Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
CHƯƠNG III: HOẶC CHÁN GHÉT ĐẾN CUỐI ĐỜI, HOẶC HOÀI NIỆM ĐẾN KHÓC NỈ NON.
Người dịch: Tiểu Đông
Trên đường đưa Tư Đồ về khách sạn, điện thoại Lâm Tĩnh reo lên vài lần, nhưng anh hết sức chuyên tâm lái xe, chỉ liếc mắt nhìn rồi mặc kệ chiếc điện thoại rung, không có ý định nghe điện thoại. Ngược lại, Tư Đồ thấy không chịu nổi, liền bảo: “Nhận đi, nửa đêm rồi, không có việc quan trọng người ta không gọi đâu. Sợ lộ bí mật à? Em và Ngô Giang cũng không phải không thể giả vờ câm điếc.”
Lâm Tĩnh cười nói: “Thực ra không phải là người có việc quan trọng gì cả.”
“Hay để em thay anh nghe điện?” Tư Đồ Quyết đùa giỡn hỏi.
Lâm Tĩnh bật cười, “Tha cho anh đi.”
Tư Đồ Quyết ở phía sau vỗ lưng ghế người lái, “Anh nha anh nha, nói là tìm được người thích hợp rồi, nhưng tình hình rối rắm trước mắt xem ra còn chưa dọn dẹp sạch sẽ nha!”
Lúc này, điện thoại có cuộc gọi đến lại reo lên không ngừng, xem ra đối phương cũng là một người cố chấp, Lâm Tĩnh dứt khoát ngắt điện thoại. Lúc ấy khách sạn Tư Đồ Quyết ở cũng đã ngay trước mắt.
Lâm Tĩnh nói: “Anh chưa từng đến khách sạn này, xem ra ‘rượu thơm không sợ ngõ sâu’[1], cũng khá xa nội thành đấy nhỉ.”
Đây là một khách sạn bốn sao vừa mới khai trương chưa được nửa năm, thoạt nhìn các tiện nghi đều khá tốt, nhưng mà nằm ở khu vừa mới khai phá của thành phố G, địa điểm hơi hẻo lánh. Mới đầu Ngô Giang vẫn không hiểu, Tư Đồ đã đi xa mấy năm, tuy thành phố cũng biến đổi nhiều, nhưng vị trí phương hướng cơ bản cô vẫn phải nhớ, sao lại chọn nơi như thế này chứ.
Nhưng câu nói vô tình của Lâm Tĩnh khiến sự nghi hoặc trong lòng Ngô Giang được giải thích. Bố mẹ của Tư Đồ hiện đang sống tại nơi phồn hoa nhất ở phía Đông của thành phố G, nhưng cô lại ở khách sạn phía Tây, có thể nói là cách nhà bố mẹ cô một khoảng cách xa nhất, cũng là một địa điểm lý tưởng nhất. Tâm tư như vậy, cô làm gì cũng thật khéo, ngay cả hình lý cũng đặc biệt đơn giản, không giống như người ở ngàn vạn xa xôi trở về, cố hương cũng chỉ như một trạm dừng nghỉ của cô. Theo cô nói, lần này cũng không ở lại đến một tuần, sau hôn lễ của Ngô Giang, tham dự xong hội thảo y dược, cô sẽ lập tức trở về bên kia.
Vừa xuống xe, Tư Đồ Quyết liền thúc giục bọn họ nhanh chóng đi, nhất là Lâm Tĩnh, điện thoại báo gọi đến mức cô cảm thấy khó chịu thay cho chiếc điện thoại kia. Anh không vội, nhưng cũng không cần cùng cô vào làm thủ tục. Hai người tiễn cô đến cửa thang máy mới rời đi.
Lâm Tĩnh không nói thì Tư Đồ Quyết cũng biết điện thoại kia là của một người con gái đang đợi anh. Anh vốn là một người đàn ông hiểu được việc cần đối xử tốt với bản thân, ngay cả khi trái tim đã có vị trí người nào đó, anh cũng không để cuộc sống của mình cô đơn. Người con gái kia đã từng đứng ở vị trí nào trong cuộc sống của Lâm Tĩnh, Tư Đồ Quyết không biết, nhưng Lâm Tĩnh không thể trước mặt bạn bè nhắc đến cô ta, thậm chí điện thoại dồn dập gọi đến cũng từ tốn làm việc mà anh cần làm, như vậy rõ ràng là anh thật sự không để ý.
Khi còn ở Mĩ, Tư Đồ Quyết quen biết Lâm Tĩnh còn trước cả Lâm Tây. Anh ở khu lưu học sinh người Hoa rất được săn đón, đặc biệt là ở khu con gái. Lúc đó Tư Đồ Quyết với anh mới gặp mà như đã quen, hơn nữa cả hai người lại đều độc thân, Lâm Tĩnh cũng từng bày tỏ rằng bản thân với Tư Đồ có thiện cảm và yêu thích, chỉ cần cô bằng lòng, rất có khả năng hai người cũng đã tạo được một đoạn lãng mạn cùng nhau rồi. Nhưng sau này hai người lại không thành gì cả, ngược lại trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp, ngay cả Lâm Tây cũng là do Tư Đồ Quyết giới thiệu với Lâm Tĩnh gặp nhau rồi trở thành người yêu.
Mọi người đều nói cô bỏ lỡ Lâm Tĩnh thật là đáng tiếc, nhưng Tư Đồ Quyết lại thấy hạnh phúc vì chưa từng yêu anh, không những bởi vì như thế cô mới có thể là bạn tốt của anh, mà còn vì người đàn ông như Lâm Tĩnh nếu có một chút tình cảm yêu thương với anh ta, không yêu thì lãng phí, mà yêu rồi thì có thể sẽ bị tổn thương. Triết lý “tìm một người đồng hành đi cùng một đoạn đường” của anh ta, Tư Đồ không phải mới nghe nói một lần, nói không sai, có thể được anh ta yêu là điều hạnh phúc, nhưng người con gái một khi đã yêu, làm sao có thể nghĩ đến việc mình sẽ không phải là người cùng anh ấy đi đến điểm cuối cùng? Chỉ là “người qua đường” thì càng nghĩ càng thêm đau khổ. Khi bỏ đi, lý trí của anh ta thật sự khiến người khác đau khổ. Lâm Tây là một ví dụ rõ rành rành đấy thôi. Lâm Tĩnh là một người bạn tốt, cũng có thể xem là người tình tốt, nhưng không phải là đối tượng khiến người ta dũng cảm trao cho hết tình yêu. Mà điều kiện của Tư Đồ Quyết là không yêu thì thôi, một khi yêu rồi cô muốn những điều thuần khiết nhất.
Đi vào phòng, Tư Đồ Quyết mới vừa buông hành lý đã nghe thấy tiếng đập cửa. Đèn tín hiệu “Xin chớ quấy rầy” đã sáng, không thể là người phục vụ, cô chợt nghĩ buổi tụ hội lúc nãy người kia đi quá dễ dàng, đó thực sự không phải là phong cách của anh ta. Cô không khỏi có chút căng thẳng, chần chừ nheo mắt nhìn ra ngoài, hoá ra là Ngô Giang.
Cô mở cửa nói nhẹ: “Hôm nay anh doạ em sợ hai lần rồi đấy. Sao vậy, không xa được em à?”
Ngô Giang cười đưa cho cô một ít đồ, Tư Đồ mở ra xem thì thấy mấy viên thuốc.
“Tưởng mặt mình có thiếp vàng à? Lúc lên xe anh mới nhớ đến thuốc em bảo lấy cho, không ngủ được thì uống một viên nhé.”
“Em cũng quên mất.” Tư Đồ nhìn liếc nhìn kĩ thuốc, phản đối: “Haiz, thuốc em bảo anh mang cho không phải loại này, cái này không có tác dụng nhiều với em rồi, mà lại có hai viên, anh thật keo kiệt.”
Ngô Giang nhíu mày, “nếu không nghĩ đến việc em lệch múi giờ thì một viên anh cũng không mang cho em nhé. Em uống thuốc đó thật là không tốt cho sức khoẻ mà.”
Tư Đồ Quyết buồn cười: “Được rồi, cái này em không phải thiếu chuyên môn hơn anh.”
“Chính là vì em sẽ uống nguyên một đống này, dược lý và tác dụng phụ rất rõ ràng, lạm dụng có thể gây kết quả xấu.”
“Đừng có xem em là kẻ nghiện thế chứ, liều lượng thuốc thế nào em biết tính chứ, tuyệt đối nằm trong phạm vi hợp lí. Cảm ơn anh, anh đi về đi, muộn lắm rồi.” Cô thúc giục Ngô Giang.
Ngô Giang lắc đầu, đang định rời đi, Tư Đồ vốn muốn khép cửa lại mở ra lần nữa.
“Thế thì hai viên, không thương lượng gì nữa.” Ngô Giang đứng trước cửa tranh nói trước.
Tư Đồ Quyết cắn môi dưới, cười cười, bỗng nhiên nói: “Không phải… Em chỉ muốn hỏi, anh ta và cô ấy hiện giờ như thế nào?”
Lời của cô không đầu không cuối, nhưng Ngô Giang không phải là không hiểu. Anh thở dài. Cô cuối cùng cũng chịu hỏi, trong bảy năm, bất luận là trong điện thoại hay là khi đối mặt, cô vẫn luôn lảng tránh, đó vốn không phải là cách tốt nhất để quên đi. Bất kể như thế nào, có thể đây là một bước tiến, ít nhất cô cũng đã có dũng cảm để đối diện.
“Một hai năm đầu cứ tan tan hợp hợp, hiện tại cũng không bên cạnh nhau nữa. Cô ta chắc còn chiêu khác, em cũng biết cô ta không phải hạng vừa mà. Về phần người con trai thì không có tin tức gì cả.”
“A…” Tư Đồ Quyết kéo dài nhẹ nhàng thanh âm đó, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
“Anh vẫn cho là cả cuộc đời này em cũng không định hỏi. Nghe anh điều này, bỏ đi Tư Đồ, tất cả là do bọn họ thôi, tốt cũng được, xấu cũng được, không đáng để em nhớ đâu.”
Tư Đồ Quyết cười nói: “Anh không biết thiên tính của người đàn bà là nhiều chuyện à? Phim cường đại nhiều tập thì phải xem kết thúc chứ!”
“Như vậy là đúng rồi. Anh còn câu này nữa, chuyện tình cảm có lẽ nếm mùi để biết thôi chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Đồng ý.” Cô lắc lắc viên thuốc trên tay, “Cuộc đời phù du, chi bằng hãy đối xử tốt với chính mình.”
“Vậy anh đi đây. Lâm Tĩnh vẫn đang đợi ở phía dưới.”
“Mời anh thoải mái ——–“ Tư Đồ Quyết điệu bộ vui vẻ đưa tiễn, “Nhanh đi, đừng quay lại nữa.”
Ngô Giang cố tình nói: “Nhớ ra cái gì thì anh sẽ quay lại tìm em.”
Đi chưa được năm phút, chắc quên gì đó, anh ta lại quay lại, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Tư Đồ đang chuẩn bị tắm, vừa mới buộc tóc. Cô để nguyên bộ dạng đó ra mở cửa, thầm nghĩ: Ngô Giang giỏi lắm, cố ý trêu em mà.
Cô mở cửa, một tay chống eo, vẻ mặt tươi cười.
Câu chuyện sói đến cuối cùng đêm nay cũng đã xảy ra, lần này, đứng trước cửa chính là Diêu Khởi Vân, người mà Tư Đồ Quyết sợ trốn tránh cũng không kịp nữa.
Trước màn bất ngờ này, anh ta dường như cũng ngẩn người sững sờ, sau đó liền cười: “Chào đón anh như này à?”
Tư Đồ Quyết lập tức thu hồi sự ngỡ ngàng, nhếch miệng, thuận theo lời anh ta nói: “Đúng vậy, bây giờ mới tới, tôi đợi anh đến mức hoa tàn rồi.”
Theo như trí nhớ của nàng, tính hài hước của Diêu Khởi Vân cũng chỉ giới hạn đến mức đó thôi.
Anh ta đứng ở đó, nhìn người trước mặt, ngay cả nụ cười cũng biến mất, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Đi thôi, theo anh trở về.”
“Trở về? Về đâu?” Tư Đồ Quyết cố ý hỏi lại.
Anh ta xem ra cũng không muốn vòng vo với nàng, thản nhiên nói: “Về nhà, nhà của bố mẹ em.”
“Tôi vẫn nghĩ là anh sẽ nói đó là nhà anh chứ.”
“Tư Đồ Quyết, em đừng cho rằng anh muốn bám lấy em. Em đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không dễ dàng mới trở về, ngay cả cửa nhà cũng không bước vào, em có biết bố mẹ em khổ sở trong lòng như thế nào không?”
“Bọn họ có thể coi như tôi không trở về. Mấy năm nay không có tôi chẳng phải cũng đều vậy sao?”
“Đúng vậy, cho nên ngay cả ngày cụ thể trở về nước em cũng không nói.”
“Tôi cũng không nói với anh, vậy mà chẳng phải cũng tình cờ gặp đó sao?”
Trước giọng mỉa mai của Tư Đồ Quyết, trong mắt Diêu Khởi Vân cũng có sự tức giận, hoặc cũng có thể nói là một sự bối rối khi bị vạch trần. Anh biết cô không muốn nói lịch trình trở về không phải muốn trốn tránh bố mẹ, mà là muốn trốn tránh anh. Bản thân anh cũng không dám tin, cho đễn hai ngày trước, Tiểu Cái trong lúc vô tình ở trước mặt anh đã nhắc đến việc cùng một đám bạn cũ trước đây có cuộc gặp mặt. Tiểu Cái vốn là người không thích giao thiệp, bình thường rất ít đi chơi, anh chỉ thuận miệng hỏi vài câu liền phát hiện ra Tiểu Cái lúng túng nên sinh nghi, thế mới biết cô cuối cùng đã trở về, nhưng anh lại là người cuối cùng biết tin này.
“Bố mẹ em cũng lớn tuổi rồi, em lại là con gái một, mẹ em năm ngoái đã phẫu thuật tuỷ một lần, hiện giờ khom lưng rất khó khăn, những điều này em biết không? Em cho rằng mỗi tuần theo thông lệ gọi cho họ một cuộc điện thoại là hết bổn phận à? Huống hồ cuộc điện thoại nào của em cũng đều không quá năm phút.”
Tư Đồ Quyết bỏ tóc buộc ra, “Họ cũng không muốn nhiều lời với tôi, năm đó người nói đoạn tuyệt quan hệ không phải tôi. Tôi đi xa cũng đỡ cho họ nhìn thấy rồi nổi giận, tổn hại sức khoẻ.”
Cô cố gắng không nghẹn ngào, cố gắng để lời nói rõ ràng. Cô không thể quên được năm đó khi bố cô dí dí mũi cô, đuổi cô đi, mặt giận dữ, suýt chút bị cao huyết áp. Cô cũng không quên được sự lo lắng của bản thân khi đứng ở cửa sân bay lần này. Cô rất mâu thuẫn, lo lắng sợ hãi, từng bước đi chân như mang theo tảng đá, sợ ngay lập tức sẽ nhìn thấy bố mẹ bảy năm không gặp, tuy nhiên khi chắc chắn là không nhìn thấy họ, cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngày sau đó trong lòng lại cảm thấy mất mát vô cùng. Cô thà rằng tự lừa chính bản thân là bố mẹ vốn không biết cô trở về nên không hỏi han gì, nhưng Diêu Khởi Vân đã thức tỉnh cô, bọn họ rõ ràng biết cô trở về, nhưng cũng không nghĩ tới một cái ôm nhớ nhung dành cho người con gái sau bao năm xa cách, hoặc dù một khuôn mặt tươi cười cũng đủ tốt rồi.
[1] Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói đồ tốt thì ở đâu không sợ không có khách mua
Diêu Khởi Vân mặt không chút thay đổi: “Những lời này em không cần nói với anh, em tự đi nói rõ với họ — Nếu như em cảm thấy em vẫn là con gái của họ.”
“Họ không có con gái cũng không quan trọng, không phải còn có anh sao?”
Diêu Khởi Vân hơi cúi người: “Tư Đồ Quyết, vì sao muốn anh thay em hoàn thành nghĩa vụ của người con? Em là gì của anh chứ?”
Tư Đồ Quyết giống như đang nghe một câu chuyện cười, “Thay tôi? Thật là thú vị, họ cho anh ăn, cho anh mặc, hiện giờ lại cho anh danh tiếng và địa vị, Diêu tổng, tôi bất hiếu nhưng việc anh nên làm chẳng qua cũng chỉ thuộc bổn phận của anh mà thôi.”
Anh không nói nữa, cúi đầu nghịch điện thoại của mình. Tư Đồ Quyết ra động tác “Xin cứ tự nhiên”, rồi lùi một bước định đóng cửa. Diêu Khởi Vân cũng không ngẩng đầu, một tay giữ cửa, một tay chìa điện thoại ra trước mặt cô.
“Làm gì chứ?”
Diêu Khởi Vân rốt cuộc thấy Tư Đồ Quyết đã đoán được ý đồ của anh và có chút hoảng sợ, điều này khiến anh cuối cùng thấy mình cũng được đền bù chút thích thú trong lòng.
“Về hay không tự em nói với họ”. Anh ta thoả mãn quan sát sự do dự của cô, cố ý nói nhỏ, “Chi bằng anh thay em nói, nói là em đang ở đây, không muốn nói chuyện với họ?”
“Hạ tiện!”, Tư Đồ Quyết nói không phát ra tiếng, rồi nhận điện thoại, hít một hơi thật sâu, nghiêng người nghe điện thoại.
“Mẹ………là con…….”
Cô từ khẩn trương đến xúc động, từ xúc động đến lúng túng, sau đó là buồn bã, mất mát, cuối cùng lại thờ ơ hờ hững, cũng chỉ nói vài câu qua loa, Tư Đồ Quyết thực sự đã quen với khuôn mẫu này, vừa mới nghe điện thoại đáng ra cô không nên lúng túng như vậy.
“Ngày mai đi, hôm nay cũng muộn rồi, con sợ làm phiền hai người nghỉ ngơi. Vâng……. Như vậy đi, bố mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”
Cô đã kết thúc cuộc điện thoại bất ngờ như vậy, cũng không phải sự nối lại ấm áp vui vẻ gì. Diêu Khởi Vân không phải muốn làm cô lúng túng sao? Sao có thể để anh ta dễ dàng đạt được điều đó chứ.
“Tốt, sợ quấy rầy bọn họ sao? Bố mẹ em đúng là không uổng phí nuôi dạy, em thật là hiếu thảo. Nếu đã muộn thế, vừa rồi mở cửa cười ngọt ngào như vậy là đợi ai tới sao?” Diêu Khởi Vân đón lấy chiếc điện thoại cô vừa ném qua, mỉm cười hỏi.
Tư Đồ Quyết cũng theo mong muốn của anh ta, dùng khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, “Hỏi rất hay, anh thử nói xem?”
“Anh đứng ở đây lâu vậy, cũng không thấy có vị khách nào đến tìm, nếu đã rảnh rỗi, chi bằng để anh vào trong ngồi đã?"
Tư Đồ Quyết khom người nhặt lên chiếc danh thiếp “Dịch vụ chăm sóc” từ dưới sàn nhà đã được ai đó nhét dưới khe cửa, cười cười nhét vào túi áo khoác anh ta, “Diêu tổng muốn ‘ngồi’ sao? Lo gì không có nơi tốt chứ?”
Diêu Khởi Vân chậm rãi lấy ra tấm danh thiếp màu sắc rực rỡ có hình một cô gái quyến rũ, cúi đầu nhìn, “Đẹp hơn em, nhưng không phải loại anh thích.” Nói xong, anh nghiêng người định bước vào phòng.
Tư Đồ Quyết tay giữ cửa, ngăn không cho anh ta bước vào, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi cũng có loại mình thích.”
Anh bị cô chắn bên ngoài cửa, cố tình biểu lộ vẻ suy nghĩ, nho nhã lễ độ hỏi cô: “Thật không? Vậy thì thật đáng tiếc.” Lời nói vậy, nhưng hành động của anh ta thì lại không đoán được, anh ta đẩy mạnh cửa, cứ như ở trước mặt anh ta là thứ gì đó đáng ghét lắm.
Ngay cả Tư Đồ Quyết vốn hiểu rõ anh ta cũng không đoán được anh ta có thể ngang ngược đến vậy.
Diêu Khởi Vân đẩy mạnh, không chút thương hoa tiếc ngọc khiến Tư Đồ Quyết không đứng vững liền lùi hai bước, đụng phải cạnh chiếc tủ phía sau.
“$#&@*^%$*!”[1] Vừa đau vừa giận, Tư Đồ Quyết cũng không quan tâm đến việc có mất mặt hay không nữa, mấy câu chửi thề như vỗ về cơn đau của cô. Diêu Khởi Vân công khai tiến đến từng bước, anh ta rõ ràng nghe thấy Tư Đồ Quyết đau đến mức khom lưng nên tới gần từng bước, dồn nàng vào một góc tường.
“Em $#&@*^%$* làm sao?” Giọng nói của anh ta kì lạ, trong khi Tư Đồ Quyết cười gằn, anh ta lộ ra vẻ thương xót, “Làm thế nào bây giờ? Ngô Giang cũng đã đi xa, huồng hố em lại đợi một người đàn ông sắp kết hôn quay lại cứu em thật là không thực tế chút nào cả.”
Tư Đồ Quyết nghiến răng thở, cuối cùng dứt khoát giơ chân đá vào cánh cửa đang mở.
“Tôi không cần ai cứu. Diêu Khởi Vân, tôi sợ anh sao? Có gan anh đến thử xem!”
Cánh cửa khép lại trong nháy mắt, hoàn toàn giống như Tư Đồ Quyết dự đoán, khi cô thô lỗ đến cực điểm và khi chỉ có cô và anh ta một mình, một Diêu Khởi Vân vốn hùng hổ bỗng trở nên căng thẳng, không tự nhiên, thậm chí tai cũng đỏ bừng lên.
Tên địch này cũng chỉ “to còi” thôi, tính cách của anh ta như thế nào, lẽ nào cô chưa hiểu sao?
Diêu Khởi Vân không di chuyển, chỉ duy trì một khoảng cách sát gần, nhìn cô đăm đắm. Tư Đồ Quyết thậm chí còn nghe được cả tiếng anh ta thở như rắn độc, trong đôi mắt kia dường như tràn đầy oán hận.
Hắn dựa vào cái gì chứ?
Nếu như không phải di động lại vang lên, Tư Đồ Quyết nghĩ rằng bọn họ có thể sẽ thi xem ai sẽ nổi điên lên trước mà thành hai pho tượng đá rồi. Đó là tiêng chuông di động quen thuộc của cô, điện thoại ở trên chiếc giá gần cửa, cô tìm thấy nó liền đem giơ trước mặt Diêu Khởi Vân, nhướng mày hỏi: “Có vội không? Không ngại tôi nghe điện thoại chứ?”
Anh ta lùi một bước, nghiêm mặt ngồi ở góc giường giữa phòng.
Người gọi điện thoại đến đúng là cái tên có giọng Australia mà Ngô Giang từng cố ý nhắc trước mặt Diêu Khởi Vân. Khi Tư Đồ Quyết nhận điện thoại thấy rất hả hê. Người kia cũng chỉ là bạn mới của cô, là một nhà môi giới bất động sản trẻ tuổi hấp dẫn, trước khi cô trở về nước lại là thời gian hai người mâu thuẫn, nay lại nói chuyện điện thoại ngọt ngào thì xem ra còn lâu mới định dứt cuộc gọi. Cô xem như bên cạnh không có người, nói chuyện thủ thỉ, lúc thì nghịch tua rua của chiếc đèn bàn, lúc thì vô tình tô tô vẽ vẽ lên màn hình chiếc máy tính để bàn của khách sạn, liên tục cười, giống như một người con gái đang hoàn toàn đắm chìm trong tình ái. Lúc kết thúc cuộc gọi, di động cũng nóng lên, nhìn vào thời gian đàm thoại không khỏi kinh ngạc, tận một tiếng bảy phút. Càng kinh ngạc hơn là Diêu Khởi Vân vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, không mất kiên nhẫn, không sốt ruột, ngay cả sự mất kiềm chế lúc nãy cũng mất đi rồi, nhìn qua có vẻ như vô cùng bình thản. Cho dù Tư Đồ Quyết ba phần chán ghét, ba phần thù oán, trong lòng cũng không khỏi bái phục.
“Xong rồi à?” anh ta hỏi.
Tư Đồ Quyết đặt điện thoại sang một bên, kích động nói: “Biến đổi được đến trình độ như anh thế này xem ra cũng không dễ nhỉ.”
Diêu Khởi Vân ôn hoà nói: “Quá khen rồi, toàn bộ là do em ban tặng cho anh mà. Anh cũng không phải lần đầu đợi em thế này.”
Anh ta đứng lên cử động chân tay chút rồi hỏi: “Bạn trai mới à?”
Tư Đồ Quyết thản nhiên cười, “Thay đổi khẩu vị chút.”
“Cũng nên thay đổi. Vừa rồi trong lúc đợi em, anh đã nghĩ rất lâu nếu em thực sự thích tìm bạn trai người nước ngoài, anh đã tìm ra được một nguyên nhân, không biết em có hứng thú nghe không?”
Mặc dù biết khi anh ta càng lịch sự thì càng không có gì tốt đẹp cả nhưng Tư Đồ Quyết biết rõ bất kể bản thân không hứng thú nhưng không nói anh ta sẽ không bỏ qua nên vui vẻ đón nhận.
“Nguyện theo ý anh.”
“Trước nay vẫn biết trong mối quan hệ nam nữ, đàn ông nước ngoài rất phóng khoáng, cho nên họ thường không để ý đến quá khứ của em, ví dụ như em đã từng có bao nhiêu người đàn ông chẳng hạn. Nếu như vấn đề này ở trong nước lại có chút khó khăn đấy, em thấy có đúng không?”
Điệu bộ mỉm cười của anh ta thật khiến người khác hận không thể cho hai cái bạt tai, đạp cho một quyền cước.
Tư Đồ giận dữ nhưng vẫn cười, Diêu Khởi Vân trăm phương nghìn kế, quanh co như vậy chẳng qua là dùng phương thức đặc biệt nhất của đàn ông Trung Quốc để làm nhục cô, ý nhắc nhở cô là người đàn bà dâm đãng, ít nhất là anh ta cũng đã từng biết qua rồi.
Cô gật đầu đáp, “Kết luận của anh rất chính xác, suýt nữa thành chân lý rồi, nhưng mà em phải bổ sung một chút là đàn ông ngoại quốc cũng có điểm tốt đấy.” Cô nói được nửa câu thì bật cười, thong thả bước đến, kề sát người anh ta.
Diêu Khởi Vân cau mày, theo bản năng lùi một bước, bộ dạng đầy chán ghét, cuối cùng thì mặc kệ như cũ.
Tư Đồ Quyết ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Bọn họ không hề để ý quá khứ của tôi, nhất là bạn trai đầu tiên của tôi ở bên kia, anh ta nói là ngoài cái “phần trước” dài vài cm[2] thì cái gì của tôi cũng mới, mới tinh, hoàn toàn mới ấy!”
Diêu Khởi Vân ngẩn người, suy nghĩ lời của cô. Trước việc nhục nhã trắng trợn của cô, anh rốt cục cũng không kìm chế được, đứng thẳng người, ngực phập phồng mạnh.
“Tư Đồ Quyết, em có ý gì?” Anh lạnh lùng nói.
Tư Đồ Quyết nghịch móng tay, “Chính là ý anh đang nghĩ đấy.”
Cô chờ đợi, không sợ giây tiếp theo anh ta có thể bổ nhào tới xé cô thành từng mảnh.
Đối với tình cảnh này, cô sớm đã quen rồi. Bọn họ không phải vẫn luôn như vậy sao? Đối diện nhau, anh và cô đều giống như những bác sĩ tâm lý tài giỏi, dễ dàng nắm rõ được tình trạng của đối phương. Ngay cả những lúc vui vẻ nhất cũng không thể hoà hợp được, giống như hai con chó điên cắn nhau, không ai chịu thua ai. Bọn họ đều hiểu được tử huyệt và sự uy hiếp của đối phương, khả năng bộc phát sự độc ác, trong một thời gian ngắn nhất có thể làm cả hai cùng thiệt hại, kiên quyết tiếp tục, nhất định phải thấy máu yết hầu chảy[3].
Kết thúc của tất cả các câu chuyện đều có qui luật phù hợp của nó, giống như Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân, vốn dĩ nên là xa cách mãi mãi, tốt nhất là mỗi người một nơi, trời nam đất bắc.
[1] đoạn này là chửi bậy nên tác giả ẩn đi
[2] đoạn này cần đầu óc cực kỳ biến thái và đen tối mới hiểu được. Bạn nào ko hiểu thì tự đi hỏi, hoặc im lặng chấp nhận ko hiểu nhé. Bản thân Đông lúc đầu không hiểu, cuối cùng đem đi hỏi 1 đứa bạn nó mới diễn giải cho, cứ gọi là ngượng chín mặt (
[3] vừa mới ví oánh nhau như chó điên nên chắc chắn phải dùng cách của loài ấy để đánh nhau là cắn yết hầu của đối phương chảy máu mới thôi. 2 anh chị này thật quá ghê gớm, cơ mà nếu là zai gái mà cắn kiểu này là “khiêu gợi” chứ ko phải oánh nhau nữa rồi )
Người dịch: Tiểu Đông
Trên đường đưa Tư Đồ về khách sạn, điện thoại Lâm Tĩnh reo lên vài lần, nhưng anh hết sức chuyên tâm lái xe, chỉ liếc mắt nhìn rồi mặc kệ chiếc điện thoại rung, không có ý định nghe điện thoại. Ngược lại, Tư Đồ thấy không chịu nổi, liền bảo: “Nhận đi, nửa đêm rồi, không có việc quan trọng người ta không gọi đâu. Sợ lộ bí mật à? Em và Ngô Giang cũng không phải không thể giả vờ câm điếc.”
Lâm Tĩnh cười nói: “Thực ra không phải là người có việc quan trọng gì cả.”
“Hay để em thay anh nghe điện?” Tư Đồ Quyết đùa giỡn hỏi.
Lâm Tĩnh bật cười, “Tha cho anh đi.”
Tư Đồ Quyết ở phía sau vỗ lưng ghế người lái, “Anh nha anh nha, nói là tìm được người thích hợp rồi, nhưng tình hình rối rắm trước mắt xem ra còn chưa dọn dẹp sạch sẽ nha!”
Lúc này, điện thoại có cuộc gọi đến lại reo lên không ngừng, xem ra đối phương cũng là một người cố chấp, Lâm Tĩnh dứt khoát ngắt điện thoại. Lúc ấy khách sạn Tư Đồ Quyết ở cũng đã ngay trước mắt.
Lâm Tĩnh nói: “Anh chưa từng đến khách sạn này, xem ra ‘rượu thơm không sợ ngõ sâu’[1], cũng khá xa nội thành đấy nhỉ.”
Đây là một khách sạn bốn sao vừa mới khai trương chưa được nửa năm, thoạt nhìn các tiện nghi đều khá tốt, nhưng mà nằm ở khu vừa mới khai phá của thành phố G, địa điểm hơi hẻo lánh. Mới đầu Ngô Giang vẫn không hiểu, Tư Đồ đã đi xa mấy năm, tuy thành phố cũng biến đổi nhiều, nhưng vị trí phương hướng cơ bản cô vẫn phải nhớ, sao lại chọn nơi như thế này chứ.
Nhưng câu nói vô tình của Lâm Tĩnh khiến sự nghi hoặc trong lòng Ngô Giang được giải thích. Bố mẹ của Tư Đồ hiện đang sống tại nơi phồn hoa nhất ở phía Đông của thành phố G, nhưng cô lại ở khách sạn phía Tây, có thể nói là cách nhà bố mẹ cô một khoảng cách xa nhất, cũng là một địa điểm lý tưởng nhất. Tâm tư như vậy, cô làm gì cũng thật khéo, ngay cả hình lý cũng đặc biệt đơn giản, không giống như người ở ngàn vạn xa xôi trở về, cố hương cũng chỉ như một trạm dừng nghỉ của cô. Theo cô nói, lần này cũng không ở lại đến một tuần, sau hôn lễ của Ngô Giang, tham dự xong hội thảo y dược, cô sẽ lập tức trở về bên kia.
Vừa xuống xe, Tư Đồ Quyết liền thúc giục bọn họ nhanh chóng đi, nhất là Lâm Tĩnh, điện thoại báo gọi đến mức cô cảm thấy khó chịu thay cho chiếc điện thoại kia. Anh không vội, nhưng cũng không cần cùng cô vào làm thủ tục. Hai người tiễn cô đến cửa thang máy mới rời đi.
Lâm Tĩnh không nói thì Tư Đồ Quyết cũng biết điện thoại kia là của một người con gái đang đợi anh. Anh vốn là một người đàn ông hiểu được việc cần đối xử tốt với bản thân, ngay cả khi trái tim đã có vị trí người nào đó, anh cũng không để cuộc sống của mình cô đơn. Người con gái kia đã từng đứng ở vị trí nào trong cuộc sống của Lâm Tĩnh, Tư Đồ Quyết không biết, nhưng Lâm Tĩnh không thể trước mặt bạn bè nhắc đến cô ta, thậm chí điện thoại dồn dập gọi đến cũng từ tốn làm việc mà anh cần làm, như vậy rõ ràng là anh thật sự không để ý.
Khi còn ở Mĩ, Tư Đồ Quyết quen biết Lâm Tĩnh còn trước cả Lâm Tây. Anh ở khu lưu học sinh người Hoa rất được săn đón, đặc biệt là ở khu con gái. Lúc đó Tư Đồ Quyết với anh mới gặp mà như đã quen, hơn nữa cả hai người lại đều độc thân, Lâm Tĩnh cũng từng bày tỏ rằng bản thân với Tư Đồ có thiện cảm và yêu thích, chỉ cần cô bằng lòng, rất có khả năng hai người cũng đã tạo được một đoạn lãng mạn cùng nhau rồi. Nhưng sau này hai người lại không thành gì cả, ngược lại trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp, ngay cả Lâm Tây cũng là do Tư Đồ Quyết giới thiệu với Lâm Tĩnh gặp nhau rồi trở thành người yêu.
Mọi người đều nói cô bỏ lỡ Lâm Tĩnh thật là đáng tiếc, nhưng Tư Đồ Quyết lại thấy hạnh phúc vì chưa từng yêu anh, không những bởi vì như thế cô mới có thể là bạn tốt của anh, mà còn vì người đàn ông như Lâm Tĩnh nếu có một chút tình cảm yêu thương với anh ta, không yêu thì lãng phí, mà yêu rồi thì có thể sẽ bị tổn thương. Triết lý “tìm một người đồng hành đi cùng một đoạn đường” của anh ta, Tư Đồ không phải mới nghe nói một lần, nói không sai, có thể được anh ta yêu là điều hạnh phúc, nhưng người con gái một khi đã yêu, làm sao có thể nghĩ đến việc mình sẽ không phải là người cùng anh ấy đi đến điểm cuối cùng? Chỉ là “người qua đường” thì càng nghĩ càng thêm đau khổ. Khi bỏ đi, lý trí của anh ta thật sự khiến người khác đau khổ. Lâm Tây là một ví dụ rõ rành rành đấy thôi. Lâm Tĩnh là một người bạn tốt, cũng có thể xem là người tình tốt, nhưng không phải là đối tượng khiến người ta dũng cảm trao cho hết tình yêu. Mà điều kiện của Tư Đồ Quyết là không yêu thì thôi, một khi yêu rồi cô muốn những điều thuần khiết nhất.
Đi vào phòng, Tư Đồ Quyết mới vừa buông hành lý đã nghe thấy tiếng đập cửa. Đèn tín hiệu “Xin chớ quấy rầy” đã sáng, không thể là người phục vụ, cô chợt nghĩ buổi tụ hội lúc nãy người kia đi quá dễ dàng, đó thực sự không phải là phong cách của anh ta. Cô không khỏi có chút căng thẳng, chần chừ nheo mắt nhìn ra ngoài, hoá ra là Ngô Giang.
Cô mở cửa nói nhẹ: “Hôm nay anh doạ em sợ hai lần rồi đấy. Sao vậy, không xa được em à?”
Ngô Giang cười đưa cho cô một ít đồ, Tư Đồ mở ra xem thì thấy mấy viên thuốc.
“Tưởng mặt mình có thiếp vàng à? Lúc lên xe anh mới nhớ đến thuốc em bảo lấy cho, không ngủ được thì uống một viên nhé.”
“Em cũng quên mất.” Tư Đồ nhìn liếc nhìn kĩ thuốc, phản đối: “Haiz, thuốc em bảo anh mang cho không phải loại này, cái này không có tác dụng nhiều với em rồi, mà lại có hai viên, anh thật keo kiệt.”
Ngô Giang nhíu mày, “nếu không nghĩ đến việc em lệch múi giờ thì một viên anh cũng không mang cho em nhé. Em uống thuốc đó thật là không tốt cho sức khoẻ mà.”
Tư Đồ Quyết buồn cười: “Được rồi, cái này em không phải thiếu chuyên môn hơn anh.”
“Chính là vì em sẽ uống nguyên một đống này, dược lý và tác dụng phụ rất rõ ràng, lạm dụng có thể gây kết quả xấu.”
“Đừng có xem em là kẻ nghiện thế chứ, liều lượng thuốc thế nào em biết tính chứ, tuyệt đối nằm trong phạm vi hợp lí. Cảm ơn anh, anh đi về đi, muộn lắm rồi.” Cô thúc giục Ngô Giang.
Ngô Giang lắc đầu, đang định rời đi, Tư Đồ vốn muốn khép cửa lại mở ra lần nữa.
“Thế thì hai viên, không thương lượng gì nữa.” Ngô Giang đứng trước cửa tranh nói trước.
Tư Đồ Quyết cắn môi dưới, cười cười, bỗng nhiên nói: “Không phải… Em chỉ muốn hỏi, anh ta và cô ấy hiện giờ như thế nào?”
Lời của cô không đầu không cuối, nhưng Ngô Giang không phải là không hiểu. Anh thở dài. Cô cuối cùng cũng chịu hỏi, trong bảy năm, bất luận là trong điện thoại hay là khi đối mặt, cô vẫn luôn lảng tránh, đó vốn không phải là cách tốt nhất để quên đi. Bất kể như thế nào, có thể đây là một bước tiến, ít nhất cô cũng đã có dũng cảm để đối diện.
“Một hai năm đầu cứ tan tan hợp hợp, hiện tại cũng không bên cạnh nhau nữa. Cô ta chắc còn chiêu khác, em cũng biết cô ta không phải hạng vừa mà. Về phần người con trai thì không có tin tức gì cả.”
“A…” Tư Đồ Quyết kéo dài nhẹ nhàng thanh âm đó, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
“Anh vẫn cho là cả cuộc đời này em cũng không định hỏi. Nghe anh điều này, bỏ đi Tư Đồ, tất cả là do bọn họ thôi, tốt cũng được, xấu cũng được, không đáng để em nhớ đâu.”
Tư Đồ Quyết cười nói: “Anh không biết thiên tính của người đàn bà là nhiều chuyện à? Phim cường đại nhiều tập thì phải xem kết thúc chứ!”
“Như vậy là đúng rồi. Anh còn câu này nữa, chuyện tình cảm có lẽ nếm mùi để biết thôi chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Đồng ý.” Cô lắc lắc viên thuốc trên tay, “Cuộc đời phù du, chi bằng hãy đối xử tốt với chính mình.”
“Vậy anh đi đây. Lâm Tĩnh vẫn đang đợi ở phía dưới.”
“Mời anh thoải mái ——–“ Tư Đồ Quyết điệu bộ vui vẻ đưa tiễn, “Nhanh đi, đừng quay lại nữa.”
Ngô Giang cố tình nói: “Nhớ ra cái gì thì anh sẽ quay lại tìm em.”
Đi chưa được năm phút, chắc quên gì đó, anh ta lại quay lại, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Tư Đồ đang chuẩn bị tắm, vừa mới buộc tóc. Cô để nguyên bộ dạng đó ra mở cửa, thầm nghĩ: Ngô Giang giỏi lắm, cố ý trêu em mà.
Cô mở cửa, một tay chống eo, vẻ mặt tươi cười.
Câu chuyện sói đến cuối cùng đêm nay cũng đã xảy ra, lần này, đứng trước cửa chính là Diêu Khởi Vân, người mà Tư Đồ Quyết sợ trốn tránh cũng không kịp nữa.
Trước màn bất ngờ này, anh ta dường như cũng ngẩn người sững sờ, sau đó liền cười: “Chào đón anh như này à?”
Tư Đồ Quyết lập tức thu hồi sự ngỡ ngàng, nhếch miệng, thuận theo lời anh ta nói: “Đúng vậy, bây giờ mới tới, tôi đợi anh đến mức hoa tàn rồi.”
Theo như trí nhớ của nàng, tính hài hước của Diêu Khởi Vân cũng chỉ giới hạn đến mức đó thôi.
Anh ta đứng ở đó, nhìn người trước mặt, ngay cả nụ cười cũng biến mất, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Đi thôi, theo anh trở về.”
“Trở về? Về đâu?” Tư Đồ Quyết cố ý hỏi lại.
Anh ta xem ra cũng không muốn vòng vo với nàng, thản nhiên nói: “Về nhà, nhà của bố mẹ em.”
“Tôi vẫn nghĩ là anh sẽ nói đó là nhà anh chứ.”
“Tư Đồ Quyết, em đừng cho rằng anh muốn bám lấy em. Em đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không dễ dàng mới trở về, ngay cả cửa nhà cũng không bước vào, em có biết bố mẹ em khổ sở trong lòng như thế nào không?”
“Bọn họ có thể coi như tôi không trở về. Mấy năm nay không có tôi chẳng phải cũng đều vậy sao?”
“Đúng vậy, cho nên ngay cả ngày cụ thể trở về nước em cũng không nói.”
“Tôi cũng không nói với anh, vậy mà chẳng phải cũng tình cờ gặp đó sao?”
Trước giọng mỉa mai của Tư Đồ Quyết, trong mắt Diêu Khởi Vân cũng có sự tức giận, hoặc cũng có thể nói là một sự bối rối khi bị vạch trần. Anh biết cô không muốn nói lịch trình trở về không phải muốn trốn tránh bố mẹ, mà là muốn trốn tránh anh. Bản thân anh cũng không dám tin, cho đễn hai ngày trước, Tiểu Cái trong lúc vô tình ở trước mặt anh đã nhắc đến việc cùng một đám bạn cũ trước đây có cuộc gặp mặt. Tiểu Cái vốn là người không thích giao thiệp, bình thường rất ít đi chơi, anh chỉ thuận miệng hỏi vài câu liền phát hiện ra Tiểu Cái lúng túng nên sinh nghi, thế mới biết cô cuối cùng đã trở về, nhưng anh lại là người cuối cùng biết tin này.
“Bố mẹ em cũng lớn tuổi rồi, em lại là con gái một, mẹ em năm ngoái đã phẫu thuật tuỷ một lần, hiện giờ khom lưng rất khó khăn, những điều này em biết không? Em cho rằng mỗi tuần theo thông lệ gọi cho họ một cuộc điện thoại là hết bổn phận à? Huống hồ cuộc điện thoại nào của em cũng đều không quá năm phút.”
Tư Đồ Quyết bỏ tóc buộc ra, “Họ cũng không muốn nhiều lời với tôi, năm đó người nói đoạn tuyệt quan hệ không phải tôi. Tôi đi xa cũng đỡ cho họ nhìn thấy rồi nổi giận, tổn hại sức khoẻ.”
Cô cố gắng không nghẹn ngào, cố gắng để lời nói rõ ràng. Cô không thể quên được năm đó khi bố cô dí dí mũi cô, đuổi cô đi, mặt giận dữ, suýt chút bị cao huyết áp. Cô cũng không quên được sự lo lắng của bản thân khi đứng ở cửa sân bay lần này. Cô rất mâu thuẫn, lo lắng sợ hãi, từng bước đi chân như mang theo tảng đá, sợ ngay lập tức sẽ nhìn thấy bố mẹ bảy năm không gặp, tuy nhiên khi chắc chắn là không nhìn thấy họ, cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngày sau đó trong lòng lại cảm thấy mất mát vô cùng. Cô thà rằng tự lừa chính bản thân là bố mẹ vốn không biết cô trở về nên không hỏi han gì, nhưng Diêu Khởi Vân đã thức tỉnh cô, bọn họ rõ ràng biết cô trở về, nhưng cũng không nghĩ tới một cái ôm nhớ nhung dành cho người con gái sau bao năm xa cách, hoặc dù một khuôn mặt tươi cười cũng đủ tốt rồi.
[1] Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói đồ tốt thì ở đâu không sợ không có khách mua
Diêu Khởi Vân mặt không chút thay đổi: “Những lời này em không cần nói với anh, em tự đi nói rõ với họ — Nếu như em cảm thấy em vẫn là con gái của họ.”
“Họ không có con gái cũng không quan trọng, không phải còn có anh sao?”
Diêu Khởi Vân hơi cúi người: “Tư Đồ Quyết, vì sao muốn anh thay em hoàn thành nghĩa vụ của người con? Em là gì của anh chứ?”
Tư Đồ Quyết giống như đang nghe một câu chuyện cười, “Thay tôi? Thật là thú vị, họ cho anh ăn, cho anh mặc, hiện giờ lại cho anh danh tiếng và địa vị, Diêu tổng, tôi bất hiếu nhưng việc anh nên làm chẳng qua cũng chỉ thuộc bổn phận của anh mà thôi.”
Anh không nói nữa, cúi đầu nghịch điện thoại của mình. Tư Đồ Quyết ra động tác “Xin cứ tự nhiên”, rồi lùi một bước định đóng cửa. Diêu Khởi Vân cũng không ngẩng đầu, một tay giữ cửa, một tay chìa điện thoại ra trước mặt cô.
“Làm gì chứ?”
Diêu Khởi Vân rốt cuộc thấy Tư Đồ Quyết đã đoán được ý đồ của anh và có chút hoảng sợ, điều này khiến anh cuối cùng thấy mình cũng được đền bù chút thích thú trong lòng.
“Về hay không tự em nói với họ”. Anh ta thoả mãn quan sát sự do dự của cô, cố ý nói nhỏ, “Chi bằng anh thay em nói, nói là em đang ở đây, không muốn nói chuyện với họ?”
“Hạ tiện!”, Tư Đồ Quyết nói không phát ra tiếng, rồi nhận điện thoại, hít một hơi thật sâu, nghiêng người nghe điện thoại.
“Mẹ………là con…….”
Cô từ khẩn trương đến xúc động, từ xúc động đến lúng túng, sau đó là buồn bã, mất mát, cuối cùng lại thờ ơ hờ hững, cũng chỉ nói vài câu qua loa, Tư Đồ Quyết thực sự đã quen với khuôn mẫu này, vừa mới nghe điện thoại đáng ra cô không nên lúng túng như vậy.
“Ngày mai đi, hôm nay cũng muộn rồi, con sợ làm phiền hai người nghỉ ngơi. Vâng……. Như vậy đi, bố mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”
Cô đã kết thúc cuộc điện thoại bất ngờ như vậy, cũng không phải sự nối lại ấm áp vui vẻ gì. Diêu Khởi Vân không phải muốn làm cô lúng túng sao? Sao có thể để anh ta dễ dàng đạt được điều đó chứ.
“Tốt, sợ quấy rầy bọn họ sao? Bố mẹ em đúng là không uổng phí nuôi dạy, em thật là hiếu thảo. Nếu đã muộn thế, vừa rồi mở cửa cười ngọt ngào như vậy là đợi ai tới sao?” Diêu Khởi Vân đón lấy chiếc điện thoại cô vừa ném qua, mỉm cười hỏi.
Tư Đồ Quyết cũng theo mong muốn của anh ta, dùng khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, “Hỏi rất hay, anh thử nói xem?”
“Anh đứng ở đây lâu vậy, cũng không thấy có vị khách nào đến tìm, nếu đã rảnh rỗi, chi bằng để anh vào trong ngồi đã?"
Tư Đồ Quyết khom người nhặt lên chiếc danh thiếp “Dịch vụ chăm sóc” từ dưới sàn nhà đã được ai đó nhét dưới khe cửa, cười cười nhét vào túi áo khoác anh ta, “Diêu tổng muốn ‘ngồi’ sao? Lo gì không có nơi tốt chứ?”
Diêu Khởi Vân chậm rãi lấy ra tấm danh thiếp màu sắc rực rỡ có hình một cô gái quyến rũ, cúi đầu nhìn, “Đẹp hơn em, nhưng không phải loại anh thích.” Nói xong, anh nghiêng người định bước vào phòng.
Tư Đồ Quyết tay giữ cửa, ngăn không cho anh ta bước vào, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi cũng có loại mình thích.”
Anh bị cô chắn bên ngoài cửa, cố tình biểu lộ vẻ suy nghĩ, nho nhã lễ độ hỏi cô: “Thật không? Vậy thì thật đáng tiếc.” Lời nói vậy, nhưng hành động của anh ta thì lại không đoán được, anh ta đẩy mạnh cửa, cứ như ở trước mặt anh ta là thứ gì đó đáng ghét lắm.
Ngay cả Tư Đồ Quyết vốn hiểu rõ anh ta cũng không đoán được anh ta có thể ngang ngược đến vậy.
Diêu Khởi Vân đẩy mạnh, không chút thương hoa tiếc ngọc khiến Tư Đồ Quyết không đứng vững liền lùi hai bước, đụng phải cạnh chiếc tủ phía sau.
“$#&@*^%$*!”[1] Vừa đau vừa giận, Tư Đồ Quyết cũng không quan tâm đến việc có mất mặt hay không nữa, mấy câu chửi thề như vỗ về cơn đau của cô. Diêu Khởi Vân công khai tiến đến từng bước, anh ta rõ ràng nghe thấy Tư Đồ Quyết đau đến mức khom lưng nên tới gần từng bước, dồn nàng vào một góc tường.
“Em $#&@*^%$* làm sao?” Giọng nói của anh ta kì lạ, trong khi Tư Đồ Quyết cười gằn, anh ta lộ ra vẻ thương xót, “Làm thế nào bây giờ? Ngô Giang cũng đã đi xa, huồng hố em lại đợi một người đàn ông sắp kết hôn quay lại cứu em thật là không thực tế chút nào cả.”
Tư Đồ Quyết nghiến răng thở, cuối cùng dứt khoát giơ chân đá vào cánh cửa đang mở.
“Tôi không cần ai cứu. Diêu Khởi Vân, tôi sợ anh sao? Có gan anh đến thử xem!”
Cánh cửa khép lại trong nháy mắt, hoàn toàn giống như Tư Đồ Quyết dự đoán, khi cô thô lỗ đến cực điểm và khi chỉ có cô và anh ta một mình, một Diêu Khởi Vân vốn hùng hổ bỗng trở nên căng thẳng, không tự nhiên, thậm chí tai cũng đỏ bừng lên.
Tên địch này cũng chỉ “to còi” thôi, tính cách của anh ta như thế nào, lẽ nào cô chưa hiểu sao?
Diêu Khởi Vân không di chuyển, chỉ duy trì một khoảng cách sát gần, nhìn cô đăm đắm. Tư Đồ Quyết thậm chí còn nghe được cả tiếng anh ta thở như rắn độc, trong đôi mắt kia dường như tràn đầy oán hận.
Hắn dựa vào cái gì chứ?
Nếu như không phải di động lại vang lên, Tư Đồ Quyết nghĩ rằng bọn họ có thể sẽ thi xem ai sẽ nổi điên lên trước mà thành hai pho tượng đá rồi. Đó là tiêng chuông di động quen thuộc của cô, điện thoại ở trên chiếc giá gần cửa, cô tìm thấy nó liền đem giơ trước mặt Diêu Khởi Vân, nhướng mày hỏi: “Có vội không? Không ngại tôi nghe điện thoại chứ?”
Anh ta lùi một bước, nghiêm mặt ngồi ở góc giường giữa phòng.
Người gọi điện thoại đến đúng là cái tên có giọng Australia mà Ngô Giang từng cố ý nhắc trước mặt Diêu Khởi Vân. Khi Tư Đồ Quyết nhận điện thoại thấy rất hả hê. Người kia cũng chỉ là bạn mới của cô, là một nhà môi giới bất động sản trẻ tuổi hấp dẫn, trước khi cô trở về nước lại là thời gian hai người mâu thuẫn, nay lại nói chuyện điện thoại ngọt ngào thì xem ra còn lâu mới định dứt cuộc gọi. Cô xem như bên cạnh không có người, nói chuyện thủ thỉ, lúc thì nghịch tua rua của chiếc đèn bàn, lúc thì vô tình tô tô vẽ vẽ lên màn hình chiếc máy tính để bàn của khách sạn, liên tục cười, giống như một người con gái đang hoàn toàn đắm chìm trong tình ái. Lúc kết thúc cuộc gọi, di động cũng nóng lên, nhìn vào thời gian đàm thoại không khỏi kinh ngạc, tận một tiếng bảy phút. Càng kinh ngạc hơn là Diêu Khởi Vân vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, không mất kiên nhẫn, không sốt ruột, ngay cả sự mất kiềm chế lúc nãy cũng mất đi rồi, nhìn qua có vẻ như vô cùng bình thản. Cho dù Tư Đồ Quyết ba phần chán ghét, ba phần thù oán, trong lòng cũng không khỏi bái phục.
“Xong rồi à?” anh ta hỏi.
Tư Đồ Quyết đặt điện thoại sang một bên, kích động nói: “Biến đổi được đến trình độ như anh thế này xem ra cũng không dễ nhỉ.”
Diêu Khởi Vân ôn hoà nói: “Quá khen rồi, toàn bộ là do em ban tặng cho anh mà. Anh cũng không phải lần đầu đợi em thế này.”
Anh ta đứng lên cử động chân tay chút rồi hỏi: “Bạn trai mới à?”
Tư Đồ Quyết thản nhiên cười, “Thay đổi khẩu vị chút.”
“Cũng nên thay đổi. Vừa rồi trong lúc đợi em, anh đã nghĩ rất lâu nếu em thực sự thích tìm bạn trai người nước ngoài, anh đã tìm ra được một nguyên nhân, không biết em có hứng thú nghe không?”
Mặc dù biết khi anh ta càng lịch sự thì càng không có gì tốt đẹp cả nhưng Tư Đồ Quyết biết rõ bất kể bản thân không hứng thú nhưng không nói anh ta sẽ không bỏ qua nên vui vẻ đón nhận.
“Nguyện theo ý anh.”
“Trước nay vẫn biết trong mối quan hệ nam nữ, đàn ông nước ngoài rất phóng khoáng, cho nên họ thường không để ý đến quá khứ của em, ví dụ như em đã từng có bao nhiêu người đàn ông chẳng hạn. Nếu như vấn đề này ở trong nước lại có chút khó khăn đấy, em thấy có đúng không?”
Điệu bộ mỉm cười của anh ta thật khiến người khác hận không thể cho hai cái bạt tai, đạp cho một quyền cước.
Tư Đồ giận dữ nhưng vẫn cười, Diêu Khởi Vân trăm phương nghìn kế, quanh co như vậy chẳng qua là dùng phương thức đặc biệt nhất của đàn ông Trung Quốc để làm nhục cô, ý nhắc nhở cô là người đàn bà dâm đãng, ít nhất là anh ta cũng đã từng biết qua rồi.
Cô gật đầu đáp, “Kết luận của anh rất chính xác, suýt nữa thành chân lý rồi, nhưng mà em phải bổ sung một chút là đàn ông ngoại quốc cũng có điểm tốt đấy.” Cô nói được nửa câu thì bật cười, thong thả bước đến, kề sát người anh ta.
Diêu Khởi Vân cau mày, theo bản năng lùi một bước, bộ dạng đầy chán ghét, cuối cùng thì mặc kệ như cũ.
Tư Đồ Quyết ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Bọn họ không hề để ý quá khứ của tôi, nhất là bạn trai đầu tiên của tôi ở bên kia, anh ta nói là ngoài cái “phần trước” dài vài cm[2] thì cái gì của tôi cũng mới, mới tinh, hoàn toàn mới ấy!”
Diêu Khởi Vân ngẩn người, suy nghĩ lời của cô. Trước việc nhục nhã trắng trợn của cô, anh rốt cục cũng không kìm chế được, đứng thẳng người, ngực phập phồng mạnh.
“Tư Đồ Quyết, em có ý gì?” Anh lạnh lùng nói.
Tư Đồ Quyết nghịch móng tay, “Chính là ý anh đang nghĩ đấy.”
Cô chờ đợi, không sợ giây tiếp theo anh ta có thể bổ nhào tới xé cô thành từng mảnh.
Đối với tình cảnh này, cô sớm đã quen rồi. Bọn họ không phải vẫn luôn như vậy sao? Đối diện nhau, anh và cô đều giống như những bác sĩ tâm lý tài giỏi, dễ dàng nắm rõ được tình trạng của đối phương. Ngay cả những lúc vui vẻ nhất cũng không thể hoà hợp được, giống như hai con chó điên cắn nhau, không ai chịu thua ai. Bọn họ đều hiểu được tử huyệt và sự uy hiếp của đối phương, khả năng bộc phát sự độc ác, trong một thời gian ngắn nhất có thể làm cả hai cùng thiệt hại, kiên quyết tiếp tục, nhất định phải thấy máu yết hầu chảy[3].
Kết thúc của tất cả các câu chuyện đều có qui luật phù hợp của nó, giống như Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân, vốn dĩ nên là xa cách mãi mãi, tốt nhất là mỗi người một nơi, trời nam đất bắc.
[1] đoạn này là chửi bậy nên tác giả ẩn đi
[2] đoạn này cần đầu óc cực kỳ biến thái và đen tối mới hiểu được. Bạn nào ko hiểu thì tự đi hỏi, hoặc im lặng chấp nhận ko hiểu nhé. Bản thân Đông lúc đầu không hiểu, cuối cùng đem đi hỏi 1 đứa bạn nó mới diễn giải cho, cứ gọi là ngượng chín mặt (
[3] vừa mới ví oánh nhau như chó điên nên chắc chắn phải dùng cách của loài ấy để đánh nhau là cắn yết hầu của đối phương chảy máu mới thôi. 2 anh chị này thật quá ghê gớm, cơ mà nếu là zai gái mà cắn kiểu này là “khiêu gợi” chứ ko phải oánh nhau nữa rồi )