Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-46
Chương 46
Chưa về nhà vội, Thương Tịnh xuống xe ở quảng trường cạnh đó, đêm đã khuya, người cũng thưa thớt dần, cô ngơ ngác đi tới cạnh đài phun nước rồi ngồi xuống, nhìn bóng mình trên mặt nước, cô gần như không thể nhận ra bộ dáng vô cùng chật vật của mình nữa. Những lời nói của Trần Tĩnh lại một lần nữa giày xéo trái tim cô, khiến cho cô thương tích đầy mình. Cố Thùy Vũ đang làm thủ tục ly dị, Trần Tĩnh là tình nhân của anh, bọn họ yêu nhau, tất cả mọi việc có vẻ thật nực cười, cái gì cô cũng không biết, cô từng cho rằng dù kiếp này mình và anh ấy không thể làm người yêu của nhau, thì đối với anh, cô cũng có một vị trí đặc biệt. Nhưng thực tế, anh chẳng coi cô ra gì cả! Từ đầu đến cuối, anh chỉ coi cô như một con rối mà thôi!
Những giọt lệ từ đôi mắt trỗng rỗng của cô rơi xuống mặt nước rồi tan biến thành hư vô, thỉnh thoảng, điện thoại của cô lại nhấp nháy, người đang không ngừng gọi tới chính là chủ nhân của số bị cô cho vào danh sách chặn. Không hề hay biế, cô bật ra một tiếng thở dài đau lòng, mím chặt đôi môi.
Không biết qua bao lâu cô mới chết lặng, vô hồn đi về nhà, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, nhưng bản thân mình đang suy nghĩ điều gì thì cô lại không hề biết, may là cô còn nhớ đường về nhà, cô vòng qua chướng ngại vật trước mặt, định rẽ qua.
"Đi đâu về muộn thế, điện thoại cũng không nhận!" Cánh tay cô bị ai đó nắm chặt lấy, giọng nói của người ấy chứa đựng sự tức giận truyền tới bên tai cô
Chướng ngại vật kia hóa ra là một con người, hơn nữa, là người mà cô không muốn gặp nhất.
"Chơi chán chê rồi mới về nhà, em nghĩ bây giờ mấy giờ rồi hả? Điện thoại của em đâu? Tại sao không nghe điện!" Từ lúc nói chuyện điện thoại với cô, Cố Thùy Vũ vẫn luôn đợi tới giờ, lần đầu tiên bị cô cúp máy, rồi không cách nào liên lạc được với cô, anh lo cô đã xảy ra chuyện, anh một mực ngồi trong xe chờ cô, không ngờ phải chờ tới tận rạng sáng, rất hiếm khi anh lo lắng, giờ thấy cô như thể chẳng có chuyện gì trở về, cơn giận của anh trong nháy mắt bùng lên, cô cùng người đàn ông nào ra ngoài chơi mà bây giờ mới về!
"Đừng đụng vào tôi!" Thương Tịnh gắng sức hất anh ra.
Động tác này của cô chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt của Cố Thùy Vũ lập tức lạnh xuống, "Sao, đi chơi với ai mà giờ ngay cả đụng cũng không cho tôi đụng?"
Thương Tịnh nào còn thừa sức tranh cãi cùng anh, cô lùi về phía sau một bước, "Cố Thùy Vũ, tôi chỉ hỏi anh một câu"
"Câu gì?" Cố Thùy Vũ cau mày
"Anh sắp ly hôn à?"
Cố Thùy Vũ cả kinh, buột miệng hỏi, "Em nghe ai nói?"
"Trả lời tôi!"
Cố Thùy Vũ trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng nói, "Tôi không cố ý gạt em..."
"Là tôi không cần thiết biết phải không?" Thương Tịnh cắt ngang lời anh, "Hay là sợ tôi quấn lấy anh?"
"Em hiểu lầm rồi" Lần đầu tiên anh trăm miệng cũng không thể tự biện bạch cho mình, anh không muốn để cô biết rằng mình sắp ly hôn, bởi vì không lâu sau anh sẽ lại kết hôn với một người phụ nữ Chu gia khác, đây là điều kiện anh trao đổi để được ly hôn, nếu cô biết chuyện này, không biết sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì nữa. Vậy mà bây giờ, cô lại có thể nghe được lời đồn, hiểu lầm tới mức này. Là từ tên khốn Bùi Ninh kia ư?
"Tôi hiểu lầm cái gì?" Thương Tịnh phát hiện hóa ra mình vẫn còn có thể cười được, "Là chuyện anh ly hôn, hay là chuyện Trần Tĩnh là tình nhân của anh?"
Cố Thùy Vũ hít vào một hơi lạnh buốt, tại sao ngay cả chuyện này cô cũng biết?
"Thật ra chuyện này cũng chẳng liên quan tới tôi, nói cho cùng, tôi và anh cũng chẳng có quan hệ gì, anh không nói cho tôi cũng là bình thường thôi"
"Tịnh Tịnh, em nghe tôi nói..."
"Anh muốn tôi nghe anh nói gì nữa! Nói rằng, Cố Thùy Vũ anh chưa từng nghiêm túc với tôi, anh biết rõ tôi yêu anh thế mà vẫn hết lần này tới lần khác đùa bỡn tôi! Anh còn muốn tôi phải làm gì đây? Đúng, là tôi không có tự trọng, là tôi yêu người không nên yêu, nhưng tôi chạy còn chưa đủ xa sao? Có phải anh cảm thấy tôi chưa chịu khuất phục làm người phụ nữ của anh nên tôi vẫn còn giá trị không, có phải anh cho rằng phải làm một con ngốc như tôi tan nát trái tim thì mới trả giá được cho việc đã thẳng thừng từ chối anh đúng không?" Thương Tịnh cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, đứng thẳng lưng trước mặt anh. Cô chỉ là hơi phóng túng bản thân, tự cho phép mình gặp anh thêm một chút, vậy mà ông Trời cứ như vậy trừng phạt cô sao?
"Tịnh Tịnh, tôi trân trọng em, tôi chưa từng trân trọng một người đàn bà nào cả, nhưng tôi lại trân trọng em" Nhìn thấy nước mắt cô rơi lã chã, anh có loại kích động chỉ hận không thể móc tim ra cho cô xem mà thôi, "Có lẽ, trừ việc không thể lấy em ra, thì chuyện gì tôi cũng có thể làm cho em"
Nghe được câu này, Thương Tịnh cảm thấy lạnh thấu tim, cô không chỉ một lần ảo tưởng rằng nếu bọn họ có thể ở bên nhau, cô sẽ dành trọn cho anh những tình cảm tốt đẹp nhất của mình, làm cho anh ngày nào cũng tràn đầy vui vẻ, biến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, dù chỉ là ảo tưởng, nhưng thế cũng đủ khiến cô vui rồi, vậy mà chính mồm người đàn ông này lại nói ra với cô những lời tàn nhẫn nhất.
Hóa ra, khi hy vọng của mình bị hoàn toàn dập tắt thì còn đau đớn hơn cả chưa từng hi vọng.
Hóa ra, cô chẳng là cái thá gì cả.
"Cố Thùy Vũ, anh cút đi"
"Thương Tịnh, chín chắn một chút được không, cuộc hôn nhân của tôi không chỉ đơn giản như vậy, sau khi tôi ly dị với Chu Vân thì tôi vẫn phải lấy một người phụ nữ Chu gia khác. Cố gia và Chu gia... Ôi, nói những việc này cũng chẳng ích gì"
Thì ra, người mà cô thích là một người không có trái tim. Đối với anh, hôn nhân gắn liền với lợi ích. Đúng rồi, còn mang tính chất quà tặng kèm nữa chứ
Thật đáng thương.
"Chúng ta đừng gặp nhau nữa"
"Thương Tịnh!"
"Đừng làm như thể anh tiếc nuối thế! Anh thích tôi ư?" Thương Tịnh mất khống chế, gào lên
Cố Thùy Vũ cau mày, im lặng không nói
Cô xoay người đi về phía cầu thang lên nhà trọ
Cố Thùy Vũ nhìn theo bóng lưng cô, rốt cục, anh cũng không đuổi theo.
Thương Tịnh giống như trốn tránh, về tới nhà, khoảnh khắc cô đóng cửa lại thì những giọt nước mặt lập tức tuôn rơi.
Cô không ngừng lau nước mắt đi, đừng khóc, đừng khóc vì một người đàn ông như vậy.
***************
Lái xe về tới nhà, Cố Thùy Vũ cũng chẳng buồn để ý tới Trần Tĩnh mờ cửa ân cần chào hỏi, anh trực tiếp đi thẳng vào trong phòng, ngồi trên giường đốt một điếu thuốc, rồi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhả ra.
Đây là kết quả nằm trong dự tính của anh, có điều anh không nghĩ rằng nhanh như vậy. Cô bé ấy dù sao vẫn còn trẻ tuổi, lại hành xử quá mức cảm tính, hoàn toàn không thể hiểu cho nỗi khổ của anh, sự nhiệt tình của anh chỉ đổi lại toàn lạnh nhạt, chuyện tới nước này mà còn vương vấn không thôi thì đúng là quá vướng mắc, cứ như vậy kết thúc đi. Nếu anh đã không thể cho cô được một lời hứa hẹn, vậy thì tốt nhất đừng khiến cô thêm ảo tưởng nữa.
Từ trước tới giờ, trên phương diện nam-nữ, Cố Thùy Vũ vẫn luôn rất dứt khoát, lần này cũng chẳng ngoại lệ, khi anh cảm thấy đã tới lúc nên cắt đứt thì ngày hôm sau anh lập tức có thể ném người đàn bà mà hôm qua từng dây dưa triền miên với mình trên giường ra sau gáy. Anh cau mày, hút xong điếu thuốc rồi xóa số của cô trong danh sách liên lạc, sau đó mở album ảnh trên điện thoại, nơi có ảnh của cô, khẽ do dự trong giây lát rồi anh vẫn quyết nhấn nút xóa.
Thì ra, mối quan hệ của anh và cô ít ỏi tới vậy. Chu Vân ít ra còn có nhiều hơn một tờ giấy ly hôn. Cố Thùy Vũ tự cười giễu, buông điện thoại ra, đi vào phòng tắm.
Nhưng mà, không biết đêm nay cô ấy sẽ lại khóc đau lòng tới mức nào nữa.
Trái tim của người đàn ông nào đó đột nhiên âm ỉ đau đớn.
Kể từ sau đêm đó, Cố Thùy Vũ khôi phục lại cuộc sống như trước khi có Thương Tịnh. Thật ra, cũng chẳng có gì thay đổi cả, ngoại trừ thiếu đi sự quan tâm và ngày nghỉ cũng khỏi cần dành ra thêm thời gian thì những chuyện khác chẳng có gì biến đổi. Anh vẫn tập trung củng cố địa vị của mình ở thành phố Z như thường, ngầm đấu đá trong giới quan trường, hưởng thụ quyền lực và người đẹp... Dường như không có gì ảnh hưởng tới anh cả.
Nhưng tất cả chỉ là dường như.
Anh có thói quen vì cô giải quyết tốt hậu quả, bây giờ dường như tất cả đều trở nên trỗng rỗng vì chẳng có việc gì phải làm nữa, vả lại, không biết từ bao giờ, anh luôn có cảm giác như bị tảng đá lớn đè lên lồng ngực khiến anh thỉnh thoảng không thở nổi, đôi khi, gương mặt của cô lại đột nhiên nhảy vào trong đầu óc anh, thậm chí anh còn nghe thấy những âm thanh không có thật, anh nghe thấy cô đang gọi anh từ phía sau lưng, nhưng khi anh quay người lại thì ngay cả bóng dáng cô cũng chẳng có làm trái tim anh âm ỉ đau nhức.
Loại cảm giác yếu đuối này khiến anh càng thêm nóng nảy. Nhưng anh không có cách nào ngăn cản bản thân mình, anh càng nhớ cô, anh muốn được tận mắt nhìn thấy cô, chắc chắn còn có gì đó anh hoàn toàn chưa hiểu rõ, trước đây, nửa năm không gặp cô anh vẫn thấy bình thường, tại sao lần này lại giống như bị nghiện vậy?
Càng ngày, khi làm việc anh càng ít cười, dù chỉ là nụ cười xã giao, càng ngày gương mặt anh lại càng nghiêm nghị, đúng lúc này thì có người từ thủ đô tới, nhưng không biết tới để giúp đỡ hay tới gây thêm phiền phức đây.
Người đó là em họ của Chu Vân, Chu Hương, cô ta mang tới cho Cố Thùy Vũ đơn ly hôn và thỏa thuận phân chia tài sản sau khi ly hôn của Cố Thùy Vũ và Chu Vân. Người đàn ông vừa được khôi phục lại danh hiệu "người đàn ông độc thân vàng" tiện tay ném tờ giấy vừa cầm lên bàn, chẳng buồn mở ra đọc.
Mái tóc đen nhánh của Chu Hương được thả ngang vai, cô ta mặc một bộ jumpsuit, bình tĩnh ngồi trên ghế salon ở nhà anh, lạnh mặt nói, "Anh không mở ra ngó qua sao?"
Cố Thùy Vũ cười, "Em ở đâu? Có muốn anh đặt giúp một phòng không?"
Chu Hương khó tin trừng mắt nhìn anh, "Vậy thôi hả? Anh không hỏi chị Vân đi đâu à?"
"Ly hôn rồi tôi còn quan tâm cô ấy làm cái gì?" Cố Thùy Vũ cảm thấy mình nói quá đúng. Đã đứt thì đứt luôn đi, còn suy nghĩ nhiều làm gì?
"Anh máu lạnh quá đấy" Chu Hương oán hận nói, "Chị Vân vì chuyện ly hôn với anh mà bị bác Hai đuổi về nhà ông bà đấy, tốt xấu gì hai người cũng từng là vợ chồng, dù chỉ một chút tình cảm cũng không có sao?"
"Tiểu thư Chu Hương, chuyện của tôi khỏi cần cô bận tâm" Nếu là bình thường, anh không nhẫn nại tới vậy đâu, giờ anh chẳng có tâm trạng để ý tới mấy chuyện này.
"Anh...!" Chu Hương cắn môi dưới, dường như không ngờ anh sẽ nói một cách xấc xược như thế, chẳng trách chị Vân không muốn ở cùng với anh ta nữa! Nhưng nghĩ tới tương lai của mình, cô ta thầm hạ quyết tâm, nói, "Anh cho rằng tôi muốn quan tâm à? Có điều, anh là chồng sắp cưới của tôi, tôi cũng phải biết mình sẽ được gả cho một người thế nào chứ!"
Cố Thùy Vũ cau mày, liếc mắt nhìn cô ta, càng thêm bất mãn, sao, giờ cứ tùy tiện tìm một người phụ nữ rồi kín đáo đưa cho anh là được à?, "Cô đã không muốn thì quên đi, đổi người nào đồng ý tới đây" Anh không có tâm trạng đi hầu hạ bọn họ.
"Nếu không phải tôi lọt vào mắt bác Cố thì tôi chẳng thèm gật đầu đồng ý cái chuyện buồn cười này đâu" Lời nói của anh rõ ràng đã đâm thẳng vào lòng tự ái của Chu Hương, cô ta ngồi thẳng lưng, căm tức nhìn anh nói
Ý gì vậy? Lọt vào mắt ông ta? Cố Thùy Vũ thầm nghĩ, người đàn bà này hỏng não à, anh lấy vợ hay lấy mẹ ghẻ thế?
"Chuyện đã tới nước này tôi cũng không thể chưa lâm trận mà bỏ chạy được, nhưng cũng không thể nhịn nhục giống chị Vân, tôi quyết định ở đây, chúng tay làm quen chút đi" Chu Hương nói rất khí thế, oai phong lẫm liệt
"Xin lỗi, tôi không quen ở cùng người lạ"
"Tôi ở phòng bên cạnh" Chu Hương đáp rất nhanh, rõ ràng là tới có sự chuẩn bị
Cố Thùy Vũ liếc mắt nhìn cô ta
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không cúi đầu nhẫn nhịn đâu" Chu Hương kiên quyết nói
"... Tùy cô" Miễn là không làm phiền anh là được
Khuôn mặt Chu Hương lộ ra sự vui mừng
"Tôi có một người bạn ở bên cạnh, hai người ở cùng nhau đi" Anh đã nghĩ rồi, trừ Trần Tĩnh tới tìm Thương Tịnh thì không thể có khả năng nào khác. Nếu cô ta đã rảnh rỗi tới vậy, tốt nhất để cô ta đi thết đãi vị phu nhân này đi.
"Anh thật quá đáng! Sao anh lại có thể để tôi ở cùng loại đàn bà kia?" Chu Hương nhảy cẫng lên, giống như cực kỳ bị sỉ nhục
"Loại phụ nữ nào?"
"Tiện nhân"
"Đừng có giống một con đàn bà chanh chua trước mặt tôi" Ánh mắt Cố Thùy Vũ lạnh xuống, "Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn, cô tốt nhất nhớ kỹ điều này đi" Anh đứng lên, kết thúc đề tài, "Cửa ở bên trái, đi hay không thì tùy cô"
Chu Hương căm tức nhìn Cố Thùy Vũ bước vào phòng, cô ta cố nhịn sự kích động muốn mắng người, bố cô ta đã liên tục cảnh báo cô ta rằng trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc Cố Thùy Vũ trong tay thì tuyệt đối không được đối chọi với anh.
Cô ta phải ra sức nắm quyền chủ động, trong lòng cô ta đã quyết, nếu đã không thay đổi chuyện thông gia này thì nhất định phải thay đổi người đàn ông sẽ kết làm thông gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Chưa về nhà vội, Thương Tịnh xuống xe ở quảng trường cạnh đó, đêm đã khuya, người cũng thưa thớt dần, cô ngơ ngác đi tới cạnh đài phun nước rồi ngồi xuống, nhìn bóng mình trên mặt nước, cô gần như không thể nhận ra bộ dáng vô cùng chật vật của mình nữa. Những lời nói của Trần Tĩnh lại một lần nữa giày xéo trái tim cô, khiến cho cô thương tích đầy mình. Cố Thùy Vũ đang làm thủ tục ly dị, Trần Tĩnh là tình nhân của anh, bọn họ yêu nhau, tất cả mọi việc có vẻ thật nực cười, cái gì cô cũng không biết, cô từng cho rằng dù kiếp này mình và anh ấy không thể làm người yêu của nhau, thì đối với anh, cô cũng có một vị trí đặc biệt. Nhưng thực tế, anh chẳng coi cô ra gì cả! Từ đầu đến cuối, anh chỉ coi cô như một con rối mà thôi!
Những giọt lệ từ đôi mắt trỗng rỗng của cô rơi xuống mặt nước rồi tan biến thành hư vô, thỉnh thoảng, điện thoại của cô lại nhấp nháy, người đang không ngừng gọi tới chính là chủ nhân của số bị cô cho vào danh sách chặn. Không hề hay biế, cô bật ra một tiếng thở dài đau lòng, mím chặt đôi môi.
Không biết qua bao lâu cô mới chết lặng, vô hồn đi về nhà, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, nhưng bản thân mình đang suy nghĩ điều gì thì cô lại không hề biết, may là cô còn nhớ đường về nhà, cô vòng qua chướng ngại vật trước mặt, định rẽ qua.
"Đi đâu về muộn thế, điện thoại cũng không nhận!" Cánh tay cô bị ai đó nắm chặt lấy, giọng nói của người ấy chứa đựng sự tức giận truyền tới bên tai cô
Chướng ngại vật kia hóa ra là một con người, hơn nữa, là người mà cô không muốn gặp nhất.
"Chơi chán chê rồi mới về nhà, em nghĩ bây giờ mấy giờ rồi hả? Điện thoại của em đâu? Tại sao không nghe điện!" Từ lúc nói chuyện điện thoại với cô, Cố Thùy Vũ vẫn luôn đợi tới giờ, lần đầu tiên bị cô cúp máy, rồi không cách nào liên lạc được với cô, anh lo cô đã xảy ra chuyện, anh một mực ngồi trong xe chờ cô, không ngờ phải chờ tới tận rạng sáng, rất hiếm khi anh lo lắng, giờ thấy cô như thể chẳng có chuyện gì trở về, cơn giận của anh trong nháy mắt bùng lên, cô cùng người đàn ông nào ra ngoài chơi mà bây giờ mới về!
"Đừng đụng vào tôi!" Thương Tịnh gắng sức hất anh ra.
Động tác này của cô chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt của Cố Thùy Vũ lập tức lạnh xuống, "Sao, đi chơi với ai mà giờ ngay cả đụng cũng không cho tôi đụng?"
Thương Tịnh nào còn thừa sức tranh cãi cùng anh, cô lùi về phía sau một bước, "Cố Thùy Vũ, tôi chỉ hỏi anh một câu"
"Câu gì?" Cố Thùy Vũ cau mày
"Anh sắp ly hôn à?"
Cố Thùy Vũ cả kinh, buột miệng hỏi, "Em nghe ai nói?"
"Trả lời tôi!"
Cố Thùy Vũ trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng nói, "Tôi không cố ý gạt em..."
"Là tôi không cần thiết biết phải không?" Thương Tịnh cắt ngang lời anh, "Hay là sợ tôi quấn lấy anh?"
"Em hiểu lầm rồi" Lần đầu tiên anh trăm miệng cũng không thể tự biện bạch cho mình, anh không muốn để cô biết rằng mình sắp ly hôn, bởi vì không lâu sau anh sẽ lại kết hôn với một người phụ nữ Chu gia khác, đây là điều kiện anh trao đổi để được ly hôn, nếu cô biết chuyện này, không biết sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì nữa. Vậy mà bây giờ, cô lại có thể nghe được lời đồn, hiểu lầm tới mức này. Là từ tên khốn Bùi Ninh kia ư?
"Tôi hiểu lầm cái gì?" Thương Tịnh phát hiện hóa ra mình vẫn còn có thể cười được, "Là chuyện anh ly hôn, hay là chuyện Trần Tĩnh là tình nhân của anh?"
Cố Thùy Vũ hít vào một hơi lạnh buốt, tại sao ngay cả chuyện này cô cũng biết?
"Thật ra chuyện này cũng chẳng liên quan tới tôi, nói cho cùng, tôi và anh cũng chẳng có quan hệ gì, anh không nói cho tôi cũng là bình thường thôi"
"Tịnh Tịnh, em nghe tôi nói..."
"Anh muốn tôi nghe anh nói gì nữa! Nói rằng, Cố Thùy Vũ anh chưa từng nghiêm túc với tôi, anh biết rõ tôi yêu anh thế mà vẫn hết lần này tới lần khác đùa bỡn tôi! Anh còn muốn tôi phải làm gì đây? Đúng, là tôi không có tự trọng, là tôi yêu người không nên yêu, nhưng tôi chạy còn chưa đủ xa sao? Có phải anh cảm thấy tôi chưa chịu khuất phục làm người phụ nữ của anh nên tôi vẫn còn giá trị không, có phải anh cho rằng phải làm một con ngốc như tôi tan nát trái tim thì mới trả giá được cho việc đã thẳng thừng từ chối anh đúng không?" Thương Tịnh cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, đứng thẳng lưng trước mặt anh. Cô chỉ là hơi phóng túng bản thân, tự cho phép mình gặp anh thêm một chút, vậy mà ông Trời cứ như vậy trừng phạt cô sao?
"Tịnh Tịnh, tôi trân trọng em, tôi chưa từng trân trọng một người đàn bà nào cả, nhưng tôi lại trân trọng em" Nhìn thấy nước mắt cô rơi lã chã, anh có loại kích động chỉ hận không thể móc tim ra cho cô xem mà thôi, "Có lẽ, trừ việc không thể lấy em ra, thì chuyện gì tôi cũng có thể làm cho em"
Nghe được câu này, Thương Tịnh cảm thấy lạnh thấu tim, cô không chỉ một lần ảo tưởng rằng nếu bọn họ có thể ở bên nhau, cô sẽ dành trọn cho anh những tình cảm tốt đẹp nhất của mình, làm cho anh ngày nào cũng tràn đầy vui vẻ, biến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, dù chỉ là ảo tưởng, nhưng thế cũng đủ khiến cô vui rồi, vậy mà chính mồm người đàn ông này lại nói ra với cô những lời tàn nhẫn nhất.
Hóa ra, khi hy vọng của mình bị hoàn toàn dập tắt thì còn đau đớn hơn cả chưa từng hi vọng.
Hóa ra, cô chẳng là cái thá gì cả.
"Cố Thùy Vũ, anh cút đi"
"Thương Tịnh, chín chắn một chút được không, cuộc hôn nhân của tôi không chỉ đơn giản như vậy, sau khi tôi ly dị với Chu Vân thì tôi vẫn phải lấy một người phụ nữ Chu gia khác. Cố gia và Chu gia... Ôi, nói những việc này cũng chẳng ích gì"
Thì ra, người mà cô thích là một người không có trái tim. Đối với anh, hôn nhân gắn liền với lợi ích. Đúng rồi, còn mang tính chất quà tặng kèm nữa chứ
Thật đáng thương.
"Chúng ta đừng gặp nhau nữa"
"Thương Tịnh!"
"Đừng làm như thể anh tiếc nuối thế! Anh thích tôi ư?" Thương Tịnh mất khống chế, gào lên
Cố Thùy Vũ cau mày, im lặng không nói
Cô xoay người đi về phía cầu thang lên nhà trọ
Cố Thùy Vũ nhìn theo bóng lưng cô, rốt cục, anh cũng không đuổi theo.
Thương Tịnh giống như trốn tránh, về tới nhà, khoảnh khắc cô đóng cửa lại thì những giọt nước mặt lập tức tuôn rơi.
Cô không ngừng lau nước mắt đi, đừng khóc, đừng khóc vì một người đàn ông như vậy.
***************
Lái xe về tới nhà, Cố Thùy Vũ cũng chẳng buồn để ý tới Trần Tĩnh mờ cửa ân cần chào hỏi, anh trực tiếp đi thẳng vào trong phòng, ngồi trên giường đốt một điếu thuốc, rồi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhả ra.
Đây là kết quả nằm trong dự tính của anh, có điều anh không nghĩ rằng nhanh như vậy. Cô bé ấy dù sao vẫn còn trẻ tuổi, lại hành xử quá mức cảm tính, hoàn toàn không thể hiểu cho nỗi khổ của anh, sự nhiệt tình của anh chỉ đổi lại toàn lạnh nhạt, chuyện tới nước này mà còn vương vấn không thôi thì đúng là quá vướng mắc, cứ như vậy kết thúc đi. Nếu anh đã không thể cho cô được một lời hứa hẹn, vậy thì tốt nhất đừng khiến cô thêm ảo tưởng nữa.
Từ trước tới giờ, trên phương diện nam-nữ, Cố Thùy Vũ vẫn luôn rất dứt khoát, lần này cũng chẳng ngoại lệ, khi anh cảm thấy đã tới lúc nên cắt đứt thì ngày hôm sau anh lập tức có thể ném người đàn bà mà hôm qua từng dây dưa triền miên với mình trên giường ra sau gáy. Anh cau mày, hút xong điếu thuốc rồi xóa số của cô trong danh sách liên lạc, sau đó mở album ảnh trên điện thoại, nơi có ảnh của cô, khẽ do dự trong giây lát rồi anh vẫn quyết nhấn nút xóa.
Thì ra, mối quan hệ của anh và cô ít ỏi tới vậy. Chu Vân ít ra còn có nhiều hơn một tờ giấy ly hôn. Cố Thùy Vũ tự cười giễu, buông điện thoại ra, đi vào phòng tắm.
Nhưng mà, không biết đêm nay cô ấy sẽ lại khóc đau lòng tới mức nào nữa.
Trái tim của người đàn ông nào đó đột nhiên âm ỉ đau đớn.
Kể từ sau đêm đó, Cố Thùy Vũ khôi phục lại cuộc sống như trước khi có Thương Tịnh. Thật ra, cũng chẳng có gì thay đổi cả, ngoại trừ thiếu đi sự quan tâm và ngày nghỉ cũng khỏi cần dành ra thêm thời gian thì những chuyện khác chẳng có gì biến đổi. Anh vẫn tập trung củng cố địa vị của mình ở thành phố Z như thường, ngầm đấu đá trong giới quan trường, hưởng thụ quyền lực và người đẹp... Dường như không có gì ảnh hưởng tới anh cả.
Nhưng tất cả chỉ là dường như.
Anh có thói quen vì cô giải quyết tốt hậu quả, bây giờ dường như tất cả đều trở nên trỗng rỗng vì chẳng có việc gì phải làm nữa, vả lại, không biết từ bao giờ, anh luôn có cảm giác như bị tảng đá lớn đè lên lồng ngực khiến anh thỉnh thoảng không thở nổi, đôi khi, gương mặt của cô lại đột nhiên nhảy vào trong đầu óc anh, thậm chí anh còn nghe thấy những âm thanh không có thật, anh nghe thấy cô đang gọi anh từ phía sau lưng, nhưng khi anh quay người lại thì ngay cả bóng dáng cô cũng chẳng có làm trái tim anh âm ỉ đau nhức.
Loại cảm giác yếu đuối này khiến anh càng thêm nóng nảy. Nhưng anh không có cách nào ngăn cản bản thân mình, anh càng nhớ cô, anh muốn được tận mắt nhìn thấy cô, chắc chắn còn có gì đó anh hoàn toàn chưa hiểu rõ, trước đây, nửa năm không gặp cô anh vẫn thấy bình thường, tại sao lần này lại giống như bị nghiện vậy?
Càng ngày, khi làm việc anh càng ít cười, dù chỉ là nụ cười xã giao, càng ngày gương mặt anh lại càng nghiêm nghị, đúng lúc này thì có người từ thủ đô tới, nhưng không biết tới để giúp đỡ hay tới gây thêm phiền phức đây.
Người đó là em họ của Chu Vân, Chu Hương, cô ta mang tới cho Cố Thùy Vũ đơn ly hôn và thỏa thuận phân chia tài sản sau khi ly hôn của Cố Thùy Vũ và Chu Vân. Người đàn ông vừa được khôi phục lại danh hiệu "người đàn ông độc thân vàng" tiện tay ném tờ giấy vừa cầm lên bàn, chẳng buồn mở ra đọc.
Mái tóc đen nhánh của Chu Hương được thả ngang vai, cô ta mặc một bộ jumpsuit, bình tĩnh ngồi trên ghế salon ở nhà anh, lạnh mặt nói, "Anh không mở ra ngó qua sao?"
Cố Thùy Vũ cười, "Em ở đâu? Có muốn anh đặt giúp một phòng không?"
Chu Hương khó tin trừng mắt nhìn anh, "Vậy thôi hả? Anh không hỏi chị Vân đi đâu à?"
"Ly hôn rồi tôi còn quan tâm cô ấy làm cái gì?" Cố Thùy Vũ cảm thấy mình nói quá đúng. Đã đứt thì đứt luôn đi, còn suy nghĩ nhiều làm gì?
"Anh máu lạnh quá đấy" Chu Hương oán hận nói, "Chị Vân vì chuyện ly hôn với anh mà bị bác Hai đuổi về nhà ông bà đấy, tốt xấu gì hai người cũng từng là vợ chồng, dù chỉ một chút tình cảm cũng không có sao?"
"Tiểu thư Chu Hương, chuyện của tôi khỏi cần cô bận tâm" Nếu là bình thường, anh không nhẫn nại tới vậy đâu, giờ anh chẳng có tâm trạng để ý tới mấy chuyện này.
"Anh...!" Chu Hương cắn môi dưới, dường như không ngờ anh sẽ nói một cách xấc xược như thế, chẳng trách chị Vân không muốn ở cùng với anh ta nữa! Nhưng nghĩ tới tương lai của mình, cô ta thầm hạ quyết tâm, nói, "Anh cho rằng tôi muốn quan tâm à? Có điều, anh là chồng sắp cưới của tôi, tôi cũng phải biết mình sẽ được gả cho một người thế nào chứ!"
Cố Thùy Vũ cau mày, liếc mắt nhìn cô ta, càng thêm bất mãn, sao, giờ cứ tùy tiện tìm một người phụ nữ rồi kín đáo đưa cho anh là được à?, "Cô đã không muốn thì quên đi, đổi người nào đồng ý tới đây" Anh không có tâm trạng đi hầu hạ bọn họ.
"Nếu không phải tôi lọt vào mắt bác Cố thì tôi chẳng thèm gật đầu đồng ý cái chuyện buồn cười này đâu" Lời nói của anh rõ ràng đã đâm thẳng vào lòng tự ái của Chu Hương, cô ta ngồi thẳng lưng, căm tức nhìn anh nói
Ý gì vậy? Lọt vào mắt ông ta? Cố Thùy Vũ thầm nghĩ, người đàn bà này hỏng não à, anh lấy vợ hay lấy mẹ ghẻ thế?
"Chuyện đã tới nước này tôi cũng không thể chưa lâm trận mà bỏ chạy được, nhưng cũng không thể nhịn nhục giống chị Vân, tôi quyết định ở đây, chúng tay làm quen chút đi" Chu Hương nói rất khí thế, oai phong lẫm liệt
"Xin lỗi, tôi không quen ở cùng người lạ"
"Tôi ở phòng bên cạnh" Chu Hương đáp rất nhanh, rõ ràng là tới có sự chuẩn bị
Cố Thùy Vũ liếc mắt nhìn cô ta
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không cúi đầu nhẫn nhịn đâu" Chu Hương kiên quyết nói
"... Tùy cô" Miễn là không làm phiền anh là được
Khuôn mặt Chu Hương lộ ra sự vui mừng
"Tôi có một người bạn ở bên cạnh, hai người ở cùng nhau đi" Anh đã nghĩ rồi, trừ Trần Tĩnh tới tìm Thương Tịnh thì không thể có khả năng nào khác. Nếu cô ta đã rảnh rỗi tới vậy, tốt nhất để cô ta đi thết đãi vị phu nhân này đi.
"Anh thật quá đáng! Sao anh lại có thể để tôi ở cùng loại đàn bà kia?" Chu Hương nhảy cẫng lên, giống như cực kỳ bị sỉ nhục
"Loại phụ nữ nào?"
"Tiện nhân"
"Đừng có giống một con đàn bà chanh chua trước mặt tôi" Ánh mắt Cố Thùy Vũ lạnh xuống, "Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn, cô tốt nhất nhớ kỹ điều này đi" Anh đứng lên, kết thúc đề tài, "Cửa ở bên trái, đi hay không thì tùy cô"
Chu Hương căm tức nhìn Cố Thùy Vũ bước vào phòng, cô ta cố nhịn sự kích động muốn mắng người, bố cô ta đã liên tục cảnh báo cô ta rằng trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc Cố Thùy Vũ trong tay thì tuyệt đối không được đối chọi với anh.
Cô ta phải ra sức nắm quyền chủ động, trong lòng cô ta đã quyết, nếu đã không thay đổi chuyện thông gia này thì nhất định phải thay đổi người đàn ông sẽ kết làm thông gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook