-
ngoai truyện
hà nội ngày mưa dầm, thời tiết đáng ghét vừa lạnh vừa mưa làm con người ta chẳng muốn ra ngoài. Khó khăn lắm mới mò đến được công ty khá may mắn vì không phải đi khách hàng ngồi trong văn phòng ấm áp làm việc. Điện thoại vang lên giai điệu until you
- Nghe này Mai
- ngày mai em bay vào Nam
Hơi bất ngờ trước thông tin ấy
- Thế bao giờ ra ngoài này
- em chưa biết có lẽ sớm, có lẽ muộn hoặc có lẽ không bao giờ
mình im lặng từ sau chuyện đó giữa mình với Mai dường như có khoảng cách vô hình tồn tại, cô ấy muốn bước tới nhưng mình cứ lùi lại kéo dài khoảng cách ra vì sao nhỉ ?... chỉ có cả hai mới biết câu trả lời
- Anh không giữ em lại à, nếu anh giữ lại em sẽ chuyển hẳn ra ngoài này
- em biết không thể mà
- em biết chỉ là em muốn hi vọng một tý xíu thôi ai ngờ...
cô ấy cười trong điện thoại nhưng giọng cười nghe đầy vẻ chua xót
- nhiều khi em muốn hỏi vì cái gì mà anh không chọn em, trước cũng thế bây giờ cũng thế và sau này chắc cũng thế, em có điều gì không tốt hả
-anh xin lỗi
có tiếng nức nở truyền lại nhưng mình chẳng thể nào nói ra lời an ủi được, nói thực lòng trong thâm tâm mình cũng thích cô ấy nhưng có lẽ đó chỉ là ham muốn sở hữu của một thằng đàn ông mà thôi
- anh đừng xin lỗi mà trả lời em đi tại sao vậy
- anh cũng không biết nữa có lẽ là do duyên phận
- anh đừng đổ thừa do duyên phận
cô ấy có vẻ mất bình tĩnh nên hơi lớn giọng, muốn lắm nhưng không thể nói tại sao với cô ấy vì câu trả lời ngay cả mình cũng không biết
- bao giờ em bay
- 9h20 em bay rồi
- có cần anh tiễn không
không hiểu tại sao em lại đổi cách xưng hô với Mai vào lúc này, bình thường dù cô ấy tự xưng em từ lâu nhưng em toàn tránh không gọi là em và xưng anh
- không cần đâu nhìn thấy anh chắc em không nỡ rời hà nội này quá
- cho anh gửi lời hỏi thăm đến hai bác trong đấy nha
- anh có thể tự nói mà
- em đừng ép anh nữa, em hiểu là không thể nào mà
trầm ngâm một hồi lâu Mai lên tiếng
- đưa em đi dạo quanh hà nội được không
- ngay bây giờ á trời đang mưa mà
- mai em bay rồi em muốn ghi nhớ ngày cuối cùng bên anh, bên hà nội
- ok giờ anh qua đón em
xin phép sếp nghỉ một buổi, có lẽ trời vừa mưa rét nên ông ý cũng chẳng quan tâm lý do nghỉ gật đầu cái rụp, phi xuống tầng ngầm lấy xe mặc áo mưa rồi phóng đến phòng Mai, cô ấy đã đứng chờ đó từ khi nào tay cầm ô vừa đứng dưới mưa vừa xuýt xoa
- sao không ở trên nhà anh đến rồi gọi xuống
- em muốn nhìn thấy anh
nói rồi cô ấy quăng ô đi nhảy lên xe mình chui vào trong áo mưa luôn, vòng tay ôm chặt lấy em
- hà nội rét thật nhưng ở đây lại ấm
im lặng nổ máy không biết đi đâu về đâu cứ lang thang trong trời mưa rét, mình và mai đều không nói gì chỉ im lặng vì cả hai đều ngại đối mặt với nhau. Tối về đến phòng cảm giác buồn vô cớ trong lòng nhưng biết rằng có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả mình và cô ấy. Máy báo có mail đến là của mai gửi tới
- Nghe này Mai
- ngày mai em bay vào Nam
Hơi bất ngờ trước thông tin ấy
- Thế bao giờ ra ngoài này
- em chưa biết có lẽ sớm, có lẽ muộn hoặc có lẽ không bao giờ
mình im lặng từ sau chuyện đó giữa mình với Mai dường như có khoảng cách vô hình tồn tại, cô ấy muốn bước tới nhưng mình cứ lùi lại kéo dài khoảng cách ra vì sao nhỉ ?... chỉ có cả hai mới biết câu trả lời
- Anh không giữ em lại à, nếu anh giữ lại em sẽ chuyển hẳn ra ngoài này
- em biết không thể mà
- em biết chỉ là em muốn hi vọng một tý xíu thôi ai ngờ...
cô ấy cười trong điện thoại nhưng giọng cười nghe đầy vẻ chua xót
- nhiều khi em muốn hỏi vì cái gì mà anh không chọn em, trước cũng thế bây giờ cũng thế và sau này chắc cũng thế, em có điều gì không tốt hả
-anh xin lỗi
có tiếng nức nở truyền lại nhưng mình chẳng thể nào nói ra lời an ủi được, nói thực lòng trong thâm tâm mình cũng thích cô ấy nhưng có lẽ đó chỉ là ham muốn sở hữu của một thằng đàn ông mà thôi
- anh đừng xin lỗi mà trả lời em đi tại sao vậy
- anh cũng không biết nữa có lẽ là do duyên phận
- anh đừng đổ thừa do duyên phận
cô ấy có vẻ mất bình tĩnh nên hơi lớn giọng, muốn lắm nhưng không thể nói tại sao với cô ấy vì câu trả lời ngay cả mình cũng không biết
- bao giờ em bay
- 9h20 em bay rồi
- có cần anh tiễn không
không hiểu tại sao em lại đổi cách xưng hô với Mai vào lúc này, bình thường dù cô ấy tự xưng em từ lâu nhưng em toàn tránh không gọi là em và xưng anh
- không cần đâu nhìn thấy anh chắc em không nỡ rời hà nội này quá
- cho anh gửi lời hỏi thăm đến hai bác trong đấy nha
- anh có thể tự nói mà
- em đừng ép anh nữa, em hiểu là không thể nào mà
trầm ngâm một hồi lâu Mai lên tiếng
- đưa em đi dạo quanh hà nội được không
- ngay bây giờ á trời đang mưa mà
- mai em bay rồi em muốn ghi nhớ ngày cuối cùng bên anh, bên hà nội
- ok giờ anh qua đón em
xin phép sếp nghỉ một buổi, có lẽ trời vừa mưa rét nên ông ý cũng chẳng quan tâm lý do nghỉ gật đầu cái rụp, phi xuống tầng ngầm lấy xe mặc áo mưa rồi phóng đến phòng Mai, cô ấy đã đứng chờ đó từ khi nào tay cầm ô vừa đứng dưới mưa vừa xuýt xoa
- sao không ở trên nhà anh đến rồi gọi xuống
- em muốn nhìn thấy anh
nói rồi cô ấy quăng ô đi nhảy lên xe mình chui vào trong áo mưa luôn, vòng tay ôm chặt lấy em
- hà nội rét thật nhưng ở đây lại ấm
im lặng nổ máy không biết đi đâu về đâu cứ lang thang trong trời mưa rét, mình và mai đều không nói gì chỉ im lặng vì cả hai đều ngại đối mặt với nhau. Tối về đến phòng cảm giác buồn vô cớ trong lòng nhưng biết rằng có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả mình và cô ấy. Máy báo có mail đến là của mai gửi tới
Hà Nội những ngày trời không rõ mùa, nước mưa và sương ẩm khiến người đi đường lúc nào cũng lùng nhùng trong bộ áo mưa lếch thếch hoặc để mặc nhiên cho lấm tấm vài giọt vào áo. Tâm trạng người nào cũng u ám, chỉ mong trời thoát khỏi bộ dạng buồn tênh này. Thời tiết lành lạnh càng khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn cả.
Hôm nay, khi đang cầm tách trà nóng đứng ngoài ban công đầy gió,em chợt nhớ một câu nói của ai đó, đại khái là: “Trong đời người, có nhiều điều mình muốn nhưng lại không đạt được. Người mà mình thích, chưa chắc đã thích mình; thứ mà mình cần chưa chưa chắc đã thuộc về mình; mình hao công tổn sức để có được tình yêu của người ấy, người ấy chưa chắc đã tiếp nhận. Cứ coi như mình cố gắng hơn nữa, thì người không thích mình vẫn cứ không thích mình”, em chợt nghĩ đến tình yêu của em dành cho anh.
Cũng một ngày mưa bay thế này, em vội vàng chạy nhanh vào lòng anh, đứng nguyên ở vị trí ấy đã lâu rất lâu rồi mà chẳng thèm hỏi anh một câu nào cả, bất chấp anh có đồng ý hay không. Nhưng điều ích kỷ nhất đó là a chẳng cho em lấy một cơ hội, vì anh đã có một người để anh yêu hết lòng rồi. Đã từng có những ngày em tìm đủ mọi cách để mong anh để ý đến em, hay có những lúc em xấu xa mà mong anh thay đổi, rời xa người kia rồi yêu em.
Điều khiến em buồn nhất nhưng cũng là điều an ủi em nhất có lẽ là anh chưa bao giờ để tâm đến em cả, mọi điều phiền phức em gây ra chỉ khiến anh thấy bực mình, cáu gắt, khó chịu. Nhiều lúc anh còn thốt ra những lời để mong khiến em đau lòng mà từ bỏ, nhiều lúc muốn chạy đến bên anh khi anh buồn, khi anh đau khổ, cũng nhiều lúc em cảm thấy không còn kiên nhẫn để đợi chờ anh nhưng cuối cùng vẫn không thể nào quên anh được.
em tự đặt ra cho tình yêu này những dự định, những ước mong, những nhớ nhung bởi em biết, dù sau này em có ở bên ai hay anh có ở bên người nào đó đi chăng nữa, thì em đã từng đặt hết hy vọng, tin yêu cho cuộc tình này. Nhớ anh là quyền của em, yêu anh là quyền của em, niềm vui em có là quyền của em, cô đơn cũng là của em.
em biết rồi một ngày, khi bình an mà đối diện vào mọi thứ, thì tất cả đều nhẹ nhàng và giản đơn. Nếu không thể tạo nên điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại. Nếu không thể yêu em , thì hãy cứ để em yêu anh như bây giờ. Bởi nhớ anh là quyền của em, nhưng mệt mỏi lằm rồi anh biết không
Bình luận facebook