Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-9
Chương 9
Căn cứ Đoàn kỵ sĩ, đội trưởng Hoa Lạc đóng giao diện game, mò điện thoại bấm gọi đi.
“Nói ngắn gọn, đang có việc gấp.”
“Cậu thì có chuyện gì mà gấp.” Hoa Lạc cười tủm tỉm, “Bạn nhỏ đó rất lợi hại nha, chỉ làm dự bị có thấy tiếc quá không? Cho anh em mặt mũi, để cậu ấy đến Đoàn kỵ sĩ đi, cậu thiếu cậu ấy cũng chẳng thiệt gì.”
“Có cái lông…” Kỳ Túy tạm dừng, sau đó cười nhạo: “Cũng được thôi, cậu tự mình hỏi em ấy xem…Hỏi xem em ấy có để ý đến cậu không ha.”
Nhớ tới tiếng súng vừa nãy Vu Dương bắn ra mà đến giờ trái tim Kỳ Túy vẫn còn đập nhanh, anh cười trào phúng: “Như gà.”
“Ai nha, nhất thời sai lầm thôi.” Hoa Lạc cười bất đắc dĩ, “Tôi không nói đùa với cậu đâu, để cậu ấy đến Đoàn kỵ sĩ đi, tôi thật sự muốn cậu ấy.”
Kỳ Túy vội vàng xuống lầu: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy.”
“Không nể mặt đến vậy?” Hoa Lạc đầy hứng thú: “Cậu ta cũng chỉ nằm trong đội tuyển thôi mà?”
Kỳ Túy xuống lầu: “Không đúng.”
Hoa Lạc tò mò: “Hả?”
Kỳ Túy đi xuống lầu 1, cách tường kính nhìn Vu Dương: “Đó là bạn trai tương lai của tôi.” (=)) đánh phủ đầu)
“Youth trâu bò!” Hạ Tiểu Húc đã xuống phòng huấn luyện lầu 1 trước Kỳ Túy một bước, hắn không ngờ Vu Dương solo lợi hại đến vậy, nên có phần hưng phấn, “Thi đấu chế độ Solo nước mình hơi yếu, không ngờ cậu chơi solo lợi hại đến vậy, quá giỏi quá giỏi… Vậy thì, sẽ nghe theo tôi sắp xếp chứ?”
“Tiền thưởng quán quân trận solo là 3 vạn, tôi đại diện cho team, chia tiền thưởng của Youth, chia vào tiền thưởng tháng này của đội 2, được không? Tuy mọi người không đạt được xếp hạng cao, nhưng một tuần qua đã chuẩn bị thi đấu rất vất vả.” Hạ Tiểu Húc nháy mắt với Vu Dương, cười nói, “Được chứ, Vu Dương?”
Vu Dương ngồi ở trên bàn, tim vẫn đập nhanh, trong đầu không ngừng hiện lên đoạn thi đấu vừa nãy, đầu ngón tay còn hơi run, cậu nghe thấy vậy thì giương mắt, thoáng hiểu ý của Hạ Tiểu Húc.
Hạ Tiểu Húc sợ người khác ghen ghét đố kị, lén lút ám chỉ cho cậu, để cậu đưa ra một nhân tình.
“Tôi cũng không muốn phần thưởng đó, 3 vạn này quy hết vào tiền thưởng đi.” Vu Dương gật đầu, “Chia đều cùng mọi người.”
Hạ Tiểu Húc yên tâm, dù hắn đã ra ngoài lăn lộn nhiều năm, so với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch còn hiểu đối nhân xử thế hơn cả hắn.
“Không hay lắm.” Đội trưởng đội 2 Tân Ba thấy ngại mà cười, “Trận solo, chúng tôi cũng không xuất lực…”
Vừa nãy Vu Dương chảy không ít mồ hôi, tóc ẩm ướt, mấy sợi tóc ướt dính sát vào trán, nên rất không thoải mái, tay sờ soạng túi quần lôi ra một dây buộc màu vàng tùy ý cột tóc lại, lắc đầu: “Squad Dou đều xuất lực.”
Hai người khác trong đội 2 còn đang buồn rầu, nghe thấy thế thì ngại ngùng, dồn dập nhìn về phía Hạ Tiểu Húc, Hạ Tiểu Húc cười cười: “Cũng được, cứ nghe theo Vu Dương đi, một tuần qua mọi người cũng không thoải mái rồi, tối hôm nay đồ ăn ngoài đội 2 sẽ do team chi trả, mọi người vất vả rồi.”
Mọi người dồn dập cảm ơn, đội viên đội 2 cùng các thành viên trong đội tuyển muốn chúc mừng Vu Dương, lại sợ tính cách của cậu nên không dám, chỉ có đội trưởng Tân Ba đội 2 thật từ tận đáy lòng nói với Vu Dương: “Trận cuối cùng ngày hôm nay như thật vậy, chịu phục.”
Tân Ba dựa hơi gần, làm Vu Dương không thích ứng lắm nên hơi lùi lại, hơi gật đầu một cái.
Mọi người đã quen với một Vu Dương như vậy, nên không thấy gì lạ, mấy người dồn dập cảm ơn Vu Dương đã chia hoa hồng, đùa giỡn ồn ào gọi đồ ăn ngoài, Tân Ba cười cười: “Nhờ vào cậu hết, tôi cũng muốn ăn khuya…Cậu muốn gọi không? Cậu ăn cái gì?”
“Làm phiền một lát.”
Có người nhẹ nhàng gõ gõ khung cửa phòng huấn luyện lầu 1, mọi người quay qua nhìn, ầm ĩ trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại, mấy đào tạo trẻ đang kề vai sát cánh nhau nhanh chóng đẩy nhau ra rồi đứng nghiêm chỉnh.
Vu Dương còn đang ngồi ở trên bàn, theo bản năng nghiêng đầu sang nhìn, đột nhiên ho một cái, đi xuống bàn, nhanh chóng đứng ở phía sau ghế chơi game của mình.
Kỳ Túy đứng ngay cửa phòng huấn luyện, nở nụ cười: “Các người muốn liên hoan đúng không?”
Tân Ba nuốt nước miếng, lắc đầu: “Không.”
“Vậy thì tốt, Youth…” Kỳ Túy nhìn về phía Vu Dương, vân vê chìa khóa xe trong tay, “Cậu… Có ăn khuya không?”
Môi Vu Dương giật giật, tim đập càng nhanh hơn.
Hạ Tiểu Húc sững sờ, nhìn Kỳ Túy nhìn Vu Dương, thấy Vu Dương không lên tiếng, đột nhiên nói: “Cậu ấy ăn! Khẳng định sẽ ăn, cũng muộn rồi, cho phép, cho phép, đi đi, đi đi.”
Vu Dương nắm chặt tay, lấy áo khoác mặc vào, cầm điện thoại rồi đi ra cửa.
Vu Dương mặc quần áo tử tế, ra khỏi căn cứ, lên xe Kỳ Túy, mãi đến tận khi Kỳ Túy lái xe đi mà vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Thắng thi đấu, cậu sẽ lập tức được vào đội 1, Kỳ Túy tìm cậu đi ăn…
Vu Dương cảm thấy mình giống như xuất hiện ảo giác sau chiến tranh, theo bản năng muốn hút thuốc, lại nhớ tới Kỳ Túy chưa từng hút thuốc, nên bỏ qua ý muốn này.
Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương, thấy đầu ngón tay cậu hơi run, tưởng cậu lạnh, nên tăng nhiệt độ lên: “Đỡ hơn chưa? Muốn…muốn ăn cái gì?”
“Gì…gì cũng được.” Vu Dương cố gắng hết sức để giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Tôi không chọn, gì cũng được.”
Kỳ Túy tích cực nhớ lại, nhưng rất là đáng tiếc, trong một tháng ngắn ngủi qua lại với nhau, hai người ngày đêm đều đóng kín cửa tập luyện, cơm nước đều do ban tổ chức chuẩn bị, nên Kỳ Túy không thể nhớ được Vu Dương thích cái gì.
Vu Dương nghiêng đầu nhìn Kỳ Túy, sợ Kỳ Túy nghĩ mình không nhiệt tình, vội vàng bổ sung: “Tôi ăn cái gì cũng được, nếu không thì ăn…ăn, ăn mì đi.”
“Mì?” Kỳ Túy khó nhịn mà cười, lập tức gật đầu, “Cậu thật sự đói bụng…được, dẫn cậu đi ăn mì.”
Sau đó Vu Dương rất hối hận, Kỳ Túy kêu cậu ra ngoài, ít ra cũng phải chọn một chỗ yên tĩnh một chút, nếu còn cơ hội, để cậu nói ra, biết đâu tán gẫu thêm được vài câu.
Thế mà Kỳ Túy lại đáp ứng, Vu Dương phẫn uất túm tóc, ngậm miệng chờ đợi.
Kỳ Túy quay đầu xe, lái ra bãi ngoài.
Điều Vu Dương lo lắng là không cần thiết, bao quần áo Kỳ thần nặng hơn cậu nhiều, dù là ăn khuya, cũng phải tìm một tiệm tao nhã yên tĩnh. Ăn tô mì, cũng phải cho đầy gạch cua vàng.
“Ăn đi.” Vu Dương là người phương Bắc, Kỳ Túy cũng không rõ khẩu vị của cậu, “Cua rượu ở đây cũng được, nếm thử không?”
Vu Dương lắc đầu: “Không.”
Không ăn đồ sống, Kỳ Túy yên lặng nói trong lòng.
Hai người đều đầy một bụng tâm sự, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, nên chỉ cúi đầu ăn mì.
Kỳ Túy cũng không đói bụng, ăn hai miếng thì buông đũa, vừa ăn canh vừa lấy điện thoại ra, không chút biến sắc gửi tin nhắn wechat cho thầy phụ đạo tâm lý.
Kỳ Túy: Anh nói Vu Dương sẽ phát ra biểu hiện xấu, biểu hiện đó sẽ thế nào?
Tạ Thần: Sao tôi đoán được? Lần trước cậu ta biểu hiện ra trạng thái mâu thuẫn, là lúc nào?
Kỳ Túy: Năm trước, tôi đã làm… Làm ra hành động thân mật với em ấy.
Tạ Thần: Cái quỷ gì đây?!!!!!! Cậu đã biết Vu Dương từ sớm?!!!!
Kỳ Túy: Em ấy có khả năng tiếp nhận hành động thân mật không?
Tạ Thần: Cậu từng có một đoạn tình cảm cùng Vu Dương?!!!! Mẹ ơi giấu đủ kín đó!!!! Ừm… Có thể, nhưng khó xác định, dù sao biểu hiện đó rất phức tạp, khó mà phán đoán rõ ràng, hơn nữa cái chứng lo lắng này rất phức tạp, không phải cứ gây kích thích là nổ, tình huống cũng phải chia ra rất nhiều loại…Mẹ ơi không ngờ cậu thật sự từng qua lại với Vu Dương?! Cậu là muốn oanh tạc toàn bộ vòng thể thao điện tử à?!
Kỳ Túy: … Câm miệng.
Tạ Thần: Được rồi, từ giờ chúng ta phân tích… Theo tôi suy đoán thì cậu ấy bị chứng lo lắng.
Tạ Thần: Tôi đề nghị, cậu nên hòa hoãn một chút, chờ cậu ta hoàn toàn tín nhiệm cậu, thì mới thuyết phục cậu ta, để chính cậu ta đến tìm tôi nói chuyện, hoặc là tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp cũng được.
Tạ Thần: Chuyện này không nên vội vàng, không nên tùy tiện kích động, phải nhiều lần kích thích cậu ta, để cậu ta khát vọng trị liệu mới được, tôi thấy tình hình hiện giờ thì nên dẫn dắt tâm lý trước, mình không chủ động thì khó mà tiến hành.
Kỳ Túy: Chủ động thế nào?
Tạ Thần: Tỷ như hành động thân mật làm cậu ta phát ra mặt tiêu cực, mà cậu ta rất là thích cậu rồi còn được cậu đáp lại, tất nhiên sẽ chủ động muốn trị liệu.
Kỳ Túy: Nếu không thì sẽ thế nào?
Tạ Thần: Cái này… Tôi cũng bó tay, phải do chính cậu ta nói ra, phối hợp với chúng ta, mới có thể tiến hành trị liệu, khó mà đoán được.
Tạ Thần: Tôi từng trao đổi qua với cậu ta, cũng thử suy nghĩ giúp cậu ta, nhưng tâm phòng bị của cậu ta rất mạnh, rất mâu thuẫn. Cho nên thật sự… Vẫn cần tới cậu, để cậu ta tin tưởng cậu, rồi cậu thuyết phục cậu ta, để cậu ta ý thức được bản thân có một chứng bệnh nhỏ, cần trị liệu.
Tạ Thần: Nói chung, đừng quá liều lĩnh.
Kỳ Túy: …
Tạ Thần: Ha ha ha ha, ôn nhu một chút, câu dẫn một tiểu nam sinh mà thôi, đơn giản.
“Anh… Có việc?” Vu Dương thấy Kỳ Túy vẫn đang xem điện thoại, uống một ngụm nước canh, “Tôi ăn cũng no rồi, có thể đi về.”
“Xin lỗi, không có chuyện gì.” Kỳ Túy ném điện thoại qua một bên, “Cậu cứ ăn đi, tôi còn chưa ăn no đâu.”
Vu Dương nhón một hạt đậu phộng thả vào miệng nhai chầm chậm, thừa dịp bản thân còn nói ra lời được, thấp giọng nói: “Anh gọi tôi ra đây… Là có chuyện gì sao?”
Kỳ Túy nghe vậy ngừng đũa.
Kỳ Túy yên lặng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Có chuyện, đương nhiên có chuyện rồi.
Kỳ Túy có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vu Dương.
Gia đình em ấy đã xảy ra chuyện gì.
Có phải em ấy bị chứng lo lắng không.
Lúc 12 tuổi em ấy bỏ nhà đi, đến cùng đã trải qua những gì.
Đến HOG, đến cùng có phải là vì anh không.
Còn có…
Kỳ Túy bỏ đũa xuống, nhấp một hớp trà gừng, “Năm ấy, cậu có thật lòng không?”
Vu Dương sửng sốt một lát, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này, ngữ cảnh cực kỳ quen thuộc.
Nếu giờ cậu nói có, Kỳ Túy sẽ còn cho rằng là cậu đang lừa anh không, dựa vào anh để vào team không?
Gần đây đã có mấy lần chạm mặt với Kỳ Túy, Kỳ Túy thế mà cũng không nhằm vào cậu, giờ còn có thể ngồi ăn cơm chung, nếu anh còn hiểu lầm nữa…
Có thứ gì đó đột nhiên chặn yết hầu Vu Dương lại, làm Vu Dương ra sức há miệng, xương cốt cả người như muốn phân cao thấp với cậu, Vu Dương không biết lúc này nên nói gì cho phải, nói gì để không bị hỏng bét lần hai, nói gì để Kỳ Túy tin mình, cậu thật sự…
“Không tiện nói ra, hay là không muốn nói ra?” Kỳ Túy gõ nhẹ mặt bàn, nở nụ cười, “Đừng căng thẳng như vậy, cậu có thể hỏi ngược lại tôi.”
Vu Dương ấp úng, theo bản năng nghe theo Kỳ Túy, nói: “Anh có…”
“Tôi có.”
Vu Dương ngẩn ra, viền mắt đỏ lên trong nháy mắt.
“Tôi thật lòng với em.” Kỳ Túy lẳng lặng nhìn Vu Dương, nghiêm túc nói, “Năm ấy cũng thế, hiện tại cũng thế.”
Căn cứ Đoàn kỵ sĩ, đội trưởng Hoa Lạc đóng giao diện game, mò điện thoại bấm gọi đi.
“Nói ngắn gọn, đang có việc gấp.”
“Cậu thì có chuyện gì mà gấp.” Hoa Lạc cười tủm tỉm, “Bạn nhỏ đó rất lợi hại nha, chỉ làm dự bị có thấy tiếc quá không? Cho anh em mặt mũi, để cậu ấy đến Đoàn kỵ sĩ đi, cậu thiếu cậu ấy cũng chẳng thiệt gì.”
“Có cái lông…” Kỳ Túy tạm dừng, sau đó cười nhạo: “Cũng được thôi, cậu tự mình hỏi em ấy xem…Hỏi xem em ấy có để ý đến cậu không ha.”
Nhớ tới tiếng súng vừa nãy Vu Dương bắn ra mà đến giờ trái tim Kỳ Túy vẫn còn đập nhanh, anh cười trào phúng: “Như gà.”
“Ai nha, nhất thời sai lầm thôi.” Hoa Lạc cười bất đắc dĩ, “Tôi không nói đùa với cậu đâu, để cậu ấy đến Đoàn kỵ sĩ đi, tôi thật sự muốn cậu ấy.”
Kỳ Túy vội vàng xuống lầu: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy.”
“Không nể mặt đến vậy?” Hoa Lạc đầy hứng thú: “Cậu ta cũng chỉ nằm trong đội tuyển thôi mà?”
Kỳ Túy xuống lầu: “Không đúng.”
Hoa Lạc tò mò: “Hả?”
Kỳ Túy đi xuống lầu 1, cách tường kính nhìn Vu Dương: “Đó là bạn trai tương lai của tôi.” (=)) đánh phủ đầu)
“Youth trâu bò!” Hạ Tiểu Húc đã xuống phòng huấn luyện lầu 1 trước Kỳ Túy một bước, hắn không ngờ Vu Dương solo lợi hại đến vậy, nên có phần hưng phấn, “Thi đấu chế độ Solo nước mình hơi yếu, không ngờ cậu chơi solo lợi hại đến vậy, quá giỏi quá giỏi… Vậy thì, sẽ nghe theo tôi sắp xếp chứ?”
“Tiền thưởng quán quân trận solo là 3 vạn, tôi đại diện cho team, chia tiền thưởng của Youth, chia vào tiền thưởng tháng này của đội 2, được không? Tuy mọi người không đạt được xếp hạng cao, nhưng một tuần qua đã chuẩn bị thi đấu rất vất vả.” Hạ Tiểu Húc nháy mắt với Vu Dương, cười nói, “Được chứ, Vu Dương?”
Vu Dương ngồi ở trên bàn, tim vẫn đập nhanh, trong đầu không ngừng hiện lên đoạn thi đấu vừa nãy, đầu ngón tay còn hơi run, cậu nghe thấy vậy thì giương mắt, thoáng hiểu ý của Hạ Tiểu Húc.
Hạ Tiểu Húc sợ người khác ghen ghét đố kị, lén lút ám chỉ cho cậu, để cậu đưa ra một nhân tình.
“Tôi cũng không muốn phần thưởng đó, 3 vạn này quy hết vào tiền thưởng đi.” Vu Dương gật đầu, “Chia đều cùng mọi người.”
Hạ Tiểu Húc yên tâm, dù hắn đã ra ngoài lăn lộn nhiều năm, so với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch còn hiểu đối nhân xử thế hơn cả hắn.
“Không hay lắm.” Đội trưởng đội 2 Tân Ba thấy ngại mà cười, “Trận solo, chúng tôi cũng không xuất lực…”
Vừa nãy Vu Dương chảy không ít mồ hôi, tóc ẩm ướt, mấy sợi tóc ướt dính sát vào trán, nên rất không thoải mái, tay sờ soạng túi quần lôi ra một dây buộc màu vàng tùy ý cột tóc lại, lắc đầu: “Squad Dou đều xuất lực.”
Hai người khác trong đội 2 còn đang buồn rầu, nghe thấy thế thì ngại ngùng, dồn dập nhìn về phía Hạ Tiểu Húc, Hạ Tiểu Húc cười cười: “Cũng được, cứ nghe theo Vu Dương đi, một tuần qua mọi người cũng không thoải mái rồi, tối hôm nay đồ ăn ngoài đội 2 sẽ do team chi trả, mọi người vất vả rồi.”
Mọi người dồn dập cảm ơn, đội viên đội 2 cùng các thành viên trong đội tuyển muốn chúc mừng Vu Dương, lại sợ tính cách của cậu nên không dám, chỉ có đội trưởng Tân Ba đội 2 thật từ tận đáy lòng nói với Vu Dương: “Trận cuối cùng ngày hôm nay như thật vậy, chịu phục.”
Tân Ba dựa hơi gần, làm Vu Dương không thích ứng lắm nên hơi lùi lại, hơi gật đầu một cái.
Mọi người đã quen với một Vu Dương như vậy, nên không thấy gì lạ, mấy người dồn dập cảm ơn Vu Dương đã chia hoa hồng, đùa giỡn ồn ào gọi đồ ăn ngoài, Tân Ba cười cười: “Nhờ vào cậu hết, tôi cũng muốn ăn khuya…Cậu muốn gọi không? Cậu ăn cái gì?”
“Làm phiền một lát.”
Có người nhẹ nhàng gõ gõ khung cửa phòng huấn luyện lầu 1, mọi người quay qua nhìn, ầm ĩ trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại, mấy đào tạo trẻ đang kề vai sát cánh nhau nhanh chóng đẩy nhau ra rồi đứng nghiêm chỉnh.
Vu Dương còn đang ngồi ở trên bàn, theo bản năng nghiêng đầu sang nhìn, đột nhiên ho một cái, đi xuống bàn, nhanh chóng đứng ở phía sau ghế chơi game của mình.
Kỳ Túy đứng ngay cửa phòng huấn luyện, nở nụ cười: “Các người muốn liên hoan đúng không?”
Tân Ba nuốt nước miếng, lắc đầu: “Không.”
“Vậy thì tốt, Youth…” Kỳ Túy nhìn về phía Vu Dương, vân vê chìa khóa xe trong tay, “Cậu… Có ăn khuya không?”
Môi Vu Dương giật giật, tim đập càng nhanh hơn.
Hạ Tiểu Húc sững sờ, nhìn Kỳ Túy nhìn Vu Dương, thấy Vu Dương không lên tiếng, đột nhiên nói: “Cậu ấy ăn! Khẳng định sẽ ăn, cũng muộn rồi, cho phép, cho phép, đi đi, đi đi.”
Vu Dương nắm chặt tay, lấy áo khoác mặc vào, cầm điện thoại rồi đi ra cửa.
Vu Dương mặc quần áo tử tế, ra khỏi căn cứ, lên xe Kỳ Túy, mãi đến tận khi Kỳ Túy lái xe đi mà vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Thắng thi đấu, cậu sẽ lập tức được vào đội 1, Kỳ Túy tìm cậu đi ăn…
Vu Dương cảm thấy mình giống như xuất hiện ảo giác sau chiến tranh, theo bản năng muốn hút thuốc, lại nhớ tới Kỳ Túy chưa từng hút thuốc, nên bỏ qua ý muốn này.
Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương, thấy đầu ngón tay cậu hơi run, tưởng cậu lạnh, nên tăng nhiệt độ lên: “Đỡ hơn chưa? Muốn…muốn ăn cái gì?”
“Gì…gì cũng được.” Vu Dương cố gắng hết sức để giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Tôi không chọn, gì cũng được.”
Kỳ Túy tích cực nhớ lại, nhưng rất là đáng tiếc, trong một tháng ngắn ngủi qua lại với nhau, hai người ngày đêm đều đóng kín cửa tập luyện, cơm nước đều do ban tổ chức chuẩn bị, nên Kỳ Túy không thể nhớ được Vu Dương thích cái gì.
Vu Dương nghiêng đầu nhìn Kỳ Túy, sợ Kỳ Túy nghĩ mình không nhiệt tình, vội vàng bổ sung: “Tôi ăn cái gì cũng được, nếu không thì ăn…ăn, ăn mì đi.”
“Mì?” Kỳ Túy khó nhịn mà cười, lập tức gật đầu, “Cậu thật sự đói bụng…được, dẫn cậu đi ăn mì.”
Sau đó Vu Dương rất hối hận, Kỳ Túy kêu cậu ra ngoài, ít ra cũng phải chọn một chỗ yên tĩnh một chút, nếu còn cơ hội, để cậu nói ra, biết đâu tán gẫu thêm được vài câu.
Thế mà Kỳ Túy lại đáp ứng, Vu Dương phẫn uất túm tóc, ngậm miệng chờ đợi.
Kỳ Túy quay đầu xe, lái ra bãi ngoài.
Điều Vu Dương lo lắng là không cần thiết, bao quần áo Kỳ thần nặng hơn cậu nhiều, dù là ăn khuya, cũng phải tìm một tiệm tao nhã yên tĩnh. Ăn tô mì, cũng phải cho đầy gạch cua vàng.
“Ăn đi.” Vu Dương là người phương Bắc, Kỳ Túy cũng không rõ khẩu vị của cậu, “Cua rượu ở đây cũng được, nếm thử không?”
Vu Dương lắc đầu: “Không.”
Không ăn đồ sống, Kỳ Túy yên lặng nói trong lòng.
Hai người đều đầy một bụng tâm sự, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, nên chỉ cúi đầu ăn mì.
Kỳ Túy cũng không đói bụng, ăn hai miếng thì buông đũa, vừa ăn canh vừa lấy điện thoại ra, không chút biến sắc gửi tin nhắn wechat cho thầy phụ đạo tâm lý.
Kỳ Túy: Anh nói Vu Dương sẽ phát ra biểu hiện xấu, biểu hiện đó sẽ thế nào?
Tạ Thần: Sao tôi đoán được? Lần trước cậu ta biểu hiện ra trạng thái mâu thuẫn, là lúc nào?
Kỳ Túy: Năm trước, tôi đã làm… Làm ra hành động thân mật với em ấy.
Tạ Thần: Cái quỷ gì đây?!!!!!! Cậu đã biết Vu Dương từ sớm?!!!!
Kỳ Túy: Em ấy có khả năng tiếp nhận hành động thân mật không?
Tạ Thần: Cậu từng có một đoạn tình cảm cùng Vu Dương?!!!! Mẹ ơi giấu đủ kín đó!!!! Ừm… Có thể, nhưng khó xác định, dù sao biểu hiện đó rất phức tạp, khó mà phán đoán rõ ràng, hơn nữa cái chứng lo lắng này rất phức tạp, không phải cứ gây kích thích là nổ, tình huống cũng phải chia ra rất nhiều loại…Mẹ ơi không ngờ cậu thật sự từng qua lại với Vu Dương?! Cậu là muốn oanh tạc toàn bộ vòng thể thao điện tử à?!
Kỳ Túy: … Câm miệng.
Tạ Thần: Được rồi, từ giờ chúng ta phân tích… Theo tôi suy đoán thì cậu ấy bị chứng lo lắng.
Tạ Thần: Tôi đề nghị, cậu nên hòa hoãn một chút, chờ cậu ta hoàn toàn tín nhiệm cậu, thì mới thuyết phục cậu ta, để chính cậu ta đến tìm tôi nói chuyện, hoặc là tìm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp cũng được.
Tạ Thần: Chuyện này không nên vội vàng, không nên tùy tiện kích động, phải nhiều lần kích thích cậu ta, để cậu ta khát vọng trị liệu mới được, tôi thấy tình hình hiện giờ thì nên dẫn dắt tâm lý trước, mình không chủ động thì khó mà tiến hành.
Kỳ Túy: Chủ động thế nào?
Tạ Thần: Tỷ như hành động thân mật làm cậu ta phát ra mặt tiêu cực, mà cậu ta rất là thích cậu rồi còn được cậu đáp lại, tất nhiên sẽ chủ động muốn trị liệu.
Kỳ Túy: Nếu không thì sẽ thế nào?
Tạ Thần: Cái này… Tôi cũng bó tay, phải do chính cậu ta nói ra, phối hợp với chúng ta, mới có thể tiến hành trị liệu, khó mà đoán được.
Tạ Thần: Tôi từng trao đổi qua với cậu ta, cũng thử suy nghĩ giúp cậu ta, nhưng tâm phòng bị của cậu ta rất mạnh, rất mâu thuẫn. Cho nên thật sự… Vẫn cần tới cậu, để cậu ta tin tưởng cậu, rồi cậu thuyết phục cậu ta, để cậu ta ý thức được bản thân có một chứng bệnh nhỏ, cần trị liệu.
Tạ Thần: Nói chung, đừng quá liều lĩnh.
Kỳ Túy: …
Tạ Thần: Ha ha ha ha, ôn nhu một chút, câu dẫn một tiểu nam sinh mà thôi, đơn giản.
“Anh… Có việc?” Vu Dương thấy Kỳ Túy vẫn đang xem điện thoại, uống một ngụm nước canh, “Tôi ăn cũng no rồi, có thể đi về.”
“Xin lỗi, không có chuyện gì.” Kỳ Túy ném điện thoại qua một bên, “Cậu cứ ăn đi, tôi còn chưa ăn no đâu.”
Vu Dương nhón một hạt đậu phộng thả vào miệng nhai chầm chậm, thừa dịp bản thân còn nói ra lời được, thấp giọng nói: “Anh gọi tôi ra đây… Là có chuyện gì sao?”
Kỳ Túy nghe vậy ngừng đũa.
Kỳ Túy yên lặng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Có chuyện, đương nhiên có chuyện rồi.
Kỳ Túy có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vu Dương.
Gia đình em ấy đã xảy ra chuyện gì.
Có phải em ấy bị chứng lo lắng không.
Lúc 12 tuổi em ấy bỏ nhà đi, đến cùng đã trải qua những gì.
Đến HOG, đến cùng có phải là vì anh không.
Còn có…
Kỳ Túy bỏ đũa xuống, nhấp một hớp trà gừng, “Năm ấy, cậu có thật lòng không?”
Vu Dương sửng sốt một lát, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này, ngữ cảnh cực kỳ quen thuộc.
Nếu giờ cậu nói có, Kỳ Túy sẽ còn cho rằng là cậu đang lừa anh không, dựa vào anh để vào team không?
Gần đây đã có mấy lần chạm mặt với Kỳ Túy, Kỳ Túy thế mà cũng không nhằm vào cậu, giờ còn có thể ngồi ăn cơm chung, nếu anh còn hiểu lầm nữa…
Có thứ gì đó đột nhiên chặn yết hầu Vu Dương lại, làm Vu Dương ra sức há miệng, xương cốt cả người như muốn phân cao thấp với cậu, Vu Dương không biết lúc này nên nói gì cho phải, nói gì để không bị hỏng bét lần hai, nói gì để Kỳ Túy tin mình, cậu thật sự…
“Không tiện nói ra, hay là không muốn nói ra?” Kỳ Túy gõ nhẹ mặt bàn, nở nụ cười, “Đừng căng thẳng như vậy, cậu có thể hỏi ngược lại tôi.”
Vu Dương ấp úng, theo bản năng nghe theo Kỳ Túy, nói: “Anh có…”
“Tôi có.”
Vu Dương ngẩn ra, viền mắt đỏ lên trong nháy mắt.
“Tôi thật lòng với em.” Kỳ Túy lẳng lặng nhìn Vu Dương, nghiêm túc nói, “Năm ấy cũng thế, hiện tại cũng thế.”
Bình luận facebook