Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 509
Mạc Tiểu Tứ và Mật Mạt 25
Vẻ mặt Mạc Đông Lăng ủy khuất nói nhỏ bên tai cô, "Anh cũng lăn từ trên ghế safo ra đây rồi."
Hơi thở nóng rực của anh phun ngay vào cổ của cô, cảm giác ngứa ngáy, trong đêm tối, hai thân thể nóng rực nằm cạnh nhau như thế, sao không có cảm giác chứ?
"Vậy anh lên ngủ tiếp không được sao."
"Trên ghế safo ngủ không thoải mái."
"Mạc Mạc đang ở bên cạnh." Thư Mật Nhi cố gắng giảm thấp giọng nói của mình xuống, tức giận trừng mắt người đàn ông bên cạnh.
"Chúng ta tâm sự, buổi tối có chuyện gì xảy ra?"
Thư Mật Nhi nghe anh nói mà bị nghẹn họng, vốn tưởng chuyện đã qua, không ngờ tới bây giờanh vẫn chạy tới tra hỏi tới cùng, người đàn ông đáng giận!
"Anh không biết sao?"
"Em không nói làm sao anh biết?"
"Thì bị người ta lừa!"
"Anh ta nói gì mà lừa được em thế?"
"Hứa Liễu cho tôi một số điều kiện rất ưu đãi, tôi nhất thời đầu nóng đầu liền tin tưởng, sau đó mới phát hiện không đúng, nhưng lúc đó đã chậm, bọn họ không cho tôi gọi điện thoại cho ai, luôn giám sát tôi, ngay cả đi toilet cũng phái người đ theo, lúc đó tôi vô cùng sợ, cho là mình thật sự xong đời."
Nói đến chuyện tối hôm đó, trong lòng Thư Mật Nhi vẫn còn sợ hãi, nếu không có Mạc Đông Lăng đến kịp lúc, cô cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, bây giờ nhóm lừa đảo, thật sự là không ít!
"Ngoan, về sau chuyện kiếm tiền nuôi gia đình giao cho anhlàm là được rồi."
"Không! Tôi thích tự làm, Mạc Mạc là con của tôi, tôi có thể dựa vào chính mình nuôi lớn thằng bé." Từ nhỏ Thư Mật Nhi đã được giáo dục từ phương Tây, suy nghĩ sau khi trưởng thành sẽ độc lập đã sớm ăn sâu vào trong xương cô rồi.
"Nếu như lại xuất hiện chuyện như vậy làm sao bây giờ? Hôm nay chẳng qua là trùng hợp anh chạy tới, nhưng lần sau thì sao?"
"Sai lầm ngu ngốc như vậy tôi sẽ không tái phạm lần thứ hai."
"Đạo lý thì ai cũng biết nói, mà khi người ta chính thức gặp phải tình huống như vậy, thì không nhất định có thể làm được, đầu nóng lên hoặc là nhất thời không xem xét kỹ bao gồm nhiều nguyên nhân khác cũng có thể tạo thành hậu quả không thể thay đổi."
"Anh đây là muốn nói tôi ngốc!" Thư Mật Nhi tức giận.
Mạc Đông Lăng vội vàng ôm chặt cô, "Anh chỉ là phân tích vấn đề, nói cho em biết sự thật mà thôi, hơn nữa, anh hy vọng bản thân có thể chia sẻ với em một chút áp lực về kinh tế trong cuộc sống."
"Buông tay!" Thư Mật Nhi không thuận theo gỡ ngón tay của anh ra.
"Mật Mật, anhđang từ từ khôi phục trí nhớ trước kia, đừng đẩy anh ra, để anh chăm sóc em và Mạc Mạc có được không?" Mạc Đông Lăng thâm tình chân thành nói.
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Trong nháy mắt Thư Mật Nhi động lòng, nhưng vừa nghĩ tới bản thân chịu nỗi khổ tương tư ba năm, mà anh lại thoải mái khoái hoạt ba năm, trong lòng liền thấy không công bằng.
Không được! Không thể dễ dàng tha thứ cho anh!
"Anh đi ra ngoài!Tôi muốn ngủ."
"Đêm nay anh ngủ ở đây nhé."
"Không được!"
Mạc Đông Lăngkhông lên tiếng, chẳng qua là hành động càng gần sát cô, bàn tay dịu dàng vòng qua lưng cô, chậm rãi vuốt ve, vẽ vài vòng trêu đùa.
Thư Mật Nhi không thuận theo giẫy giụa người một cái, kết quả lại bị anh xoay người một cái đặt ở phía dưới.
Cô vừa muốn ra sức phản kháng, con trai ngủ ở bên cạnh bỗng nhiên trở mình, trong miệng lầu bầu một câu, sợ tới mức hai người động cũng không dám động, sợ Mạc Mạc tỉnh lại nhìn thấy tình huống trước mặt thì có chút không biết giải thích rõ.
"Lưu manh!" Thư Mật Nhi dùng khẩu hình miệng mắng.
Mạc Đông Lăng lập tức cúi xuống ngậm cánh môi mềm mại của cô, hung hăng mút lấy, tay cũng không có nhàn rỗi, giày xéo nơi đẫy đà mềm mại trước ngực, vật nguy hiểm phía dưới cũng đang bành trướng chống đỡ lối vào cánh hoa.
"A......"
Thư Mật Nhi bị anh hôn đến khí lực cũng không còn, rõ ràng muốn kháng cự, nhưng hai tay lại mềm mại vô lực, giống như muốn chống cự mà lại nghênh đón, chóp mũi tràn ngập khí tức nam tính của anh.
Thẳng đến váy ngủ bị cởi hết, cômới tỉnh táo một chút, cản lại cánh tay đang xâm chiếm của anh, "Mạc Mạc, …Mạc Mạc ở bên cạnh."
Mạc Đông Lăng muốn chính là hiệu quả này, buông cánh hoa anh đào bị anh gặm đến ướt át, cắn vành tai của cô, "Ngoan, chúng ta đi ra ngoài được không?"
Cũng đã vậy rồi, Thư Mật Nhi còn có thể cự tuyệt sao?
Cô không phải là nữ tu sĩ, cũng có thất tình lục dục, nhất là bị người đàn ông mình yêu thương trêu chọc, không động tâm không muốn mới là trái lương tâm.
"Ừ..." giọng mũi phát ra.
Nghe được cô lên tiếng, Mạc Đông Lăng vội vàng ôm cô thẳng đến phòng bếp, bởi vì phòng bếp cách phòng đó xa nhất, còn có thể đóng cửa lại, thật sự là một chỗ rất tốt.
"Tới đây chi?" Thư Mật Nhi cho là anh sẽ đi phòng tắm.
Khóe môi Mạc Đông Lăng nở nụ cười quyến rũ, kéo quần lót còn trên người cô ra, "Lâu lâu thay đổi vị trí, sẽ tăng chút tình thú hơn."
"Lưu manh!" Thư Mật Nhi xấu hổ đánh vài cái trên người anh.
"Bảo bối, em sẽ thích." Mạc Đông Lăng hung mãnh há miệng ngậm một bên ngực cô, say mê cắn một cái.
Thư Mật Nhi bị đau đánh đầu anh một cái, anh lập tức nhiệt tình ngậm miệng của cô, hôn đến nóng bỏng.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Nhiệt độ trong cơ thể từng đợt từng đợt cuồn cuộn lên, kêu gào, Mạc Đông Lăng thô bạo kéo quần nhỏ của cô, đáy mắt đỏ thẫm như máu, rất nhanh vứt bỏ vật trở ngại trên người.
Dùng sức đâm vào, giao hợp trong nháy mắt đó, hai người đồng thời phát ra tiếng kêu rên thỏa mãn.
Thư Mật Nhi cảm giác được một thứ nóng trướng quen thuộc, tất cả xương cốt tứ chi đều thoải mái như bay trên mây, cô không phải không thừa nhận, bản thân... Rất thích.
Căn phòng nhỏ này là cô tạm thời thuê, cùng phòng bên cạnh nằm cạnh nhau, hiệu quả cách âm cũng không phải đặc biệt tốt.
Mặc dù bây giờ đã muộn, nhưng người ở cách vát luônvề trễ, cô lo lắng sẽ bị người ta nghe được, vì vậy gắt gao cắn môi, đè nén tiếng kêu của mình.
Cô càng khẩn trương, thân thể càng chặt chẽ, anh dần dần bị đẩy ra ngoài, khó dừng lại, Mạc Đông Lăng không có biện pháp, chỉ có thể dùng tay đỡ cô lên, để cho cô cao lên một chút, "Bảo bối, em hút chặt đến anh không nhúc nhích được, ngoan, thả lỏng chút."
Nói xong lại đẩy mạnh một cái, cô nghe anh nói vừa thẹn vừa vội, hạ thân rồi lại tiết ra nhiều dịch thể, kích động khẽ run.
"Ừ ừ a a..." run rẩy lên.
Vẻ đẹp của cô làm cho Mạc Đông Lăng càng điên cuồng, dừng không được, thầm nghĩ hung hăng yêu thương cô.
"Đi phòng tắm... A..." .
Thư Mật Nhi đẩy anh, ai ngờ, phía dưới của anh lại thô trướng thêm vài phần, động tác cũng càng thêm mãnh liệt.
Vẻ mặt ẩn nhẫn của cô khiến anh kích động càng thêm nóng máu sôi trào, động tác dưới thân một lần so với một lần mất đi khống chế, ở đâu có tâm tình đi đổi nơi.
"Ngoan, ở chỗ này."
Mạc Đông Lăng kéo chân cô quấn chặt trên lưng, dễ dàng cho bản thân ra vào.
Thân thể côbị anh xoa đến nóng, tiếp xúc với mặt bàn lạnh như băng cả người co rụt lại, chăm chú bao lấy lửa nóng của anh, anh không có chuẩn bị, dục vọng thật lớn của anh bị da thịt mềm mại trong cô xoắn chặt hơn, cảm giác mất hồn quét sạch anh, đạt đến một cảm giác sung sướng vô cùng.
Bỗng nhiên, ngọn đèn phòng bếp sách vát "Cạch" một tiếng sáng lên, tiếp theo liền có vài giọng nói truyền tới.
Thư Mật Nhi giật mình, cánh hoa co rút lại càng chặc hơn, Mạc Đông Lăng bị cô kích thích đến cơ hồ muốn kêu lên, thật là một tiểu yêu tinh, thật ứng với câu nói kia, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"
"Cách... Cách âm... không tốt." Cô đứt quãng nói.
"Không sao, anh nhẹ một chút." Mạc Đông Lăng cố ý chậm tốc độ.
Bởi như vậy, Thư Mật Nhi không thích ứng, sốt ruột ôm chặt lưng của anh, cao thấp vuốt ve, muốn thêm nữa.
Mạc Đông Lăng chín cạn một sâu ôm lấy cô, cố ý chơi xấu cô, buộc cô cầu xin mình.
"Anh!" Thư Mật Nhi tức giận nhéo anh.
"Thích như vậy? Như lúc nãy nữa không?" Mạc Đông Lăng mập mờ liếm vành tai trong của cô.
"... Ừm..." Thư Mật Nhi mắc cỡ đỏ mắt.
Cô vừa dứt lời, Mạc Đông Lăng liền rất nhanh chuyển động, kỳ thật anh nhịn được rất vất vả, chỉ có đều muốn chính miệng cô nói ra mà thôi.
Thư Mật Nhi cảm thấy cả người vừa mềm vừa tê dại, một chút khí lực cũng không có, mềm mại dán lên người anh, nhẹ nhàng rên rỉ lên tiếng, cao thấp lắc lư giống như thuyền lớn ngoài biển, không chỗ nương tựa, cảm giác không nơi đỗ bến đột nhiên kéo tới, cô sợ hãi, thét chói tai vang lên quấn chặt lấy anh.
"Hơn nửa đêm rồi có tiếng gì vậy?" Phòng kế bên bỗng nhiên có giọng nói truyền đến.
Thư Mật Nhi xấu hổ và giận dữ cắn một cái trên ngực Mạc Đông Lăng, đều là tên khốn khiếp này! Đều do anh! Mắc cỡ muốn chết!
Cô càng như vậy, Mạc Đông Lăng càng là cố ý "Khó xử" cô, bởi vì dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của cô thật sự rất đáng yêu, khiến anh xem hoài cũng không chán.
--------------------------
Vẻ mặt Mạc Đông Lăng ủy khuất nói nhỏ bên tai cô, "Anh cũng lăn từ trên ghế safo ra đây rồi."
Hơi thở nóng rực của anh phun ngay vào cổ của cô, cảm giác ngứa ngáy, trong đêm tối, hai thân thể nóng rực nằm cạnh nhau như thế, sao không có cảm giác chứ?
"Vậy anh lên ngủ tiếp không được sao."
"Trên ghế safo ngủ không thoải mái."
"Mạc Mạc đang ở bên cạnh." Thư Mật Nhi cố gắng giảm thấp giọng nói của mình xuống, tức giận trừng mắt người đàn ông bên cạnh.
"Chúng ta tâm sự, buổi tối có chuyện gì xảy ra?"
Thư Mật Nhi nghe anh nói mà bị nghẹn họng, vốn tưởng chuyện đã qua, không ngờ tới bây giờanh vẫn chạy tới tra hỏi tới cùng, người đàn ông đáng giận!
"Anh không biết sao?"
"Em không nói làm sao anh biết?"
"Thì bị người ta lừa!"
"Anh ta nói gì mà lừa được em thế?"
"Hứa Liễu cho tôi một số điều kiện rất ưu đãi, tôi nhất thời đầu nóng đầu liền tin tưởng, sau đó mới phát hiện không đúng, nhưng lúc đó đã chậm, bọn họ không cho tôi gọi điện thoại cho ai, luôn giám sát tôi, ngay cả đi toilet cũng phái người đ theo, lúc đó tôi vô cùng sợ, cho là mình thật sự xong đời."
Nói đến chuyện tối hôm đó, trong lòng Thư Mật Nhi vẫn còn sợ hãi, nếu không có Mạc Đông Lăng đến kịp lúc, cô cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, bây giờ nhóm lừa đảo, thật sự là không ít!
"Ngoan, về sau chuyện kiếm tiền nuôi gia đình giao cho anhlàm là được rồi."
"Không! Tôi thích tự làm, Mạc Mạc là con của tôi, tôi có thể dựa vào chính mình nuôi lớn thằng bé." Từ nhỏ Thư Mật Nhi đã được giáo dục từ phương Tây, suy nghĩ sau khi trưởng thành sẽ độc lập đã sớm ăn sâu vào trong xương cô rồi.
"Nếu như lại xuất hiện chuyện như vậy làm sao bây giờ? Hôm nay chẳng qua là trùng hợp anh chạy tới, nhưng lần sau thì sao?"
"Sai lầm ngu ngốc như vậy tôi sẽ không tái phạm lần thứ hai."
"Đạo lý thì ai cũng biết nói, mà khi người ta chính thức gặp phải tình huống như vậy, thì không nhất định có thể làm được, đầu nóng lên hoặc là nhất thời không xem xét kỹ bao gồm nhiều nguyên nhân khác cũng có thể tạo thành hậu quả không thể thay đổi."
"Anh đây là muốn nói tôi ngốc!" Thư Mật Nhi tức giận.
Mạc Đông Lăng vội vàng ôm chặt cô, "Anh chỉ là phân tích vấn đề, nói cho em biết sự thật mà thôi, hơn nữa, anh hy vọng bản thân có thể chia sẻ với em một chút áp lực về kinh tế trong cuộc sống."
"Buông tay!" Thư Mật Nhi không thuận theo gỡ ngón tay của anh ra.
"Mật Mật, anhđang từ từ khôi phục trí nhớ trước kia, đừng đẩy anh ra, để anh chăm sóc em và Mạc Mạc có được không?" Mạc Đông Lăng thâm tình chân thành nói.
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Trong nháy mắt Thư Mật Nhi động lòng, nhưng vừa nghĩ tới bản thân chịu nỗi khổ tương tư ba năm, mà anh lại thoải mái khoái hoạt ba năm, trong lòng liền thấy không công bằng.
Không được! Không thể dễ dàng tha thứ cho anh!
"Anh đi ra ngoài!Tôi muốn ngủ."
"Đêm nay anh ngủ ở đây nhé."
"Không được!"
Mạc Đông Lăngkhông lên tiếng, chẳng qua là hành động càng gần sát cô, bàn tay dịu dàng vòng qua lưng cô, chậm rãi vuốt ve, vẽ vài vòng trêu đùa.
Thư Mật Nhi không thuận theo giẫy giụa người một cái, kết quả lại bị anh xoay người một cái đặt ở phía dưới.
Cô vừa muốn ra sức phản kháng, con trai ngủ ở bên cạnh bỗng nhiên trở mình, trong miệng lầu bầu một câu, sợ tới mức hai người động cũng không dám động, sợ Mạc Mạc tỉnh lại nhìn thấy tình huống trước mặt thì có chút không biết giải thích rõ.
"Lưu manh!" Thư Mật Nhi dùng khẩu hình miệng mắng.
Mạc Đông Lăng lập tức cúi xuống ngậm cánh môi mềm mại của cô, hung hăng mút lấy, tay cũng không có nhàn rỗi, giày xéo nơi đẫy đà mềm mại trước ngực, vật nguy hiểm phía dưới cũng đang bành trướng chống đỡ lối vào cánh hoa.
"A......"
Thư Mật Nhi bị anh hôn đến khí lực cũng không còn, rõ ràng muốn kháng cự, nhưng hai tay lại mềm mại vô lực, giống như muốn chống cự mà lại nghênh đón, chóp mũi tràn ngập khí tức nam tính của anh.
Thẳng đến váy ngủ bị cởi hết, cômới tỉnh táo một chút, cản lại cánh tay đang xâm chiếm của anh, "Mạc Mạc, …Mạc Mạc ở bên cạnh."
Mạc Đông Lăng muốn chính là hiệu quả này, buông cánh hoa anh đào bị anh gặm đến ướt át, cắn vành tai của cô, "Ngoan, chúng ta đi ra ngoài được không?"
Cũng đã vậy rồi, Thư Mật Nhi còn có thể cự tuyệt sao?
Cô không phải là nữ tu sĩ, cũng có thất tình lục dục, nhất là bị người đàn ông mình yêu thương trêu chọc, không động tâm không muốn mới là trái lương tâm.
"Ừ..." giọng mũi phát ra.
Nghe được cô lên tiếng, Mạc Đông Lăng vội vàng ôm cô thẳng đến phòng bếp, bởi vì phòng bếp cách phòng đó xa nhất, còn có thể đóng cửa lại, thật sự là một chỗ rất tốt.
"Tới đây chi?" Thư Mật Nhi cho là anh sẽ đi phòng tắm.
Khóe môi Mạc Đông Lăng nở nụ cười quyến rũ, kéo quần lót còn trên người cô ra, "Lâu lâu thay đổi vị trí, sẽ tăng chút tình thú hơn."
"Lưu manh!" Thư Mật Nhi xấu hổ đánh vài cái trên người anh.
"Bảo bối, em sẽ thích." Mạc Đông Lăng hung mãnh há miệng ngậm một bên ngực cô, say mê cắn một cái.
Thư Mật Nhi bị đau đánh đầu anh một cái, anh lập tức nhiệt tình ngậm miệng của cô, hôn đến nóng bỏng.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Nhiệt độ trong cơ thể từng đợt từng đợt cuồn cuộn lên, kêu gào, Mạc Đông Lăng thô bạo kéo quần nhỏ của cô, đáy mắt đỏ thẫm như máu, rất nhanh vứt bỏ vật trở ngại trên người.
Dùng sức đâm vào, giao hợp trong nháy mắt đó, hai người đồng thời phát ra tiếng kêu rên thỏa mãn.
Thư Mật Nhi cảm giác được một thứ nóng trướng quen thuộc, tất cả xương cốt tứ chi đều thoải mái như bay trên mây, cô không phải không thừa nhận, bản thân... Rất thích.
Căn phòng nhỏ này là cô tạm thời thuê, cùng phòng bên cạnh nằm cạnh nhau, hiệu quả cách âm cũng không phải đặc biệt tốt.
Mặc dù bây giờ đã muộn, nhưng người ở cách vát luônvề trễ, cô lo lắng sẽ bị người ta nghe được, vì vậy gắt gao cắn môi, đè nén tiếng kêu của mình.
Cô càng khẩn trương, thân thể càng chặt chẽ, anh dần dần bị đẩy ra ngoài, khó dừng lại, Mạc Đông Lăng không có biện pháp, chỉ có thể dùng tay đỡ cô lên, để cho cô cao lên một chút, "Bảo bối, em hút chặt đến anh không nhúc nhích được, ngoan, thả lỏng chút."
Nói xong lại đẩy mạnh một cái, cô nghe anh nói vừa thẹn vừa vội, hạ thân rồi lại tiết ra nhiều dịch thể, kích động khẽ run.
"Ừ ừ a a..." run rẩy lên.
Vẻ đẹp của cô làm cho Mạc Đông Lăng càng điên cuồng, dừng không được, thầm nghĩ hung hăng yêu thương cô.
"Đi phòng tắm... A..." .
Thư Mật Nhi đẩy anh, ai ngờ, phía dưới của anh lại thô trướng thêm vài phần, động tác cũng càng thêm mãnh liệt.
Vẻ mặt ẩn nhẫn của cô khiến anh kích động càng thêm nóng máu sôi trào, động tác dưới thân một lần so với một lần mất đi khống chế, ở đâu có tâm tình đi đổi nơi.
"Ngoan, ở chỗ này."
Mạc Đông Lăng kéo chân cô quấn chặt trên lưng, dễ dàng cho bản thân ra vào.
Thân thể côbị anh xoa đến nóng, tiếp xúc với mặt bàn lạnh như băng cả người co rụt lại, chăm chú bao lấy lửa nóng của anh, anh không có chuẩn bị, dục vọng thật lớn của anh bị da thịt mềm mại trong cô xoắn chặt hơn, cảm giác mất hồn quét sạch anh, đạt đến một cảm giác sung sướng vô cùng.
Bỗng nhiên, ngọn đèn phòng bếp sách vát "Cạch" một tiếng sáng lên, tiếp theo liền có vài giọng nói truyền tới.
Thư Mật Nhi giật mình, cánh hoa co rút lại càng chặc hơn, Mạc Đông Lăng bị cô kích thích đến cơ hồ muốn kêu lên, thật là một tiểu yêu tinh, thật ứng với câu nói kia, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"
"Cách... Cách âm... không tốt." Cô đứt quãng nói.
"Không sao, anh nhẹ một chút." Mạc Đông Lăng cố ý chậm tốc độ.
Bởi như vậy, Thư Mật Nhi không thích ứng, sốt ruột ôm chặt lưng của anh, cao thấp vuốt ve, muốn thêm nữa.
Mạc Đông Lăng chín cạn một sâu ôm lấy cô, cố ý chơi xấu cô, buộc cô cầu xin mình.
"Anh!" Thư Mật Nhi tức giận nhéo anh.
"Thích như vậy? Như lúc nãy nữa không?" Mạc Đông Lăng mập mờ liếm vành tai trong của cô.
"... Ừm..." Thư Mật Nhi mắc cỡ đỏ mắt.
Cô vừa dứt lời, Mạc Đông Lăng liền rất nhanh chuyển động, kỳ thật anh nhịn được rất vất vả, chỉ có đều muốn chính miệng cô nói ra mà thôi.
Thư Mật Nhi cảm thấy cả người vừa mềm vừa tê dại, một chút khí lực cũng không có, mềm mại dán lên người anh, nhẹ nhàng rên rỉ lên tiếng, cao thấp lắc lư giống như thuyền lớn ngoài biển, không chỗ nương tựa, cảm giác không nơi đỗ bến đột nhiên kéo tới, cô sợ hãi, thét chói tai vang lên quấn chặt lấy anh.
"Hơn nửa đêm rồi có tiếng gì vậy?" Phòng kế bên bỗng nhiên có giọng nói truyền đến.
Thư Mật Nhi xấu hổ và giận dữ cắn một cái trên ngực Mạc Đông Lăng, đều là tên khốn khiếp này! Đều do anh! Mắc cỡ muốn chết!
Cô càng như vậy, Mạc Đông Lăng càng là cố ý "Khó xử" cô, bởi vì dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của cô thật sự rất đáng yêu, khiến anh xem hoài cũng không chán.
--------------------------
Bình luận facebook