Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Rau thơm và đậu phộng
Thư ký Kiều hằng ngày đã trăm công nghìn việc, tuy rãng không phải làm quần quật như Phong tổng giám đốc, cô đương nhiên không dám so công việc với ông chủ rồi.
Thế nhưng tính ra cô cũng không phải là rảnh rỗi hay là ít công chuyện để làm.
Vậy mà giờ đây ngoài công việc hành chính ra, Kiều Lệ Doanh còn kiêm luôn việc nấu cơm trưa và nhiệm vụ nhặt rau thơm, nhặt hạt đậu, nhặt cả củ cải, xu xu, cà rốt...
tỉ tỈ các thứ mà Phong tổng giám đốc không thích ăn ra.
Quan trọng là Kiều Lệ Doanh đã từng nói với Phong Thế Quân rằng ngài không thích cái gì xin hãy nói cho cô biết, để khi nấu ăn cô sẽ chừa ra không đụng tới mấy loại đó.
Nhưng không, Phong tổng đã lạnh lùng ngồi trên cái ghế tổng giám đốc kia, vẻ mặt lãnh đạm cùng với giọng nói trầm thấp không tìm ra chút hơi ấm: "Cứ nấu đi, cái gì không thích thì tôi sẽ nhờ em nhặt ra sau"
Kiều Lệ Doanh ngửa đầu lên trời than: "Cứu!"
Nhưng ông trời không chịu thấu cho nỗi lòng của người làm công như cô, ông trời nhất quyết để cho Phong tổng giám đốc hành hạ Kiều Lệ Doanh đến người không ra người, ma không ra mai! Kể từ ngày đầu tiên ở trong phòng tổng giám đốc gắp rau ngò gai ra tới nay đã được hơn một tháng rồi.
Kiều Lệ Doanh vẫn là cái phận con rệp, từ nhỏ thì bị bạn học ăn hiếp, lớn lên đi làm, cứ tưởng bị đồng nghiệp bắt nạt đã là bất hạnh lắm rồi.
Nào có ngờ đâu...
đến cả sếp tống cũng xem cô là đầy tớ mà sai bảo luôn.
Bình thường thư ký giống như cô bị sếp hành cũng không có gì lạ, chỉ là Kiều Lệ Doanh cảm thấy bản thân mình so với người khác dường như còn bất hạnh hơi một chút.
Bởi vì có thư ký nào mà phải gắp rau thơm, nhặt đậu phộng như cô không cơ chứ! Nấu ăn không phiền phức, nhưng gắp từng cọng rau, nhặt từng hạt đậu thì thực sự rất kinh khủng mà, chẳng những thế điều này cứ lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác.
Kiều Lệ Doanh cảm thấy tuyệt vọng...
cô rốt cuộc cũng hiểu ra được câu "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn"
là như thế nào.
Vậy ra Phong Thế Quân không thể nào quên được cái tát trời giáng ngày hôm đó của Kiều Lệ Doanh, thế nên năm lần bảy lượt anh ta cứ làm khó cô.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, chứ Kiều Lệ Doanh làm gì phản bác lại được, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu cúc cung tận tụy với quân vương mà thôi.
"Đã gắp xong đậu phộng chưa."
VietWriter.vn
Phong Thế Quân mắt vẫn nhìn vào tập văn kiện nhưng hoàn toàn không quên Kiều Lệ Doanh đang làm nhiệm vụ.
Kiều Lệ Doanh trong lòng khóc thầm, nhưng ở ngoài vẫn hùng dũng như chiến binh ra trận: "Đã gắp ra xong rồi, Phong tống, ngài có thể dùng cơm"
"Ừ"
Phong Thế Quân nhàn nhạt trả lời.
Ký tên ở tập văn kiện, anh gấp gọn lại rồi mới đi tới bàn tiếp khách để ăn cơm cũng Kiều Lệ Doanh.
"Làm tốt lắm, nhặt rất sạch."
Phong Thế Quân không tiếc lời khen ngợi Kiều Lệ Doanh nhặt thức ăn rất sạch sẽ.
Đây chính là thói quen của tổng tài Phong thị, luôn khen ngợi Kiều Lệ Doanh mỗi khi cô làm việc tốt.
Nhưng lời khen này hoàn toàn chẳng thể lấy làm động lực được, mỗi lần được khen, đối với Kiều Lệ Doanh chẳng khác nào là địa ngục mở rộng cửa chờ cô nhảy xuống...
Phong tổng giám đốc à, ngài đây khen tôi có phải là muốn tôi tương lai sau này cứ thế mãi mãi nhặt thức ăn cho ngài hay không hả...
Cơn ai oán của Kiều Lệ Doanh kêu trời không thấu kêu đất không nghe.
"Ăn nhiều vào một chút"
Phong Thế Quân lại như mọi ngày gắp thêm thức ăn cho Kiều Lệ Doanh, săn sóc cô tận tình lắm.
Mà Kiều Lệ Doanh không hề cảm thấy hành động của Phong Thế Quân là mờ ám, bởi vì trong đầu cô giờ đây chỉ nghĩ tới chuyện Phong Thế Quân vì cái tát hôm trước mới hành hạ cô ở lại phòng anh ăn trưa, sau đó lâu lâu ban phát chút lòng thương.
Hai người cứ thế ăn cơm, từ ngày này qua ngày nọ, mỗi người đều có những suy tư riêng.
"Phong tổng à, ngài đừng có gắp thức ăn cho tôi nữa, ngài ăn nhiều vào một chút"
mắt thấy Phong Thế Quân gắp thức ăn cho mình, Kiều Lệ Doanh liên vội nói.
Kiều Lệ Doanh như mếu mà cầu xin với Phong Thế Quân, cô thực sự bị cái đãi ngộ quá tốt này từ Phong Thế Quân mà hoảng sợ.
Ai nói được sếp trên ưu ái cho thì sướng chứ, riêng Kiều Lệ Doanh cảm thấy điều này nó kinh khủng quá chừng, cô hoàn toàn không có ham vào.
"Vậy em cũng gắp thức ăn cho tôi đi"
Phong tổng đúng là Phong tổng, rất biết cách hành hạ người khác.
"Vậy...
Kiều Lệ Doanh ậm ừ, muốn tìm cái đũa sạch khác để gắp thức ăn cho Phong Thế Quân, bởi vì đũa của cô đã ăn qua rồi.
Nhưng kiếm mãi cũng không tìm ra cái đũa sạch, cô nhìn Phong Thế Quân, nhỏ giọng.
"Ngài cho tôi mượn đũa của ngài đi, tôi gắp giúp ngài"
Thấy Kiều Lệ Doanh ngại ngùng thì Phong Thế Quân cười khẽ, dịu dàng nói với cô: "Gắp bằng đũa của em là được rồi"
"Ơ nhưng..."
Kiều Lệ Doanh đỏ hết cả mặt, cô ấp a ấp úng: "Đũa- đũa này..."
"Thì sao?"
"Tôi đã dùng qua rồi nên.."
Kiều Lệ Doanh trộm nuốt một ngụm nước bọt, ngại đến đỏ mặt.
Trời ạ, Phong tổng giám đốc, anh đừng dọa tôi mà.
Phong Thế Quân hoàn toàn không quan tâm đến đũa đã bị Kiều Lệ Doanh dùng qua, anh dửng dưng đáp lại.
"Không sao, tôi không để ý nước bọt của em"
*.."
Phong tổng à, là tôi để ý! Kiều Lệ Doanh trong lòng rơi nước mắt ròng ròng, mà ở ngoài không phản bác được.
Cô muốn trở đầu đũa để gắp nhưng Phong Thế Quân cũng ngăn lại: "Đã bảo không sao, em cứ gắp cho tôi đi"
"Vâng..."
Được, phận làm nhân viên thì phải chịu cảnh thấp cổ bé họng...
Kiều Lệ Doanh hiểu mà.
Hai người ăn cơm trưa chung, anh gắp một đũa cho tôi thì tôi cũng phải kính dâng lên anh một đũa khác, Kiều Lệ Doanh ăn một bữa trưa mà vã hết mồ hôi lạnh.
Đã thể, nhớ lại lần đầu tiên ăn cơm trưa cùng Phong Thế Quân, anh ta vì không cho cô ăn nhanh mà bắt cô theo sát tiến độ ăn của anh ta.
Anh ta nâng đũa nào thì cô cũng phải làm theo như vậy, anh ta nhai bao lâu thì cô cũng phải nhai bấy lâu.
Kiều Lệ Doanh cảm thấy làm thư ký thật sự quá khổ sở.
"Phong tổng này, hay là về sau tôi không nấu những món có liên quan đến đậu phộng, rau thơm, các loại xu xu cà rốt nữa có được không? Tôi thấy ngài cũng không thích ăn.."
Chẳng đợi Kiều Lệ Doanh phải nói xong, Phong Thế Quân đã cắt ngang: "Không sao"
Kiều Lệ Doanh lại khóc thầm...
Phong tổng à, thật ra trong lòng tôi cũng không phải là vì nghĩ cho anh nên mới không nấu mấy món đó đâu, thật ra tôi là vì chính tôi mà thôi.
"Vậy...
hay là tôi không cho các loại rau và đậu anh không thích vào món ăn nữa là được."
"Cũng không cần như thế"
Phong Thế Quân vẫn như lần trước nhanh chóng cắt lời Kiều Lệ Doanh.
Anh nghiêng mặt nhìn Kiều Lệ Doanh, mỉm cười dịu dàng: "Những món như sườn xào chua ngọt bỏ thêm chút rau ngò gai thì tăng thêm hương vị.
Hoặc là canh này, giò heo hầm đậu phộng, đậu phộng là chủ đạo cần phải có"
Nghe Phong Thế Quân nói Kiều Lệ Doanh cũng không phản bác được, người nấu ăn như Kiều Lệ Doanh đương nhiên hiểu nếu bỏ ra không nấu chung thì sẽ không đậm đà đủ vị.
Nhưng cô cũng hết cách...
ngày nào cũng nhặt thức ăn nên Kiều Lệ Doanh sinh ra lười biếng muốn trốn việc mà thôi.
"Tôi không thích ăn chứ không phải là không ăn được, vậy nên Kiểu tiểu thư không cần lo lắng cho tôi"
Nói đến đây Phong tổng giám đốc lại nở nụ cười tà mị, làm cho sống lưng của Kiều Lệ Doanh lạnh toát.
"..Kiều Lệ Doanh rốt cuộc không đấu nổi tổng tài, cuối cùng đành ôm đau thương mà gật đầu: "Phong tổng...ngài đúng là biết thưởng thức"
Thế nhưng tính ra cô cũng không phải là rảnh rỗi hay là ít công chuyện để làm.
Vậy mà giờ đây ngoài công việc hành chính ra, Kiều Lệ Doanh còn kiêm luôn việc nấu cơm trưa và nhiệm vụ nhặt rau thơm, nhặt hạt đậu, nhặt cả củ cải, xu xu, cà rốt...
tỉ tỈ các thứ mà Phong tổng giám đốc không thích ăn ra.
Quan trọng là Kiều Lệ Doanh đã từng nói với Phong Thế Quân rằng ngài không thích cái gì xin hãy nói cho cô biết, để khi nấu ăn cô sẽ chừa ra không đụng tới mấy loại đó.
Nhưng không, Phong tổng đã lạnh lùng ngồi trên cái ghế tổng giám đốc kia, vẻ mặt lãnh đạm cùng với giọng nói trầm thấp không tìm ra chút hơi ấm: "Cứ nấu đi, cái gì không thích thì tôi sẽ nhờ em nhặt ra sau"
Kiều Lệ Doanh ngửa đầu lên trời than: "Cứu!"
Nhưng ông trời không chịu thấu cho nỗi lòng của người làm công như cô, ông trời nhất quyết để cho Phong tổng giám đốc hành hạ Kiều Lệ Doanh đến người không ra người, ma không ra mai! Kể từ ngày đầu tiên ở trong phòng tổng giám đốc gắp rau ngò gai ra tới nay đã được hơn một tháng rồi.
Kiều Lệ Doanh vẫn là cái phận con rệp, từ nhỏ thì bị bạn học ăn hiếp, lớn lên đi làm, cứ tưởng bị đồng nghiệp bắt nạt đã là bất hạnh lắm rồi.
Nào có ngờ đâu...
đến cả sếp tống cũng xem cô là đầy tớ mà sai bảo luôn.
Bình thường thư ký giống như cô bị sếp hành cũng không có gì lạ, chỉ là Kiều Lệ Doanh cảm thấy bản thân mình so với người khác dường như còn bất hạnh hơi một chút.
Bởi vì có thư ký nào mà phải gắp rau thơm, nhặt đậu phộng như cô không cơ chứ! Nấu ăn không phiền phức, nhưng gắp từng cọng rau, nhặt từng hạt đậu thì thực sự rất kinh khủng mà, chẳng những thế điều này cứ lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác.
Kiều Lệ Doanh cảm thấy tuyệt vọng...
cô rốt cuộc cũng hiểu ra được câu "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn"
là như thế nào.
Vậy ra Phong Thế Quân không thể nào quên được cái tát trời giáng ngày hôm đó của Kiều Lệ Doanh, thế nên năm lần bảy lượt anh ta cứ làm khó cô.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, chứ Kiều Lệ Doanh làm gì phản bác lại được, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu cúc cung tận tụy với quân vương mà thôi.
"Đã gắp xong đậu phộng chưa."
VietWriter.vn
Phong Thế Quân mắt vẫn nhìn vào tập văn kiện nhưng hoàn toàn không quên Kiều Lệ Doanh đang làm nhiệm vụ.
Kiều Lệ Doanh trong lòng khóc thầm, nhưng ở ngoài vẫn hùng dũng như chiến binh ra trận: "Đã gắp ra xong rồi, Phong tống, ngài có thể dùng cơm"
"Ừ"
Phong Thế Quân nhàn nhạt trả lời.
Ký tên ở tập văn kiện, anh gấp gọn lại rồi mới đi tới bàn tiếp khách để ăn cơm cũng Kiều Lệ Doanh.
"Làm tốt lắm, nhặt rất sạch."
Phong Thế Quân không tiếc lời khen ngợi Kiều Lệ Doanh nhặt thức ăn rất sạch sẽ.
Đây chính là thói quen của tổng tài Phong thị, luôn khen ngợi Kiều Lệ Doanh mỗi khi cô làm việc tốt.
Nhưng lời khen này hoàn toàn chẳng thể lấy làm động lực được, mỗi lần được khen, đối với Kiều Lệ Doanh chẳng khác nào là địa ngục mở rộng cửa chờ cô nhảy xuống...
Phong tổng giám đốc à, ngài đây khen tôi có phải là muốn tôi tương lai sau này cứ thế mãi mãi nhặt thức ăn cho ngài hay không hả...
Cơn ai oán của Kiều Lệ Doanh kêu trời không thấu kêu đất không nghe.
"Ăn nhiều vào một chút"
Phong Thế Quân lại như mọi ngày gắp thêm thức ăn cho Kiều Lệ Doanh, săn sóc cô tận tình lắm.
Mà Kiều Lệ Doanh không hề cảm thấy hành động của Phong Thế Quân là mờ ám, bởi vì trong đầu cô giờ đây chỉ nghĩ tới chuyện Phong Thế Quân vì cái tát hôm trước mới hành hạ cô ở lại phòng anh ăn trưa, sau đó lâu lâu ban phát chút lòng thương.
Hai người cứ thế ăn cơm, từ ngày này qua ngày nọ, mỗi người đều có những suy tư riêng.
"Phong tổng à, ngài đừng có gắp thức ăn cho tôi nữa, ngài ăn nhiều vào một chút"
mắt thấy Phong Thế Quân gắp thức ăn cho mình, Kiều Lệ Doanh liên vội nói.
Kiều Lệ Doanh như mếu mà cầu xin với Phong Thế Quân, cô thực sự bị cái đãi ngộ quá tốt này từ Phong Thế Quân mà hoảng sợ.
Ai nói được sếp trên ưu ái cho thì sướng chứ, riêng Kiều Lệ Doanh cảm thấy điều này nó kinh khủng quá chừng, cô hoàn toàn không có ham vào.
"Vậy em cũng gắp thức ăn cho tôi đi"
Phong tổng đúng là Phong tổng, rất biết cách hành hạ người khác.
"Vậy...
Kiều Lệ Doanh ậm ừ, muốn tìm cái đũa sạch khác để gắp thức ăn cho Phong Thế Quân, bởi vì đũa của cô đã ăn qua rồi.
Nhưng kiếm mãi cũng không tìm ra cái đũa sạch, cô nhìn Phong Thế Quân, nhỏ giọng.
"Ngài cho tôi mượn đũa của ngài đi, tôi gắp giúp ngài"
Thấy Kiều Lệ Doanh ngại ngùng thì Phong Thế Quân cười khẽ, dịu dàng nói với cô: "Gắp bằng đũa của em là được rồi"
"Ơ nhưng..."
Kiều Lệ Doanh đỏ hết cả mặt, cô ấp a ấp úng: "Đũa- đũa này..."
"Thì sao?"
"Tôi đã dùng qua rồi nên.."
Kiều Lệ Doanh trộm nuốt một ngụm nước bọt, ngại đến đỏ mặt.
Trời ạ, Phong tổng giám đốc, anh đừng dọa tôi mà.
Phong Thế Quân hoàn toàn không quan tâm đến đũa đã bị Kiều Lệ Doanh dùng qua, anh dửng dưng đáp lại.
"Không sao, tôi không để ý nước bọt của em"
*.."
Phong tổng à, là tôi để ý! Kiều Lệ Doanh trong lòng rơi nước mắt ròng ròng, mà ở ngoài không phản bác được.
Cô muốn trở đầu đũa để gắp nhưng Phong Thế Quân cũng ngăn lại: "Đã bảo không sao, em cứ gắp cho tôi đi"
"Vâng..."
Được, phận làm nhân viên thì phải chịu cảnh thấp cổ bé họng...
Kiều Lệ Doanh hiểu mà.
Hai người ăn cơm trưa chung, anh gắp một đũa cho tôi thì tôi cũng phải kính dâng lên anh một đũa khác, Kiều Lệ Doanh ăn một bữa trưa mà vã hết mồ hôi lạnh.
Đã thể, nhớ lại lần đầu tiên ăn cơm trưa cùng Phong Thế Quân, anh ta vì không cho cô ăn nhanh mà bắt cô theo sát tiến độ ăn của anh ta.
Anh ta nâng đũa nào thì cô cũng phải làm theo như vậy, anh ta nhai bao lâu thì cô cũng phải nhai bấy lâu.
Kiều Lệ Doanh cảm thấy làm thư ký thật sự quá khổ sở.
"Phong tổng này, hay là về sau tôi không nấu những món có liên quan đến đậu phộng, rau thơm, các loại xu xu cà rốt nữa có được không? Tôi thấy ngài cũng không thích ăn.."
Chẳng đợi Kiều Lệ Doanh phải nói xong, Phong Thế Quân đã cắt ngang: "Không sao"
Kiều Lệ Doanh lại khóc thầm...
Phong tổng à, thật ra trong lòng tôi cũng không phải là vì nghĩ cho anh nên mới không nấu mấy món đó đâu, thật ra tôi là vì chính tôi mà thôi.
"Vậy...
hay là tôi không cho các loại rau và đậu anh không thích vào món ăn nữa là được."
"Cũng không cần như thế"
Phong Thế Quân vẫn như lần trước nhanh chóng cắt lời Kiều Lệ Doanh.
Anh nghiêng mặt nhìn Kiều Lệ Doanh, mỉm cười dịu dàng: "Những món như sườn xào chua ngọt bỏ thêm chút rau ngò gai thì tăng thêm hương vị.
Hoặc là canh này, giò heo hầm đậu phộng, đậu phộng là chủ đạo cần phải có"
Nghe Phong Thế Quân nói Kiều Lệ Doanh cũng không phản bác được, người nấu ăn như Kiều Lệ Doanh đương nhiên hiểu nếu bỏ ra không nấu chung thì sẽ không đậm đà đủ vị.
Nhưng cô cũng hết cách...
ngày nào cũng nhặt thức ăn nên Kiều Lệ Doanh sinh ra lười biếng muốn trốn việc mà thôi.
"Tôi không thích ăn chứ không phải là không ăn được, vậy nên Kiểu tiểu thư không cần lo lắng cho tôi"
Nói đến đây Phong tổng giám đốc lại nở nụ cười tà mị, làm cho sống lưng của Kiều Lệ Doanh lạnh toát.
"..Kiều Lệ Doanh rốt cuộc không đấu nổi tổng tài, cuối cùng đành ôm đau thương mà gật đầu: "Phong tổng...ngài đúng là biết thưởng thức"