Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
CHƯƠNG 30
Vậy mười tháng tiếp theo cô sẽ mập chết mất.
Cùng lúc đó, thông báo Lý Tang Du sắp nghỉ việc một thời gian cũng truyền khắp công ty.
Mọi người đều cho rằng chuyện nghỉ việc nửa ngày không xin phép đã bị quản lí biết, nên đây là hình phạt.
Vậy nên đến hôm sau, sau khi cô bàn giao thủ tục xong và bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một tin đồn khác lại truyền ra rất nhanh chóng.
tổng giám đốc chơi chán Lý Tang Du nên cô ta mới bị bỏ đấy!
Lúc này, Lý Tang Du bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc đang còn đứng bên ngoài cái bàn làm việc siêu to, cô chờ Lục Huyền Lâm đang vùi đầu làm việc lên tiếng.
Nhìn thế này giống như học sinh đang chờ thầy giáo lên tiếng vậy.
Sau cùng, Lý Tang Du đứng đến mức mỏi chân nên xoay người định âm thầm đi ra.
Cô đâu có ngu mà cứ chờ mãi.
“Hừ!”
Một tiếng hừ vang lên sau lưng cô.
Lý Tang Du lập tức quay người lại nhìn Lục Huyền Lâm đã có phản ứng.
Biết là anh cố ý lơ cô mà.
Hai người ngoài sáng trong đối tranh đấu nhau đã được hơn hai năm nhưng không có người thua, cũng không có người thắng mà cứ giằng co mãi như thế.
Nhiều lúc anh bị cô làm cho tức gần chết.
“Tôi chỉ cần hôm nay cô đến bàn giao công việc, tại sao lại làm việc cả một ngày?” Lục Huyền Lâm nhịn tức nhìn cô.
Sáng sớm đã đi bàn giao công việc, nếu buổi chiều anh không về công ty một chuyến thì anh đâu biết chuyện cô vẫn đang đi làm.
Lục Huyền Lâm thả ngòi bút trong tay xuống, anh dựa vào ghế sắc mặt thách thức: “Vì bây giờ giá trị bản thân tăng nhiều rồi nên không coi ai ra gì nữa sao?”
“Tổng giám đốc Lục à, anh nghĩ nhiều quá. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đi làm, dù gì tôi cũng phải bàn giao rõ ràng chứ! Hơn nữa anh với con thì còn phân chia gì nữa, của anh cũng là của nó, của nó cũng là của anh thôi.”
Nghe thấy thế Lục Huyền Lâm thấy rất thoải mái: “Hừ! Vẫn tự biết mình đấy.”
Tưởng mình là hoàng đế thật sao?
Cô cũng chẳng buồn tranh chấp với anh: “Không còn việc gì thì tôi đi ra ngoài.”
“Chỉ được về nhà. Ở lại thêm một giây thì trừ tiền lương một ngày của cô.”
Chuyện lạ thì năm nào cũng có, nhưng năm nay lại có nhiều nhất.
Có cả chuyện lạ muốn đi làm nhưng không cho đi đấy!
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”
Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Lý Tang Du trở lại phòng tài liệu im lặng dọn đồ và đi về. Cô vừa đi thì phòng tài liệu im lặng mấy tháng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Đúng là kiếm cơm bằng mặt thì chẳng lâu dài đâu, lúc này đồ giả tạo đã biết mùi rồi.”
“Tưởng là tổng giám đốc sẽ để đám phụ nữ bên ngoài mang thai thái tử thật sao? Nếu thế thì đúng là chuyện quá nực cười. Không nhìn lại mình là thứ đồ gì mà cứ muốn bay lên làm phượng hoàng thôi.”
Vậy mười tháng tiếp theo cô sẽ mập chết mất.
Cùng lúc đó, thông báo Lý Tang Du sắp nghỉ việc một thời gian cũng truyền khắp công ty.
Mọi người đều cho rằng chuyện nghỉ việc nửa ngày không xin phép đã bị quản lí biết, nên đây là hình phạt.
Vậy nên đến hôm sau, sau khi cô bàn giao thủ tục xong và bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một tin đồn khác lại truyền ra rất nhanh chóng.
tổng giám đốc chơi chán Lý Tang Du nên cô ta mới bị bỏ đấy!
Lúc này, Lý Tang Du bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc đang còn đứng bên ngoài cái bàn làm việc siêu to, cô chờ Lục Huyền Lâm đang vùi đầu làm việc lên tiếng.
Nhìn thế này giống như học sinh đang chờ thầy giáo lên tiếng vậy.
Sau cùng, Lý Tang Du đứng đến mức mỏi chân nên xoay người định âm thầm đi ra.
Cô đâu có ngu mà cứ chờ mãi.
“Hừ!”
Một tiếng hừ vang lên sau lưng cô.
Lý Tang Du lập tức quay người lại nhìn Lục Huyền Lâm đã có phản ứng.
Biết là anh cố ý lơ cô mà.
Hai người ngoài sáng trong đối tranh đấu nhau đã được hơn hai năm nhưng không có người thua, cũng không có người thắng mà cứ giằng co mãi như thế.
Nhiều lúc anh bị cô làm cho tức gần chết.
“Tôi chỉ cần hôm nay cô đến bàn giao công việc, tại sao lại làm việc cả một ngày?” Lục Huyền Lâm nhịn tức nhìn cô.
Sáng sớm đã đi bàn giao công việc, nếu buổi chiều anh không về công ty một chuyến thì anh đâu biết chuyện cô vẫn đang đi làm.
Lục Huyền Lâm thả ngòi bút trong tay xuống, anh dựa vào ghế sắc mặt thách thức: “Vì bây giờ giá trị bản thân tăng nhiều rồi nên không coi ai ra gì nữa sao?”
“Tổng giám đốc Lục à, anh nghĩ nhiều quá. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đi làm, dù gì tôi cũng phải bàn giao rõ ràng chứ! Hơn nữa anh với con thì còn phân chia gì nữa, của anh cũng là của nó, của nó cũng là của anh thôi.”
Nghe thấy thế Lục Huyền Lâm thấy rất thoải mái: “Hừ! Vẫn tự biết mình đấy.”
Tưởng mình là hoàng đế thật sao?
Cô cũng chẳng buồn tranh chấp với anh: “Không còn việc gì thì tôi đi ra ngoài.”
“Chỉ được về nhà. Ở lại thêm một giây thì trừ tiền lương một ngày của cô.”
Chuyện lạ thì năm nào cũng có, nhưng năm nay lại có nhiều nhất.
Có cả chuyện lạ muốn đi làm nhưng không cho đi đấy!
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”
Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Lý Tang Du trở lại phòng tài liệu im lặng dọn đồ và đi về. Cô vừa đi thì phòng tài liệu im lặng mấy tháng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Đúng là kiếm cơm bằng mặt thì chẳng lâu dài đâu, lúc này đồ giả tạo đã biết mùi rồi.”
“Tưởng là tổng giám đốc sẽ để đám phụ nữ bên ngoài mang thai thái tử thật sao? Nếu thế thì đúng là chuyện quá nực cười. Không nhìn lại mình là thứ đồ gì mà cứ muốn bay lên làm phượng hoàng thôi.”
Bình luận facebook