-
chap 4
Chap 4
Tình hình quan hệ (trong sáng nha mấy thím) giữa em và gái trở nên thân thiết hơn, hàng ngày em có thú vui mới sau khi đi làm về là buôn chuyện với gái. Từ những chuyện công việc của em, học hành của gái rồi sinh hoạt hàng ngày vv..vv. Rồi thì những cuộc điện thoại trở nên thường xuyên và liên tục, em cũng dần làm quen với những tin nhắn không đầu không đuôi đến từ gái, những câu hỏi bất ngờ như ”anh ăn cơm chưa” lúc 12h đêm của gái. Vốn dĩ em không phải là đứa giỏi tiếp xúc với con gái nhưng khi nói chuyện với con gái nhưng không biết tại sao nói chuyện với gái em có thể buôn chuyện hàng giờ mà chưa hết chuyện. Đôi lúc thằng An với Mèo rủ rê gái và em đi xem phim hay chơi bời gì đó thì em lại được làm xe ôm không công cho gái, em vẫn hơi nhát nhưng gái thì trở nên bạo dạn hơn cứ như em với gái là bạn thân lâu năm rồi ý (quen chưa đến một tuần các thím ạ). Hôm thứ 7 trước ngày gái chụp kỷ yếu, gái rủ rê em đi Tràng tiền ăn kem với lý do đãi kem trả công em chụp ảnh, hai đứa mua kem rồi đi dạo quanh hồ Gươm
-Anh nhớ mai đi sớm đó nha
-Rồi em nhắc liên tục làm như anh bị suy giảm trí nhớ không bằng
-Nhắc chứ cả đời em mới có một lần chụp kỷ yếu mà
-Sao lại có một lần
-Chẳng vậy
-Thế thì tụt k năm sau chụp tiếp đi
-!!!!@3$%^$^&
Gái đuổi oánh em mỏi tay mỏi chân lại ung dung khoác tay em đi tiếp làm em thấy hơi ngại
-Nè
-Sao?
-Khoác tay anh chi vậy
-Sợ anh trêu em rồi chạy tiếp em mệt không le được
-Nhưng…
-Nhưng sao?
-Anh có cảm giác như đang bị em sàm sỡ ..Á… đau thôi thôi em tha cho anh đi
-Hừ dám trêu em nữa không –gái vừa véo hông em vừa nghiến răng nói
-Thôi anh chừa ..con gái gì mà dữ thế
-Đâu em hiền mà, em chỉ tát đứa nào bảo em ác thôi nên anh hãy để cho em hiền nha
-!!!!!!
Tối hôm đó đưa gái về rồi em phóng thẳng xe về nhà không la cà đâu nữa chuẩn bị đi ngủ thật sớm để mai còn dậy đi làm công cuộc khổ sai. Đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ thì bỗng điện thoại đổ chuông, không xem số em bắt máy với giọng ngái ngủ:
-Alo
-Anh…
Chỉ một tiếng anh rồi chìm vào im lặng, hơi bực mình em nói
-Ai vậy không nói tôi tắt máy nha
-Em về đến Nội Bài rồi anh qua đón em được không?
--------------
Bốn năm trước Hà Nội một ngày cuối thu
-Em muốn như thế thật à?
-Anh cũng biết đấy là ước mơ của em mà
-Nhưng em không nghĩ đến cảm nhận của anh à?
-Em xin lỗi
-Giờ nói câu xin lỗi có muộn quá không?
-Em không biết nói gì khác
-Em đi sẽ mất anh cũng như anh sẽ mất em đấy
-Anh không có lòng tin à
-Không anh không có lòng tin vào chuyện này
-Em cũng vậy
-Biết thế sao em vẫn lựa chọn đi
-Ước mơ mà, em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng em đã lựa chọn con đường này coi như là thử thách cho cả hai đi
-Quên mẹ cái thử thách của em đi anh không chịu được sự dày vò đó đâu
-Anh bình tĩnh lại đi
-Em bảo anh bình tĩnh sao được, em bất ngờ nói câu ngày kia em đi không cho anh cả thời gian thích ứng , em bảo anh bình tĩnh sao
-Em sợ nói ra nhìn anh như thế này em không đành lòng
-Chẳng phải em đã nhìn thấy sao, vậy em vẫn muốn đi
-Phải
Im lặng, tôi nhìn em thật lâu như muốn giữ em vào trong đôi mắt mình. Em cũng nhìn tôi không nói gì, mà cần gì phải nói nữa ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, một chút luyến tiếc, một chút áy náy nhưng nhiều hơn là sự cương quyết. Tôi hiểu em cũng như em hiểu tôi. Một khi em đã quyết định làm gì thì không ai thay đổi được quyết tâm của người con gái bé nhỏ ấy. Thật lâu tôi không đành lòng nhìn vào đôi mắt ấy đành quay lưng đi, một vòng tay ôm lấy từ đằng sau lưng, khuôn mặt em áp vào lưng tôi, tôi cảm nhận rõ có sự ướt át từ hai dòng lệ trên mắt em
-Cho em ôm anh lần cuối nha
Tôi không biết nói gì, nói gì khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tất cả mọi thứ chấm hết, em chấp nhận mất tôi để đi sang CUBA du học, tôi có thể chờ được em hay sẽ không chịu được cái nỗi nhớ và sự cô đơn giày vò. Tôi không phải một người cao thượng, càng không phải một kẻ có lòng kiên nhẫn em hiểu tôi nhưng tại sao vẫn chọn lựa như vậy vẫn bắt tôi chờ đợi em. Hôm em đi tôi cùng bạn bè và người thân ra tận sân bay tiễn, nhiều người khóc, cả người thân và bạn bè khóc nhưng lại trừ tôi ra, tôi vẫn cười im lặng nhìn em . Tiếng từ loa thông báo đến giờ cất cánh, em quay sang nhìn tôi chờ đợi nhưng tôi vẫn im lặng, không một lời chúc phúc, không một câu hứa hẹn tôi chọn cho mình nụ cười bình thản để tiễn em…..
Tình hình quan hệ (trong sáng nha mấy thím) giữa em và gái trở nên thân thiết hơn, hàng ngày em có thú vui mới sau khi đi làm về là buôn chuyện với gái. Từ những chuyện công việc của em, học hành của gái rồi sinh hoạt hàng ngày vv..vv. Rồi thì những cuộc điện thoại trở nên thường xuyên và liên tục, em cũng dần làm quen với những tin nhắn không đầu không đuôi đến từ gái, những câu hỏi bất ngờ như ”anh ăn cơm chưa” lúc 12h đêm của gái. Vốn dĩ em không phải là đứa giỏi tiếp xúc với con gái nhưng khi nói chuyện với con gái nhưng không biết tại sao nói chuyện với gái em có thể buôn chuyện hàng giờ mà chưa hết chuyện. Đôi lúc thằng An với Mèo rủ rê gái và em đi xem phim hay chơi bời gì đó thì em lại được làm xe ôm không công cho gái, em vẫn hơi nhát nhưng gái thì trở nên bạo dạn hơn cứ như em với gái là bạn thân lâu năm rồi ý (quen chưa đến một tuần các thím ạ). Hôm thứ 7 trước ngày gái chụp kỷ yếu, gái rủ rê em đi Tràng tiền ăn kem với lý do đãi kem trả công em chụp ảnh, hai đứa mua kem rồi đi dạo quanh hồ Gươm
-Anh nhớ mai đi sớm đó nha
-Rồi em nhắc liên tục làm như anh bị suy giảm trí nhớ không bằng
-Nhắc chứ cả đời em mới có một lần chụp kỷ yếu mà
-Sao lại có một lần
-Chẳng vậy
-Thế thì tụt k năm sau chụp tiếp đi
-!!!!@3$%^$^&
Gái đuổi oánh em mỏi tay mỏi chân lại ung dung khoác tay em đi tiếp làm em thấy hơi ngại
-Nè
-Sao?
-Khoác tay anh chi vậy
-Sợ anh trêu em rồi chạy tiếp em mệt không le được
-Nhưng…
-Nhưng sao?
-Anh có cảm giác như đang bị em sàm sỡ ..Á… đau thôi thôi em tha cho anh đi
-Hừ dám trêu em nữa không –gái vừa véo hông em vừa nghiến răng nói
-Thôi anh chừa ..con gái gì mà dữ thế
-Đâu em hiền mà, em chỉ tát đứa nào bảo em ác thôi nên anh hãy để cho em hiền nha
-!!!!!!
Tối hôm đó đưa gái về rồi em phóng thẳng xe về nhà không la cà đâu nữa chuẩn bị đi ngủ thật sớm để mai còn dậy đi làm công cuộc khổ sai. Đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ thì bỗng điện thoại đổ chuông, không xem số em bắt máy với giọng ngái ngủ:
-Alo
-Anh…
Chỉ một tiếng anh rồi chìm vào im lặng, hơi bực mình em nói
-Ai vậy không nói tôi tắt máy nha
-Em về đến Nội Bài rồi anh qua đón em được không?
--------------
Bốn năm trước Hà Nội một ngày cuối thu
-Em muốn như thế thật à?
-Anh cũng biết đấy là ước mơ của em mà
-Nhưng em không nghĩ đến cảm nhận của anh à?
-Em xin lỗi
-Giờ nói câu xin lỗi có muộn quá không?
-Em không biết nói gì khác
-Em đi sẽ mất anh cũng như anh sẽ mất em đấy
-Anh không có lòng tin à
-Không anh không có lòng tin vào chuyện này
-Em cũng vậy
-Biết thế sao em vẫn lựa chọn đi
-Ước mơ mà, em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng em đã lựa chọn con đường này coi như là thử thách cho cả hai đi
-Quên mẹ cái thử thách của em đi anh không chịu được sự dày vò đó đâu
-Anh bình tĩnh lại đi
-Em bảo anh bình tĩnh sao được, em bất ngờ nói câu ngày kia em đi không cho anh cả thời gian thích ứng , em bảo anh bình tĩnh sao
-Em sợ nói ra nhìn anh như thế này em không đành lòng
-Chẳng phải em đã nhìn thấy sao, vậy em vẫn muốn đi
-Phải
Im lặng, tôi nhìn em thật lâu như muốn giữ em vào trong đôi mắt mình. Em cũng nhìn tôi không nói gì, mà cần gì phải nói nữa ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, một chút luyến tiếc, một chút áy náy nhưng nhiều hơn là sự cương quyết. Tôi hiểu em cũng như em hiểu tôi. Một khi em đã quyết định làm gì thì không ai thay đổi được quyết tâm của người con gái bé nhỏ ấy. Thật lâu tôi không đành lòng nhìn vào đôi mắt ấy đành quay lưng đi, một vòng tay ôm lấy từ đằng sau lưng, khuôn mặt em áp vào lưng tôi, tôi cảm nhận rõ có sự ướt át từ hai dòng lệ trên mắt em
-Cho em ôm anh lần cuối nha
Tôi không biết nói gì, nói gì khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tất cả mọi thứ chấm hết, em chấp nhận mất tôi để đi sang CUBA du học, tôi có thể chờ được em hay sẽ không chịu được cái nỗi nhớ và sự cô đơn giày vò. Tôi không phải một người cao thượng, càng không phải một kẻ có lòng kiên nhẫn em hiểu tôi nhưng tại sao vẫn chọn lựa như vậy vẫn bắt tôi chờ đợi em. Hôm em đi tôi cùng bạn bè và người thân ra tận sân bay tiễn, nhiều người khóc, cả người thân và bạn bè khóc nhưng lại trừ tôi ra, tôi vẫn cười im lặng nhìn em . Tiếng từ loa thông báo đến giờ cất cánh, em quay sang nhìn tôi chờ đợi nhưng tôi vẫn im lặng, không một lời chúc phúc, không một câu hứa hẹn tôi chọn cho mình nụ cười bình thản để tiễn em…..