• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Cảm ơn anh đã khiến tôi hết hy vọng

Tống Hân Nghiên đi ra khỏi biệt thự, từ đằng xa đã nhìn thấy Đường Diệp Thần đứng dưới gốc cây hòe hút thuốc, trong nháy mắt này, cô dường như trở lại năm năm trước, Đường Diệp Thần từ ngoài tường bò vào, ngồi trên cây hòe già, miệng ngậm một bông hồng đỏ rực, dùng ánh mắt tình cảm nồng nàn nhìn cô, vô lại nói: “Hân Nghiên, anh yêu em, anh muốn ngủ cùng em, em đồng ý gả cho anh nha, để anh được hợp pháp ngủ cùng em, chăm sóc em cả đời, được không?”

Lúc ấy cô cảm thấy lời cầu hôn của anh ta thật lãng mạn khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn, giờ phút này hồi tưởng lại, cô mới phát hiện lúc đó sao cô lại ngốc như vậy, nghe không hiểu được ý nghĩa sâu xa của anh ta. Anh ta cưới cô chỉ là muốn ngủ cùng cô mà thôi, cho nên lúc anh ta biết thân thể cô đã không còn trong trắng, anh ta mới có thể xoay người tuyệt tình như vậy.

Cô từ từ đi qua, dừng lại cách anh ta hai bước, trong không khí thoang thoảng mùi hoa hòe, mùi hương lớt phớt dễ ngửi. Cô ngửa đầu nhìn những chùm hoa màu trắng, ánh mặt trời xuyên qua từ kẽ lá chiếu xuống, tạo thành một hình bóng loang lổ trên khuôn mặt của cô.

Đường Diệp Thần dập tắt điếu thuốc, tất cả chất vấn đã chuẩn bị xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô nhắm mắt lại ngửi hương hoa, phút chốc những câu hỏi chất vất ấy lại nghẹn ở cổ họng. Cô vẫn đẹp như lúc mới gặp, chỉ là bây giờ cô đối với anh ta lại giống như một cái gân gà, ăn thì không ngon mà vứt bỏ thì tiếc.

Năm năm trước, chính cô đã phản bội anh ta trước, phản bội tình yêu của bọn họ!

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta lạnh lùng: “Hân Nghiên, cô đã nói gì với chú Tư của tôi?”

Tống Hân Nghiên mở mắt ra, nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng chế giễu nói: “Những chuyện nên làm hay không nên làm các người đều đã làm hết rồi, còn sợ tôi nói gì nữa? Đường Diệp Thần, tôi vẫn không nghĩ ra tại sao lại là cô ấy, anh biết rõ…”

“Tống Hân Nghiên, tại sao lại là cô ấy, cô không biết sao? Bởi vì cô ấy sạch sẽ hơn cô, người đàn ông đầu tiên của cô ấy là tôi, còn cô thì sao, người đàn ông đầu tiên của cô là ai?” Đường Diệp Thần nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý hận.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, vết thương ẩn giấu trong lòng bị lời nói tàn nhẫn của anh ta hung hăng xé rách, cô đau đến sắp không thở nổi: “Anh… anh đã từng nói anh không để ý…”

“Từ lúc nào cô lại trở nên ngây thơ như thế, lời nói của đàn ông mà cô cũng tin ư?” Đường Diệp Thần hài lòng nhìn bộ dáng đau khổ của cô, anh ta tiếp tục nói: “Tống Hân Nghiên, cô thật bẩn thỉu! Mấy năm nay, cô giống như ruồi nhặng ở trong cổ họng của tôi, thỉnh thoảng lại khiến tôi ghê tởm, nhưng tôi nhịn, tôi giữ lời hứa cưới cô, cũng làm phiền cô nhận rõ thân phận của mình, nếu cô dám nói nửa chữ với chú Tứ, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Tống Hân Nghiên lảo đảo lùi lại mấy bước, cô mở to hai mắt, liều mạng muốn nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông trước mắt, nhưng trước mắt càng ngày càng mơ hồ: “Đã như vậy, tại sao anh không ly hôn với tôi?”

“Ly hôn? Vậy làm sao tôi có thể thưởng thức bộ dáng tuyệt vọng và đau đớn của cô? Tống Hân Nghiên, không ai phản bội tôi mà còn có thể nguyên vẹn trở về.” Đường Diệp Thần nhìn bộ dáng bất lực của cô, trong lòng đau đớn một trận, lời nói là vũ khí sắc bén đả thương người nhất, anh ta muốn cô đau khổ, muốn cô phải trả giá thật đắt cho hành động mà cô đã làm. Chỉ có nhìn thấy cô đau đớn, sự thù hận của anh ta đối với cô mới có thể giảm bớt.

Nhưng thật sự nhìn thấy cô bị anh ta làm tổn thương, chính anh ta lại đau lòng trước.

Anh ta chán ghét bản thân như vậy, càng chán ghét bản thân anh ta biến cô thành như thế. Người phụ nữ tên Tống Hân Nghiên này, rốt cuộc dựa vào cái gì mà làm cho anh ta không cầm nổi cũng không từ bỏ được, rốt cuộc dựa vào cái gì mà làm cho anh ta không thể không lựa chọn năm năm?

Tống Hân Nghiên đau lòng đến chết lặng, cuối cùng cô cũng hiểu được, anh ta không ly hôn không phải vì luyến tiếc cô, mà là vẫn chưa ngược đãi cô đủ. Cô cười, cười đến càng ngày càng vui vẻ, nước mắt lại càng lúc càng thi nhau rơi xuống: “Đường Diệp Thần, cám ơn anh đã khiến tôi hết hy vọng.”
Chương 12: Đừng bao giờ nghĩ rời khỏi được tôi

Đường Diệp Thần nhìn bộ dáng bi thương xoay người của cô, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, anh ta đưa tay bắt lấy cô, nhưng chỉ bắt được không khí lạnh lẽo, lòng anh ta vô cùng trống rỗng, anh ta lạnh lùng nói: “Tống Hân Nghiên, không có chữ ký của tôi, cô mãi mãi đừng hòng nghĩ rời khỏi được tôi.”

Tống Hân Nghiên cười chua xót, cô dừng bước, nhẹ giọng nói: “Đường Diệp Thần, tối hôm qua chú Tư anh cũng đến đại đội cảnh sát, anh thật sự cho là chú ấy không biết cái gì sao?”

Đường Diệp Thần như bị sét đánh.

Tống Hân Nghiên cất bước rời đi, dần dần đi ra khỏi tầm mắt của anh ta, dần dần… thoát khỏi cuộc sống của anh ta.

Trở lại phòng khách, bà Tống và Tống Nhược Kỳ không có ở đây, Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên một nửa lộ ra chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay trái, hai tay đút vào trong túi quần tây, thân hình thon dài lại cao ngất, cân đối lại có vẻ tỉ mỉ tinh tế, không biết anh đã đứng ở đó bao lâu. Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh quay đầu lại, mắt phượng dò xét nhìn chằm chằm cô.

Lúc Tống Hân Nghiên đối diện với đôi mắt phượng của anh, tim cô đập thình thịch, bởi vì anh cũng đang nhìn cô.

Ngũ quan của anh tinh tế, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra sự bí hiểm khó lường, giống như muốn nhìn thấu tận đáy lòng của cô, thăm dò bí mật cô đang ẩn giấu trong lòng.

Tống Hân Nghiên bối rối quay đầu, không muốn để tâm sự của mình bại lộ rõ ràng dưới ánh mắt sắc bén này. Cô bước nhanh đến bên cạnh ghế sô pha, cầm lấy túi xách để ở đó, giống như chạy trốn xoay người rời đi.

Thẩm Duệ híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô gái nhỏ chạy trốn bán sống bán chết kia, anh thản nhiên lên tiếng: “Không ăn cơm tối rồi hãy đi?”

Bước chân Tống Hân Nghiên chậm lại, ăn cơm tối ư? Ngồi cùng Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, cô sợ sẽ nuốt không trôi! Cô xoay người sang chỗ khác, tìm đại một cái cớ và nói: “Không được, trong công ty của cháu vẫn còn có việc, cháu phải đi trước.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Đúng lúc tôi có việc phải trở về công ty một chuyến, đi cùng đi.” Thẩm Duệ nói xong, không cho cô bất kỳ cơ hội nào mở miệng cự tuyệt, anh cầm lấy áo khoác đang đặt trên thành ghế sô pha, sải bước đi tới bên cạnh cô, nói: “Đi thôi.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Hai người đi ra khỏi biệt thự, đúng lúc chạm mặt Đường Diệp Thần đang đi lên bậc thang. Tống Hân Nghiên nghiêng đầu không nhìn anh ta, trực tiếp lướt qua anh ta.

Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Duệ, không biết vì sao, lúc nhìn thấy Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh chú Tư, anh ta lại cảm thấy lo lắng. Vừa rồi Tống Hân Nghiên nói tối hôm qua chú Tư cũng đến đại đội cảnh sát, với con người của anh, anh không có khả năng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Anh biết nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng như vậy, rốt cuộc đang ấp ủ cái gì?

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt thản nhiên khiến người ta không thể thăm dò được suy nghĩ thật sự của anh.

“Chú Tư, chú cũng phải đi à?”

“Ừm, tôi phải về công ty một chuyến.” Trên cổ tay Thẩm Duệ mặc âu phục, toàn thân đều lộ ra một sức hấp dẫn của người trưởng thành, đó là do ngồi lâu trên địa vị cao mới rèn giũa ra được, cũng không phải loại cậu chủ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng như Đường Diệp Thần có thể so sánh.

Trong lòng Đường Diệp Thần thật ra rất sợ Hãi Thẩm Duệ, ngoại trừ cảm giác áp bách bẩm sinh của anh, còn có tính tình khó sống chung của anh. Đừng nhìn anh ở trước mặt người ngoài thì tao nhã, ẩn chứa bên trong lại không phải là người dễ đối đãi như vậy.

Nói anh có thù tất báo cũng không quá đáng.

Thẩm Duệ đưa tay vỗ vỗ vai anh ta: “Đi đây.”

Đường Diệp Thần nhìn bóng dáng bọn họ một trước một sau rời đi, trong lòng nghi ngờ, chú Tư chắc chắn vẫn không biết chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu không anh không thể nào bình tĩnh như vậy.

Tống Nhược Kỳ từ trên lầu đi xuống, thấy Đường Diệp Thần đứng trên bậc thềm ngẩn người, cô ta bước nhanh đi tới: “Diệp Thần, anh và Hân Nghiên nói cái gì vậy? Có phải cô ta đã nói với chú Tư về chuyện của chúng ta không?”
Chương 13: Có cảm giác đặc biệt

Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Nhược Kỳ đang đứng bên cạnh. Tống Nhược Kỳ rất đẹp, không phải kiểu không dính khói lửa nhân gian, mà vẻ đẹp của cô ta mang tính hoang dã, còn có độc. Chỉ cần dính vào sẽ khó từ bỏ.

Anh ta đã gặp nhiều người phụ nữ ngoài kia, nhưng chỉ có một mình Tống Nhược Kỳ khiến anh ta trăm lần không chán, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ chiếm làm của riêng. Anh ta biết Tống Nhược Kỳ trao cho anh ta lần đầu tiên là có nguyên nhân, một phần trong đó là bởi vì cô ta là vợ trên danh nghĩa của Thẩm Duệ.

Sự kích thích của tình yêu cấm kỵ này là nguyên nhân khiến anh ta càng lún sâu.

Thẩm Duệ là một trưởng bối khiến anh ta vừa kính sợ, vừa chán ghét. Khi anh ta còn nhỏ, cái tên anh ta nghe ba mình nhắc đến nhiều nhất là Thẩm Duệ, tên kia xuất sắc nhường nào, anh ta càng căm ghét chừng đó. Bởi vì nhà họ Thẩm xuất hiện Thẩm Duệ, sẽ không còn chỗ đứng cho Đường Diệp Thần.

Tống Nhược Kỳ bị anh ta nhìn mà sợ hãi, cô ta nắm lấy bàn tay lớn của Đường Diệp Thần, căng thẳng nói: “Diệp Thần, anh nói chuyện đi chứ, anh đừng làm em sợ!”

Đường Diệp Thần nắm chặt tay cô ta, dịu dàng trấn an: “Không đâu, anh đã cảnh cáo cô ta rồi, cô ta không dám nói lung tung.”

Tống Nhược Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu đi, cô ta chân thành nhìn Đường Diệp Thần, tự trách: “Diệp Thần, xin lỗi anh, đều do tối hôm qua em chơi đùa quá trớn, khiến cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ như thế.”

Đường Diệp Thần khẽ nhướng mày, vuốt ve cằm cô ta, anh ta cười ngả ngớn, làm càn nói: “Một cái tát không vỗ thành tiếng, anh rất thích.”

Tống Nhược Kỳ ngượng ngùng vô cùng nép vào lòng anh ta, tay đánh nhẹ vào ngực anh ta, hờn dỗi nói: “Đáng ghét, người ta ngại đó.”

Đường Diệp Thần phải thừa nhận, mỗi lần Tống Nhược Kỳ nói giọng đó rồi nép vào lòng anh ta, anh ta đều có cảm giác đặc biệt. Lúc này cũng thế, không ngoài dự đoán, khát vọng của anh ta bị cô ta dễ dàng khơi lên. Anh ta bóp cằm cô, cúi đầu xuống hôn.

“Khụ khụ.” Đột nhiên phía sau vang lên tiếng ho khan, hai người đang ý loạn tình mê bừng bỉnh. Hai người vội vàng tách ra, nhìn về phía cửa.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bà Tống đang đứng ở trong phòng khách, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm hai người đang đứng ở cửa. Hai người kia đúng là to gan lớn mật, gây ra chuyện lớn như thế còn không biết tránh nghi ngờ thì thôi, còn dám đứng ở cửa…

Nếu người ta thấy được, hoặc bị người làm nhìn trộm thì thế nào?

“Hai đứa vào đây cho mẹ!”

Tống Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Thần, lè lưỡi tinh nghịch nhìn anh ta, cô ta dịu dàng nói: “Đừng sợ, mẹ em chỉ là một con hổ giấy, sẽ không làm gì chúng ta đâu.”

Mắt Đường Diệp Thần lóe lên, anh ta gật đầu, sau đó nắm tay cô ta đi vào phòng khách.

Thẩm Duệ lái xe đuổi theo, trên đường không có bóng dáng của Tống Hân Nghiên, anh lái một đoạn đường, vẫn không nhìn thấy cô, anh vừa định từ bỏ thì khóe mắt bỗng thấy chiếc ghế dài ven đường, có người đang co người thành quả bóng.

Nếu không phải biết hôm nay cô mặc áo thun màu xám và quần jean ngắn, có lẽ anh đã lái đi rồi.

Tống Hân Nghiên rời khỏi nhà họ Tống, đột nhiên mất hết can đảm, cảm thấy trời đất bao la nhưng không có chỗ nào cho cô dung thân nữa. Những lời Đường Diệp Thần nói như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô, vừa đâm đã đau. Cô từng nghĩ quá khứ rồi sẽ qua, nhưng mà quá khứ chưa bao giờ buông tha cô.

Thẩm Duệ đi tới bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao, cô ôm mình thành một cục, cô đang muốn đúc mình thành khuôn sao? Anh khẽ thở dài rồi ngồi xuống cạnh cô: “Tống Hân Nghiên, tại sao mỗi lần tôi thấy em, em đều có bộ dạng bị vứt bỏ đáng thương thế?”
Chương 14: Nếu người kia là em, tôi không quan tâm

Ánh mắt Tống Hân Nghiên trống rỗng nhìn về phía trước, không có chút sự sống nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch đến nỗi thấy rõ cả mạch máu màu xanh. Cô thường luôn nghĩ, nếu không có đêm hôm đó, nếu cô vẫn ở đó, có phải cô và Đường Diệp Thần sẽ không đi đến nước này không?

“Chú tư chồng, có phải đàn ông đều rất để ý đến tấm màng mỏng kia không?”

Thẩm Duệ hơi nhướng mày, dường như không ngờ cô sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này, ánh mắt anh sâu xa, hơi lộ vẻ gian xảo: “Em hy vọng tôi trả lời theo số đông hay trả lời theo ý kiến của riêng tôi?”

Tống Hân Nghiên vừa hỏi câu kia thì lập tức hối hận, Thẩm Duệ là trưởng bối của cô, cô lại hỏi trưởng bối vấn đề riêng tư như thế, vừa không hợp vừa ngượng ngùng. Cô vội vàng đứng lên, giả vờ mất trí nhớ, đưa tay quạt quạt: “Ôi nóng quá, vừa rồi cháu đã nói gì thế? Hôm nay nóng quá, nóng chết mất, cháu phải về nhà nằm điều hòa đây.”

Tay Thẩm Duệ nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay cô, dùng lực một chút, Tống Hân Nghiên đã bị anh kéo ngồi lại ghế dài. Cô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt phượng hẹp dài có ý đùa cợt, đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Da đầu cô tê dại, lúc này cô mới nhận ra, đối với cô, Thẩm Duệ ngoài trừ tưởng bối thì cũng là một người đàn ông.

Hai người cách nhau quá gần, gần đến nỗi cô có thể đếm được lông mi của anh có bao nhiêu sợi, gần đến nỗi trong hơi thở cô ngập tràn hương thuốc lá trên người anh, còn hòa lẫn cả mùi hương kem cạo râu của đàn ông.

Khoảng cách này không phải khoảng cách an toàn của trưởng bối và hậu bối.

Tống Hân Nghiên cụp mắt, trốn tránh ánh mắt chăm chú của anh, cô bình tĩnh tránh qua một bên, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Vừa di chuyển cô mới nhận ra cổ tay mình vẫn bị anh nắm chặt, cô hơi dùng lực muốn rút tay mình ra.

Nhưng mà cô không được như mong đợi, bởi vì Thẩm Duệ không có ý định buông tay, ngược lại theo di chuyển của cô, anh bình tĩnh bao vây cô trong ngực mình với ghế dài.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, tai Tống Hân Nghiên bắt đầu đỏ lên, cô dùng lực, nhưng lại cảm nhận được anh tăng thêm sức, thậm chí cô còn cảm giác được ngón tay cái của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, cảm giác buồn bực xấu hổ khiến cô ngẩng đầu trừng mắt liếc anh.

Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, cô không thể nhìn ra điều gì đó trong đôi mắt phượng, bỗng tim cô đập nhanh hơn, cô cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên loãng hơn, hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.

“Thẩm Duệ, chú buông tay ra!” Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận, mặc kệ anh là trưởng bối mà gọi thẳng tên. Vả lại nếu anh có bộ dạng trưởng bối thì sao có thể làm ra hành động hoang đường như thế.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Duệ nghe thấy cô gọi tên anh, cô vừa thẹn vừa giận, càng khiến anh hài lòng hơn lúc cô ngoan ngoãn gọi anh là “chú Tư chồng”. Khóe môi anh cong lên, cười khẽ: “Không phải em hỏi tôi là đàn ông có để ý đến tấm màng kia không à?”

“…” Lúc nhắc tới vấn đề này, chỉ khiến cô càng thêm xấu hổ không thôi.

Dường như không thấy cô đang xấu hổ, Thẩm Duệ xích lại, lập tức kéo gần khoảng cách hai người, anh áp sát vào tai cô, nhìn thấy vành tai đỏ lên của cô, yết hầu trượt lên xuống, anh nói: “Nếu người đó là em, tôi không quan tâm.”

Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, một giây sau, mọi giam cầm trên người biến mất, cô nhảy dựng lên giống như mông bị cháy, cách xa anh.

Thẩm Duệ cười khổ nhìn bộ dáng cô nhanh chóng cách xa mình. Thẩm Duệ, đã chờ đợi năm năm rồi, lúc này mày còn gấp gáp gì chứ?
Chương 15: Sao có thể dở trò lưu manh với hậu bối được chứ?

Tống Hân Nghiên vừa giận vừa xấu hổ, hơi thở nóng rực của anh vẫn còn vương lại bên vành tai cô, khiến cô nảy sinh một cảm giác tê dại. Vừa rồi khi Thẩm Duệ đến gần cô, không hiểu sao tim Tống Hân Nghiên lại đập nhanh như vậy, mà lời nói càn rỡ vừa rồi của anh lại khiến lòng cô hoảng hốt không thể tìm được chỗ trốn.

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, màu sắc này của chiếc áo càng làm tôn thêm ngũ quan trắng nõn xinh đẹp của Tống Hân Nghiên, mái tóc dài buộc túm lại thành cái đuôi ngựa đằng sau, lại tạo ra hình giọt nước xinh đẹp trong không khí theo từng động tác nhảy dựng của cô. Đôi mắt không được tính là to, nhưng lại sáng ngời như sao, hai má của cô nổi lên một tầng đỏ mờ nhàn nhạt.

So với bộ dạng chết không nổi sống không xong lúc vừa rồi, sắc mặt Tống Hân Nghiên bây giờ hồng hào, khỏe mạnh lại tràn đầy sức sống.

Tống Hân Nghiên vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một đống đạo lý chuẩn bị lên án Thẩm Duệ, anh là trưởng bối sao có thể nói năng như lưu manh mà đùa giỡn hậu bối chứ? Nhưng khi nhìn vào con ngươi đen láy giống như có thể hiểu rõ lòng người của anh, cô lại chẳng thể làm được gì.

Đương nhiên, Thẩm Duệ biết rõ bản thân mình đang làm gì, hơn nữa còn không có ý định giải thích hành vi của mình với Tống Hân Nghiên.

Ham muốn chọc tức cô không thể che giấu được, mặc dù cô gái trước mặt sợ hãi như một cái bánh bao mềm vậy, nhưng lại khiến anh cảm giác như mình vừa chọc vào cái đinh vậy, còn làm đau lại bản thân mình.

“Đúng là nóng quá, cháu phải về nhà nằm điều hòa đây.” Tống Hân Nghiên nói xong, quay đầu bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả được lên dây cót, chớp mắt một cái đã cách xa Thẩm Duệ cả năm chục mét rồi.

Thẩm Duệ vốn dĩ còn đang chờ cô chỉ trích lên án mình, kết quả là nhìn cô trợn mắt cả hồi lâu, cuối cùng lại chạy trốn nhanh như con thỏ vậy. Anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó chính anh cũng phải bật cười, cô nhóc này đáng yêu thật đấy, sao trước kia anh không phát hiện ra cơ chứ?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh gần như là bắt máy ngay lập tức, trong giọng nói còn ngập tràn ý cười: “Alo?”

“Anh Tư?” Đối phương không ngờ Thẩm Duệ lại bắt máy nhanh như vậy, càng không ngờ mình còn nghe được ý cười trong giọng của anh, anh ta còn nghi ngờ không biết mình có bấm gọi nhầm số điện thoại hay không, còn cố ý nhìn lại màn hình điện thoại một lần, xác định mình không bấm nhầm số, anh ta mới nói tiếp: “Anh Tư, anh gặp phải chuyện gì vui hả?”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Có chuyện thì nói.”

Đối phương khịt mũi cũng không dám tức giận, cười cười nói tiếp: “Kinh Tử quay về rồi, nói buổi tối muốn tụ họp, cậu ta vừa ra nước ngoài thì anh kết hôn, nên anh dẫn theo chị dâu đi, tiện thể ra mắt mọi người luôn.”

“Biết rồi, gặp nhau chỗ cũ.” Thẩm Duệ cúp điện thoại. Anh đứng dậy, khóe mắt liếc đến chiếc túi đang rơi ở trên mặt đất, anh nhận ra đây là túi của cô. Anh cúi người nhặt chiếc túi lên, cầm trong tay rồi quay người đi đến cạnh chiếc Bentley đang đỗ ở ven đường.

Tống Hân Nghiên chạy được một khoảng xa, mới dừng lại thở hổn hển. Cô cũng kinh ngạc chính bản thân mình đó, bị người ta đùa bỡn như vậy, đúng ra cô phải đứng lại đánh cho đối phương răng rụng đầy đường, vậy mà cô tự nhiên lại chạy trối chết.

Nhớ lại hành động vừa rồi của anh, vành tai cô lại bắt đầu ngứa ngáy, cô gãi gãi lỗ tai, tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó mới cúi đầu nhìn, mới phát hiện hai tay của mình trống không, túi của cô đã biến mất rồi!

Cô nhớ rõ, lúc rời khỏi nhà họ Tống cô có cầm túi xách đi mà, sau đó cô vẫn ngây ngốc không biết mình đã vứt túi đi đâu rồi. Mất túi là chuyện nhỏ, nhưng tài liệu trong túi cực kì quan trọng với cô, cô nhất định phải tìm lại.

Cô tìm hết một vòng, chỗ nào nên tìm đều đã tìm qua nhưng vẫn không tìm thấy. Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh băng ghế dài, sốt ruột đến mức hai mắt cũng ửng đỏ như sắp khóc. Bỗng nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, cô quay đầu lại chạy đến siêu thị cách đó không xa.

Tìm được điện thoại công cộng, Tống Hân Nghiên vội vàng bấm số điện thoại di động của mình, đầu dây bên kia mới reo được vài chuông đã có người bắt máy, cô vội kêu lên: “Xin chào, tôi là chủ nhân của chiếc điện thoại này, xin hỏi anh nhặt được túi xách của tôi đúng không? Chỉ cần anh trả lại túi cho tôi, tôi sẵn sàng trả cho anh một khoản tiền lớn để cảm ơn anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom