Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-921
Chương 921: Khi quyết định từ bỏ đã xảy ra chuyện lớn
Nghe thấy Lâm Từ nói như vậy, Bạc Dạ chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại vài giây, sau đó mới có phản ứng lại, Lâm Từ đang muốn khuyên anh nghĩ thông suốt mọi chuyện sao? "Anh đang muốn khuyên tôi buông tha cho Đường
Thi sao?"
Bạc Dạ không thể tin hỏi một câu.
Thật ra trước đó Bạc Dạ cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng căn bản anh không muốn đem tất cả chuyện này biến nó thành thật. Nhưng chuyện của anh những người bên cạnh đều nhìn thấy rõ ràng.
Nếu yêu nhau quá khó khăn, không bằng từ bỏ. Bạc Dạ tự hỏi chính mình, cứ như thế này rốt cuộc có mệt hay không. Anh biết bản thân trước đây đã làm sai rất nhiều chuyện, cho nên đối với Đường Thi luôn cảm thấy áy náy, càng cổ gắng muốn chữa lành vết thương. Chuyện đã tới nước này, nếu như có thể từ bỏ, rốt cuộc có cảm thấy luyến tiếc hay không?
Bạc Dạ không thể tự mình đưa ra câu trả lời.
Anh thực sự rất mệt mỏi.
Bạc Dạ chỉ đơn giản nhắm mắt lại, không nghĩ về Đường Thi nữa. Nhưng trong đầu vẫn nhớ lại biểu tình trên mặt cô, cùng với câu nói lạnh lùng đầy châm biếm của cô. "Đường Thi tôi cũng không phải loại người cầm lên được mà không bỏ xuống được. Anh ta không cần đến tôi, tại sao tôi lại phải quan tâm đến anh ta?" Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạc Dạ cảm thấy câu nói này như một cái tát giáng thẳng xuống mặt mình, rõ ràng anh cũng trả giá nhiều như vậy, một câu nói này của Đường Thi cứ như vậy mà đánh vỡ.
Mọi chuyện thật sự đã không thể cứu vãn.
Bạc Dạ dựa vào cửa kính xe, đặt tay lên đầu gối, nhưng bản thân anh lại không hề phát hiện ra hai bàn tay gắt gao siết chặt.
Lâm Từ lần này lái xe rất chậm, có lẽ lo lắng Bạc Dạ tâm tình không tốt, thậm chí còn suy nghĩ kỹ lời nói của mình, cậu ta đã nói điều gì về Đường Thi, khiến Bạc Dạ không vui.
Khi Bạc Dạ về đến biệt thự, cả người thực sự nặng nề, lúc này Diệp Kinh Đường mới gọi điện thoại tới nói rằng tình hình hiện tại của ba mẹ Đường Thi không tốt, tốt nhất là Bạc Dạ nên đi qua xem một chút.
Bạc Dạ vừa rồi vẫn còn tức giận vì chuyện của Đường Thi.
Hiện tại còn phải giúp cô giải quyết sự việc. Anh hít sâu một sâu, sau đó hỏi Diệp Kinh Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Ba mẹ Đường Thi uống nhầm thứ thuốc trừ sâu mà người làm vườn dùng để phun vào hoa và cây trong vườn ngày hôm qua. Hiện họ đang phải rửa ruột."
Khi xảy ra chuyện, người của phía bệnh viện đã gọi điện cho Diệp Kinh Đường, vì lúc đầu anh ta là người tiếp nhận hai vợ chồng họ, cho nên hiện tại liền chuyển lời với Bạc Dạ. "Đang cứu người sao?" Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Khi nghe thấy những lời này, trong lòng Bạc Dạ lập tức cảm thấy căng thẳng: "Sao đột nhiên lại uống thuốc trừ sâu vậy?" "Tôi cũng không biết, hiện tại thần kinh của bọn họ không được bình thường."
Diệp Kinh Đường dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Người trong viện muốn để bọn họ đi thư giãn. Ngay bên dưới có một khu vườn lớn, nên dẫn bọn họ đi dạo.”
Không ngờ, hai người họ vốn dĩ suy nghĩ không được bình thường nghĩ thuốc trừ sâu là có thể uống được nên mới uống, sau đó liền hét lên. "Tại sao có thể như vậy? Tại sao bọn họ lại nuốt xuống?" Bạc Dạ khó có thể tin được chuyện nên bèn lớn tiếng nói.
Anh lập tức mặc thêm áo khoác, vừa mới an tĩnh không được bao lâu, lại phải giải quyết mọi chuyện, anh cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ tới giới hạn.
Nhưng... Đối với cặp vợ chồng này, Bạc Dạ không thể buông tay mặc kệ. Người là do một tay anh cứu ra, phải phụ trách đến cùng.
Hơn nữa, bọn họ là người đã nuôi nấng Đường Thì và Đường Dịch hơn hai mươi năm, không phải người có công sinh ra, nhưng nhất định cũng có tình cảm, nếu như bọn họ ở trong tay anh gặp chuyện không may...
Nghe thấy Lâm Từ nói như vậy, Bạc Dạ chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại vài giây, sau đó mới có phản ứng lại, Lâm Từ đang muốn khuyên anh nghĩ thông suốt mọi chuyện sao? "Anh đang muốn khuyên tôi buông tha cho Đường
Thi sao?"
Bạc Dạ không thể tin hỏi một câu.
Thật ra trước đó Bạc Dạ cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng căn bản anh không muốn đem tất cả chuyện này biến nó thành thật. Nhưng chuyện của anh những người bên cạnh đều nhìn thấy rõ ràng.
Nếu yêu nhau quá khó khăn, không bằng từ bỏ. Bạc Dạ tự hỏi chính mình, cứ như thế này rốt cuộc có mệt hay không. Anh biết bản thân trước đây đã làm sai rất nhiều chuyện, cho nên đối với Đường Thi luôn cảm thấy áy náy, càng cổ gắng muốn chữa lành vết thương. Chuyện đã tới nước này, nếu như có thể từ bỏ, rốt cuộc có cảm thấy luyến tiếc hay không?
Bạc Dạ không thể tự mình đưa ra câu trả lời.
Anh thực sự rất mệt mỏi.
Bạc Dạ chỉ đơn giản nhắm mắt lại, không nghĩ về Đường Thi nữa. Nhưng trong đầu vẫn nhớ lại biểu tình trên mặt cô, cùng với câu nói lạnh lùng đầy châm biếm của cô. "Đường Thi tôi cũng không phải loại người cầm lên được mà không bỏ xuống được. Anh ta không cần đến tôi, tại sao tôi lại phải quan tâm đến anh ta?" Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạc Dạ cảm thấy câu nói này như một cái tát giáng thẳng xuống mặt mình, rõ ràng anh cũng trả giá nhiều như vậy, một câu nói này của Đường Thi cứ như vậy mà đánh vỡ.
Mọi chuyện thật sự đã không thể cứu vãn.
Bạc Dạ dựa vào cửa kính xe, đặt tay lên đầu gối, nhưng bản thân anh lại không hề phát hiện ra hai bàn tay gắt gao siết chặt.
Lâm Từ lần này lái xe rất chậm, có lẽ lo lắng Bạc Dạ tâm tình không tốt, thậm chí còn suy nghĩ kỹ lời nói của mình, cậu ta đã nói điều gì về Đường Thi, khiến Bạc Dạ không vui.
Khi Bạc Dạ về đến biệt thự, cả người thực sự nặng nề, lúc này Diệp Kinh Đường mới gọi điện thoại tới nói rằng tình hình hiện tại của ba mẹ Đường Thi không tốt, tốt nhất là Bạc Dạ nên đi qua xem một chút.
Bạc Dạ vừa rồi vẫn còn tức giận vì chuyện của Đường Thi.
Hiện tại còn phải giúp cô giải quyết sự việc. Anh hít sâu một sâu, sau đó hỏi Diệp Kinh Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Ba mẹ Đường Thi uống nhầm thứ thuốc trừ sâu mà người làm vườn dùng để phun vào hoa và cây trong vườn ngày hôm qua. Hiện họ đang phải rửa ruột."
Khi xảy ra chuyện, người của phía bệnh viện đã gọi điện cho Diệp Kinh Đường, vì lúc đầu anh ta là người tiếp nhận hai vợ chồng họ, cho nên hiện tại liền chuyển lời với Bạc Dạ. "Đang cứu người sao?" Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Khi nghe thấy những lời này, trong lòng Bạc Dạ lập tức cảm thấy căng thẳng: "Sao đột nhiên lại uống thuốc trừ sâu vậy?" "Tôi cũng không biết, hiện tại thần kinh của bọn họ không được bình thường."
Diệp Kinh Đường dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Người trong viện muốn để bọn họ đi thư giãn. Ngay bên dưới có một khu vườn lớn, nên dẫn bọn họ đi dạo.”
Không ngờ, hai người họ vốn dĩ suy nghĩ không được bình thường nghĩ thuốc trừ sâu là có thể uống được nên mới uống, sau đó liền hét lên. "Tại sao có thể như vậy? Tại sao bọn họ lại nuốt xuống?" Bạc Dạ khó có thể tin được chuyện nên bèn lớn tiếng nói.
Anh lập tức mặc thêm áo khoác, vừa mới an tĩnh không được bao lâu, lại phải giải quyết mọi chuyện, anh cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ tới giới hạn.
Nhưng... Đối với cặp vợ chồng này, Bạc Dạ không thể buông tay mặc kệ. Người là do một tay anh cứu ra, phải phụ trách đến cùng.
Hơn nữa, bọn họ là người đã nuôi nấng Đường Thì và Đường Dịch hơn hai mươi năm, không phải người có công sinh ra, nhưng nhất định cũng có tình cảm, nếu như bọn họ ở trong tay anh gặp chuyện không may...
Bình luận facebook