Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Tịnh rất hiểu rõ bản tính của nam chính, bởi vì cô chưa chạm đến điểm giới hạn của anh, cho nên anh không đuổi cô đi.
Nhưng từ khi nào nam chính lại trở nên khoan dung với cô như vậy, có lẽ mục đích của anh chính là chiếm được thân thể cô. Anh đã quên mất ánh trăng sáng của mình rồi sao?
Không đúng, thứ gì không độc chiếm được mới là thứ tốt nhất, còn cô chỉ là một miếng thịt béo bở xuất hiện trước mặt nam chính mà thôi, là một món khai vị không hơn không kém. Anh chỉ cần động một tay thì cô sẽ bị ăn sạch sẽ.
Kiều Tịnh cũng lười phản kháng, nếu một ngày nào đó chuyện này xảy ra thì đành phó mặt cho trời vậy.
Thẩm Luân đưa Kiều Tịnh đến một hội sở đấu giá, bên trong khuôn viên còn trồng rất nhiều hoa, phong cảnh xung quanh thật ưu nhã. Bên ngoài hội sở được bảo an canh giữ nghiêm ngặt, bên trong toàn là giới thượng lưu.
Hôm nay Kiều Tịnh mặc váy dài bên ngoài khoác một chiếc áo lông, choàng một tấm lụa mỏng quanh cổ, còn đeo cả bao tay, cách ăn mặc này của cô chẳng thích hợp với không khí nơi đây.
Mọi người không ngừng thì thầm to nhỏ về sự xuất hiện của cô, giới thượng lưu ở Ma Đô nói lớn cũng không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Việc Thẩm Luân có bạn gái mọi người trong giới ai cũng biết, thời điểm Thẩm Luân đi ngang qua đám người đó, trên khuôn mặt bọn họ luôn tỏ vẻ nịnh nọt, còn cung kính gọi anh một tiếng Thẩm thiếu.
Bên trong sảnh lớn rất đông người qua lại, nhân viên phục vụ dẫn Thẩm Luân đi lên lầu hai phòng dành cho VIP.
Căn phòng này được trang trí rất xa hoa, trên vách tường còn có một TV lớn, đang phát sóng trực tiếp buổi đấu giá bên dưới sảnh lớn.
Thẩm Luân vừa ngồi xuống, một người vệ sĩ liền gõ cửa tiến vào, trong tay cầm điện thoại đang kết nối.
Thẩm Luân nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh, anh đi ra ngoài nhận điện thoại một lúc.”
“Vâng.” Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Thẩm Luân hài lòng mỉm cười, trước khi đi còn vuốt nhẹ mặt cô.
Kiều Tịnh cố gắng chịu đựng việc Thẩm Luân sờ mặt mình. Kết quả của lần ra ngoài này, hơn nửa tiếng vẫn không thấy anh quay lại.
Cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, lúc này có người mở cửa ra, là người vệ sĩ vừa rồi, anh ta cung kính nói: “Kiều tiểu thư, Thẩm tổng có việc phải đi trước. Thẩm tổng có phân phó, nếu Kiều tiểu thư thích thứ gì cứ việc mua chúng.”
Kiều Tịnh do dự một lúc, hỏi: “Là ai gọi đến?”
Vẻ mặt vệ sĩ nghiêm trang, một lời cũng không nói.
Kiều Tịnh mỉm cười, ôn nhu nói: “Ôn Thư phải không?”
Cô nhìn thấy ánh mắt của tên vệ sĩ kia loé lên. Lúc này, dường như cô đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không muốn tiếp tục làm khó tên vệ sĩ kia, cũng chẳng muốn ở lại đây. Nếu người vừa gọi đến là Ôn Thư, có lẽ cô nên trở về nhà ngủ một giấc thật ngon, sau đó làm một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng.
Tên vệ sĩ không thể ngăn cản cô, đành phải đưa cô trở về biệt thự. Cả ngày hôm nay, Thẩm Luân không quay về nhà.
Lúc ăn tối, thím Trần xoa tay hỏi: “Kiều tiểu thư, điện thoại của thiếu gia gọi hoài không được, tiểu thư có biết thiếu gia đi đâu không?”
Kiều Tịnh lắc đầu. Thím Trần nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, sau đó bà ta điện thoại gọi cho trợ lý Vương. Thân là bạn gái của thiếu gia, một chút quan tâm đến thiếu gia cũng không có.
Ngày hôm sau, khi Kiều Tịnh thức giấc Thẩm Luân vẫn chưa trở về.
Sáng sớm thím Trần đã đến đây quét dọn biệt thự, dường như tâm tình của bà ta không tệ, ánh mắt bà ta khi nhìn đến Kiều Tịnh còn mang theo thương hại.
Kiều Tịnh đứng ở cầu thang, mặc quần áo ở nhà, trong lòng cũng thầm cười. Quả nhiên thím Trần vẫn luôn ưu ái cho nữ chính.
Với ánh mắt đầy thương hại mà thím Trần bố thí cho cô, khẳng định bà ta đã biết đêm qua Thẩm Luân không quay về nhà là vì bận chăm sóc cho Ôn Thư.
Kiều Tịnh hồi tưởng lại tình tiết của cốt truyện, có lẽ hiện giờ đám cho vay nặng lãi đã tìm đến nữ chính, cho nên nam chính đã ra tay cứu nữ chính, còn cho nữ chính mượn tiền, sau đó là hết lòng an ủi nữ chính, cùng nhau trải qua một đêm mặn nồng, đây chính là tính tiết thường xảy ra trong loại truyện tổng tài này.
Cô vui vẻ muốn chết!
Cô rất khâm phục năng lực của nữ chính, rất có tinh thần hợp tác cao. Cứ cố gắng phát huy, không bao lâu nữa Thẩm Luân sẽ đuổi cô ra ngoài thôi.
Hôm nay mọi chuyện sẽ diễn ra đúng theo kế hoạch, nói không chừng nam chính sẽ ra tay ăn sạch cô.
Kiều Tịnh nghĩ đến việc đó đó đã cảm thấy vô cùng chán ghét, đành thuận theo tự nhiên vậy, chỉ cần được tự do, anh muốn như thế nào cũng được, cứ xem như mình bị chó cắn vậy.
Cô xoay người đi lên lầu.
*
Trước kỳ nghỉ tết, nhân viên và các nghệ sĩ trong công ty sẽ được thưởng một đợt tiền thưởng. Trần Thiến gọi Kiều Tịnh đến công ty, vừa vào văn phòng đã biết được tin mình được nâng hợp đồng.
Trần Thiến ân cần nói: “Một lúc nữa chị sẽ dẫn em đến văn phòng của Vương tiên sinh, công ty muốn chỉnh sửa hợp đồng nghệ sĩ với em, cần phải có chữ ký của tổng giám đốc, đúng lúc Vương tiên sinh cũng muốn gặp mặt em.”
Ánh mắt Trần Thiến mang theo sự quan tâm nhìn về phía Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh nhàn nhạt lên tiếng. Đợi Trần Thiến rời đi, Thời Trần liền hỏi: “Em có biết đến chuyện này không?”
Kiều Tịnh lắc đầu. Theo lý mà nói, nếu nam nữ chính đã quay về bên nhau thì không cô không giá trị gì nữa, vì sao Vương tiên sinh lại muốn chỉnh sửa hợp đồng cho cô.
Tên Vương tiên sinh này là người làm việc dưới trướng của Thẩm Luân, mọi chuyện ông ta làm đều do một tay Thẩm Luân sắp xếp.
Kiều Tịnh thầm cười: “Đừng suy nghĩ nhiều, sửa hợp đồng cũng là một chuyện tốt, anh còn được tăng lương nữa đấy.”
Cô bé ngốc này, bây giờ còn lo đến chuyện tiền lương sao? Việc khiến Thời Trần lo lắng chính là cảm xúc hiện giờ của cô.
Thời Trần cảm thấy mình không nên hỏi quá nhiều về chuyện đời tư của cô, vì thế anh ta liền thu hồi tâm tư, cùng cô đợi đến lúc gặp mặt tổng giám đốc, muốn xem hợp đồng sẽ chỉnh sửa điều khoản gì.
Theo như lời của Trần Thiến, khẳng định bản hợp đồng của Kiều Tịnh không chỉ dừng lại ở mức C.
Các nghệ sĩ trong nước sẽ ký hợp đồng với công ty theo cấp bậc và chế độ riêng, về việc Kiều Tịnh bỏ công ty cũ đến một công ty giải trí mới, nhưng hai công ty này lại có quy mô khác nhau, chỉ là điều khoản trong hợp đồng cũng không khác biệt lắm. Nếu ở Hoa Hạ ký hợp đồng ở mức C, thì cũng tương đương với bản hợp đồng mức B ở Hạ Hoa.
Công ty giải trí Hoa Hạ là công ty đứng đầu trong giới giải trí, ngay cả tài nguyên cùng người đại diện cũng là loại tốt nhất, là công ty quản lý của rất nhiều nghệ sĩ ưu tứ cùng nổi tiếng.
Cho nên công ty yêu cầu rất cao, mỗi năm luôn có một đám nghệ sĩ mới thầm ước ao có thể ký hợp đồng với công ty Hoa Hạ.
Thời Trần dặn dò Kiều Tịnh phải xem xét thật kỹ mọi điều khoản trong hợp đồng, phải thương lương điều kiện với công ty như thế nào, tranh thủ lợi ích cho bản thân mình càng nhiều càng tốt, trong vòng một năm công ty phải giao cho cô nhiều tài nguyên hơn nữa.
Hiện giờ mức độ nổi tiếng của Kiều Tịnh ở trên mạng khá tốt, chờ sang năm bộ phim [Thịnh Đường] sẽ ra mắt, cô còn hai bộ phim điện ảnh sắp được quảng bá.
Bây giờ cô đã có nền tảng, chỉ cần diễn xuất trong phim thu hút được người xem, mới có thể hoàn toàn đứng vững ở vị trí minh tinh tuyến hai, đây là cơ hội giúp cô tiến thêm một bước nữa, danh chính ngôn thuận trở thành tiểu hoa đán hot nhất hiện nay.
Đạo diễn Triệu là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng nhất Trung Quốc, nếu cô có thể tham gia vào tác phẩm của ông ta, còn diễn xuất tốt thì sẽ một bước lên mây.
Thời Trần không ngừng tính toán con đường tương lai của Kiều Tịnh phải đi như thế nào.
Nhưng Kiều Tịnh chỉ trầm mặc. Trong lòng cô sớm đã có dự định khác, e rằng không thể đi theo con đường mà Thời Trần đã vạch ra.
Nếu cô bị Thẩm Luân ghét bỏ, có lẽ anh sẽ đổi ý không muốn cô đóng vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn Triệu nữa, tuy rằng việc này sẽ làm cô tổn thất một số tiền lớn vì đã vi phạm hợp đồng.
Nhưng không sao cả, cô cũng không cần phải nhọc lòng về chuyện đó. Chỉ cần cô làm việc có chừng mực, không làm những chuyện quá phận, Thẩm Luân sẽ không có lý do gì phải đuổi cùng giết tận cô.
Văn phòng của Vương tiên sinh nằm ở tầng 20, Kiều Tịnh phía sau Trần Thiến, người trong công ty muốn đi thang máy lên tầng 20 cần phải có thẻ VIP mới lên được tầng ấy.
Kiều Tịnh đi thẳng một đường lên đó, tầng này rất rộng, cách bày trí theo phong cách hiện đại.
Đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy, văn phòng của tổng giám đốc bốn vách đều là tấm thủy tinh trong suốt, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha uống trà.
“Xin chào, Kiều tiểu thư.” Vương tiên sinh lễ phép chào hỏi.
Cái tên Vương tiên sinh này cũng thật thần bí, trong công ty không ai biết rõ tên thật của ông ta, mọi người đều tôn trọng gọi ông ta một tiếng Vương tiên sinh.
Người ngoài giới chỉ biết rằng, ông ta chính là ông lớn nắm một nửa giang sơn ngành giải trí quốc nội. Sau khi Kiều Tịnh được tận mắt nhìn thấy Vương tiên sinh, trông ông ta cũng như bao người đàn ông trung niên khác, ngoại trừ một điểm, giới nhà giàu rất biết cách bảo dưỡng nhan sắc, cho dù đã gần 40 tuổi nhìn chẳng khác nào thanh niên.
Kiều Tịnh lễ phép giới thiệu bản thân, Vương tiên sinh mời cô ngồi xuống. Ông ta còn bảo Trần Thiến đi ra ngoài.
Trần Thiến theo bản năng liếc mắt nhìn Kiều Tịnh một cái, xoay người rời khỏi văn phòng.
Một tầng cao ốc rộng lớn như vậy, ngoại trừ văn phòng của Vương tiên sinh, còn có một quầy tiếp tân gần cửa thang máy. Trần Thiến không rời đi, chỉ ở lại nói chuyện phiếm cùng nhân viên tiếp tân, nhưng ánh mắt hai người luôn nhìn về phía văn phòng.
Hai người này có mối quan hệ gì?
Không phải là quan hệ cha con đấy chứ?
Quả thực Trần Thiến lo sầu muốn chết.
Bên trong văn phòng, Vương tiên sinh cười nói: “Kiều tiểu thư, sắp nghỉ Tết rồi, nếu có thời gian cô có thể giúp tôi hỏi thăm Thẩm tổng một tiếng được không?”
Kiều Tịnh mỉm cười, có chút ngượng ngùng gật đầu. Cô không ngờ Vương tiên sinh lại trực tiếp nói thẳng vào vấn đề như vậy. Cô còn cho rằng ít nhất ông ta sẽ thể hiện dáng vẻ của một ông chủ lớn.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Trần Thiến đưa cô xuống lầu, hợp đồng đã được chỉnh sửa, Vương tiên sinh cũng đã ký tên.
“Kiều tiểu thư, trò chuyện với tổng giám đốc có thuận lợi không?” Trong thang máy, Trần Thiến tươi cười hỏi.
“Thực ra Vương tiên sinh là một người rất tốt.” Kiều Tịnh nghiêm túc trả lời.
Nụ cười trên mặt Trần Thiến ngưng đọng, Kiều Tịnh sớm đã biết rõ tâm tư của cô ta, vì sao vẫn muốn nói dối cô ta?
Trần Thiến thử thăm dò: “Em và Vương tiên sinh quen biết với nhau từ trước à? Em lớn lên có chút giống với ông ấy.”
Kiều Tịnh: “…….”
Sắc mặt Kiều Tịnh trở nên cổ quái, cái cô trợ lý Trần này, trong đầu đang nghĩ cái gì thế?
Lớn lên thật giống nhau? Giống chỗ nào.
Trần Thiến cho rằng Kiều Tịnh sợ người bên ngoài biết, cho nên không trả lời câu hỏi này, nhất thời những phiền muộn trong lòng tiêu tán đi không ít, Trần Thiến đưa Kiều Tịnh xuống tầng 1.
Thang máy đi thẳng xuống tầng 1, Kiều Tịnh cho rằng Thời Trần vẫn còn đang bận việc, cô có thể tự mình ngồi xe chuyên dụng của công ty trở về nhà, cô cúi đầu nhắn một tin cho Thời Trần, trước cửa công ty có một người vội vàng xông vào.
“Kiều Tịnh đang ở đâu, Kiều Tịnh cô mau ra đây cho tôi!” Tên đàn ông tiến vào đại sảnh, nóng nảy cởi áo vest ra, vén tay áo đứng tại nơi đó la to. Hai người bảo an vội chạy đến, bắt tên đàn ông đó lại.
Ôn Hải giận dữ nói: “Buông tôi ra, em gái của tôi mất tích rồi, nếu hôm nay không gặp được Kiều Tịnh, tôi sẽ ngồi mãi ở đây không đi!”
Anh ta la lối, liền bị hai người bảo an khống chế mặt dán trên đất, lúc này mới thành thật nằm yên một chút.
Những nhân viên cùng nghệ sĩ đều đứng ở một bên xem náo nhiệt. Ôn Hải nâng mắt lên, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Kiều Tịnh đứng trong sảnh lớn, cô đang nói gì đó với nhân viên công ty.
Hai người bảo an kéo Ôn Hải đứng lên, đưa anh ta vào một căn phòng.
Trong căn phòng, Kiều Tịnh đã sớm ngồi chờ ở đó.
Ôn Hải cao giọng nói: “Tôi đã từng nhìn thấy cô ngồi trong xe của Thẩm Luân, cô là Kiều Tịnh đúng không.” Anh ta giãy giụa tránh khỏi tay người bảo an, bảo an được sự cho phép của Kiều Tịnh, nên thả anh ta ra.
Ôn Hải kéo ghế dựa, cười lạnh ngồi đối diện Kiều Tịnh.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Ôn Hải càng nhìn Kiều Tịnh càng cảm thấy không thuận mắt, Kiều Tịnh chỉ là kẻ thế thân mà Thẩm Luân tìm để thay thế em gái anh ta mà thôi, tuy là trẻ tuổi nhưng không hiểu sự đời, còn dám vênh váo tự đắc như vậy, anh ta ở đại sảnh la lối lâu như thế, cô một chút sợ hãi đều không có.
Đối mặt với cô gái nhỏ này, Ôn Hải vênh váo, rung chân nói: “Sợ rồi sao, nếu tôi vẫn tiếp tục náo loạn ở bên ngoài để đám paparazzi biết chụp được, xem cô có bị mất mặt hay không? Em gái Ôn Thư của tôi đang ở đâu?” Đột nhiên Ôn Hải đập bàn một cái.
Kiều Tịnh khẽ cười nói: “Tôi không biết Ôn Thư đang ở đâu, có lẽ anh nên tìm Thẩm Luân mà hỏi.”
“Tôi đã đi tìm anh ta, nhưng anh ta không có ở công ty.” Ôn Hải buồn bực nói.
Trên mặt Ôn Hải có vết thương, nhưng đám bảo an ở đây không dám tuỳ tiện đánh người. Có thể lúc anh ta đi đến công ty của Thẩm Luân đã bị đánh một trận, cho nên mới đến đây tìm cô gây rối.
Nhưng Kiều Tịnh không chọc đến Ôn Hải, dựa vào đâu anh ta đến đây trút giận vào cô. Dựa theo tính cách của một nữ phụ độc ác, cô nên tìm người đánh anh ta một trận, như vậy anh ta mới biết an phận hơn một chút.
Thời điểm Thời Trần chạy đến đây, Ôn Hải đang bị bảo an kéo ra ngoài. Thời Trần đưa cô đi ra xe, cô chợt dừng bước, dường như nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn Ôn Hải nói: “Anh đến bệnh viện tìm xem, nói không chừng sẽ tìm thấy người đấy.”
Cô cười một tiếng, sau đó đi ra xe, hỏi Thời Trần: “Anh có quen biết đám côn đồ nào không?”
Kiều Tịnh rất hiểu rõ bản tính của nam chính, bởi vì cô chưa chạm đến điểm giới hạn của anh, cho nên anh không đuổi cô đi.
Nhưng từ khi nào nam chính lại trở nên khoan dung với cô như vậy, có lẽ mục đích của anh chính là chiếm được thân thể cô. Anh đã quên mất ánh trăng sáng của mình rồi sao?
Không đúng, thứ gì không độc chiếm được mới là thứ tốt nhất, còn cô chỉ là một miếng thịt béo bở xuất hiện trước mặt nam chính mà thôi, là một món khai vị không hơn không kém. Anh chỉ cần động một tay thì cô sẽ bị ăn sạch sẽ.
Kiều Tịnh cũng lười phản kháng, nếu một ngày nào đó chuyện này xảy ra thì đành phó mặt cho trời vậy.
Thẩm Luân đưa Kiều Tịnh đến một hội sở đấu giá, bên trong khuôn viên còn trồng rất nhiều hoa, phong cảnh xung quanh thật ưu nhã. Bên ngoài hội sở được bảo an canh giữ nghiêm ngặt, bên trong toàn là giới thượng lưu.
Hôm nay Kiều Tịnh mặc váy dài bên ngoài khoác một chiếc áo lông, choàng một tấm lụa mỏng quanh cổ, còn đeo cả bao tay, cách ăn mặc này của cô chẳng thích hợp với không khí nơi đây.
Mọi người không ngừng thì thầm to nhỏ về sự xuất hiện của cô, giới thượng lưu ở Ma Đô nói lớn cũng không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Việc Thẩm Luân có bạn gái mọi người trong giới ai cũng biết, thời điểm Thẩm Luân đi ngang qua đám người đó, trên khuôn mặt bọn họ luôn tỏ vẻ nịnh nọt, còn cung kính gọi anh một tiếng Thẩm thiếu.
Bên trong sảnh lớn rất đông người qua lại, nhân viên phục vụ dẫn Thẩm Luân đi lên lầu hai phòng dành cho VIP.
Căn phòng này được trang trí rất xa hoa, trên vách tường còn có một TV lớn, đang phát sóng trực tiếp buổi đấu giá bên dưới sảnh lớn.
Thẩm Luân vừa ngồi xuống, một người vệ sĩ liền gõ cửa tiến vào, trong tay cầm điện thoại đang kết nối.
Thẩm Luân nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh, anh đi ra ngoài nhận điện thoại một lúc.”
“Vâng.” Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Thẩm Luân hài lòng mỉm cười, trước khi đi còn vuốt nhẹ mặt cô.
Kiều Tịnh cố gắng chịu đựng việc Thẩm Luân sờ mặt mình. Kết quả của lần ra ngoài này, hơn nửa tiếng vẫn không thấy anh quay lại.
Cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, lúc này có người mở cửa ra, là người vệ sĩ vừa rồi, anh ta cung kính nói: “Kiều tiểu thư, Thẩm tổng có việc phải đi trước. Thẩm tổng có phân phó, nếu Kiều tiểu thư thích thứ gì cứ việc mua chúng.”
Kiều Tịnh do dự một lúc, hỏi: “Là ai gọi đến?”
Vẻ mặt vệ sĩ nghiêm trang, một lời cũng không nói.
Kiều Tịnh mỉm cười, ôn nhu nói: “Ôn Thư phải không?”
Cô nhìn thấy ánh mắt của tên vệ sĩ kia loé lên. Lúc này, dường như cô đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không muốn tiếp tục làm khó tên vệ sĩ kia, cũng chẳng muốn ở lại đây. Nếu người vừa gọi đến là Ôn Thư, có lẽ cô nên trở về nhà ngủ một giấc thật ngon, sau đó làm một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng.
Tên vệ sĩ không thể ngăn cản cô, đành phải đưa cô trở về biệt thự. Cả ngày hôm nay, Thẩm Luân không quay về nhà.
Lúc ăn tối, thím Trần xoa tay hỏi: “Kiều tiểu thư, điện thoại của thiếu gia gọi hoài không được, tiểu thư có biết thiếu gia đi đâu không?”
Kiều Tịnh lắc đầu. Thím Trần nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, sau đó bà ta điện thoại gọi cho trợ lý Vương. Thân là bạn gái của thiếu gia, một chút quan tâm đến thiếu gia cũng không có.
Ngày hôm sau, khi Kiều Tịnh thức giấc Thẩm Luân vẫn chưa trở về.
Sáng sớm thím Trần đã đến đây quét dọn biệt thự, dường như tâm tình của bà ta không tệ, ánh mắt bà ta khi nhìn đến Kiều Tịnh còn mang theo thương hại.
Kiều Tịnh đứng ở cầu thang, mặc quần áo ở nhà, trong lòng cũng thầm cười. Quả nhiên thím Trần vẫn luôn ưu ái cho nữ chính.
Với ánh mắt đầy thương hại mà thím Trần bố thí cho cô, khẳng định bà ta đã biết đêm qua Thẩm Luân không quay về nhà là vì bận chăm sóc cho Ôn Thư.
Kiều Tịnh hồi tưởng lại tình tiết của cốt truyện, có lẽ hiện giờ đám cho vay nặng lãi đã tìm đến nữ chính, cho nên nam chính đã ra tay cứu nữ chính, còn cho nữ chính mượn tiền, sau đó là hết lòng an ủi nữ chính, cùng nhau trải qua một đêm mặn nồng, đây chính là tính tiết thường xảy ra trong loại truyện tổng tài này.
Cô vui vẻ muốn chết!
Cô rất khâm phục năng lực của nữ chính, rất có tinh thần hợp tác cao. Cứ cố gắng phát huy, không bao lâu nữa Thẩm Luân sẽ đuổi cô ra ngoài thôi.
Hôm nay mọi chuyện sẽ diễn ra đúng theo kế hoạch, nói không chừng nam chính sẽ ra tay ăn sạch cô.
Kiều Tịnh nghĩ đến việc đó đó đã cảm thấy vô cùng chán ghét, đành thuận theo tự nhiên vậy, chỉ cần được tự do, anh muốn như thế nào cũng được, cứ xem như mình bị chó cắn vậy.
Cô xoay người đi lên lầu.
*
Trước kỳ nghỉ tết, nhân viên và các nghệ sĩ trong công ty sẽ được thưởng một đợt tiền thưởng. Trần Thiến gọi Kiều Tịnh đến công ty, vừa vào văn phòng đã biết được tin mình được nâng hợp đồng.
Trần Thiến ân cần nói: “Một lúc nữa chị sẽ dẫn em đến văn phòng của Vương tiên sinh, công ty muốn chỉnh sửa hợp đồng nghệ sĩ với em, cần phải có chữ ký của tổng giám đốc, đúng lúc Vương tiên sinh cũng muốn gặp mặt em.”
Ánh mắt Trần Thiến mang theo sự quan tâm nhìn về phía Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh nhàn nhạt lên tiếng. Đợi Trần Thiến rời đi, Thời Trần liền hỏi: “Em có biết đến chuyện này không?”
Kiều Tịnh lắc đầu. Theo lý mà nói, nếu nam nữ chính đã quay về bên nhau thì không cô không giá trị gì nữa, vì sao Vương tiên sinh lại muốn chỉnh sửa hợp đồng cho cô.
Tên Vương tiên sinh này là người làm việc dưới trướng của Thẩm Luân, mọi chuyện ông ta làm đều do một tay Thẩm Luân sắp xếp.
Kiều Tịnh thầm cười: “Đừng suy nghĩ nhiều, sửa hợp đồng cũng là một chuyện tốt, anh còn được tăng lương nữa đấy.”
Cô bé ngốc này, bây giờ còn lo đến chuyện tiền lương sao? Việc khiến Thời Trần lo lắng chính là cảm xúc hiện giờ của cô.
Thời Trần cảm thấy mình không nên hỏi quá nhiều về chuyện đời tư của cô, vì thế anh ta liền thu hồi tâm tư, cùng cô đợi đến lúc gặp mặt tổng giám đốc, muốn xem hợp đồng sẽ chỉnh sửa điều khoản gì.
Theo như lời của Trần Thiến, khẳng định bản hợp đồng của Kiều Tịnh không chỉ dừng lại ở mức C.
Các nghệ sĩ trong nước sẽ ký hợp đồng với công ty theo cấp bậc và chế độ riêng, về việc Kiều Tịnh bỏ công ty cũ đến một công ty giải trí mới, nhưng hai công ty này lại có quy mô khác nhau, chỉ là điều khoản trong hợp đồng cũng không khác biệt lắm. Nếu ở Hoa Hạ ký hợp đồng ở mức C, thì cũng tương đương với bản hợp đồng mức B ở Hạ Hoa.
Công ty giải trí Hoa Hạ là công ty đứng đầu trong giới giải trí, ngay cả tài nguyên cùng người đại diện cũng là loại tốt nhất, là công ty quản lý của rất nhiều nghệ sĩ ưu tứ cùng nổi tiếng.
Cho nên công ty yêu cầu rất cao, mỗi năm luôn có một đám nghệ sĩ mới thầm ước ao có thể ký hợp đồng với công ty Hoa Hạ.
Thời Trần dặn dò Kiều Tịnh phải xem xét thật kỹ mọi điều khoản trong hợp đồng, phải thương lương điều kiện với công ty như thế nào, tranh thủ lợi ích cho bản thân mình càng nhiều càng tốt, trong vòng một năm công ty phải giao cho cô nhiều tài nguyên hơn nữa.
Hiện giờ mức độ nổi tiếng của Kiều Tịnh ở trên mạng khá tốt, chờ sang năm bộ phim [Thịnh Đường] sẽ ra mắt, cô còn hai bộ phim điện ảnh sắp được quảng bá.
Bây giờ cô đã có nền tảng, chỉ cần diễn xuất trong phim thu hút được người xem, mới có thể hoàn toàn đứng vững ở vị trí minh tinh tuyến hai, đây là cơ hội giúp cô tiến thêm một bước nữa, danh chính ngôn thuận trở thành tiểu hoa đán hot nhất hiện nay.
Đạo diễn Triệu là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng nhất Trung Quốc, nếu cô có thể tham gia vào tác phẩm của ông ta, còn diễn xuất tốt thì sẽ một bước lên mây.
Thời Trần không ngừng tính toán con đường tương lai của Kiều Tịnh phải đi như thế nào.
Nhưng Kiều Tịnh chỉ trầm mặc. Trong lòng cô sớm đã có dự định khác, e rằng không thể đi theo con đường mà Thời Trần đã vạch ra.
Nếu cô bị Thẩm Luân ghét bỏ, có lẽ anh sẽ đổi ý không muốn cô đóng vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn Triệu nữa, tuy rằng việc này sẽ làm cô tổn thất một số tiền lớn vì đã vi phạm hợp đồng.
Nhưng không sao cả, cô cũng không cần phải nhọc lòng về chuyện đó. Chỉ cần cô làm việc có chừng mực, không làm những chuyện quá phận, Thẩm Luân sẽ không có lý do gì phải đuổi cùng giết tận cô.
Văn phòng của Vương tiên sinh nằm ở tầng 20, Kiều Tịnh phía sau Trần Thiến, người trong công ty muốn đi thang máy lên tầng 20 cần phải có thẻ VIP mới lên được tầng ấy.
Kiều Tịnh đi thẳng một đường lên đó, tầng này rất rộng, cách bày trí theo phong cách hiện đại.
Đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy, văn phòng của tổng giám đốc bốn vách đều là tấm thủy tinh trong suốt, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha uống trà.
“Xin chào, Kiều tiểu thư.” Vương tiên sinh lễ phép chào hỏi.
Cái tên Vương tiên sinh này cũng thật thần bí, trong công ty không ai biết rõ tên thật của ông ta, mọi người đều tôn trọng gọi ông ta một tiếng Vương tiên sinh.
Người ngoài giới chỉ biết rằng, ông ta chính là ông lớn nắm một nửa giang sơn ngành giải trí quốc nội. Sau khi Kiều Tịnh được tận mắt nhìn thấy Vương tiên sinh, trông ông ta cũng như bao người đàn ông trung niên khác, ngoại trừ một điểm, giới nhà giàu rất biết cách bảo dưỡng nhan sắc, cho dù đã gần 40 tuổi nhìn chẳng khác nào thanh niên.
Kiều Tịnh lễ phép giới thiệu bản thân, Vương tiên sinh mời cô ngồi xuống. Ông ta còn bảo Trần Thiến đi ra ngoài.
Trần Thiến theo bản năng liếc mắt nhìn Kiều Tịnh một cái, xoay người rời khỏi văn phòng.
Một tầng cao ốc rộng lớn như vậy, ngoại trừ văn phòng của Vương tiên sinh, còn có một quầy tiếp tân gần cửa thang máy. Trần Thiến không rời đi, chỉ ở lại nói chuyện phiếm cùng nhân viên tiếp tân, nhưng ánh mắt hai người luôn nhìn về phía văn phòng.
Hai người này có mối quan hệ gì?
Không phải là quan hệ cha con đấy chứ?
Quả thực Trần Thiến lo sầu muốn chết.
Bên trong văn phòng, Vương tiên sinh cười nói: “Kiều tiểu thư, sắp nghỉ Tết rồi, nếu có thời gian cô có thể giúp tôi hỏi thăm Thẩm tổng một tiếng được không?”
Kiều Tịnh mỉm cười, có chút ngượng ngùng gật đầu. Cô không ngờ Vương tiên sinh lại trực tiếp nói thẳng vào vấn đề như vậy. Cô còn cho rằng ít nhất ông ta sẽ thể hiện dáng vẻ của một ông chủ lớn.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Trần Thiến đưa cô xuống lầu, hợp đồng đã được chỉnh sửa, Vương tiên sinh cũng đã ký tên.
“Kiều tiểu thư, trò chuyện với tổng giám đốc có thuận lợi không?” Trong thang máy, Trần Thiến tươi cười hỏi.
“Thực ra Vương tiên sinh là một người rất tốt.” Kiều Tịnh nghiêm túc trả lời.
Nụ cười trên mặt Trần Thiến ngưng đọng, Kiều Tịnh sớm đã biết rõ tâm tư của cô ta, vì sao vẫn muốn nói dối cô ta?
Trần Thiến thử thăm dò: “Em và Vương tiên sinh quen biết với nhau từ trước à? Em lớn lên có chút giống với ông ấy.”
Kiều Tịnh: “…….”
Sắc mặt Kiều Tịnh trở nên cổ quái, cái cô trợ lý Trần này, trong đầu đang nghĩ cái gì thế?
Lớn lên thật giống nhau? Giống chỗ nào.
Trần Thiến cho rằng Kiều Tịnh sợ người bên ngoài biết, cho nên không trả lời câu hỏi này, nhất thời những phiền muộn trong lòng tiêu tán đi không ít, Trần Thiến đưa Kiều Tịnh xuống tầng 1.
Thang máy đi thẳng xuống tầng 1, Kiều Tịnh cho rằng Thời Trần vẫn còn đang bận việc, cô có thể tự mình ngồi xe chuyên dụng của công ty trở về nhà, cô cúi đầu nhắn một tin cho Thời Trần, trước cửa công ty có một người vội vàng xông vào.
“Kiều Tịnh đang ở đâu, Kiều Tịnh cô mau ra đây cho tôi!” Tên đàn ông tiến vào đại sảnh, nóng nảy cởi áo vest ra, vén tay áo đứng tại nơi đó la to. Hai người bảo an vội chạy đến, bắt tên đàn ông đó lại.
Ôn Hải giận dữ nói: “Buông tôi ra, em gái của tôi mất tích rồi, nếu hôm nay không gặp được Kiều Tịnh, tôi sẽ ngồi mãi ở đây không đi!”
Anh ta la lối, liền bị hai người bảo an khống chế mặt dán trên đất, lúc này mới thành thật nằm yên một chút.
Những nhân viên cùng nghệ sĩ đều đứng ở một bên xem náo nhiệt. Ôn Hải nâng mắt lên, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Kiều Tịnh đứng trong sảnh lớn, cô đang nói gì đó với nhân viên công ty.
Hai người bảo an kéo Ôn Hải đứng lên, đưa anh ta vào một căn phòng.
Trong căn phòng, Kiều Tịnh đã sớm ngồi chờ ở đó.
Ôn Hải cao giọng nói: “Tôi đã từng nhìn thấy cô ngồi trong xe của Thẩm Luân, cô là Kiều Tịnh đúng không.” Anh ta giãy giụa tránh khỏi tay người bảo an, bảo an được sự cho phép của Kiều Tịnh, nên thả anh ta ra.
Ôn Hải kéo ghế dựa, cười lạnh ngồi đối diện Kiều Tịnh.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Ôn Hải càng nhìn Kiều Tịnh càng cảm thấy không thuận mắt, Kiều Tịnh chỉ là kẻ thế thân mà Thẩm Luân tìm để thay thế em gái anh ta mà thôi, tuy là trẻ tuổi nhưng không hiểu sự đời, còn dám vênh váo tự đắc như vậy, anh ta ở đại sảnh la lối lâu như thế, cô một chút sợ hãi đều không có.
Đối mặt với cô gái nhỏ này, Ôn Hải vênh váo, rung chân nói: “Sợ rồi sao, nếu tôi vẫn tiếp tục náo loạn ở bên ngoài để đám paparazzi biết chụp được, xem cô có bị mất mặt hay không? Em gái Ôn Thư của tôi đang ở đâu?” Đột nhiên Ôn Hải đập bàn một cái.
Kiều Tịnh khẽ cười nói: “Tôi không biết Ôn Thư đang ở đâu, có lẽ anh nên tìm Thẩm Luân mà hỏi.”
“Tôi đã đi tìm anh ta, nhưng anh ta không có ở công ty.” Ôn Hải buồn bực nói.
Trên mặt Ôn Hải có vết thương, nhưng đám bảo an ở đây không dám tuỳ tiện đánh người. Có thể lúc anh ta đi đến công ty của Thẩm Luân đã bị đánh một trận, cho nên mới đến đây tìm cô gây rối.
Nhưng Kiều Tịnh không chọc đến Ôn Hải, dựa vào đâu anh ta đến đây trút giận vào cô. Dựa theo tính cách của một nữ phụ độc ác, cô nên tìm người đánh anh ta một trận, như vậy anh ta mới biết an phận hơn một chút.
Thời điểm Thời Trần chạy đến đây, Ôn Hải đang bị bảo an kéo ra ngoài. Thời Trần đưa cô đi ra xe, cô chợt dừng bước, dường như nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn Ôn Hải nói: “Anh đến bệnh viện tìm xem, nói không chừng sẽ tìm thấy người đấy.”
Cô cười một tiếng, sau đó đi ra xe, hỏi Thời Trần: “Anh có quen biết đám côn đồ nào không?”