• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bà Xã Ảnh Hậu Đừng Chạy Trốn (4 Viewers)

  • chap-9

Chương 6: Gả cho tôi.















Chương 6: Gả cho tôi.




Ni mã, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp? Cái gì gọi là dẫm phải phân chó?




Chiến Đình Kiêu này không phải là người năm năm trước cô từ chối kết hôn sao? Chỉ là hai người chưa bao giờ gặp mặt, nhìn phản ứng của Chiến Đình Kiêu có lẽ là không nhận ra cô.




Lục Diệp hiện tại chỉ hận không thể mượn tám cái chân mà chạy trốn.




Nghe nói năm đó lúc cô từ chối kết hôn, Chiến Đình Kiêu đúng lsuc gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Thử nghĩ một chút, một người đàn ông vô cùng cao quý, cơ thể đã bị thương nặng do tai nạn, mặt mũi lại cũng mất hết, có thể không mang thù sao?




Nếu như hắn phát hiện ra người phụ nữ năm xưa từ chối hắn chính là cô, ha ha... Chỉ sợ chính mình chết như thế nào cô cũng không biết.




“Chỉ là nhìn thấy chú út của tôi ở ngoài đời mà cô kích động vậy sao? Nếu tôi nói cho cô biết... Tối hôm qua là chú út của tôi đích thân vọt vào đám cháy cứu cô ra thì cô có ngạc nhiên không, có kích thích không?”. Chiến Vân Kỳ dùng một đôi mắt đào hoa có sức sát thương mạnh nhìn cô, thật giống như đại anh hùng xông vào cứu cô chính là hắn.




Tối hôm qua lửa cháy dữ dội như vậy, thế nhưng Chiến Đình Kiêu lại vọt vào đám cháy cứu cô? Lắc lắc đầu.




Có phải lỗ tai cô có vấn đề rồi không?




Lục Diệp cả thấy không thể nào tin nổi, dưới ánh mắt mãnh liệt chờ mong chăm chú nhìn của Chiến Vân Kỳ, cô lắp bắp trả lời: “Kinh... kinh hỉ.”. (*)




(*) kinh hỉ: ngạc nhiên + vui mừng.




Sau đó nhanh chóng bình ổn tâm trạng, cố làm ra vẻ gặp được vận may lớn, chỉ là người qua đường lại được thái tử gia cứu mạng, đối với ân nhân cứu mạng lòng đầy cảm kích: “Cảm ơn anh, Chiến tiên sinh, thật sự không nghĩ tới anh đã cứu mạng tôi, thực sự phải cố gắng cảm ơn anh.”.




Lục Diệp tự giác lấy ra toàn bộ kĩ thuật diễn, chỉ thiếu nhỏ hai giọt nước mắt chứng tỏ độ trân thành mà thôi.




Vậy mà Chiến Đình Kiêu vẫn thờ ơ? Hơn nữa trên mặt cũng không có biểu cảm nào cả.




Được rồi, đại boss bình thường vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.




“Làm thé nào cảm ơn?”. Chiến Đình Kiêu đang đánh giá cô, đột nhiên mở miệng.




Ơ? Bình thường không phải đều nói không cần cảm ơn linh tinh gì đó sao? Sao hắn không theo kịch bản vậy?




Lục Diệp ngơ ngác, “Tôi tôi tôi...”. Tôi nửa ngày.




Nói dùng tiền cảm ơn? Nói chuyện tiền bạc với thần tài chỉ sợ bị cả đống tiền lớn đè bẹp.




Hay nói làm trâu làm ngựa? Nhưng cô làm gì có khả năng đó chứ.




“Hay là... Tôi làm cho anh một bằng khen nhé? Viết là trong lửa cứu người, anh dũng quả cảm.”. Chủ yếu là ánh mắt Chiến Đình Kiêu có tính xâm lược quá cao, Lục Diệp bị hắn nhìn đến căng thẳng, hơi rụt đầu, buột miệng thốt ra.




“Phốc... Ha ha ha...”. Chiến Vân Kỳ ôm bụng, cười đến run rẩy. “Làm bằng khen cho chú út của tôi? Thật mệt cho cô nghĩ ra ý tưởng này. Cô là muốn khiến tôi cười chết rồi thừa hưởng lượng lớn hoa bối của tôi sao?




Lục Diệp lúng túng gãi gãi đầu, ăn ngay nói thật, “Chủ yếu là chú của anh muốn tiền có tiền, muốn người có người, cái gì cũng không thiếu, tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào để cảm ơn cả.




“Kỳ thật cô cũng...”. Không cần cảm ơn, Chiến Vân Kỳ vốn nghĩ nói vậy, dù sao cô gái này cũng cứu Hữu Hữu, nhưng hắn mới nói một nửa đã bị cắt ngang.




“Gả cho tôi.”. Mặt Chiến Đình Kiêu vẫn không cảm xúc như cũ.




Diệp Lục giống như lạc vào cõi mộng, ba giây đồng hồ cũng không lấy lại tinh thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom