• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bà Bùi, em đã kết hôn 2024 (3 Viewers)

  • Chương 34 - Chương 34

Chương 34 SAU NÀY EM NÊN CƯỜI NHIỀU HƠN

Vì câu nói vừa rồi của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên coi anh là một người đáng tin, không giấu anh điều gì.



“À, cậu ta nói anh rất xấu tính, với lại…”



Nghĩ tới điều gì đó, Phó Thiên Thiên bỗng nhiên ngừng lại. Cô cau mày bước tới, tháo luôn khuy áo ở tay áo bên trái của Bùi Diệp ra, xắn tay áo anh lên, để lộ một vết thương nhỏ dài khoảng 8 phân trên cánh tay anh.



Đó là vết thương bị cô vung dao cứa vào mấy ngày trước, bây giờ đã đóng vảy.



Bùi Diệp vốn đang tức giận vì Phó Thiên Thiên kể rằng Thịnh Diên nói anh xấu tính, nên toàn thân toát ra sát khí đáng sợ. Một giây sau, Phó Thiên Thiên cởi đồ anh… Khụ, cởi khuy tay áo của anh, rồi xắn một đoạn tay áo anh lên.



Nếu… cô không cởi khuy tay áo của anh, mà cởi khuy áo trước ngực anh thì anh sẽ vui hơn.



Chỉ một động tác nhỏ này thôi đã khiến sát khí trên người Bùi Diệp tan biến hơn phân nửa.



Thấy Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay mình, Bùi Diệp sợ cô áy náy, bèn vội giải thích: “Vết thương đã đóng vảy, em đừng tự trách mình.”



Phó Thiên Thiên hờ hững cài lại khuy tay áo cho anh.



Khác với suy nghĩ của Bùi Diệp, tuy Phó Thiên Thiên cũng có phần tự trách trong lòng, nhưng nhiều hơn cả là sự không hài lòng.



Vì độ sâu của vết thương thể hiện rằng sức mạnh của cô quả nhiên đã tụt dốc, lại còn tụt dốc rất nhiều. Sau này, cô nhất định phải tăng cường tập luyện.



Theo như cô biết, ngày 1 tháng 5 là ngày Quốc tế lao động của Trung Quốc. Quảng trường Vân Kiều - Quảng trường thương mại lớn nhất Vân Thành sẽ khai trương vào hôm đó. Trong ngày khai trương, thị trưởng của Vân Thành là Tần Hàng cũng sẽ có mặt. Tần Hàng là vị thị trưởng trẻ nhất Trung Quốc, chỉ mới 31 tuổi, được công nhận là công chính nghiêm minh, đã xử lí rất nhiều công ty phạm pháp, đắc tội với rất nhiều người. Khi còn là Tử Xa, cô đã biết có một lệnh treo thưởng trên thị trường chợ đen cho việc ám sát Tần Hàng vào ngày khai trương của quảng trường Vân Kiều, hơn nữa đã có rất nhiều người nhận lệnh treo thưởng này.



Vào ngày khai trương, quảng trường Vân Kiều nhất định sẽ có một nhóm người nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào, tiến hành tập kích Tần Hàng.



Nghĩ đến Tần Hàng, không hiểu sao Phó Thiên Thiên cảm thấy hơi đau lòng.



Tần Hàng gặp nguy hiểm, với mức độ yêu mến của Bạch Khấu dành cho Tần Hàng, cô ta sẽ không thể mặc kệ. Tuy nhiên, bởi vì đã sớm sắp xếp một cuộc họp quân sự vào buổi sáng ngày mồng 1 tháng 5, nên cô ta không thể có mặt được. Nhưng cô ta nhất định sẽ cử “cánh tay phải” của mình đến, nếu “cánh tay phải” bị “gãy”, Bạch Khấu chắc chắn sẽ rối loạn đúng không?

Phó Thiên Thiên kéo mạch suy nghĩ về với hiện thực, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Bùi Diệp. Cô cau mày, buông tay ra.



Bùi Diệp mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên: “Em nắm thêm lát nữa cũng được.”



Đám vệ sĩ: “…”



Cậu chủ à, vẻ lạnh lùng của cậu đâu mất rồi? Cậu thế mà lại tán gái trước mặt mọi người, có nghĩ đến cảm nhận của đám đàn ông độc thân bọn họ không?



Phó Thiên Thiên không thèm nhìn anh lấy một cái, quay người bỏ lại một câu: “Tôi phải về lớp.”



“Khoan đã!”



Cô nhíu mày quay đầu lại, trong mắt chứa vẻ nghi hoặc.



“Còn việc gì?”



Bùi Diệp đặt tay lên đỉnh đầu Phó Thiên Thiên. Phó Thiên Thiên không nhận ra bản thân lại cực kì tin tưởng Bùi Diệp đến vậy, chỉ lặng lẽ đứng đó, để mặc anh để tay lên đầu cô.



Dù sao, cô và Bùi Diệp cũng chỉ mới quen nhau chưa đến một tuần. Nếu Bùi Diệp muốn giết cô, với sự tin tưởng của cô dành cho anh, anh có thể lấy mạng cô dễ như trở bàn tay.



Nếu những người khác làm hành động này với cô, e rằng cô đã tóm lấy tay đối phương, bẻ quặt ra sau lưng rồi.



Sau khi Bùi Diệp rút tay về, trong tay anh có thêm một chiếc lá trúc.



Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn chiếc lá trúc trên tay anh.

Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!

Hình như lá cây rất dễ rơi xuống đầu cô.



Phó Thiên Thiên hơi cong môi.



Bùi Diệp vừa định nói gì đó với cô, thì bất ngờ thấy cô nhoẻn miệng cười.



Phó Thiên Thiên là người lạnh lùng khó gần, từ khi họ quen nhau đến giờ, Bùi Diệp chưa từng thấy nụ cười của cô. Nụ cười vừa nãy còn động lòng người hơn cả nụ cười trong tấm ảnh tư liệu về cô mà anh có trong tay, cũng khiến người ta rung động.



“Thiên Thiên, em cười đẹp lắm, sau này em nên cười nhiều hơn nhé.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 34 SAU NÀY EM NÊN CƯỜI NHIỀU HƠN

Vì câu nói vừa rồi của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên coi anh là một người đáng tin, không giấu anh điều gì.



“À, cậu ta nói anh rất xấu tính, với lại…”



Nghĩ tới điều gì đó, Phó Thiên Thiên bỗng nhiên ngừng lại. Cô cau mày bước tới, tháo luôn khuy áo ở tay áo bên trái của Bùi Diệp ra, xắn tay áo anh lên, để lộ một vết thương nhỏ dài khoảng 8 phân trên cánh tay anh.



Đó là vết thương bị cô vung dao cứa vào mấy ngày trước, bây giờ đã đóng vảy.



Bùi Diệp vốn đang tức giận vì Phó Thiên Thiên kể rằng Thịnh Diên nói anh xấu tính, nên toàn thân toát ra sát khí đáng sợ. Một giây sau, Phó Thiên Thiên cởi đồ anh… Khụ, cởi khuy tay áo của anh, rồi xắn một đoạn tay áo anh lên.



Nếu… cô không cởi khuy tay áo của anh, mà cởi khuy áo trước ngực anh thì anh sẽ vui hơn.



Chỉ một động tác nhỏ này thôi đã khiến sát khí trên người Bùi Diệp tan biến hơn phân nửa.



Thấy Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay mình, Bùi Diệp sợ cô áy náy, bèn vội giải thích: “Vết thương đã đóng vảy, em đừng tự trách mình.”



Phó Thiên Thiên hờ hững cài lại khuy tay áo cho anh.



Khác với suy nghĩ của Bùi Diệp, tuy Phó Thiên Thiên cũng có phần tự trách trong lòng, nhưng nhiều hơn cả là sự không hài lòng.



Vì độ sâu của vết thương thể hiện rằng sức mạnh của cô quả nhiên đã tụt dốc, lại còn tụt dốc rất nhiều. Sau này, cô nhất định phải tăng cường tập luyện.



Theo như cô biết, ngày 1 tháng 5 là ngày Quốc tế lao động của Trung Quốc. Quảng trường Vân Kiều - Quảng trường thương mại lớn nhất Vân Thành sẽ khai trương vào hôm đó. Trong ngày khai trương, thị trưởng của Vân Thành là Tần Hàng cũng sẽ có mặt. Tần Hàng là vị thị trưởng trẻ nhất Trung Quốc, chỉ mới 31 tuổi, được công nhận là công chính nghiêm minh, đã xử lí rất nhiều công ty phạm pháp, đắc tội với rất nhiều người. Khi còn là Tử Xa, cô đã biết có một lệnh treo thưởng trên thị trường chợ đen cho việc ám sát Tần Hàng vào ngày khai trương của quảng trường Vân Kiều, hơn nữa đã có rất nhiều người nhận lệnh treo thưởng này.



Vào ngày khai trương, quảng trường Vân Kiều nhất định sẽ có một nhóm người nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào, tiến hành tập kích Tần Hàng.



Nghĩ đến Tần Hàng, không hiểu sao Phó Thiên Thiên cảm thấy hơi đau lòng.



Tần Hàng gặp nguy hiểm, với mức độ yêu mến của Bạch Khấu dành cho Tần Hàng, cô ta sẽ không thể mặc kệ. Tuy nhiên, bởi vì đã sớm sắp xếp một cuộc họp quân sự vào buổi sáng ngày mồng 1 tháng 5, nên cô ta không thể có mặt được. Nhưng cô ta nhất định sẽ cử “cánh tay phải” của mình đến, nếu “cánh tay phải” bị “gãy”, Bạch Khấu chắc chắn sẽ rối loạn đúng không?

Phó Thiên Thiên kéo mạch suy nghĩ về với hiện thực, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Bùi Diệp. Cô cau mày, buông tay ra.



Bùi Diệp mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên: “Em nắm thêm lát nữa cũng được.”



Đám vệ sĩ: “…”



Cậu chủ à, vẻ lạnh lùng của cậu đâu mất rồi? Cậu thế mà lại tán gái trước mặt mọi người, có nghĩ đến cảm nhận của đám đàn ông độc thân bọn họ không?



Phó Thiên Thiên không thèm nhìn anh lấy một cái, quay người bỏ lại một câu: “Tôi phải về lớp.”



“Khoan đã!”



Cô nhíu mày quay đầu lại, trong mắt chứa vẻ nghi hoặc.



“Còn việc gì?”



Bùi Diệp đặt tay lên đỉnh đầu Phó Thiên Thiên. Phó Thiên Thiên không nhận ra bản thân lại cực kì tin tưởng Bùi Diệp đến vậy, chỉ lặng lẽ đứng đó, để mặc anh để tay lên đầu cô.



Dù sao, cô và Bùi Diệp cũng chỉ mới quen nhau chưa đến một tuần. Nếu Bùi Diệp muốn giết cô, với sự tin tưởng của cô dành cho anh, anh có thể lấy mạng cô dễ như trở bàn tay.



Nếu những người khác làm hành động này với cô, e rằng cô đã tóm lấy tay đối phương, bẻ quặt ra sau lưng rồi.



Sau khi Bùi Diệp rút tay về, trong tay anh có thêm một chiếc lá trúc.



Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn chiếc lá trúc trên tay anh.

Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!

Hình như lá cây rất dễ rơi xuống đầu cô.



Phó Thiên Thiên hơi cong môi.



Bùi Diệp vừa định nói gì đó với cô, thì bất ngờ thấy cô nhoẻn miệng cười.



Phó Thiên Thiên là người lạnh lùng khó gần, từ khi họ quen nhau đến giờ, Bùi Diệp chưa từng thấy nụ cười của cô. Nụ cười vừa nãy còn động lòng người hơn cả nụ cười trong tấm ảnh tư liệu về cô mà anh có trong tay, cũng khiến người ta rung động.



“Thiên Thiên, em cười đẹp lắm, sau này em nên cười nhiều hơn nhé.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom