Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Dù Manh Manh trang điểm, cũng không đến được cảnh giới như vậy, sườn xám trên người này là lấy từ bà nội cô. Gia tộc của bà nội cô cũng coi như đại gia tộc khó lường, tổ tiên lấy việc buôn bán lập nghiệp. Bà nội cô lúc rảnh rỗi thường nói chuyện quá khứ với cô, nói lúc còn nhỏ ở trong vườn, đi tới đi lui cũng không nhìn thấy đầu, trong nhà có một cái hồ lớn, mùa đông trượt băng, mùa hè chơi thuyền, trong nhà còn có phòng thêu đặc biệt, quần áo trên người đều do tú nương ở đây tự tay may.
Cho nên, đến bây giờ Phương phu nhân vẫn thích sườn xám nhất, mặc sườn xám vào sẽ mang vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá người khác không có. Sau khi gả vào nhà họ Phương, bạn bè giới thiệu một thợ may chuyên may sườn xám, vừa vào cửa đã thấy đây là cửa hàng do thợ thêu trong nhà bà mở, nhờ mối quan hệ này, sườn xám của Phương phu nhân không cần lo nữa.
Hiện tại người trẻ tuổi thích hàng xa xỉ của nước ngoài, cũng không biết hàng thực sự xa xỉ chính là hàng Trung Quốc. Sườn xám trên người Manh Manh này phải nói là hàng hiếm có, tất cả đều dệt – may – thêu thủ công, làm suốt một tháng, là Phương phu nhân sớm chuẩn bị, hôm kia cố ý kêu Manh Manh lên thử một chút.
Manh Manh vừa mặc vào người liền không muốn cởi ra, ngay cả mẹ xinh đẹp nhà cô và cô của cô cũng ngắm nhìn không chớp mắt. Tiểu nha đầu đến trước gương tự soi, cũng vô cùng vừa lòng, vẫn cảm thấy gương mặt của mình dù không xinh đẹp như mẹ, nhưng nhìn qua cũng không tệ lắm, chỉ là góc cạnh không đủ nhu hòa, nhìn thế nào cũng chưa bằng mẹ xinh đẹp như hoa như ngọc nhà cô.
Mặc sườn xám vào người, rồi mẹ xinh đẹp búi tóc cho cô, hai mẹ con đứng cùng một nơi như tạo ra hai chị em xinh đẹp như hoa. Nhìn cô rồi bà nội quay đầu lại nói rằng cũng may cho mẹ xinh đẹp một bộ.
Hôm nay Manh Manh cố ý muốn cho Phùng Ki một niềm vui bất ngờ, cô muốn Phùng Ki vĩnh viễn nhớ kỹ, hôm nay cô xinh đẹp đến mức nào. Bởi vậy thấy khuôn mặt Phùng Ki có chút ngu si, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mở rộng, lên xe vẫn nhịn không được mà hỏi: “Ki ca ca, em có xinh đẹp không?”
Phùng Ki nghiêng đầu nhìn cô nửa ngày, nghiêng người hôn lên trán cô một cái, vô cùng thông minh nói: “Manh Manh nhà ta thật sự rất xinh đẹp.” Thế này Manh Manh mới vừa lòng, cũng có qua có lại đáp trả: “Ki ca ca cũng rất tuấn tú nha.”
Phùng Ki không khỏi cười ra tiếng, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, một thân quân trang trước sau như một. Nói thật, xét bề ngoài mà nói, mình không xứng với tiểu nha đầu, nhưng mà nghĩ lại thì, trong hàng trăm hàng vạn đàn ông trên đời này, có mấy người có thể thực sự xứng với tiểu nha đầu của anh, hơn nữa đó là một cô nhóc tai họa, không bằng anh ôm vào trong ngực trước, giảm tai họa cho người khác.
Lời này là ngày đó Vệ Hiểu Phong nói với anh, lúc ấy Phùng Ki còn cảm thấy không thể xuôi tai, cho dù tiểu nha đầu có làm gì, Phùng Ki vẫn luôn cảm thấy điểm xuất phát của tiểu nha đầu là thiện ý, cô luôn ôm một tấm lòng son khó có được, sao có thể là tai họa chứ.
Tâm Phùng Ki bị điểm ấy che mất, không thể nghe người khác nói Manh Manh không tốt chút nào, giống như chính mình đã vất vả nuôi lớn một đứa nhỏ, nhìn chỗ nào cũng tốt, cho nên sau khi kết hôn, mỗi khi bị Manh Manh làm cho sợ hãi, cũng chỉ đổ là do gieo gió gặt bão.
Đề tài này còn xa, trước tiên nói về hiện tại, hai người tới cục Dân chính. Hôm nay cũng không đông lắm, rất nhanh liền bắt tay làm thủ tục, lúc chụp ảnh, Manh Manh tựa vào đầu vai Phùng Ki cười ngọt ngào, đến khi lấy hình lại cầm trong tay thích đến nỗi không buông ra.
Phùng Ki không thích chụp ảnh, cho nên hai người chụp ảnh chung không nhiều. Mỗi lần chụp ảnh cơ bản đều hé ra vẻ mặt như là ai nợ anh mấy trăm đồng, trong hình lại phá lệ nở nụ cười, tuy rằng chỉ là ý cười nhẹ bên môi, nhưng lại hợp với góc cạnh rõ ràng của anh, nhìn qua vô cùng anh tuấn.
Bên cạnh, Manh Manh tựa vào vai anh, ánh mắt phát sáng, ý cười đầy đắc chí. Một người mặc quân trang, một người mặc sườn xám lại phù hợp kỳ lại, nhìn qua có vẻ xinh đẹp như hoa trong nước mang hương vị cổ xưa.
Ngay cả thợ chụp ảnh cũng nói chụp ảnh nhiều năm như vậy, hai người là cặp xứng đôi nhất, chúc hai người trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mỹ mãn. Manh Manh cao hứng, còn đem bao lì xì bà nội cho cô đưa cho thợ chụp ảnh một bao.
Từ cục Dân chính đi ra, Phùng Ki đem cô đưa về nhà họ Phương, còn mình trở về doanh trại. Nhà họ Phương nay rối ren hỗn loạn, bà nội của Manh Manh bận nhất, lo liệu đặt mua của hồi môn gì đó cho Manh Manh, bà có chút quá mức soi mói, một bộ trang sức bình thường nhất cũng phải chọn mấy lần, khiến cô Phương Nam của Manh Manh một ngày phải chạy đi chạy về mấy lượt.
Manh Manh vào nhà liền thấy trên bàn vẽ trước cửa sổ sát đất bên kia xếp đầy các hộp lớn nhỏ. Bên ngoài cửa sổ sát đất là vườn hoa nhỏ trong nhà, bà nội cô cảm thấy nơi này so với thư phòng trên lầu có ý có cảnh, liền đem bàn vẽ chuyển xuống dưới, bình thường lúc hứng trí, hai ông bà sẽ ở bên cửa sổ viết thư pháp hoặc vẽ vài nét bút thủy mặc đỏ xanh, bình thường sẽ bày bút viết và nghiên mực, hôm nay lại xếp đầy các loại hộp.
Manh Manh đã nói qua rất nhiều lần là muốn tổ chức hôn lễ đơn giản, về phần của hồi môn, tự cô mấy năm nay để dành không ít tiền, muốn mua cái gì đều có thể mua, nhưng bà nội cô nghe xong liền không vui: “Con còn nhỏ có bao nhiêu tiền chứ, giữ lại làm tiền tiêu vặt đi!” Nên đặt mua cái gì thì đặt mua, ai cũng không ngăn được.
Phương Nam thoáng nhìn Manh Manh vừa mới vào cửa, không khỏi cảm thán: “Tiểu nha đầu, là con kết hôn nha, so với cô tự mình kết hôn còn mệt hơn, cũng may trang sức rốt cục cũng quyết định xong.” Ánh mắt đánh giá cô một vòng nói: “Đăng ký xong chưa, Phùng đầu gỗ đâu?”
Manh Manh thay dép lê cho mình, đi vào: “Sắp có diễn tập lớn, Ki ca ca muốn huấn luyện, về doanh trại rồi ạ.” Phương Nam cười nói: “Còn chưa gả đi, cánh tay khủy tay cũng hướng ra bên ngoài, chỉ biết nói chuyện thay Phùng đầu gỗ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Manh Manh đỏ hồng, không thuận theo chu miệng: “Cô à, cô nói gì vậy, bà nội đâu rồi ạ?” “Nội con vừa rồi bị cô bắt buộc lên lầu ngủ trưa, lại đây, lại đây nói chuyện với cô, vừa lúc cô có việc muốn hỏi con.”
Manh Manh buông cái túi nhỏ bé trong tay, đi qua ngồi trên sofa, ôm cánh tay Phương Nam lắc lắc: “Dượng con đã về phải không ạ? Dượng ra nước ngoài cũng lâu rồi, cái hội nghị học thuật gì đó diễn ra cũng lâu quá đi!”
Phương Nam xì một tiếng nở nụ cười, chỉ chỉ cái trán của cô: “Thật không trách được sao dượng lại thương con, còn biết nhớ thương dượng. Yên tâm đi, ngày mai chưa về, ngày kia sẽ về đến. Manh Manh, cô bé cô gặp ngày đó trong nhà trọ của con tên là Trần Hiểu Kỳ phải không?”
Manh Manh hồ nghi nhìn Phương Nam: “Dạ vâng! Sao vậy ạ?” Ánh mắt Phương Nam lóe lóe, lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là đứa nhỏ nhìn rất đơn thuần, quan hệ của con và cô bé rất tốt sao? Trước kia sao lại quen biết?”
Manh Manh nói: “Hiểu Kỳ sống ở miền núi, tính cách kiên cường, học tập chăm chỉ, hơn nữa vốn dĩ đã sáng sủa thông minh. Con thực sự thích cô ấy, chúng con gần đây mới bắt đầu trở nên thân thiết.”
Phương Nam ra vẻ vô tình hỏi: “Anh Hiểu Phong của con cũng biết cô bé?” Manh Manh gật gật đầu: “Dạ, cũng cùng nhau ăn cơm vài lần.” Phương Nam trầm ngâm.
Không phải hôm nay ngẫu nhiên ở bên ngoài nhìn thấy, cô nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện Hiểu Phong cùng bạn học của Manh Manh ở cùng một nơi. Hôm nay cô lái xe chở bà nội Manh Manh đến tiệm trang sức, đi ngang qua chốt đèn giao thông trước Rạp chiếu phim, thoáng nhìn qua liền vừa vặn thấy hai người Hiểu Phong cùng Trần Hiểu Kỳ vừa nói vừa cười thoải mái đi vào.
Phương Nam không có định kiến bè phái, nhưng đức hạnh của con mình thế nào, cô vẫn tương đối rõ ràng. Ở bên ngoài chơi đùa thế nào, cô chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu cùng bạn học của Manh Manh ở cùng một chỗ thì không được, cô bé kia vừa nhìn là thấy thuộc loại hình ngây thơ ngốc nghếch, cùng Hiểu Phong ở một nơi chẳng khác nào dê vào miệng sói, không phải sẽ bị gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn sao.
Phải nói Hiểu Phong thực sự là ngọn gió độc, muốn ra vẻ nghiêm túc yêu thương một đối tượng thật hiếm thấy. Mấy hôm trước Sở Tiểu Chu còn nói với cô là thấy Hiểu Phong cùng đại tiểu thư của nhà họ Sài đi cùng nhau, Phương Nam vô cùng chướng mắt đứa con nay Tần mai Sở này, cũng không biết giống ai, cha của thằng nhóc này năm đó cũng không có đào hoa như thế này, bằng không sớm đã bị cô thiến cũng chưa biết chừng. Nghĩ đến đây, Phương Nam không khỏi lắc đầu thở dài, việc này không thể trực tiếp nói rõ với Manh Manh, dù sao Hiểu Phong cũng là anh, phải chừa cho thằng nhóc này chút mặt mũi.
Bởi vậy gạt đi, nói một câu: “Manh Manh à! Hôm nào rảnh, đem bạn học của con về nhà chơi đi, trong nhà ít người, bình thường chỉ có một mình bà nội con ở nhà, khó tránh khỏi tịch mịch, các con ở trong phòng nói nói cười cười, bà nội cũng có thể giải buồn.”
Tròng mắt Manh Manh đảo vài vòng, cũng không đoán ra ý tứ cô của cô, nếu cô của cô không nói ra, ai cũng không đoán được. Đây là lần đầu cô của cô chủ động yêu cầu cô đưa bạn học về nhà, Manh Manh cảm thấy có gì đó không ổn.
Phương Nam cũng không muốn cho Manh Manh phí tâm tư suy đoán, trái phải gì cũng là Hiểu Phong gặp phải quan tòa. Lúc Manh Manh chưa nghĩ đến trường hợp anh Hiểu Phong và Hiểu Kỳ có gì ái muội, thì đã xảy ra chuyện lớn.
Vào tháng mười một, thành phố B bắt đầu có gió lớn không ngừng, mang theo ngọn gió phương Bắc lạnh lẽo đầu mùa đông quất lên người, thực sự lạnh đến thấu xương. Lần này quân đội diễn tập ở ven biển phía Nam, quy mô rất lớn, nghe nói hải – lục – không liên hợp diễn tập là lần đầu trong gần mười năm nay, Ki ca ca đã sớm theo quân đội đi rồi, không chỉ Ki ca ca, cha cô, còn có chú Phùng cũng đều đi.
Có đôi khi không nhìn tờ Hôn thú để trong ngăn kéo, chính Manh Manh cũng cảm thấy mình vẫn chưa lập gia đình, chưa kể cô còn chưa lấy bằng Tốt nghiệp Đại học kìa, thế mà tờ Hôn thú đã có rồi, người biết cô kết hôn không nhiều lắm, cô chỉ nói cho Hiểu Kỳ, bởi vì cô chắc chắn Hiểu Kỳ là người bạn cả đời cũng không có khả năng mất đi, về phần người khác đều là khách qua đường mà thôi.
Thậm chí Sài Tử Hiên, từ lần trước cũng chưa nhìn thấy mặt chứ đừng nói là trò chuyện, vốn dĩ anh cũng sắp tốt nghiệp, cơ hội đến trường học sẽ không nhiều, đội trưởng của câu lạc bộ leo núi cũng đã đổi thành đàn anh năm ba, có đôi khi thoáng trong tầm mắt thấy bóng dáng của anh trong đám đông, giây lát liền biến mất.
Manh Manh cũng hiểu được như vậy tốt hơn. Mấy thứ mập mờ sẽ gây thương tổn quá lớn đến tình yêu, huống chi, nay cô đã là thiếu phụ trẻ đã kết hôn, cho nên, hôm nay Sài Tử Hiên đột nhiên tìm cô, cô có chút ngạc nhiên, hơn nữa Sài Tử Hiên tương đối lôi thôi, mặc một cái áo sơ mi nhăn nhúm, trời lạnh như vậy, trên trán lại phủ kín một lớp mồ hôi mịn, thấy cô liền trực tiếp hỏi: “Manh Manh, có thể tìm được Vệ Hiểu Phong ở nơi nào, phải nhanh lên, bằng không liền không kịp…”
Cho nên, đến bây giờ Phương phu nhân vẫn thích sườn xám nhất, mặc sườn xám vào sẽ mang vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá người khác không có. Sau khi gả vào nhà họ Phương, bạn bè giới thiệu một thợ may chuyên may sườn xám, vừa vào cửa đã thấy đây là cửa hàng do thợ thêu trong nhà bà mở, nhờ mối quan hệ này, sườn xám của Phương phu nhân không cần lo nữa.
Hiện tại người trẻ tuổi thích hàng xa xỉ của nước ngoài, cũng không biết hàng thực sự xa xỉ chính là hàng Trung Quốc. Sườn xám trên người Manh Manh này phải nói là hàng hiếm có, tất cả đều dệt – may – thêu thủ công, làm suốt một tháng, là Phương phu nhân sớm chuẩn bị, hôm kia cố ý kêu Manh Manh lên thử một chút.
Manh Manh vừa mặc vào người liền không muốn cởi ra, ngay cả mẹ xinh đẹp nhà cô và cô của cô cũng ngắm nhìn không chớp mắt. Tiểu nha đầu đến trước gương tự soi, cũng vô cùng vừa lòng, vẫn cảm thấy gương mặt của mình dù không xinh đẹp như mẹ, nhưng nhìn qua cũng không tệ lắm, chỉ là góc cạnh không đủ nhu hòa, nhìn thế nào cũng chưa bằng mẹ xinh đẹp như hoa như ngọc nhà cô.
Mặc sườn xám vào người, rồi mẹ xinh đẹp búi tóc cho cô, hai mẹ con đứng cùng một nơi như tạo ra hai chị em xinh đẹp như hoa. Nhìn cô rồi bà nội quay đầu lại nói rằng cũng may cho mẹ xinh đẹp một bộ.
Hôm nay Manh Manh cố ý muốn cho Phùng Ki một niềm vui bất ngờ, cô muốn Phùng Ki vĩnh viễn nhớ kỹ, hôm nay cô xinh đẹp đến mức nào. Bởi vậy thấy khuôn mặt Phùng Ki có chút ngu si, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mở rộng, lên xe vẫn nhịn không được mà hỏi: “Ki ca ca, em có xinh đẹp không?”
Phùng Ki nghiêng đầu nhìn cô nửa ngày, nghiêng người hôn lên trán cô một cái, vô cùng thông minh nói: “Manh Manh nhà ta thật sự rất xinh đẹp.” Thế này Manh Manh mới vừa lòng, cũng có qua có lại đáp trả: “Ki ca ca cũng rất tuấn tú nha.”
Phùng Ki không khỏi cười ra tiếng, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, một thân quân trang trước sau như một. Nói thật, xét bề ngoài mà nói, mình không xứng với tiểu nha đầu, nhưng mà nghĩ lại thì, trong hàng trăm hàng vạn đàn ông trên đời này, có mấy người có thể thực sự xứng với tiểu nha đầu của anh, hơn nữa đó là một cô nhóc tai họa, không bằng anh ôm vào trong ngực trước, giảm tai họa cho người khác.
Lời này là ngày đó Vệ Hiểu Phong nói với anh, lúc ấy Phùng Ki còn cảm thấy không thể xuôi tai, cho dù tiểu nha đầu có làm gì, Phùng Ki vẫn luôn cảm thấy điểm xuất phát của tiểu nha đầu là thiện ý, cô luôn ôm một tấm lòng son khó có được, sao có thể là tai họa chứ.
Tâm Phùng Ki bị điểm ấy che mất, không thể nghe người khác nói Manh Manh không tốt chút nào, giống như chính mình đã vất vả nuôi lớn một đứa nhỏ, nhìn chỗ nào cũng tốt, cho nên sau khi kết hôn, mỗi khi bị Manh Manh làm cho sợ hãi, cũng chỉ đổ là do gieo gió gặt bão.
Đề tài này còn xa, trước tiên nói về hiện tại, hai người tới cục Dân chính. Hôm nay cũng không đông lắm, rất nhanh liền bắt tay làm thủ tục, lúc chụp ảnh, Manh Manh tựa vào đầu vai Phùng Ki cười ngọt ngào, đến khi lấy hình lại cầm trong tay thích đến nỗi không buông ra.
Phùng Ki không thích chụp ảnh, cho nên hai người chụp ảnh chung không nhiều. Mỗi lần chụp ảnh cơ bản đều hé ra vẻ mặt như là ai nợ anh mấy trăm đồng, trong hình lại phá lệ nở nụ cười, tuy rằng chỉ là ý cười nhẹ bên môi, nhưng lại hợp với góc cạnh rõ ràng của anh, nhìn qua vô cùng anh tuấn.
Bên cạnh, Manh Manh tựa vào vai anh, ánh mắt phát sáng, ý cười đầy đắc chí. Một người mặc quân trang, một người mặc sườn xám lại phù hợp kỳ lại, nhìn qua có vẻ xinh đẹp như hoa trong nước mang hương vị cổ xưa.
Ngay cả thợ chụp ảnh cũng nói chụp ảnh nhiều năm như vậy, hai người là cặp xứng đôi nhất, chúc hai người trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mỹ mãn. Manh Manh cao hứng, còn đem bao lì xì bà nội cho cô đưa cho thợ chụp ảnh một bao.
Từ cục Dân chính đi ra, Phùng Ki đem cô đưa về nhà họ Phương, còn mình trở về doanh trại. Nhà họ Phương nay rối ren hỗn loạn, bà nội của Manh Manh bận nhất, lo liệu đặt mua của hồi môn gì đó cho Manh Manh, bà có chút quá mức soi mói, một bộ trang sức bình thường nhất cũng phải chọn mấy lần, khiến cô Phương Nam của Manh Manh một ngày phải chạy đi chạy về mấy lượt.
Manh Manh vào nhà liền thấy trên bàn vẽ trước cửa sổ sát đất bên kia xếp đầy các hộp lớn nhỏ. Bên ngoài cửa sổ sát đất là vườn hoa nhỏ trong nhà, bà nội cô cảm thấy nơi này so với thư phòng trên lầu có ý có cảnh, liền đem bàn vẽ chuyển xuống dưới, bình thường lúc hứng trí, hai ông bà sẽ ở bên cửa sổ viết thư pháp hoặc vẽ vài nét bút thủy mặc đỏ xanh, bình thường sẽ bày bút viết và nghiên mực, hôm nay lại xếp đầy các loại hộp.
Manh Manh đã nói qua rất nhiều lần là muốn tổ chức hôn lễ đơn giản, về phần của hồi môn, tự cô mấy năm nay để dành không ít tiền, muốn mua cái gì đều có thể mua, nhưng bà nội cô nghe xong liền không vui: “Con còn nhỏ có bao nhiêu tiền chứ, giữ lại làm tiền tiêu vặt đi!” Nên đặt mua cái gì thì đặt mua, ai cũng không ngăn được.
Phương Nam thoáng nhìn Manh Manh vừa mới vào cửa, không khỏi cảm thán: “Tiểu nha đầu, là con kết hôn nha, so với cô tự mình kết hôn còn mệt hơn, cũng may trang sức rốt cục cũng quyết định xong.” Ánh mắt đánh giá cô một vòng nói: “Đăng ký xong chưa, Phùng đầu gỗ đâu?”
Manh Manh thay dép lê cho mình, đi vào: “Sắp có diễn tập lớn, Ki ca ca muốn huấn luyện, về doanh trại rồi ạ.” Phương Nam cười nói: “Còn chưa gả đi, cánh tay khủy tay cũng hướng ra bên ngoài, chỉ biết nói chuyện thay Phùng đầu gỗ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Manh Manh đỏ hồng, không thuận theo chu miệng: “Cô à, cô nói gì vậy, bà nội đâu rồi ạ?” “Nội con vừa rồi bị cô bắt buộc lên lầu ngủ trưa, lại đây, lại đây nói chuyện với cô, vừa lúc cô có việc muốn hỏi con.”
Manh Manh buông cái túi nhỏ bé trong tay, đi qua ngồi trên sofa, ôm cánh tay Phương Nam lắc lắc: “Dượng con đã về phải không ạ? Dượng ra nước ngoài cũng lâu rồi, cái hội nghị học thuật gì đó diễn ra cũng lâu quá đi!”
Phương Nam xì một tiếng nở nụ cười, chỉ chỉ cái trán của cô: “Thật không trách được sao dượng lại thương con, còn biết nhớ thương dượng. Yên tâm đi, ngày mai chưa về, ngày kia sẽ về đến. Manh Manh, cô bé cô gặp ngày đó trong nhà trọ của con tên là Trần Hiểu Kỳ phải không?”
Manh Manh hồ nghi nhìn Phương Nam: “Dạ vâng! Sao vậy ạ?” Ánh mắt Phương Nam lóe lóe, lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là đứa nhỏ nhìn rất đơn thuần, quan hệ của con và cô bé rất tốt sao? Trước kia sao lại quen biết?”
Manh Manh nói: “Hiểu Kỳ sống ở miền núi, tính cách kiên cường, học tập chăm chỉ, hơn nữa vốn dĩ đã sáng sủa thông minh. Con thực sự thích cô ấy, chúng con gần đây mới bắt đầu trở nên thân thiết.”
Phương Nam ra vẻ vô tình hỏi: “Anh Hiểu Phong của con cũng biết cô bé?” Manh Manh gật gật đầu: “Dạ, cũng cùng nhau ăn cơm vài lần.” Phương Nam trầm ngâm.
Không phải hôm nay ngẫu nhiên ở bên ngoài nhìn thấy, cô nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện Hiểu Phong cùng bạn học của Manh Manh ở cùng một nơi. Hôm nay cô lái xe chở bà nội Manh Manh đến tiệm trang sức, đi ngang qua chốt đèn giao thông trước Rạp chiếu phim, thoáng nhìn qua liền vừa vặn thấy hai người Hiểu Phong cùng Trần Hiểu Kỳ vừa nói vừa cười thoải mái đi vào.
Phương Nam không có định kiến bè phái, nhưng đức hạnh của con mình thế nào, cô vẫn tương đối rõ ràng. Ở bên ngoài chơi đùa thế nào, cô chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu cùng bạn học của Manh Manh ở cùng một chỗ thì không được, cô bé kia vừa nhìn là thấy thuộc loại hình ngây thơ ngốc nghếch, cùng Hiểu Phong ở một nơi chẳng khác nào dê vào miệng sói, không phải sẽ bị gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn sao.
Phải nói Hiểu Phong thực sự là ngọn gió độc, muốn ra vẻ nghiêm túc yêu thương một đối tượng thật hiếm thấy. Mấy hôm trước Sở Tiểu Chu còn nói với cô là thấy Hiểu Phong cùng đại tiểu thư của nhà họ Sài đi cùng nhau, Phương Nam vô cùng chướng mắt đứa con nay Tần mai Sở này, cũng không biết giống ai, cha của thằng nhóc này năm đó cũng không có đào hoa như thế này, bằng không sớm đã bị cô thiến cũng chưa biết chừng. Nghĩ đến đây, Phương Nam không khỏi lắc đầu thở dài, việc này không thể trực tiếp nói rõ với Manh Manh, dù sao Hiểu Phong cũng là anh, phải chừa cho thằng nhóc này chút mặt mũi.
Bởi vậy gạt đi, nói một câu: “Manh Manh à! Hôm nào rảnh, đem bạn học của con về nhà chơi đi, trong nhà ít người, bình thường chỉ có một mình bà nội con ở nhà, khó tránh khỏi tịch mịch, các con ở trong phòng nói nói cười cười, bà nội cũng có thể giải buồn.”
Tròng mắt Manh Manh đảo vài vòng, cũng không đoán ra ý tứ cô của cô, nếu cô của cô không nói ra, ai cũng không đoán được. Đây là lần đầu cô của cô chủ động yêu cầu cô đưa bạn học về nhà, Manh Manh cảm thấy có gì đó không ổn.
Phương Nam cũng không muốn cho Manh Manh phí tâm tư suy đoán, trái phải gì cũng là Hiểu Phong gặp phải quan tòa. Lúc Manh Manh chưa nghĩ đến trường hợp anh Hiểu Phong và Hiểu Kỳ có gì ái muội, thì đã xảy ra chuyện lớn.
Vào tháng mười một, thành phố B bắt đầu có gió lớn không ngừng, mang theo ngọn gió phương Bắc lạnh lẽo đầu mùa đông quất lên người, thực sự lạnh đến thấu xương. Lần này quân đội diễn tập ở ven biển phía Nam, quy mô rất lớn, nghe nói hải – lục – không liên hợp diễn tập là lần đầu trong gần mười năm nay, Ki ca ca đã sớm theo quân đội đi rồi, không chỉ Ki ca ca, cha cô, còn có chú Phùng cũng đều đi.
Có đôi khi không nhìn tờ Hôn thú để trong ngăn kéo, chính Manh Manh cũng cảm thấy mình vẫn chưa lập gia đình, chưa kể cô còn chưa lấy bằng Tốt nghiệp Đại học kìa, thế mà tờ Hôn thú đã có rồi, người biết cô kết hôn không nhiều lắm, cô chỉ nói cho Hiểu Kỳ, bởi vì cô chắc chắn Hiểu Kỳ là người bạn cả đời cũng không có khả năng mất đi, về phần người khác đều là khách qua đường mà thôi.
Thậm chí Sài Tử Hiên, từ lần trước cũng chưa nhìn thấy mặt chứ đừng nói là trò chuyện, vốn dĩ anh cũng sắp tốt nghiệp, cơ hội đến trường học sẽ không nhiều, đội trưởng của câu lạc bộ leo núi cũng đã đổi thành đàn anh năm ba, có đôi khi thoáng trong tầm mắt thấy bóng dáng của anh trong đám đông, giây lát liền biến mất.
Manh Manh cũng hiểu được như vậy tốt hơn. Mấy thứ mập mờ sẽ gây thương tổn quá lớn đến tình yêu, huống chi, nay cô đã là thiếu phụ trẻ đã kết hôn, cho nên, hôm nay Sài Tử Hiên đột nhiên tìm cô, cô có chút ngạc nhiên, hơn nữa Sài Tử Hiên tương đối lôi thôi, mặc một cái áo sơ mi nhăn nhúm, trời lạnh như vậy, trên trán lại phủ kín một lớp mồ hôi mịn, thấy cô liền trực tiếp hỏi: “Manh Manh, có thể tìm được Vệ Hiểu Phong ở nơi nào, phải nhanh lên, bằng không liền không kịp…”
Bình luận facebook