Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Edit: Tiểu Màn Thầu
Sắp bước qua năm mới, khắp nơi trong trấn đều vang lên tiếng pháo nổ. Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm, điện thoại của Kiều Tịnh nhận được tin nhắn chúc tết của Diêu Diêu và Dương Diệu Nhiên.
Người trẻ tuổi thường hay ngủ trễ, chỉ có riêng Thời Trần đã sớm đi vào mộng đẹp. Khoảng 10 giờ tối, Thời Trần đã gọi điện thoại cho Kiều Tịnh, hai người trò chuyện một lúc, Thời Trần còn khuyên cô đi ngủ sớm.
Kiều Tịnh không hề buồn ngủ, nhưng bà ngoại đã lớn tuổi thường đi ngủ sớm. Chỉ còn một mình cô đón giao thừa thật không mấy thú vị, vì vậy cô chơi điện thoại một lúc liền đi ngủ.
Trong Wechat, Thời Trần có lập một nhóm chat riêng, bên trong có Diêu Diêu và Kiều Tịnh, còn có cả Dương Diệu Nhiên, người từng quay phim chung với Kiều Tịnh ở Hải Thị.
12 giờ đêm, trong nhóm chat phát đầy những tin chúc tết, vô cùng náo nhiệt. Kiều Tịnh trò chuyện cùng bọn họ một lúc, cơn buồn ngủ chợt ập đến.
Trong giấc mơ, xuất hiện nhiều hình ảnh hỗn loạn, trên cánh tay Kiều Tịnh có hai đường sinh mệnh nằm song song nhau, một đường sinh mệnh ở thế giới hiện thực, đường còn lại chính thế giới ảo này.
Dựa theo phân cảnh của nguyên thân, trước mắt Kiều Tịnh đã đi được nửa đường, nhưng đoạn đường cuối cùng có chút mơ hồ. Kiều Tịnh tập trung quan sát đường sinh mệnh trong thế giới này.
Trước khi cô chưa hoàn thành xong cốt truyện, thì cô không thể chết.
“Hệ thống, vì sao lại như vậy?” Trong mộng cảnh, cô bối rối hô lên một tiếng.
Không có ai đáp lại, Kiều Tịnh chớp mắt, hỏi: “Nếu tôi đi xong cốt truyện mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng căn bản hiện giờ tôi đã làm đúng theo như tình tiết của cốt truyện, có phải tôi được quyền rút khỏi giới giải trí hay không, tôi có thể tự sinh tự diệt? Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được giải thoát khỏi nơi đây đúng không?”
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên: [Chủ thể đã suy đoán chính xác, xin hãy tiếp tục đi hết cốt truyện, lỗ hổng ở thế giới này đã được cô sửa chửa phần nào. Chúc mừng cô đã xuất sắc đi đúng tiến trình,xin hãy tiếp tục cố gắng. Xin hết.]
Kiều Tịnh chợt tỉnh giấc, nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn tối đen, cô mở điện thoại lên xem thời giờ, vẫn chưa đến 5 giờ sáng. Căn phòng cách vách có tiếng động, hẳn là bà ngoại đã thức giấc.
Cô không tài nào ngủ tiếp, đành mở đèn lên, mang dép lê rời khỏi phòng.
“Tịnh Tịnh, sao cháu dậy sớm vậy? Mau vào phòng ngủ tiếp đi.” Bà ngoại đang chuẩn bị nấu nước, nhìn thấy Kiều Tịnh bước đến, bà hoà ái nói.
“Cháu không ngủ được nữa ạ, để cháu giúp bà chuẩn bị bữa sáng.” Kiều Tịnh tiến đến nhận lấy ấm nước, đặt lên bếp.
Trong lúc rửa mặt, cô vén tay áo lên, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một đường thẳng màu hồng nhạt.
Cô cẩn thận quan sát nói, đường thẳng này chạy dài đến tận cổ tay, độ dài khoảng mười lăm centimet, nhìn khá giống mạch máu nhỏ. Bởi vì cô có làn da trắng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó, cô sờ vào đó không hề có cảm giác đau đớn.
Cô chợt nhớ đến việc hai đường thẳng màu hồng nhạt xuất hiện trong mộng cảnh, thầm suy đoán, hẳn là sau khi đột phá tình tiết của cốt truyện, hệ thống đã tạo ra đường sinh mệnh này để tính xem thời gian của cô còn lại bao nhiêu.
Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, đành phải tiếp tục xem mọi chuyện sau này diễn biến như thế nào. Dù sau tương lai cũng sẽ cho cô một đáp án.
Kiều Tịnh vừa đánh răng, vừa hồi tưởng tình tiết tiếp theo của cốt truyện. Kỳ thật đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn cảm thấy phần ký ức của nguyên thân có chút thiếu hụt. Nhưng đêm qua trong mộng cảnh cô nhìn thấy diễn cảnh tiếp theo trong cốt truyện có chút rối loạn. Hiện giờ cô đã chia tay nam chính, cũng xem như đi được nửa đoạn đường.
Về sau nguyên thân sẽ trở nên độc ác, luôn tìm cách đối nghịch với nữ chính, sau đó là bị giết chết.
Kiều Tịnh không muốn trở nên độc ác, nếu nam nữ chính đã êm đẹp trở về với nhau, cô không cần phải cành mẹ đẻ cành con thêm làm gì. Cô chỉ là một nhân vật nữ phụ thừa thải, nam nữ chính không cần quan tâm đến cô làm gì!
Cho nên, cô phải tìm cách thoát thân khỏi giới giải trí, tìm một lý do hợp tình hợp lý không vi phạm quy tắc của cốt truyện là được.
Trong truyện, sau khi nguyên thân bị Thẩm Luân đuổi đi, nguyên thân đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Thẩm Luân nữa.
Mà đêm qua, lúc cô cho Thẩm Luân vào danh sách đen, hệ thống cũng không lên tiếng cảnh báo, như vậy chứng minh điều cô suy đoán là chính xác, cô và Thẩm Luân không cần phải gặp mặt nhau nữa.
Quả thực cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nếu đổi lại là nguyên thân sẽ vô cùng đau khổ, cô không yêu Thẩm Luân, cho nên cô chỉ cảm thấy bản thân mình được giải thoát.
Cô và anh, cuối cùng không cần phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa. Cả một ngày hôm nay, cô vui vẻ đi chúc tết cùng bà ngoại.
Lúc này, Thẩm gia ở Đế Đô.
Thẩm gia là một gia đình danh gia vọng tộc, ngày đầu năm mới có rất nhiều bà con thân thích đến đây chúc tết.
Thẩm Luân cầm lấy điện thoại, đi vòng qua đám người đó tìm một nơi yên tĩnh trong sân vườn, nhìn tài khoản Wechat của Kiều Tịnh
Anh lạnh mặt, lịch sử trò chuyện gần nhất của bọn họ chính là mấy ngày trước đó. Suốt cả một đêm, cô không hề nhắn một tin chúc tết nào gửi cho anh.
Hôm nay là mùng một tết, anh sẽ cho cô thêm một ngày nữa. Nếu cô biết điều, ngoan ngoãn nhắn một tin cho anh, thì anh sẽ lập tức tha thứ cho cô.
Thẩm Luân thầm nghĩ như vậy, sau đó lạnh mặt quay trở về phòng.
Trong thị trấn nhỏ ở Giang Nam, bầu không khí tết náo nhiệt hơn thành phố rất nhiều. Lần này Kiều Tịnh trở về, hàng xóm xung quanh đều đến nhà thăm hỏi, cô giống như trạng nguyên áo gấm về làng.
Dùng bữa sáng xong, không đợi bà ngoại dẫn cô đi chúc tết, đã có một số hàng xóm đến đây chúc tết gia đình bọn họ.
“Bà Kiều, cháu gái của bà thật tốt, về ăn tết vẫn không quên mua quà tặng cho chúng tôi, đúng là một cô cháu gái hiếu thuận, lại còn rất ngoan ngoãn.” Chị hàng xóm đi cùng chồng và hai người con đến đây chúc tết, Kiều Tịnh đã sớm chuẩn bị sẵn hai bao lì xì phát cho hai đứa bé.
Vẻ mặt chị hàng xóm có chút ngượng ngùng, vỗ vai hai đứa bé nói: “Mau nói cảm ơn chị đi.”
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp!”
Cậu bé thân hình hơi cao ngọt ngào lên tiếng, em gái nhỏ cũng bắt chước nói theo.
“Các em thật là đáng yêu.” Kiều Tịnh ngồi xổm xuống, nựng hai má phúng phính của em gái nhỏ.
Cô lại cho em gái nhỏ thêm một bao lì xì. Chị hàng xóm cười tươi như hoa, không phải vì con mình nhận được nhiều bao lì xì, mà vì chị ấy và bà ngoại của Kiều Tịnh là hàng xóm với nhau đã nhiều năm, năm đó Kiều Tịnh muốn rời khỏi trấn lên thành phố học, chính chị ấy đã lái xe đưa Kiều Tịnh ra bến xe.
Kiều Tịnh có được thành công như ngày hôm nay, chị hàng xóm cũng cảm thấy vui vẻ, dường như bản thân mình cũng được thơm lây.
Buổi trưa, Kiều Tịnh làm theo phong tục của trấn đi cùng bà ngoại đến trấn trên thăm các trưởng bối, cùng bọn họ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Buổi tối còn được xem mọi người đốt pháo hoa. Chỉ là trong trấn có quy định, không thể đốt quá nhiều pháo hoa.
Bầu không khí trong trấn đã bớt náo nhiệt hơn một chút, cả ngày Kiều Tịnh không có việc gì làm, chỉ ở bên cạnh bà ngoại, hiện giờ trời cũng đã chuyển tối.
Kiều Tịnh ngồi ở bàn đá trước sân nhà, ngắm nhìn phong cảnh rừng núi, thì ra cảm giác không màn thế sự chính là như vậy.
Có lẽ lúc rảnh rỗi cô sẽ thường xuyên quay về đây nghỉ ngơi mấy ngày, cảm giác hiện giờ thật dễ chịu, đã lâu lắm rồi cô không trải qua cuộc sống an nhàn thế này, đám thanh niên hiện nay chỉ thích cuộc sống nhộn nhịp cùng bận rộn.
Nhưng Kiều Tịnh cũng không nghĩ đến việc sẽ lánh xa sự đời, cô muốn trước lúc mình hạ màn, phải có một cuộc sống thật tốt.
Buổi tối, sau khi vỗ bà ngoại ngủ xong, Kiều Tịnh quay về phòng, mở đèn lên, video call cùng Dương Diệu Nhiên đang ở nước ngoài.
Ở Đế Đô.
Thẩm Luân ngồi trên sô pha nhìn đồng hồ, ở Đế Đô đã là tám giờ rưỡi tối, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Nửa câu chúc tết cô cũng không thèm nhắn. Thẩm Luân chợt cười lạnh. Nụ cười đó lạnh như băng, anh mở Wechat lên, bấm vào avata của Kiều Tịnh, nhắn cho cô một dấu chấm hỏi.
Thẩm Luân:?
Nhắc nhở của hệ thống: Tin nhắn không thể gửi, đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn.
???
Thẩm Luân nổi giận, lập tức gọi điện thoại cho Vương Hiểu.
“Ông chủ, năm mới vui vẻ! Có phát bao lì xì không ~”
Trong điện thoại giọng nói vui vẻ của Vương Hiểu vang lên.
Thẩm Luân lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu nhắn tin cho đối phương lại nhận được nhắc nhở từ hệ thống, bảo tin nhắn đã bị đối phương từ chối, đây biểu hiện cho điều gì?”
“Chính là ông chủ đã bị đối phương cho vào danh sách đen.”
“……”
“Không, không phải. Ông chủ, ai dám to gan cho ông chủ vào danh sách đen?” Vương Hiểu sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
Được lắm, Kiều Tịnh em giỏi lắm!
Thẩm Luân trực tiếp cúp điện thoại. Anh không quan tâm mặt mình có đau hay không, đứng dậy đi ra ngoài sân, bấm số điện thoại của Kiều Tịnh.
Gọi mấy cuộc, chỉ nghe thấy giọng nói máy móc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin vui lòng….”
Thẩm Luân không chấp nhận được sự thật này, tiếp tục lấy số khác gọi tiếp, nhưng vẫn là câu nói đó vang lên.
Anh vứt điếu thuốc xuống đất, híp mắt lại, dùng chân giẫm mạnh lên điếu thuốc.
Nếu như là anh của trước đây đã sớm mặc kệ cô. Nhưng cảm giác hiện giờ thật kỳ lạ, giống như anh đang đánh vào bông mềm vậy, cái tư vị này không dễ chịu chút nào.
Một cổ hoả khí đang bành trướng trong cơ thể. Giống như bản thân mình đã móc hết tâm can đưa cho đối phương, nhưng đối phương không hề muốn nhận lấy.
Điều quan trọng nhất chính là, hiện giờ anh không biết cô đang làm cái gì.
Anh chỉ muốn biết, bây giờ cô đang làm gì gặp gỡ những ai.
Sắp bước qua năm mới, khắp nơi trong trấn đều vang lên tiếng pháo nổ. Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm, điện thoại của Kiều Tịnh nhận được tin nhắn chúc tết của Diêu Diêu và Dương Diệu Nhiên.
Người trẻ tuổi thường hay ngủ trễ, chỉ có riêng Thời Trần đã sớm đi vào mộng đẹp. Khoảng 10 giờ tối, Thời Trần đã gọi điện thoại cho Kiều Tịnh, hai người trò chuyện một lúc, Thời Trần còn khuyên cô đi ngủ sớm.
Kiều Tịnh không hề buồn ngủ, nhưng bà ngoại đã lớn tuổi thường đi ngủ sớm. Chỉ còn một mình cô đón giao thừa thật không mấy thú vị, vì vậy cô chơi điện thoại một lúc liền đi ngủ.
Trong Wechat, Thời Trần có lập một nhóm chat riêng, bên trong có Diêu Diêu và Kiều Tịnh, còn có cả Dương Diệu Nhiên, người từng quay phim chung với Kiều Tịnh ở Hải Thị.
12 giờ đêm, trong nhóm chat phát đầy những tin chúc tết, vô cùng náo nhiệt. Kiều Tịnh trò chuyện cùng bọn họ một lúc, cơn buồn ngủ chợt ập đến.
Trong giấc mơ, xuất hiện nhiều hình ảnh hỗn loạn, trên cánh tay Kiều Tịnh có hai đường sinh mệnh nằm song song nhau, một đường sinh mệnh ở thế giới hiện thực, đường còn lại chính thế giới ảo này.
Dựa theo phân cảnh của nguyên thân, trước mắt Kiều Tịnh đã đi được nửa đường, nhưng đoạn đường cuối cùng có chút mơ hồ. Kiều Tịnh tập trung quan sát đường sinh mệnh trong thế giới này.
Trước khi cô chưa hoàn thành xong cốt truyện, thì cô không thể chết.
“Hệ thống, vì sao lại như vậy?” Trong mộng cảnh, cô bối rối hô lên một tiếng.
Không có ai đáp lại, Kiều Tịnh chớp mắt, hỏi: “Nếu tôi đi xong cốt truyện mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng căn bản hiện giờ tôi đã làm đúng theo như tình tiết của cốt truyện, có phải tôi được quyền rút khỏi giới giải trí hay không, tôi có thể tự sinh tự diệt? Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được giải thoát khỏi nơi đây đúng không?”
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên: [Chủ thể đã suy đoán chính xác, xin hãy tiếp tục đi hết cốt truyện, lỗ hổng ở thế giới này đã được cô sửa chửa phần nào. Chúc mừng cô đã xuất sắc đi đúng tiến trình,xin hãy tiếp tục cố gắng. Xin hết.]
Kiều Tịnh chợt tỉnh giấc, nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn tối đen, cô mở điện thoại lên xem thời giờ, vẫn chưa đến 5 giờ sáng. Căn phòng cách vách có tiếng động, hẳn là bà ngoại đã thức giấc.
Cô không tài nào ngủ tiếp, đành mở đèn lên, mang dép lê rời khỏi phòng.
“Tịnh Tịnh, sao cháu dậy sớm vậy? Mau vào phòng ngủ tiếp đi.” Bà ngoại đang chuẩn bị nấu nước, nhìn thấy Kiều Tịnh bước đến, bà hoà ái nói.
“Cháu không ngủ được nữa ạ, để cháu giúp bà chuẩn bị bữa sáng.” Kiều Tịnh tiến đến nhận lấy ấm nước, đặt lên bếp.
Trong lúc rửa mặt, cô vén tay áo lên, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một đường thẳng màu hồng nhạt.
Cô cẩn thận quan sát nói, đường thẳng này chạy dài đến tận cổ tay, độ dài khoảng mười lăm centimet, nhìn khá giống mạch máu nhỏ. Bởi vì cô có làn da trắng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó, cô sờ vào đó không hề có cảm giác đau đớn.
Cô chợt nhớ đến việc hai đường thẳng màu hồng nhạt xuất hiện trong mộng cảnh, thầm suy đoán, hẳn là sau khi đột phá tình tiết của cốt truyện, hệ thống đã tạo ra đường sinh mệnh này để tính xem thời gian của cô còn lại bao nhiêu.
Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, đành phải tiếp tục xem mọi chuyện sau này diễn biến như thế nào. Dù sau tương lai cũng sẽ cho cô một đáp án.
Kiều Tịnh vừa đánh răng, vừa hồi tưởng tình tiết tiếp theo của cốt truyện. Kỳ thật đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn cảm thấy phần ký ức của nguyên thân có chút thiếu hụt. Nhưng đêm qua trong mộng cảnh cô nhìn thấy diễn cảnh tiếp theo trong cốt truyện có chút rối loạn. Hiện giờ cô đã chia tay nam chính, cũng xem như đi được nửa đoạn đường.
Về sau nguyên thân sẽ trở nên độc ác, luôn tìm cách đối nghịch với nữ chính, sau đó là bị giết chết.
Kiều Tịnh không muốn trở nên độc ác, nếu nam nữ chính đã êm đẹp trở về với nhau, cô không cần phải cành mẹ đẻ cành con thêm làm gì. Cô chỉ là một nhân vật nữ phụ thừa thải, nam nữ chính không cần quan tâm đến cô làm gì!
Cho nên, cô phải tìm cách thoát thân khỏi giới giải trí, tìm một lý do hợp tình hợp lý không vi phạm quy tắc của cốt truyện là được.
Trong truyện, sau khi nguyên thân bị Thẩm Luân đuổi đi, nguyên thân đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Thẩm Luân nữa.
Mà đêm qua, lúc cô cho Thẩm Luân vào danh sách đen, hệ thống cũng không lên tiếng cảnh báo, như vậy chứng minh điều cô suy đoán là chính xác, cô và Thẩm Luân không cần phải gặp mặt nhau nữa.
Quả thực cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nếu đổi lại là nguyên thân sẽ vô cùng đau khổ, cô không yêu Thẩm Luân, cho nên cô chỉ cảm thấy bản thân mình được giải thoát.
Cô và anh, cuối cùng không cần phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa. Cả một ngày hôm nay, cô vui vẻ đi chúc tết cùng bà ngoại.
Lúc này, Thẩm gia ở Đế Đô.
Thẩm gia là một gia đình danh gia vọng tộc, ngày đầu năm mới có rất nhiều bà con thân thích đến đây chúc tết.
Thẩm Luân cầm lấy điện thoại, đi vòng qua đám người đó tìm một nơi yên tĩnh trong sân vườn, nhìn tài khoản Wechat của Kiều Tịnh
Anh lạnh mặt, lịch sử trò chuyện gần nhất của bọn họ chính là mấy ngày trước đó. Suốt cả một đêm, cô không hề nhắn một tin chúc tết nào gửi cho anh.
Hôm nay là mùng một tết, anh sẽ cho cô thêm một ngày nữa. Nếu cô biết điều, ngoan ngoãn nhắn một tin cho anh, thì anh sẽ lập tức tha thứ cho cô.
Thẩm Luân thầm nghĩ như vậy, sau đó lạnh mặt quay trở về phòng.
Trong thị trấn nhỏ ở Giang Nam, bầu không khí tết náo nhiệt hơn thành phố rất nhiều. Lần này Kiều Tịnh trở về, hàng xóm xung quanh đều đến nhà thăm hỏi, cô giống như trạng nguyên áo gấm về làng.
Dùng bữa sáng xong, không đợi bà ngoại dẫn cô đi chúc tết, đã có một số hàng xóm đến đây chúc tết gia đình bọn họ.
“Bà Kiều, cháu gái của bà thật tốt, về ăn tết vẫn không quên mua quà tặng cho chúng tôi, đúng là một cô cháu gái hiếu thuận, lại còn rất ngoan ngoãn.” Chị hàng xóm đi cùng chồng và hai người con đến đây chúc tết, Kiều Tịnh đã sớm chuẩn bị sẵn hai bao lì xì phát cho hai đứa bé.
Vẻ mặt chị hàng xóm có chút ngượng ngùng, vỗ vai hai đứa bé nói: “Mau nói cảm ơn chị đi.”
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp!”
Cậu bé thân hình hơi cao ngọt ngào lên tiếng, em gái nhỏ cũng bắt chước nói theo.
“Các em thật là đáng yêu.” Kiều Tịnh ngồi xổm xuống, nựng hai má phúng phính của em gái nhỏ.
Cô lại cho em gái nhỏ thêm một bao lì xì. Chị hàng xóm cười tươi như hoa, không phải vì con mình nhận được nhiều bao lì xì, mà vì chị ấy và bà ngoại của Kiều Tịnh là hàng xóm với nhau đã nhiều năm, năm đó Kiều Tịnh muốn rời khỏi trấn lên thành phố học, chính chị ấy đã lái xe đưa Kiều Tịnh ra bến xe.
Kiều Tịnh có được thành công như ngày hôm nay, chị hàng xóm cũng cảm thấy vui vẻ, dường như bản thân mình cũng được thơm lây.
Buổi trưa, Kiều Tịnh làm theo phong tục của trấn đi cùng bà ngoại đến trấn trên thăm các trưởng bối, cùng bọn họ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Buổi tối còn được xem mọi người đốt pháo hoa. Chỉ là trong trấn có quy định, không thể đốt quá nhiều pháo hoa.
Bầu không khí trong trấn đã bớt náo nhiệt hơn một chút, cả ngày Kiều Tịnh không có việc gì làm, chỉ ở bên cạnh bà ngoại, hiện giờ trời cũng đã chuyển tối.
Kiều Tịnh ngồi ở bàn đá trước sân nhà, ngắm nhìn phong cảnh rừng núi, thì ra cảm giác không màn thế sự chính là như vậy.
Có lẽ lúc rảnh rỗi cô sẽ thường xuyên quay về đây nghỉ ngơi mấy ngày, cảm giác hiện giờ thật dễ chịu, đã lâu lắm rồi cô không trải qua cuộc sống an nhàn thế này, đám thanh niên hiện nay chỉ thích cuộc sống nhộn nhịp cùng bận rộn.
Nhưng Kiều Tịnh cũng không nghĩ đến việc sẽ lánh xa sự đời, cô muốn trước lúc mình hạ màn, phải có một cuộc sống thật tốt.
Buổi tối, sau khi vỗ bà ngoại ngủ xong, Kiều Tịnh quay về phòng, mở đèn lên, video call cùng Dương Diệu Nhiên đang ở nước ngoài.
Ở Đế Đô.
Thẩm Luân ngồi trên sô pha nhìn đồng hồ, ở Đế Đô đã là tám giờ rưỡi tối, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Nửa câu chúc tết cô cũng không thèm nhắn. Thẩm Luân chợt cười lạnh. Nụ cười đó lạnh như băng, anh mở Wechat lên, bấm vào avata của Kiều Tịnh, nhắn cho cô một dấu chấm hỏi.
Thẩm Luân:?
Nhắc nhở của hệ thống: Tin nhắn không thể gửi, đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn.
???
Thẩm Luân nổi giận, lập tức gọi điện thoại cho Vương Hiểu.
“Ông chủ, năm mới vui vẻ! Có phát bao lì xì không ~”
Trong điện thoại giọng nói vui vẻ của Vương Hiểu vang lên.
Thẩm Luân lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu nhắn tin cho đối phương lại nhận được nhắc nhở từ hệ thống, bảo tin nhắn đã bị đối phương từ chối, đây biểu hiện cho điều gì?”
“Chính là ông chủ đã bị đối phương cho vào danh sách đen.”
“……”
“Không, không phải. Ông chủ, ai dám to gan cho ông chủ vào danh sách đen?” Vương Hiểu sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
Được lắm, Kiều Tịnh em giỏi lắm!
Thẩm Luân trực tiếp cúp điện thoại. Anh không quan tâm mặt mình có đau hay không, đứng dậy đi ra ngoài sân, bấm số điện thoại của Kiều Tịnh.
Gọi mấy cuộc, chỉ nghe thấy giọng nói máy móc vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin vui lòng….”
Thẩm Luân không chấp nhận được sự thật này, tiếp tục lấy số khác gọi tiếp, nhưng vẫn là câu nói đó vang lên.
Anh vứt điếu thuốc xuống đất, híp mắt lại, dùng chân giẫm mạnh lên điếu thuốc.
Nếu như là anh của trước đây đã sớm mặc kệ cô. Nhưng cảm giác hiện giờ thật kỳ lạ, giống như anh đang đánh vào bông mềm vậy, cái tư vị này không dễ chịu chút nào.
Một cổ hoả khí đang bành trướng trong cơ thể. Giống như bản thân mình đã móc hết tâm can đưa cho đối phương, nhưng đối phương không hề muốn nhận lấy.
Điều quan trọng nhất chính là, hiện giờ anh không biết cô đang làm cái gì.
Anh chỉ muốn biết, bây giờ cô đang làm gì gặp gỡ những ai.