Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Điện thoại của Sài Tử Hiên là do Phùng Ki tiếp. Sáng sớm đã gọi đến, Phùng Ki nghiêng đầu ghé mắt nhìn vào tiểu nha đầu ngủ không biết trời đất gì trong lòng mình, chỉ có thể thay cô nghe điện thoại: “Alo.” Bên kia Sài Tử Hiên hiển nhiên bị giọng nam vừa tỉnh ngủ làm nghẹn, nửa ngày cũng quên mất mình nên nói cái gì.
Phùng Ki nhăn mặt lại, trực tiếp nói: “Manh Manh còn ngủ, nếu có việc, một giờ sau gọi lại.” Sau đó, trực tiếp cúp máy, vừa cúi đầu, liền phát hiện, tiểu nha đầu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chớp mắt nhìn anh.
Nắng sớm chiếu vào tiểu nha đầu, vẻ đẹp trong suốt sạch sẽ, giống như một đóa sen trắng nở rộ, Phùng Ki đem cánh tay mình từ trong tay cô rút ra, tiểu nha đầu ôm cánh tay của anh suốt cả đêm.
Phùng Ki vỗ vỗ cái trán của cô: “Vệ Hiểu Phong nói đã giúp em xin phép rồi, hôm nay không cần đi học.” Manh Manh miệng mở ra: “Vậy còn anh, muốn về doanh trại sao?” Phùng Ki không khỏi buồn cười, nha đầu kia thật sự rất níu giữ anh.
Phùng Ki lắc đầu: “Hiện giờ không có chuyện gì lớn, anh ở lại với em một ngày, ngày mai trở về.” Ánh mắt Manh Manh sáng lên, tràn ra một nụ cười thật tươi, sáng lạn làm Phùng Ki hoảng hốt trong khoảnh khắc.
Cô từ trên giường đứng lên hoan hô, nhảy lên từng cái từng cái, giống như giường là đệm nhảy, trên người cô bị Phùng Ki bắt buộc mặc váy ngủ. Theo biên độ cô nhảy lên, lộ ra quần lót nhỏ rất xinh, mặt trên lộ ra một cái hình hello kitty thật lớn màu phấn hồng.
Phùng Ki không khỏi bật cười, nha đầu kia vẫn là cô nhóc, Phùng Ki xuống giường, quần áo trên người xoay qua xoay lại một đêm, có chút nhăn nhúm. Phùng Ki nhăn mặt lại, đi qua mở ngăn tủ cầm quần áo đã mặc qua, đi vào toilet tắm rửa thay quần áo.
Manh Manh nhảy xuống giường, kéo ra cửa tủ quần áo âm tường bên trong phòng, chui vào bên trong, xoay lưng kéo váy ngủ nhìn vào gương.
Vừa rồi ánh mắt Ki ca ca rõ ràng dừng ở trên mông nhỏ của cô, trong mắt một chút dao động cũng không có. Bên trong gương chiếu ra hình cái đầu hello kitty, trên cái mông tròn nhỏ của cô, đáng yêu vô cùng.
Manh Manh đêm qua vốn là muốn mặc bộ đồ ngủ màu đen bằng ren sáng sớm đã chuẩn bị kia, kỳ thật cô cũng đã mặc, lại bị Ki ca ca trực tiếp ra lệnh cưỡng chế thay đồ.
Trong sở thích của cô, cô vẫn là ưa loại nội y đáng yêu này, so với ren thoải mái hơn. Nhưng mà Ki ca ca sẽ không thích, chàng trai thành thục, ai lại thích thứ ngây thơ như vậy.
Manh Manh cắn cắn môi bắt đầu hối hận, ngày hôm qua sao lại không đem cái quần lót này này thay ra. Nếu nội y bên trong mặc là quần lót nhỏ bằng ren, khẳng định sẽ làm Ki ca ca sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ, tối hôm nay có thể thử xem…
“Manh Manh ra ngoài đánh răng…” Phùng Ki gõ hai cái lên cửa. Manh Manh ánh mắt thẳng tắp, nhìn lên, vây quanh Phùng Ki dạo qua một vòng, trên người Phùng Ki không mặc áo, lộ ra thân trên trơn nhẵn, cơ bắp đường cong, rõ ràng kiên cường, xứng với hình dáng góc cạnh rõ ràng của anh, hiện ra vẻ đẹp nam tính dương cương mạnh mẽ.
“Ki ca ca, anh như vậy rất đẹp trai, chút nữa anh cho em vẽ một bức họa được không, em vẽ xong, liền treo ở trong này. Lúc anh không ở đây, em cũng có thể nhìn mỗi ngày, quyết định vậy đi.” Tiểu nha đầu tự đề ra mục đích rồi vỗ tay một cái.
Phùng Ki không khỏi bật cười: “Người vừa rồi gọi điện thoại đến là nam sinh ngày hôm qua trên trực thăng đúng không! Ánh mắt không rời khỏi em, có phải đang theo đuổi em hay không?”
Manh Manh ngửa đầu nhìn anh: “Anh ta là nhóm trưởng câu lạc bộ leo núi của bọn em, cũng là trợ giảng trong trường em! Ki ca ca, anh cảm thấy anh ta thế nào?”
Manh Manh ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Phùng Ki, bên trong con ngươi đen trắng rõ ràng hàm chứa chờ mong. Phùng Ki ra vẻ thực sự nghĩ nghĩ, nhắm đúng trọng tâm nói: “Theo biểu hiện ở trong núi của cậu ta, hẳn là nam sinh ý chí kiên định, nhưng mà, Manh Manh em mới mười chín tuổi, hiện tại bàn chuyện tìm đối tượng có phải còn hơi sớm hay không.”
Một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt Manh Manh: “Ki ca ca, em nhớ rõ lúc em học trung học, anh cũng đã nói với em như vậy.”
Phùng Ki nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ki ca ca là hy vọng em thận trọng một chút, tìm bạn trai có thể cả đời đối tốt với em.”
Manh Manh thổi phù một tiếng nở nụ cười, vươn đầu ngón út lôi kéo khóe miệng Phùng Ki: “Ki ca ca, anh thật nghiêm túc, anh xác định anh nói là bạn trai, em sao lại cảm thấy, giống như tuyển chọn chồng vậy?”
Phùng Ki nghiêm mặt: “Bạn trai không phải sẽ là chồng sao, có cái gì khác nhau. Nếu không thích thì đừng nên chọc người ta, trêu chọc thì phải phụ trách cả đời, đây là nguyên tắc.”
Manh Manh bỗng nhiên nói: “Theo tiêu chuẩn của Ki ca ca, như thế nào mới tính là trêu chọc?” Phùng Ki cùn từ, như thế nào mới tính là trêu chọc… Ở trong lòng anh, Thiệu Tình năm đó chủ động đến trêu chọc anh.
Kỳ thật hai người lúc đó còn không thể nói rõ có cái gì thân mật, là một thời gian ở cùng một chỗ, Phùng Ki cảm thấy Thiệu Tình chính là người vợ lý tưởng trong cảm nhận của anh. Trong chuyện này, Phùng Ki tương đối chuyên quyền độc đoán.
Thiệu Tình là diễn viên múa trong đoàn văn công của quân khu, cũng không phải nổi tiếng gì, là một người múa cờ trong đoàn. Diện mạo, nếu so sánh với Manh Manh, ngay cả xinh đẹp cũng không được tính, nhưng người trông lại giản dị.
Phùng Ki cảm thấy, có thể ở trên người Thiệu Tình nhìn thấy bóng dáng của mẹ, hiền lành, chịu được vất vả. Hai người là do một chiến hữu của Phùng Ki giới thiệu. Chiến hữu kia là đồng hương của Thiệu Tình, Phùng Ki là người kiên định, quyết rằng cả đời sẽ không loè loẹt nói chuyện yêu đương (yêu đương tán tỉnh chơi bời). Lúc ở cùng Thiệu Tình, hai người tay cũng chưa nắm qua. Phùng Ki muốn sau khi viết báo cáo kết hôn, hai người danh phận đã định, thì sẽ cùng sống với nhau.
Nhưng báo cáo kết hôn vẫn còn chưa viết, Thiệu Tình liền nói lời chia tay. Sau khi chia tay, trực tiếp chuyển đi quân khu khác, lý do Thiệu Tình nói với anh là không xứng với anh.
Phùng Ki cho tới hôm nay cũng không thể lý giải. Lý do này rốt cuộc nói lên điều gì, anh thậm chí còn chưa kịp đem Thiệu Tình mang về nhà, chuyện này là bóng ma trong lòng Phùng Ki. Từ đó về sau, anh đối với tình yêu hay hôn nhân đều tận lực tránh xa. Anh không thể lý giải nổi phụ nữ, đương nhiên, Manh Manh không tính trong số đó.
Manh Manh là một cô bé mà anh từ nhỏ nhìn tiểu nha đầu lớn lên. Phùng Ki có thể thực kiêu ngạo nói, cha mẹ Manh Manh cũng không hiểu nha đầu kia bằng anh. Chính vì sự tự tin phiến diện này của Phùng Ki, khiến anh sau khi phát hiện chân tướng, nhất thời không chấp nhận được. Đương nhiên, đấy là chuyện sau này.
Lại nói về vấn đề yêu sớm của Manh Manh, Phùng Ki so với ông bà, cha mẹ của Manh Manh còn để bụng hơn. Lúc trước khi Manh Manh vừa lên trung học, anh liền vô số lần ân cần dạy bảo rồi ra lệnh cưỡng chế cô không được cùng nam sinh quá thân mật.
Manh Manh cũng rất nghe lời anh. Cho tới bây giờ, cũng chưa từng kết giao bạn trai. Theo ý Phùng Ki, bạn trai của Manh Manh ít nhất phải trải qua xét duyệt của anh trước, anh thông qua, mới có thể trịnh trọng đem Manh Manh giao cho chàng trai đó. Mà đối với chàng trai đó, Phùng Ki vẫn chưa từng có cảm giác chân thật.(Hừm, đoạn này muốn nói thoát thoát ra 1 tí mà chưa nghĩ ra: ý của Ki ca ca là anh vẫn chưa thấy ai phù hợp với Manh Manh, kể cả Sài Tử Hiên) Sài Tử Hiên là một người như thế.
Bình tĩnh mà xem xét, cho dù Sài Tử Hiên là nam sinh vĩ đại, vẫn không đúng ý Phùng Ki. Tuổi quá nhỏ, không đủ trầm ổn, không đủ kiên định, hơn nữa, thích hoạt động leo núi nguy hiểm như vậy, về sau có thể chăm sóc tốt tiểu nha đầu hay không vẫn còn khó nói. Phùng Ki một chút cũng không ý thức được mình đang soi mói quá mức.
Manh Manh rửa mặt sạch sẽ đi ra, Sài Tử Hiên lại gọi điện thoại. Manh Manh nhận máy: “Chào anh.” Sài Tử Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, thực sự hơi sợ lại là người đàn ông vừa rồi.
Sài Tử Hiên nhẹ giọng nói: “Nghe nói em xin nghỉ bệnh, thân thể khá hơn chút nào không, vài người trong câu lạc bộ bọn anh muốn đi thăm em…” Sài Tử Hiên nói còn chưa dứt lời, đã bị Manh Manh đánh gãy: “Đàn anh, cám ơn các anh, em không sao, chỉ là cảm lạnh nhẹ thôi, ngày mai sẽ đi học, không làm phiền các anh các chị.”
Sài Tử Hiên trầm mặc một lát nói: “Được rồi, em chú ý nghỉ ngơi. Còn nữa, Manh Manh, người sáng sớm nhận điện thoại là ai vậy?” Sài Tử Hiên thật sự chống đỡ không được, vẫn phải hỏi tới điều này.
Phương Manh Manh nhìn Phùng Ki trừng mắt: “Là Ki ca ca của em…” Manh Manh buông điện thoại, Phùng Ki đã đem bữa sáng chuẩn bị xong bày ở trên bàn.
Phùng Ki nấu ăn không tệ. Từ sau khi phát sinh chuyện Manh Manh thiêu hủy phòng bếp, Phùng Ki liền quyết định tự lực cánh sinh, nỗ lực rèn luyện, tránh về sau tiểu nha đầu lại đốt nhà bọn họ, hơn nữa miệng nha đầu kia rất sành ăn. (Cái này có thể coi là ý thức làm chồng xuất hiện từ sớm mà không nhận ra hay không (¬‿¬) )
Ngày đó khi tiểu nha đầu ở nhà anh, mẹ anh nấu món ăn đa dạng đều là cho nha đầu kia. Đến khi mẹ có việc không rảnh, sẽ đến lượt anh, bởi vậy, kỹ thuật nấu ăn của Phùng Ki có thể nói hoàn toàn là do Manh Manh luyện mà ra. Cũng vì vậy, lúc Phùng Ki phát hiện tiểu nha đầu yếu ớt kén ăn lại cũng có thể nấu ăn, vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng mà cho dù cô nấu được, Phùng Ki cũng không quen để cô xuống bếp. Cho nên nói, trong những người chiều Manh Manh nhất, Phùng Ki không nhân từ nhường ai một trong ba vị trí đầu.
Manh Manh ăn một chén cháo thơm ngào ngạt cùng một chút dưa muối liền no rồi. Cùng sống trong gia đình quân nhân, hai người ăn cơm tương đối nhanh.
Ăn sáng xong, Phùng Ki tìm khăn lau, máy hút bụi bắt đầu lau dọn. Hai người bắt đầu tổng vệ sinh, nói thật, việc này đối với Manh Manh mà nói cũng không xa lạ, bà Phương hận không thể đem cô cháu gái bảo bối ôm ấp trong lòng, làm sao có thể để Manh Manh làm việc nhà, nhưng mà khi đi theo ba mẹ, lại thường xuyên làm.
Cứ đến cuối tuần, cha của cô lại chỉ huy cô cùng em trai Phương Tuấn, làm từ dọn dẹp hoa cỏ trong sân đến lau cửa kính trong phòng, nguyên tắc của cha cô chính là, tự mình làm việc, cơm no áo ấm.
Manh Manh có đôi khi hoài nghi, cha cô không phải là con trai độc nhất của nhà họ Phương. Trên người một chút bóng dáng công tử nhà giàu cũng không có, nhưng mà, cô cùng Phương Tuấn thực sùng bái cha như vậy. Trong lòng Manh Manh, ngoài Ki ca ca, cha cô đứng thứ hai, trước người mẹ xinh đẹp của cô luôn! Cho nên, bà Phương nói cô là cô nhóc không có lương tâm một chút cũng không oan.
Manh Manh hơn nữa lại thích cùng Phùng Ki làm việc nhà với nhau. Khi đó cảm giác giống như dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ, có sự ngọt ngào ấm áp nói không nên lời.
Cô trèo lên thang muốn lau cửa kính phía trên, lại bị Phùng Ki từ phía sau bế xuống, đem cô đặt ở một bên, sau đó tự mình đi lau.
Khóe miệng Manh Manh cong lên một nụ cười ngọt ngào: “Ki ca ca, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn có được hay không, chúng ta đi ăn đồ nướng?”
Phùng Ki nhăn mặt lại, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt chờ mong, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Phùng Ki nhăn mặt lại, trực tiếp nói: “Manh Manh còn ngủ, nếu có việc, một giờ sau gọi lại.” Sau đó, trực tiếp cúp máy, vừa cúi đầu, liền phát hiện, tiểu nha đầu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chớp mắt nhìn anh.
Nắng sớm chiếu vào tiểu nha đầu, vẻ đẹp trong suốt sạch sẽ, giống như một đóa sen trắng nở rộ, Phùng Ki đem cánh tay mình từ trong tay cô rút ra, tiểu nha đầu ôm cánh tay của anh suốt cả đêm.
Phùng Ki vỗ vỗ cái trán của cô: “Vệ Hiểu Phong nói đã giúp em xin phép rồi, hôm nay không cần đi học.” Manh Manh miệng mở ra: “Vậy còn anh, muốn về doanh trại sao?” Phùng Ki không khỏi buồn cười, nha đầu kia thật sự rất níu giữ anh.
Phùng Ki lắc đầu: “Hiện giờ không có chuyện gì lớn, anh ở lại với em một ngày, ngày mai trở về.” Ánh mắt Manh Manh sáng lên, tràn ra một nụ cười thật tươi, sáng lạn làm Phùng Ki hoảng hốt trong khoảnh khắc.
Cô từ trên giường đứng lên hoan hô, nhảy lên từng cái từng cái, giống như giường là đệm nhảy, trên người cô bị Phùng Ki bắt buộc mặc váy ngủ. Theo biên độ cô nhảy lên, lộ ra quần lót nhỏ rất xinh, mặt trên lộ ra một cái hình hello kitty thật lớn màu phấn hồng.
Phùng Ki không khỏi bật cười, nha đầu kia vẫn là cô nhóc, Phùng Ki xuống giường, quần áo trên người xoay qua xoay lại một đêm, có chút nhăn nhúm. Phùng Ki nhăn mặt lại, đi qua mở ngăn tủ cầm quần áo đã mặc qua, đi vào toilet tắm rửa thay quần áo.
Manh Manh nhảy xuống giường, kéo ra cửa tủ quần áo âm tường bên trong phòng, chui vào bên trong, xoay lưng kéo váy ngủ nhìn vào gương.
Vừa rồi ánh mắt Ki ca ca rõ ràng dừng ở trên mông nhỏ của cô, trong mắt một chút dao động cũng không có. Bên trong gương chiếu ra hình cái đầu hello kitty, trên cái mông tròn nhỏ của cô, đáng yêu vô cùng.
Manh Manh đêm qua vốn là muốn mặc bộ đồ ngủ màu đen bằng ren sáng sớm đã chuẩn bị kia, kỳ thật cô cũng đã mặc, lại bị Ki ca ca trực tiếp ra lệnh cưỡng chế thay đồ.
Trong sở thích của cô, cô vẫn là ưa loại nội y đáng yêu này, so với ren thoải mái hơn. Nhưng mà Ki ca ca sẽ không thích, chàng trai thành thục, ai lại thích thứ ngây thơ như vậy.
Manh Manh cắn cắn môi bắt đầu hối hận, ngày hôm qua sao lại không đem cái quần lót này này thay ra. Nếu nội y bên trong mặc là quần lót nhỏ bằng ren, khẳng định sẽ làm Ki ca ca sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ, tối hôm nay có thể thử xem…
“Manh Manh ra ngoài đánh răng…” Phùng Ki gõ hai cái lên cửa. Manh Manh ánh mắt thẳng tắp, nhìn lên, vây quanh Phùng Ki dạo qua một vòng, trên người Phùng Ki không mặc áo, lộ ra thân trên trơn nhẵn, cơ bắp đường cong, rõ ràng kiên cường, xứng với hình dáng góc cạnh rõ ràng của anh, hiện ra vẻ đẹp nam tính dương cương mạnh mẽ.
“Ki ca ca, anh như vậy rất đẹp trai, chút nữa anh cho em vẽ một bức họa được không, em vẽ xong, liền treo ở trong này. Lúc anh không ở đây, em cũng có thể nhìn mỗi ngày, quyết định vậy đi.” Tiểu nha đầu tự đề ra mục đích rồi vỗ tay một cái.
Phùng Ki không khỏi bật cười: “Người vừa rồi gọi điện thoại đến là nam sinh ngày hôm qua trên trực thăng đúng không! Ánh mắt không rời khỏi em, có phải đang theo đuổi em hay không?”
Manh Manh ngửa đầu nhìn anh: “Anh ta là nhóm trưởng câu lạc bộ leo núi của bọn em, cũng là trợ giảng trong trường em! Ki ca ca, anh cảm thấy anh ta thế nào?”
Manh Manh ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Phùng Ki, bên trong con ngươi đen trắng rõ ràng hàm chứa chờ mong. Phùng Ki ra vẻ thực sự nghĩ nghĩ, nhắm đúng trọng tâm nói: “Theo biểu hiện ở trong núi của cậu ta, hẳn là nam sinh ý chí kiên định, nhưng mà, Manh Manh em mới mười chín tuổi, hiện tại bàn chuyện tìm đối tượng có phải còn hơi sớm hay không.”
Một tia giảo hoạt hiện lên trong mắt Manh Manh: “Ki ca ca, em nhớ rõ lúc em học trung học, anh cũng đã nói với em như vậy.”
Phùng Ki nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ki ca ca là hy vọng em thận trọng một chút, tìm bạn trai có thể cả đời đối tốt với em.”
Manh Manh thổi phù một tiếng nở nụ cười, vươn đầu ngón út lôi kéo khóe miệng Phùng Ki: “Ki ca ca, anh thật nghiêm túc, anh xác định anh nói là bạn trai, em sao lại cảm thấy, giống như tuyển chọn chồng vậy?”
Phùng Ki nghiêm mặt: “Bạn trai không phải sẽ là chồng sao, có cái gì khác nhau. Nếu không thích thì đừng nên chọc người ta, trêu chọc thì phải phụ trách cả đời, đây là nguyên tắc.”
Manh Manh bỗng nhiên nói: “Theo tiêu chuẩn của Ki ca ca, như thế nào mới tính là trêu chọc?” Phùng Ki cùn từ, như thế nào mới tính là trêu chọc… Ở trong lòng anh, Thiệu Tình năm đó chủ động đến trêu chọc anh.
Kỳ thật hai người lúc đó còn không thể nói rõ có cái gì thân mật, là một thời gian ở cùng một chỗ, Phùng Ki cảm thấy Thiệu Tình chính là người vợ lý tưởng trong cảm nhận của anh. Trong chuyện này, Phùng Ki tương đối chuyên quyền độc đoán.
Thiệu Tình là diễn viên múa trong đoàn văn công của quân khu, cũng không phải nổi tiếng gì, là một người múa cờ trong đoàn. Diện mạo, nếu so sánh với Manh Manh, ngay cả xinh đẹp cũng không được tính, nhưng người trông lại giản dị.
Phùng Ki cảm thấy, có thể ở trên người Thiệu Tình nhìn thấy bóng dáng của mẹ, hiền lành, chịu được vất vả. Hai người là do một chiến hữu của Phùng Ki giới thiệu. Chiến hữu kia là đồng hương của Thiệu Tình, Phùng Ki là người kiên định, quyết rằng cả đời sẽ không loè loẹt nói chuyện yêu đương (yêu đương tán tỉnh chơi bời). Lúc ở cùng Thiệu Tình, hai người tay cũng chưa nắm qua. Phùng Ki muốn sau khi viết báo cáo kết hôn, hai người danh phận đã định, thì sẽ cùng sống với nhau.
Nhưng báo cáo kết hôn vẫn còn chưa viết, Thiệu Tình liền nói lời chia tay. Sau khi chia tay, trực tiếp chuyển đi quân khu khác, lý do Thiệu Tình nói với anh là không xứng với anh.
Phùng Ki cho tới hôm nay cũng không thể lý giải. Lý do này rốt cuộc nói lên điều gì, anh thậm chí còn chưa kịp đem Thiệu Tình mang về nhà, chuyện này là bóng ma trong lòng Phùng Ki. Từ đó về sau, anh đối với tình yêu hay hôn nhân đều tận lực tránh xa. Anh không thể lý giải nổi phụ nữ, đương nhiên, Manh Manh không tính trong số đó.
Manh Manh là một cô bé mà anh từ nhỏ nhìn tiểu nha đầu lớn lên. Phùng Ki có thể thực kiêu ngạo nói, cha mẹ Manh Manh cũng không hiểu nha đầu kia bằng anh. Chính vì sự tự tin phiến diện này của Phùng Ki, khiến anh sau khi phát hiện chân tướng, nhất thời không chấp nhận được. Đương nhiên, đấy là chuyện sau này.
Lại nói về vấn đề yêu sớm của Manh Manh, Phùng Ki so với ông bà, cha mẹ của Manh Manh còn để bụng hơn. Lúc trước khi Manh Manh vừa lên trung học, anh liền vô số lần ân cần dạy bảo rồi ra lệnh cưỡng chế cô không được cùng nam sinh quá thân mật.
Manh Manh cũng rất nghe lời anh. Cho tới bây giờ, cũng chưa từng kết giao bạn trai. Theo ý Phùng Ki, bạn trai của Manh Manh ít nhất phải trải qua xét duyệt của anh trước, anh thông qua, mới có thể trịnh trọng đem Manh Manh giao cho chàng trai đó. Mà đối với chàng trai đó, Phùng Ki vẫn chưa từng có cảm giác chân thật.(Hừm, đoạn này muốn nói thoát thoát ra 1 tí mà chưa nghĩ ra: ý của Ki ca ca là anh vẫn chưa thấy ai phù hợp với Manh Manh, kể cả Sài Tử Hiên) Sài Tử Hiên là một người như thế.
Bình tĩnh mà xem xét, cho dù Sài Tử Hiên là nam sinh vĩ đại, vẫn không đúng ý Phùng Ki. Tuổi quá nhỏ, không đủ trầm ổn, không đủ kiên định, hơn nữa, thích hoạt động leo núi nguy hiểm như vậy, về sau có thể chăm sóc tốt tiểu nha đầu hay không vẫn còn khó nói. Phùng Ki một chút cũng không ý thức được mình đang soi mói quá mức.
Manh Manh rửa mặt sạch sẽ đi ra, Sài Tử Hiên lại gọi điện thoại. Manh Manh nhận máy: “Chào anh.” Sài Tử Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, thực sự hơi sợ lại là người đàn ông vừa rồi.
Sài Tử Hiên nhẹ giọng nói: “Nghe nói em xin nghỉ bệnh, thân thể khá hơn chút nào không, vài người trong câu lạc bộ bọn anh muốn đi thăm em…” Sài Tử Hiên nói còn chưa dứt lời, đã bị Manh Manh đánh gãy: “Đàn anh, cám ơn các anh, em không sao, chỉ là cảm lạnh nhẹ thôi, ngày mai sẽ đi học, không làm phiền các anh các chị.”
Sài Tử Hiên trầm mặc một lát nói: “Được rồi, em chú ý nghỉ ngơi. Còn nữa, Manh Manh, người sáng sớm nhận điện thoại là ai vậy?” Sài Tử Hiên thật sự chống đỡ không được, vẫn phải hỏi tới điều này.
Phương Manh Manh nhìn Phùng Ki trừng mắt: “Là Ki ca ca của em…” Manh Manh buông điện thoại, Phùng Ki đã đem bữa sáng chuẩn bị xong bày ở trên bàn.
Phùng Ki nấu ăn không tệ. Từ sau khi phát sinh chuyện Manh Manh thiêu hủy phòng bếp, Phùng Ki liền quyết định tự lực cánh sinh, nỗ lực rèn luyện, tránh về sau tiểu nha đầu lại đốt nhà bọn họ, hơn nữa miệng nha đầu kia rất sành ăn. (Cái này có thể coi là ý thức làm chồng xuất hiện từ sớm mà không nhận ra hay không (¬‿¬) )
Ngày đó khi tiểu nha đầu ở nhà anh, mẹ anh nấu món ăn đa dạng đều là cho nha đầu kia. Đến khi mẹ có việc không rảnh, sẽ đến lượt anh, bởi vậy, kỹ thuật nấu ăn của Phùng Ki có thể nói hoàn toàn là do Manh Manh luyện mà ra. Cũng vì vậy, lúc Phùng Ki phát hiện tiểu nha đầu yếu ớt kén ăn lại cũng có thể nấu ăn, vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng mà cho dù cô nấu được, Phùng Ki cũng không quen để cô xuống bếp. Cho nên nói, trong những người chiều Manh Manh nhất, Phùng Ki không nhân từ nhường ai một trong ba vị trí đầu.
Manh Manh ăn một chén cháo thơm ngào ngạt cùng một chút dưa muối liền no rồi. Cùng sống trong gia đình quân nhân, hai người ăn cơm tương đối nhanh.
Ăn sáng xong, Phùng Ki tìm khăn lau, máy hút bụi bắt đầu lau dọn. Hai người bắt đầu tổng vệ sinh, nói thật, việc này đối với Manh Manh mà nói cũng không xa lạ, bà Phương hận không thể đem cô cháu gái bảo bối ôm ấp trong lòng, làm sao có thể để Manh Manh làm việc nhà, nhưng mà khi đi theo ba mẹ, lại thường xuyên làm.
Cứ đến cuối tuần, cha của cô lại chỉ huy cô cùng em trai Phương Tuấn, làm từ dọn dẹp hoa cỏ trong sân đến lau cửa kính trong phòng, nguyên tắc của cha cô chính là, tự mình làm việc, cơm no áo ấm.
Manh Manh có đôi khi hoài nghi, cha cô không phải là con trai độc nhất của nhà họ Phương. Trên người một chút bóng dáng công tử nhà giàu cũng không có, nhưng mà, cô cùng Phương Tuấn thực sùng bái cha như vậy. Trong lòng Manh Manh, ngoài Ki ca ca, cha cô đứng thứ hai, trước người mẹ xinh đẹp của cô luôn! Cho nên, bà Phương nói cô là cô nhóc không có lương tâm một chút cũng không oan.
Manh Manh hơn nữa lại thích cùng Phùng Ki làm việc nhà với nhau. Khi đó cảm giác giống như dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ, có sự ngọt ngào ấm áp nói không nên lời.
Cô trèo lên thang muốn lau cửa kính phía trên, lại bị Phùng Ki từ phía sau bế xuống, đem cô đặt ở một bên, sau đó tự mình đi lau.
Khóe miệng Manh Manh cong lên một nụ cười ngọt ngào: “Ki ca ca, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn có được hay không, chúng ta đi ăn đồ nướng?”
Phùng Ki nhăn mặt lại, nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt chờ mong, cuối cùng vẫn gật gật đầu.