• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ánh Trăng Trong Lòng Quân (1 Viewer)

  • Chương 38: Thuần phong bại hoại

Sau khi Ma tộc rút lui, Tái Sương Quy xót đệ tử cưng, vội vàng bảo Quân Thiên Tử tới chữ thương cho Thiên Cù Tử. Thiên Cù Tử lại ngăn cản y, nói với Bộ Phạn Liên: “Xin đại trưởng lão lo liệu chuyện trao đổi con tin, lấy Quỷ Dạ ra đổi Phó đại trưởng lão về.”

Bộ Phạn Liên gật đầu, Ma tộc xảo trá thành tính, đương nhiên không thể để Tái Sương Quy đi làm mấy chuyện này, ngộ nhỡ Ma tộc ma tộc bắt luôn cả đại trưởng lão Âm Dương viện thì phiền phức to.

Mà Ma tộc bắt Phó Thuần Phong đúng là để đổi người, cho nên không chút lưỡng lự, đồng ý trao đổi ngay tắp lự.

Ma tôn Doanh Trì muốn trở về thánh vực Thiên Ma trước, hắn thật sự không muốn lại phải dập đầu với Hề lão thất phu kia, vì Quỷ Dạ đánh trận chiến này đã đủ buồn nôn, đủ muối mặt lắm rồi.

Chí ít các đại nhân vật của Huyền môn nói một câu vô cùng đúng, chính là về sau có cho kiệu lớn tám người khiêng tới mời, hắn cũng không bao giờ muốn đơn độc chiến đấu với Thiên Cù Tử nữa.

Chẳng qua mặc dù Ma tôn co được dãn được, nhưng hắn lại không phải là người có khả năng ngậm bồ hòn làm ngọt, cho nên hắn đi tới trước mặt Phó Thuần Phong. Phó Thuần Phong đã bị phong ấn linh lực, nhìn thấy hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.

Bất kể là luận tuổi tác hay bối phận, Phó Thuần Phong đều lớn hơn Ma tôn. Doanh Trì đứng ở trước mặt phe phái của kẻ địch, môi hơi nhếch, tối nay chính là vì người này mà hắn phải tay không ra về. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên vai Phó Thuần Phong.

Phó Thuần Phong lập tức cảm nhận được một luồng ma tức xâm nhập vào người, cơ thể y bây giờ không có linh lực, thật sự không chịu nổi sự tra tấn này, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Doanh Trì nhẹ cất giọng: “Phó trưởng lão nhìn thấy bổn tôn mà không biết hành lễ sao?”

Hôm nay hắn ôm một bụng tức mà về, cho nên lúc này đương nhiên có ý định làm nhục Phó Thuần Phong xả giận. Nhưng Phó Thuần Phong là ai chứ, người ta từng là một Đao tu hung ác không sợ trời sợ đất đất, làm gì chịu cuối đầu trước kẻ thù chứ?!

Ma tức lưu chuyển liên tục, khóe miệng Phó Thuần Phong bắt đầu rỉ máu, nhưng ngay cả khi cận kề cái chết y vẫn quật cường không quỳ.

Đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu đứng cạnh đó lên tiếng nhắc: “Con tin chết rồi chưa chắc sẽ đổi được Quỷ Dạ còn sống đâu.”

Lệ Không Kiêu đương nhiên bất mãn trong lòng, hôm nay biểu hiện của Doanh Trì thật sự đúng là giẫm đạp lên thể diện của Ma tộc. Nhưng Doanh Trì chính là đời sau duy nhất của Ma tôn tiền nhiệm, hơn nữa trong thế hệ này của Ma tộc, thật sự chẳng có ai hơn được hắn.

Chỉ cần hắn quên phứt ả Khôi thủ Họa Thành đáng chết kia đi, não trong đầu không chừng sẽ nặng được hai lượng.

Cũng may từ trước đến nay Ma tộc vốn chẳng phải là chủng tộc quá quan tâm tới thể diện, tối nay quan trọng nhất là không bị tổn thất một Ma tướng mạnh như Quỷ Dạ. Vì vậy tuy tức giận song lão vẫn chỉ đành thôi, dẫu gì cũng không thể ở ngay trước mặt Huyền môn mà chà đạp thể diện của Ma tôn.

Nghe lão nói, Doanh Trì lại cười khẩy, “Mặc dù nhất định phải đổi người, nhưng đâu cấm được chúng ta cho Huyền môn một sự ngạc nhiên nhỏ.”

Phó Thuần Phong biết về sự hèn hạ của Doanh Trì, lập tức ớn lạnh sống lưng. Y không sợ chết, nhưng đương nhiên cũng không thích Doanh Trì dùng mấy phương pháp hạ lưu tra tấn mình.

Bây giờ trời đã sắp sáng, tinh nhuệ Huyền môn tụ tập đông đảo, Lệ Không Kiêu thật sự không hy vọng lại xảy ra thêm sự cố, mà bên Thiên Cù Tử hiển nhiên cũng mong mau chóng hoàn thành công tác trao đổi. Dẫu gì cũng nhất định phải đổi Phó Thuần Phong về, thôi thì làm càng nhanh càng tốt, tránh để người phe mình bị làm nhục. Ngoài ra còn một vấn đề cực kỳ quan trọng, chính là Mộc Cuồng Dương chưa chắc có thể giữ bình tĩnh lâu hơn.

Hai bên đều có cùng ý định, vì vậy rất nhanh sau đó Mộc Cuồng Dương đích thân áp tải Quỷ Dạ tới dãy Bách Quỷ, đổi lấy đại trưởng lão Phó Thuần Phong của Đao tông về. Cả hai phe đều không có mánh khóe ngầm gì, Ma tộc vừa nhận được Quỷ Dạ liền lập tức rút đi.

Huyền môn đương nhiên cũng muốn trở về núi Dung Thiên, đệ tử Y tông vội vàng đẩy nhanh tiến độ cứu trợ người bị thương và dọn dẹp chiến trường.

Trời sáng, Tái Sương Quy dẫn đám đông tới hóng chuyện trở về uyển cư dành cho khách, chờ bọn họ đi ngủ xong mới sai nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. Trong khi đó Quân Thiên Tử đang bận rộn xem bệnh cho Phó Thuần Phong và Thiên Cù Tử.

Thương thế của Phó Thuần Phong thật ra gấp hơn, bởi vì tuy Thiên Cù Tử bị thương không nhẹ, nhưng chàng đối với vết thương của mình rõ như lòng bàn tay, Âm Dương viện lại khá am hiểu về thuật pháp của Y tông.

Nhưng Phó Thuần Phong thì khác, chẳng rõ trên người y có thương tật ngầm gì hay không, tiểu nhân hèn hạ như Doanh Trì, không thể không đề phòng.

Quân Thiên Tử bắt mạch cho Phó Thuần Phong lâu thật lâu, Mộc Cuồng Sương sốt ruột không thôi, lại thấy y rút máu sư phụ mình, tỉ mẩn kiểm tra thêm một lúc.

Cô nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, buột miệng hỏi: “Sao rồi?”

Phó Thuần Phong vẫn vô cùng tỉnh táo, chỉ là cơ thể bị rót đầy ma tức, tương khác với công pháp của Huyền môn nên từng tấc da thịt đều như bị giày xéo, đau đớn khó tả.

Quân Thiên Tử đáp: “Phải mau chóng khử sạch ma tức, bằng không cả công lực và thân thể của đại trưởng lão sẽ bị tổn thương nặng.”

Lúc trước Thiên Cù Tử cải trang xâm nhập thánh vực Thiên Ma, cũng tự rót ma tức vào cơ thể, cảnh tượng đau đớn thế nào các chưởng viện còn lại đều biết rõ. Mộc Cường Dương lạnh giọng nói: “Doanh Trì! Một ngày nào đó ta nhất định sẽ báo thù này!”

Quân Thiên Từ khuyên: “Mộc chưởng viện bình tĩnh một chút, bây giờ giúp Phó trưởng lão thanh trừ ma tức trong người trước mới khẩn cấp nhất.”

Mộc Cuồng Dương đương nhiên hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, lập tức có đệ tử Y tông mang nước nóng và thuốc và theo sai bảo của Quân Thiên Tử, Mộc Cuồng Dương cũng dìu sư tôn mình vào phòng tắm. Khi trừ khử ma tức cần ngâm người trong nước nóng để tránh bỏ sót chỗ nào, bằng không sẽ cực kỳ có hại cho việc tu luyện công pháp Huyền môn.

Phó Thuần Phong chỉ khoác một tấm áo mỏng, sau khi bước vào phòng tắm liền bảo: “Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi, vi sư có thể tự mình xử lý.”

Mộc Cuồng Dương nào chịu, “Bây giờ là lúc nào rồi, không cần khách khí như vậy.” Cô nàng mặc kệ, vẫn dìu y ngồi vào thùng tắm.

So với Thiên Cù Tử, tu vi của Phó Thuần Phong yếu hơn, cho nên lượng thuốc Quân Thiên Tử kê cho y nặng đô hơn hẳn. Mộc Cuồng Dương một mực ở một bên trông chừng, dùng linh lực của chính mình hỗ trợ sư tôn hành công vận khí.

Ma tức từng chút một bị ép ra khỏi cơ thể Phó Thuần Phong theo lỗ chân lông, nước trong thùng đã chuyển sang màu hồng mà vẫn có chiều hướng đậm thêm. Mộc Cuồng Dương hỏi: “Sư tôn thế nào rồi?”

Phó Thuần Phong khẽ run người, toàn thân đau đớn kịch liệt, y cắn chặt răng, khẽ lắc đầu biểu hiện bản thân vẫn ổn, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh nổi… Doanh Trì nói muốn cho Huyền môn một sự ngạc nhiên, hắn đã giở trò trong cơ thể y vậy?

Một lượng ma tức lớn đã bị trục ra ngoài, nhưng càng về cuối càng thêm thống khổ, Phó Thuần Phong tuôn mồ hôi như nước, cuối cùng vẫn phải nắm chặt tay Mộc Cuồng Dương, ra hiệu bảo nàng dừng lại. Ngay cả Phó Thuần Phong cũng không chịu không nổi, đủ hiểu sự đau đớn đã lên đến mức khó thể tưởng tượng rồi.

Mộc Cuồng Dương từ đầu vẫn luôn ở bên cạnh thùng tắm, bây giờ thấy vậy thì bất chấp tất cả, lập tức vén áo bào nhảy vào trong thùng tắm.

Thùng tắm nhỏ hẹp, Phó Thuần Phong cảm giác được nàng tới gần trước người, không khỏi hơi nghiêng mặt sang một bên. Mộc Cuồng Dương tiếp tục chuyển linh lực vào cơ thể y, y lại nhẹ giọng bảo: “Không cần.”

Phó đại trưởng lão xưa nay luôn nghiêm túc đạo mạo, bây giờ lại lộ ra vài phần yếu ớt.

Mộc Cuồng Dương vẫn kiên quyết nói: “Nếu có dị thường thì lập tức nói cho ta biết.” Dứt lời nàng ngồi xuống đối diện Phó Thuần Phong, tiếp tục thanh tẩy ma tức trong cơ thể y. Phó Thuần Phong mở to mắt, chỉ thấy được y phục nàng ướt đẫm, bồng bềnh trong nước tựa mây trôi.

Thùng tắm đầy các vị thuốc song dáng người có lồi có lõm của nàng vẫn như ẩn như hiện, Phó Thuần Phong bỗng cảm thấy cả người bừng nóng, không khỏi nói: “Cuồng Dương, ngươi ra ngoài trước đi, bảo Bất Động Bồ Đề đến đây giúp ta.”

Mộc Cuồng Dương mặc kệ, “Đệ tử chân truyền của người đang ở đây, không cần làm phiền người khác.”

Phó Thuần Phong không lay chuyển được nàng, đành phải thôi. Sau khi thay bốn lượt nước, ma tức trong người Phó Thuần Phong mới rốt cuộc bài trừ hết. Quân Thiên Tử ngoài miệng không nói gì, nhưng trong bụng lại thầm bái phục trước tu vi của Mộc Cuồng Dương, tay nhanh nhảu chuẩn bị cháo thuốc để Mộc Cuồng Dương đút cho Phó Thuần Phong.

Phó Thuần Phong nghiêng đầu nói: “Chuyện này cứ để đệ tử cấp dưới tới làm, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ đi.”

Mộc Cuồng Dương thắc mắc: “Bình thường sư tôn đâu có lắm lời thế này, hôm nay làm sao vậy?”

Phó Thuần Phong im lặng không đáp, để Mộc Cuồng Dương múc cháo bón cho mình. Lúc này bên ngoài đột nhiên có người bước vào, Phó Thuần Phong và Mộc Cuồng Dương đồng loạt quay đầu nhìn, bất ngờ khi thấy người vừa tới lại chính là đạo lữ *hụt* trước kia của Phó Thuần Phong: sư cô Ngọc Nhu của Ngọc Lam Tảo.

Mộc Cuồng Dương mừng rỡ trong bụng, trước kia Ngọc Nhu và Phó Thuần Phong từng có ý định kết làm đạo lữ, trên dưới Tiên tông Cửu Uyên đều biết chuyện này, thiệp mời thậm chí còn được chuẩn bị xong, chỉ chờ phân phát ra ngoài nữa thôi.

Nhưng có một đêm, Phó Thuần Phong bị Mộc Cuồng Dương chuốc rượu say mèm, Ngọc Nhu vừa nóng ruột vừa giận, bỏ công chăm sóc y cả đêm.

Hai người chung phòng một đêm, sau đêm đó, Ngọc Nhu liền chia tay với Phó Thuần Phong.

Chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Mộc Cuồng Dương cũng không tiện hỏi Phó Thuần Phong. Dẫu gì cũng là chuyện cực kỳ khó mở miệng, ngộ nhỡ liên quan tới tôn nghiêm giống đực của y thì sao?

Từ đó về sau, Ngọc Nhu chưa từng gặp lại Phó Thuần Phong lần nào. Phó Thuần Phong cũng không chủ động đi tìm nàng. Nhưng giữa hai người cũng không tính là trở mặt thành thù, chí ít mỗi lần nhắc tới y, Ngọc Nhu cũng chỉ như nhắc tới một vị bằng hữu bình thường.

Vậy mà bây giờ Ngọc Nhu lại chịu tự mình tới đây, Mộc Cuồng Dương lập tức tặng vị trí lại cho ‘sư nương’. Phó Thuần Phong thật sự không động đậy nổi, đành cười khổ nói: “Hôm nay e rằng ta phải thất lễ rồi.”

Ngọc Nhu không đi tới chiếm vị trí Mộc Cuồng Dương nhường cho mình, chỉ đứng cách một khoảng mà nói: “Huynh đã thất lễ từ lâu rồi, thêm lần này cũng chẳng tính là gì.”

Thấy hai người vẫn hòa nhã với nhau, Mộc Cuồng Dương thức thời bảo: “Ngọc sư cô với sư tôn hẳn có lời muốn nói, ta ra ngoài chuẩn bị thuốc cho sư tôn đây.”

Nàng vừa muốn đi, Ngọc Nhu lại cười nói: “Nghe nói Phó đại trưởng lão bị thương nên ta tới thăm một lát thôi, Mộc chưởng viện không cần tránh mặt.”

Mộc Cuồng Dương chỉ cho rằng đối phương khách khí, làm gì chịu ở lại làm gậy thọc bánh xe chứ? Vì vậy nàng xua tay nói: “Ta thật sự phải đi chuẩn bị thuốc mà, thỉnh cầu Ngọc sư cô trông chừng sư tôn hộ.” Dứt lời nàng liền đi thẳng ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngọc Nhu cầm lấy bát cháo thuốc Mộc Cuồng Dương đặt trên bàn, tiếp tục bón cho Phó Thuần Phong.

Phó Thuần Phong thở dài một hơi, hỏi: “Sao muội lại đến đây?”

Ngọc Nhu nói: “Nghe nói huynh bị thương nặng, ít nhiều gì ta cũng thấy lo lắng.”

Phó Thuần Phong ngập ngừng: “Ngọc Nhu, chuyện trước đây… xin lỗi.”

Ngọc Nhu tiếp tục bón cháo cho y, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, khí chất hoàn toàn tương xứng với tên mình, “Nhiều năm trôi qua như vậy, kỳ thật ra vẫn luôn muốn hỏi huynh, chuyện năm đó… rốt cuộc là huynh… hay là ta nhạy cảm quá mức?”

Phó Thuần Phong nói: “Đương nhiên là do muội quá nhạy cảm, ta và nàng ấy là sư đồ, ta lại sắp cùng muội kết làm đạo lữ, làm sao có thể ôm suy nghĩ khác chứ?”

Ngọc Nhu nói: “Trước đó ta không tin. Nhưng nhiều năm như vậy, hai người các huynh vẫn không thấy tiến triển, trong khi ta lại có chút dao động.”

Phó Thuần Phong: “Ngọc Nhu, hôm đó ta uống say, đã nói linh tinh cái gì chính bản thân ta cũng không hề có ấn tượng. Nhưng ta và muội quen biết nhau từ bé, nói tới đạo lữ, trong lòng ta muội luôn là lựa chọn duy nhất.”

Ngọc Nhu: “Thôi, đã qua nhiều năm như vậy, còn nói những lời này làm gì.”

Cũng phải… Phó Thuần Phong cúi đầu nhìn xuống, “Là ta không phải, hôm nay cảm ơn muội đã tới thăm.”

Ngọc Nhu bón nốt chén cháo thuốc cho y rồi bảo: “Đừng nói thế, tốt xấu gì ta và huynh gì vẫn luôn là bằng hữu tốt.”

Phó Thuần Phong cười đáp lại, tầng băng mỏng giữa hai người rốt cuộc như vỡ ra, đưa cả hai trở về thời thiếu niên tràn đầy sức sống.

_________oOo_________

Tại uyển cư dành cho khách, Húc Họa đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

Hai tay Thiên Cù Tử lại được bó xương, lần này tốn thời gian xử lý hơn rất nhiều; trong khi đó hóa thân chỉ bị thương nhẹ. Tái Sương Quy vẫn đang ngờ vực dò xét hóa thân, rõ ràng ông chưa bao giờ gặp người này, nhưng nhìn diện mạo hình dáng thì cứ thấy quen quen.

Hóa thân thấp thỏm đứng một bên, đương nhiên nhận ra được ánh mắt của Tái Sương Quy, không khỏi chột dạ tìm cách tránh đi.

Tái Sương Quy rốt cuộc không nhịn được nữa, chất vấn: “Ngươi là ai, có thiệp mời của Cửu Uyên không?”

Ơ, không có… hóa thân của Thiên Cù Tử ngập ngừng đáp: “Ta…”

Tái Sương Quy nhíu mày, hiển nhiên không vừa lòng với vẻ lấm la lấm lét của đối phương. Quân Thiên Tử bên cạnh bước tới xem xét vết thương trên ngực hóa thân, nhưng chỉ vừa chạm tay vào, vị đệ nhất Y tu này lập tức liếc nhìn hóa thân bằng ánh mắt sững sờ lẫn quái lạ.

Tái Sương Quy đương nhiên nhận ra được, lập tức hỏi: “Quân chưởng viện, làm sao vậy?”

Quân Thiên Tử do dự không biết có nên nói hay không, Thiên Cù Tử đành tự thân lên tiếng: “Sư tôn, đây chỉ là một hóa thân của ta mà thôi.”

Chàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc… hóa thân tách rời thực thể?!

Chưởng viện các nhánh đều rối rít vây quanh quan sát. Trước ngực hóa thân bị Doanh Trì đâm thủng, máu thịt chẳng có chỗ nào không giống thân thể thật cả. Cả đám trầm trồ cảm thán không thôi.

Chỉ có Cửu Trản Đăng hỏi một vấn đề liên quan tới thuật pháp: “Làm sao Doanh Trì lại lẻn được vào tận Khổ Trúc Lâm bắt giữ hóa thân của ngươi thế? Pháp trận ở Khổ Trúc Lâm xảy ra vấn đề, hay là cơ quan của Khí tông có sơ hở?”

Y vừa nói vậy, ngay lập tức cả Điển Xuân Y cũng nghiêm túc lại. Đêm qua mọi người đều biết bổn tôn của Thiên Cù Tử ngụ tại Sương Trọng Cư, nếu chỗ ở của chưởng viện Âm Dương viện mà dễ dàng bị Ma tôn xâm nhập như thế thì quả thật là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Thiên Cù Tử đỏ ửng mặt, nói: “Cấm chế của Khổ Trúc Lâm không có vấn đề.” Cả đám đều nhìn chàng chăm chăm, Tái Sương Quy lập tức sa sầm mặt… Ông đương nhiên có thể đoán được là đã xảy ra chuyện gì, Thiên Cù Tử nhất định đã dùng hóa thân đi hú hí với Húc Họa.

Đứa đồ đệ này, vì một nữ nhân mà bắt đầu học thói lừa thầy dối bạn rồi kìa!

Nhưng ông cũng chỉ có thể đứng ra giải vây thôi, dù sao nếu để lộ sự thật, Thiên Cù Tử sẽ bị bất lợi vô cùng. Dẫu gì Húc Họa cũng là Ma khôi, Ma khôi là cư dân của thánh vực Thiên Ma, nghiêm chỉnh mà nói thì hiện giờ nàng vẫn tính là Ma tộc. Nếu không phải bởi vì Ma khôi có thể chất đặc biệt, bây giờ hai bên vẫn chính là tử địch.

Cho nên ông nói: “Đêm qua thiếu thốn nhân thủ, có lẽ Hề chưởng viện dùng hóa thân tuần tra quanh núi.”

Thiên Cù Tử thầm thở phào, chàng hiển nhiên cũng không muốn nói ra sự thật khiến danh tiết của Húc Họa bị tổn hại, vì thế lập tức gật đầu: “Không sai.”

Cả đám hiểu ra, tiếp tục vây quanh hóa thân sờ nắn khắp nơi với ánh mắt tò mò. Ấn đường của Thiên Cù Tử nhăn tít, cho dù là hóa thân thì chàng cũng không thích bị người khác thân cận như vậy.

Thấy đệ tử nhà mình sắp thành linh vật hiếm có tới nơi, Tái Sương Quy liền nói: “Bôi thuốc xong thì trở về đi, hóa thân quý giá, cần phải bảo vệ kỹ càng, về sau không được sơ suất để y mạo hiểm kiểu đó nữa.”

Thiên Cù Tử khẽ *vâng* đáp lại, Điển Xuân Y lại nói: “Khi nào thương thế của hóa thân lành lại, tới sân đấu luyện đánh một ván.”

Thiên Cù Tử chau mày, “Y chỉ có vẻn vẹn ba thành tu vi thôi.”

Điển Xuân Y ném cho chàng một cái nhìn u oán… lần trước ngươi đột nhiên nổi điên, đã làm gì với ta ở trong pháp trận quên rồi à? Cứ vậy cho qua?

Nhận được cái nhìn này, Thiên Cù Tử đành nói: “Ngươi chọn thời gian đi.”

Chàng vừa dứt lời, những người còn lại nào chịu để yên, đương nhiên đều nhao nhao đòi hẹn tỷ thí. Thiên Cù Tử đồng ý với tất cả, chỉ đặt điều kiện là không ở trong hai ngày này. Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến sẽ diễn ra trong ba ngày, phần lớn thời gian của hai ngày để cho các tông môn giao lưu pháp thuật và làm quen với đệ tử đời sau, thắt chặt thêm tình cảm.

Đương nhiên, đối với Hề chưởng viện thì còn một lý do quan trọng khác nữa.

Hóa thân xử lý vết thương trên ngực xong liền rời khỏi phòng ngay. Nhóm chưởng viện tuy không nỡ, nhưng ngẫm lại thấy vẫn còn nhiều thời gian, hơn nữa vật quý giá như vậy lại đang bị thương, tất nhiên không thể quấy nhiễu. Bọn họ đều là người thất tình đạt lý hết đấy.

Hóa thân của Hề chưởng viện vừa ra khỏi Y tông, lập tức thẳng bước về phía uyển cư dành cho khách.

Ầm ĩ gần cả đêm, tuy trời đã gần sáng, nhưng bởi vì đêm qua không được tròn giấc, cho nên khách khứa đều còn đang say giấc, có rất ít người yêu thích không khí nhộn nhịp mà tiệc tùng thâu đêm.

Lần đầu tiên thịnh yến của Cửu Uyên bị phá bĩnh, chủ nhà không có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho khách, nên tùy khách đến nhà ăn tự túc, đến giữa trưa mới đồng loạt khai tiệc.

Hề chưởng viện vội vàng rảo bước đến một góc hẻo lánh của uyển cư dành cho khách, phòng của Khôi thủ Họa Thành tọa lạc ở đây. Bởi vì xung quanh đông người nhiều tai mắt, chàng quyết định không gõ cửa mà vào thẳng phòng.

Húc Họa vẫn còn ngủ, Thần Ma Chi Tức đã trở về, đang đậu bên gối nàng. Nàng đương nhiên biết Thiên Cù Tử vào đây, nhưng mặt cũng chỉ hơi hé ra rồi nhanh chóng nhắm lại, hỏi một câu gọn lỏn: “Thương thế trên tay sao rồi?”

Nàng không quan tâm thắng thua, bởi vì bất kể có thực lực thế nào, Doanh Trì cũng tuyệt đối không có thời gian tỷ thí đến cùng với Thiên Cù Tử. Hôm nay tinh anh của Huyền môn đều tụ tập ở đây, kéo dài thời gian sẽ vô cùng bất lợi cho Ma tộc.

Cho dù không cam tâm, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua.

“Quân Thiên Tử đang chữa trị, không vấn đề gì.” Hóa thân khẽ đáp, sau đó ngồi xuống ở mép giường, thoáng do dự rồi cuối cùng vẫn cởi ngoại bào tụt giày ra, chuẩn bị lên giường nằm. Mặt chàng ửng đỏ, Húc Họa không ngăn cản làm chàng mừng muốn nhảy cẫng.

Húc Họa quả thực không bài xích chàng, thậm chí còn tiện tay nhấc một góc chăn lên để chàng vui vào. Hề chưởng viện chỉ cảm thấy trên lưng mọc ra đôi cánh, hớn hở đập đập khiến cả người sắp bay lên luôn rồi.

Chàng không hề có cử chỉ táo tợn nào, có thể nằm bên cạnh nàng chàng đã thỏa mãn lắm rồi. Húc Họa hiển nhiên cũng chẳng có ý định gì khác, trời sáng tới nơi rồi. Bởi vì nàng đang mơ màng ngủ, cho nên hai má đỏ hồng như mật đào, nổi bật trên da thịt trắng sứ, trông vô cùng mê người.

Thiên Cù Tử không nhịn được đưa tay ra, dịu dàng chạm vào má nàng.

Húc Họa giữ tay chàng lại, nói: “Sắp sáng rồi, xin Hề chưởng viện thu hồi tạp niệm.”

Thiên Cù Tử để mặc tay mình nằm trong lòng bàn tay ngọc thon mềm của nàng, hơi nuốt cổ họng một cái rồi nhẹ giọng đáp: “Trưởng tộc dạy rất đúng.”

Húc Họa vẫn không buông tay chàng ra, cứ thế áp một bên gò má lên nó, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Thiên Cù Tử không dám mảy may cử động, sợ sẽ quấy nhiễu mộng đẹp của nàng. Vết thương trên người hóa thân và bổn giao thoa, đau nhức thế nào không cần nói cũng hiểu được, nhưng mỹ nhân gần trong gang tấc, từng đợi hương thơm xộc vào mũi đủ để xoa dịu nỗi đau, công hiệu hơn cả linh đan.

Cùng lúc ấy, Tái Sương Quy đại trưởng lão đương nhiên có vô số lời muốn nói với đệ tử nhà mình. Ông vừa đưa bổn tôn của Thiên Cù Tử trở về Khổ Trúc Lâm vừa hỏi: “Hóa thân kia tu được từ khi nào thế? Còn ai khác biết chuyện này nữa?”

Thiên Cù Tử đành đáp thật: “Đã hơn trăm năm rồi, chỉ là xưa nay vẫn luôn cất ở mật thất, chưa cho đi lại bên ngoài.”

Tái Sương Quy hết sức hài lòng với sự cẩn trọng che giấu của đệ tử, “Hóa thân chính là sinh mạng thứ hai, về sau nếu gặp được cơ duyên, ngươi sẽ có tới hai cơ hội thăng thiên hóa thần. Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Nhưng vừa về tới Khổ Trúc Lâm, Tái Sương Quy đại trưởng lão lập tức thay đổi sắc mặt, không thấy hóa thân của Thiên Cù Tử đâu cả… thần sắc của ông càng lúc càng đen hơn, “Người đâu rồi hả?!”

Thiên Cù Tử cúi đầu không đáp, Tái Sương Quy đại trưởng lão nổi trận lôi đình, “Ta thấy đời này của ngươi thật sự phải thua trên người của nữ nhân kia rồi!”

Hóa thân của Hề chưởng viện ngủ cùng Húc Họa, hai người nằm sách cạnh nhau, hơi thở mang mùi hoa quế ấm áp của nàng nhẹ nhàng phả vào mặt chàng. Chàng nhích lại gần hơn một chút, sờ đôi môi mềm mại của nàng, thần hồn đều bay lên chín tầng mây rồi, làm gì còn tâm trí chú ý tới cơn giận và lời mắng mỏ của sư tôn nhà mình nữa.

Trong khi đó, tại Đao tông.

Phó đại trưởng lão nói chuyện với Ngọc Nhu được một lát thì trời sáng. Sau khi Ngọc Nhu đứng dậy cáo từ, Mộc Cuồng Dương vui vẻ bước vào, “Xem ra tơ hồng của sư tôn lại rục rịch rồi, duyên cũ nhiều năm rốt cuộc cũng trở về, chúc mừng chúc mừng.”

Phó Thuần Phong quái lạ liếc nhìn cô nàng… Cũng phải, cô nhóc này không biết rõ chân tướng chuyện năm đó… “Nói bậy bạ gì đó.”

Mộc Cuồng Dương bưng chén thuốc vào, Quân Thiên Tử mới xem bệnh cho Thiên Cù Tử xong cũng vừa tới, thấy ma tức trong người Phó Thuần Phong đã được bài trừ sạch sẽ thì vô cùng hài lòng.

Nói thế nào thì cũng vừa trải qua một đêm giày vò, Phó đại trưởng lão đương nhiên mệt mỏi, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Mộc Cuồng Dương lật gối ở đầu giường lấy đan dược mình có lòng tặng cho sư tôn lần trước ra, hỏi: “Quân Thiên Tử, đan được này là do ngươi đích thân chế ra đúng không?”

Quân Thiên Tử liếc nhìn, vừa trông thấy đan dược kia liền lập tức cứng ngắc toàn thân, “Thứ này… làm sao lại ở trong tay cô thế?”

Mộc Cuồng Dương đáp: “Một người bạn tặng cho. Bây giờ để sư tôn dùng được không?”

Quân Thiên Tử lộ vẻ mặt phức tạp, “Phó đại trưởng lão? Bây… bây giờ à?”

Mộc Cuồng Dương thắc mắc: “Không phù hợp?”

Quân Thiên Tử khẽ lắc đầu, “Không hẳn. Thuốc này tính ấm lại bổ dưỡng, không có tổn thương gì cho cơ thể, người đang suy yếu vẫn có thể dùng.” Chỉ là hiện giờ ăn thứ này… hình như hơi…

Mộc Cuồng Dương vui vẻ cười, “Vậy là tốt rồi.”

Nàng đỡ Phó Thuần Phong dậy, chuẩn bị cho y uống thuốc, Quân Thiên Tử vội vàng bảo: “Chờ chút!”

Mộc Cuồng Dương tỏ ra khó hiểu, “Chờ cái gì?”

Quân Thiên Tử cuống cuồng nhấc chân, “Chờ ta đi đã.” Vừa nói y vừa nhanh chóng ra ngoài, còn tiện tay khép cửa phòng lại. Mộc Cuồng Dương thật sự chẳng hiểu nổi… người ta uống thuốc mà ngươi chạy cái gì? Đồ thần kinh!

Mộc Cuồng Dương cẩn thận rót nước vào chén, “Mời sư tôn ăn đan dược này, về sau có rảnh đồ nhi lại tìm Quân Thiên Tử xin thêm cho người.”

Phó Thuần Phong thở dài, nói: “Nha đầu ngươi luôn lỗ mãng, cũng may tâm tư vẫn tính là thuần khiết hiếu thảo, vi sư rốt cuộc cũng không uống công dạy dỗ ngươi nhiều năm như vậy.”

… Quân Thiên Tử đóng cửa lại rồi vẫn không nhịn được nghe lỏm trúng câu này, lập tức cảm thấy liêm sỉ của mình bị bôi đen tệ hại.

Ôi trời ơi, thuần phong bại hoại, thuần phong bại hoại kìa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom