Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Trình Trình rất hối hận vì hành động lỗ mãng của mình nên muốn mời William Hill ăn cơm, nhưng đây cũng không phải lỗi của cô nha, Nguyệt Độc Nhất có chuyện phải đi ra ngoài, dù sao người ta cũng là khách, cũng không thể đối đãi tùy tiện được, cho nên anh đã có kế hoạch chuẩn bị bữa trưa này, thật ra thì Trình Trình rất hiểu rõ con người của mình, thói quen ăn uống của cô bây giờ tốt hơn so với trước kia nhiều, nếu Bối Mễ thấy được cô ăn uống ngoan ngoãn thế này, thì nhất định mắt cũng sẽ chớp liên tục, nhưng mà cô vẫn rất kinh ngạc đối với trình độ ăn cơm của người đàn ông ở đối diện, người đàn ông ở đối diện cô không chỉ đơn giản là dùng cơm, đây gọi là biểu diễn nghệ thuật và làm mẫu, động tác của anh vô cùng cao quý và ưu nhã, quả thật đã làm cho Trình Trình cảm thấy tự ti.
Cho nên Trình Trình vốn là muốn dùng nĩa xuyên qua miếng bít tết để từ từ gặm, nhưng cô cũng học theo cách của William, từ từ cắt ra thành từng miếng nhỏ, bỏ vào miệng rồi từ từ nhai, sau đó nuốt xuống, cô cứ nhìn chằm chằm vào William, nhìn mười ngón tay thon dài của anh đang biểu diễn điều khiển dao nĩa, động tác kia thật là đẹp mắt nha. Sau đó anh liền nuốt xuống, kĩ thuật nhai nuốt chậm rãi này thật là ưu nhã, rồi anh để dao và nĩa xuống rồi cầm ly rượu trước mặt lên, dùng sức lắc nhẹ, rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng mà sóng sánh lên, rồi anh nhẹ nhàng mà uống một hớp, thần thái kia thật là cao quý. William liền khẽ mỉm cười, anh đã phát hiện ra Trình Trình đang nhìn anh chăm chú: "Phần ăn của chúng ta đều giống nhau cả mà, tôi không thể nói với em rằng phần ăn của tôi ngon hơn em được."
Trình Trình liền giật mình, mình thế mà lại nhìn chằm chằm một người đàn ông khi ăn, thật là xấu hổ quá, cô liền đỏ mặt, vội cúi nhìn chằm chằm vào phần bò bít tết của mình, cũng không dám nhìn loạn nữa: "Làm sao anh lại quen với Độc Nhất?" Cô thật sự rất tò mò, Nguyệt Độc Nhất và anh ta vừa nhìn đã biết là hai dạng đối lập rồi, phần đối lập nhất chính là William Hill, cho nên Trình Trình thấy vô cùng tò mò.
William Hill liền sững sờ một chút, anh nhớ tới Phil trước đây rồi khẽ cười: "Năm Phil mười bảy tuổi đã cưỡi nhầm ngựa của tôi, là tôi đã cứu cậu ấy. Đừng nhìn vào dáng vẻ lạnh lùng của cậu ấy như hiện tại, hồi trước cũng cùng tôi gây ra không ít chuyện xấu đâu."
"Hắc hắc, chúng tôi đã cùng nhau trộm ngôi sao màu xanh trên vương miện của Nữ hoàng, kết quả là ngày hôm sau tên kia liền bỏ trốn, hại tôi bị Nữ Hoàng cấm túc một năm, không được ra khỏi lãnh thổ." Nhớ lại chuyện cũ William Hill vẫn còn thấy tức giận.
"Chạy trốn, anh ấy đúng là người có thể làm ra được chuyện đó." Trình Trình nhớ lại dáng vẻ của Nguyệt Độc Nhất khi còn bé, lại thấy buồn cười.
"Đúng vậy, em không thể tưởng tượng được đâu, một tên có bộ mặt nghiêm trang như vậy lại không được tự nhiên đứng trước mặt em và nói: Hill, nhà tôi có việc, tôi phải đi trước. Kết quả anh ta lại bỏ chạy một cách đường hoàng như vậy chứ." William Hill liền bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Trình trình liền cảm thấy điệu bộ của anh giống với Nguyệt Độc Nhất đến bảy tám phần, vì muốn diễn lại cho giống còn đem mặt mình kéo dài xuống, bộ dạng kia thật là hài hước, làm cho cô ôm bụng cười ha hả, William Hill ngồi ở đối diện dịu dàng nhìn cô có chút mất hồn, dáng vẻ khi cười này của cô giống hệt mẹ của anh. Vừa bắt đầu thì anh đã cảm nhận thấy, mẹ của anh, cũng luôn dùng đôi con người màu đen như vậy dịu dàng nhìn anh, trong trí nhớ của anh, mẹ luôn dùng đôi tay ấm áp mà dịu dàng ôm anh vào trong lòng, nói thầm thì với anh, Hill là con trai, phải luôn dũng cảm.
Khi Trình Trình ngừng cười mới phát hiện ra William Hill đang nhìn mình, liền sờ sờ trên mặt rồi hỏi: "Trên mặt tôi có dính cái gì sao?"
William Hill liền hồi hồn, lắc đầu một cái: "Không, không có." Trong lòng anh liền cười cười tự giễu, đây là vợ của người bạn tốt nhất của anh mà, anh còn đang suy nghĩ cái gì vậy.
Trong suốt thời gian dùng cơm, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười của Trình Trình, cô vẫn cho là đàn ông người anh rất cứng nhắc, nhưng anh lại vô cùng hài hước. Khi Nguyệt Độc Nhất bước vào đại sảnh liền nghe được tiếng cười của Trình Trình, thấy hai người ngồi trong phòng ăn, đáy mắt anh lại xuất hiện một tia lạnh lẽo, liền đi tới bên cạnh Trình Trình mà ngồi xuống.
"Em cười gì thế?"
"Hill đang kể chuyện anh ăn bột khi còn bé." Trình Trình không nhịn được lại nở nụ cười, thấy Nguyệt Độc Nhất lại càng cười thêm: "Lúc anh học cưỡi ngựa lại rời từ trên lưng ngựa xuống."
Nguyệt Độc Nhất liền nhàn nhạt liếc nhìn William Hill, anh liền nhún nhún vai, ý là tại vợ cậu bắt tôi nói.
"Công việc của anh xong rồi sao?" Trình Trình sau khi ngừng cười liền hỏi, cô cũng biết anh đến Mỹ là để làm việc, chỉ là cô còn đang hy vọng khi anh rảnh rỗi sẽ dẫn cô đi dạo, chuyện lần trước cô vẫn còn sợ, cô cũng không phải là người không có đầu óc, cũng không dám tự mình hành động nữa.
"Nếu như em muốn ra ngoài, để cho Hill đi với em đi, anh ta rất quen thuộc nơi này." Anh liền nhìn ra suy nghĩ của Trình Trình, tạm thời anh cũng chưa rảnh lắm, có Hill đi theo, anh cũng thấy yên tâm.
"Phil, thì ra cậu mời tôi tới là để làm hướng dẫn viên du lịch cho Trình Trình." William Hill liền lắc đầu cười.
Nguyệt Độc Nhất liền nhún vai, tỏ ra không hề kiêng dè về mục đích của mình, William Hill liền đánh phủ đầu: "Hướng dẫn viên du lịch như tôi đây giá cao lắm đấy."
"Nói đi, cậu muốn gì?"
William Hill liền cười xấu xa: "Cậu cũng biết mà."
"Trừ cái đó ra." Nguyệt Độc Nhất liền không chút suy nghĩ mà từ chối.
"Qủy hẹp hòi!" William Hill liền bĩu môi, anh cũng giải thích một chút, cái mà anh muốn chính là viên ngọc lưu ly mà mẹ của anh ta đã để lại cho anh, anh ta đương nhiên sẽ không để cho người khác cướp được, "Vậy lô hàng kế tiếp phải giảm giá cho tôi 50%."
Nguyệt Độc Nhất liền lạnh lùng nhìn William Hill một cái, Hill liền cười hắc hắc không ngừng, anh cũng biết mình cũng có chút công phu sư tử ngoạm, anh cũng không xác định được Phil có đồng ý hay không, dù sao sao thì không đồng ý cũng không sao, chỉ cần là lô hàng o.7 là được
"Được rồi."
William Hill liền nhếch miệng cười một tiếng: "Trình Trình tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi quý cô muốn đi đâu, bản công tước liền nhất định hết sức trung thành mà phục vụ cho cô."
"Ha ha ha, tôi đi thay quần áo." Ném lại cho Hill một câu,Trình Trình liền vui vẻ rời khỏi bàn ăn.
Đợi cô đi rồi, Hill mới hỏi: "Thế nào, tên Bob bên kia không đồng ý sao? Loại chuyện như vậy không thể làm khó được cậu mà, tại sao cậu lại không vui?"
Nguyệt Độc Nhất liền dựa lưng ra sau ghế, một tay chống trán: "Trong nội bộ của Nặc có nội gián."
William Hill liền nhăn mày lại: "Đã tra ra chưa?"
Nguyệt Độc Nhất liền lắc đầu: "Cấp bậc cũng không thấp, đừng lo lắng quá, tôi sẽ xử lý tốt thôi."
"Cần tôi trợ giúp gì thì cứ nói. Nhưng mà đây là chuyện trong nội bộ các cậu, có lẽ tôi cũng không giúp được cái gì."
Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu, giữa anh và Hill đã không cần những thứ khách sáo lễ nghi: "Hãy giúp tôi chăm sóc tốt cho Trình Trình."
Hill liền khẽ mỉm cười: "Nghĩa bất dung từ."
"Hill, chúng ta đi được rồi." Trình Trình đã thay quần áo khác, một cái mũ che nắng đơn giản và một bộ quần áo công sở, nhìn có vẻ thanh xuân diễm lệ. Vừa ngẩng đầu cô đã thấy hai người đàn ông nhìn mình chăm chú, mặt của Trình Trình liền đỏ lên: "Nhìn kì lắm sao?"
"Không có, rất xinh đẹp" William Hill cũng không keo kiệt lời ca ngợi người phụ nữ xinh đẹp.
Nguyệt Độc Nhất cũng không mở miệng, chỉ nhìn Trình Trình bằng ánh mắt nhu hòa: "Đừng làm anh lo lắng."
"Em biết rồi." Trình Trình liền nhíu cái mũi đáng yêu, kéo Hill chạy mất.
Nguyệt Độc Nhất nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất ở cửa, mới xoay người đi vào phòng.
"Thiếu chủ, có Tạ Tư Lệ tới." Người quản gia vào báo lại, Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu một cái: "Cho cô ta vào đi."
Cho nên Trình Trình vốn là muốn dùng nĩa xuyên qua miếng bít tết để từ từ gặm, nhưng cô cũng học theo cách của William, từ từ cắt ra thành từng miếng nhỏ, bỏ vào miệng rồi từ từ nhai, sau đó nuốt xuống, cô cứ nhìn chằm chằm vào William, nhìn mười ngón tay thon dài của anh đang biểu diễn điều khiển dao nĩa, động tác kia thật là đẹp mắt nha. Sau đó anh liền nuốt xuống, kĩ thuật nhai nuốt chậm rãi này thật là ưu nhã, rồi anh để dao và nĩa xuống rồi cầm ly rượu trước mặt lên, dùng sức lắc nhẹ, rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng mà sóng sánh lên, rồi anh nhẹ nhàng mà uống một hớp, thần thái kia thật là cao quý. William liền khẽ mỉm cười, anh đã phát hiện ra Trình Trình đang nhìn anh chăm chú: "Phần ăn của chúng ta đều giống nhau cả mà, tôi không thể nói với em rằng phần ăn của tôi ngon hơn em được."
Trình Trình liền giật mình, mình thế mà lại nhìn chằm chằm một người đàn ông khi ăn, thật là xấu hổ quá, cô liền đỏ mặt, vội cúi nhìn chằm chằm vào phần bò bít tết của mình, cũng không dám nhìn loạn nữa: "Làm sao anh lại quen với Độc Nhất?" Cô thật sự rất tò mò, Nguyệt Độc Nhất và anh ta vừa nhìn đã biết là hai dạng đối lập rồi, phần đối lập nhất chính là William Hill, cho nên Trình Trình thấy vô cùng tò mò.
William Hill liền sững sờ một chút, anh nhớ tới Phil trước đây rồi khẽ cười: "Năm Phil mười bảy tuổi đã cưỡi nhầm ngựa của tôi, là tôi đã cứu cậu ấy. Đừng nhìn vào dáng vẻ lạnh lùng của cậu ấy như hiện tại, hồi trước cũng cùng tôi gây ra không ít chuyện xấu đâu."
"Hắc hắc, chúng tôi đã cùng nhau trộm ngôi sao màu xanh trên vương miện của Nữ hoàng, kết quả là ngày hôm sau tên kia liền bỏ trốn, hại tôi bị Nữ Hoàng cấm túc một năm, không được ra khỏi lãnh thổ." Nhớ lại chuyện cũ William Hill vẫn còn thấy tức giận.
"Chạy trốn, anh ấy đúng là người có thể làm ra được chuyện đó." Trình Trình nhớ lại dáng vẻ của Nguyệt Độc Nhất khi còn bé, lại thấy buồn cười.
"Đúng vậy, em không thể tưởng tượng được đâu, một tên có bộ mặt nghiêm trang như vậy lại không được tự nhiên đứng trước mặt em và nói: Hill, nhà tôi có việc, tôi phải đi trước. Kết quả anh ta lại bỏ chạy một cách đường hoàng như vậy chứ." William Hill liền bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Trình trình liền cảm thấy điệu bộ của anh giống với Nguyệt Độc Nhất đến bảy tám phần, vì muốn diễn lại cho giống còn đem mặt mình kéo dài xuống, bộ dạng kia thật là hài hước, làm cho cô ôm bụng cười ha hả, William Hill ngồi ở đối diện dịu dàng nhìn cô có chút mất hồn, dáng vẻ khi cười này của cô giống hệt mẹ của anh. Vừa bắt đầu thì anh đã cảm nhận thấy, mẹ của anh, cũng luôn dùng đôi con người màu đen như vậy dịu dàng nhìn anh, trong trí nhớ của anh, mẹ luôn dùng đôi tay ấm áp mà dịu dàng ôm anh vào trong lòng, nói thầm thì với anh, Hill là con trai, phải luôn dũng cảm.
Khi Trình Trình ngừng cười mới phát hiện ra William Hill đang nhìn mình, liền sờ sờ trên mặt rồi hỏi: "Trên mặt tôi có dính cái gì sao?"
William Hill liền hồi hồn, lắc đầu một cái: "Không, không có." Trong lòng anh liền cười cười tự giễu, đây là vợ của người bạn tốt nhất của anh mà, anh còn đang suy nghĩ cái gì vậy.
Trong suốt thời gian dùng cơm, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười của Trình Trình, cô vẫn cho là đàn ông người anh rất cứng nhắc, nhưng anh lại vô cùng hài hước. Khi Nguyệt Độc Nhất bước vào đại sảnh liền nghe được tiếng cười của Trình Trình, thấy hai người ngồi trong phòng ăn, đáy mắt anh lại xuất hiện một tia lạnh lẽo, liền đi tới bên cạnh Trình Trình mà ngồi xuống.
"Em cười gì thế?"
"Hill đang kể chuyện anh ăn bột khi còn bé." Trình Trình không nhịn được lại nở nụ cười, thấy Nguyệt Độc Nhất lại càng cười thêm: "Lúc anh học cưỡi ngựa lại rời từ trên lưng ngựa xuống."
Nguyệt Độc Nhất liền nhàn nhạt liếc nhìn William Hill, anh liền nhún nhún vai, ý là tại vợ cậu bắt tôi nói.
"Công việc của anh xong rồi sao?" Trình Trình sau khi ngừng cười liền hỏi, cô cũng biết anh đến Mỹ là để làm việc, chỉ là cô còn đang hy vọng khi anh rảnh rỗi sẽ dẫn cô đi dạo, chuyện lần trước cô vẫn còn sợ, cô cũng không phải là người không có đầu óc, cũng không dám tự mình hành động nữa.
"Nếu như em muốn ra ngoài, để cho Hill đi với em đi, anh ta rất quen thuộc nơi này." Anh liền nhìn ra suy nghĩ của Trình Trình, tạm thời anh cũng chưa rảnh lắm, có Hill đi theo, anh cũng thấy yên tâm.
"Phil, thì ra cậu mời tôi tới là để làm hướng dẫn viên du lịch cho Trình Trình." William Hill liền lắc đầu cười.
Nguyệt Độc Nhất liền nhún vai, tỏ ra không hề kiêng dè về mục đích của mình, William Hill liền đánh phủ đầu: "Hướng dẫn viên du lịch như tôi đây giá cao lắm đấy."
"Nói đi, cậu muốn gì?"
William Hill liền cười xấu xa: "Cậu cũng biết mà."
"Trừ cái đó ra." Nguyệt Độc Nhất liền không chút suy nghĩ mà từ chối.
"Qủy hẹp hòi!" William Hill liền bĩu môi, anh cũng giải thích một chút, cái mà anh muốn chính là viên ngọc lưu ly mà mẹ của anh ta đã để lại cho anh, anh ta đương nhiên sẽ không để cho người khác cướp được, "Vậy lô hàng kế tiếp phải giảm giá cho tôi 50%."
Nguyệt Độc Nhất liền lạnh lùng nhìn William Hill một cái, Hill liền cười hắc hắc không ngừng, anh cũng biết mình cũng có chút công phu sư tử ngoạm, anh cũng không xác định được Phil có đồng ý hay không, dù sao sao thì không đồng ý cũng không sao, chỉ cần là lô hàng o.7 là được
"Được rồi."
William Hill liền nhếch miệng cười một tiếng: "Trình Trình tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi quý cô muốn đi đâu, bản công tước liền nhất định hết sức trung thành mà phục vụ cho cô."
"Ha ha ha, tôi đi thay quần áo." Ném lại cho Hill một câu,Trình Trình liền vui vẻ rời khỏi bàn ăn.
Đợi cô đi rồi, Hill mới hỏi: "Thế nào, tên Bob bên kia không đồng ý sao? Loại chuyện như vậy không thể làm khó được cậu mà, tại sao cậu lại không vui?"
Nguyệt Độc Nhất liền dựa lưng ra sau ghế, một tay chống trán: "Trong nội bộ của Nặc có nội gián."
William Hill liền nhăn mày lại: "Đã tra ra chưa?"
Nguyệt Độc Nhất liền lắc đầu: "Cấp bậc cũng không thấp, đừng lo lắng quá, tôi sẽ xử lý tốt thôi."
"Cần tôi trợ giúp gì thì cứ nói. Nhưng mà đây là chuyện trong nội bộ các cậu, có lẽ tôi cũng không giúp được cái gì."
Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu, giữa anh và Hill đã không cần những thứ khách sáo lễ nghi: "Hãy giúp tôi chăm sóc tốt cho Trình Trình."
Hill liền khẽ mỉm cười: "Nghĩa bất dung từ."
"Hill, chúng ta đi được rồi." Trình Trình đã thay quần áo khác, một cái mũ che nắng đơn giản và một bộ quần áo công sở, nhìn có vẻ thanh xuân diễm lệ. Vừa ngẩng đầu cô đã thấy hai người đàn ông nhìn mình chăm chú, mặt của Trình Trình liền đỏ lên: "Nhìn kì lắm sao?"
"Không có, rất xinh đẹp" William Hill cũng không keo kiệt lời ca ngợi người phụ nữ xinh đẹp.
Nguyệt Độc Nhất cũng không mở miệng, chỉ nhìn Trình Trình bằng ánh mắt nhu hòa: "Đừng làm anh lo lắng."
"Em biết rồi." Trình Trình liền nhíu cái mũi đáng yêu, kéo Hill chạy mất.
Nguyệt Độc Nhất nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất ở cửa, mới xoay người đi vào phòng.
"Thiếu chủ, có Tạ Tư Lệ tới." Người quản gia vào báo lại, Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu một cái: "Cho cô ta vào đi."