Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
“Cậu mau lên đi, sắp tới giờ phỏng vấn rồi đó”
Kiều Lệ Doanh nói vào trong điện thoại, cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình, phát hiện chỉ có chưa đến nửa tiếng nữa là tới giờ phỏng vấn. “Tớ nghĩ là không kịp đầu..” Dương Ái Mỹ thở dài ngao ngán, cùng lúc này cô cũng nhìn lên
đồng hồ treo tường trong phòng mình.
“Nửa tiếng còn chưa tới, cậu nghĩ xem tớ bay tới làm sao được.”
Kiều Lệ Doanh thấy Dương Ái Mỹ lại có dấu hiệu muốn chùn bước, cô thở dài, cũng không còn lạ gì Dương Ái Mỹ ngoài miệng thì nói không muốn dựa dẫm vào gia đình, nhưng hành động thì lại chẳng khác nào người lười biếng.
“Vậy cậu.”
“Tớ sẽ ngủ tiếp vậy, hehe.” Dương Ái Mỹ cười nham nhở vào trong điện thoại, cũng không
thèm quan tâm hình tượng tiểu thư gia đình giàu có của mình. “Cậu đó, lại bỏ cuộc”
VietWriter.vn
“Thôi thôi... tớ xin lỗi mà”
“Hừ”
“Lần sau hứa sẽ đi phỏng vấn cùng cậu, tớ không ngủ quên nữa đâu!” Dương Ái Mỹ vẫn luôn miệng hứa hẹn, cũng không để ý là cô nàng đang nói gở. Kiều Lệ Doanh sững cả người, cô tuy hơi giận nhưng lại không nỡ mắng nhỏ bạn thân. Sau cùng đành phải cúp máy, muốn tới nơi phỏng vấn.
“Thôi vậy, tớ tắt máy đây. Lát nữa cậu tới đón tớ nhé”
“Ừm! Lát nữa tớ tới đón cậu, giờ thì... cố lên nhé Doanh Doanh yêu dấu”
Kiều Lệ Doanh thở dài một hơi, sau khi tắt máy, cho điện thoại vào túi áo thì tiếp tục đến nơi
phỏng vấn.
Hoàn cảnh trái ngược nhau là vậy, cô cần tiền cần việc thì phải cố thôi, không thể oán trách
ai được.
Đúng là Dương Ái Mỹ bạn thân cô, cô gái này vô lo vô nghĩ, biết là không có ý gì xấu xa, nhưng lại nói một câu khiến lòng Kiều Lệ Doanh nặng nề vô cùng. Còn nói là lần sau đi phỏng vấn cùng cô sẽ không ngủ quên? Lần sau à? Không phải là đang nói gở Kiều Lệ Doanh hôm nay cũng sẽ không vượt qua được vòng phỏng vấn hay sao?
Kiều Lệ Doanh thở dài một hơi, cô biết rõ bạn thân của mình không có nghĩ nhiều trước khi nói đâu. Nhưng là một người nhạy cảm, Kiều Lệ Doanh hiện tại tâm trạng rất không tốt.
Mang theo CV phỏng vấn cùng với tấm bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi mà cô đạt được, Kiều Lệ Doanh cuối cùng cũng đến trước cửa Phong thị.
Trước cửa Phong thị là một đoàn người ăn mặc chỉnh tề đang xếp hàng dài đợi bên ngoài.
Điều này càng khiến cho Kiều Lệ Doanh mất hết sĩ khí của lúc đầu, cô cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, hai mắt cũng choáng váng vì cảnh tượng trước mắt.
Này thì chẳng khác nào là 1 chọi 1000 cả, nhìn xem, những người đang đứng xếp hàng kia liếc sơ qua cũng đủ thấy họ đầy vẻ tự tin và bản lĩnh.
Còn Kiều Lệ Doanh cô thì không được như thế... Kiều Lệ Doanh đã dành ra hai năm ở nhà vì thất nghiệp, bình thường ngoại trừ nhỏ bạn thân là Dương Ái Mỹ ra thì cũng không tiếp xúc nhiều với ai. Bây giờ mà bảo cô tự tin thể hiện chính mình, Kiều Lệ Doanh thực sự không biết
phải làm sao nữa.
Cũng không biết đã phải đứng ở bên ngoài chờ đợi trong bao lâu, mãi đến khi Kiều Lệ
Doanh vào được bên trong công ty thì trên mặt thiếu nữ lúc bấy giờ đã trắng bệch ra vì sợ rồi.
“Cô gái, xin mời đi theo tôi” Nhân viên điều phối duy trì vẻ điềm nhiên cùng hành động rất chuyên nghiệp mà chỉ dẫn
những ứng viên đi vào bên trong phòng họp.
Kiều Lệ Doanh trên trán hơi ẩn ẩn mồ hôi, cô nắm chặt trong tay CV phỏng vấn. Sáng sớm cô đã dành chút thời gian để trang điểm, tuy rằng lớp phấn son kia mỏng manh không đáng kể, nhưng hy vọng giờ đây có thể che bớt đi sự sợ hãi trong cô.
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự tin của Kiều Lệ Doanh, những ứng viên còn lại cho chức vụ
chuyên viên nghiên cứu thị trường nhìn Kiều Lệ Doanh với vẻ mặt đắc ý.
Kiều Lệ Doanh nói vào trong điện thoại, cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình, phát hiện chỉ có chưa đến nửa tiếng nữa là tới giờ phỏng vấn. “Tớ nghĩ là không kịp đầu..” Dương Ái Mỹ thở dài ngao ngán, cùng lúc này cô cũng nhìn lên
đồng hồ treo tường trong phòng mình.
“Nửa tiếng còn chưa tới, cậu nghĩ xem tớ bay tới làm sao được.”
Kiều Lệ Doanh thấy Dương Ái Mỹ lại có dấu hiệu muốn chùn bước, cô thở dài, cũng không còn lạ gì Dương Ái Mỹ ngoài miệng thì nói không muốn dựa dẫm vào gia đình, nhưng hành động thì lại chẳng khác nào người lười biếng.
“Vậy cậu.”
“Tớ sẽ ngủ tiếp vậy, hehe.” Dương Ái Mỹ cười nham nhở vào trong điện thoại, cũng không
thèm quan tâm hình tượng tiểu thư gia đình giàu có của mình. “Cậu đó, lại bỏ cuộc”
VietWriter.vn
“Thôi thôi... tớ xin lỗi mà”
“Hừ”
“Lần sau hứa sẽ đi phỏng vấn cùng cậu, tớ không ngủ quên nữa đâu!” Dương Ái Mỹ vẫn luôn miệng hứa hẹn, cũng không để ý là cô nàng đang nói gở. Kiều Lệ Doanh sững cả người, cô tuy hơi giận nhưng lại không nỡ mắng nhỏ bạn thân. Sau cùng đành phải cúp máy, muốn tới nơi phỏng vấn.
“Thôi vậy, tớ tắt máy đây. Lát nữa cậu tới đón tớ nhé”
“Ừm! Lát nữa tớ tới đón cậu, giờ thì... cố lên nhé Doanh Doanh yêu dấu”
Kiều Lệ Doanh thở dài một hơi, sau khi tắt máy, cho điện thoại vào túi áo thì tiếp tục đến nơi
phỏng vấn.
Hoàn cảnh trái ngược nhau là vậy, cô cần tiền cần việc thì phải cố thôi, không thể oán trách
ai được.
Đúng là Dương Ái Mỹ bạn thân cô, cô gái này vô lo vô nghĩ, biết là không có ý gì xấu xa, nhưng lại nói một câu khiến lòng Kiều Lệ Doanh nặng nề vô cùng. Còn nói là lần sau đi phỏng vấn cùng cô sẽ không ngủ quên? Lần sau à? Không phải là đang nói gở Kiều Lệ Doanh hôm nay cũng sẽ không vượt qua được vòng phỏng vấn hay sao?
Kiều Lệ Doanh thở dài một hơi, cô biết rõ bạn thân của mình không có nghĩ nhiều trước khi nói đâu. Nhưng là một người nhạy cảm, Kiều Lệ Doanh hiện tại tâm trạng rất không tốt.
Mang theo CV phỏng vấn cùng với tấm bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi mà cô đạt được, Kiều Lệ Doanh cuối cùng cũng đến trước cửa Phong thị.
Trước cửa Phong thị là một đoàn người ăn mặc chỉnh tề đang xếp hàng dài đợi bên ngoài.
Điều này càng khiến cho Kiều Lệ Doanh mất hết sĩ khí của lúc đầu, cô cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, hai mắt cũng choáng váng vì cảnh tượng trước mắt.
Này thì chẳng khác nào là 1 chọi 1000 cả, nhìn xem, những người đang đứng xếp hàng kia liếc sơ qua cũng đủ thấy họ đầy vẻ tự tin và bản lĩnh.
Còn Kiều Lệ Doanh cô thì không được như thế... Kiều Lệ Doanh đã dành ra hai năm ở nhà vì thất nghiệp, bình thường ngoại trừ nhỏ bạn thân là Dương Ái Mỹ ra thì cũng không tiếp xúc nhiều với ai. Bây giờ mà bảo cô tự tin thể hiện chính mình, Kiều Lệ Doanh thực sự không biết
phải làm sao nữa.
Cũng không biết đã phải đứng ở bên ngoài chờ đợi trong bao lâu, mãi đến khi Kiều Lệ
Doanh vào được bên trong công ty thì trên mặt thiếu nữ lúc bấy giờ đã trắng bệch ra vì sợ rồi.
“Cô gái, xin mời đi theo tôi” Nhân viên điều phối duy trì vẻ điềm nhiên cùng hành động rất chuyên nghiệp mà chỉ dẫn
những ứng viên đi vào bên trong phòng họp.
Kiều Lệ Doanh trên trán hơi ẩn ẩn mồ hôi, cô nắm chặt trong tay CV phỏng vấn. Sáng sớm cô đã dành chút thời gian để trang điểm, tuy rằng lớp phấn son kia mỏng manh không đáng kể, nhưng hy vọng giờ đây có thể che bớt đi sự sợ hãi trong cô.
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự tin của Kiều Lệ Doanh, những ứng viên còn lại cho chức vụ
chuyên viên nghiên cứu thị trường nhìn Kiều Lệ Doanh với vẻ mặt đắc ý.