Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Tịnh thu dọn đồ dùng vào trong vali, sau đó bước xuống lầu.
Nghe thấy tiếng động, thím Trần bước ra từ phòng bếp âm thầm quan sát, trong lúc thiếu gia và Kiều Tịnh hôn nhau thím Trần đã lặng rời khỏi, cho nên không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Kiều Tịnh mang theo hành lý bước xuống lầu, thím Trần vội lên tiếng: “Kiều tiểu thư, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, tiểu thư muốn đi đâu?”
Kiều Tịnh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Thím Trần, cháu phải đi rồi.”
Trong lòng thím Trần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Thím Trần không hiểu vì sao mọi chuyện lại đi đến nước này, chẳng lẽ thiếu gia không có cảm giác với Kiều Tịnh sao? Nhìn không giống như vậy, rõ ràng rất thích nhưng vẫn để Kiều Tịnh rời đi.
Có lẽ Kiều Tịnh rời đi cũng là một chuyện tốt, nơi này sẽ được yên tĩnh hơn.
Thím Trần tiễn Kiều Tịnh ra cửa, dù sao mấy ngày qua bọn họ đã sống dưới một mái nhà, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm với nhau. Hiện giờ bên ngoài trời đã tối, để một cô gái nhỏ một mình rời đi thím Trần cảm thấy không an tâm, vội hỏi: “Kiều tiểu thư, nơi này rất khó bắt xe.”
“Không sao ạ, Thím Trần thím hãy vào nhà đi.” Kiều Tịnh mỉm cười, quay người đi về phía cổng lớn.
Lúc này, đám vệ sĩ cũng không ngăn cô lại. Thím Trần bước vào nhà, nhìn thấy Thẩm Luân đứng ở cầu thang.
Thím Trần vội nói: “Thiếu gia, cô ấy đi rồi.”
“Ừ.” Thẩm Luân thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt quay trở về phòng.
Người đến đón Kiều Tịnh là Thời Trần, cô đã mua một căn hộ mới nhưng nội thất bên trong vẫn chưa kịp chuẩn bị, đành phải đến khách sạn ngủ một đêm, sáng hôm sau mua vé máy bay quay về quê.
Thời Trần còn bận một số việc, tạm thời phải ở lại Ma Đô thêm mấy ngày. Thời Trần thuận tiện giúp Kiều Tịnh bày trí lại căn hộ mới, qua năm sau, Kiều Tịnh có thể dọn vào ở không cần đến khách sạn nữa.
Nói đến việc, buổi sáng hôm ấy Ôn Hải chạy đến Hoa Hạ làm loạn một trận, anh ta chỉ muốn phát tiết một chút, căn bản không để tâm đến lời nói của Kiều Tịnh, bảo anh ta đến bệnh viện tìm em gái, sau đó anh ta quay về nhà ngủ một giấc.
Đến buổi tối, Ôn Hải nhận được một cuộc điện thoại. Một dãy số lạ, nhưng đầu dây bên kia chính là Ôn Thư, bảo Ôn Hải đến bệnh viện.
Vừa nghe tin em gái nhập viện, nhất định bị thương không nhẹ! Ôn Hải lập tức tỉnh ngủ, muốn chạy nhanh vào bệnh viện, kết quả vừa đi đến cửa tiểu khu, Ôn Hải bị một đám côn đồ chặn lại đánh một trận.
Chờ Ôn Hải đến bệnh viện, Ôn Thư nhìn thấy mặt Ôn Hải bầm tím, sợ hãi hỏi: “Anh hai, anh bị làm sao vậy, là ai đánh anh?”
Ôn Hải cúi người, mặt mày bầm tím, kéo ghế ngồi xuống, hừ một tiếng đầy khinh miệt, nói: “Bị một đám côn đồ chặn đánh, nhất định anh sẽ tìm bọn nó tính sổ.”
Đột nhiên Ôn Hải nhớ đến một chuyện, không dám nhìn thẳng Ôn Thư, thấp thỏm hỏi: “Tiền anh nhờ em đi vay người khác, em đã vay được chưa?”
Ôn Thư rũ mắt, nghẹn ngào nói: “Hôm qua đám cho vay nặng lãi đến tìm em, là Thẩm Luân đến cứu em. Trong lúc em bất tỉnh đã đánh mất điện thoại, đành mượn điện thoại của hộ lý gọi cho anh.”
Trước khi Ôn Thư bất tỉnh đã nhìn thấy Thẩm Luân dẫn người bước vào kho hàng, anh còn nói điều gì đó với cô. Nhưng lúc ấy đầu óc cô trở nên mơ hồ, không nghe rõ.
Ôn Thư biết nhất định Thẩm Luân sẽ đến cứu mình, bởi vì chính cô ta đã bảo đám cho vay nặng lãi gọi điện thoại cho Thẩm Luân.
“Xem ra Thẩm Luân vẫn còn lương tâm.” Ôn Hải nhướng mắt, cười khinh bỉ: “Em gái, chi bằng em hãy quay về bên cạnh nó đi.”
Ôn Thư cúi đầu, không lên tiếng. Từ sau khi Ôn Thư tỉnh lại, đã từng hỏi qua hộ lý.
Cô ấy bảo là một tên vệ sĩ áo đen đưa Ôn Thư đến bệnh viện, sau đó nộp tiền viện phí rồi rời đi. Đừng hỏi đến việc Thẩm Luân có đến bệnh viện thăm Ôn Thư hay không, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, chỉ có hộ lý chăm sóc cho Ôn Thư mà thôi.
“Anh hai, anh cho em mượn điện thoại của anh một chút.”
Ôn Thư thầm nghĩ, hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, Ôn Thư muốn gọi một cuộc điện thoại cảm ơn Thẩm Luân.
Nhưng kết quả bên trong truyền đến giọng nói máy móc, số máy không liên lạc được. Ôn Thư nắm chặt điện thoại, bật khóc.
Ngày hôm sau, Thẩm Luân thức dậy ngồi ở mép giường xoa huyệt thái dương, căn phòng cách vách yên ắng, không khí trong căn biệt thự này cũng yên tĩnh đến lạ thường.
Thời điểm Vương Hiểu đến đón Thẩm Luân đến công ty, Vương Hiểu phát hiện hôm nay sắc mặt ông chủ không được tốt lắm. Đến buổi trưa, Vương Hiểu biết tin đêm qua Kiều Tịnh đã mang hành lý rời khỏi biệt thự.
Cả ngày tâm tình của Thẩm Luân vô cùng tệ, đã sắp đến kỳ nghỉ tết, lúc nào công ty cũng phải làm việc tăng ca, mọi người cố gắng hoàn thành tất cả công việc trước khi nghỉ tết.
Nhưng hiện giờ tâm tình của ông chủ thay đổi thất thường, suốt một buổi sáng đã mắng không ít nhân viên trong công ty, cho nên không ai muốn chủ động tìm ông chủ để nghe mắng, bầu không khí bên trong công ty thật nặng nề.
Không có sự đồng ý của ông chủ, Vương Hiểu không dám tự tiện liên lạc với Kiều Tịnh, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Luân cùng đám thiếu gia phú nhị đại tụ họp, ai cũng mang theo bạn gái chỉ có một mình Thẩm Luân cô đơn lẻ bóng, ngồi một góc uống rượu giải sầu.
Cuộc tụ họp đêm nay do đính thân Chu Xuyên chuẩn bị cho Thẩm Luân, Chu Xuyên biết được tin Thẩm Luân đã chia tay bạn gái nhỏ, cho nên anh ta muốn làm Thẩm Luân vui vẻ một chút, còn vội tìm những cô gái trẻ đẹp khác đưa đến cho Thẩm Luân.
Chu Xuyên liếc mắt nhìn quản lý của quán bar, anh ta vỗi gật đầu, không đầy một phút, trong phòng bao đã xuất hiện đầy mỹ nhân.
Người đứng đầu tiên là một cô gái nhỏ trông dáng vẻ khá thanh thuần, tuổi đời chỉ tầm đôi mươi, còn có một đôi mắt to tròn long lanh.
“Thẩm thiếu, anh thấy cô bé này thế nào, đều là hàng mới đấy, có vài cô vẫn còn trong độ tuổi đi học, còn có vài cô là sinh viên đại học nữa đấy.”
Chu Xuyên và Thẩm Luân quen biết nhau từ rất lâu, tất nhiên anh ta cũng hiểu rõ khẩu vị của Thẩm Luân. Trước kia Thẩm Luân vì thích dáng vẻ thanh thuần của Ôn Thư, sau khi Ôn Thư rời đi, Thẩm Luân liền tìm một nữ minh tinh với khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đáng yêu.
“Nhiều năm qua khẩu vị của Thẩm thiếu vẫn không thay đổi, chẳng lẽ khi lên giường với dạng em gái nhỏ này hưng phấn hơn sao?” Một người trong đám lên tiếng trêu chọc.
Thẩm Luân lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ một cái. Người nọ chột dạ liền câm miệng.
Tiền Lập cười một tiếng, chỉ một cô gái có dáng vấp khá giống với Kiều Tịnh: “Cô qua đó hầu hạ Thẩm thiếu, nhớ chủ động một chút, có biết không?”
Cô gái nhỏ ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt mang theo sự mong chờ nhìn về phía Thẩm Luân.
Người đàn ông này nhìn thật phong độ.
Thẩm Luân nhận lấy ly rượu cô gái kia đưa đến, khẽ nhấp một ngụm rượu mạnh, mọi người xung quanh không ngừng quan sát.
Thẩm Luân nắm cằm của cô ta xoay về phía mình, nhìn một lúc, đôi mắt sắc bé không chút cảm xúc. Dục vọng cơ thể cũng không xuất hiện, anh buông tay bảo cô ta cút đi.
Sắc mặt cô gái nhỏ trở nên trắng bệch.
“Trở thành người đàn ông độc thân cũng tốt quá nhỉ, hiện giờ có thể đi nối lại tình xưa rồi. Không phải trước đó mày chọn cô minh tinh kia, vì cô ta có khuôn mặt giống với Ôn Thư à. Hiện giờ cô ta đã hết giá trị lợi dụng mày lại đá cô ta đi, còn diễn một trò anh hùng cứu mỹ nhân với Ôn Thư. Quả thực thủ đoạn này của mày rất cao tay, trái tim cũng thật nhẫn tâm.” Hàn Tử Triết lên tiếng đầy trào phúng.
Vẻ mặt Chu Xuyên trở nên khó xử, lập tức liếc mắt nhìn về phía Tiền Lập.
Tiền Lập vội buông ly rượu, Hàn Tử Triết do chính anh ta gọi đến, bọn họ đã có giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bây giờ phải lên tiếng đuổi Hàn Tử Triết ra ngoài?
“Hàn Tử Triết, cậu uống say rồi à!” Tiền Lập tức giận lên tiếng.
Hàn Tử Triết nhìn thẳng vào Thẩm Luân, muốn nghe câu trả lời của Thẩm Luân.
Nếu hôm nay Thẩm Luân nói sẽ quay về với Ôn Thư, Hàn Tử Triết lập tức buông tay, không tiếp tục dành tình cảm cho Ôn Thư nữa.
Nhưng Thẩm Luân thì sao? Có chắc trong lòng Thẩm Luân chỉ có mỗi Ôn Thư, không còn vương vấn hình bóng người con gái khác?
Đã là bạn bè với nhau nhiều năm, Hàn Tử Triết nhìn ra được Thẩm Luân đã động lòng với cô tiểu minh tinh kia.
Thẩm Luân không chịu dứt khoát với tình cũ, lại không buông bỏ được người mới, chẳng khác nào một chân đạp hai thuyền. Hàn Tử Triết muốn đòi lại công bằng cho Ôn Thư, nhất định hôm nay phải đánh Thẩm Luân một trận.
Thẩm Luân cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tơ máu.
“Mày thích cô ta thì cứ việc theo đuổi, việc tao coi trọng ai còn cần phải báo cho mày biết à?”
“Thẩm Luân, ** con mẹ mày!”
Hàn Tử Triết tức giận, cầm chai rượu đi về phía Thẩm Luân, nhưng đã bị đám vệ sĩ cản lại.
Mười mấy năm làm bạn bè coi như kết thúc ở đây, xem như trước kia Hàn Tử Triết có mắt như mù mới làm anh em tốt với Thẩm Luân!
Thẩm Luân lạnh lùng đứng lên, phủi tay áo, cười lạnh rời khỏi quán bar.
Lên xe, Thẩm Luân nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương.
Vương Hiểu lo lắng hỏi: “Thẩm tổng, bây giờ chúng ta trở về biệt thự phải không?”
“Cô ấy còn ở Ma Đô không?” Thẩm Luân nhẹ giọng lên tiếng.
Vương Hiểu biết ông chủ đang nhắc đến ai, vội nói: “Kiều tiểu thư đã quay về quê ăn tết.”
Thẩm Luân mở đôi mắt thâm thuý lên, thoáng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Hiện giờ anh hận không thể lập tức mang cô quay trở về bên mình, nhốt cô trong biệt thự.
Anh đúng là bị trúng tà rồi, cô chỉ vừa kích tướng một chút, anh vội đồng ý để cô ra đi.
Anh diễn vai chính nhân quân tử nhưng cô có là thục nữ không? Một bụng mưu ma chước quỷ.
Thẩm Luân thầm nghĩ, bản thân mình nên khoá chặt cô lại, cho dù cô muốn bỏ chạy cũng không thể thoát khỏi anh. Nếu cô không chấp nhận ở lại bên anh cũng không sao cả, trước tiên anh chỉ cần chiếm đoạt thân thể cô sau đó sẽ đến trái tim cô. Mỗi buổi sáng thức dậy anh cảm thấy trong lòng thật trống vắng, trái tim vô cùng khó chịu.
“Ông chủ, có cần mua vé máy bay đi đến nơi đó tìm Kiều tiểu thư hay không?”
“Không cần.” Thẩm Luân cười lạnh. Anh muốn cô tự mình quay trở về, cầu xin anh.
Ngày đó, anh dẫn Kiều Tịnh đến hội sở đấu giá mục đích muốn mua một viên đá quý giá trị tặng cho cô. Nhưng lại nhận được điện thoại của Ôn Thư, việc này hoàn toàn ngoài ý muốn của anh.
Ngay cả khi anh đến cứu Ôn Thư, cũng đã nói với Ôn Thư rằng, đây là lần cuối cùng anh ra tay giúp Ôn Thư, từ nay về sau bọn họ hoàn toàn chấm hết.
Anh đem đám côn đồ kia đến cục cảnh sát, sau đó anh nghe tin viên đá quý kia đã được người khác mua mất. Anh điều tra được người mua là một đôi vợ chồng người nước ngoài. Buổi sáng hôm đó anh vội chạy đến Đế Đô tìm bọn họ, cuối cùng cũng thuyết phục được bọn họ bán lại viên đá quý.
Nhưng vừa trở về biệt thự, Kiều Tịnh đã cho anh xem một màn kịch hay. Anh tức giận đến mụ mị đầu óc, mới hành động quá phận với cô như vậy.
Ngoại trừ bốn năm trước, Thẩm Luân chưa bao giờ thất bại như vậy. Thậm chí khi ấy anh đã từng nghĩ đến việc, nếu không thể chiếm lấy được con người cô, anh sẽ giết chết cô, nhưng cuối cùng anh cũng không thể xuống tay.
Vương Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt ông chủ trở nên dữ tợn. Vương Hiểu thầm nghĩ, hai người này thật biết hành hạ nhau.
Cuối năm, Thẩm thị bước vào kỷ nghĩ tết, bà nội Thẩm ở Đế Đô gọi điện thoại bảo anh quay về đây ăn tết.
Cha mẹ anh mất sớm, trong nhà vẫn còn người thân. Nhưng bốn năm trước anh đã rời khỏi Thẩm gia, cũng đã nhìn thấu được lòng người, cho dù anh không thích quay về đó cũng phải về, bởi vì anh còn có bà nội.
Thẩm Luân cố gắng kìm ném hoả khí trong lòng mình, nhận điện thoại của bà nội, sau đó quay về Đế Đô ăn tết.
*
Bà ngoại của Kiều Tịnh sống trong một thị trấn nhỏ ở vùng Giang Nam.
Thị trấn này nằm gần một ngọn núi lớn, người trong trấn đơn thuần chất phác, nhà cửa ở đây nhìn khá cũ kĩ.
Ngày Kiều Tịnh trở về, mọi người trong trấn nhiệt tình chào đón, Kiều Tịnh không ngờ nhiều người đến đón mình như vậy.
Kiều Tịnh thụ sủng nhược kinh một phen, nhờ trí nhớ của nguyên thân cô cũng có chút ấn tượng với hàng xóm xung quanh.
Cô đem chút lễ vật tặng cho những hàng xóm và các trưởng bối đã chiếu cố cho bà ngoại trong suốt những năm gần đây.
Buổi sáng nhộn nhịp qua đi, tối đến cả thị trấn chìm trong màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên.
Kiều Tịnh đem tấm chăn cao cấp đắp lên người bà ngoại, bà cười nói: “Ấm quá, cháu cũng mau đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi chúc tết cùng bà.”
“Vâng ạ.” Kiều Tịnh khẽ cười. Trở về phòng của mình, cô sửa soạn đơn giản. Thời tiết ở đây khá lạnh, mùa đông mà còn đi tắm trễ sẽ rất dễ bị cảm, cô chui vào ổ chăn ấm áp, mở điện thoại, nhắn tin chúc tết cho bạn bè và đồng nghiệp của mình.
Lúc này cô mới chú ý đến tài khoản Wechat của Thẩm Luân, cô suy nghĩ một lúc, liền cho anh vào danh sách đen.
Kiều Tịnh thu dọn đồ dùng vào trong vali, sau đó bước xuống lầu.
Nghe thấy tiếng động, thím Trần bước ra từ phòng bếp âm thầm quan sát, trong lúc thiếu gia và Kiều Tịnh hôn nhau thím Trần đã lặng rời khỏi, cho nên không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Kiều Tịnh mang theo hành lý bước xuống lầu, thím Trần vội lên tiếng: “Kiều tiểu thư, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, tiểu thư muốn đi đâu?”
Kiều Tịnh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Thím Trần, cháu phải đi rồi.”
Trong lòng thím Trần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Thím Trần không hiểu vì sao mọi chuyện lại đi đến nước này, chẳng lẽ thiếu gia không có cảm giác với Kiều Tịnh sao? Nhìn không giống như vậy, rõ ràng rất thích nhưng vẫn để Kiều Tịnh rời đi.
Có lẽ Kiều Tịnh rời đi cũng là một chuyện tốt, nơi này sẽ được yên tĩnh hơn.
Thím Trần tiễn Kiều Tịnh ra cửa, dù sao mấy ngày qua bọn họ đã sống dưới một mái nhà, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm với nhau. Hiện giờ bên ngoài trời đã tối, để một cô gái nhỏ một mình rời đi thím Trần cảm thấy không an tâm, vội hỏi: “Kiều tiểu thư, nơi này rất khó bắt xe.”
“Không sao ạ, Thím Trần thím hãy vào nhà đi.” Kiều Tịnh mỉm cười, quay người đi về phía cổng lớn.
Lúc này, đám vệ sĩ cũng không ngăn cô lại. Thím Trần bước vào nhà, nhìn thấy Thẩm Luân đứng ở cầu thang.
Thím Trần vội nói: “Thiếu gia, cô ấy đi rồi.”
“Ừ.” Thẩm Luân thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt quay trở về phòng.
Người đến đón Kiều Tịnh là Thời Trần, cô đã mua một căn hộ mới nhưng nội thất bên trong vẫn chưa kịp chuẩn bị, đành phải đến khách sạn ngủ một đêm, sáng hôm sau mua vé máy bay quay về quê.
Thời Trần còn bận một số việc, tạm thời phải ở lại Ma Đô thêm mấy ngày. Thời Trần thuận tiện giúp Kiều Tịnh bày trí lại căn hộ mới, qua năm sau, Kiều Tịnh có thể dọn vào ở không cần đến khách sạn nữa.
Nói đến việc, buổi sáng hôm ấy Ôn Hải chạy đến Hoa Hạ làm loạn một trận, anh ta chỉ muốn phát tiết một chút, căn bản không để tâm đến lời nói của Kiều Tịnh, bảo anh ta đến bệnh viện tìm em gái, sau đó anh ta quay về nhà ngủ một giấc.
Đến buổi tối, Ôn Hải nhận được một cuộc điện thoại. Một dãy số lạ, nhưng đầu dây bên kia chính là Ôn Thư, bảo Ôn Hải đến bệnh viện.
Vừa nghe tin em gái nhập viện, nhất định bị thương không nhẹ! Ôn Hải lập tức tỉnh ngủ, muốn chạy nhanh vào bệnh viện, kết quả vừa đi đến cửa tiểu khu, Ôn Hải bị một đám côn đồ chặn lại đánh một trận.
Chờ Ôn Hải đến bệnh viện, Ôn Thư nhìn thấy mặt Ôn Hải bầm tím, sợ hãi hỏi: “Anh hai, anh bị làm sao vậy, là ai đánh anh?”
Ôn Hải cúi người, mặt mày bầm tím, kéo ghế ngồi xuống, hừ một tiếng đầy khinh miệt, nói: “Bị một đám côn đồ chặn đánh, nhất định anh sẽ tìm bọn nó tính sổ.”
Đột nhiên Ôn Hải nhớ đến một chuyện, không dám nhìn thẳng Ôn Thư, thấp thỏm hỏi: “Tiền anh nhờ em đi vay người khác, em đã vay được chưa?”
Ôn Thư rũ mắt, nghẹn ngào nói: “Hôm qua đám cho vay nặng lãi đến tìm em, là Thẩm Luân đến cứu em. Trong lúc em bất tỉnh đã đánh mất điện thoại, đành mượn điện thoại của hộ lý gọi cho anh.”
Trước khi Ôn Thư bất tỉnh đã nhìn thấy Thẩm Luân dẫn người bước vào kho hàng, anh còn nói điều gì đó với cô. Nhưng lúc ấy đầu óc cô trở nên mơ hồ, không nghe rõ.
Ôn Thư biết nhất định Thẩm Luân sẽ đến cứu mình, bởi vì chính cô ta đã bảo đám cho vay nặng lãi gọi điện thoại cho Thẩm Luân.
“Xem ra Thẩm Luân vẫn còn lương tâm.” Ôn Hải nhướng mắt, cười khinh bỉ: “Em gái, chi bằng em hãy quay về bên cạnh nó đi.”
Ôn Thư cúi đầu, không lên tiếng. Từ sau khi Ôn Thư tỉnh lại, đã từng hỏi qua hộ lý.
Cô ấy bảo là một tên vệ sĩ áo đen đưa Ôn Thư đến bệnh viện, sau đó nộp tiền viện phí rồi rời đi. Đừng hỏi đến việc Thẩm Luân có đến bệnh viện thăm Ôn Thư hay không, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, chỉ có hộ lý chăm sóc cho Ôn Thư mà thôi.
“Anh hai, anh cho em mượn điện thoại của anh một chút.”
Ôn Thư thầm nghĩ, hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, Ôn Thư muốn gọi một cuộc điện thoại cảm ơn Thẩm Luân.
Nhưng kết quả bên trong truyền đến giọng nói máy móc, số máy không liên lạc được. Ôn Thư nắm chặt điện thoại, bật khóc.
Ngày hôm sau, Thẩm Luân thức dậy ngồi ở mép giường xoa huyệt thái dương, căn phòng cách vách yên ắng, không khí trong căn biệt thự này cũng yên tĩnh đến lạ thường.
Thời điểm Vương Hiểu đến đón Thẩm Luân đến công ty, Vương Hiểu phát hiện hôm nay sắc mặt ông chủ không được tốt lắm. Đến buổi trưa, Vương Hiểu biết tin đêm qua Kiều Tịnh đã mang hành lý rời khỏi biệt thự.
Cả ngày tâm tình của Thẩm Luân vô cùng tệ, đã sắp đến kỳ nghỉ tết, lúc nào công ty cũng phải làm việc tăng ca, mọi người cố gắng hoàn thành tất cả công việc trước khi nghỉ tết.
Nhưng hiện giờ tâm tình của ông chủ thay đổi thất thường, suốt một buổi sáng đã mắng không ít nhân viên trong công ty, cho nên không ai muốn chủ động tìm ông chủ để nghe mắng, bầu không khí bên trong công ty thật nặng nề.
Không có sự đồng ý của ông chủ, Vương Hiểu không dám tự tiện liên lạc với Kiều Tịnh, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Luân cùng đám thiếu gia phú nhị đại tụ họp, ai cũng mang theo bạn gái chỉ có một mình Thẩm Luân cô đơn lẻ bóng, ngồi một góc uống rượu giải sầu.
Cuộc tụ họp đêm nay do đính thân Chu Xuyên chuẩn bị cho Thẩm Luân, Chu Xuyên biết được tin Thẩm Luân đã chia tay bạn gái nhỏ, cho nên anh ta muốn làm Thẩm Luân vui vẻ một chút, còn vội tìm những cô gái trẻ đẹp khác đưa đến cho Thẩm Luân.
Chu Xuyên liếc mắt nhìn quản lý của quán bar, anh ta vỗi gật đầu, không đầy một phút, trong phòng bao đã xuất hiện đầy mỹ nhân.
Người đứng đầu tiên là một cô gái nhỏ trông dáng vẻ khá thanh thuần, tuổi đời chỉ tầm đôi mươi, còn có một đôi mắt to tròn long lanh.
“Thẩm thiếu, anh thấy cô bé này thế nào, đều là hàng mới đấy, có vài cô vẫn còn trong độ tuổi đi học, còn có vài cô là sinh viên đại học nữa đấy.”
Chu Xuyên và Thẩm Luân quen biết nhau từ rất lâu, tất nhiên anh ta cũng hiểu rõ khẩu vị của Thẩm Luân. Trước kia Thẩm Luân vì thích dáng vẻ thanh thuần của Ôn Thư, sau khi Ôn Thư rời đi, Thẩm Luân liền tìm một nữ minh tinh với khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đáng yêu.
“Nhiều năm qua khẩu vị của Thẩm thiếu vẫn không thay đổi, chẳng lẽ khi lên giường với dạng em gái nhỏ này hưng phấn hơn sao?” Một người trong đám lên tiếng trêu chọc.
Thẩm Luân lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ một cái. Người nọ chột dạ liền câm miệng.
Tiền Lập cười một tiếng, chỉ một cô gái có dáng vấp khá giống với Kiều Tịnh: “Cô qua đó hầu hạ Thẩm thiếu, nhớ chủ động một chút, có biết không?”
Cô gái nhỏ ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt mang theo sự mong chờ nhìn về phía Thẩm Luân.
Người đàn ông này nhìn thật phong độ.
Thẩm Luân nhận lấy ly rượu cô gái kia đưa đến, khẽ nhấp một ngụm rượu mạnh, mọi người xung quanh không ngừng quan sát.
Thẩm Luân nắm cằm của cô ta xoay về phía mình, nhìn một lúc, đôi mắt sắc bé không chút cảm xúc. Dục vọng cơ thể cũng không xuất hiện, anh buông tay bảo cô ta cút đi.
Sắc mặt cô gái nhỏ trở nên trắng bệch.
“Trở thành người đàn ông độc thân cũng tốt quá nhỉ, hiện giờ có thể đi nối lại tình xưa rồi. Không phải trước đó mày chọn cô minh tinh kia, vì cô ta có khuôn mặt giống với Ôn Thư à. Hiện giờ cô ta đã hết giá trị lợi dụng mày lại đá cô ta đi, còn diễn một trò anh hùng cứu mỹ nhân với Ôn Thư. Quả thực thủ đoạn này của mày rất cao tay, trái tim cũng thật nhẫn tâm.” Hàn Tử Triết lên tiếng đầy trào phúng.
Vẻ mặt Chu Xuyên trở nên khó xử, lập tức liếc mắt nhìn về phía Tiền Lập.
Tiền Lập vội buông ly rượu, Hàn Tử Triết do chính anh ta gọi đến, bọn họ đã có giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bây giờ phải lên tiếng đuổi Hàn Tử Triết ra ngoài?
“Hàn Tử Triết, cậu uống say rồi à!” Tiền Lập tức giận lên tiếng.
Hàn Tử Triết nhìn thẳng vào Thẩm Luân, muốn nghe câu trả lời của Thẩm Luân.
Nếu hôm nay Thẩm Luân nói sẽ quay về với Ôn Thư, Hàn Tử Triết lập tức buông tay, không tiếp tục dành tình cảm cho Ôn Thư nữa.
Nhưng Thẩm Luân thì sao? Có chắc trong lòng Thẩm Luân chỉ có mỗi Ôn Thư, không còn vương vấn hình bóng người con gái khác?
Đã là bạn bè với nhau nhiều năm, Hàn Tử Triết nhìn ra được Thẩm Luân đã động lòng với cô tiểu minh tinh kia.
Thẩm Luân không chịu dứt khoát với tình cũ, lại không buông bỏ được người mới, chẳng khác nào một chân đạp hai thuyền. Hàn Tử Triết muốn đòi lại công bằng cho Ôn Thư, nhất định hôm nay phải đánh Thẩm Luân một trận.
Thẩm Luân cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tơ máu.
“Mày thích cô ta thì cứ việc theo đuổi, việc tao coi trọng ai còn cần phải báo cho mày biết à?”
“Thẩm Luân, ** con mẹ mày!”
Hàn Tử Triết tức giận, cầm chai rượu đi về phía Thẩm Luân, nhưng đã bị đám vệ sĩ cản lại.
Mười mấy năm làm bạn bè coi như kết thúc ở đây, xem như trước kia Hàn Tử Triết có mắt như mù mới làm anh em tốt với Thẩm Luân!
Thẩm Luân lạnh lùng đứng lên, phủi tay áo, cười lạnh rời khỏi quán bar.
Lên xe, Thẩm Luân nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương.
Vương Hiểu lo lắng hỏi: “Thẩm tổng, bây giờ chúng ta trở về biệt thự phải không?”
“Cô ấy còn ở Ma Đô không?” Thẩm Luân nhẹ giọng lên tiếng.
Vương Hiểu biết ông chủ đang nhắc đến ai, vội nói: “Kiều tiểu thư đã quay về quê ăn tết.”
Thẩm Luân mở đôi mắt thâm thuý lên, thoáng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Hiện giờ anh hận không thể lập tức mang cô quay trở về bên mình, nhốt cô trong biệt thự.
Anh đúng là bị trúng tà rồi, cô chỉ vừa kích tướng một chút, anh vội đồng ý để cô ra đi.
Anh diễn vai chính nhân quân tử nhưng cô có là thục nữ không? Một bụng mưu ma chước quỷ.
Thẩm Luân thầm nghĩ, bản thân mình nên khoá chặt cô lại, cho dù cô muốn bỏ chạy cũng không thể thoát khỏi anh. Nếu cô không chấp nhận ở lại bên anh cũng không sao cả, trước tiên anh chỉ cần chiếm đoạt thân thể cô sau đó sẽ đến trái tim cô. Mỗi buổi sáng thức dậy anh cảm thấy trong lòng thật trống vắng, trái tim vô cùng khó chịu.
“Ông chủ, có cần mua vé máy bay đi đến nơi đó tìm Kiều tiểu thư hay không?”
“Không cần.” Thẩm Luân cười lạnh. Anh muốn cô tự mình quay trở về, cầu xin anh.
Ngày đó, anh dẫn Kiều Tịnh đến hội sở đấu giá mục đích muốn mua một viên đá quý giá trị tặng cho cô. Nhưng lại nhận được điện thoại của Ôn Thư, việc này hoàn toàn ngoài ý muốn của anh.
Ngay cả khi anh đến cứu Ôn Thư, cũng đã nói với Ôn Thư rằng, đây là lần cuối cùng anh ra tay giúp Ôn Thư, từ nay về sau bọn họ hoàn toàn chấm hết.
Anh đem đám côn đồ kia đến cục cảnh sát, sau đó anh nghe tin viên đá quý kia đã được người khác mua mất. Anh điều tra được người mua là một đôi vợ chồng người nước ngoài. Buổi sáng hôm đó anh vội chạy đến Đế Đô tìm bọn họ, cuối cùng cũng thuyết phục được bọn họ bán lại viên đá quý.
Nhưng vừa trở về biệt thự, Kiều Tịnh đã cho anh xem một màn kịch hay. Anh tức giận đến mụ mị đầu óc, mới hành động quá phận với cô như vậy.
Ngoại trừ bốn năm trước, Thẩm Luân chưa bao giờ thất bại như vậy. Thậm chí khi ấy anh đã từng nghĩ đến việc, nếu không thể chiếm lấy được con người cô, anh sẽ giết chết cô, nhưng cuối cùng anh cũng không thể xuống tay.
Vương Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt ông chủ trở nên dữ tợn. Vương Hiểu thầm nghĩ, hai người này thật biết hành hạ nhau.
Cuối năm, Thẩm thị bước vào kỷ nghĩ tết, bà nội Thẩm ở Đế Đô gọi điện thoại bảo anh quay về đây ăn tết.
Cha mẹ anh mất sớm, trong nhà vẫn còn người thân. Nhưng bốn năm trước anh đã rời khỏi Thẩm gia, cũng đã nhìn thấu được lòng người, cho dù anh không thích quay về đó cũng phải về, bởi vì anh còn có bà nội.
Thẩm Luân cố gắng kìm ném hoả khí trong lòng mình, nhận điện thoại của bà nội, sau đó quay về Đế Đô ăn tết.
*
Bà ngoại của Kiều Tịnh sống trong một thị trấn nhỏ ở vùng Giang Nam.
Thị trấn này nằm gần một ngọn núi lớn, người trong trấn đơn thuần chất phác, nhà cửa ở đây nhìn khá cũ kĩ.
Ngày Kiều Tịnh trở về, mọi người trong trấn nhiệt tình chào đón, Kiều Tịnh không ngờ nhiều người đến đón mình như vậy.
Kiều Tịnh thụ sủng nhược kinh một phen, nhờ trí nhớ của nguyên thân cô cũng có chút ấn tượng với hàng xóm xung quanh.
Cô đem chút lễ vật tặng cho những hàng xóm và các trưởng bối đã chiếu cố cho bà ngoại trong suốt những năm gần đây.
Buổi sáng nhộn nhịp qua đi, tối đến cả thị trấn chìm trong màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên.
Kiều Tịnh đem tấm chăn cao cấp đắp lên người bà ngoại, bà cười nói: “Ấm quá, cháu cũng mau đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi chúc tết cùng bà.”
“Vâng ạ.” Kiều Tịnh khẽ cười. Trở về phòng của mình, cô sửa soạn đơn giản. Thời tiết ở đây khá lạnh, mùa đông mà còn đi tắm trễ sẽ rất dễ bị cảm, cô chui vào ổ chăn ấm áp, mở điện thoại, nhắn tin chúc tết cho bạn bè và đồng nghiệp của mình.
Lúc này cô mới chú ý đến tài khoản Wechat của Thẩm Luân, cô suy nghĩ một lúc, liền cho anh vào danh sách đen.
Bình luận facebook