1.
“Tề Thần!!! Nhìn đường kìa!”
RẦM!!
Tiếng xe cộ va chạm ầm ĩ ở giữa đường.
Não tôi vẫn chưa kịp phản ứng.
Cơ thể mất trọng lượng đột ngột, hơi thở thì gần như ngừng lại.
Trời đất dường như đang quay cuồng.
Bịch!
Sau khi ngã xuống dường như có vô số vật thể lạ đập mạnh vào đầu tôi.
Bang! Bang! Bang!
Những tiếng động mạnh khiến tim tôi rung lên từng hồi!
Một cú đáp đất cuối cùng!
Làn khói dày dặc và hơi nóng thiêu đốt từ đâu xộc thẳng vào họng,khiến tôi nghẹt thở và lập tức ho sặc sụa.
“Tề Thần..” trong vô thức tôi vẫn gọi tên anh ta.
Lúc này, cô trợ lí nhỏ của anh ta khóc nức nở: “Anh Thần...”
Mà vị hôn phu của tôi gần như không hề do dự mở cửa ghế sau ra, bế cô trợ lí nhỏ của anh ta lên.
Toàn thân tôi đau nhức, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được. Cuối cùng cũng thốt ra được một câu: “ Anh, cứu.. em...”
Tề Thần chỉ lạnh lùng cắt ngang:” Vũ Giai bị bong mắt cá chân,anh cõng cô ấy ra trước, lát nữa em tự mình ra ngoài nhé.”
Rồi anh ta ôm Vũ Giai bước ra ngoài trong ánh nhìn tuyệt vọng của tôi.
Ngay sau đó một cơn đau đớn ập đến, tôi không chịu được nữa trực tiếp ngất đi.
2.
Tôi và Tề Thần đã ở bên nhau 7 năm rồi.
Từ lúc học đại học cho đến bây giờ, đã trải qua sự ngu muội của tuổi trẻ, đi cùng nhau từ lúc tay trắng không có gì cho đến lúc nhà và xe đều có đầy đủ.
Mới năm ngoái đây, anh ta còn cầu hôn tôi, chúng tôi dự định năm nay sẽ kết hôn.
“A Thần, anh nghĩ ảnh cưới của chúng ta chụp ở nước ngoài có ổn không?”
Chỉ cần là những gì tôi muốn thì anh ta đều đáp ứng, tôi chỉ cần nói bản thân muốn gì anh ta sẽ lo liệu phần còn lại.
Vì vậy mà tôi cứ phân vân hết chỗ này đến chỗ khác, rất lâu sau cũng chưa chọn xong.
Nhưng Tề Thần vẫn rất kiên nhẫn, mỗi khi tôi chọn được cái gì anh ta sẽ nhìn tôi cười bất đắc dĩ, trong mắt toàn là hình bóng tôi.
“Em chọn bất cứ cái gì anh đều thích.”
Nói xong, anh ta xoa đầu tôi, nhẹ nhàng xoắn lọn tóc nhỏ trong tay.
“Nhưng mà em phải nhanh lên một chút, anh nôn nóng lắm rồi.”
Tôi đỏ mặt hỏi tại sao anh ta lại nôn nóng như vậy.
Tề Thần hiếm khi nghiêm túc nói:”Em tốt như vậy, nhỡ may bị người khác chiếm mất thì sao?”
Nhưng lần này thì khác.
Anh ta ngồi trước máy tính, chợt khựng lại khi nghe tôi hỏi, sau đó tháo kính ra nhẹ nhàng nhéo sống mũi.
“ Như Như, chúng ta tạm thời gác chuyện kết hôn lại được không?”
Tôi bất ngờ: ”Tại sao?”
Anh ta nhẹ nhàng đi vào nhà tắm, tránh né câu hỏi của tôi.
Đây là lần đầu tiên sau bảy năm, anh ta chủ động trì hoãn hôn lễ của chúng tôi.
3.
Phần ưu tiên trong tin nhắn của Tề Thần, trừ tôi ra còn có một người nữa.
Nhậm Vũ Giai.
Tôi không xa lạ với cái tên này.
Trợ lí mới trong công ty của anh ta.
Hai tháng trước, trợ lí cũ của anh có thai.
Ngay khi trợ lí cũ có thai được 5 tháng, Tề Thần đã cho cô ấy nghỉ thai sản cho đến lúc cô ấy hết ở cữ.
Và đồng thời cũng hứa rằng: ”Sau khi hết thời gian ở cữ sẽ cho cô ấy quay trở lại tiếp tục làm việc ở vị trí này.”
Khi tôi nghe thấy cái tên này lần đầu tiên có hơi bất ngờ, bởi Tề Thần rất khó tính, anh ta rất hiếm khi khen ngợi người khác.
Anh ta đưa máy tính bảng cho tôi: ”Nhậm Vũ Giai này không tệ, tuổi còn trẻ nhưng năng lực làm việc không thua kém ai, báo cáo lần trước cô ấy viết rất chi tiết và ngắn gọn.”
Tôi cười: “Lúc trước còn không biết là ai chất vấn cô bé, sợ cô bé tuổi còn nhỏ làm không tốt, bây giờ anh đã sáng mắt ra chưa?”
Anh ta có vẻ ngập ngừng, hết nhìn lên đồng hồ lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tề Thần luôn là như vậy, hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài.
Chỉ khi ở bên cạnh tôi, anh ta mới như biến thành người khác, một con người đầy dịu dàng và biết quan tâm.
Hôm nay tâm trạng anh có vẻ không tồi, tôi thấy khóe miệng anh ta có vẻ nhếch lên.
Đó cũng là lúc tôi cảm giác được nguy hiểm và bắt đầu chú ý đến cô gái Nhậm Vũ Giai này.
Cô gái nhỏ này mới tốt nghiệp được hai năm, nhưng mà tính cách lại rất chu toàn.
Từ công việc đến cuộc sống của Tề Thần, cô ấy sắp xếp rất ổn thỏa, mười phân vẹn mười.
Khi đến đưa cơm cho Tề Thần vào tháng trước, tôi đã gặp qua cô ấy một lần.
4.
Tình cờ gặp cô ấy vừa ra khỏi văn phòng của Tề Thần.
Tôi lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi tìm Tề Thần.”
Có lẽ lúc ra ngoài tôi hơi vội, không có thời gian để chỉn chu lại đầu tóc và quần áo nên bây giờ nhìn có vẻ hơi luộm thuộm.
Vì vậy mà khi đối diện cô ấy với bộ quần áo công sở gọn gàng xinh xắn, mái tóc chải chuốt gọn gàng, chúng tôi như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cô ấy đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới sau đó cất tiếng hỏi: “Cô là Tề phu nhân?”
“Đúng rồi, là tôi.”
Cô ấy có vẻ không cam lòng, miễn cưỡng hừ nhẹ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
Tề Thần lúc đó đang kí hợp đồng với đối tác, nhìn thấy tôi thì khẽ cau mày: “ Sao em lại tới đây?”
“Em cảm thấy trong người có chút không khỏe nên xin nghỉ nửa ngày, nghĩ đến anh chắc lại bỏ bữa rồi nên em mang cơm đến cho anh.”
Tôi đặt đồ ăn lên bàn, phát hiện anh ta không nhúc nhích.
“Sao vậy? Bây giờ không phải thời gian nghỉ trưa sao?”
Tề Thần ngập ngừng một chút, nói: “Anh ăn rồi.”
“??”
Tôi có chút khó hiểu, Tề Thần là một người nghiện công việc.
Ngày thường bởi vì công việc quá bận rộn nên anh ta thường xuyên bỏ bữa.
Cho đến khi dạ dày bị loét nghiêm trọng, anh ta cũng không quan tâm.
Vì vậy mà bữa trưa của anh ta luôn do tôi phụ trách.
Nhưng hôm nay tôi không nhắc, cũng không gọi cơm cho anh.
Anh ta nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, giải thích: “Vũ Giai đã đặt cơm cho anh.”
“Vũ Giai?”
Người trợ lí trước đồng hành và sát cánh cùng anh ta lâu như vậy, nhưng anh cũng chỉ lịch sự gọi một tiếng: Trợ lí Diệp.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không nói gì và cất hộp bento tôi cất công làm đi.
“Còn nữa, chuyện cơm nước của anh em không cần lo nữa đâu, Vũ Giai lo là được rồi.”
Tôi chợt khựng lại một lúc, ừ cho qua chuyện.
Tề Thần hình như nhận ra thái độ không vui của tôi, nên đặc biệt hạ thấp giọng dỗ dành: “ Tối nay có một nhà hàng mới khai trương, anh đặt chỗ rồi, chúng ta đi thử nhé?”
Tôi đứng dậy, quay sang nhìn anh ta, mỉm cười:” Em biết rồi.”
Anh ta cảm thấy rằng sự việc đã ổn thỏa, gật đầu và tiếp tục làm việc.
Ngoài mặt không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng tôi lại có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra.
5.
Buổi tối, chúng tôi đến một nhà hàng Thái Lan.
Không gian đẹp, món ăn ngon và đặc biệt là không có quá nhiều người.
Thật là một bữa tối hoàn hảo về mọi mặt.
Chỉ có duy nhất một điều…
Tề Thần ngước mắt lên, phát hiện tôi vẫn luôn cau mày, liền nắm lấy tay tôi: “Làm sao vậy, em không thoải mái chỗ nào sao?”
“Tề Thần.”
“Ừm?”
”Anh quên em không ăn được đồ Thái sao?”
Bàn tay đang nắm tay tôi chợt khựng lại.
Tôi rút tay ra và dùng nĩa chọc một miếng tôm sốt Thái.
“Em chưa bao giờ ăn được đồ sống, thậm chí không ăn rau diếp trên thịt nướng và bít tết thì phải chín hoàn toàn.”
Tôi quay sang chất vấn: “Vậy tại sao anh lại đưa em đến đây.”
Anh im lặng một chút, rồi lên tiếng: “ Xin lỗi em, gần đây anh bận quá nên có chút nhầm lẫn.”
“Tề Thần, anh chưa bao giờ để ý những thứ này.”
“Anh nghe nói nhà hàng này được đánh giá tốt nên mới đưa em đến đây, anh thật sự không có ý gì khác.”
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, anh ta vẫn không hề khó chịu, ngược lại còn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “ Nếu em không thích thì thôi vậy, mình đi nhà hàng khác.”
Nói xong, anh lập tức vẫy tay với người phục vụ, trả tiền rồi rời đi.
Sau khi về đến nhà, anh ta lập tức ôm lấy tôi từ phía sau: “ Như Như, thật sự anh không cố ý đâu, em đừng giận anh nữa, được không?”
Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay anh.
“ A Thần.”
“ Anh đây, em nói đi.”
Giọng điệu vui lên rõ rệt.
Bởi vì khi tôi có tâm trạng tốt, tôi mới gọi anh ấy như vậy.
Anh ấy đặc biệt thích tôi gọi anh ấy như vậy.
Tôi nói : “Không có lần sau đâu.”
“Ừ, Như Như của chúng ta nói gì cũng đúng.”
Nói rồi anh ta siết chặt vòng tay, ôm tôi chặt hơn.
Bình luận facebook