầu vào trong ngực Nguyệt Độc Nhất không chịu ngẩng đầu lên: "Em nghĩ. . . Em có thể đã yêu anh. . ."
Âm thanh như muỗi kêu, là người có thính lực tốt cũng không quá quan tâm có thể nghe thấy hay không, nhưng Nguyệt Độc Nhất lại giật mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Trình Trình cho là anh lại ngủ thiếp đi, ngẩng đầu len lén nhìn một cái, vừa lúc cũng thấy Nguyệt Độc Nhất chăm chú nhìn mình, chẳng lẽ anh ấy không nghe thấy?
"Nói lại một lần."
"Nói gì?"
"Em mới vừa nói."
Trình Trình hít sâu một hơi, lấy dũng khí: "Em nghĩ. . .Em có thể đã yêu anh. . ." Kỳ thật dũng khí của Trình Trình xem ra còn chưa phải quá lớn, âm thanh vừa ra khỏi miệng liền nhỏ đến không thể nghe thấy.
"Em nói cái gì?"
Trình Trình hít vào một hơi nữa, không đếm xỉa đến khí phách, nhắm mắt lại, lớn tiếng hô: "Em nói, em thích anh, em có thể đã yêu anh, Em! Yêu! Anh! Rồi !"
"Ha ha. . ." Nguyệt Độc Nhất nở nụ cười, đó là lần đầu tiên Trình Trình nhìn anh cười như vậy, không có bất kỳ ẩn nhẫn, nụ cười này lại khiến Trình Trình ngây người, sau đó mới phát hiện có cái gì không đúng: "Anh đùa bỡn em? Anh rõ ràng đã nghe thấy!"
"Anh tất nhiên nghe thấy, em nói lớn tiếng như vậy những người ngoài cửa cũng có thể nghe thấy." Nguyệt Độc Nhất nhìn ra ngoài cửa, nhưng tâm tình anh đang tốt cũng không để ý những người đó nghe lén.
Mấy người ở ngoài cửa, thấy thiếu chủ biết bọn họ nghe lén cũng không đuổi bọn họ đi, như vậy bọn họ dứt khoát quang minh chính đại tiếp tục nghe lén, chỉ có Hill không tiếng động đi ra ngoài.
Trình Trình cảm giác mặt của mình nhất định là rất đỏ, không cam tâm: "Vậy còn anh."
"Anh làm sao?" Nguyệt Độc Nhất làm bộ như không hiểu.
"Lúc này không phải là anh nên. . . Nên thâm tình khẩn thiết nói với em' anh cũng yêu em ' hoặc là ' anh sẽ chăm sóc em cả đời ' hay giả là 'cả đời này anh sẽ đối với em thật tốt ' hay sao?" Trình Trình buồn bực.
"Tại sao anh phải nói như vậy?" Nguyệt Độc Nhất thu hồi nụ cười, lại không che giấu được ánh cười trong đáy mắt.
Đúng rồi, tại sao anh phải nói như vậy. Trình Trình suy nghĩ một chút, chỉ là. . . Chỉ là trong phim truyền hình tám giờ không phải đều diễn như vậy sao .
Em yêu anh.
Anh cũng yêu em.
Em yêu anh yêu biển cạn đá mòn.
Anh yêu em yêu đến chết cũng không đổi.
Suy nghĩ một chút nếu Nguyệt Độc Nhất nói với cô như vậy, không những khiến cô nổi hết cả da gà đồng thời còn hoài nghi đầu anh bị người ngoài hành tinh xâm chiếm. Nhưng. . . Nhưng mặc dù không đến mức biển cạn đá mòn đến chết cũng không đổi, ít nhất nghe người đàn ông mình thích nói yêu mình cũng chính là tâm nguyện của mỗi một cô gái . Nhìn Nguyệt Độc Nhất định đứng dậy, Trình Trình cảm giác mình bị thua thiệt lớn.
Ngày thứ hai Trình Trình tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đem mọi chuyện đều giao cho Nguyệt Độc Nhất, Hill cũng nhàn rỗi. Trước sân nhà , ánh mặt trời chiếu vào tây trang màu trắng ưu nhã trên thân hình người đàn ông, anh ta nhắm hai mắt, giống như đang ngủ, ánh nắng nhu hoà khẽ vuốt qua gương mặt tinh tế của anh, muốn gạt đi những đau đớn nặng nề trên người anh diễn đàn lê quý đôn.
Mặc dù anh sớm biết rõ Trình Trình cùng Phil có tình cảm, cũng chưa từng nghĩ muốn phá hư, nhưng không ngờ chính tai nghe được lại khiến anh cảm thấy đau lòng, Hill mở mắt ra, đối diện với bầu trời xanh thẳm là cặp mắt tràn đầy tịch mịch, trên bầu trời mẹ anh tựa hồ đang hướng về phía anh mỉm cười, anh đưa tay ra bắt, cũng chỉ có gió nhẹ từ ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, một làn gió xuyên thấu qua trái tim, lưu lại một mảnh ký ức trống rỗng.
"Hill."
Helen lần đầu tiên nhìn thấy Hill chìm ngập trong quá khứ, hai chân bám trên người anh như gấu koala , cái miệng nhỏ nhắn in lại một nụ hôn ướt át trên mặt anh, đối với con gấu koala bất thình lình này, Hill đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ cau mày, kéo cô từ trên người mình xuống: "Sao em lại tới đây."
"Em tới tìm anh ." Nhìn thấy Hill Helen liền vui vẻ khác thường.
Mắt nhìn thẳng Helen Hill phát hiện cô đã thay đổi, vốn là tóc vàng hôm nay được nhuộm thành màu đen, búi gọn gàng ở phía sau, vốn là con ngươi màu xanh lam cũng dùng kính sát tròng che giấu biến thành màu đen, trong long Hill lúc này vô cùng phức tạp, anh vừa tức vừa giận, anh cho là ban đầu Helen chỉ kích động, không ngờ cô làm thật: "Tóc của em. . ."
"Nhìn được không?" Helen cười hì hì.
"Hồ nháo!" Hill quát lớn một tiếng, nụ cười bên khoé miệng Helen cứng ngắc, "Em đến tột cùng còn muốn hồ đồ tới khi nào, em làm như vậy cũng không thay đổi được gì!"
Helen cắn môi dưới, trong lòng uất ức tới cực điểm: "Em không có hồ đồ, em thích anh, em yêu anh, anh thích người phương Đông, em liền nhuộm tóc đen, anh thích các cô dịu dàng, về sau em sẽ không càn quấy, em cũng có thể dịu dàng,em làm nhiều như vậy, chỉ hi vọng anh có thể yêu em, tại sao chính anh lại không hiểu."
"Helen, anh đã nói rồi anh chỉ . ."
"Làm em gái ư, em không muốn làm em gái gì hết, em muốn làm vợ của anh." nước mắt Helen tràn ngập khoé mi, nhưng cô cắn môi dưới quật cường không khóc, cô cảm thấy cô yêu thích mệt mỏi, nhưng cô thật không thể buông tha người đàn ông trước mắt này, "Shere, em không nghĩ anh có thể lập tức yêu em, chỉ cần anh đừng đuổi em đi, để cho em ở lại bên cạnh anh, có được hay không."
Đối mặt với Helen thấp giọng thỉnh cầu, Hill có một khắc mềm lòng, nhưng anh không thể nào yêu Helen, làm như vậy chỉ lãng phí thời gian của Helen , đối với Helen mà nói thực sự là tàn nhẫn, anh quay đầu, lạnh nhạt cự tuyệt: "Không được, cho dù có lâu hơn nữa anh cũng sẽ không yêu, coi trọng em."
Helen không thể chịu đựng được câu trả lời như vậy, khiếp sợ lui về phía sau một bước, nước mắt không cách nào khống chế rơi xuống: "em biết rõ anh thích Trình Trình, nếu không sẽ không vì cô ấy gặp nguy hiểm quên cả tính mạng của mình xông lên bảo vệ cô ấy, anh nghĩ rằng chúng ta đều là kẻ ngu ư, ngay cả em cũng nhìn ra, anh cho rằng Phil sẽ không nhìn ra, anh ta là anh em của anh, anh ta không đề cập tới anh cho rằng anh có thể an tĩnh như vậy ở lại bên cạnh bọn họ, chuyện gì cũng không có? Không thể nào, huống chi người Trình Trình thích là Phil, anh căn bản không có cơ hội, Shere, anh tỉnh táo một chút đi!"
Bí mật đáy lòng cứ như vậy bị tố giác, vốn là chuyện này anh chỉ là muốn vĩnh viễn để ở trong lòng, Hill thẹn quá thành giận: "Không cần em nhắc nhở anh! Chuyện của anh không có quan hệ gì với em!" Helen nói không sai,cô ấy cũng nhìn ra được, Phil không thể nào không phát giác.
"Ha ha. . . Chẳng quan hệ tới em, Đúng vậy . . . Chẳng quan hệ tới em. . ." Helen tự lẩm bẩm đôi câu, xoay người chạy.
Hill còn đang suy nghĩ lời Helen nói, nếu như Phil thật sự biết, vậy mình có phải hay không rời đi.
"Anh còn không mau đuổi theo."
Hill khiếp sợ quay đầu, thấy Trình Trình xuất hiện sau lưng, ánh mắt có chút nóng nảy, Trình Trình thấy anh nhìn mình như thế , nói xin lỗi: "Em thấy thời tiết tốt cho nên ra ngoài phơi nắng. . . em không phải cố ý nghe . . .em cũng không nghe được gì. . . Được rồi. . . nghe được một chút. . . Dù sao. . . Không nói. . . em đi tìm Helen trở về."
Đến khi Trình Trình chạy ra ngoài, đã không còn bóng dáng Helen , cô đột nhiên nghĩ đến nơi Helen có thể sẽ đi, chặn tắc xi lại.
Quán bar ngầm vẫn xa hoa truỵ lạc như cũ, ca múa ồn ào náo động, Trình Trình đi vào đây cũng mất rất nhiều thời gian, cô gọi tắc xi cư nhiên lại không biết nơi này, nhiều lần trắc trở quanh đi quẩn lại mới tìm được chỗ này, cô vẫn mang theo mặt nạ bươm bướm, đến nơi người người chen nhau tìm kiếm bóng dáng Helen.
Trong góc tối, Helen đã sớm uống đến thần chí không rõ, rượu kia giống như nước rót vào miệng, An Kỳ khuyên thế nào cũng không được, từ những lời nói lảm nhảm trong miệng Trình Trình cô biết được ngọn nguồn, chính là cô gái hôm đó, đối với người phụ nữ kia An Kỳ vẫn còn thấy lạ lẫm, dù sao có thể khiến Hoa Điệp Vũ hứng thú cũng không có nhiều người, vừa vặn người phụ nữ kia chính là một. Ánh mắt của cô rơi vào trong sàn nhảy hết nhìn đông tới nhìn tây, cô nhìn Helen một cái, người này đã sớm bất tỉnh nhân sự, nhớ tới Hoa Điệp Vũ, nhớ tới Helen, trên gương mặt thanh tú của An Kỳ lộ ra một chút hận ý.
Đang tìm kiếm Helen, Trình Trình đột nhiên bị mấy người lạ mặt bịt mắt kéo tới một gian phòng. Đợi đến khi ánh mắt của cô được tự do, cô nhìn thấy hai người đàn ông trước mặt rồi nhìn đến An Kỳ đang đi tới, cô ta gật đầu với hai gã này một cái, họ liền thối lui ra khỏi phòng.
"An Kỳ?" Trình Trình nhớ ra cô ta, nhìn thấy cô ta có chút vui vẻ, cô ta nhất định biết Helen ở đâu, "Helen có tới tìm cô không?"
"Cô còn có mặt mũi đến tìm Helen?" An Kỳ không vui nhìn Trình Trình, cô ghét nhất loại đàn bà làm bộ bày đặt dáng vẻ vô tội.
Trình Trình không nghĩ An Kỳ bây giờ và bộ dáng vô dụng thanh thuần ngày đó kém quá nhiều, có lẽ Helen đã nói với cô ấy cái gì khiến cô ấy tức giận: "Có lẽ Helen đã hiểu lầm, tôi tới đưa cô ấy trở về, có lời gì có thể từ từ nói."
"Hiểu lầm! Tôi nhìn không giống như là hiểu lầm, loại đàn bà như cô cũng biết cả ngày giả bộ vô tội lừa gạt tình cảm của người khác sao, tôi ghét nhất những người như vậy."
Trình Trình không thích bị nói như vậy, cũng không thích An Kỳ biến chuyển như vậy, có thể cảm thấy An Kỳ đối với cô địch ý, nếu không có cách nào tiếp tục nói chuyện, vậy cô cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này: "Đầu tiên tôi không phải là người giả bộ vô tội nên không cần cô tới phán xét, không có cách nào để cho cô yêu thích tôi, tôi rất xin lỗi, chẳng qua tôi cũng không ưa thích mấy người phụ nữ trước sau khác biệt một trời một vực như vậy, người nào đang giả bộ vô tội giả bộ thanh thuần trong nội tâm hiểu rõ ràng là tốt rồi, xin lỗi, nhường đường một chút."
"Muốn đi?" Nghe Trình Trình lạnh nhạt châm chọc sắc mặt An Kỳ rất khó nhìn, "Nghĩ dễ vậy sao."
"An Kỳ, cô nói giới thiệu cho chúng tôi cô nàng mới, người đâu rồi?"
Trình Trình cau mày nhìn người phụ nữ toàn thân đầy mùi rượu đang đẩy cửa vào, người phụ nữ có gương mặt dữ tợn không khách khí khoác lên vai An Kỳ , nhìn Trình Trình không nhịn được chắc lưỡi hít hà: "Quả nhiên không sai."
"Trần tỷ, đây là người mới tới, còn bướng bỉnh lắm, chị cũng phải cẩn thận một chút." An Kỳ nhìn sắc mặt trắng bệch của Trình Trình, hả hê. Xem cô còn có thể mạnh miệng được nữa không.
"Mới tới? Ta thích nhất." Người phụ nữ được gọi là Trần tỷ bộ dáng say rượu lảo đảo, hướng về phía Trình Trình.
An Kỳ lặng yên không tiếng động ra ngoài, khóa cửa lại, nhìn cái chìa khóa ở trong tay, cong môi cười.
Helen chạy đi nhà cầu nôn mấy lần, hơi tỉnh táo, nâng trán chợp mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy An Kỳ trở lại hỏi: "Vừa mới đi đâu?"
"Thay cô đi báo thù."
"Báo thù?" Helen nhấp một ngụm nước đá, lại thư thái chút, "Báo thù gì."
An Kỳ nói lại hết mọi chuyện, cũng không lừa gạt Helen, Helen nghe xong sắc mặt càng ngày càng khó coi, nha đầu này quả thật to gan, không kể Trình Trình là chị em của mình, mặc dù không phải, nếu để cho Phil biết, cô chết thế nào cũng không biết, cô tuyệt đối tin tưởng nếu như Trình Trình xảy ra chuyện gì, Phil tuyệt đối sẽ không bận tâm giao tình giữa cô và anh mà tha cho cô, lại thêm hôm nay Trình Trình còn mang thai, cô ảo não bỏ lại một câu: "Cô phải cầu mong Trình Trình sẽ không xảy ra chuyện gì , nếu không hai chúng ta. . . Không không. . . Ngay cả quầy rượu này cũng xong đời. Đưa chìa khóa cho tôi!"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ." An Kỳ bị Helen nói khiến cho tâm trí hoảng loạn.
"Rất nghiêm trọng! So với cô nghĩ còn nghiêm trọng hơn!" Helen không do dự đoạt lấy chìa khoá từ tay An Kỳ.
Bên trong phòng, người phụ nữ cả người toàn mùi rượu đè ở Trình Trình ở dưới thân, miệng heo kia còn muốn hôn mặt Trình Trình, Trình Trình nỗ lực chống cự, người phụ nữ này liền bĩu môi hôn loạn không khí một hồi, thỉnh thoảng còn có nước miếng chảy xuống, đáng chết, người phụ nữ này sao có thể mập như vậy. Đang lúc cánh tay nhỏ yếu của Trình Trình sắp không chịu được nữa, cửa bị một cước đá văng ra.
Hoa Điệp Vũ đang mang mặt nạ, một cước đá tung khung cửa, hai tay ôm ngực, khóe miệng như có như không mang theo nụ cười, mở cao xiên sườn xám đem lấy nàng đùi đẹp hiển lộ hoàn toàn: "Trần tiểu thư làm trò cười ngược lại tìm được trên người phụ nữ của tôi?"
Người phụ nữ gọi là Trần tỷ nghe tiếng Hoa Điệp Vũ một cái liền tỉnh táo, lập tức từ trên người Trình Trình nhảy xuống: "Ha ha. . . Tôi không phải biết cô ấy là người phụ nữ của Hoa lão bản . . Xin lỗi xin lỗi. . . Tôi lập tức đi ngay. . . Lập tức đi. . ."
Gánh nặng trên người không còn, Trình Trình thở phào nhẹ nhõm, cánh tay mỏi nhừ. Trần tỷ muốn đi nhưng bị chân Hoa Điệp Vũ chắn ngang, một chút cũng không muốn nhượng bộ: "Trần tiểu thư cứ như thế mà đi sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi Điệp Vũ để ở đâu đây?"
"Tôi trả tiền. . . Hoa lão bản nói giá. . .tôi sẽ bồi thường. . ." Trần tỷ vạn lần không muốn đắc tội Hoa Điệp Vũ này, chỉ cần anh ta mở miệng, cô đều đồng ý.
"Đối với người phụ nữ của tôi lại dám sờ soạng dám hôn mà nghĩ chỉ cần trả tiền thì có thể đi hay sao? Chẳng lẽ người phụ nữ của Điệp Vũ này chỉ cần trả tiền là có thể tùy tiện sờ tùy tiện hôn?"
Cái gì mà người phụ nữ của anh! Người kia là phụ nữ của anh! Trình Trình.
"Vậy anh muốn như thế nào?" Trần tỷ cẩn thận hỏi.
"Người tới." Hoa Điệp Vũ vỗ tay một cái, hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện.
"Lão bản."
"Ném ra ngoài, về sau không phải người nào cũng cho vào, nhìn phiền lòng." Hoa Điệp Vũ ghét bỏ nói.
"Vâng"
Thấy người bị mang đi, Trình Trình sửa sang lại quần áo xộc xệch: "Cám ơn chị."
"So với khẩu đầu cảm tạ, tôi thích cái gì đó thực chất hơn, thí dụ như được mỹ nữ hôn ...." Hoa Điệp Vũ nâng cằm Trình Trình lên.
Helen chạy tới thấy Trình Trình đã được cứu, thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô còn chưa đến mức bị Phil loạn đao mà chém chết. Nhưng một khắc sau đó cô nhìn đến trái tim cơ hồ ngừng đập, cánh môi đỏ au của Hoa Điệp Vũ sắp hôn Trình Trình , mà một đầu khác Phil và Hill cùng nhau đi về phía cô, Phil đi phía trước với cặp mắt bốc lửa, bộ dáng kia hận không được lột da Hoa Điệp Vũ .
Trình Trình không chú ý tới bọn Nguyệt Độc Nhất đến, nhưng cô cũng không cảm thấy Hoa Điệp Vũ sẽ hôn mình, cho nên cũng không phản kháng: "Tôi không phải là người đồng tính."
"Không sao." Hoa Điệp Vũ dĩ nhiên thấy Nguyệt Độc Nhất đi tới, ý muốn đùa giỡn, sẽ phải hôn Trình Trình một lát, trên cổ của cô đột nhiên xuất hiện con dao găm lạnh lẽo.
Ngay sau đó tiếng người đàn ông không mang một chút nhiệt độ cảnh cáo: "Có gan cô liền hôn đi."
"Nguyệt Độc Nhất."
Nguyệt Độc Nhất kéo Trình Trình lại, người sau ngoan ngoãn im lặng, biết hắn giờ phút này rất tức giận, ít chọc giận hắn thì tốt hơn. Hoa Điệp Vũ thức thời ngoan ngoãn buông Trình Trình ra, mặc dù mỹ nữ trong ngực nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, cô vẫn biết thế lực phía sau Trình Trình rất lớn, Tạ gia thật không có người đến tìm phiền toái, nhìn cô không cam lòng cam kết lời kia nhưng không thể nghĩ đó lại là Nguyệt.
Ôm lấy Trình Trình, kéo về phạm vi của mình, muốn trách cứ nhưng khi nhìn mặt mũi tái nhợt của cô không nỡ nói lời hung dữ: "Thân thể còn chưa khỏe còn tới nơi này chạy loạn."
"Em đã không sao rồi." Trình Trình lắp bắp nói.
"Đi thôi." Nguyệt Độc Nhất nghĩ tới mục đích đến đây là tìm Trình Trình, hôm nay đã tìm được dĩ nhiên là phải đi, nơi này toàn là phụ nữ, một khắc anh cũng không muốn nán lại.
"Đợi chút." Trình Trình ngăn anh lại, "Helen, theo chúng tôi trở về thôi."
Helen liếc mắt nhìn Hill, anh trầm mặc một hồi, dịu dàng nói: "Trở về rồi nói sau."
Helen cắn răng gật đầu một cái, cũng đi theo phía sau bọn họ rời đi. An Kỳ nhìn nhóm người kia, vẫn không có hiểu rõ bọn họ có lai lịch gì.
Hoa Điệp Vũ sau lưng tốt bụng nhắc nhở: "Cô nên cảm thấy may mắn vì nha đầu kia hôm nay không có xảy ra chuyện gì, nếu không cô và tôi cả quán rượu này hôm nay cũng xong rồi. Đó là Nguyệt thiếu chủ, nghe nói trước đây không lâu đã kết hôn rồi, hơn nữa anh ta còn rất yêu vợ, bất kỳ ai động tới vợ con anh ta đều không có kết quả tốt, Tạ gia Shetty Na, Dạ Lan Shary có kết quả gì, ở quầy rượu này người biết chuyện cũ của anh ta cũng không ít, cô cũng nên nghe một chút, Nguyệt Độc Nhất này mặc dù không phải là người có thù tất báo , nhưng tuyệt đối cũng không hiền lành gì, cô nên may mắn vì hôm nay chuyện gì cũng xảy ra, hoặc là nên may mắn vì cô gái nhỏ đó cho dù rời đi cũng sẽ không nói cho Nguyệt Độc Nhất biết chuyện tình ngày hôm nay, nếu không cuộc sống của cô cũng sẽ không tốt đẹp gì."
Từng lời nói của Hoa Điệp Vũ rơi vào trái tim An Kỳ, cô kinh ngạc không nói lời nào, Hoa Điệp Vũ hừ cười một tiếng: "Những thứ kia người có một ít thông minh như tôi cũng không chứa được cô, kể từ hôm nay, cô không còn là người của tôi nữa."
Hoa Điệp vũ chậm rãi rời đi, lưu lại một bóng lưng cho An Kỳ.
Trong hoa viên, bóng dáng bi thương yên lặng cúi đầu trên xích đu, nhìn chân của mình đến ngây ngô, Trình Trình đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô , Helen ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Chuyện ngày đó thật xin lỗi."
Trình Trình lắc đầu: "Không có việc gì, cái này cũng không thể trách cô."
Helen lại cúi đầu nhìn chân mình, hình như nhìn lâu có thể sinh ra vàng , Trình Trình cười: "Cứ như vậy bỏ qua sao?"
"Không buông tha có thể như thế nào, anh ấy đã khẳng định như vậy, vô luận tôi có làm gì anh ấy cũng sẽ không yêu tôi." Helen thở nhẹ một hơi, giọng nói kia mặc dù phai nhạt, nhưng Trình Trình biết cô vẫn không bỏ được.
"Cô biết tại sao mọi người phải mong đợi không? Đó là bởi vì cuộc sống có rất nhiều cái không xác định, cô không xác định được trong một giây chuyện gì sẽ xảy ra, giây kế tiếp gặp phải người nào, cho nên mọi người mới có thể ôm hi vọng trong lòng, mới có thể nỗ lực sống, mình thích cái gì chỉ cần cố gắng cũng sẽ không hối hận Helen."
Helen trầm mặc không nói lời nào, Trình Trình cười cười tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy Hill tức giận như vậy là bởi vì cô biến mình thành cái bộ dạng này, không sai, Hill thích cô gái Đông Phương, hơn phân nửa là bởi vì mẹ anh ấy, cũng không phải bề ngoài thay đổi là có thể thay đổi tất cả, cho dù Hill yêu cô cố ý thay đổi...cô sẽ cảm thấy vui mừng sao?"
Helen suy nghĩ một chút, không tiếng động lắc đầu.
"Trong mắt của tôi, Hill thật ra rất quan tâm cô, có lẽ anh ấy thích cô, nếu không khi biết Henry nhốt cô anh ấy lại khẩn trương như vậy, chỉ là anh ấy vùi mình trong vòng luẩn quẩn tìm không thấy lối ra mà thôi, tôi nghĩ, anh ấy cần phải có thời gian."
"Có thật không?" Hill thích mình ư?
"Tôi biết Helen chính là một cô gái rất có tự tin."
Helen sợ run lên, trong ánh mắt có nhiều thần thái, cô nắm tay Trình Trình: "Cám ơn cô, Trình Trình."
"Không cần khách khí."
Nhìn Helen nhảy nhót rời đi, Trình Trình cũng cảm thấy vui mừng, Nguyệt Độc Nhất đi tới phía sau cô, một tay cắm trong túi quần, nhìn Helen: "Em thật sự cảm thấy Hill thích Helen?"
Trình Trình nhún vai: "Con người phải luôn tràn đầy mong đợi mới phải, hơn nữa em cảm thấy Hill thích Helen. Lại nói Helen là cô gái rất khả ái."
Nguyệt Độc Nhất thu hồi ánh mắt, đối với lời nói của Trình Trình cũng không có phản bác, đỡ cô dậy: "Trong sân lạnh lẽo, đi vào thôi. Hai ngày nữa chúng ta trở về thành phố G."
Bước chân Trình Trình dừng lại, Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, không muốn trở về."
Trình Trình lắc đầu: "Không phải, rốt cuộc có thể trở về rồi, em rất nhớ Trình Vũ."
Tiểu tử thúi kia có cái gì tốt!
Bình luận facebook