-
Chương 91
Húc Họa đứng dưới gốc thần mộc Bất Hủ, trên đỉnh đầu là tán lá rậm rạp phủ rộng gần nửa Họa Thành.
Hề Vân Thanh và tiểu ác ma chờ lâu không thấy nàng về nên cùng nhau lại đây. Tiểu ác ma nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy nhỉ?”
Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm, cũng hạ thấp giọng, kể: “Nghe nói lại ra ngoài đánh nhau với Thủy Không Tú.”
Tiểu ác ma nghe vậy bèn tiến lên lôi kéo tay Húc Họa, “Thủy Không Tú là tông chủ Cửu Uyên, là lão già hơn bốn ngàn tuổi rồi, không dễ dàng đánh chết được cũng là chuyện bình thường. Mẫu thân không cần quá để bụng.”
Húc Họa quay người lại vu0t v3 đầu nó, “Không liên quan tới Thủy Không Tú, bổn tọa chỉ đang đếm xem cả đời này của hai người bọn họ đã lãng phí bao nhiêu thời gian thôi.”
Tiểu ác ma nghệch mặt không hiểu, Húc Họa khẽ lắc đầu, trông thấy nhóc gai tôm thì đưa tay ôm nhóc, thằng bé này lớn nhanh thật.
Hề Vân Thanh nói: “Sư tôn, người về trước đi. Nơi này cứ để đồ nhi trông chừng thay, cam đoan sẽ tưới nước mỗi ngày.”
Húc Họa lại liếc nhìn thần mộc Bất Hủ vươn cành che khuất một khoảng trời, nhẹ gật đầu rồi ôm nhóc gai tôm trở về Tinh Thần Hải.
Mộc Cuồng Dương và Phó Thuần Phong đồng thời bỏ mình, đối với Tiên tông Cửu Uyên mà nói quả thật là một kích nặng nề.
Trong số đệ tử mới vốn đã không có bao nhiêu đủ khả năng kế tục, giờ đến hai cao thủ như thế chết cùng lúc, cho dù trầm tĩnh như Thủy Không Tú cũng không kìm được nổi trận lôi đình. Nhưng Ma tộc cũng chẳng lạc quan gì hơn, bởi vì Doanh Trì lãnh trọn đòn phản kích cuối cùng trước khi chết của Mộc Cuồng Dương, mà hắn lại đâu có nhiều thân thể giống như Húc Họa.
Cho nên Ma tộc không rảnh đoái hoài, cũng không rảnh đi giễu cợt quẫn cảnh của Tiên tông Cửu Uyên. Đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu phái người tới Họa Thành và Hướng gia bảo tặng lễ vật cực kỳ hậu hĩnh. Phải nói rằng tầm nhìn của lão già này khá là xa rộng, bởi vì ngộ nhỡ thân thể của Doanh Trì có mệnh hệ gì, Ma tộc nhất định phải chạy chọt đúc lại cho hắn một thân xác mới.
Hướng gia bảo và Họa Thành đều có khả năng đó.
Nhưng đương nhiên cả hai bên đều có khuyết điểm của mình. Để Hướng gia bảo chữa trị thì có khả năng khó khăn đường con cái, trong khi Ma tộc vẫn hy vọng huyết mạch hoàng thất họ Doanh của bọn họ có thể tồn tại lâu dài.
Còn nếu vào tay Họa Thành, tuy không ảnh hưởng tới khả năng nối tiếp đời sau, hơn nữa còn có thể cải tạo dòng dõi thành Ma khôi thuần huyết. Nhưng vấn đề đầu tiên là huyết mạch họ Doanh đã bị thay đổi; vấn đề thứ hai là ngộ nhỡ Húc Họa động tay động chân trong quá trình phục thể, biến Doanh Trì thành giống như nữ đệ tử kia của Tiên tông Cửu Uyên, một lòng ngoan ngoãn phục tùng mình thì hỏng bét.
Trong tình cảnh Ma tộc và Tiên tông Cửu Uyên đều bận hoa đầu váng mắt, Húc Họa lại bất chợt thành ra rảnh rỗi. Bây giờ đã không còn ai theo nàng làm ác, cũng không có ai cùng nàng uống rượu.
Nàng chỉ đành một mình nghiên cứu, rốt cuộc làm sao đào bới chuyện xấu của Thủy Không Tú, giúp Huyền môn thanh trừ bớt một bộ mặt giả nhân giả nghĩa đây?
Nàng ôm nhóc gai tôm trong lòng, nghiêm túc động não.
Tiểu ác ma thấy nàng suy nghĩ nhập tâm như vậy, bèn gợi ý: “Thủy Không Tú gian díu với sư tôn của mình, gia tộc lão có biết không nhỉ?”
Húc Họa tỉnh ngộ ngay, “Đi, chúng ta đến Thủy gia một chuyến.”
Nàng ném nhóc gai tôm xuống trên giường, thằng bé vặn vẹo cố ngồi dậy, thất thanh kêu lên: “Mẹ!!”
Húc Họa mừng rỡ, “Nghe chưa, đệ đệ ngươi biết gọi ‘mẹ’ kìa!”
Hơ… Tiểu ác ma muốn nói lại thôi.
Không lâu sau Hề Vân Thanh chạy vào, nhóc gai tôm càng khua tay múa chân dữ hơn, gọi liên mồm: “Mẹ!”
!!!
Haiz, thằng con đần này, rốt cuộc có phải con đẻ không vậy…
Khôi thủ rất phiền não, nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới nàng lại vui vẻ, vội vàng dẫn tiểu ác ma chạy tới Thủy gia.
Nhà họ Thủy là một trong các thế gia tu tiên của Huyền môn, cho ra lò không ít cao thủ. Nhưng bởi vì phần lớn số đó đều vào trấn giữ Nhược Thủy, cho nên thực lực Thủy gia bây giờ cũng chẳng mạnh mẽ là bao. Húc Họa dò xét một bận liền nhanh chóng trộm được gia phả của họ Thủy, đọc qua nàng liền phát hiện một chuyện kỳ quặc, “Thủy Không Tú là tông chủ Tiên tông Cửu Uyên mà con cháu Thủy gia ở Cửu Uyên lại không có được bao nhiêu người, ngược lại phân bổ phần lớn ở các môn phái khác. Lạ lùng thật.”
Tiểu ác ma lơ đễnh nói: “Có gì lạ đâu, chắc là căn cốt tư chất không đủ. Tiên tông Cửu Uyên xưa nay yêu cầu rất cao với đệ tử nhập môn mà.”
Húc Họa nói cho cùng vẫn già đời hơn tiểu ác ma, “Dẫu thế cũng sẽ không chênh lệch lớn nhường này. Tông chủ đương nhiệm họ Thủy, cho dù lão cẩu kia không đích thân mở miệng, người trong tông môn cũng sẽ tận lực lấy lòng lão, thiên vị con cháu Thủy gia hơn chút. Vậy mà bây giờ toàn bộ trưởng tử của Thủy gia, chẳng có tên nào bái nhập Tiên tông Cửu Uyên cả. Quá mức kỳ lạ.”
Tiểu ác ma theo lời nàng cẩn thận tra xét lại gia phả nhà họ Thủy, quả thực cũng phát hiện vấn đề này. Mặc dù còn nhỏ nhưng nó tư duy khá chín chắn, “Chỉ một nguyên nhâncó thể giải thích hiện tượng này… đó là quan hệ giữa Thủy gia và Thủy Không Tú không hề tốt đẹp, chẳng những không tốt mà còn cực kỳ xấu nữa là đằng khác. Xấu đến mức người Thủy gia không dám đưa con cháu nhà mình đến môn phái do Thủy Không Tú cầm trịch.”
Húc Họa gật gù, nghe cũng có cơ sở… Rồi nàng lại thắc mắc: “Nếu là vậy thì càng lạ, bình thường dạng thế gia vọng tộc này đều chỉ ước có thể mãi duy trì quan hệ thân mật với con cháu có triển vọng trong họ thôi. Ngươi nhìn gia tộc của mấy chưởng viện đi? Khỏi nói tới bọn họ, xem gia tộc của ba mươi sáu vị trưởng lão kia, có ai không hết lòng giúp đỡ, chỉ ước sao không thể đưa thêm nhiều con cháu tới bên cạnh bọn họ đâu?”
Tiểu ác ma phân tích: “Cha mẹ của Thủy Không Tú còn sống chứ? Theo lý mà nói thì lấy địa vị bây giờ của Thủy Không Tú, kiểu gì song thân của lão cũng phải là tộc trưởng đương nhiệm.”
Húc Họa gấp cuộn gia phả gõ lên đầu nó, “Thủy Không Tú trông không già, nhưng giờ cũng đã trên dưới bốn ngàn tuổi rồi, trong Huyền môn có bao người có thể sống tới ngần ấy tuổi hả? Huống chi là cha mẹ của lão?”
Tiểu ác ma không phục, vẫn mạnh miệng cãi lý: “Vậy bét nhất người kế thừa vị trí tộc trưởng bây giờ cũng là con cháu ruột thịt, ví dụ như cháu trai chắt trai của đại ca, đệ đệ gì đó chứ?”
Ờ, cũng có lý. Húc Họa tiếp tục lật gia phả, chỗ kỳ quặc càng lúc càng nhiều, “Sau khi Thủy Không Tú trở thành tông chủ Tiên tông Cửu Uyên, cha mẹ lão đều lần lượt qua đời. Huynh đệ tỷ muội vốn cũng nhiều, nhưng không một ai trường thọ. Quái lạ thật. Tộc trưởng bây giờ không phải là hậu nhân trực hệ của nhánh phía lão.”
Tiểu ác ma gãi gãi đầu, “Lão già này chí công vô tư thật nha. Đừng nói lão là con do thiếp hay nô tỳ sinh ra chứ?”
Húc Họa lật gia phả xem xét thêm lần nữa, “Không phải, lão đường đường do chính thê sinh ra, chẳng qua không phải là trưởng tử. Trên lão có một huynh trưởng, à, còn cùng lão bái nhập Tiên tông Cửu Uyên nữa, hai người đều vào dưới trướng Thủy Tả Ý. Ồ, cùng ngày làm lễ bái sư nữa này! Theo lý thì ca ca lão lớn tuổi hơn, nên bái sư trước mới đúng. Thú vị nha.”
Tiểu ác ma sờ sờ cằm, “Con thấy chúng ta nên đi ngó qua thi thể cha mẹ lão một bận.”
Húc Họa sờ sờ đầu nó, “Ngộ nhỡ Doanh Trì bất cẩn toi mạng, mẫu thân nhất định sẽ tiến cử ngươi tới Ma tộc làm Ma tôn.”
Tiểu ác ma nở nụ cười tà ác, “Được đó, để ta nhận hắn làm nghĩa phụ trước, dù gì hắn cũng không có con cái, đâu thể để di sản cho người khác xơ múi được.”
Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Nhưng ta thích nha!
Húc Họa dắt tay nó, mẹ con hai người vui vẻ đi tới mộ phần của cha mẹ Thủy Không Tú. Thần Ma Chi Tức ngồi vắt vẻo trên vai tiểu ác ma, bị sự vô sỉ của hai mẹ con này làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Thủy Không Tú dù sao cũng là tông chủ đương nhiệm của Tiên tông Cửu Uyên, phần mộ của cha mẹ y tuy đã được xây từ rất lâu, nhưng nhìn bên ngoài thì xem ra được bảo quản vô cùng hoàn hảo. Khuôn viên lăng mộ rộng rãi, bày trí xa hoa, hơn nữa luôn có người quét dọn nên cực kỳ sạch sẽ.
Húc Họa dẫn tiểu ác ma lẻn vào, phát hiện bên cạnh chính là mộ của huynh trưởng Thủy Không Tú. Mà so sánh thì mộ của vị huynh trưởng này lại tàn tạ đến giật mình. Thật sự là hệt như một gian nhà tranh xếp cạnh lâu đài của đế vương vậy, trông cực kỳ buồn cười.
Húc Họa vô cùng kinh ngạc, theo lý thì nếu Thủy Không Tú đến đây bái tế tổ tiên, nhất định sẽ nhìn thấy mộ phần của huynh trưởng mình. Sao người Thủy gia dám đường hoàng khiến mộ ca ca ruột thịt của lão cẩu kia trở thành rách nát vậy nhỉ?
Không sợ lão truy cứu trách nhiệm sao?
Tiểu ác ma sờ sờ cằm nghiền ngẫm. Húc Họa nói: “Xem ra quan hệ giữa Thủy Không Tú và vị ca ca này không được tốt lắm.”
Tiểu ác ma tiếp lời: “Sâu sắc thật. Theo ta thấy thì quan hệ của lão với cha mẹ lão còn tệ hơn so với tưởng tượng. Thế này rõ ràng là cố tình làm cho cha mẹ lão nhìn mà.”
Quả thật rất giống vậy. Húc Họa gật đầu, “Có thể lắm. Lăng mộ song thân liên quan đến thể diện của lão, thậm chí của toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên, giống như Thủy Tả Ý vậy. Bất kể trong lòng lão nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn nhất định phải khiến bọn họ nở mày nở mặt. Nhưng vị ca ca này hiển nhiên không được may mắn như vậy.”
Tiểu ác ma nhếch miệng cười khẽ, “Càng lúc càng hiếu kỳ về nguyên chết của mấy người này nha. Theo lý thí Tiên tông Cửu Uyên đông đúc Y tu, linh đan diệu dược càng nhiều vô số. Lão là tông chủ, vậy mà thân nhân đều thọ cực ngắn, thật sự khiến người ta nghĩ mãi không thông.”
Húc Họa và nó nhìn nhau cười cười, trong nháy mắt hiểu được cái gì gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tiểu ác ma nhảy đến trước mộ ca ca ruột của Thủy Không Tú, nhìn trái nhìn phải rồi chìa tay về phía Húc Họa, “Mẫu thân đưa kiếm đây, ta đào lên xem thử.”
Húc Họa bất đắc dĩ đành triệu hồi thánh kiếm, đưa cho nó, “Cảm thật một chút, chân thân của mẫu thân ngươi đấy!”
Tiểu ác ma nhận lấy, vui vẻ nói: “Mẫu thân cứ yên tâm!”
Dùng thánh kiếm đào mộ đương nhiên cực nhanh, mặc kệ ngươi dùng kim loại sắt thép gì đúc mộ, thánh kiếm chọc xuống liền chẳng khác gì đậu hũ. Tiểu ác ma xới hai cái đã chậc lưỡi tán thưởng: “Nói tới phải khen vị ngoại tổ phụ này của ta có tay nghề khá thật. Ta cũng muốn được ông ấy đúc cho một món pháp bảo!”
Húc Họa *hừ* một tiếng, tự đắc nói: “Đâu chỉ dựa vào công lão của ông ta, còn liên quan chặt chẽ tới tư chất của mẫu thân ngươi nữa!”
Đào xới một phen, tiểu ác ma bỗng nhiên *ồ* lên, “Mẫu thân, ngôi mộ này không có quan tài!”
Húc Họa đưa mắt nhìn vào, trong mộ quả thật không có quan tài, tiểu ác ma đào thêm vài cái đã xới lên được một bộ hài cốt.
Không thể tin được. Ca ca ruột của Thủy Không Tú, chết xong lại chỉ đào cái hố chôn xuống, ngay cả quan tài cũng không có!
Tiểu ác ma cũng không ngờ tới cảnh này, đất bùn bốc lên mùi khó ngửi. Nó đưa tay phẩy phẩy trước mũi, cuối cùng đành xé góc áo lau sạch sẽ lưỡi kiếm, thi triển chú quyết làm sạch thánh kiếm, sau đó mới giắt kiếm sau lưng, cúi xuống lật bộ xương thăm dò.
“Trên xương cốt có… đừng nói là dấu răng chứ?” Nó khiếp vía kêu lên.
Húc Họa tiến tới, quả thật trông thấy hài cốt bị phân ra thành từng mảnh. Người tu tiên, hài cốt sẽ không hư nhanh như vậy, hơn nữa còn đa phần sẽ ngọc hóa.
Đã là ca ca ruột của Thủy Không Tú, tu vi đương nhiên sẽ không quá yếu. Cho nên dù trôi qua mấy ngàn năm, xương cốt hẳn nên còn nguyên, thậm chí đã ngọc hóa một phần.
Húc Họa liếc nhìn các vết tích kỳ quái trên xương, rõ ràng là dấu răng, nhưng không giống như của nhân loại. Nàng nhìn thật kỹ, “Bị thú vật gặm, khả năng cao là chó.”
Tiểu ác ma trợn mắt há hốc mồm… Thù oán sâu nhường nào vậy trời?!
Hai người bị sự hiếu kỳ quấy phá, đồng lòng chuyển sang quật mộ của phụ thân Thủy Không Tú. Hầm mộ này ngược lại rất rộng rãi, quan tài to đẹp, chắc chắn được mai táng rất vẻ vang, xứng với thân phận thân nhân của người đứng đầu Huyền môn.
Nhưng sau khi nắp quan tài được mở ra, cảnh tượng bên trong vẫn khiến người ta kinh ngạc. Bên dưới lớp áo liện của phụ thân Thủy Không Tú cũng chỉ còn lại xương khô trắng hếu, trên mấy chỗ xương đã ngọc hóa chi chít vết thương.
Húc Họa tỉ mỉ xem xét, vết thương này rất giống do bị roi Thất Hiền của Tiên tông Cửu Uyên quất.
Mối thù thâm sâu gì thế này?!
Hai người lén lút trèo ra khỏi hầm mộ, Húc Họa không điều tra tiếp mộ của mẫu thân Thủy Không Tú mà đi quanh bốn phía dò xét, phát hiện bên cạnh còn có một lăng mộ được xây dựng không tệ. Trên mộ bia vậy mà lại ghi do Thủy Không Tú đích thân lập.
Tiểu ác ma nói: “Ồ, đây là mộ của muội muội ruột Thủy Không Tú.” Kiểm tra tuổi tác, mới hai mươi tuổi đã chết rồi. Càng lúc càng kỳ lạ, đừng nói là muội muội ruột của Thủy Không Tú, cho dù là một thế gia tu tiên bình thường thì cũng không lý nào lại để con gái mình chết sớm như vậy.
Tiểu ác ma chắc lưỡi, “Gia đình này phức tạp quá đi.”
Húc Họa bừng bừng hứng thú, “Không còn một ai biết chân tướng sao? Hừm, nói không chừng ngoại tổ phụ của ngươi biết, nhưng ông già đó cứng đầu cực kỳ, có hỏi e cũng không đào ra được gì.”
Tiểu ác ma phủi phủi bùn đất trên người, nói: “Lão Thủy Không Tú này là đồ bi3n th4i à? Ngược đãi chết cha mẹ, lôi ca ca ruột ra ngoài cho chó gặm, cùng sư tôn chân truyền sinh con gái riêng rồi hành hạ đối phương tới chết? Tam quan của ta nát bét rồi.”
Húc Họa nói: “Khẩu vị quả thực còn nặng hơn cả Ma tộc chúng ta nha. Haiz, ta phải phái người gửi tin này cho Doanh Trì, tên đó nhất định hứng thú.”
Doanh Trì đương nhiên rất hứng thú, trên thực tế, sau khi nhận được tin hắn thật sự hồi âm lại một câu: Chấn kinh tới mức bệnh sắp chết cũng phải ngồi bật dậy.
- -----oOo------
Hề Vân Thanh và tiểu ác ma chờ lâu không thấy nàng về nên cùng nhau lại đây. Tiểu ác ma nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy nhỉ?”
Hề Vân Thanh ôm nhóc gai tôm, cũng hạ thấp giọng, kể: “Nghe nói lại ra ngoài đánh nhau với Thủy Không Tú.”
Tiểu ác ma nghe vậy bèn tiến lên lôi kéo tay Húc Họa, “Thủy Không Tú là tông chủ Cửu Uyên, là lão già hơn bốn ngàn tuổi rồi, không dễ dàng đánh chết được cũng là chuyện bình thường. Mẫu thân không cần quá để bụng.”
Húc Họa quay người lại vu0t v3 đầu nó, “Không liên quan tới Thủy Không Tú, bổn tọa chỉ đang đếm xem cả đời này của hai người bọn họ đã lãng phí bao nhiêu thời gian thôi.”
Tiểu ác ma nghệch mặt không hiểu, Húc Họa khẽ lắc đầu, trông thấy nhóc gai tôm thì đưa tay ôm nhóc, thằng bé này lớn nhanh thật.
Hề Vân Thanh nói: “Sư tôn, người về trước đi. Nơi này cứ để đồ nhi trông chừng thay, cam đoan sẽ tưới nước mỗi ngày.”
Húc Họa lại liếc nhìn thần mộc Bất Hủ vươn cành che khuất một khoảng trời, nhẹ gật đầu rồi ôm nhóc gai tôm trở về Tinh Thần Hải.
Mộc Cuồng Dương và Phó Thuần Phong đồng thời bỏ mình, đối với Tiên tông Cửu Uyên mà nói quả thật là một kích nặng nề.
Trong số đệ tử mới vốn đã không có bao nhiêu đủ khả năng kế tục, giờ đến hai cao thủ như thế chết cùng lúc, cho dù trầm tĩnh như Thủy Không Tú cũng không kìm được nổi trận lôi đình. Nhưng Ma tộc cũng chẳng lạc quan gì hơn, bởi vì Doanh Trì lãnh trọn đòn phản kích cuối cùng trước khi chết của Mộc Cuồng Dương, mà hắn lại đâu có nhiều thân thể giống như Húc Họa.
Cho nên Ma tộc không rảnh đoái hoài, cũng không rảnh đi giễu cợt quẫn cảnh của Tiên tông Cửu Uyên. Đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu phái người tới Họa Thành và Hướng gia bảo tặng lễ vật cực kỳ hậu hĩnh. Phải nói rằng tầm nhìn của lão già này khá là xa rộng, bởi vì ngộ nhỡ thân thể của Doanh Trì có mệnh hệ gì, Ma tộc nhất định phải chạy chọt đúc lại cho hắn một thân xác mới.
Hướng gia bảo và Họa Thành đều có khả năng đó.
Nhưng đương nhiên cả hai bên đều có khuyết điểm của mình. Để Hướng gia bảo chữa trị thì có khả năng khó khăn đường con cái, trong khi Ma tộc vẫn hy vọng huyết mạch hoàng thất họ Doanh của bọn họ có thể tồn tại lâu dài.
Còn nếu vào tay Họa Thành, tuy không ảnh hưởng tới khả năng nối tiếp đời sau, hơn nữa còn có thể cải tạo dòng dõi thành Ma khôi thuần huyết. Nhưng vấn đề đầu tiên là huyết mạch họ Doanh đã bị thay đổi; vấn đề thứ hai là ngộ nhỡ Húc Họa động tay động chân trong quá trình phục thể, biến Doanh Trì thành giống như nữ đệ tử kia của Tiên tông Cửu Uyên, một lòng ngoan ngoãn phục tùng mình thì hỏng bét.
Trong tình cảnh Ma tộc và Tiên tông Cửu Uyên đều bận hoa đầu váng mắt, Húc Họa lại bất chợt thành ra rảnh rỗi. Bây giờ đã không còn ai theo nàng làm ác, cũng không có ai cùng nàng uống rượu.
Nàng chỉ đành một mình nghiên cứu, rốt cuộc làm sao đào bới chuyện xấu của Thủy Không Tú, giúp Huyền môn thanh trừ bớt một bộ mặt giả nhân giả nghĩa đây?
Nàng ôm nhóc gai tôm trong lòng, nghiêm túc động não.
Tiểu ác ma thấy nàng suy nghĩ nhập tâm như vậy, bèn gợi ý: “Thủy Không Tú gian díu với sư tôn của mình, gia tộc lão có biết không nhỉ?”
Húc Họa tỉnh ngộ ngay, “Đi, chúng ta đến Thủy gia một chuyến.”
Nàng ném nhóc gai tôm xuống trên giường, thằng bé vặn vẹo cố ngồi dậy, thất thanh kêu lên: “Mẹ!!”
Húc Họa mừng rỡ, “Nghe chưa, đệ đệ ngươi biết gọi ‘mẹ’ kìa!”
Hơ… Tiểu ác ma muốn nói lại thôi.
Không lâu sau Hề Vân Thanh chạy vào, nhóc gai tôm càng khua tay múa chân dữ hơn, gọi liên mồm: “Mẹ!”
!!!
Haiz, thằng con đần này, rốt cuộc có phải con đẻ không vậy…
Khôi thủ rất phiền não, nhưng nghĩ đến chuyện sắp tới nàng lại vui vẻ, vội vàng dẫn tiểu ác ma chạy tới Thủy gia.
Nhà họ Thủy là một trong các thế gia tu tiên của Huyền môn, cho ra lò không ít cao thủ. Nhưng bởi vì phần lớn số đó đều vào trấn giữ Nhược Thủy, cho nên thực lực Thủy gia bây giờ cũng chẳng mạnh mẽ là bao. Húc Họa dò xét một bận liền nhanh chóng trộm được gia phả của họ Thủy, đọc qua nàng liền phát hiện một chuyện kỳ quặc, “Thủy Không Tú là tông chủ Tiên tông Cửu Uyên mà con cháu Thủy gia ở Cửu Uyên lại không có được bao nhiêu người, ngược lại phân bổ phần lớn ở các môn phái khác. Lạ lùng thật.”
Tiểu ác ma lơ đễnh nói: “Có gì lạ đâu, chắc là căn cốt tư chất không đủ. Tiên tông Cửu Uyên xưa nay yêu cầu rất cao với đệ tử nhập môn mà.”
Húc Họa nói cho cùng vẫn già đời hơn tiểu ác ma, “Dẫu thế cũng sẽ không chênh lệch lớn nhường này. Tông chủ đương nhiệm họ Thủy, cho dù lão cẩu kia không đích thân mở miệng, người trong tông môn cũng sẽ tận lực lấy lòng lão, thiên vị con cháu Thủy gia hơn chút. Vậy mà bây giờ toàn bộ trưởng tử của Thủy gia, chẳng có tên nào bái nhập Tiên tông Cửu Uyên cả. Quá mức kỳ lạ.”
Tiểu ác ma theo lời nàng cẩn thận tra xét lại gia phả nhà họ Thủy, quả thực cũng phát hiện vấn đề này. Mặc dù còn nhỏ nhưng nó tư duy khá chín chắn, “Chỉ một nguyên nhâncó thể giải thích hiện tượng này… đó là quan hệ giữa Thủy gia và Thủy Không Tú không hề tốt đẹp, chẳng những không tốt mà còn cực kỳ xấu nữa là đằng khác. Xấu đến mức người Thủy gia không dám đưa con cháu nhà mình đến môn phái do Thủy Không Tú cầm trịch.”
Húc Họa gật gù, nghe cũng có cơ sở… Rồi nàng lại thắc mắc: “Nếu là vậy thì càng lạ, bình thường dạng thế gia vọng tộc này đều chỉ ước có thể mãi duy trì quan hệ thân mật với con cháu có triển vọng trong họ thôi. Ngươi nhìn gia tộc của mấy chưởng viện đi? Khỏi nói tới bọn họ, xem gia tộc của ba mươi sáu vị trưởng lão kia, có ai không hết lòng giúp đỡ, chỉ ước sao không thể đưa thêm nhiều con cháu tới bên cạnh bọn họ đâu?”
Tiểu ác ma phân tích: “Cha mẹ của Thủy Không Tú còn sống chứ? Theo lý mà nói thì lấy địa vị bây giờ của Thủy Không Tú, kiểu gì song thân của lão cũng phải là tộc trưởng đương nhiệm.”
Húc Họa gấp cuộn gia phả gõ lên đầu nó, “Thủy Không Tú trông không già, nhưng giờ cũng đã trên dưới bốn ngàn tuổi rồi, trong Huyền môn có bao người có thể sống tới ngần ấy tuổi hả? Huống chi là cha mẹ của lão?”
Tiểu ác ma không phục, vẫn mạnh miệng cãi lý: “Vậy bét nhất người kế thừa vị trí tộc trưởng bây giờ cũng là con cháu ruột thịt, ví dụ như cháu trai chắt trai của đại ca, đệ đệ gì đó chứ?”
Ờ, cũng có lý. Húc Họa tiếp tục lật gia phả, chỗ kỳ quặc càng lúc càng nhiều, “Sau khi Thủy Không Tú trở thành tông chủ Tiên tông Cửu Uyên, cha mẹ lão đều lần lượt qua đời. Huynh đệ tỷ muội vốn cũng nhiều, nhưng không một ai trường thọ. Quái lạ thật. Tộc trưởng bây giờ không phải là hậu nhân trực hệ của nhánh phía lão.”
Tiểu ác ma gãi gãi đầu, “Lão già này chí công vô tư thật nha. Đừng nói lão là con do thiếp hay nô tỳ sinh ra chứ?”
Húc Họa lật gia phả xem xét thêm lần nữa, “Không phải, lão đường đường do chính thê sinh ra, chẳng qua không phải là trưởng tử. Trên lão có một huynh trưởng, à, còn cùng lão bái nhập Tiên tông Cửu Uyên nữa, hai người đều vào dưới trướng Thủy Tả Ý. Ồ, cùng ngày làm lễ bái sư nữa này! Theo lý thì ca ca lão lớn tuổi hơn, nên bái sư trước mới đúng. Thú vị nha.”
Tiểu ác ma sờ sờ cằm, “Con thấy chúng ta nên đi ngó qua thi thể cha mẹ lão một bận.”
Húc Họa sờ sờ đầu nó, “Ngộ nhỡ Doanh Trì bất cẩn toi mạng, mẫu thân nhất định sẽ tiến cử ngươi tới Ma tộc làm Ma tôn.”
Tiểu ác ma nở nụ cười tà ác, “Được đó, để ta nhận hắn làm nghĩa phụ trước, dù gì hắn cũng không có con cái, đâu thể để di sản cho người khác xơ múi được.”
Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Nhưng ta thích nha!
Húc Họa dắt tay nó, mẹ con hai người vui vẻ đi tới mộ phần của cha mẹ Thủy Không Tú. Thần Ma Chi Tức ngồi vắt vẻo trên vai tiểu ác ma, bị sự vô sỉ của hai mẹ con này làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Thủy Không Tú dù sao cũng là tông chủ đương nhiệm của Tiên tông Cửu Uyên, phần mộ của cha mẹ y tuy đã được xây từ rất lâu, nhưng nhìn bên ngoài thì xem ra được bảo quản vô cùng hoàn hảo. Khuôn viên lăng mộ rộng rãi, bày trí xa hoa, hơn nữa luôn có người quét dọn nên cực kỳ sạch sẽ.
Húc Họa dẫn tiểu ác ma lẻn vào, phát hiện bên cạnh chính là mộ của huynh trưởng Thủy Không Tú. Mà so sánh thì mộ của vị huynh trưởng này lại tàn tạ đến giật mình. Thật sự là hệt như một gian nhà tranh xếp cạnh lâu đài của đế vương vậy, trông cực kỳ buồn cười.
Húc Họa vô cùng kinh ngạc, theo lý thì nếu Thủy Không Tú đến đây bái tế tổ tiên, nhất định sẽ nhìn thấy mộ phần của huynh trưởng mình. Sao người Thủy gia dám đường hoàng khiến mộ ca ca ruột thịt của lão cẩu kia trở thành rách nát vậy nhỉ?
Không sợ lão truy cứu trách nhiệm sao?
Tiểu ác ma sờ sờ cằm nghiền ngẫm. Húc Họa nói: “Xem ra quan hệ giữa Thủy Không Tú và vị ca ca này không được tốt lắm.”
Tiểu ác ma tiếp lời: “Sâu sắc thật. Theo ta thấy thì quan hệ của lão với cha mẹ lão còn tệ hơn so với tưởng tượng. Thế này rõ ràng là cố tình làm cho cha mẹ lão nhìn mà.”
Quả thật rất giống vậy. Húc Họa gật đầu, “Có thể lắm. Lăng mộ song thân liên quan đến thể diện của lão, thậm chí của toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên, giống như Thủy Tả Ý vậy. Bất kể trong lòng lão nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn nhất định phải khiến bọn họ nở mày nở mặt. Nhưng vị ca ca này hiển nhiên không được may mắn như vậy.”
Tiểu ác ma nhếch miệng cười khẽ, “Càng lúc càng hiếu kỳ về nguyên chết của mấy người này nha. Theo lý thí Tiên tông Cửu Uyên đông đúc Y tu, linh đan diệu dược càng nhiều vô số. Lão là tông chủ, vậy mà thân nhân đều thọ cực ngắn, thật sự khiến người ta nghĩ mãi không thông.”
Húc Họa và nó nhìn nhau cười cười, trong nháy mắt hiểu được cái gì gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tiểu ác ma nhảy đến trước mộ ca ca ruột của Thủy Không Tú, nhìn trái nhìn phải rồi chìa tay về phía Húc Họa, “Mẫu thân đưa kiếm đây, ta đào lên xem thử.”
Húc Họa bất đắc dĩ đành triệu hồi thánh kiếm, đưa cho nó, “Cảm thật một chút, chân thân của mẫu thân ngươi đấy!”
Tiểu ác ma nhận lấy, vui vẻ nói: “Mẫu thân cứ yên tâm!”
Dùng thánh kiếm đào mộ đương nhiên cực nhanh, mặc kệ ngươi dùng kim loại sắt thép gì đúc mộ, thánh kiếm chọc xuống liền chẳng khác gì đậu hũ. Tiểu ác ma xới hai cái đã chậc lưỡi tán thưởng: “Nói tới phải khen vị ngoại tổ phụ này của ta có tay nghề khá thật. Ta cũng muốn được ông ấy đúc cho một món pháp bảo!”
Húc Họa *hừ* một tiếng, tự đắc nói: “Đâu chỉ dựa vào công lão của ông ta, còn liên quan chặt chẽ tới tư chất của mẫu thân ngươi nữa!”
Đào xới một phen, tiểu ác ma bỗng nhiên *ồ* lên, “Mẫu thân, ngôi mộ này không có quan tài!”
Húc Họa đưa mắt nhìn vào, trong mộ quả thật không có quan tài, tiểu ác ma đào thêm vài cái đã xới lên được một bộ hài cốt.
Không thể tin được. Ca ca ruột của Thủy Không Tú, chết xong lại chỉ đào cái hố chôn xuống, ngay cả quan tài cũng không có!
Tiểu ác ma cũng không ngờ tới cảnh này, đất bùn bốc lên mùi khó ngửi. Nó đưa tay phẩy phẩy trước mũi, cuối cùng đành xé góc áo lau sạch sẽ lưỡi kiếm, thi triển chú quyết làm sạch thánh kiếm, sau đó mới giắt kiếm sau lưng, cúi xuống lật bộ xương thăm dò.
“Trên xương cốt có… đừng nói là dấu răng chứ?” Nó khiếp vía kêu lên.
Húc Họa tiến tới, quả thật trông thấy hài cốt bị phân ra thành từng mảnh. Người tu tiên, hài cốt sẽ không hư nhanh như vậy, hơn nữa còn đa phần sẽ ngọc hóa.
Đã là ca ca ruột của Thủy Không Tú, tu vi đương nhiên sẽ không quá yếu. Cho nên dù trôi qua mấy ngàn năm, xương cốt hẳn nên còn nguyên, thậm chí đã ngọc hóa một phần.
Húc Họa liếc nhìn các vết tích kỳ quái trên xương, rõ ràng là dấu răng, nhưng không giống như của nhân loại. Nàng nhìn thật kỹ, “Bị thú vật gặm, khả năng cao là chó.”
Tiểu ác ma trợn mắt há hốc mồm… Thù oán sâu nhường nào vậy trời?!
Hai người bị sự hiếu kỳ quấy phá, đồng lòng chuyển sang quật mộ của phụ thân Thủy Không Tú. Hầm mộ này ngược lại rất rộng rãi, quan tài to đẹp, chắc chắn được mai táng rất vẻ vang, xứng với thân phận thân nhân của người đứng đầu Huyền môn.
Nhưng sau khi nắp quan tài được mở ra, cảnh tượng bên trong vẫn khiến người ta kinh ngạc. Bên dưới lớp áo liện của phụ thân Thủy Không Tú cũng chỉ còn lại xương khô trắng hếu, trên mấy chỗ xương đã ngọc hóa chi chít vết thương.
Húc Họa tỉ mỉ xem xét, vết thương này rất giống do bị roi Thất Hiền của Tiên tông Cửu Uyên quất.
Mối thù thâm sâu gì thế này?!
Hai người lén lút trèo ra khỏi hầm mộ, Húc Họa không điều tra tiếp mộ của mẫu thân Thủy Không Tú mà đi quanh bốn phía dò xét, phát hiện bên cạnh còn có một lăng mộ được xây dựng không tệ. Trên mộ bia vậy mà lại ghi do Thủy Không Tú đích thân lập.
Tiểu ác ma nói: “Ồ, đây là mộ của muội muội ruột Thủy Không Tú.” Kiểm tra tuổi tác, mới hai mươi tuổi đã chết rồi. Càng lúc càng kỳ lạ, đừng nói là muội muội ruột của Thủy Không Tú, cho dù là một thế gia tu tiên bình thường thì cũng không lý nào lại để con gái mình chết sớm như vậy.
Tiểu ác ma chắc lưỡi, “Gia đình này phức tạp quá đi.”
Húc Họa bừng bừng hứng thú, “Không còn một ai biết chân tướng sao? Hừm, nói không chừng ngoại tổ phụ của ngươi biết, nhưng ông già đó cứng đầu cực kỳ, có hỏi e cũng không đào ra được gì.”
Tiểu ác ma phủi phủi bùn đất trên người, nói: “Lão Thủy Không Tú này là đồ bi3n th4i à? Ngược đãi chết cha mẹ, lôi ca ca ruột ra ngoài cho chó gặm, cùng sư tôn chân truyền sinh con gái riêng rồi hành hạ đối phương tới chết? Tam quan của ta nát bét rồi.”
Húc Họa nói: “Khẩu vị quả thực còn nặng hơn cả Ma tộc chúng ta nha. Haiz, ta phải phái người gửi tin này cho Doanh Trì, tên đó nhất định hứng thú.”
Doanh Trì đương nhiên rất hứng thú, trên thực tế, sau khi nhận được tin hắn thật sự hồi âm lại một câu: Chấn kinh tới mức bệnh sắp chết cũng phải ngồi bật dậy.
- -----oOo------
Bình luận facebook