Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-38
Chương 38
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, hai giờ chiều các chiến thần HOG mới lết ra được từ phòng ngủ, mặt ai người nấy đều mang vẻ say rượu, ngơ ngơ ngác ngác xuống lầu chờ ăn cơm.
Dì chăm sóc bọn họ đã rửa sạch hoa quả từ sớm, để cả vào trong một cái tô thủy tinh, mỗi người một tô, để ở trước mặt mọi người. Mọi người nửa ngủ nửa tỉnh cầm lấy hoa quả ngồi ăn, trong không gian lầu một phòng ăn lúc này chỉ còn tiếng nhai hoa quả rôm rốp.
Kỳ Túy dậy sớm hơn nửa giờ, nhìn có vẻ tỉnh hơn bọn họ một tí, anh đang bới loạn đống áo khoác, khăn quàng cổ, lật tung balo tìm điện thoại của mình.
Kỳ Túy muốn liên hệ cho Tạ Thần, mở điện thoại ra, lại nhận được một niềm vui bất ngờ khác.
Vẻ mặt Kỳ Túy rất là tự nhiên lướt vòng bạn bè, lướt nhìn tin nhắn từ năm châu bốn bể gửi tới, lạnh nhạt hỏi: “Hôm qua có ai động vào chiếc điện thoại màu trắng mới của tôi không?”
Tối qua Kỳ Túy uống cũng không ít, nhưng còn không đến nỗi quên được mình có chia sẻ cái đống này hay không.
Mọi người như mất cảm giác tiếp tục gặm hoa quả, không một ai mở miệng nói chuyện.
Kỳ Túy trả lời qua loa cho ba mẹ mình vài câu, dùng chính bàn phím của anh xin thề, anh sẽ không ăn ba cái loại thuốc không đảm bảo, cũng sẽ không chạy đi tìm đại tiên gì đó thi pháp cho tay phải mình, rồi hứa tuần này sẽ về nhà.
Ném điện thoại qua một bên, Kỳ Túy bình tĩnh nói: “Giờ chịu thừa nhận, tôi sẽ không tức giận.”
Trong nhà ăn vẫn yên tĩnh, ánh mắt mọi người trống rỗng ăn đồ ăn, không một ai trả lời.
Chỉ có Vu Dương, người như bị kim châm, đột nhiên tỉnh táo.
Cậu mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên, động tác nhẹ không thể nhẹ hơn, từ từ lôi điện thoại trong túi quần ra.
Vu Dương gian nan nuốt nốt miếng hoa quả trong miệng xuống, mở wechat ra, nhìn xuống động thái của mình ngày hôm qua.
Không có gì.
Lại mở vòng bạn bè, đập vô mặt, là loạt bài Kỳ Túy share.
Vu Dương nhắm mắt lại, hận không thể ăn luôn chiếc điện thoại này…
Bốc Na Na ăn đủ rồi, đẩy bát hoa quả ra, lấy điện thoại ra, ánh mắt lờ đờ lẩm bẩm: “Được rồi, không phải show ân ái, biết Dương thần mua điện thoại cho cậu rồi, Lỗ Tấn đã nói, show ân ái, sẽ chết sớm…”
Lão Khải lắc đầu một cái, ăn đồ ăn sửa lại lời: “Câu nói là của Aristotle nói.”
Há, tôi nhớ nhầm, mà đúng ý là được.” Bốc Na Na gật đầu, theo thói quen mở vòng bạn bè ra, “Để tâm đám cẩu độc thân của bọn tui đây được rồi? Đừng cả ngày… Tôi fuck?!!!”
Vòng bạn bè bên Bốc Na Na hiện nhiều bài của Kỳ Túy nhất, hắn nhìn đống bài cùng hàng loạt bình luận thăm hỏi đầy màn hình, tan nát cõi lòng nhìn Kỳ Túy: “Đội trưởng...ngoài mặt cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chứ thật ra trong lòng cậu phức tạp đến thế sao?”
Kỳ Túy hờ hững nhìn Bốc Na Na.
Bốc Na Na hơi đơ, sau phản ứng lại, rụt đầu một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Trong các người ai làm thì tự giác chút đê, chớ liên lụy tới béo tôi đây.”
Kỳ Túy ném điện thoại qua một bên, hai tay đút túi, đếm ngược: “5.”
“4.”
“3.”
“2.”
“Đội trưởng...” Vu Dương xoay người, nhìn Kỳ Túy, nhắm mắt, “Là em.”
Kỳ Túy: “...”
Đột nhiên Kỳ Túy phì cười, vừa xóa mấy bài linh tinh vừa nói: “Hôm nay người bên truyền thông club sẽ tới căn cứ chụp ảnh hàng ngày, chưa biết sẽ chụp mất bao lâu, nên hãy về thu dọn đồ đạc của chính mình, đừng có chờ tới nhân viên vệ sinh tới dọn dùm, không ai làm thay cho đâu, còn không mau đi tắm rửa đi…”
Vu Dương lo sợ bất an, “Em...”
“Không có lần sau.” Kỳ Túy giơ lên thật cao, rồi thả nhẹ xuống, “Ăn cơm, sau cơm tối chỉnh đốn nội vụ.”
Hiển nhiên là không muốn truy cứu đến cùng.
Bốc Na Na đố kị muốn chết, đổ thêm dầu vào lửa: “Ơ, vậy là xong rồi đó hở?”
Lão Khải còn chưa hồi thần, hắn xoa xoa tay, nhô đầu qua nhìn điện thoại Bốc Na Na, cười sặc sụa, rồi phụ họa theo: “Chuyện này không thể thế là xong được! Thế này thì chẳng may về sau mọi người tự ý dùng điện thoại của người khác thì sao?”
Vu Dương lúng túng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Kỳ Túy cười nhạo: “Các cậu quan tâm chuyện này làm gì? Liên quan gì tới các cậu hở?”
“Sao lại không liên quan cho được? Chuyện gì cũng bỏ qua, vậy thì sau này khó mà quản lý.” Bốc Na Na ăn sạch hoa quả không còn một mống, lại thừa dịp Vu Dương đang không chú ý lấy quả chuối tiêu từ trong bát cậu, vừa lột vỏ vừa nói, “Phải có trừng phạt.”
Lão Khải gật đầu, trịnh trọng nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cả ngày không quy củ như thế là không được, cứ thế mãi, quốc tương bất quốc.”
Lão Khải đột nhiên làm căng cao chủ đề, bầu không khí liền nghiêm túc lên.
“Tiểu đội trưởng, ở trận Duo, Bốc Na Na tôi nợ cậu một cái mạng, tôi vẫn còn nhớ, nhưng mà nợ gì thì trả nấy.” Sắc mặt Bốc Na Na nghiêm túc, vỗ bàn một cái, “Như vậy đi, đều là anh em, xử phạt nghiêm trọng quá cũng không thích hợp, cậu… cậu hôn Kỳ đội một cái đi.”
Vu Dương: “…”
Lão Khải thêm điều kiện theo: “Ngồi trên đùi hôn!”
Tân Ba đỏ mặt, vừa hưng phấn lại chờ mong: “Thôi mà… Năm nay Dương thần mười tám hay mười chín nhở? Cậu ấy còn nhỏ hơn tui đó, như vậy đâu có được? Mà làm vậy có được không? Có phải Đội trưởng nên ngồi xuống trước? Ở trước cửa sổ kia được không? Ánh sáng khá tốt…”
“Tuổi còn nhỏ là có thể tự ý tùy tiện?” Bốc Na Na vỗ bàn một cái, “Mau mau nhanh lên! Bọn tôi mặc kệ có hôn lưỡi hay là không, giờ là phải làm luôn.”
Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong lên, nhịn hết nổi liền cúi đầu cười.
Sắc mặt Vu Dương đỏ chót, hô hấp nhanh hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Bốc Na Na giục: “Mau nhanh lên, hôm nay vẫn còn nhiều chuyện đó.”
Kỳ Túy nhìn Vu Dương, không quá yên tâm, sợ cậu phát bệnh, cười mắng Bốc Na Na hai câu, điều đình: “Được rồi, tôi có tới hai điện thoại, cũng tại chưa kịp cài mật khẩu, chuyện bình thường, đừng ồn ào, đều cút hết đi…”
“Em…” Vu Dương ho khan, khó nhọc nói, “Em…”
Kỳ Túy chuyển tầm mắt sang Vu Dương.
Vu Dương sờ soạng tìm điếu thuốc ra ngậm, cật lực che lấp sắc mặt không được tự nhiên của mình, tận lực bình tĩnh nói, “Em nợ trước.”
Kỳ Túy không nhịn được nữa, bùng cháy.
Bốc Na Na cùng Lão Khải gào như sói tru, Vu Dương cầm lấy bật lửa, mượn cớ muốn hút thuốc, ra khỏi phòng.
Bốc Na Na nhìn bóng lưng Vu Dương hốt hoảng mà chạy, tặc lưỡi: “Aristotle nói thật đúng, ăn sủi cảo không ngon, chơi vui sẽ… Ai u!”
Kỳ Túy ném balo lên đầu Bốc Na Na, cười khẩy: “Chơi vui thằng em cậu, lại chiếm lợi em ấy nữa thử xem.”
Bốc Na Na tiếp nhận balo, cười khà khà: “Bọn tui không phải vì cậu đó sao, hai người đã để vậy bao lâu rồi? Đến giờ còn chưa rõ ràng, chờ cái gì nữa hả?”
“Mắc mớ gì tới cậu.”
Kỳ Túy đăm chiêu đứng dậy lên lầu.
Mới vừa đánh qua thi đấu, các chiến đội còn ở nghỉ ngơi kỳ, ước không tới luyện tập trận, Hạ Tiểu Húc đơn giản cho đại gia thả giả, tùy tiện đại gia làm cái gì, mình luyện tập cũng được, trực tiếp cũng được, ra ngoài cũng được, nói chung làm gì cũng được.
Trong căn cứ biếng nhác, trên dưới lầu ba, ai làm việc nấy.
Kỳ Túy vẫn chú ý tới Vu Dương.
Vu Dương bị đám Bốc Na Na Lão Khải đùa giỡn một trận, sau khi tách ra, lại đến xin lỗi Kỳ Túy.
Kỳ Túy biết tại sao Vu Dương xem những cái này, cho nên sao mà anh có thể tức giận cho được, không nói gì thêm, chỉ bảo cậu đừng uổng phí thời gian.
Vu Dương không nói gì, không rõ sẽ nghe theo không, chỉ nhỏ giọng nói: “Nào có chuyện tuyệt đối như vậy.”
Có lúc thật sự Kỳ Túy nghĩ không ra, làm sao mà Vu Dương có cái tính dai như vậy, ở trong mắt cậu, tựa hồ không có chuyện gì mà không làm được.
Kỳ Tũy biết rõ tay phải của mình thế nào nên cũng kệ Vu Dương, lòng anh tự cho Vu Dương một nấc thang, không nhiều lời thêm nữa.
Cả buổi trưa, Kỳ Túy nhìn Vu Dương thu dọn phòng.
Sau đó phối hợp quay video với bên ban truyền thông một lúc.
Lên sân thượng rít một điếu thuốc.
Rồi quay về lên game, solo mấy tiếng, duy trì cảm giác.
Đóng game, Vu Dương tách khỏi mọi người, xuống lầu.
Mấy phút sau, Tạ Thần gửi tin nhắn cho Kỳ Túy.
Kỳ Túy yên tâm.
Vu Dương đi mất khoảng hai giờ.
Kỳ Túy ở bên ngoài nhìn thời gian, không hiểu vì sao Vu Dương có thể ngồi yên đó được.
Kỳ Túy chưa từng làm khai thông tâm lý, nên không rõ quy trình của nó thế nào, và cũng nghĩ không ra, chẳng biết nói gì mà cũng mất tới tận hai giờ.
Ngay trong lúc Kỳ Túy lo lắng Vu Dương tán gẫu với Tạ Thần mà sinh ra tình cảm, thì Vu Dương đi ra.
Sắc mặt kém đến đáng sợ.
Kỳ Túy cau mày, trở về phòng của mình, gọi điện thoại cho Tạ Thần.
“Trời ơi…” Tạ Thần lau mồ hôi, thổn thức, “Mệt chết tôi luôn…”
Kỳ Túy: “Tình hình thế nào?”
“Có chuyện nhỏ cần bảo mật, không thể nói cho cậu biết, chỉ có thể nói cho cậu là… cực kỳ không lạc quan.”
“Tình trạng của Vu Dương còn phức tạp hơn so với tôi nghĩ.”
“Tôi đã phán đoán sai, cậu ấy cũng không bị chứng lo lắng toàn diện, phải nói thế nào đây…”
“Cậu ấy vì một ít chuyện mà tôi không thể tiết lộ cho cậu biết, có một chỗ tư duy lệch lạc.”
“Chỗ tư duy lệch lạc này, quanh năm suốt tháng thôi miên cậu ấy, khiến cậu ấy không cách nào tiếp nhận người khác gần gũi thân cận.”
“Cậu ấy cũng rất thẳng thắn, nói hết ra luôn…Có điều lúc mà trao đổi với tôi ấy, nội tâm cậu ấy mâu thuẫn vô cùng, nhưng lại khắc chế rất tốt, cái để tôi bất ngờ là…”
“Bởi vì chuyện từng trải qua hồi nhỏ, nên gây ra tính cách phụ rất nghiêm trọng này, mà cũng do cái chỗ suy nghĩ lệch lạc này tạo thành, mà vừa nãy tôi muốn dẫn cậu ấy cảm thụ nguyên nhân gây ra chuyện tâm lý của cậu ấy, cũng từng bước buông lỏng để điều chỉnh cảm thụ, nhưng đều vô dụng.”
“Trái lại cậu ấy càng kích động hơn.”
“Có lẽ cậu nghe sẽ không hiểu, nói đơn giản là…Tôi cần thông qua việc cậu ấy từng trải qua, dẫn dắt cậu ấy qua một hướng khác, để cậu ấy lý giải, tiếp thu, lúc đầu cũng còn tốt, đến lúc sau tôi rất nỗ lực giải thích hành vi về một người, rồi động viên cậu ấy thì cậu ấy lại không thể chấp nhận.”
“Cậu ấy không chấp nhận việc tôi giải thích thay cho người khác.”
“Cậu ấy không chấp nhận việc tôi làm lu mờ chuyện trước kia, cũng không tha thứ, không muốn hiểu rõ…tôi nói thật, nếu là tôi, sẽ càng chống cự hơn cậu ấy.”
“Nhưng nếu cứ vậy thì việc dẫn dắt suy nghĩ sẽ vô ích.”
“Youth…Không thể buông bỏ, nên càng khó bỏ xuống, cậu ấy không chấp nhận việc tôi khai thông, thậm chí còn bắt đầu mâu thuẫn chống cự lại tôi.”
“Nên đành tạm thời gián đoạn.”
Kỳ Túy im lặng một lát, “Cho nên ý anh là, anh biết chuyện của em ấy trước đây, nhưng không thể nói cho tôi biết, cũng không giúp được việc này, đúng không?”
Tạ Thần lúng túng: “Có thể nói là thế… Không thì…cậu khuyên cậu ấy đến tìm thầy thuốc chuyên giỏi hơn đi? Tôi chỉ là thầy cố vấn, không phải bác sĩ.”
Kỳ Túy cười lạnh.
“Đừng kích động, tôi cũng đạt được thành quả.” Tạ Thần vội nói, “Ít ra tôi đã hiểu rõ tình trạng cậu ấy, nói thế nào đây… Tôi cho cậu hai kiến nghị đi.”
“Một, tìm bác sĩ giỏi hơn tôi gấp trăm ngàn lần, rồi mang Youth đến đó trị liệu, nhưng mà…với tình trạng này của Youth, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra, còn phải nói cho bác sĩ biết, phải thật cẩn thận khi thử nghiệm thay đổi chỗ tư duy lệch lạc đó, vì cái này vô dụng với cậu ấy.”
“Hai là, thử điều trị thoát mẫn.”[1]
[1] Đại loại là điều trị chứng mẫn cảm.*****
“Cứ phải từ từ dần dần, sau đó tăng cường từng bước…quá trình này sẽ rất dài, nhưng hiệu quả cao.”
Kỳ Túy cười xì:”Team bỏ nhiều tiền nuôi anh như vậy, anh không chữa được bệnh, mà để tự em ấy tự trị.”
“Kỳ đội trưởng, căn bản là cậu không hiểu tình trạng này được chứ?” Tạ Thần không ngừng kêu khổ, “Tình trạng này của cậu ấy quá mức đặc thù! Tôi chưa từng thấy ai thảm như cậu ấy vậy… Ạch, không phải, không có chuyện gì đâu.”
Kỳ Túy bực dọc: “Đến cùng là khi còn bé em ấy từng xảy ra chuyện gì?!”
Tạ Thần bất đắc dĩ: “Xin lỗi, cái này… Tôi muốn mà không giúp được, không thể nói cho cậu biết được.”
Kỳ Túy mắng câu thô tục.
“Có điều cậu yên tâm.” Tạ Thần uyển chuyển, “Ít nhất thì không phải tình huống xấu nhất đó, trước… trước đây tôi còn tưởng, là loại tình huống xấu nhất đó.”
Kỳ Túy lạnh nhạt: “Tôi không có gì mà yên lòng.”
Tạ Thần cười gượng: “Tôi còn tưởng cậu lo lắng chuyện cậu ấy bị cái kia.. Tôi tưởng cậu để ý.”
“Tôi chỉ lo lắng thân thể em ấy có tốt hay không.” Kỳ Túy lạnh lùng, “Chuyện trước kia, sao tôi phải để ý?”
Tạ Thần cười gượng: “Vậy thì tốt, nói chung…cậu hãy suy nghĩ tới phương pháp thứ hai.”
“Tôi cân nhắc chuyện ấy được sao?” Kỳ Túy thiếu kiên nhẫn, “Nếu như em ấy không muốn…”
“Cậu ấy đồng ý.” Tạ Thần nói rất chắc, “Tôi chắc chắn.”
Kỳ Túy đã không quá yên tâm về Tạ Thần: “Anh chắc chắn chứ?”
Tạ Thần lại do dự, “Cái này chắc nói ra được đi… ờ ừm… vừa nãy Vu Dương hỏi qua tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi cậu ấy ra ngoài, không biết mua được bình Rush từ đâu.” Tạ Thần lúng túng, “Cậu ấy thật sự coi tôi là bác sĩ, cho rằng tôi hiểu về thuốc, hỏi tôi… Cái này có ảnh hưởng tới đường tiết niệu không.”
“Rush…” Kỳ Túy hừ nhẹ, “Là thứ gì?”
“Một loại thuốc giãn cơ và trợ hứng…”[2] Tạ Thần cười trừ, “Cậu muốn nghe tôi nói tỉ mỉ hơn sao?”
“…” Kỳ Túy bốc lên ngọn lửa không tên, “Từ đâu mà em ấy biết ba cái thứ hỗn tạp này…”
Tạ Thần vội vàng tỏ lòng trung thành: “Tôi nói rồi! Tốt nhất là cậu ấy đừng dùng bất kỳ thuốc gì, tuy thứ này không ảnh hưởng tới tiết niệu, nhưng nói tóm lại là không tốt với thân thể.”
Kỳ Túy cúp điện thoại.
Vu Dương ở trong phòng mình, ngồi ở trước cửa sổ yên lặng xuất thần.
‘Cốc cốc’, có người gõ cửa phòng cậu.
Vu Dương hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, mở cửa.
Sắc mặt Kỳ Túy kém tới cực điểm, tận lực kiềm chế cơn giận, nặng giọng: “Lấy ra.”
Vu Dương mờ mịt: “Cái gì?”
Kỳ Túy: “Rush.”
Sắc mặt Vu Dương trắng bệch trong chớp mắt.
Kỳ Túy bán Tạ Thần rất triệt để, “Em yên tâm, anh ta chỉ nói cho anh biết cái này…lấy ra đi.”
Vu Dương thoáng an tâm, cậu hơi do dự một chút, rồi đi mở vali, lấy ra một bình thuốc.
Kỳ Túy nhận lấy nhìn sơ qua, ngước mắt: “Chỉ có một bình?”
Vu Dương quẫn bách đến cực điểm, đầu cũng không dám ngẩng lên, gật đầu ừ một tiếng.
Kỳ Túy nhìn kỹ hướng dẫn trên bình thuốc, bị tức mà cười: “Coi thường em rồi… Còn nhỏ tuổi, mà hiểu được rất nhiều.”
Vu Dương cắn răng.
“Youth…” Kỳ Túy câu môi, huýt ra tiếng lưu manh, “Chơi đẳng cấp đấy, còn muốn dùng thuốc?”
Vu Dương lúng túng: “Em chỉ là…”
“Anh mặc kệ em vì cái gì, thật xin lỗi.” Tay trái Kỳ Túy hơi dùng sức, bẻ gãy bình thuốc, “Anh sẽ không phối hợp.”
Mặt Vu Dương đỏ tới mang tai.
Kỳ Túy nhặt một tờ giấy vụn trên bàn Vu Dương, gói chặt bình thuốc lại, ra ngoài ném vào thùng rác, “Không có lần sau.”
Vu Dương xấu hổ cúi đầu.
Đến cùng thì Kỳ Túy vẫn không đành lòng, bất đắc dĩ thở dài: “Đừng chơi tới mức độ này.. Sau này em sẽ biết, em không cần tới cái này.”
Vu Dương ngước mắt.
Kỳ Túy miễn cưỡng nói: “Tay phải thần chính là thuốc bôi trơn tốt nhất.” (Móa =)))
Vu Dương theo bản năng nhìn vào tay phải đang quấn đầy băng vải của Kỳ Túy, gò má bạo hồng, triệt để nói không ra lời.
Xem ảnh 1
[1] Giải mẫn cảm
Trong y học, khử trùng là một phương pháp để giảm hoặc loại bỏ phản ứng tiêu cực của một sinh vật đối với một chất hoặc kích thích.
[2] Rush, là loại thuốc giãn cơ ( hậu môn hoặc cổ họng) kèm trợ hứng và giảm đau…
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, hai giờ chiều các chiến thần HOG mới lết ra được từ phòng ngủ, mặt ai người nấy đều mang vẻ say rượu, ngơ ngơ ngác ngác xuống lầu chờ ăn cơm.
Dì chăm sóc bọn họ đã rửa sạch hoa quả từ sớm, để cả vào trong một cái tô thủy tinh, mỗi người một tô, để ở trước mặt mọi người. Mọi người nửa ngủ nửa tỉnh cầm lấy hoa quả ngồi ăn, trong không gian lầu một phòng ăn lúc này chỉ còn tiếng nhai hoa quả rôm rốp.
Kỳ Túy dậy sớm hơn nửa giờ, nhìn có vẻ tỉnh hơn bọn họ một tí, anh đang bới loạn đống áo khoác, khăn quàng cổ, lật tung balo tìm điện thoại của mình.
Kỳ Túy muốn liên hệ cho Tạ Thần, mở điện thoại ra, lại nhận được một niềm vui bất ngờ khác.
Vẻ mặt Kỳ Túy rất là tự nhiên lướt vòng bạn bè, lướt nhìn tin nhắn từ năm châu bốn bể gửi tới, lạnh nhạt hỏi: “Hôm qua có ai động vào chiếc điện thoại màu trắng mới của tôi không?”
Tối qua Kỳ Túy uống cũng không ít, nhưng còn không đến nỗi quên được mình có chia sẻ cái đống này hay không.
Mọi người như mất cảm giác tiếp tục gặm hoa quả, không một ai mở miệng nói chuyện.
Kỳ Túy trả lời qua loa cho ba mẹ mình vài câu, dùng chính bàn phím của anh xin thề, anh sẽ không ăn ba cái loại thuốc không đảm bảo, cũng sẽ không chạy đi tìm đại tiên gì đó thi pháp cho tay phải mình, rồi hứa tuần này sẽ về nhà.
Ném điện thoại qua một bên, Kỳ Túy bình tĩnh nói: “Giờ chịu thừa nhận, tôi sẽ không tức giận.”
Trong nhà ăn vẫn yên tĩnh, ánh mắt mọi người trống rỗng ăn đồ ăn, không một ai trả lời.
Chỉ có Vu Dương, người như bị kim châm, đột nhiên tỉnh táo.
Cậu mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên, động tác nhẹ không thể nhẹ hơn, từ từ lôi điện thoại trong túi quần ra.
Vu Dương gian nan nuốt nốt miếng hoa quả trong miệng xuống, mở wechat ra, nhìn xuống động thái của mình ngày hôm qua.
Không có gì.
Lại mở vòng bạn bè, đập vô mặt, là loạt bài Kỳ Túy share.
Vu Dương nhắm mắt lại, hận không thể ăn luôn chiếc điện thoại này…
Bốc Na Na ăn đủ rồi, đẩy bát hoa quả ra, lấy điện thoại ra, ánh mắt lờ đờ lẩm bẩm: “Được rồi, không phải show ân ái, biết Dương thần mua điện thoại cho cậu rồi, Lỗ Tấn đã nói, show ân ái, sẽ chết sớm…”
Lão Khải lắc đầu một cái, ăn đồ ăn sửa lại lời: “Câu nói là của Aristotle nói.”
Há, tôi nhớ nhầm, mà đúng ý là được.” Bốc Na Na gật đầu, theo thói quen mở vòng bạn bè ra, “Để tâm đám cẩu độc thân của bọn tui đây được rồi? Đừng cả ngày… Tôi fuck?!!!”
Vòng bạn bè bên Bốc Na Na hiện nhiều bài của Kỳ Túy nhất, hắn nhìn đống bài cùng hàng loạt bình luận thăm hỏi đầy màn hình, tan nát cõi lòng nhìn Kỳ Túy: “Đội trưởng...ngoài mặt cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chứ thật ra trong lòng cậu phức tạp đến thế sao?”
Kỳ Túy hờ hững nhìn Bốc Na Na.
Bốc Na Na hơi đơ, sau phản ứng lại, rụt đầu một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Trong các người ai làm thì tự giác chút đê, chớ liên lụy tới béo tôi đây.”
Kỳ Túy ném điện thoại qua một bên, hai tay đút túi, đếm ngược: “5.”
“4.”
“3.”
“2.”
“Đội trưởng...” Vu Dương xoay người, nhìn Kỳ Túy, nhắm mắt, “Là em.”
Kỳ Túy: “...”
Đột nhiên Kỳ Túy phì cười, vừa xóa mấy bài linh tinh vừa nói: “Hôm nay người bên truyền thông club sẽ tới căn cứ chụp ảnh hàng ngày, chưa biết sẽ chụp mất bao lâu, nên hãy về thu dọn đồ đạc của chính mình, đừng có chờ tới nhân viên vệ sinh tới dọn dùm, không ai làm thay cho đâu, còn không mau đi tắm rửa đi…”
Vu Dương lo sợ bất an, “Em...”
“Không có lần sau.” Kỳ Túy giơ lên thật cao, rồi thả nhẹ xuống, “Ăn cơm, sau cơm tối chỉnh đốn nội vụ.”
Hiển nhiên là không muốn truy cứu đến cùng.
Bốc Na Na đố kị muốn chết, đổ thêm dầu vào lửa: “Ơ, vậy là xong rồi đó hở?”
Lão Khải còn chưa hồi thần, hắn xoa xoa tay, nhô đầu qua nhìn điện thoại Bốc Na Na, cười sặc sụa, rồi phụ họa theo: “Chuyện này không thể thế là xong được! Thế này thì chẳng may về sau mọi người tự ý dùng điện thoại của người khác thì sao?”
Vu Dương lúng túng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Kỳ Túy cười nhạo: “Các cậu quan tâm chuyện này làm gì? Liên quan gì tới các cậu hở?”
“Sao lại không liên quan cho được? Chuyện gì cũng bỏ qua, vậy thì sau này khó mà quản lý.” Bốc Na Na ăn sạch hoa quả không còn một mống, lại thừa dịp Vu Dương đang không chú ý lấy quả chuối tiêu từ trong bát cậu, vừa lột vỏ vừa nói, “Phải có trừng phạt.”
Lão Khải gật đầu, trịnh trọng nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cả ngày không quy củ như thế là không được, cứ thế mãi, quốc tương bất quốc.”
Lão Khải đột nhiên làm căng cao chủ đề, bầu không khí liền nghiêm túc lên.
“Tiểu đội trưởng, ở trận Duo, Bốc Na Na tôi nợ cậu một cái mạng, tôi vẫn còn nhớ, nhưng mà nợ gì thì trả nấy.” Sắc mặt Bốc Na Na nghiêm túc, vỗ bàn một cái, “Như vậy đi, đều là anh em, xử phạt nghiêm trọng quá cũng không thích hợp, cậu… cậu hôn Kỳ đội một cái đi.”
Vu Dương: “…”
Lão Khải thêm điều kiện theo: “Ngồi trên đùi hôn!”
Tân Ba đỏ mặt, vừa hưng phấn lại chờ mong: “Thôi mà… Năm nay Dương thần mười tám hay mười chín nhở? Cậu ấy còn nhỏ hơn tui đó, như vậy đâu có được? Mà làm vậy có được không? Có phải Đội trưởng nên ngồi xuống trước? Ở trước cửa sổ kia được không? Ánh sáng khá tốt…”
“Tuổi còn nhỏ là có thể tự ý tùy tiện?” Bốc Na Na vỗ bàn một cái, “Mau mau nhanh lên! Bọn tôi mặc kệ có hôn lưỡi hay là không, giờ là phải làm luôn.”
Khóe miệng Kỳ Túy hơi cong lên, nhịn hết nổi liền cúi đầu cười.
Sắc mặt Vu Dương đỏ chót, hô hấp nhanh hơn rất nhiều so với vừa nãy.
Bốc Na Na giục: “Mau nhanh lên, hôm nay vẫn còn nhiều chuyện đó.”
Kỳ Túy nhìn Vu Dương, không quá yên tâm, sợ cậu phát bệnh, cười mắng Bốc Na Na hai câu, điều đình: “Được rồi, tôi có tới hai điện thoại, cũng tại chưa kịp cài mật khẩu, chuyện bình thường, đừng ồn ào, đều cút hết đi…”
“Em…” Vu Dương ho khan, khó nhọc nói, “Em…”
Kỳ Túy chuyển tầm mắt sang Vu Dương.
Vu Dương sờ soạng tìm điếu thuốc ra ngậm, cật lực che lấp sắc mặt không được tự nhiên của mình, tận lực bình tĩnh nói, “Em nợ trước.”
Kỳ Túy không nhịn được nữa, bùng cháy.
Bốc Na Na cùng Lão Khải gào như sói tru, Vu Dương cầm lấy bật lửa, mượn cớ muốn hút thuốc, ra khỏi phòng.
Bốc Na Na nhìn bóng lưng Vu Dương hốt hoảng mà chạy, tặc lưỡi: “Aristotle nói thật đúng, ăn sủi cảo không ngon, chơi vui sẽ… Ai u!”
Kỳ Túy ném balo lên đầu Bốc Na Na, cười khẩy: “Chơi vui thằng em cậu, lại chiếm lợi em ấy nữa thử xem.”
Bốc Na Na tiếp nhận balo, cười khà khà: “Bọn tui không phải vì cậu đó sao, hai người đã để vậy bao lâu rồi? Đến giờ còn chưa rõ ràng, chờ cái gì nữa hả?”
“Mắc mớ gì tới cậu.”
Kỳ Túy đăm chiêu đứng dậy lên lầu.
Mới vừa đánh qua thi đấu, các chiến đội còn ở nghỉ ngơi kỳ, ước không tới luyện tập trận, Hạ Tiểu Húc đơn giản cho đại gia thả giả, tùy tiện đại gia làm cái gì, mình luyện tập cũng được, trực tiếp cũng được, ra ngoài cũng được, nói chung làm gì cũng được.
Trong căn cứ biếng nhác, trên dưới lầu ba, ai làm việc nấy.
Kỳ Túy vẫn chú ý tới Vu Dương.
Vu Dương bị đám Bốc Na Na Lão Khải đùa giỡn một trận, sau khi tách ra, lại đến xin lỗi Kỳ Túy.
Kỳ Túy biết tại sao Vu Dương xem những cái này, cho nên sao mà anh có thể tức giận cho được, không nói gì thêm, chỉ bảo cậu đừng uổng phí thời gian.
Vu Dương không nói gì, không rõ sẽ nghe theo không, chỉ nhỏ giọng nói: “Nào có chuyện tuyệt đối như vậy.”
Có lúc thật sự Kỳ Túy nghĩ không ra, làm sao mà Vu Dương có cái tính dai như vậy, ở trong mắt cậu, tựa hồ không có chuyện gì mà không làm được.
Kỳ Tũy biết rõ tay phải của mình thế nào nên cũng kệ Vu Dương, lòng anh tự cho Vu Dương một nấc thang, không nhiều lời thêm nữa.
Cả buổi trưa, Kỳ Túy nhìn Vu Dương thu dọn phòng.
Sau đó phối hợp quay video với bên ban truyền thông một lúc.
Lên sân thượng rít một điếu thuốc.
Rồi quay về lên game, solo mấy tiếng, duy trì cảm giác.
Đóng game, Vu Dương tách khỏi mọi người, xuống lầu.
Mấy phút sau, Tạ Thần gửi tin nhắn cho Kỳ Túy.
Kỳ Túy yên tâm.
Vu Dương đi mất khoảng hai giờ.
Kỳ Túy ở bên ngoài nhìn thời gian, không hiểu vì sao Vu Dương có thể ngồi yên đó được.
Kỳ Túy chưa từng làm khai thông tâm lý, nên không rõ quy trình của nó thế nào, và cũng nghĩ không ra, chẳng biết nói gì mà cũng mất tới tận hai giờ.
Ngay trong lúc Kỳ Túy lo lắng Vu Dương tán gẫu với Tạ Thần mà sinh ra tình cảm, thì Vu Dương đi ra.
Sắc mặt kém đến đáng sợ.
Kỳ Túy cau mày, trở về phòng của mình, gọi điện thoại cho Tạ Thần.
“Trời ơi…” Tạ Thần lau mồ hôi, thổn thức, “Mệt chết tôi luôn…”
Kỳ Túy: “Tình hình thế nào?”
“Có chuyện nhỏ cần bảo mật, không thể nói cho cậu biết, chỉ có thể nói cho cậu là… cực kỳ không lạc quan.”
“Tình trạng của Vu Dương còn phức tạp hơn so với tôi nghĩ.”
“Tôi đã phán đoán sai, cậu ấy cũng không bị chứng lo lắng toàn diện, phải nói thế nào đây…”
“Cậu ấy vì một ít chuyện mà tôi không thể tiết lộ cho cậu biết, có một chỗ tư duy lệch lạc.”
“Chỗ tư duy lệch lạc này, quanh năm suốt tháng thôi miên cậu ấy, khiến cậu ấy không cách nào tiếp nhận người khác gần gũi thân cận.”
“Cậu ấy cũng rất thẳng thắn, nói hết ra luôn…Có điều lúc mà trao đổi với tôi ấy, nội tâm cậu ấy mâu thuẫn vô cùng, nhưng lại khắc chế rất tốt, cái để tôi bất ngờ là…”
“Bởi vì chuyện từng trải qua hồi nhỏ, nên gây ra tính cách phụ rất nghiêm trọng này, mà cũng do cái chỗ suy nghĩ lệch lạc này tạo thành, mà vừa nãy tôi muốn dẫn cậu ấy cảm thụ nguyên nhân gây ra chuyện tâm lý của cậu ấy, cũng từng bước buông lỏng để điều chỉnh cảm thụ, nhưng đều vô dụng.”
“Trái lại cậu ấy càng kích động hơn.”
“Có lẽ cậu nghe sẽ không hiểu, nói đơn giản là…Tôi cần thông qua việc cậu ấy từng trải qua, dẫn dắt cậu ấy qua một hướng khác, để cậu ấy lý giải, tiếp thu, lúc đầu cũng còn tốt, đến lúc sau tôi rất nỗ lực giải thích hành vi về một người, rồi động viên cậu ấy thì cậu ấy lại không thể chấp nhận.”
“Cậu ấy không chấp nhận việc tôi giải thích thay cho người khác.”
“Cậu ấy không chấp nhận việc tôi làm lu mờ chuyện trước kia, cũng không tha thứ, không muốn hiểu rõ…tôi nói thật, nếu là tôi, sẽ càng chống cự hơn cậu ấy.”
“Nhưng nếu cứ vậy thì việc dẫn dắt suy nghĩ sẽ vô ích.”
“Youth…Không thể buông bỏ, nên càng khó bỏ xuống, cậu ấy không chấp nhận việc tôi khai thông, thậm chí còn bắt đầu mâu thuẫn chống cự lại tôi.”
“Nên đành tạm thời gián đoạn.”
Kỳ Túy im lặng một lát, “Cho nên ý anh là, anh biết chuyện của em ấy trước đây, nhưng không thể nói cho tôi biết, cũng không giúp được việc này, đúng không?”
Tạ Thần lúng túng: “Có thể nói là thế… Không thì…cậu khuyên cậu ấy đến tìm thầy thuốc chuyên giỏi hơn đi? Tôi chỉ là thầy cố vấn, không phải bác sĩ.”
Kỳ Túy cười lạnh.
“Đừng kích động, tôi cũng đạt được thành quả.” Tạ Thần vội nói, “Ít ra tôi đã hiểu rõ tình trạng cậu ấy, nói thế nào đây… Tôi cho cậu hai kiến nghị đi.”
“Một, tìm bác sĩ giỏi hơn tôi gấp trăm ngàn lần, rồi mang Youth đến đó trị liệu, nhưng mà…với tình trạng này của Youth, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra, còn phải nói cho bác sĩ biết, phải thật cẩn thận khi thử nghiệm thay đổi chỗ tư duy lệch lạc đó, vì cái này vô dụng với cậu ấy.”
“Hai là, thử điều trị thoát mẫn.”[1]
[1] Đại loại là điều trị chứng mẫn cảm.*****
“Cứ phải từ từ dần dần, sau đó tăng cường từng bước…quá trình này sẽ rất dài, nhưng hiệu quả cao.”
Kỳ Túy cười xì:”Team bỏ nhiều tiền nuôi anh như vậy, anh không chữa được bệnh, mà để tự em ấy tự trị.”
“Kỳ đội trưởng, căn bản là cậu không hiểu tình trạng này được chứ?” Tạ Thần không ngừng kêu khổ, “Tình trạng này của cậu ấy quá mức đặc thù! Tôi chưa từng thấy ai thảm như cậu ấy vậy… Ạch, không phải, không có chuyện gì đâu.”
Kỳ Túy bực dọc: “Đến cùng là khi còn bé em ấy từng xảy ra chuyện gì?!”
Tạ Thần bất đắc dĩ: “Xin lỗi, cái này… Tôi muốn mà không giúp được, không thể nói cho cậu biết được.”
Kỳ Túy mắng câu thô tục.
“Có điều cậu yên tâm.” Tạ Thần uyển chuyển, “Ít nhất thì không phải tình huống xấu nhất đó, trước… trước đây tôi còn tưởng, là loại tình huống xấu nhất đó.”
Kỳ Túy lạnh nhạt: “Tôi không có gì mà yên lòng.”
Tạ Thần cười gượng: “Tôi còn tưởng cậu lo lắng chuyện cậu ấy bị cái kia.. Tôi tưởng cậu để ý.”
“Tôi chỉ lo lắng thân thể em ấy có tốt hay không.” Kỳ Túy lạnh lùng, “Chuyện trước kia, sao tôi phải để ý?”
Tạ Thần cười gượng: “Vậy thì tốt, nói chung…cậu hãy suy nghĩ tới phương pháp thứ hai.”
“Tôi cân nhắc chuyện ấy được sao?” Kỳ Túy thiếu kiên nhẫn, “Nếu như em ấy không muốn…”
“Cậu ấy đồng ý.” Tạ Thần nói rất chắc, “Tôi chắc chắn.”
Kỳ Túy đã không quá yên tâm về Tạ Thần: “Anh chắc chắn chứ?”
Tạ Thần lại do dự, “Cái này chắc nói ra được đi… ờ ừm… vừa nãy Vu Dương hỏi qua tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi cậu ấy ra ngoài, không biết mua được bình Rush từ đâu.” Tạ Thần lúng túng, “Cậu ấy thật sự coi tôi là bác sĩ, cho rằng tôi hiểu về thuốc, hỏi tôi… Cái này có ảnh hưởng tới đường tiết niệu không.”
“Rush…” Kỳ Túy hừ nhẹ, “Là thứ gì?”
“Một loại thuốc giãn cơ và trợ hứng…”[2] Tạ Thần cười trừ, “Cậu muốn nghe tôi nói tỉ mỉ hơn sao?”
“…” Kỳ Túy bốc lên ngọn lửa không tên, “Từ đâu mà em ấy biết ba cái thứ hỗn tạp này…”
Tạ Thần vội vàng tỏ lòng trung thành: “Tôi nói rồi! Tốt nhất là cậu ấy đừng dùng bất kỳ thuốc gì, tuy thứ này không ảnh hưởng tới tiết niệu, nhưng nói tóm lại là không tốt với thân thể.”
Kỳ Túy cúp điện thoại.
Vu Dương ở trong phòng mình, ngồi ở trước cửa sổ yên lặng xuất thần.
‘Cốc cốc’, có người gõ cửa phòng cậu.
Vu Dương hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, mở cửa.
Sắc mặt Kỳ Túy kém tới cực điểm, tận lực kiềm chế cơn giận, nặng giọng: “Lấy ra.”
Vu Dương mờ mịt: “Cái gì?”
Kỳ Túy: “Rush.”
Sắc mặt Vu Dương trắng bệch trong chớp mắt.
Kỳ Túy bán Tạ Thần rất triệt để, “Em yên tâm, anh ta chỉ nói cho anh biết cái này…lấy ra đi.”
Vu Dương thoáng an tâm, cậu hơi do dự một chút, rồi đi mở vali, lấy ra một bình thuốc.
Kỳ Túy nhận lấy nhìn sơ qua, ngước mắt: “Chỉ có một bình?”
Vu Dương quẫn bách đến cực điểm, đầu cũng không dám ngẩng lên, gật đầu ừ một tiếng.
Kỳ Túy nhìn kỹ hướng dẫn trên bình thuốc, bị tức mà cười: “Coi thường em rồi… Còn nhỏ tuổi, mà hiểu được rất nhiều.”
Vu Dương cắn răng.
“Youth…” Kỳ Túy câu môi, huýt ra tiếng lưu manh, “Chơi đẳng cấp đấy, còn muốn dùng thuốc?”
Vu Dương lúng túng: “Em chỉ là…”
“Anh mặc kệ em vì cái gì, thật xin lỗi.” Tay trái Kỳ Túy hơi dùng sức, bẻ gãy bình thuốc, “Anh sẽ không phối hợp.”
Mặt Vu Dương đỏ tới mang tai.
Kỳ Túy nhặt một tờ giấy vụn trên bàn Vu Dương, gói chặt bình thuốc lại, ra ngoài ném vào thùng rác, “Không có lần sau.”
Vu Dương xấu hổ cúi đầu.
Đến cùng thì Kỳ Túy vẫn không đành lòng, bất đắc dĩ thở dài: “Đừng chơi tới mức độ này.. Sau này em sẽ biết, em không cần tới cái này.”
Vu Dương ngước mắt.
Kỳ Túy miễn cưỡng nói: “Tay phải thần chính là thuốc bôi trơn tốt nhất.” (Móa =)))
Vu Dương theo bản năng nhìn vào tay phải đang quấn đầy băng vải của Kỳ Túy, gò má bạo hồng, triệt để nói không ra lời.
Xem ảnh 1
[1] Giải mẫn cảm
Trong y học, khử trùng là một phương pháp để giảm hoặc loại bỏ phản ứng tiêu cực của một sinh vật đối với một chất hoặc kích thích.
[2] Rush, là loại thuốc giãn cơ ( hậu môn hoặc cổ họng) kèm trợ hứng và giảm đau…
Bình luận facebook