Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-232
Chương 232
Chương 232: Pháo hoa rực rỡ, niềm vui ngắn ngủi
Đường dây bên kia Đường Thi nhanh chóng cúp máy, khi Bạc Dạ gọi lại, chỉ còn lại tiếng thông báo thuê bao bận.
Anh đáng thương như thể đánh mất đi một món đồ chơi yêu thích, hoảng hốt như đứa trẻ.
Loạng choạng đứng dậy, tiện tay với lấy áo khoác vứt ở một bên, đẳng sau nhân viên phục vụ hét lớn: “Thưa anh! Xin hãy cẩn thận.” Bạc Dạ lao ra, đi tới hầm đỗ xe, chẳng màng gì, khởi động xe.
Trạng thái của anh bây giờ chẳng còn gì để nghỉ ngờ nữa, chính là lái xe sau khi uống rượu bia, nhưng Bạc Dạ không quản được nhiều chuyện như thế, một chân đạp ga, băng băng phóng đến chỗ Đường Thi đang đứng.
Anh không biết bản thân đang bị gì nữa, chỉ biết rằng, anh muốn nói với cô, anh muốn nói thật. Đường Thị, chúng ta đừng phớt lờ nhau như thế này nữa có được không? Đường Thị, đừng làm anh tốn thương nữa.
Anh đau khổ đến mức chết đi sống lại! Cùng lúc đó, Đường Thi vừa tắt điện thoại, bên ngoài cửa sổ vọng đến một âm thanh như có một vật nặng rơi xuống.
Cô giật bắn mình, lúc cô kéo rèm cửa ra, ánh trăng chiếu rọi vào phòng, Tô Kỳ nhào lại mở cửa sổ phòng cô ra, khuôn mặt đầy hớn hở, nở nét mặt cười tươi tắn: “Hi! Năm mới vui vẻ nhé!” ‘Vào khoảnh khắc này, mười hai giờ đêm, bầu trời vịnh Đế Cảnh bất đầu xuất hiện vô số pháo hoa rực rỡ, pháo hoa rực sáng và hoa mỹ, ngập trời trong thành phố.
Sau màn bản pháo hoa, có một dòng chữ từ từ tỏa ra “Đường Thi, năm mới vui vẻ” Ánh sáng của pháo hoa chiếu vào tấm lưng của Tô Kỳ, đứng cạnh cửa sổ nở nụ cười rạng rỡ hướng về Đường Thị, giống như “yêu quái” trong nhân gian, anh nói: “Đẹp chứ?” Tâm hồn Đường Thi tối tăm bỗng chốc như được pháo hoa chiếu rọi một vài góc tối, nhưng chỉ sau vài phút rực rỡ vụt tắt, niềm vui bỗng chốc.
nguội lạnh, khiến cô thở dài một hơi, bị hiện thực tàn nhấn và lạnh nhạt kéo cô về những ý thức và suy nghĩ của hiện thực.
“Anh bị điên rồi à” Đường Thi vừa mở lời liền nói ra câu đó: “Anh từ trên tầng thượng trèo qua đây không sợ ngã chết sao?” Tô Kỳ nói: “Vậy bây giờ tôi rất sợ, em có cho ôi vào không?” Đường Thi nhìn phía sau lưng anh, quả thực là không thế lùi lại nữa, chỉ có thế nhượng bộ cho.
Tô Kỳ, tư thế của Tô Kỳ dứt khoát nhảy vào phòng cô, pháo hoa phía sau cũng đã hết.
Phía dưới tầng một dàn xe cảnh sát kêu inh ỏi, còn có cả người quản lí nghiệp vụ của tòa nhà hét: “Hai công dân tầng mười bốn vi phạm quy.
định bản pháo hoa! Mau xuống nộp phạt!” Đường Thi và Tô Kỳ mặt xanh lại, Tô Kỳ nói “Ở… Ở đây không được bắn pháo hoa sao?” “Anh không biết hiện giờ khu vực đô thị của thành phố Hải Thành không được bắn pháo hoa sao?” Đường Thi mắng anh ta một trận: “Anh tự đi mà nộp phạt, một người phạt năm triệu!” “ôi trời” Tô Kỳ lùi lại một bước: “Tôi ở nước.
ngoài lâu như thế, thực sự tôi không biết Cảnh sát vẫn đang quanh quấn dưới sân, Đường Thi và Tô Kỳ mỗi người khoác một chiếc áo to, phòng cho cái lạnh buổi tối, lén lút bước ra đi xuống cửa tầng một, những người làm nghiệp vụ thấy bọn họ liên mảng chửi một trận: “Thanh niên bây giờ à, chơi bời chẳng nghĩ gì đến an nguy của công dân! Không biết rằng đây là đang làm phiền người khác sao! Nộp tiền ra đây, đi cùng bảo vệ ra kí tên rồi nộp phạt!”
Đường Thi lạnh đến nỗ run lẩy bẩy, khoác một chiếc áo, bên trong thì là quần áo ngủ, Tô Kỳ còn mỏng manh hơn, vì lạnh, mặt của Bạch Triết trông càng trắng hơn, có thế…quẹt thẻ được không?”
Bảo vệ cười một cách lạnh nhạt: “Quẹt thẻ? Cậu cho rằng cả thế giới đều quay xung quanh Tô Kỳ đập đôi tay xuống: “Vậy tôi không có tiền
“Không có tiền thì đi rút, còn cô, ở lại đây” Bảo vệ nói với Đường Thị, ý là muốn Đường Thi đợi ở đây, Tô Kỳ đi lấy tiền Tô Kỳ chạy đi rút tiền, nửa đêm nửa hôm, gió đêm thổi vi vu, Đường Thi bị lạnh đến nỗi hắt xì, bước qua năm mới năm nay trôi qua thật là khổ! Chiếc xe ở trong bóng tối ở phía đối diện khiến cho Bạc Dạ càng cảm thấy, đêm giao thừa này, chắc chắn là một ngày tệ nhất của anh từ trước đến giờ.
Nhìn Đường Thi cùng người đàn ông khác bản pháo hoa ở trên sân thượng, và nhìn Đường thi vừa nhìn người khác nộp tiền phạt, giống như đôi tình nhân vậy. Cảnh tượng đó ở trong mắt anh thì thật sự rất ngứa mắt.
Anh phải nói thế nào anh ấy rất ghen, ghen điên cuồng, Tô Kỳ làm trò để Đường Thì vui vẻ, anh rất muốn đi lên trên đó rồi cào vào mặt anh ta.
Nhưng đáng tiếc vì quan hệ thương nghiệp, anh lại không có cách nào cào rách của Tô Kỳ.
Tô Kỳ quay trở lại, đưa tiền, hai người lại bị bảo vệ giáo huấn một hồi, trên cả con đường, Đường Thi còn đang trách mảng Tô Kỳ: tôi, lạnh chết em rồi…” “Tôi đâu biết chỗ này ngay cả chỗ bản pháo hoa cũng không có..” Vốn dĩ kế hoạch rất tốt, pháo hoa cảm động như cậy, có khi Đường Thi còn bị cảm động mà nghe lời anh ta thì sao.
Bây giờ hai người như kẻ ngốc mà đứng giữa đêm để hứng gió lạnh của đêm tận nửa tiếng, người đã bị thổi ngốc rồi.
Đó, ý kiến của thắng Tiêu Lý thật sự không tin được.
Bạc Dạ nhìn họ đi lên, ngón tay nắm rất chặt.
Đường Thi chào Tô Kỳ xong, thì tự mình mở cửa ra, không ngờ lúc đó ở phía sau xuất hiện một bóng đen, trực tiếp kéo cô vào một phía của đường thoát hiểm! Đường Thi thậm chí còn chưa kịp nói gì, chiếc môi quen thuộc lạnh lẽo, tim cô giật mạnh, lập tức đẩy anh ấy ra.
Bạc Dạ đè cô trong lối thoát hiểm, như điên mà giữ chặt vai của cô: “Anh ta chạm vào chỗ nào của em? Tô Kỳ chạm vào chỗ nào của em?” “Có liên quan gì tới anh à!” Đường Thi dùng sức đẩy anh ra, Bạc Dạ tiếp tục cưỡng hôn, hôn không được thì giữ chặt cảm của cô: “Đường Thị, không có đàn ông em sẽ chết àt “Đúng! Không có đàn ông sẽ chết!
Tôi thà chết cũng không cần loại đàn ông như anh!” Đường Thị tức đến mức không nói được gì, cả mắt đỏ ửng: “Bạc Dạ, anh thả tôi ra!” “Đừng có mơ! Em muốn chạy với Tô Kỳ từ sớm rồi phải không!”
Bạc Dạ đè cô ở trên tường, mất đỏ ửng: “Đường Thi! Nói cho tôi, như thế nào mới có thể dừng lại mọi việc? Nói cho tôi biết!”
Đường Thi nhắm mắt không nhìn anh, chính vì vậy, Bạc Dạ lại càng phẫn nộ”Đường Thi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà em lại đối xử như vậy với tôi!” Bạc Dạ thét, nước mắt cứ theo từ đó ra, anh khóc trước mặt Đường Thị, tiếc khóc còn rất †o: “Chúng ta làm lại từ đầu được không hả Đường Thi, tôi mang hết mọi thứ hiện tại của tôi cho em được không? Đi về cùng tôi được không? Tôi thừa nhận trước đây đối xử ác với em, bây giờ tôi không như vậy nữa, em đừng đi theo người khác được không?”
Đường Thì cũng rơi nước mắt, người đã từng yêu sẽ trở nên thật đau thấu tim gan nếu không có được. Bạc Dạ, tại sao giữa chúng ta lại trở thành như thế này? Thế giới nhỏ như vậy, nếu có ngày trùng phùng, cô dùng cái gì để chúc mừng cho Bạc Dạ?
Dùng sự im lặng, dùng nước mắt, “Tôi thật sự…cho dù tôi chả là gì trong mắt em, trái tim tôi cũng được làm từ thịt, tôi cũng biết đau! Tôi nhìn đám đàn ông xung quanh em, tôi đau như muốn chết đi! Đường Thị, là người thì sẽ phạm sai lầm, em không thể đi như vậy được, không cho tôi một chút cơ hội nào…
Chương 232: Pháo hoa rực rỡ, niềm vui ngắn ngủi
Đường dây bên kia Đường Thi nhanh chóng cúp máy, khi Bạc Dạ gọi lại, chỉ còn lại tiếng thông báo thuê bao bận.
Anh đáng thương như thể đánh mất đi một món đồ chơi yêu thích, hoảng hốt như đứa trẻ.
Loạng choạng đứng dậy, tiện tay với lấy áo khoác vứt ở một bên, đẳng sau nhân viên phục vụ hét lớn: “Thưa anh! Xin hãy cẩn thận.” Bạc Dạ lao ra, đi tới hầm đỗ xe, chẳng màng gì, khởi động xe.
Trạng thái của anh bây giờ chẳng còn gì để nghỉ ngờ nữa, chính là lái xe sau khi uống rượu bia, nhưng Bạc Dạ không quản được nhiều chuyện như thế, một chân đạp ga, băng băng phóng đến chỗ Đường Thi đang đứng.
Anh không biết bản thân đang bị gì nữa, chỉ biết rằng, anh muốn nói với cô, anh muốn nói thật. Đường Thị, chúng ta đừng phớt lờ nhau như thế này nữa có được không? Đường Thị, đừng làm anh tốn thương nữa.
Anh đau khổ đến mức chết đi sống lại! Cùng lúc đó, Đường Thi vừa tắt điện thoại, bên ngoài cửa sổ vọng đến một âm thanh như có một vật nặng rơi xuống.
Cô giật bắn mình, lúc cô kéo rèm cửa ra, ánh trăng chiếu rọi vào phòng, Tô Kỳ nhào lại mở cửa sổ phòng cô ra, khuôn mặt đầy hớn hở, nở nét mặt cười tươi tắn: “Hi! Năm mới vui vẻ nhé!” ‘Vào khoảnh khắc này, mười hai giờ đêm, bầu trời vịnh Đế Cảnh bất đầu xuất hiện vô số pháo hoa rực rỡ, pháo hoa rực sáng và hoa mỹ, ngập trời trong thành phố.
Sau màn bản pháo hoa, có một dòng chữ từ từ tỏa ra “Đường Thi, năm mới vui vẻ” Ánh sáng của pháo hoa chiếu vào tấm lưng của Tô Kỳ, đứng cạnh cửa sổ nở nụ cười rạng rỡ hướng về Đường Thị, giống như “yêu quái” trong nhân gian, anh nói: “Đẹp chứ?” Tâm hồn Đường Thi tối tăm bỗng chốc như được pháo hoa chiếu rọi một vài góc tối, nhưng chỉ sau vài phút rực rỡ vụt tắt, niềm vui bỗng chốc.
nguội lạnh, khiến cô thở dài một hơi, bị hiện thực tàn nhấn và lạnh nhạt kéo cô về những ý thức và suy nghĩ của hiện thực.
“Anh bị điên rồi à” Đường Thi vừa mở lời liền nói ra câu đó: “Anh từ trên tầng thượng trèo qua đây không sợ ngã chết sao?” Tô Kỳ nói: “Vậy bây giờ tôi rất sợ, em có cho ôi vào không?” Đường Thi nhìn phía sau lưng anh, quả thực là không thế lùi lại nữa, chỉ có thế nhượng bộ cho.
Tô Kỳ, tư thế của Tô Kỳ dứt khoát nhảy vào phòng cô, pháo hoa phía sau cũng đã hết.
Phía dưới tầng một dàn xe cảnh sát kêu inh ỏi, còn có cả người quản lí nghiệp vụ của tòa nhà hét: “Hai công dân tầng mười bốn vi phạm quy.
định bản pháo hoa! Mau xuống nộp phạt!” Đường Thi và Tô Kỳ mặt xanh lại, Tô Kỳ nói “Ở… Ở đây không được bắn pháo hoa sao?” “Anh không biết hiện giờ khu vực đô thị của thành phố Hải Thành không được bắn pháo hoa sao?” Đường Thi mắng anh ta một trận: “Anh tự đi mà nộp phạt, một người phạt năm triệu!” “ôi trời” Tô Kỳ lùi lại một bước: “Tôi ở nước.
ngoài lâu như thế, thực sự tôi không biết Cảnh sát vẫn đang quanh quấn dưới sân, Đường Thi và Tô Kỳ mỗi người khoác một chiếc áo to, phòng cho cái lạnh buổi tối, lén lút bước ra đi xuống cửa tầng một, những người làm nghiệp vụ thấy bọn họ liên mảng chửi một trận: “Thanh niên bây giờ à, chơi bời chẳng nghĩ gì đến an nguy của công dân! Không biết rằng đây là đang làm phiền người khác sao! Nộp tiền ra đây, đi cùng bảo vệ ra kí tên rồi nộp phạt!”
Đường Thi lạnh đến nỗ run lẩy bẩy, khoác một chiếc áo, bên trong thì là quần áo ngủ, Tô Kỳ còn mỏng manh hơn, vì lạnh, mặt của Bạch Triết trông càng trắng hơn, có thế…quẹt thẻ được không?”
Bảo vệ cười một cách lạnh nhạt: “Quẹt thẻ? Cậu cho rằng cả thế giới đều quay xung quanh Tô Kỳ đập đôi tay xuống: “Vậy tôi không có tiền
“Không có tiền thì đi rút, còn cô, ở lại đây” Bảo vệ nói với Đường Thị, ý là muốn Đường Thi đợi ở đây, Tô Kỳ đi lấy tiền Tô Kỳ chạy đi rút tiền, nửa đêm nửa hôm, gió đêm thổi vi vu, Đường Thi bị lạnh đến nỗi hắt xì, bước qua năm mới năm nay trôi qua thật là khổ! Chiếc xe ở trong bóng tối ở phía đối diện khiến cho Bạc Dạ càng cảm thấy, đêm giao thừa này, chắc chắn là một ngày tệ nhất của anh từ trước đến giờ.
Nhìn Đường Thi cùng người đàn ông khác bản pháo hoa ở trên sân thượng, và nhìn Đường thi vừa nhìn người khác nộp tiền phạt, giống như đôi tình nhân vậy. Cảnh tượng đó ở trong mắt anh thì thật sự rất ngứa mắt.
Anh phải nói thế nào anh ấy rất ghen, ghen điên cuồng, Tô Kỳ làm trò để Đường Thì vui vẻ, anh rất muốn đi lên trên đó rồi cào vào mặt anh ta.
Nhưng đáng tiếc vì quan hệ thương nghiệp, anh lại không có cách nào cào rách của Tô Kỳ.
Tô Kỳ quay trở lại, đưa tiền, hai người lại bị bảo vệ giáo huấn một hồi, trên cả con đường, Đường Thi còn đang trách mảng Tô Kỳ: tôi, lạnh chết em rồi…” “Tôi đâu biết chỗ này ngay cả chỗ bản pháo hoa cũng không có..” Vốn dĩ kế hoạch rất tốt, pháo hoa cảm động như cậy, có khi Đường Thi còn bị cảm động mà nghe lời anh ta thì sao.
Bây giờ hai người như kẻ ngốc mà đứng giữa đêm để hứng gió lạnh của đêm tận nửa tiếng, người đã bị thổi ngốc rồi.
Đó, ý kiến của thắng Tiêu Lý thật sự không tin được.
Bạc Dạ nhìn họ đi lên, ngón tay nắm rất chặt.
Đường Thi chào Tô Kỳ xong, thì tự mình mở cửa ra, không ngờ lúc đó ở phía sau xuất hiện một bóng đen, trực tiếp kéo cô vào một phía của đường thoát hiểm! Đường Thi thậm chí còn chưa kịp nói gì, chiếc môi quen thuộc lạnh lẽo, tim cô giật mạnh, lập tức đẩy anh ấy ra.
Bạc Dạ đè cô trong lối thoát hiểm, như điên mà giữ chặt vai của cô: “Anh ta chạm vào chỗ nào của em? Tô Kỳ chạm vào chỗ nào của em?” “Có liên quan gì tới anh à!” Đường Thi dùng sức đẩy anh ra, Bạc Dạ tiếp tục cưỡng hôn, hôn không được thì giữ chặt cảm của cô: “Đường Thị, không có đàn ông em sẽ chết àt “Đúng! Không có đàn ông sẽ chết!
Tôi thà chết cũng không cần loại đàn ông như anh!” Đường Thị tức đến mức không nói được gì, cả mắt đỏ ửng: “Bạc Dạ, anh thả tôi ra!” “Đừng có mơ! Em muốn chạy với Tô Kỳ từ sớm rồi phải không!”
Bạc Dạ đè cô ở trên tường, mất đỏ ửng: “Đường Thi! Nói cho tôi, như thế nào mới có thể dừng lại mọi việc? Nói cho tôi biết!”
Đường Thi nhắm mắt không nhìn anh, chính vì vậy, Bạc Dạ lại càng phẫn nộ”Đường Thi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà em lại đối xử như vậy với tôi!” Bạc Dạ thét, nước mắt cứ theo từ đó ra, anh khóc trước mặt Đường Thị, tiếc khóc còn rất †o: “Chúng ta làm lại từ đầu được không hả Đường Thi, tôi mang hết mọi thứ hiện tại của tôi cho em được không? Đi về cùng tôi được không? Tôi thừa nhận trước đây đối xử ác với em, bây giờ tôi không như vậy nữa, em đừng đi theo người khác được không?”
Đường Thì cũng rơi nước mắt, người đã từng yêu sẽ trở nên thật đau thấu tim gan nếu không có được. Bạc Dạ, tại sao giữa chúng ta lại trở thành như thế này? Thế giới nhỏ như vậy, nếu có ngày trùng phùng, cô dùng cái gì để chúc mừng cho Bạc Dạ?
Dùng sự im lặng, dùng nước mắt, “Tôi thật sự…cho dù tôi chả là gì trong mắt em, trái tim tôi cũng được làm từ thịt, tôi cũng biết đau! Tôi nhìn đám đàn ông xung quanh em, tôi đau như muốn chết đi! Đường Thị, là người thì sẽ phạm sai lầm, em không thể đi như vậy được, không cho tôi một chút cơ hội nào…
Bình luận facebook