Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương ba mươi sáu: Vì quan tâm mà tàn nhẫn
Trời đã sập tối từ lúc nào mà cô chẳng để ý, rõ ràng vừa nãy bật máy tính lên mới là buổi chiều. Cô chẳng buồn cởi giày, cứ thế ngã người nằm xuống mép giường, sau khi vận dụng tư duy quá mức, đầu óc cô không như bị choáng. Mãi tới khi tiếng gõ cửa vang lên, cô bật dậy nhận ra trong phòng tối om, chỉ có đèn màn hình lóe xanh ở ô trạng thái chờ.
Tiếng gõ cửa càng gấp gáp và nặng nề hơn, hệt như tiếng trống trận. Tư Đồ Quyết vô thức đứng dậy mở cửa mới thấy cô Diêu đứng ở bên ngoài, một tay đang định giơ lên định gõ tiếp. Tuy quan hệ hai người vẫn chẳng cải thiện thêm chút gì nhưng sau mấy lần nhắc nhở, bà rốt cuộc cũng biết khách sáo hơn trước. Nhưng mọi khi dù có giục xuống ăn cơm, bà cũng không đến nỗi đập cửa thình thịch như thế, Tư Đồ Quyết cũng hơi ngạc nhiên.
- Gõ như thế mà cháu không nghe thấy à?
Cô Diêu nói.
- Cha mẹ cháu về rồi, gọi cháu mau xuống nhà đi.
Tim cô giật thót, trông thấy ông Tư Đồ tính nóng như lửa đã lên tới đầu
cầu thang. Cô còn chưa nhìn rõ sắc mặt cha đã thấy mắt hoa lên, cả người loạng choạng, nửa đầu on gong, còn nửa kia trong lúc cô ngã xuống đã đập phải cạnh cửa. Lúc đó cô chẳng đau lắm, chỉ thấy váng đầu hoa mắt, thấy sàn nhà màu gỗ tếch, khung cửa mà cô cố gắng lắm mới bám vào được cùng đôi chân đứng trước mặt đều quay cuồng cả lên.
Cha cô xuất thân là lính, năm xưa đã luyện công phu thần cước rất vững nên thường lấy đó làm tự hào. Đám bạn bè và cấp dưới của ông khi trà dư tửu hậu được xem ông chặt gạch bằng một tay lúc nào cũng ồ lên khen hay. Qua tuổi bốn mươi tiết mục này mới dần dần ít đi, một là mẹ cô xem đã nhàm nên không cho phép ông biểu diễn nữa sợ lỡ bị thương, ngoài ra cô đoán rằng ông cũng thấy mình chẳng chặt nổi nữa. Tư Đồ Quyết từng phát hiện ra cha mình sau một bữa hào khí ngất trời đã phải len lén xoa rượu thuốc vào tay. Cô không ưa màn phô diễn sức mạnh này của cha, nhưng chưa hề nghĩ cánh tay hung hăng chém xuống đó một ngày kia lại giáng xuống người mình. Ông đã chẳng còn khỏe mạnh như hồi thanh niên, nhưng vẫn thừa sức giáo huấn con gái, một bạt tai đó đúng là mạnh như trời giáng.
Nghĩ tới viên gạch vỡ nát dưới tay cha, cô hoảng hồn, có lẽ lần này ông sẽ đánh cô chết mất. bên tai cô còn nghe tiếng thét nghẹn ngào của mẹ:
- Anh đừng đánh nữa, anh đã đồng ý với em là có chuyện thì nói cho rõ ràng đã mà!
- Anh đã nghe theo em quá nhiều rồi, cái gì cũng nói cho rõ ràng, không được động tới nó một ngón tay nên mới dạy ra một đứa con gái ngoan thế này đây. Bây giờ anh chỉ hối hận đã dạy nó quá muộn thôi!
Dù không trông thấy mặt cha nhưng cô cũng đã tưởng tượng ra đôi mắt ông đang trợn lên tóe lửa vì phẫn nộ. Trên đời này chẳng có tường nào chắn được gió, tiếng dữ đồn xa, sớm muộn ông cũng biết chuyện, chỉ có điều không ngờ lại nhanh như thế, đến thở cũng không thở được. Như vậy cũng hay, không phải thấp thỏm chờ đợi.
Vừa ngẩng đầu cô đã trông thấy cánh tay cha lại giơ lên lần nữa, tiếng bước chân cuống quít của mẹ cô vẫn còn ở xa, bản thân cô lại không sao đứng lên ngay được, hẳn không tránh khỏi cái tát này. Cô cứ lì ra, quên luôn cả bản năng tự vệ cuối cùng là nhắm mắt lại.
Nhưng lần này cái bạt tai “dạy dỗ” không giáng xuống nữa, cha cô đã bị giữ chặt lấy tay. Mấy giây sau mẹ cô nhào tới bên cạnh, kêu lên kinh hãi rồi vừa bế vừa đỡ cô dạy.
- Nó không phải con anh à? Dù nó có giết người phóng hỏa anh cũng chưa đến nỗi phải nặng tay như thế. Anh đánh chết nó rồi thì giải quyết được chuyện sao?
Giọng mẹ cô đầy kinh hoàng và giận dữ, chẳng còn vẻ nhẹ nhàng tao nhã hàng ngày.
- Đánh chết nó đi cho đỡ vướng mắt. Nếu không nó lại tưởng rằng nó lớn rồi, có chủ ý riêng rồi, chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng làm được!
Lúc này cô mới nhìn rõ kẻ đứng sau Tư Đồ đang thở hồng hộc chẳng phải ai xa lạ mà là Diêu Khởi Vân. Đột ngột trông thấy anh trong tình cảnh này, cô cũng mừng mừng tủi tủi nhưng sự kinh hoàng đã lập tức thế chỗ cho nỗi cảm kích và vui mừng bởi từ nét mặt, cô đã nhìn ra nội tâm của anh: đừng nói là đánh, đến chạm vào cô anh cũng không muốn.
Mẹ cô lấy tay lau mặt cho con gái, luôn miệng gọi cô Diêu đi lấy bông băng. Tư Đồ Quyết thấy vết máu trên tay mẹ bèn đưa tay chùi qua mặt một cái, thấy ướt đẫm, đỏ lòe cả mắt.
Dáng vẻ hiện giờ của cô nhất định rất xấu, ngay cả khi mở miệng nói chuyện cũng đau đớn, không nói được tròn vành rõ chữ.
- Trước lúc thi hành án tử còn phải được cơ quan điều tra chấp thuận, cha chẳng hỏi con lấy một câu đã đánh à?
Cô hỏi lại cha mình bằng thái độ phẫn nộ không kém, dù cả người vẫn liêu xiêu muốn ngã. Theo một khía cạnh nào đó, điều này cũng tương tự với cha và con gái.
-Mày còn dám nói à? Muốn cãi láo hay kể lại mấy chuyện mất dạy kia để chọc tức tao nữa? Mày bôi tro trát trấu vào mặt tao, nếu hôm nay tao không hẹn gặp giáo sư Cao nói chuyện thì vẫn chưa biết mình đã nuôi được hạng súc sinh như mày!
Tư Đồ Quyết gật đầu tỉnh ngộ, chẳng trách cha mẹ cô biết sớm như vậy, hóa ra là giáo sư Cao, thảo nào mà khéo thế!
-Ông ấy nói cha tin ngay à? Con mới là con gái cha mà!
-Giáo sư Cao chẳng nói gì cả, chỉ khuyên tao chuẩn bị tinh thần thôi. Tao với mẹ mày còn mừng rỡ nghĩ rằng mày có gì tiến bộ, mở mày mờ mặt cho nhà Tư Đồ nữa chứ. Hóa ra chúng tao đã bị bao nhiêu miệng lưỡi đàm tiếu ngoài kia, người ta đã nắm thóp tao rồi! Ảnh gửi tới tận công ty, người bị hại muốn tố cáo, chuyện này chưa xong đâu! Tao hỏi mày, sao mày lại đê tiện tới mức đó, hai mươi mấy năm nay trong nhà đã để mày thiếu thốn cái gì mà mày phải cùng….phải cũng với tên lưu manh xấp xỉ tuổi tao….mà hắn còn là giáo sư chuyên gia nữa, tao thật hết nói! Tao chỉ hận trước kia sao lại sinh ra mày!
Cha cô càng nói càng kích động, không nhìn nổi lại muốn xông đến đánh. Diêu Khởi Vân chẳng nói chẳng rằng giữ ông lại.
-Con nói đi, sao con lại làm thế?
Bà Tư Đồ đầm đìa nước mắt nhìn con gái, đau đớn hỏi.
- Mọi người không hiểu vì sao con làm như thế, con càng không hiểu hơn.
Tư Đồ Quyết níu lấy tay mẹ, òa lên khóc.
- Con không làm mà, mẹ tin con đi, con không bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ đâu. Con đến nhà ông ta để xin cho bạn thôi, còn chưa vào đến cửa nữa, mấy tấm ảnh đó vốn có ý lừa gạt mà. Trước giờ ông ta chưa hề nói chuyện đổi tình lấy điểm với con, sau này con cũng mới nghe nói thôi mà
Mẹ cô lắc đầu:
-Con…Nếu giữa con và ông ta không có chuyện gì thì sao người ta là giáo sư, là lãnh đạo trường lại vô duyên vô cớ mạo hiểm như thế để tạo điều kiện cho con, không ngại hãm hại cả người vô tội? Sao lại có người đổ bao công sức vu vạ cho con, con nói thử xem?
- Mọi chuyện đều do Đàm Thiếu Thành và Lưu Chi Túc học trò Trâu Tấn bày ra, bọn họ đã tính toán hết rồi, còn cả Cao Hạc Niên nữa, lão ta nhất định cũng dính vào! Loại người như họ để đạt được mục đích chuyện gì chẳng dám làm! Nhất là Đàm Thiếu Thành, con biết cô ta luôn hận con, luôn đợi một cơ hội thế này…
Nói ra những lời này, cô mới thấy lý lẽ của mình quá yếu ớt, có biện hộ nữa cũng chỉ càng đuối lý hơn thôi, ngay cả Diêu Khởi Vân cũng cau mày nhìn đi chỗ khác, còn vẻ mặt mẹ cô thì đầy nghi hoặc.
-Con nói cô gái họ Đàm đó hận con, mọi chuyện đều là người ta cố ý hãm hại con à? Người ta nghèo đến mức cha chết không có tiền chon, cố ý đánh tráo thành tích để hại con sao? Nếu không phải giáo sư Cao thấy không nỡ bèn giúp cô ta thì có lẽ cũng mất luôn suất học bổng lên thẳng thạc sĩ nữa. Con muốn mẹ tin rằng cô ta chấp nhận làm những chuyện đó chỉ để vu vạ cho con thôi à?
Rõ ràng mẹ cô chẳng tin chút nào.
-Cô ta cố ý hay không hiện giờ con không dám phán đoán, trong chuyện này còn có mâu thuẫn giữa Lưu Chi Túc và Trâu Tấn nữa, giữa Cao Hạc Niên và Trâu Tấn nhất định cũng có vấn đề. Tráo đổi thành tích là do Trâu Tấn làm, ông ta có ý với con nhưng con chẳng dính líu gì đến ông ta cả. Đàm Thiếu Thành chẳng qua là nắm được thóp mà thôi….
Chẳng để cô nói hết, mẹ cô đã hít một hơi cắt ngang:
-Con không dính líu gì với ông ta sao? Tư Đồ Quyết à, không có lửa làm sao có khói, mẹ từ kiểm lại mình từ xưa đến nay vẫn rèn cặp con nghiêm khắc, mẹ nói với con thế nào con quên rồi sao? Người ta sống trên đời giàu nghèo đều không quan trọng, quan trọng nhất là không được để mất nhân cách của mình. Mẹ đã bao giờ bảo con dùng những thủ đoạn bất chính để tranh giành những thứ không thuộc về mình chưa? Con còn chẳng bằng cô gái nghèo xuất thân miền núi đó, ít ra người ta sống còn có tự trọng hơn con, con khiến mẹ thất vọng quá.
-Đây là hậu quả em cưng chiều nó quá!
Cha cô lạnh lung nói.
-Đến nước này rồi, tranh cãi mấy chuyện này có tác dụng gì? Quan trọng nhất là làm sao xử lý êm xuôi vụ này, không thể để cô gái kia làm ầm lên nữa. Chúng ta đã sai trước, nếu không nghĩ cách ngay e rằng càng lúc càng khó thu xếp.
-Nếu người ta chịu nhận bồi thường rồi thôi thì đã không có chuyện bây giờ!
…..
Cha mẹ cô bắt đầu tranh cãi.
Lòng cô cũng bắt đầu tê tái dần.
Cuối cùng cô cũng đã nhận rõ một sự thật, chẳng ai tin cố, chẳng ai nghe cô giải thích. Ngay cả người thân thiết nhất, Tư Đồ Quyết run lên.
Cô tiến về phía cha mình, người chỉ muốn tát cô thêm mấy cái, đối mặt với Diêu Khởi Vân đang lặng câm như tượng, tựa hồ như không có mặt trong phòng.
Cô nhìn anh mong đợi như nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, mặc cho cha mẹ ngỡ ngàng vì hạnh động của cô.
-Anh nói anh tin em đi, anh biết em sẽ không làm vậy mà!
Người khác có thể không tin nhưng anh phải phân định được mọi việc. Cô có thể được cưng chiều, có thể tùy hứng. nhưng bao năm nay trong lòng cô ngoài anh ra đâu còn ai khác.
Diêu Khởi Vân sững ra một lát rồi từ từ cúi gằm mặt xuống.
-Anh không biết!
Tư Đồ Quyết nổi khùng lên:
-Anh nói một lý do đi, anh cho em một lý do đi, giải thích cho em vì sao em phải làm thế, vì sao chứ hả?
Cô nhìn thẳng vào mắt Diêu Khởi Vân, như điên như dại.
Khóe miệng anh lộ ra nụ cười chua chát khó hiểu.
-Anh nói rồi, anh không biết. A Quyết ạ, có lẽ em quá hiếu thắng, em không chịu thua về tay một người kém mình về mọi mặt, hoặc em quen tính coi trời bằng vung rồi, em kệ cho những người yêu thương em bị tổn thương.
-Ai yêu thương em chứ! Cô lẩm bẩm. Chẳng ai yêu thương em cả.
Cô lách qua anh rồi lao thẳng xuống lầu, suýt đụng phải cô Diêu đang lề mề mang bông băng và thuốc sát trùng đến.
Diêu Khởi Vân bắt kịp cô ở cửa.
-Em đừng trẻ con thế nữa, em dám đi thẳng không về nữa chắc?
-Em có chết đường chết chợ cũng chẳng liên quan gì đến anh, sao em lại yêu một người như anh chứ? Trừ việc làm tổn thương em, anh có đem lại cho em cái gì không? Buông em ra.
Cô đùng đùng nổi giận.
Diêu Khởi Vân nói:
-Em nói đúng, anh chẳng đem lại được cho em cái gì cả. Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải yêu nhau?
Cô ngồi trên băng ghế dưới nhà Ngô Giang.
Cô không thể đi quá xa, dù trời đã tối mịt nhưng với bộ dạng máu me đầy mặt, nước mắt lem luốc như hiện giờ trông cô giống hệt con quỷ lang thang.
Ngô Giang vội vàng chạy lại, trông thấy bộ dạng của cô anh chẳng dám tin vào mắt mình nữa.
-Ai đánhh em thế?
Tư Đồ Quyết làm thinh. Anh cũng đoán được phần nào:
-Cha em đánh em hả? Họ biết rồi à?
Chẳng hỏi gì thêm, anh kéo tuột cô tới trạm y tế phường để xử lý vết thương. Lúc bác sĩ lau vết thương bằng thuốc sát trùng cô mới thấy đau, có lẽ nỗi đau đớn xé lòng đã át hẳn cảm giác đau thể xác. Khỏi cần gương cô cũng biết một bên má mình đã sưng vù lên, đầu nặng trĩu, hễ chạm phải chỗ bị đập vào cửa là xuýt xoa rên rỉ không ngừng.
Sauk hi bác sĩ trực ở trạm y tế hỏi han và kiểm tra tổng thể tình trạng vết thương bèn đề nghị cô nên tới bệnh viện lớn để khám phần đầu, xác định xem có di chứng chấn thương hay không. Tư Đồ Quyết từ chối, cô nói với Ngô Giang:
-Nếu não bị trấn thương thật thì em sẽ mất trí? Vậy cũng hay.
Ngô Giang giận dữ nói:
-Có khi lại hóa ra ngớ ngẩn đấy!
Cô cười phá lên:
-Anh biết vì sao em gọi điện cho anh không? Em đói muốn chết rồi, chưa ăn gì cả, trên người lại chẳng có một xu.
Cô nói thật.
Nỗi bi ai của con người là có đau khổ đến đâu cũng không chiến thắng nổi đói khát.
Ngô Giang đành bất lực dẫn cô ra khỏi trạm xá, anh nghĩ ngợi một lát rồi nói:
-Anh có hẹn với người ta, em đi cùng đi, tiện thể ăn chút gì đó.
Cô cầm túi đá lấy trong trạm xá chườm lên mặt, hỏi:
-Hẹn ai thế?
Ngô Giang cúi đầu không đáp/
-A…Tư Đồ sực tỉnh. Anh phải nói sớm chứ, cho em ít tiền đi,em không làm phiền hai người đâu.
Ngô Giang dừng lại, hai tay đút túi, vung chân đã một phiến lá khô vào bụi cây bên lề đường.
-Ban đầu anh không định đi, có điều đã ra đường rồi nên hơi đắn đo. Trốn tránh cũng chẳng phải là cách. Tư Đồ, em đi với anh, coi như giúp anh đi. Hiện giờ đầu óc anh rối cả lên, không sao một mình đối diện với cô ấy được.
-Anh hồ đồ thật hay giả vờ? Cô ấy bị cuốn vào những chuyện này em cũng có phần đấy. Anh đừng vòng vo trốn tránh, tùy anh nghĩ em ra sao cũng được.
Tư Đồ Quyết bực bội nói.
-Em không giống cô ấy.
Tư Đồ Quyết không hiểu cái “không giống” của Ngô Giang là vì ít ra cô còn chưa lộ mặt trong mấy tấm hình bất nhã, chưa đến nỗi đê tiện lắm hay vì cô không phải người yêu anh nên anh cũng chẳng để tâm.
Cô bèn hỏi:
-Nếu em nói với an hem chưa từng có quan hệ gì với Trâu Tấn, càng không nhờ ông ta giúp em làm chuyện gì cả, anh có tin không?
Ngô Giang thoáng do dự rồi cũng gật đầu:
-Anh tin.
Cô đã đoán rằng Ngô Giang sẽ an ủi cô vài câu để cô khỏi suy sụp quá mức, nhưng khi nghe anh đáp cô vẫn thấy xúc động.
-Tuy anh chỉ nói suông nhưng em rất cảm kích, thật đấy. Trừ anh ra e rằng chẳng ai nói thế đâu.
-Đương nhiên anh tin chứ. Tư Đồ, anh hiểu em là người thế nào, giống như anh hiểu Khúc Tiểu Uyển là người thế nào vậy.
Vì sao đối với người mình yêu, người ta luôn yêu cầu nghiêm khắc hơn, cũng khó thông cảm hơn? Lẽ nào vì quan tâm nên mới khắt khe?
Cô nhớ đến dáng Diêu Khởi Vân lúc quay đi, lòng đau như dao cắt.
-Em không biện bạch gì cho cô ấy, nhưng chuyện cô ấy và Trâu Tấn đã là quá khứ rồi, bây giờ cô ấy…..
-Anh biết.
Phản ứng của Ngô Giang khiến cô bất ngờ.
-Nói thật với em, từ lâu anh đã biết trước đây trong lòng cô ấy có người khác. Cô ấy đồng ý để anh theo đuổi nghĩa là anh có chỗ trong lòng cô ấy, anh giả ngây giả ngô chỉ mong cuối cùng có một ngày vị trí đó lớn dần lên, tới khi thay thế được người kia. Hôm đó anh nói anh muốn dắt Tiểu Uyển về nhà, cô ấy cười, là thật lòng đó, kẻ ngốc cũng nhận ra được.
-Vậy…
-Tai nghe chẳng bằng mắt thấy!
Ngô Giang đi được mấy bước, Tư Đồ chưa từng thấy một kẻ bình tĩnh thản nhiên như anh lại thấp thỏm lo âu đến nhường ấy.
-Anh cũng nhiều lần tự nhủ rằng hiện giờ cô ấy yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi nhưng hễ nhắm mắt lại, những tấm hình đó lại hiện ra trước mắt, anh nhớ từng chỗ tay ông ta đặt lên, anh không chịu nổi, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không chịu nổi…. Hơn nữa chuyện này đã ầm ỹ lên rồi, anh làm sao dắt cô ấy về nhà được chứ? Anh chắc chắn sẽ thuyết phục được cha mẹ mình chấp nhận cho anh cưới một người lớn tuổi hơn mình nhưng anh phải làm sao để họ chấp nhận nàng dâu tương lai đã lén lút tư thông với giáo sư của mình, một người đàn ông có gia đình lâu như thế, còn chụp hình để cả thế giới săm soi trầm trồ nữa?
-Anh muốn chấm dứt với cô ấy à?
Ngô Giang bối rối lắc đầu.
-Anh không biết nữa, anh thấy anh nên nghĩ thật kỹ, ít nhất hiện giờ anh chưa vượt qua được.
Khúc Tiểu Uyển ngồi cạnh cửa sổ trong một tiệm fastfood ở một khu phố sầm uất. Đã quá giờ ăn tối, người ngồi trong quán ăn chỉ còn lác đác, ánh đèn sáng trưng càng làm nổi bật vẻ mong manh của cô.
Khúc Tiểu Uyển đang coi tạp chí trong tiệm, trông thấy Ngô Giang cô mới xem đồng hồ, nói:
-Anh đến giờ, em đợi anh đúng ba tiếng rồi đấy!
Cô chẳng hề tỏ vẻ giận dỗi, chỉ mỉm cười nói với anh.
-Xin lỗi, anh đã bảo có chút việc rồi, em có thể về mà.
Ngô Giang khẽ nói.
-Làm gì mà xin lỗi chứ, tự em muốn đợi có liên quan gì tới anh đâu, dù sao em cũng không biết đi đâu cả.
Cô quan sát kỹ Tư Đồ Quyết rồi hỏi:
-Mặt cô sao thế? Gần đây thịnh hành mặt mũi bầm dập à?
Tư Đồ Quyết lầm bầm mấy tiếng xem như đáp, cô đã quen với tính bộc trực và gay gắt, dễ gây mất lòng của Khúc Tiểu Uyển. Khi nãy cô còn tưởng cô ta coi mình không tồn tại nữa chứ.
Cô chọn ngay mấy món ăn cho chắc bụng, ban đầu định hỏi hai người kia muốn ăn gì không, nhưng nhìn dáng vẻ dường như họ chẳng còn lòng dạ nào ăn nên cô cũng không hỏi nữa. Đợi thức ăn mang lên, cô bắt đầu cắm cúi ăn, lúc nhau nuốt có động đến vết thương cũng mặc.
Ngô Giang và Khúc Tiểu Uyển toàn nói những chuyện không đầu không cuối, đại khái đều sợ lỡ sơ ý làm rách nốt tấm áo che thân cuối cùng, dù rằng tấm áo này đã rách thủng lỗ chỗ. Rõ ràng Khúc Tiểu Uyển hào hứng nói hơn, Tư Đồ Quyết nhớ cô nói nhiều hơn mọi khi, say sưa kể những chuyện lý thú mà mình trông thấy qua cửa kính trong ba tiếng đồng hồ ngồi đợi anh, vẻ khôi hài của những người qua lại hàng ngày đều khiến cô cười rúc rích mãi.
Tư Đồ Quyết ăn xong chưa được bao lâu đã nghe thấy Ngô Giang nói với Khúc Tiểu Uyển:
-Về thôi, ngồi lâu thế em cũng mệt rồi.
-Không đâu, em chẳng mệt gì cả.
Khúc Tiểu Uyển cười nói. Nhưng cả Tư Đồ Quyết cũng không nỡ nhìn kĩ những vằn đỏ trong mắt cô. Cô lại nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nhí nhảnh đề nghị như một đứa bé:
-Hay là mình đi xem phim đi? Lần trước anh đã bảo thích phim đó mà.
-Để lần sau đi.
-Hôm nay đi cơ.
Khúc Tiểu Uyển hồn nhiên chia tay ra, nũng nịu định thân mật nắm lấy tay Ngô Giang đang đặt trên bàn. Nhưng khi vừa chạm phải cô, Ngô Giang chợt rụt tay lại, tiện thể gọi phục vụ tính tiền rồi đứng lên.
-Em về ngủ một giấc đi được không? Gần đây anh khá bận, một thời gian nữa….anh sẽ điện lại cho em.
Nụ cười lúc trước vẫn còn đọng trên môi Khúc Tiểu Uyển, cô mỉm cười, mỉm cười, cười mãi cười mãi thành một vẻ thông cảm và thấu hiểu.
Cô cũng rút tay lại giấu dưới gầm bàn:
-Vâng.
Cô nói với Ngô Giang.
Trời đã sập tối từ lúc nào mà cô chẳng để ý, rõ ràng vừa nãy bật máy tính lên mới là buổi chiều. Cô chẳng buồn cởi giày, cứ thế ngã người nằm xuống mép giường, sau khi vận dụng tư duy quá mức, đầu óc cô không như bị choáng. Mãi tới khi tiếng gõ cửa vang lên, cô bật dậy nhận ra trong phòng tối om, chỉ có đèn màn hình lóe xanh ở ô trạng thái chờ.
Tiếng gõ cửa càng gấp gáp và nặng nề hơn, hệt như tiếng trống trận. Tư Đồ Quyết vô thức đứng dậy mở cửa mới thấy cô Diêu đứng ở bên ngoài, một tay đang định giơ lên định gõ tiếp. Tuy quan hệ hai người vẫn chẳng cải thiện thêm chút gì nhưng sau mấy lần nhắc nhở, bà rốt cuộc cũng biết khách sáo hơn trước. Nhưng mọi khi dù có giục xuống ăn cơm, bà cũng không đến nỗi đập cửa thình thịch như thế, Tư Đồ Quyết cũng hơi ngạc nhiên.
- Gõ như thế mà cháu không nghe thấy à?
Cô Diêu nói.
- Cha mẹ cháu về rồi, gọi cháu mau xuống nhà đi.
Tim cô giật thót, trông thấy ông Tư Đồ tính nóng như lửa đã lên tới đầu
cầu thang. Cô còn chưa nhìn rõ sắc mặt cha đã thấy mắt hoa lên, cả người loạng choạng, nửa đầu on gong, còn nửa kia trong lúc cô ngã xuống đã đập phải cạnh cửa. Lúc đó cô chẳng đau lắm, chỉ thấy váng đầu hoa mắt, thấy sàn nhà màu gỗ tếch, khung cửa mà cô cố gắng lắm mới bám vào được cùng đôi chân đứng trước mặt đều quay cuồng cả lên.
Cha cô xuất thân là lính, năm xưa đã luyện công phu thần cước rất vững nên thường lấy đó làm tự hào. Đám bạn bè và cấp dưới của ông khi trà dư tửu hậu được xem ông chặt gạch bằng một tay lúc nào cũng ồ lên khen hay. Qua tuổi bốn mươi tiết mục này mới dần dần ít đi, một là mẹ cô xem đã nhàm nên không cho phép ông biểu diễn nữa sợ lỡ bị thương, ngoài ra cô đoán rằng ông cũng thấy mình chẳng chặt nổi nữa. Tư Đồ Quyết từng phát hiện ra cha mình sau một bữa hào khí ngất trời đã phải len lén xoa rượu thuốc vào tay. Cô không ưa màn phô diễn sức mạnh này của cha, nhưng chưa hề nghĩ cánh tay hung hăng chém xuống đó một ngày kia lại giáng xuống người mình. Ông đã chẳng còn khỏe mạnh như hồi thanh niên, nhưng vẫn thừa sức giáo huấn con gái, một bạt tai đó đúng là mạnh như trời giáng.
Nghĩ tới viên gạch vỡ nát dưới tay cha, cô hoảng hồn, có lẽ lần này ông sẽ đánh cô chết mất. bên tai cô còn nghe tiếng thét nghẹn ngào của mẹ:
- Anh đừng đánh nữa, anh đã đồng ý với em là có chuyện thì nói cho rõ ràng đã mà!
- Anh đã nghe theo em quá nhiều rồi, cái gì cũng nói cho rõ ràng, không được động tới nó một ngón tay nên mới dạy ra một đứa con gái ngoan thế này đây. Bây giờ anh chỉ hối hận đã dạy nó quá muộn thôi!
Dù không trông thấy mặt cha nhưng cô cũng đã tưởng tượng ra đôi mắt ông đang trợn lên tóe lửa vì phẫn nộ. Trên đời này chẳng có tường nào chắn được gió, tiếng dữ đồn xa, sớm muộn ông cũng biết chuyện, chỉ có điều không ngờ lại nhanh như thế, đến thở cũng không thở được. Như vậy cũng hay, không phải thấp thỏm chờ đợi.
Vừa ngẩng đầu cô đã trông thấy cánh tay cha lại giơ lên lần nữa, tiếng bước chân cuống quít của mẹ cô vẫn còn ở xa, bản thân cô lại không sao đứng lên ngay được, hẳn không tránh khỏi cái tát này. Cô cứ lì ra, quên luôn cả bản năng tự vệ cuối cùng là nhắm mắt lại.
Nhưng lần này cái bạt tai “dạy dỗ” không giáng xuống nữa, cha cô đã bị giữ chặt lấy tay. Mấy giây sau mẹ cô nhào tới bên cạnh, kêu lên kinh hãi rồi vừa bế vừa đỡ cô dạy.
- Nó không phải con anh à? Dù nó có giết người phóng hỏa anh cũng chưa đến nỗi phải nặng tay như thế. Anh đánh chết nó rồi thì giải quyết được chuyện sao?
Giọng mẹ cô đầy kinh hoàng và giận dữ, chẳng còn vẻ nhẹ nhàng tao nhã hàng ngày.
- Đánh chết nó đi cho đỡ vướng mắt. Nếu không nó lại tưởng rằng nó lớn rồi, có chủ ý riêng rồi, chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng làm được!
Lúc này cô mới nhìn rõ kẻ đứng sau Tư Đồ đang thở hồng hộc chẳng phải ai xa lạ mà là Diêu Khởi Vân. Đột ngột trông thấy anh trong tình cảnh này, cô cũng mừng mừng tủi tủi nhưng sự kinh hoàng đã lập tức thế chỗ cho nỗi cảm kích và vui mừng bởi từ nét mặt, cô đã nhìn ra nội tâm của anh: đừng nói là đánh, đến chạm vào cô anh cũng không muốn.
Mẹ cô lấy tay lau mặt cho con gái, luôn miệng gọi cô Diêu đi lấy bông băng. Tư Đồ Quyết thấy vết máu trên tay mẹ bèn đưa tay chùi qua mặt một cái, thấy ướt đẫm, đỏ lòe cả mắt.
Dáng vẻ hiện giờ của cô nhất định rất xấu, ngay cả khi mở miệng nói chuyện cũng đau đớn, không nói được tròn vành rõ chữ.
- Trước lúc thi hành án tử còn phải được cơ quan điều tra chấp thuận, cha chẳng hỏi con lấy một câu đã đánh à?
Cô hỏi lại cha mình bằng thái độ phẫn nộ không kém, dù cả người vẫn liêu xiêu muốn ngã. Theo một khía cạnh nào đó, điều này cũng tương tự với cha và con gái.
-Mày còn dám nói à? Muốn cãi láo hay kể lại mấy chuyện mất dạy kia để chọc tức tao nữa? Mày bôi tro trát trấu vào mặt tao, nếu hôm nay tao không hẹn gặp giáo sư Cao nói chuyện thì vẫn chưa biết mình đã nuôi được hạng súc sinh như mày!
Tư Đồ Quyết gật đầu tỉnh ngộ, chẳng trách cha mẹ cô biết sớm như vậy, hóa ra là giáo sư Cao, thảo nào mà khéo thế!
-Ông ấy nói cha tin ngay à? Con mới là con gái cha mà!
-Giáo sư Cao chẳng nói gì cả, chỉ khuyên tao chuẩn bị tinh thần thôi. Tao với mẹ mày còn mừng rỡ nghĩ rằng mày có gì tiến bộ, mở mày mờ mặt cho nhà Tư Đồ nữa chứ. Hóa ra chúng tao đã bị bao nhiêu miệng lưỡi đàm tiếu ngoài kia, người ta đã nắm thóp tao rồi! Ảnh gửi tới tận công ty, người bị hại muốn tố cáo, chuyện này chưa xong đâu! Tao hỏi mày, sao mày lại đê tiện tới mức đó, hai mươi mấy năm nay trong nhà đã để mày thiếu thốn cái gì mà mày phải cùng….phải cũng với tên lưu manh xấp xỉ tuổi tao….mà hắn còn là giáo sư chuyên gia nữa, tao thật hết nói! Tao chỉ hận trước kia sao lại sinh ra mày!
Cha cô càng nói càng kích động, không nhìn nổi lại muốn xông đến đánh. Diêu Khởi Vân chẳng nói chẳng rằng giữ ông lại.
-Con nói đi, sao con lại làm thế?
Bà Tư Đồ đầm đìa nước mắt nhìn con gái, đau đớn hỏi.
- Mọi người không hiểu vì sao con làm như thế, con càng không hiểu hơn.
Tư Đồ Quyết níu lấy tay mẹ, òa lên khóc.
- Con không làm mà, mẹ tin con đi, con không bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ đâu. Con đến nhà ông ta để xin cho bạn thôi, còn chưa vào đến cửa nữa, mấy tấm ảnh đó vốn có ý lừa gạt mà. Trước giờ ông ta chưa hề nói chuyện đổi tình lấy điểm với con, sau này con cũng mới nghe nói thôi mà
Mẹ cô lắc đầu:
-Con…Nếu giữa con và ông ta không có chuyện gì thì sao người ta là giáo sư, là lãnh đạo trường lại vô duyên vô cớ mạo hiểm như thế để tạo điều kiện cho con, không ngại hãm hại cả người vô tội? Sao lại có người đổ bao công sức vu vạ cho con, con nói thử xem?
- Mọi chuyện đều do Đàm Thiếu Thành và Lưu Chi Túc học trò Trâu Tấn bày ra, bọn họ đã tính toán hết rồi, còn cả Cao Hạc Niên nữa, lão ta nhất định cũng dính vào! Loại người như họ để đạt được mục đích chuyện gì chẳng dám làm! Nhất là Đàm Thiếu Thành, con biết cô ta luôn hận con, luôn đợi một cơ hội thế này…
Nói ra những lời này, cô mới thấy lý lẽ của mình quá yếu ớt, có biện hộ nữa cũng chỉ càng đuối lý hơn thôi, ngay cả Diêu Khởi Vân cũng cau mày nhìn đi chỗ khác, còn vẻ mặt mẹ cô thì đầy nghi hoặc.
-Con nói cô gái họ Đàm đó hận con, mọi chuyện đều là người ta cố ý hãm hại con à? Người ta nghèo đến mức cha chết không có tiền chon, cố ý đánh tráo thành tích để hại con sao? Nếu không phải giáo sư Cao thấy không nỡ bèn giúp cô ta thì có lẽ cũng mất luôn suất học bổng lên thẳng thạc sĩ nữa. Con muốn mẹ tin rằng cô ta chấp nhận làm những chuyện đó chỉ để vu vạ cho con thôi à?
Rõ ràng mẹ cô chẳng tin chút nào.
-Cô ta cố ý hay không hiện giờ con không dám phán đoán, trong chuyện này còn có mâu thuẫn giữa Lưu Chi Túc và Trâu Tấn nữa, giữa Cao Hạc Niên và Trâu Tấn nhất định cũng có vấn đề. Tráo đổi thành tích là do Trâu Tấn làm, ông ta có ý với con nhưng con chẳng dính líu gì đến ông ta cả. Đàm Thiếu Thành chẳng qua là nắm được thóp mà thôi….
Chẳng để cô nói hết, mẹ cô đã hít một hơi cắt ngang:
-Con không dính líu gì với ông ta sao? Tư Đồ Quyết à, không có lửa làm sao có khói, mẹ từ kiểm lại mình từ xưa đến nay vẫn rèn cặp con nghiêm khắc, mẹ nói với con thế nào con quên rồi sao? Người ta sống trên đời giàu nghèo đều không quan trọng, quan trọng nhất là không được để mất nhân cách của mình. Mẹ đã bao giờ bảo con dùng những thủ đoạn bất chính để tranh giành những thứ không thuộc về mình chưa? Con còn chẳng bằng cô gái nghèo xuất thân miền núi đó, ít ra người ta sống còn có tự trọng hơn con, con khiến mẹ thất vọng quá.
-Đây là hậu quả em cưng chiều nó quá!
Cha cô lạnh lung nói.
-Đến nước này rồi, tranh cãi mấy chuyện này có tác dụng gì? Quan trọng nhất là làm sao xử lý êm xuôi vụ này, không thể để cô gái kia làm ầm lên nữa. Chúng ta đã sai trước, nếu không nghĩ cách ngay e rằng càng lúc càng khó thu xếp.
-Nếu người ta chịu nhận bồi thường rồi thôi thì đã không có chuyện bây giờ!
…..
Cha mẹ cô bắt đầu tranh cãi.
Lòng cô cũng bắt đầu tê tái dần.
Cuối cùng cô cũng đã nhận rõ một sự thật, chẳng ai tin cố, chẳng ai nghe cô giải thích. Ngay cả người thân thiết nhất, Tư Đồ Quyết run lên.
Cô tiến về phía cha mình, người chỉ muốn tát cô thêm mấy cái, đối mặt với Diêu Khởi Vân đang lặng câm như tượng, tựa hồ như không có mặt trong phòng.
Cô nhìn anh mong đợi như nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, mặc cho cha mẹ ngỡ ngàng vì hạnh động của cô.
-Anh nói anh tin em đi, anh biết em sẽ không làm vậy mà!
Người khác có thể không tin nhưng anh phải phân định được mọi việc. Cô có thể được cưng chiều, có thể tùy hứng. nhưng bao năm nay trong lòng cô ngoài anh ra đâu còn ai khác.
Diêu Khởi Vân sững ra một lát rồi từ từ cúi gằm mặt xuống.
-Anh không biết!
Tư Đồ Quyết nổi khùng lên:
-Anh nói một lý do đi, anh cho em một lý do đi, giải thích cho em vì sao em phải làm thế, vì sao chứ hả?
Cô nhìn thẳng vào mắt Diêu Khởi Vân, như điên như dại.
Khóe miệng anh lộ ra nụ cười chua chát khó hiểu.
-Anh nói rồi, anh không biết. A Quyết ạ, có lẽ em quá hiếu thắng, em không chịu thua về tay một người kém mình về mọi mặt, hoặc em quen tính coi trời bằng vung rồi, em kệ cho những người yêu thương em bị tổn thương.
-Ai yêu thương em chứ! Cô lẩm bẩm. Chẳng ai yêu thương em cả.
Cô lách qua anh rồi lao thẳng xuống lầu, suýt đụng phải cô Diêu đang lề mề mang bông băng và thuốc sát trùng đến.
Diêu Khởi Vân bắt kịp cô ở cửa.
-Em đừng trẻ con thế nữa, em dám đi thẳng không về nữa chắc?
-Em có chết đường chết chợ cũng chẳng liên quan gì đến anh, sao em lại yêu một người như anh chứ? Trừ việc làm tổn thương em, anh có đem lại cho em cái gì không? Buông em ra.
Cô đùng đùng nổi giận.
Diêu Khởi Vân nói:
-Em nói đúng, anh chẳng đem lại được cho em cái gì cả. Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải yêu nhau?
Cô ngồi trên băng ghế dưới nhà Ngô Giang.
Cô không thể đi quá xa, dù trời đã tối mịt nhưng với bộ dạng máu me đầy mặt, nước mắt lem luốc như hiện giờ trông cô giống hệt con quỷ lang thang.
Ngô Giang vội vàng chạy lại, trông thấy bộ dạng của cô anh chẳng dám tin vào mắt mình nữa.
-Ai đánhh em thế?
Tư Đồ Quyết làm thinh. Anh cũng đoán được phần nào:
-Cha em đánh em hả? Họ biết rồi à?
Chẳng hỏi gì thêm, anh kéo tuột cô tới trạm y tế phường để xử lý vết thương. Lúc bác sĩ lau vết thương bằng thuốc sát trùng cô mới thấy đau, có lẽ nỗi đau đớn xé lòng đã át hẳn cảm giác đau thể xác. Khỏi cần gương cô cũng biết một bên má mình đã sưng vù lên, đầu nặng trĩu, hễ chạm phải chỗ bị đập vào cửa là xuýt xoa rên rỉ không ngừng.
Sauk hi bác sĩ trực ở trạm y tế hỏi han và kiểm tra tổng thể tình trạng vết thương bèn đề nghị cô nên tới bệnh viện lớn để khám phần đầu, xác định xem có di chứng chấn thương hay không. Tư Đồ Quyết từ chối, cô nói với Ngô Giang:
-Nếu não bị trấn thương thật thì em sẽ mất trí? Vậy cũng hay.
Ngô Giang giận dữ nói:
-Có khi lại hóa ra ngớ ngẩn đấy!
Cô cười phá lên:
-Anh biết vì sao em gọi điện cho anh không? Em đói muốn chết rồi, chưa ăn gì cả, trên người lại chẳng có một xu.
Cô nói thật.
Nỗi bi ai của con người là có đau khổ đến đâu cũng không chiến thắng nổi đói khát.
Ngô Giang đành bất lực dẫn cô ra khỏi trạm xá, anh nghĩ ngợi một lát rồi nói:
-Anh có hẹn với người ta, em đi cùng đi, tiện thể ăn chút gì đó.
Cô cầm túi đá lấy trong trạm xá chườm lên mặt, hỏi:
-Hẹn ai thế?
Ngô Giang cúi đầu không đáp/
-A…Tư Đồ sực tỉnh. Anh phải nói sớm chứ, cho em ít tiền đi,em không làm phiền hai người đâu.
Ngô Giang dừng lại, hai tay đút túi, vung chân đã một phiến lá khô vào bụi cây bên lề đường.
-Ban đầu anh không định đi, có điều đã ra đường rồi nên hơi đắn đo. Trốn tránh cũng chẳng phải là cách. Tư Đồ, em đi với anh, coi như giúp anh đi. Hiện giờ đầu óc anh rối cả lên, không sao một mình đối diện với cô ấy được.
-Anh hồ đồ thật hay giả vờ? Cô ấy bị cuốn vào những chuyện này em cũng có phần đấy. Anh đừng vòng vo trốn tránh, tùy anh nghĩ em ra sao cũng được.
Tư Đồ Quyết bực bội nói.
-Em không giống cô ấy.
Tư Đồ Quyết không hiểu cái “không giống” của Ngô Giang là vì ít ra cô còn chưa lộ mặt trong mấy tấm hình bất nhã, chưa đến nỗi đê tiện lắm hay vì cô không phải người yêu anh nên anh cũng chẳng để tâm.
Cô bèn hỏi:
-Nếu em nói với an hem chưa từng có quan hệ gì với Trâu Tấn, càng không nhờ ông ta giúp em làm chuyện gì cả, anh có tin không?
Ngô Giang thoáng do dự rồi cũng gật đầu:
-Anh tin.
Cô đã đoán rằng Ngô Giang sẽ an ủi cô vài câu để cô khỏi suy sụp quá mức, nhưng khi nghe anh đáp cô vẫn thấy xúc động.
-Tuy anh chỉ nói suông nhưng em rất cảm kích, thật đấy. Trừ anh ra e rằng chẳng ai nói thế đâu.
-Đương nhiên anh tin chứ. Tư Đồ, anh hiểu em là người thế nào, giống như anh hiểu Khúc Tiểu Uyển là người thế nào vậy.
Vì sao đối với người mình yêu, người ta luôn yêu cầu nghiêm khắc hơn, cũng khó thông cảm hơn? Lẽ nào vì quan tâm nên mới khắt khe?
Cô nhớ đến dáng Diêu Khởi Vân lúc quay đi, lòng đau như dao cắt.
-Em không biện bạch gì cho cô ấy, nhưng chuyện cô ấy và Trâu Tấn đã là quá khứ rồi, bây giờ cô ấy…..
-Anh biết.
Phản ứng của Ngô Giang khiến cô bất ngờ.
-Nói thật với em, từ lâu anh đã biết trước đây trong lòng cô ấy có người khác. Cô ấy đồng ý để anh theo đuổi nghĩa là anh có chỗ trong lòng cô ấy, anh giả ngây giả ngô chỉ mong cuối cùng có một ngày vị trí đó lớn dần lên, tới khi thay thế được người kia. Hôm đó anh nói anh muốn dắt Tiểu Uyển về nhà, cô ấy cười, là thật lòng đó, kẻ ngốc cũng nhận ra được.
-Vậy…
-Tai nghe chẳng bằng mắt thấy!
Ngô Giang đi được mấy bước, Tư Đồ chưa từng thấy một kẻ bình tĩnh thản nhiên như anh lại thấp thỏm lo âu đến nhường ấy.
-Anh cũng nhiều lần tự nhủ rằng hiện giờ cô ấy yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi nhưng hễ nhắm mắt lại, những tấm hình đó lại hiện ra trước mắt, anh nhớ từng chỗ tay ông ta đặt lên, anh không chịu nổi, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không chịu nổi…. Hơn nữa chuyện này đã ầm ỹ lên rồi, anh làm sao dắt cô ấy về nhà được chứ? Anh chắc chắn sẽ thuyết phục được cha mẹ mình chấp nhận cho anh cưới một người lớn tuổi hơn mình nhưng anh phải làm sao để họ chấp nhận nàng dâu tương lai đã lén lút tư thông với giáo sư của mình, một người đàn ông có gia đình lâu như thế, còn chụp hình để cả thế giới săm soi trầm trồ nữa?
-Anh muốn chấm dứt với cô ấy à?
Ngô Giang bối rối lắc đầu.
-Anh không biết nữa, anh thấy anh nên nghĩ thật kỹ, ít nhất hiện giờ anh chưa vượt qua được.
Khúc Tiểu Uyển ngồi cạnh cửa sổ trong một tiệm fastfood ở một khu phố sầm uất. Đã quá giờ ăn tối, người ngồi trong quán ăn chỉ còn lác đác, ánh đèn sáng trưng càng làm nổi bật vẻ mong manh của cô.
Khúc Tiểu Uyển đang coi tạp chí trong tiệm, trông thấy Ngô Giang cô mới xem đồng hồ, nói:
-Anh đến giờ, em đợi anh đúng ba tiếng rồi đấy!
Cô chẳng hề tỏ vẻ giận dỗi, chỉ mỉm cười nói với anh.
-Xin lỗi, anh đã bảo có chút việc rồi, em có thể về mà.
Ngô Giang khẽ nói.
-Làm gì mà xin lỗi chứ, tự em muốn đợi có liên quan gì tới anh đâu, dù sao em cũng không biết đi đâu cả.
Cô quan sát kỹ Tư Đồ Quyết rồi hỏi:
-Mặt cô sao thế? Gần đây thịnh hành mặt mũi bầm dập à?
Tư Đồ Quyết lầm bầm mấy tiếng xem như đáp, cô đã quen với tính bộc trực và gay gắt, dễ gây mất lòng của Khúc Tiểu Uyển. Khi nãy cô còn tưởng cô ta coi mình không tồn tại nữa chứ.
Cô chọn ngay mấy món ăn cho chắc bụng, ban đầu định hỏi hai người kia muốn ăn gì không, nhưng nhìn dáng vẻ dường như họ chẳng còn lòng dạ nào ăn nên cô cũng không hỏi nữa. Đợi thức ăn mang lên, cô bắt đầu cắm cúi ăn, lúc nhau nuốt có động đến vết thương cũng mặc.
Ngô Giang và Khúc Tiểu Uyển toàn nói những chuyện không đầu không cuối, đại khái đều sợ lỡ sơ ý làm rách nốt tấm áo che thân cuối cùng, dù rằng tấm áo này đã rách thủng lỗ chỗ. Rõ ràng Khúc Tiểu Uyển hào hứng nói hơn, Tư Đồ Quyết nhớ cô nói nhiều hơn mọi khi, say sưa kể những chuyện lý thú mà mình trông thấy qua cửa kính trong ba tiếng đồng hồ ngồi đợi anh, vẻ khôi hài của những người qua lại hàng ngày đều khiến cô cười rúc rích mãi.
Tư Đồ Quyết ăn xong chưa được bao lâu đã nghe thấy Ngô Giang nói với Khúc Tiểu Uyển:
-Về thôi, ngồi lâu thế em cũng mệt rồi.
-Không đâu, em chẳng mệt gì cả.
Khúc Tiểu Uyển cười nói. Nhưng cả Tư Đồ Quyết cũng không nỡ nhìn kĩ những vằn đỏ trong mắt cô. Cô lại nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nhí nhảnh đề nghị như một đứa bé:
-Hay là mình đi xem phim đi? Lần trước anh đã bảo thích phim đó mà.
-Để lần sau đi.
-Hôm nay đi cơ.
Khúc Tiểu Uyển hồn nhiên chia tay ra, nũng nịu định thân mật nắm lấy tay Ngô Giang đang đặt trên bàn. Nhưng khi vừa chạm phải cô, Ngô Giang chợt rụt tay lại, tiện thể gọi phục vụ tính tiền rồi đứng lên.
-Em về ngủ một giấc đi được không? Gần đây anh khá bận, một thời gian nữa….anh sẽ điện lại cho em.
Nụ cười lúc trước vẫn còn đọng trên môi Khúc Tiểu Uyển, cô mỉm cười, mỉm cười, cười mãi cười mãi thành một vẻ thông cảm và thấu hiểu.
Cô cũng rút tay lại giấu dưới gầm bàn:
-Vâng.
Cô nói với Ngô Giang.