• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ba của bảo bảo là tổng tài khó đối phó (35 Viewers)

  • Chap-35

Chương 35





Chương 35



Đường Thi nhìn thấy sự tương tác giữa Khương Thích và Diệp Kinh Đường cũng không tiện lên tiếng mà ngồi một bên lặng lẽ ăn trái cây. Ở đằng xa, đôi mắt của Bạc Dạ luôn dõi về phía cô, đôi mắt sắc bén như một lưỡi dao.



Đường Thi cảm thấy cái nhìn trên lưng cô giống như một cái kim châm, cô vô thức nắm chặt tay lại.



Bạc Dạ và Phúc Trăn ai nấy đều thu lại tầm mắt của mình, Bạc Dạ cười khẩy: “Phúc Trăn, có một số chuyện, cậu đừng chơi với lửa.”



Phúc Trăn có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm Bạc Dạ và nói: “Không phải cậu đã ly hôn với cô ấy rồi à?”



“Cậu thích ai tôi đều không quan tâm, nhưng người này là vợ cũ của tôi.” Bạc Da lanh lùng nói: “Phúc Trăn, có một số người cậu không thể động vào.”



“Sao vậy, cậu vẫn còn tình cảm với vợ cũ à?” Phúc Trăn cười: “Ban đầu là cậu đẩy cô ấy đến chỗ tôi, bây giờ hối hận rồi sao? Không có cua đâu! Thiếu gia tôi cứ muốn theo đuổi cô ấy, cậu có thể nói với tôi những lời khó nghe, cũng có thể cạnh tranh công bằng với tôi, nhưng nếu cậu dám ngăn cản tôi….vậy không thể làm anh em được rồi.”



“Cậu không để ý đến việc cô ấy từng đi theo tôi sao?” Bạc Dạ lên giọng.



Phúc Trăn ngå bàn tay sang hai bên: “Cô ấy không quan tâm đến việc trước đây tôi có bao nhiêu phụ nữ thì tôi đều có thể thờ được.”



Sự tức giận trong lòng Bạc Dạ càng sâu sắc hơn, Phúc Trăn thực sự nghiêm túc!



Trình Y Y ở bên cạnh nhất thời bị lãng quên, sắc mặt có chút tệ, cô ta nghiến răng, rồi lại áp người lên: “Cậu Bạc..”



“Câm miệng.



Bạc Dạ khó chịu đầy cô ta ra khỏi người mình: “Đủ rồi, ngày mai tôi sẽ bảo Lâm Từ viết cho cô một tấm séc, sau này coi như không quen biết.”



Anh chơi chán rồi.



Trình Y Y cảm thấy lo lắng: “Đừng mà Cậu Bạc….có phải tôi làm không đủ tốt không?”



Phúc Trăn ngồi đối diện nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trình Y Y, trong mắt tràn đầy sự mia mai. Loại phụ nữ này thật nhàm chán, không có đàn ông thì sẽ chết. Nhưng Đường Thi thì sao? Sự kiêu hãnh của cô ấy dường như không bao giờ phai nhạt, như vậy mới có màu sắc.



“Cô gái xinh đẹp, cô mặt nào cũng không bằng Đường Thi, cho nên chi bằng hãy, về nhà luyện tập nhiều hơn.”



Khi Phúc Trăn chế nhạo người khác cũng không thua kém gì Bạc Dạ: “Lão Dạ, có phải ban đầu cậu đập đầu vào cánh cửa không? Đúng là Tô Phi Phi đã không chửi sai, loại như vậy mà cậu cũng cần, thật là không kén chọn!”



Lại là Đường Thi…lại là Đường Thi!



Trình Y Y siết chặt bàn tay, đôi mắt cô đỏ hoe vì sự mia mai của Phúc Trăn, cô nghiến răng, sự căm ghét đối với Đường Thi đạt đến cực điểm.



Đường Thi!! Người phụ nữ chết tiệt, tại sao tất cả đàn ông đều cảm thấy cô ở trên cao với không tới. Thanh cao có gì tài giỏi chứ, một người phụ nữ từng ngồi tù cũng dám giả vờ thanh cao sao!



Phía bên này Trình Y Y đang nghĩ cách làm thế nào để kéo Đường Thi xuống, còn phía bên kia Phúc Trăn đã không thèm để ý đến biểu cảm của cô ta.



Bạc Dạ bị Phúc Trăn chọc tức nhưng lại bật cười:



“Không phải cậu vẫn nhìn trúng một người đã từng ly hôn từng ngồi tù đấy chứ?”



“Mẹ nó!” Cơn say của Phúc Trăn phát tác: “Bạc Dạ, có phải cậu muốn đánh nhau đúng không! Có phải tôi thích vợ cũ của cậu nên cậu khó chịu!”



Bạc Dạ không nói gì.



Phúc Trăn tiếp tục chọc tức anh: “Hừ, đến lúc đó thiếu gia tôi theo đuổi được Đường Thi rồi, sẽ khiến cậu phải hối hận vạn phần, nước đổ khó hốt gương vỡ khó lành!



Bạc Dạ nghe vậy liền bật cười!










“Cứ thử xem!” Ngữ khí lạnh lùng của người đàn ông khiến cho Phúc Trăn cảm thấy áp lực. Anh ta tròn mắt một cách khó chịu và khịt mũi: “Hừ! Cứng miệng!”



Đường Thi và Khương Thích bắt đầu chơi vui vẻ ở một chỗ khác, Khương Thích cứ rượu vào là gan lại to ra, một khi lá gan to ra cô ấy thậm chí còn không quan tâm đến ông chủ mình là ai, cô cười một cách xinh đẹp giống như một cô gái lẳng lơ, vậy mà lại gọi được hai chàng cao bồi xã giao đến, mỗi người một tay, khiến Đường Thi nhìn đến sững sờ.







“Cậu….miệng cũng thật là lớn.”



Đường Thi đưa ra một bình luận ngắn gọn.



Khương Thích trợn mắt lên: “Hừ, một người là cho cậu đỏ. Anh chàng đẹp trai, đi đi, ngồi bên cạnh chị gái đó!”



Người đàn ông ngồi xuống với một nụ cười nhiệt tình như lửa trên khuôn mặt, Đường Thi giật mình liền nói không kịp suy nghĩ: “Người anh em này, anh kiểm chế lại chút đi!”



Phúc Trăn ở khu bên kia kéo dài cổ ra và nhìn thấy chỗ Đường Thi xuất hiện thêm hai người đàn ông, anh vui vẻ như thể đang xem kịch hay và nói với Bạc Dạ: “Lão Đại, vợ cũ của cậu thật lợi hại, đã gọi hai con vịt đến.”



Bạc Dạ tức giận mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng để giữ sự bình tĩnh anh vẫn không đứng dậy nhìn qua đó với Phúc Trăn mà ngồi ở ghế nghiến răng: “Hai người đó trông thế nào?”



Phúc Trăn lại càng cười vui vẻ hơn: “Haiz, rất đẹp trai, mặc dù kém xa tôi…”



Ở phía bên kia, Đường Thi đang bị anh chàng nhiệt tình kia ép đến mức thu vào một góc, sao dầu năm nay mấy người làm quan hệ xã hội này lại tận tâm với nghê như vậy?



Ngưu lang nói: “Chị thật xinh đẹp, xin hỏi chị là cô chủ nhà nào vậy?” “Ngưu lang: người làm quan hệ xã hội, tương tự trai bao,



Một câu nói trực tiếp giẫm lên chỗ đau của Đường Thi, cô chủ sao? Cô được coi là cô chủ của nhà nào chu?



Khương Thích vội vàng thay đổi chủ đề: “Này này, anh đứng núi này trông núi nọ như vậy là không được, cô ấy và tôi ai đẹp hơn?”



Một chàng ngưu lang khác bước lên và dỗ dành cô một cách trơn tru: “Cô xinh đep, còn cô ấy quý phái.”



“Ồ, cái miệng dẻo quá đi!” Biểu cảm và giọng điệu của Khương Thích thoải mái giống như một ác bá trêu ghẹo con gái nhà lành, Đường Thi che mặt, Diệp Kinh Đường ở bên cạnh ho khan hai tiếng: “Thư ký Khương, em hãy chú ý một chút đến hành vi của mình!



Khương Thi đã uống quá nhiều, cô nhìn Diệp Kinh Đường với ánh mắt say sưa ướt át, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp: “Tổng giám đốc Diệp, anh cũng muốn em gọi ngưu lang cho anh sao?”



Khuôn mặt đẹp trai của Diệp Kinh Đường ngay lập tức bị kéo xuống.



Khương Thi run rẩy một chút rồi gục mặt xuống và khóc lóc với Đưong Thi: “Thi Thi, cậu về trước đi, mình và Tổng giám đốc-Diệp:..nói chuyện riêng một lúc.”



Đường Thi hiều ý của Khương Thích, cô thậm chí còn ước có thể rời khỏi đây ngay lập tức, thế là cô đứng dậy vội vàng chào hỏi một câu rồi rời đi. Vừa đi ra đến cửa quán bar, cô đã đụng phải một người.



Người đàn ông đó có mái tóc màu vàng nhạt, làn da nhợt nhạt và đôi mắt màu xanh lam, trông giống như con lai.



Khóe miệng anh ta mang theo một nụ cười ba lăng nhăng, vừa thấy Đường Thi va phải mình, anh ta liền trực tiếp kéo cô lại. Nụ cười còn mang theo một sự xấu xa, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại như một viên kim cương vừa lóe sáng. Anh ta nói: “Ổ, đây là tặng tận cửa sao?”



Đường Thi liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng và không nói gì. Anh ta lại nói: “Thật tiếc hôm nay anh trai đến đây để bắt người nên không trêu chọc cô nữa, lần sau gặp lại sẽ uống hai ly.”



Đường Thi không nói gì mà đi thằng.



Đẳng sau có người thì tham: “Anh Bài, cô gái này trông thật xinh đẹp”



“Đúng vậy! Người đàn ông có tên là Ông Bảy xoa xoa cầm, trên người mặc một chiếc hoodie, đôi chân dài thẳng tắp, dưới chân là một đôi yéezy, dáng vẻ bất cần đời mà lại tà mị yêu nghiệt: “Ah…nên xin weixin mới phải.”



Nhưng đang nghĩ được một nửa thì đột nhiên nhớ ra việc chính, anh ta vội mắng một câu: “Chết tiệt, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau lôi đứa em gái chết dẫm của tôi ra đây!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom