• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ba vạn dòng thư tình (7 Viewers)

  • Chương 49

Yêu đương là chuyện đòi hỏi phải nuôi dưỡng cảm xúc.
Vì thế Lục Thành đẩy lùi thời gian mình đến công ty một chút, đầu tiên gặp Tạ Thanh một chút. Mỗi buổi sáng, Lục Thành đứng dưới lầu chờ cô, sau đó cũng đi đến công ty. T
Hai ngày sau, lúc Ngô Mẫn và Ngụy Bình rủ nhau xuống Starbucks lầu một mua cà phê vừa vặn nhìn thấy hai người bước lên lầu cùng nhau. Ngụy Bình hít một hơi lạnh tỏ vẻ ê răng: “Không cần phải đến mức đó chứ, từ nhà Ly Đại đến đây chỉ có ba phút thôi!”
Ngô Mẫn cũng hừ một tiếng: “Đáng sợ đáng sợ, thật đáng sợ, không nghĩ được lúc yêu đương Lục tổng lại là cái dạng này!”
Thang máy, Lục Thành ôm Tạ Thanh một cách tự nhiên, rất vui vẻ tận hưởng cảm giác cô run rẩy một chút, sống lưng cũng căng thẳng theo.
Cô luôn như vậy. Trừ lần xem phim hôm đó cô chủ động dựa vào hắn, bình thường cô ấy cũng không chủ động tiếp cận hắn.
Giống như cô thực sự không có thói quen tiếp xúc thân mật, thậm chí còn có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không biểu thị quá nhiều phản kháng.
Cho nên không sao cả, từ từ rồi sẽ quen thôi.
Lúc đi ra khỏi thang máy, hắn hôn thái dương cô một cái: “Buổi chiều luật sư Trương có thể sẽ tới, chút nữa sẽ mở cuộc họp.”
“…” Tạ Thanh vừa xoa xoa thái dương theo bản năng vừa ngẩng đầu, “Họp về gì cơ?”
“Về <Văn thải phong lưu>.” Hắn trả lời.
Tạm thời <Văn thải phong lưu> không nhận được tài trợ, lúc trước tiền đầu từ đều của Văn hóa Thành Thư. Cổ đông lớn nhất của Thành Thư Văn Hóa là chính mình, nói cách khác, nếu tiết mục này thất bại, người thua thiệt nhất chính là Lục Thành.
Cho nên lúc Đào Nhiên nháo ra trận phong ba này, tuy rằng hắn tức giận, nhưng cũng không gặp quá nhiều phiền toái. Xử lý mọi việc tùy hứng chút cũng không sao, cho dù kết quả như thế nào ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.
Nhưng mà, bây giờ Pineapple TV hy vọng có thể làm tiếp chương trình này.
Bọn họ liên tục gọi điện thoại vài lần cho Lục Thành, nói đây là một chương trình đang được đón nhận tốt, chút vấn đề kia cũng không sao cả.
Không chỉ không làm ảnh hưởng đến chương trình mà còn làm cho chương trình thêm hot.
Thị trường này chính là như vậy, cho dù độ hot là do ‘phốt’ mang lại, nhưng mà chương trình không có chút sức nóng hay không có ai thèm đả động đến càng đáng sợ hơn.
Lục Thành đã nói chuyện qua vài lần với Ngụy Bình, cũng giống như vậy, Ngụy Bình cảm thấy bỏ tiết mục này có chút đáng tiếc.
“Hơn nữa quá trình thưa kiện cũng không thể hoàn tất trong ngày một ngày hai, độ nóng của chương trình không duy trì được không phải là lãng phí hay sao?” Ngụy Bình nói.
Cô cảm thấy dùng chương trình giải trí này duy trì độ nóng là phương pháp đơn giản nhất.
Mấy người Quản lý cấp cao ngồi xuống mở hội với nhau, thảo luận xem có nên tiếp tục làm tiết mục này không. Nếu làm tiếp Tạ Thanh có muốn tiếp tục tham gia chương trình không, nếu tiếp tục tham gia có muốn tiếp tục an bài đặc biệt không.
Quan điểm của mọi người cơ bản đều nghiêng về một phía, đều cho rằng vẫn nên tiếp tục.
Lục Thành không có ý kiến, chỉ nhìn về phía Tạ Thanh: “Thanh Thanh?”
Tạ Thanh gật đầu một cái.
Nín thở quay đầu, đột nhiên bị hắn thay đổi xưng hô khiến cho cả người tê dại.
Hắn ngược lại hết sức bình tĩnh mà lên tiếng: “Em nghĩ thế nào?”
“Em thế nào… thế nào cũng được…” Đại não của cô rỗng tuếch.
Trước tiên Lục Thành chúi người về phía trước, bưng lên ly cà phê trước mặt cô, phối hợp uống: “Em có ý kiến gì cứ nói.”
Nhóm Quản lý cấp cao từng người từng kéo căng da mặt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ “Hiện tại tôi không biết là hai người đang ve vãn nhau” đâu nha.
“…” Tạ Thanh nỗ lực ổn định cảm xúc, nhấp nhấp môi, “Vậy tiếp tục đi, em cũng cảm thấy tiết mục khá tốt, tạm ngưng giữa chừng quá đáng tiếc.”
“Tốt!” Ngữ khí Lục Thành nhẹ nhàng, buông ly cà phê của cô xuống, “Ngô Mẫn liên lạc với bên Pineapple TV một chút…”
Tạ Thanh lại nói: “Tập tiếp theo thêm một phân đoạn nữa, được không?”
“?” Hắn quay mặt về, “Cái gì?”
“Dù sao thì ‘phốt’ cũng đã bóc rồi.” Cô nói tiếp, “Trong chương trình em muốn thẳng thắn nói chuyện một chút.”
Lục Thành: “…. Em xác định?”
Cô gật đầu: “Có gì phải sợ chứ?”
Dù sao Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư cũng đã tỏ thái độ, cô cảm thấy bản thân mình cũng không cần phải tỏ ra như không có việc gì. T
******
Thời gian tiếp tục ghi hình tiết mục định là một tuần sau.
Ghi hình tập ba như cũ, những thước phim đã ghi hình lần trước trở thành vô dụng. Đào Nhiên không xuất hiện làm dư ra một chỗ trống, Ngô Mẫn tùy tiện tìm một tác giả có trình độ tương đương thay vào.
Trong tuần này, Văn hóa Thành Thư lại một lần nữa công việc lu bù lên, văn phòng vẫn luôn sáng đèn, luôn ở trong trại thái không ngừng có người ra vào, di động vang lên hết tiếng này đến tiếng khác.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Thành trong vòng bạn bè khoe ân ái như hận không thể chuốc thêm thù oán.
Hôm nay là [Ngốc Thanh viết bản thảo quá nhập tâm, mình đứng chờ ở cửa một lúc lâu cô ấy vẫn không phát hiện.], phía dưới là hình chụp Tạ Thanh cắm đầu viết bản thảo; ngày mai lại là [Mình cảm thấy Thanh Thanh sẽ thích ăn cái này.], đính kèm phía dưới là hình một cái bánh tart trứng mới ra lò.
Tồi tệ nhất chính là, hắn cân nhắc đến việc khoe ân ái với bên đối tác không phù hợp, nên rất ‘cẩn thận’ mà chia nhóm khoe ân ái với nhân viên.
Đáng thương nhất là mấy nhóm nhân viên, mấy ngày nay bận đến mức chân không chạm đất mà còn bị phát thức ăn cho chó.
Nhóm nhân viên bắt đầu oán niệm, nhanh chóng Ngô Mẫn đại diện cho mọi người tiến hành phản kích.
Cô cố ý chờ lúc Lục Thành đi vào phòng trà nước mà cùng hắn “ngẫu nhiên gặp mặt”, thần sắc thành khẩn tiếc hận: “Lục tổng, tôi cảm thấy anh thật thảm nha.”
Lục Thành: “Hả?”
Ngô Mẫn thở dài, vỗ vỗ đầu vai anh: “Những tổng tài khác khi yêu đương đều là do cô gái nhỏ khoe ân ái, đến phiên anh, anh phải dốc sức mà gánh vác loại chức trách này.”
Lục Thành: “…” Tạ Thanh trong vòng bạn bè không những không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn không thèm nhấn nút like.
Ngô Mẫn vô cùng đau đớn nói: “Bình thường Ly Đại viết bản thảo rất bận, vất vả cho anh rồi!”
Nói chưa xong, Lục Thành nghe được sau lưng có tiếng cười nhạo vang lên.
Nhíu mày quay đầu, lại không thấy bóng người nào, liền nghe được một chuỗi tiếng bước chân đi từ gần ra xa.
Sau đó, khu làm việc chung mơ hồ nghe được sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Ha ha ha ha ha, chị Ngô quá độc ác!”
“Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy Lục tổng thảm ơi là thảm, đại thần tuyến số một không dễ dụ…”
“Ai bảo anh ta khoe ân ái chứ! Dỗi anh ta!”
Vân vân mây mây…
“…” Lục Thành nhướng mày nhìn Ngô Mẫn, Ngô Mẫn bình tĩnh mà ho khan: “Tôi thề tôi không biết các cô ấy đang nói gì.”
Nói xong, cô bình tĩnh mà đi lướt qua người hắn.
Bên trong văn phòng nhỏ của mình, Tạ Thanh nghe được tiếng cười nói bên ngoài, ngòi bút bên dưới dừng lại một chút, lại tiếp tục viết xuống.
*****
Một tuần sau, bắt đầu quay phim. Pineapple TV đã sắp xếp kịch bản đâu ra đó, cố ý để cho khách mời công khai dò hỏi tranh chấp trên Weibo.
Tạ Thanh vẫn đeo mặt nạ như cũ, nhưng nữ sản xuất hỏi thẳng không hề có chút vòng vo: “Lúc trước người chơi kia nói cô là tác giả Ngọc Ly của <Thanh Châu Lục>, có đúng không?”
Tạ Thanh gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Nữ sản xuất lại nói: “Tôi còn xem qua thông cáo do Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư đăng, bộ truyện nghi ngờ có đạo văn không phải do cô viết. Cô muốn kiện công ty cũ?”
“Đúng vậy.” Tạ Thanh nói, “Nhưng mà hiện tại tôi không muốn nói quá nhiều đến chuyện này. Nếu đã lựa chọn đi còn đường pháp luật, xin mời mọi người cùng với tôi chờ kết quả tòa án đi.”
“Được chứ, được chứ.” Nữ sản xuất chậm rãi gật đầu, ngược lại nói, “Nhưng tôi muốn hỏi một chút, loại sự tình này bình thường có thời gian tố tụng là hai năm… Sách bị xâm phạm bản quyền của cô vẫn còn bán, khẳng định là chưa quá thời gian truy tố. Thời gian cũng đã qua lâu, tôi đặc biệt tò mò một chút, cô phải chịu một ấm ức lớn như vậy, vì sao lúc trước cô không kiện họ?”
Đây là lời kịch do Lục Thành an bài. Bởi vì sau khi Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư đăng lên, tuy rằng có nhiều người miệng tru bút phạt [1] lại chuyển sang ngồi xuống ăn dưa [2], nhưng cũng có những người mở ra một làn sóng chế giễu mới.
[1] 口诛笔伐 – Thành ngữ; có nghĩa là tố cáo, tuyên bố một tội ác bằng lời nói hoặc bằng văn bản. (Theo Baidu)
[2] 吃瓜群众 – Ngôn ngữ mạng; dùng để chỉ những người chỉ nhìn mà không nói gì. Từ này còn có nghĩa phê phán về việc không quan tâm đến những vấn đề có liên quan đến họ và không bày tỏ ý kiến. (Theo Baidu)
[Đổi đề tài một cách gượng ép.]
[Kỹ năng đánh trống lảng full điểm.]
[Có quỷ mới tin chuyện bị mạo danh 233333, có mạo danh sao không tố cáo sớm?]
Những loại ngôn luận như thế này xuất hiện nhiều, một bộ phận quần chúng ăn dưa còn bị cuốn theo tiết tấu đó mà cho rằng cô chỉ dùng loại cách nói này để bình ổn dư luận, chuyện mạo danh cũng không thực sự tồn tại, cô cũng không thật sự khởi tố. T
Lần này Lục Thành cảm thấy Tạ Thanh muốn thành thật và thẳng thắn lên tiếng, không bằng thuận tiện giải thích vấn đề này một chút.
Hắn cũng thay cô viết câu trả lời sẵn: Hắn muốn cô tỏ ra đáng thương một chút, nói lại một lần những chuyện không vui mình đã trải qua. Sau đó vất vả lắm mới thoát ra được, không muốn nhớ lại hồi ức đó nữa, chỉ hy vọng chuyện cũ theo gió mà đi; tiếp theo lại nói về phương diện kiện tụng này tương đối tổn hại sức lực. Đối với một tác giả nhỏ không có bối cảnh không có chỗ dựa mà nói muốn hao mòn bao nhiêu tinh lực chứ, chân thực là cô không tiêu hao nổi. Cuối cùng rơi vào tình huống bị vạch trần lần trước, khiến cô bừng tỉnh đại ngộ, căn bản chuyện này không nói rõ ràng thì không được, cho nên mới quyết định khởi tố.
Đây chính là một cái đáp án tiêu chuẩn, có thể gây nên cộng hưởng, về mặt logic cũng thực sự là thuyết phục.
Tạ Thanh nghiêm túc mà nhớ kỹ đáp án này, nhưng trong nháy mắt nhìn vào màn ảnh, cô đột nhiên chột dạ.
Cái đáp án này gạt người.
Cô biết sự tình không phải như thế. Chân tướng chính là cô đã sớm chuẩn bị khởi kiện Khởi Văn, kéo dài tới hiện tại chỉ là đang đợi dư luận.
“Tôi đang đợi sức nóng của dư luận.” Cô nói.
Nhóm khách mời đã sớm xem qua kịch bản sửng sốt một chút.
“Trong khi tôi đang hot, nhà xuất bản dùng loại sự tình này để hủy hoại tôi, từ đó hàng ngàn, hàng vạn độc giả cho rằng tôi đạo văn. Sau đó nhiệt độ giảm xuống, mọi người không chú ý đến tôi, cho dù tôi có thắng kiện, cho dù tôi không đạo văn cũng không có ai biết đến.”
Một năm một mười mà nói những lời chân thật: “Tôi cho rằng nếu thắng như vậy không có chút ý nghĩa.”
Nam khách mời kinh ngạc tiếp lời: “Cô thừa nhận là cô sử dụng sức nóng của dư luận sao…”
“Cái này có vấn đề gì sao?” Tạ Thanh hỏi lại, “Sức nóng tôi có được là những gì mà bản thân tôi từng chữ từng chữ tích góp được. Hơn nữa là một người bị hại, tôi hy vọng những người hiểu lầm tôi lúc trước có thể biết được chân tướng sự thật, cái này thì có gì sao chứ?”
Giáo sư Bắc Ảnh chậm rãi gật đầu: “Cô nói đúng.”
Hậu trường, ngồi trước màn ảnh tiếp sóng lặng như tờ, sau một lúc lâu, Ngô Mẫn buông di động nhìn về phía Lục Thành: “Đạo diễn hỏi có muốn quay lại không.”
Lục Thành có chút trầm ngâm: “Không cần.”
Hắn cảm thấy đáp án của Tạ Thanh cũng thực tốt. Có lẽ không bằng đáp án anh nghĩ ra không hề có chút sơ hở, như vậy giống “người bị hại” cùng “kẻ yếu”, nhưng càng chân thật, giống với bản thân cô.
Trên màn hình, Tạ Thanh tiếp tục nói: “Tôi biết tất cả mọi người sẽ càng thích cái loại ‘người bị hại’ nhu nhu nhược nhược không có tính công kích. Nhưng loại sự việc này, chính mình trải qua mới có thể biết được có bao nhiêu khó, yêu cầu người bị hại hoàn hảo thật là không có chút nhân đạo.”
Ý cười của ba vị khách mời trở nên phức tạp, từng người từng người gật đầu.
“Hơn nữa, tôi cũng đặc biệt rõ ràng, hôm nay tôi có thể đi đến bước này, có thể đứng ở đây mà kiên cường nói ra những lời này, có thể kiện cáo với ông chủ cũ là vì tôi có vận khí tốt, một đường đi tới, vẫn luôn có người ở bên cạnh giúp đỡ tôi. Không phải tác giả nào gặp phải những chuyện tương tự cũng có được vận khí như vậy.”
Cằm khẽ nâng, đầu cô hướng về màn ảnh ánh mắt thêm kiên định: “Như vậy, tôi không chỉ vì bản thân mình nói chuyện.”
“Mọi người không thích bản tính công kích của tôi cũng không hề gì. Tôi hy vọng tính công kích của tôi làm cho những bên hợp tác vô lương tâm có thể thu liễm, không dùng những thủ đoạn tương tự mà hố tác giả.”
Cuối cùng, cô nói: “Tôi cũng muốn mượn cơ hội này cảm ơn những người đã luôn tín nhiệm tôi, giúp đỡ tôi.”
“Cảm ơn Lưu Cẩm, cảm ơn người sáng lập Mặc Nhiên, Tống Mặc.”
“Cũng cảm ơn mạng Thủy Sơ Trung Văn Nhất Sinh Thư, mấy hôm trước Thư Đại đã vì tôi mà đăng Weibo giải thích khi dư luận lần nữa nóng lên.”
Hậu trường, Lục Thành không phục không cam lòng mà hừ một tiếng, trong lòng nói cho mình không nên tức giận, nghề của chúng ta là ở hậu trường, không đề cập tới cũng được.
Mà màn hình, Tạ Thanh đột nhiên buông lỏng sức lực, một phen lấy mặt nạ xuống: “Cảm ơn Tổng giám đốc Văn hóa Thành Thư, Lục Thành.”
“Cảm ơn anh đã đứng ra giúp đỡ em khi em khó khăn nhất, cảm ơn anh đã tín nhiệm cùng thưởng thức đối với em.”
“Cảm ơn anh mấy ngày trước --- trong lúc em gần như rơi xuống vực thẳm lần nữa, đã trở thành bạn trai em.”
Studio, vang lên một mảng kinh hô.
“Oh my God!!!” Nữ khách mời che miệng lại, “Có câu chuyện tình yêu nào sao, nhanh chóng kỹ càng tỉ mỉ nói qua một chút!!!”
“Em không nói quá nhiều về chuyện tình yêu, cũng không biết khoe ân ái lên mạng.” Cô dừng lại một chút, “Nhưng là, em thực sự rất thích anh.”
Cô nhìn màn hình, tình ý chân thật.
Thong dong không duy trì được lâu lắm, mặt cô đỏ bừng ngồi xổm xuống, che mặt lại không chỗ dung thân. T
Hậu trường, tất cả ánh mắt không tiếng động mà nhìn chằm chằm vào Lục Thành.
Những nhân viên Thành Thư Văn Hóa những người đã biết từ lâu nhìn hắn, những thành viên Pineapple TV không hề hay biết cũng nhìn hắn.
Lục Thành dựa vào lưng ghế, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm màn hình tiếp sóng cách không xa. T
Hai giây sau, đột nhiên giật bắn người, sải bước đi ra khỏi phòng, đi đến studio ghi hình.
Rất nhanh, hắn cũng xuất hiện trong màn hình.
“Thanh Thanh.” Hắn gọi cô, cô ngồi xổm xuống ở đó, đem đầu vùi càng thấp.
Lục Thành nghẹn thanh mà cười, cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy cô.
Cô trở tay đẩy hắn: “Anh đừng có kéo em, để em ngồi yên một lát nữa đã.”
“Ha ha ha ha ha anh không!” Lục Thành ngang ngược ôm cô, “Anh nghe được tất cả rồi.”
Cuối cùng cô che mặt đứng lên, ỉu xìu mà đạp đạp chân vùi đầu vào lồng ngực hắn.
Hắn vỗ vỗ sau lưng cô, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu không cắt đoạn này em chính là khoe ân ái trước người xem cả nước… A!” Nói chưa dứt lời, đầu vai đau xót.
Hàm răng Tạ Thanh buôn ra, giơ mặt lên nhìn hắn: “Không được phép cắt, khoe liền khoe.”
Cô hiểu rõ ràng, có việc càng giấu càng **.
Chuyện cô với hắn ở bên nhau cũng là như vậy. Nếu bị người có tâm tư không tốt phơi bày, nó có thể lại trở thành một ‘phốt’ nữa. T
Còn không bằng để chính mình tự nói ra.
Lại nói, những gì cô nói là sự thật.
Cô chính là thích hắn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 55
[Zhihu] VẠN ĐỒNG
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom