Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Trong nháy mắt, hình tượng người tốt Vệ Hiểu Phong trong lòng Trần Hiểu Kỳ dao động một chút vì đau, việc này so với trong tiểu thuyết miêu tả đúng là khác biệt, căn bản là không cùng một chuyện.
Tiểu thuyết thảo luận về loại nhu cầu cấp bách tràn ngập hư không này, đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung khoái cảm, căn bản là nói nhảm, hư không cái rắm, cô cảm thấy chính mình đang phải chống đỡ, bị vật cực lớn kia của Vệ Hiểu Phong cường bạo, đau kiểu này quả thực có thể sử dụng toàn tâm mà hình dung, không có khoái cảm chó má gì.
Trần Hiểu Kỳ tuy rằng mơ hồ, nhưng thời khắc mấu chốt rất sáng suốt, sự tình đến tình trạng này, đừng nói Vệ Hiểu Phong sớm có mưu đồ, dù là nhất thời nghĩ đến, cũng giống như tên bắn ra, thu lại không được, đã trở thành sự thật, hiện tại Trần Hiểu Kỳ chỉ muốn làm thế nào giảm bớt cảm giác đau đòi mạng này.
Trần Hiểu Kỳ sẽ không ngờ nghệch cho rằng cô kêu đau hai câu, Vệ Hiểu Phong sẽ từ bỏ, ngược lại trong khoảnh khắc đau đớn, cô thấy vô cùng rõ ràng trên mặt anh hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.
Trần Hiểu Kỳ kỳ thật muốn bĩu môi, bất đắc dĩ lại rất đau, làm động tác nhỏ bĩu môi như vậy cũng nhất định sẽ khó khăn, dù sao đàn ông khắp thiên hạ đều chỉ có một đức hạnh, thường khoe chính mình từng có bao nhiêu người phụ nữ, trong lòng đều cất giấu khúc mắc xấu xa với phụ nữ. Vệ Hiểu Phong lại là loại đàn ông rất có kinh nghiệm như vậy, hiện tại điều duy nhất có thể an ủi Trần Hiểu Kỳ cũng là điểm này.
Vệ Hiểu Phong có nhiều phụ nữ, hoạt động này luyện đã nhiều, luyện càng nhiều tự nhiên quen tay hay việc, tuy rằng Trần Hiểu Kỳ đau đến nước mắt cũng muốn rớt xuống, nhưng cô vẫn chắc chắn, nếu đổi thành một người đàn ông chưa biết gì, không chừng cô sẽ chịu đắc tội lớn hơn nữa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người cho một đao, quay lại cũng là một đao, dù sao Trần Hiểu Kỳ căn bản vốn chưa từng biết tới chuyện này, giữ lại ý niệm thuần khiết ngu xuẩn như vậy trong đầu.
Xã hội hiện nay, nam nữ ngang hàng, phương diện này cũng giống nhau, cùng Vệ Hiểu Phong cũng coi như một vận may khác của cô. Năng lực thích ứng của cô bạn Trần Hiểu Kỳ rất mạnh mẽ, từ trên giường Vệ Hiểu Phong có nhận thức mới, nha đầu kia quả thực đem không tim không phổi thuyết minh đến cảnh giới cao nhất.
Vệ Hiểu Phong nghĩ rằng chờ cô hiểu được, đáng ra cũng phải giãy dụa phản kháng tượng trưng một chút, các cô gái lần đầu tiên luôn khó tránh khỏi như thế, tuy rằng Vệ Hiểu Phong không vì vậy mà nhẹ tay hơn, nhưng vừa rồi đã nghĩ thật tốt rằng nếu nha đầu kia thực khóc nháo với anh, anh liền phá lệ hò hét cô.
Nha đầu kia đau thật, đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán đều toát ra, liên tiếp hít vào. Vệ Hiểu Phong cũng đau, rất đau, tê đau, bị nha đầu kia chặn ở ngoài một nửa, có ý vọt vào lại thật sự không nhẫn tâm, nhưng lúc mấu chốt này bảo anh lui về phía sau, không bằng lấy đao trực tiếp chém chết anh cho xong.
Hai người giằng co vài giây, Vệ Hiểu Phong đưa tay vuốt lưng cô, chậm rãi trấn an, miệng nhẹ giọng dỗ cô: “Ngoan, không đau, lập tức không đau, thật sự, anh cam đoan…” “Anh cam đoan sao?” Trần Hiểu Kỳ thật muốn trợn trắng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên tạo thành kết quả này lại dám nói anh cam đoan không đau, lời này nếu cô tin thì chắc chắn cô là đồ ngu ngốc.
Nhưng mà Trần Hiểu Kỳ vẫn hiểu rõ một điều, nếu không có khả năng nửa chừng sẽ buông tha cho cô, vậy phải để gã đàn ông này làm xong mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nếu cô cứng rắn ngăn lại, nói không chừng sau đó còn phải đau hơn, cho nên cô phát huy cao độ tinh thần phối hợp, vươn cánh tay vòng lên cổ Vệ Hiểu Phong, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp với lên.
Nói thật, kỹ thuật hôn của anh chàng này thật sự khá tốt, vừa rồi trong mộng, Trần Hiểu Kỳ thực hưởng thụ một hồi, cô trơn trượt tham lam tiến vào trong miệng anh, đánh thẳng về phía trước, là muốn mượn kỹ thuật hôn siêu phàm thoát tục của Vệ Hiểu Phong, để giảm bớt đau đớn…
Cô ngập ngừng hôn anh mặc dù không hề có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng đúng như một viên đạn pháo, tiến vào hắt đầy dầu lên đốm lửa nóng, vừa chạm vào ngọn lửa liền bùng lên, nháy mắt liền thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, từ bị động đến chủ động ngay cả một giây Vệ Hiểu Phong cũng chưa dừng lại…
Rất nhanh Trần Hiểu Kỳ đã bị anh hôn mơ mơ màng màng, đau đớn cũng mất đi một ít, chẳng qua cô còn chưa kịp thoải mái hơn, bỗng nhiên một cơn đau nhức đánh úp lại, so với vừa rồi càng đau gấp mấy lần, thậm chí cô cảm thấy, chính mình có lẽ bị người đàn ông này chém thành hai nửa, mà cảm giác đau cũng không bởi vì đến cực hạn mà chấm dứt, ngược lại theo hơi thở càng thêm hỗn loạn của Vệ Hiểu Phong mà càng ngày càng nặng, một chút so với một chút càng đau hơn, mặc dù cô cực lực phối hợp, tận lực để anh làm thoải mái một ít, nhưng vẫn như cũ, rất đau…
Sau đó, có lẽ là đau quá mức mà bắt đầu run lên, liền giống như lấy roi mà đánh lên người, thân thể từ trong ra ngoài đều có thấy lâm râm căng tức, cảm giác đau đau ê ẩm…
Lúc Vệ Hiểu Phong chấm dứt, cô thật sự nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý tới Vệ Hiểu Phong rốt cuộc có vừa lòng hay không, dù sao cô mệt muốn chết. Hoạt động kiểu này so với một ngày cô chạy mấy chục cây số đường núi còn mệt hơn, cô nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn quản, kể cả trời có sập xuống, cũng chờ cô ngủ một giấc trước đã.
Vệ Hiểu Phong bình tâm lại liền phát hiện, nha đầu kia đã nhắm mắt lại đang ngủ tiếp, Vệ Hiểu Phong đành chấp nhận số mệnh đem cô ôm vào phòng tắm, pha nước ấm hầu hạ cô tắm, rồi mới thả lại bên trong ổ chăn mềm mại, thỏa mãn vừa đủ, anh còn có chút phấn khởi không ngủ được, vì thế bắt đầu nghiêng đầu đánh giá nha đầu trong lòng ngủ giống như lợn chết.
Vừa rồi Vệ Hiểu Phong chưa làm đến thống khoái, nhưng lại tương đối thỏa mãn, không phải chỉ thân thể mà là tâm lý, có một cảm giác thỏa mãn thực kỳ diệu, Vệ Hiểu Phong đưa tay vén mấy sợi tóc của cô, tóc của cô mượt lắm, anh còn nhớ rõ vừa rồi khi lau tóc cho cô, ngón tay có cảm giác xuyên qua sợi tóc.
Bộ dạng nha đầu kia khá tốt, chỉ là quen thói lôi thôi, diện lên một chút cũng rất đáng nhìn. Ngón tay Vệ Hiểu Phong nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, anh dừng ở trên môi phấn hồng, bồi hồi lưu lại, môi của cô hồng nhạt tự nhiên, nếu nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn, môi nha đầu kia hơi dày, nhưng xúc cảm vô cùng tốt, hôn lên rất có cảm giác.
Cằm hơi tròn, toàn thể khuôn mặt có vẻ như trẻ con, nhìn qua nhỏ hơn một ít so với tuổi thực tế, anh nhắc nhở chính mình nên đặt mua chút quần áo thành thục cho nha đầu kia, bằng không hai người ở cùng một chỗ luôn luôn gây ra ý nghi ngờ đây là ‘trâu già gặm cỏ non’, Vệ Hiểu Phong vô cùng ghét cụm từ trâu già này.
Độ cong ở cổ tiểu nha đầu rất đẹp, xương quai xanh càng đẹp hơn nữa. Thực ra dù là dáng người hay khuôn mặt, Hiểu Kỳ cũng chưa thể so được với các cô bạn gái trước của Vệ Hiểu Phong, ngay cả mấy người bạn của anh cũng bắt đầu trêu ghẹo nói Vệ thiếu gia thay đổi khẩu vị, kỳ thật Vệ Hiểu Phong căn bản không cần cái gì là khẩu vị hay không khẩu vị, chỉ cần hợp ý anh thì là người của anh.
Nhưng nha đầu Trần Hiểu Kỳ kia đến tột cùng có chỗ nào hợp ý anh đâu, kỳ thật chính Vệ Hiểu Phong cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy rằng không thể buông tha nha đầu kia. Rõ ràng đã có được người ở đây, hiện tại vẫn như cũ có cảm giác yêu thích không buông tay, cụ thể về sau hai người phát triển như thế nào, chính Vệ Hiểu Phong cũng không dự tính trước được, nếu không thì chờ ngày mai tiểu nha đầu tỉnh lại, hỏi cô một chút xem sao.
Suy nghĩ trong đầu đến tận đây, chính Vệ Hiểu Phong cũng không khỏi bật cười, khi nào thì Vệ Hiểu Phong anh hỏi qua ý tứ của phụ nữ, hiện có thể lên giường của anh, thì nên biết quy củ của anh, nhưng mà hình như không phải nha đầu kia chủ động trèo lên thì phải. Trần Hiểu Kỳ là loại hình trước kia Vệ Hiểu Phong tuyệt sẽ không chạm vào, bởi vì cô đại diện cho phiền toái, nhưng mà chạm vào rồi anh cũng không hối hận là được, không chỉ không hối hận, ngược lại còn chờ mong, cụ thể là chờ mong cái gì chính anh cũng không suy nghĩ đến.
Không phải Vệ Hiểu Phong không nghĩ tới, phản ứng của Trần Hiểu Kỳ sau khi tỉnh dậy, thậm chí anh nghĩ tới, nếu nha đầu kia mở miệng bảo anh chịu trách nhiệm, không chừng anh sẽ cưới cô thật, dù sao trong nhà vẫn hy vọng anh lập gia đình, so với cưới người khác, nha đầu này là lựa chọn không tệ, nhưng khi nha đầu kia tỉnh lại, anh phát hiện mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Nói nha đầu kia vốn dĩ đã mơ hồ, lúc này mà hiểu được lí lẽ, nói trắng ra, chính là tránh nặng tìm nhẹ khéo đưa đẩy sự thật, chớp mắt nha đầu kia biểu hiện như vậy làm cho Vệ Hiểu Phong cảm thấy cô so với mình càng không cần hơn, việc này làm Vệ Hiểu Phong không thoải mái giống như nuốt một tảng đá.
Kỳ thật Trần Hiểu Kỳ cũng không làm gì, chỉ là lảng tránh vấn đề, giả bộ hồ đồ, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, cô là bị đói mà tỉnh, một ngày một đêm không ăn cái gì, đối với Trần Hiểu Kỳ mà nói đã đến giới hạn của sự nhẫn nại, cô tỉnh lại, cảm giác thứ nhất là đói, đói đến nỗi ngực như dính vào lưng, cảm giác thứ hai vẫn là đau, nhưng mà so với cơn đau tối hôm qua thì vẫn trong phạm vi chịu được.
Cô xoay qua liền thấy Vệ Hiểu Phong, nhớ rõ có một quyển sách từng thảo luận, thông qua tư thế ngủ có thể kết luận tính cách một người đàn ông, Vệ Hiểu Phong tuyệt đối thuộc loại có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, là loại đàn ông bá đạo vô cùng. Chân dài với qua ôm cô giống như một em bé vùi sâu vào trong ngực, ngoài vẻ bá đạo cũng có chút ngây thơ chất phác chưa bao giờ anh lộ ra, rất đáng yêu.
“Đáng yêu?” Trần Hiểu Kỳ không khỏi giật mình, lắc đầu, nhắc nhở chính mình không thể bị mê hoặc. Gã đàn ông này tỉnh thì một chút cũng không đáng yêu, bụng cô kêu ‘ọt ọt’ vài tiếng, Trần Hiểu Kỳ vừa muốn từ trong lòng anh giãy ra, thì thấy ánh mắt Vệ Hiểu Phong mặc dù không mở, khóe miệng lại nhếch lên ‘phì’ một tiếng vui vẻ.
Trần Hiểu Kỳ chỉ biết là anh giả bộ ngủ, đẩy anh ra, ngồi dậy, nhìn nhìn mọi nơi, không khỏi đỡ cái trán thở dài, thật sự là rất sa đọa, trên sàn gỗ thô đều là quần áo của cô, từ áo khoác bên ngoài đến nội y tận cùng bên trong, thậm chí tất, và những thứ linh tinh khác, hơn nữa những thứ quần áo cởi ra như thế nào, một chút ấn tượng cô cũng không có, thậm chí còn tưởng rằng là mộng xuân. Thần kinh ngây ngốc đến loại trình độ này, đừng nói thì hơn, nói ra người khác không tin, ngay cả cô cũng không tin, không chừng Vệ Hiểu Phong cũng nghĩ cô cố ý quyến rũ anh ta, cho nên bị ăn cũng là xứng đáng.
Trần Hiểu Kỳ âm thầm tự xét lại một phen, từ trên mặt đất nhặt áo lông của mình lên, khoác lên người rồi nhảy xuống giường: “Em đói bụng, Tổng giám đốc Vệ bố thí thức ăn, lấp đầy bụng được không?” Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe nở nụ cười, nha đầu kia phản ứng luôn ngoài dự đoán mọi người.
Trần Hiểu Kỳ từ toilet đi ra, trên bàn ăn đã dọn sẵn sandwich cùng trứng ốp lếp, còn có sữa nóng, Trần Hiểu Kỳ vô tâm đem sandwich nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, ừng ực uống hết sữa, sờ sờ bụng đánh cái chát, mới có tâm tư thưởng thức căn phòng rộng lớn xa hoa cùng với Vệ Hiểu Phong ở đối diện.
Vệ Hiểu Phong thật sự là người đàn ông tao nhã nhất mà cô từng gặp, trên cơ bản là vô cùng quý phái, hơn nữa lại ở trong căn phòng cao cấp như vậy, thật sự rất có vẻ quý tộc. Người đàn ông này giống như từ nhỏ đã là quý tộc, còn cô từ nhỏ giống như người nghèo, hơn nữa người nghèo như cô còn phải dựa vào vị quý tộc trước mắt này mà ăn cơm, cho nên cho dù bị anh xem như thức ăn, vẫn giả bộ hồ đồ như cũ, Trần Hiểu Kỳ nghĩ nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng: “À,… Tổng giám đốc Vệ, anh bảo em trở về là có chuyện gì sao?”
Tiểu thuyết thảo luận về loại nhu cầu cấp bách tràn ngập hư không này, đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung khoái cảm, căn bản là nói nhảm, hư không cái rắm, cô cảm thấy chính mình đang phải chống đỡ, bị vật cực lớn kia của Vệ Hiểu Phong cường bạo, đau kiểu này quả thực có thể sử dụng toàn tâm mà hình dung, không có khoái cảm chó má gì.
Trần Hiểu Kỳ tuy rằng mơ hồ, nhưng thời khắc mấu chốt rất sáng suốt, sự tình đến tình trạng này, đừng nói Vệ Hiểu Phong sớm có mưu đồ, dù là nhất thời nghĩ đến, cũng giống như tên bắn ra, thu lại không được, đã trở thành sự thật, hiện tại Trần Hiểu Kỳ chỉ muốn làm thế nào giảm bớt cảm giác đau đòi mạng này.
Trần Hiểu Kỳ sẽ không ngờ nghệch cho rằng cô kêu đau hai câu, Vệ Hiểu Phong sẽ từ bỏ, ngược lại trong khoảnh khắc đau đớn, cô thấy vô cùng rõ ràng trên mặt anh hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.
Trần Hiểu Kỳ kỳ thật muốn bĩu môi, bất đắc dĩ lại rất đau, làm động tác nhỏ bĩu môi như vậy cũng nhất định sẽ khó khăn, dù sao đàn ông khắp thiên hạ đều chỉ có một đức hạnh, thường khoe chính mình từng có bao nhiêu người phụ nữ, trong lòng đều cất giấu khúc mắc xấu xa với phụ nữ. Vệ Hiểu Phong lại là loại đàn ông rất có kinh nghiệm như vậy, hiện tại điều duy nhất có thể an ủi Trần Hiểu Kỳ cũng là điểm này.
Vệ Hiểu Phong có nhiều phụ nữ, hoạt động này luyện đã nhiều, luyện càng nhiều tự nhiên quen tay hay việc, tuy rằng Trần Hiểu Kỳ đau đến nước mắt cũng muốn rớt xuống, nhưng cô vẫn chắc chắn, nếu đổi thành một người đàn ông chưa biết gì, không chừng cô sẽ chịu đắc tội lớn hơn nữa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người cho một đao, quay lại cũng là một đao, dù sao Trần Hiểu Kỳ căn bản vốn chưa từng biết tới chuyện này, giữ lại ý niệm thuần khiết ngu xuẩn như vậy trong đầu.
Xã hội hiện nay, nam nữ ngang hàng, phương diện này cũng giống nhau, cùng Vệ Hiểu Phong cũng coi như một vận may khác của cô. Năng lực thích ứng của cô bạn Trần Hiểu Kỳ rất mạnh mẽ, từ trên giường Vệ Hiểu Phong có nhận thức mới, nha đầu kia quả thực đem không tim không phổi thuyết minh đến cảnh giới cao nhất.
Vệ Hiểu Phong nghĩ rằng chờ cô hiểu được, đáng ra cũng phải giãy dụa phản kháng tượng trưng một chút, các cô gái lần đầu tiên luôn khó tránh khỏi như thế, tuy rằng Vệ Hiểu Phong không vì vậy mà nhẹ tay hơn, nhưng vừa rồi đã nghĩ thật tốt rằng nếu nha đầu kia thực khóc nháo với anh, anh liền phá lệ hò hét cô.
Nha đầu kia đau thật, đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán đều toát ra, liên tiếp hít vào. Vệ Hiểu Phong cũng đau, rất đau, tê đau, bị nha đầu kia chặn ở ngoài một nửa, có ý vọt vào lại thật sự không nhẫn tâm, nhưng lúc mấu chốt này bảo anh lui về phía sau, không bằng lấy đao trực tiếp chém chết anh cho xong.
Hai người giằng co vài giây, Vệ Hiểu Phong đưa tay vuốt lưng cô, chậm rãi trấn an, miệng nhẹ giọng dỗ cô: “Ngoan, không đau, lập tức không đau, thật sự, anh cam đoan…” “Anh cam đoan sao?” Trần Hiểu Kỳ thật muốn trợn trắng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên tạo thành kết quả này lại dám nói anh cam đoan không đau, lời này nếu cô tin thì chắc chắn cô là đồ ngu ngốc.
Nhưng mà Trần Hiểu Kỳ vẫn hiểu rõ một điều, nếu không có khả năng nửa chừng sẽ buông tha cho cô, vậy phải để gã đàn ông này làm xong mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nếu cô cứng rắn ngăn lại, nói không chừng sau đó còn phải đau hơn, cho nên cô phát huy cao độ tinh thần phối hợp, vươn cánh tay vòng lên cổ Vệ Hiểu Phong, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp với lên.
Nói thật, kỹ thuật hôn của anh chàng này thật sự khá tốt, vừa rồi trong mộng, Trần Hiểu Kỳ thực hưởng thụ một hồi, cô trơn trượt tham lam tiến vào trong miệng anh, đánh thẳng về phía trước, là muốn mượn kỹ thuật hôn siêu phàm thoát tục của Vệ Hiểu Phong, để giảm bớt đau đớn…
Cô ngập ngừng hôn anh mặc dù không hề có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng đúng như một viên đạn pháo, tiến vào hắt đầy dầu lên đốm lửa nóng, vừa chạm vào ngọn lửa liền bùng lên, nháy mắt liền thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, từ bị động đến chủ động ngay cả một giây Vệ Hiểu Phong cũng chưa dừng lại…
Rất nhanh Trần Hiểu Kỳ đã bị anh hôn mơ mơ màng màng, đau đớn cũng mất đi một ít, chẳng qua cô còn chưa kịp thoải mái hơn, bỗng nhiên một cơn đau nhức đánh úp lại, so với vừa rồi càng đau gấp mấy lần, thậm chí cô cảm thấy, chính mình có lẽ bị người đàn ông này chém thành hai nửa, mà cảm giác đau cũng không bởi vì đến cực hạn mà chấm dứt, ngược lại theo hơi thở càng thêm hỗn loạn của Vệ Hiểu Phong mà càng ngày càng nặng, một chút so với một chút càng đau hơn, mặc dù cô cực lực phối hợp, tận lực để anh làm thoải mái một ít, nhưng vẫn như cũ, rất đau…
Sau đó, có lẽ là đau quá mức mà bắt đầu run lên, liền giống như lấy roi mà đánh lên người, thân thể từ trong ra ngoài đều có thấy lâm râm căng tức, cảm giác đau đau ê ẩm…
Lúc Vệ Hiểu Phong chấm dứt, cô thật sự nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý tới Vệ Hiểu Phong rốt cuộc có vừa lòng hay không, dù sao cô mệt muốn chết. Hoạt động kiểu này so với một ngày cô chạy mấy chục cây số đường núi còn mệt hơn, cô nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn quản, kể cả trời có sập xuống, cũng chờ cô ngủ một giấc trước đã.
Vệ Hiểu Phong bình tâm lại liền phát hiện, nha đầu kia đã nhắm mắt lại đang ngủ tiếp, Vệ Hiểu Phong đành chấp nhận số mệnh đem cô ôm vào phòng tắm, pha nước ấm hầu hạ cô tắm, rồi mới thả lại bên trong ổ chăn mềm mại, thỏa mãn vừa đủ, anh còn có chút phấn khởi không ngủ được, vì thế bắt đầu nghiêng đầu đánh giá nha đầu trong lòng ngủ giống như lợn chết.
Vừa rồi Vệ Hiểu Phong chưa làm đến thống khoái, nhưng lại tương đối thỏa mãn, không phải chỉ thân thể mà là tâm lý, có một cảm giác thỏa mãn thực kỳ diệu, Vệ Hiểu Phong đưa tay vén mấy sợi tóc của cô, tóc của cô mượt lắm, anh còn nhớ rõ vừa rồi khi lau tóc cho cô, ngón tay có cảm giác xuyên qua sợi tóc.
Bộ dạng nha đầu kia khá tốt, chỉ là quen thói lôi thôi, diện lên một chút cũng rất đáng nhìn. Ngón tay Vệ Hiểu Phong nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, anh dừng ở trên môi phấn hồng, bồi hồi lưu lại, môi của cô hồng nhạt tự nhiên, nếu nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn, môi nha đầu kia hơi dày, nhưng xúc cảm vô cùng tốt, hôn lên rất có cảm giác.
Cằm hơi tròn, toàn thể khuôn mặt có vẻ như trẻ con, nhìn qua nhỏ hơn một ít so với tuổi thực tế, anh nhắc nhở chính mình nên đặt mua chút quần áo thành thục cho nha đầu kia, bằng không hai người ở cùng một chỗ luôn luôn gây ra ý nghi ngờ đây là ‘trâu già gặm cỏ non’, Vệ Hiểu Phong vô cùng ghét cụm từ trâu già này.
Độ cong ở cổ tiểu nha đầu rất đẹp, xương quai xanh càng đẹp hơn nữa. Thực ra dù là dáng người hay khuôn mặt, Hiểu Kỳ cũng chưa thể so được với các cô bạn gái trước của Vệ Hiểu Phong, ngay cả mấy người bạn của anh cũng bắt đầu trêu ghẹo nói Vệ thiếu gia thay đổi khẩu vị, kỳ thật Vệ Hiểu Phong căn bản không cần cái gì là khẩu vị hay không khẩu vị, chỉ cần hợp ý anh thì là người của anh.
Nhưng nha đầu Trần Hiểu Kỳ kia đến tột cùng có chỗ nào hợp ý anh đâu, kỳ thật chính Vệ Hiểu Phong cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy rằng không thể buông tha nha đầu kia. Rõ ràng đã có được người ở đây, hiện tại vẫn như cũ có cảm giác yêu thích không buông tay, cụ thể về sau hai người phát triển như thế nào, chính Vệ Hiểu Phong cũng không dự tính trước được, nếu không thì chờ ngày mai tiểu nha đầu tỉnh lại, hỏi cô một chút xem sao.
Suy nghĩ trong đầu đến tận đây, chính Vệ Hiểu Phong cũng không khỏi bật cười, khi nào thì Vệ Hiểu Phong anh hỏi qua ý tứ của phụ nữ, hiện có thể lên giường của anh, thì nên biết quy củ của anh, nhưng mà hình như không phải nha đầu kia chủ động trèo lên thì phải. Trần Hiểu Kỳ là loại hình trước kia Vệ Hiểu Phong tuyệt sẽ không chạm vào, bởi vì cô đại diện cho phiền toái, nhưng mà chạm vào rồi anh cũng không hối hận là được, không chỉ không hối hận, ngược lại còn chờ mong, cụ thể là chờ mong cái gì chính anh cũng không suy nghĩ đến.
Không phải Vệ Hiểu Phong không nghĩ tới, phản ứng của Trần Hiểu Kỳ sau khi tỉnh dậy, thậm chí anh nghĩ tới, nếu nha đầu kia mở miệng bảo anh chịu trách nhiệm, không chừng anh sẽ cưới cô thật, dù sao trong nhà vẫn hy vọng anh lập gia đình, so với cưới người khác, nha đầu này là lựa chọn không tệ, nhưng khi nha đầu kia tỉnh lại, anh phát hiện mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Nói nha đầu kia vốn dĩ đã mơ hồ, lúc này mà hiểu được lí lẽ, nói trắng ra, chính là tránh nặng tìm nhẹ khéo đưa đẩy sự thật, chớp mắt nha đầu kia biểu hiện như vậy làm cho Vệ Hiểu Phong cảm thấy cô so với mình càng không cần hơn, việc này làm Vệ Hiểu Phong không thoải mái giống như nuốt một tảng đá.
Kỳ thật Trần Hiểu Kỳ cũng không làm gì, chỉ là lảng tránh vấn đề, giả bộ hồ đồ, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, cô là bị đói mà tỉnh, một ngày một đêm không ăn cái gì, đối với Trần Hiểu Kỳ mà nói đã đến giới hạn của sự nhẫn nại, cô tỉnh lại, cảm giác thứ nhất là đói, đói đến nỗi ngực như dính vào lưng, cảm giác thứ hai vẫn là đau, nhưng mà so với cơn đau tối hôm qua thì vẫn trong phạm vi chịu được.
Cô xoay qua liền thấy Vệ Hiểu Phong, nhớ rõ có một quyển sách từng thảo luận, thông qua tư thế ngủ có thể kết luận tính cách một người đàn ông, Vệ Hiểu Phong tuyệt đối thuộc loại có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, là loại đàn ông bá đạo vô cùng. Chân dài với qua ôm cô giống như một em bé vùi sâu vào trong ngực, ngoài vẻ bá đạo cũng có chút ngây thơ chất phác chưa bao giờ anh lộ ra, rất đáng yêu.
“Đáng yêu?” Trần Hiểu Kỳ không khỏi giật mình, lắc đầu, nhắc nhở chính mình không thể bị mê hoặc. Gã đàn ông này tỉnh thì một chút cũng không đáng yêu, bụng cô kêu ‘ọt ọt’ vài tiếng, Trần Hiểu Kỳ vừa muốn từ trong lòng anh giãy ra, thì thấy ánh mắt Vệ Hiểu Phong mặc dù không mở, khóe miệng lại nhếch lên ‘phì’ một tiếng vui vẻ.
Trần Hiểu Kỳ chỉ biết là anh giả bộ ngủ, đẩy anh ra, ngồi dậy, nhìn nhìn mọi nơi, không khỏi đỡ cái trán thở dài, thật sự là rất sa đọa, trên sàn gỗ thô đều là quần áo của cô, từ áo khoác bên ngoài đến nội y tận cùng bên trong, thậm chí tất, và những thứ linh tinh khác, hơn nữa những thứ quần áo cởi ra như thế nào, một chút ấn tượng cô cũng không có, thậm chí còn tưởng rằng là mộng xuân. Thần kinh ngây ngốc đến loại trình độ này, đừng nói thì hơn, nói ra người khác không tin, ngay cả cô cũng không tin, không chừng Vệ Hiểu Phong cũng nghĩ cô cố ý quyến rũ anh ta, cho nên bị ăn cũng là xứng đáng.
Trần Hiểu Kỳ âm thầm tự xét lại một phen, từ trên mặt đất nhặt áo lông của mình lên, khoác lên người rồi nhảy xuống giường: “Em đói bụng, Tổng giám đốc Vệ bố thí thức ăn, lấp đầy bụng được không?” Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe nở nụ cười, nha đầu kia phản ứng luôn ngoài dự đoán mọi người.
Trần Hiểu Kỳ từ toilet đi ra, trên bàn ăn đã dọn sẵn sandwich cùng trứng ốp lếp, còn có sữa nóng, Trần Hiểu Kỳ vô tâm đem sandwich nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, ừng ực uống hết sữa, sờ sờ bụng đánh cái chát, mới có tâm tư thưởng thức căn phòng rộng lớn xa hoa cùng với Vệ Hiểu Phong ở đối diện.
Vệ Hiểu Phong thật sự là người đàn ông tao nhã nhất mà cô từng gặp, trên cơ bản là vô cùng quý phái, hơn nữa lại ở trong căn phòng cao cấp như vậy, thật sự rất có vẻ quý tộc. Người đàn ông này giống như từ nhỏ đã là quý tộc, còn cô từ nhỏ giống như người nghèo, hơn nữa người nghèo như cô còn phải dựa vào vị quý tộc trước mắt này mà ăn cơm, cho nên cho dù bị anh xem như thức ăn, vẫn giả bộ hồ đồ như cũ, Trần Hiểu Kỳ nghĩ nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng: “À,… Tổng giám đốc Vệ, anh bảo em trở về là có chuyện gì sao?”