Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-8
Chương 5.2: Sao lại là cô ấy.
Chương 5.2: Sao lại là cô ấy.
Không biết bánh bao nhỏ có chạy đi không, có tìm dược ba mẹ không, Lục Diệp đang rất sốt ruột.
Nhìn cô gấp đến mức như mèo con bị lửa đốt cái đuôi thì ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm hơn, lập tức dùng ánh mắt chuyển qua bên cạnh cô, giọng nói vang lên lạnh lùng như con người anh ta vậy, nhưng lại cực kỳ dễ nghe: "Hữu Hữu rất khỏe."
Lục Diệp vội vàng nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy cậu nhóc trắng trẻo mềm mại đã được tắm rửa và đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ của, trên mu bàn tay còm cắm kim tiêm để truyền nước biển.
Tối hôm qua vội vã chạy trối chết nên không cẩn thận nhìn, thì ra bánh bao nhỏ này lớn lên đẹp mắt như vậy, phấn điêu ngọc trác, lông mi dày vừa cong vừa dài, nhìn như một con búp bê.
"Là nó, chính là nó!Nó gọi Hữu Hữu sao?"
"Ừm."
Lục Diệp thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười yên tâm giống như nắng ấm làm tan rã băng tuyết trong tiết lạnh mùa xuân, sưởi ấm vào trái tim con người.
Cô tỉ mỉ ngắm nghía bánh bao nhỏ, càng nhìn lại càng thích, nhịn không được muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của bé, lại sợ đánh thức bé, nên đành thu tay về.
“Anh là gì của bé con này?”. Lục Diệp lần nữa nhìn về phía người đàn ông khí thế vô cùng lạnh lùng đối diện.
Vừa nói ra lời, cô liền cảm thấy mình thật không có não.
Một lớn một nhỏ này chính là được khắc ra từ một khuôn có được không ? nhất định là cha con ruột.
Quả nhiên, người đàn ông lạnh lùng đáp: “Ba.”.
“Này, tiểu mỹ nữ, cô tỉnh rồi, tôi chính là anh Vân đẹp trai nhất, mê người nhất của Hữu Hữu.”.
Một gương mặt lớn đột ngột xuất hiện trước mắt, Lục Diệp sợ tới mức theo bản năng lùi về phía sau, sau khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô sợ ngây người.
“Chiến... Chiến Vân Kỳ?”.
Cháu đích tôn của tập đoàn Chiến thị, đại boss của Tinh Diệu Entertainment, bởi vì ngoại hình xuất sắc cùng tính cách phong lưu mà vô số lần xuất hiện trên tạp trí và các trang web lớn, thậm chí số lần lên hot còn nhiều hơn cả minh tinh.
Cô không thể không nhận ra gương mặt này được.
Nhưng điều này cũng không dọa được cô mà quan trọng, Chiến Vân Kỳ chính là anh trai của Hữu Hữu. Vậy người trước mặt này chẳng phải là chú út của hắn... Chiến Đình Kiêu hay sao?
Trời ạ...
Ba chữ này cứ như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu Lục Diệp, khiến cho cả người cô đều mơ hồ, trợn mắt há mồm.
“Tôi từng nói qua rồi, chú út của tôi coi như là thái tử gia của thủ đô, cho dù chú ấy chẳng khác gì ông vua không ngai vàng của thủ đô, cô cũng không cần biểu hiện khoa trương đến vậy chứ?”. Chiến Vân Kỳ vẫn biết tự lượng sức mình, cô gái này giờ phút này hồn vía lơ lửng trên mây tuyệt đối không phải bởi vì hắn.
Bình thường những lúc có Chiến Đình Kiêu, hắn sec chẳng là gì cả.
“Cái đó... Xin lỗi nha, tôi chỉ là không nghĩ tới mình lại có ngày may mắn gặp được Đại Vân Hải thái tử gia nên có chút quá hưng phấn, quá khẩn trương.”. Diệp Lục âm thầm lau vệt mồ hôi, chột dạ phát khóc, nhưng dù có khóc cũng phải diễn xong vở kịch này.
Chương 5.2: Sao lại là cô ấy.
Không biết bánh bao nhỏ có chạy đi không, có tìm dược ba mẹ không, Lục Diệp đang rất sốt ruột.
Nhìn cô gấp đến mức như mèo con bị lửa đốt cái đuôi thì ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm hơn, lập tức dùng ánh mắt chuyển qua bên cạnh cô, giọng nói vang lên lạnh lùng như con người anh ta vậy, nhưng lại cực kỳ dễ nghe: "Hữu Hữu rất khỏe."
Lục Diệp vội vàng nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy cậu nhóc trắng trẻo mềm mại đã được tắm rửa và đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ của, trên mu bàn tay còm cắm kim tiêm để truyền nước biển.
Tối hôm qua vội vã chạy trối chết nên không cẩn thận nhìn, thì ra bánh bao nhỏ này lớn lên đẹp mắt như vậy, phấn điêu ngọc trác, lông mi dày vừa cong vừa dài, nhìn như một con búp bê.
"Là nó, chính là nó!Nó gọi Hữu Hữu sao?"
"Ừm."
Lục Diệp thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười yên tâm giống như nắng ấm làm tan rã băng tuyết trong tiết lạnh mùa xuân, sưởi ấm vào trái tim con người.
Cô tỉ mỉ ngắm nghía bánh bao nhỏ, càng nhìn lại càng thích, nhịn không được muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của bé, lại sợ đánh thức bé, nên đành thu tay về.
“Anh là gì của bé con này?”. Lục Diệp lần nữa nhìn về phía người đàn ông khí thế vô cùng lạnh lùng đối diện.
Vừa nói ra lời, cô liền cảm thấy mình thật không có não.
Một lớn một nhỏ này chính là được khắc ra từ một khuôn có được không ? nhất định là cha con ruột.
Quả nhiên, người đàn ông lạnh lùng đáp: “Ba.”.
“Này, tiểu mỹ nữ, cô tỉnh rồi, tôi chính là anh Vân đẹp trai nhất, mê người nhất của Hữu Hữu.”.
Một gương mặt lớn đột ngột xuất hiện trước mắt, Lục Diệp sợ tới mức theo bản năng lùi về phía sau, sau khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô sợ ngây người.
“Chiến... Chiến Vân Kỳ?”.
Cháu đích tôn của tập đoàn Chiến thị, đại boss của Tinh Diệu Entertainment, bởi vì ngoại hình xuất sắc cùng tính cách phong lưu mà vô số lần xuất hiện trên tạp trí và các trang web lớn, thậm chí số lần lên hot còn nhiều hơn cả minh tinh.
Cô không thể không nhận ra gương mặt này được.
Nhưng điều này cũng không dọa được cô mà quan trọng, Chiến Vân Kỳ chính là anh trai của Hữu Hữu. Vậy người trước mặt này chẳng phải là chú út của hắn... Chiến Đình Kiêu hay sao?
Trời ạ...
Ba chữ này cứ như một quả bom hạng nặng nổ tung trong đầu Lục Diệp, khiến cho cả người cô đều mơ hồ, trợn mắt há mồm.
“Tôi từng nói qua rồi, chú út của tôi coi như là thái tử gia của thủ đô, cho dù chú ấy chẳng khác gì ông vua không ngai vàng của thủ đô, cô cũng không cần biểu hiện khoa trương đến vậy chứ?”. Chiến Vân Kỳ vẫn biết tự lượng sức mình, cô gái này giờ phút này hồn vía lơ lửng trên mây tuyệt đối không phải bởi vì hắn.
Bình thường những lúc có Chiến Đình Kiêu, hắn sec chẳng là gì cả.
“Cái đó... Xin lỗi nha, tôi chỉ là không nghĩ tới mình lại có ngày may mắn gặp được Đại Vân Hải thái tử gia nên có chút quá hưng phấn, quá khẩn trương.”. Diệp Lục âm thầm lau vệt mồ hôi, chột dạ phát khóc, nhưng dù có khóc cũng phải diễn xong vở kịch này.