Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Lúc đầu với sự thích thú bất ngờ của Tư Đồ Quyết, Liên Tuyền cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức kiêu ngạo và cự tuyệt như người ta nói. Sau vài lần, cả hai bên đều cảm thấy người kia rất thú vị. Qua một thời gian, một lần Tư Đồ Quyết lấy lí do vì cảm cúm mà vắng mặt trên sân bóng vài lần, Liên Tuyền liền đến chỗ Ngô Giang hỏi số điện thoại, rồi gọi điện đến nhà cô hỏi thăm, hơn nữa chủ động mời cô sau khi khoẻ lại, hai người sẽ cùng nhau chơi bóng, không gặp không về.
Với cục diện thay đổi này, Tư Đồ Quyết bỗng thấy không thích ứng. Cô giống như một vận động viên leo núi đã được trang bị đầy đủ, chỉ cần vừa nghe tiếng trống là tinh thần hăng hái, lập tức leo núi, nhưng chỉ cần nhanh lên đến đỉnh núi mà tất cả tinh lực và nhiệt huyết ngập tràn vẫn chưa sử dụng đến, thì trong lòng bỗng nảy sinh chán nản. Mà trước sự theo đuổi của Tư Đồ Quyết, Liên Tuyền rõ ràng đang muốn nó tiếp tục, Tư Đồ Quyết vừa đi bước đầu đã đến được bước cuối, nhưng lại không thể không đi tiếp.
Liên Tuyền thích Tư Đồ Quyết, Tư Đồ Quyết thích ở cùng Liên Tuyền. Hai người bọn họ ở cùng nhau giống như thuỷ tinh và minh châu cùng tôn nhau lên, cái đẹp tương xứng không thể nói lên lời. Bọn họ thường cùng nhau trên sân bóng mà mồ hôi như mưa, sau giờ tự học trốn tránh cái nhìn của thày cô và bạn bè mà cùng nhau sánh vai, tại một góc nhà để xe trường học nói cho nhau nghe về cuộc sống và lý tưởng của nhau. Nhà Liên Tuyền và Tư Đồ Quyết cách nhau bốn con phố, nhưng mỗi tối cậu đều đạp xe đi một vòng để tiễn cô về nhà.
Sau này Tư Đồ Quyết cũng nói với Ngô Giang về sự khó chịu này, cô vốn cho rằng Liên Tuyền thật sự phòng thủ kiên cố, không ngờ lại dễ dàng hạ vũ khí đầu hàng như vậy, tất cả đều là thông tin sai lệch của Mĩ Mĩ mới khiến cô hiểu lầm, cậu ta làm gì đến mức “khó trị”, thậm chí còn chưa bằng tên xấu tính Diêu Khởi Vân khiến người ta bó tay không có biện pháp. Ngô Giang không ngừng cười cô “bị coi thường”, người ta còn chưa đổ thì dư vị đau khổ của cô đã xuất hiện rồi.
Lời tuy nói vậy, nhưng có một buổi tối, Tư Đồ Quyết đang ngồi phía sau chiếc xe đạp lắc lư, cảm thấy gió đang thổi váy của cô lên, đúng lúc Liên Tuyền đang kể chuyện vui khiến cô cười không ngừng. Lúc đó là lần đầu tiên cô đưa tay vòng qua eo cậu, cảm thấy bàn tay cậu đang tha thiết nắm bàn tay cô, vì thế chiếc xe bỗng dưng bị loạng choạng. Lúc này Tư Đồ Quyết trong lòng thật sự rất vui, cô đang gần sát cậu, mùi mồ hôi trên người cậu ẩm ướt, lộ ra tinh thần phấn chấn của tuổi thanh niên, tinh khiết và đẹp đẽ như ánh nắng ban mai.
Liên Tuyền muốn tiễn Tư Đồ Quyết về đến tận cửa, nhưng Tư Đồ Quyết không cho phép, mới cách nhà mấy trăm mét đã bảo cậu dừng xe tạm biệt. Vốn là cô đang lén trốn ra ngoài cùng cậu đi hóng gió, sợ bị lộ nên làm sao dám để cậu xuất hiện trước mặt bố mẹ.
Nhưng chính lúc đang chia tay lưu luyến thì mưa bỗng ập đến, gió to, hạt nặng. Liên Tuyền nhanh chóng rời đi, Tư Đồ Quyết bất chấp mưa đi về nhà, đến khi ở dưới cánh cửa sổ phòng Diêu Khởi Vân thì hơn nửa người đã ướt hết, nước thi nhau chảy vào trong người. Cô đang định đẩy cửa sổ chui vào như mọi ngày thì kinh ngạc phát hiện đây là lần đầu tiên cửa sổ bị đóng, đèn trong phòng cũng đã tắt.
Tư Đồ Quyết phát hoảng, gấp gáp như kiến bò trong chảo nóng, không dám lớn tiếng gọi, chỉ đập nhẹ cửa kính, thấp giọng gọi: “Này, này, anh làm cái gì đấy? Mở cửa đi!”
Trong nháy mắt cô mở miệng liền nếm vị mặn của nước mưa, đứng cạnh cửa sổ một lúc, người đã ướt đẫm. Tiếng mưa gió đã lấn át tiếng gọi của cô, cô nghĩ nếu Diêu Khởi Vân không phải đã ngủ rồi thì chính là cậu ta đang cố ý chỉnh đốn mình.
Trong lòng Tư Đồ Quyết thầm hận, trong cơn rùng mình cố kìm hãm không được hắt xì. Lúc này, đèn trong phòng đã sáng, một tiếng soạt, bức rèm được kéo ra, đằng sau tấm kính bị mưa rơi nhoè nước xuất hiện gương mặt xấu xa muôn đời không thay đổi của cậu ta, miệng đang mím chặt.
“Mở cửa!” Tư Đồ Quyết ra hiệu.
Diêu Khởi Vân không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn sự nhếch nhác của cô. Tư Đồ Quyết dám giơ tay lên trời mà thề rằng cô đã nhìn thấy sự khoái chí trong mắt cậu ta. Cái tên biến thái này, bình thường lặng lẽ khoan dung, thì ra đợi đến lúc có cơ hội liền hung hăng trả thù cô.
Cô đợi vài giây, cậu ta vẫn không mở cửa, lửa giận trong lòng cũng lên đến đỉnh. Chỉ tiếc người cùng một mái nhà, không thể không cúi đầu[1], câu nói này ứng với cô hiện tại thực sự quá hợp lý.
Nhưng như thế khiến cho cậu ta chế giễu cũng không phải cách, Tư Đồ Quyết nhìn quanh bốn phía, quyết định tìm một nơi trú mưa trước, sau khi đợi mưa tạnh sẽ tìm cậu ta tính sổ, vừa mới đi được mấy bước cô đã nghe thấy một tiếng kít, cậu ta cuối cùng cũng mở cửa. Cô nhuốt cục tức vào trong, vừa tức vừa vội, cửa sổ bị mưa ướt, lúc cô vừa mới giẫm lên, suýt chút trượt chân, may mà Diêu Khởi Vân nhanh tay đỡ lấy cô, cô mới thuận lợi nhảy vào trong được.
Cô vừa đứng vững, cậu đã dùng lực đẩy cô ra.
Tư Đồ Quyết thoát khỏi khốn cùng, thở dài, vắt nước trên tóc, mở miệng trách mắng: “Anh bị bệnh à, muốn làm chuyện tổn hại cho người khác, bây giờ trong lòng vui rồi chứ?”
Diêu Khởi Vân lạnh lùng nhìn cô: “Mưa to thế, sao lại không đóng cửa được? Hơn nữa, anh vừa ngủ rồi, ai mà rảnh đi quan tâm chuyện ‘bắt chước gà gáy, giả tiếng chó, rồi vào ăn trộm’ của em chứ?”
Tư Đồ Quyết đang muốn mỉa mai lại thì cả mặt bị cậu ta ném một cái khăn mặt khô tới. Cô thuận thế dùng khăn mặt lau khô, lửa giận trong lòng cũng vì hành động này mà tiêu tan không ít. Cậu ta nói cũng đúng, đích xác là do cô tự mình chuốc khổ mà thôi.
Cô lau tóc, đến khi không còn giọt nước nào chảy nữa, lúc chiếc khăn che kín mặt mới ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Diêu Khởi Vân cũng chẳng tỏ vẻ cảm kích, ngồi vào một bên ghế, lạnh lùng cười: “Cảm ơn cái gì, không phải nói ‘có tình thì uống nước cũng no’ sao? Uống nhiều nước mưa rồi, xem ra cũng hợp với tình hình nhỉ. Anh chỉ sợ mình xuất hiện không đúng lúc. Em bây giờ đã “no” chưa?”
“Nói bậy bạ gì đấy!” Tư Đồ Quyết sẵng giọng, sau một lúc mới tiêu hoá được câu nói đó, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, nghe thế nào cũng thấy chối tai. Mỗi ngày đều cùng nhau ra vào, chuyện của cô và Liên Tuyền, Diêu Khởi Vân tuyệt không thể không biết, lẽ nào cậu ta vì chuyện này mới cố ý trấn chỉnh cô sao?
“Tôi không ngăn cản gì anh cả, anh cần phải như vậy sao?” Cô đi quanh người cậu một vòng, vẻ mặt nghi ngờ: “Anh… có phải là đang ghen tị không?”
Diêu Khởi Vân có vẻ hoảng sợ, lập tức dành cho Tư Đồ Quyết một nụ cười mỉa mai nhất từ trước tới giờ: “Tư Đồ Quyết, em đừng có tự mình thấy tốt, không phải khiếu thẩm mỹ của ai cũng đều lập dị như vậy, giống như bộ dạng em như này đứng trên bục giảng cùng với chiếc bảng đen sẽ hoà hợp thành một thể… Em đáng giá sao?”
Đến nhà Tư Đồ đã hơn một năm, Diêu Khởi Vân đã không còn như lúc đầu luôn nhượng bộ Tư Đồ Quyết và thường không biết làm thế nào, bây giờ sau lưng vợ chồng Tư Đồ Cửu An, cậu thường xuyên châm chọc Tư Đồ Quyết, đối đầu gay gắt, nhưng lập tức nói được một câu dài như vậy thì đây là lần đầu, hơn nữa còn chỉ thẳng đến điểm Tư Đồ Quyết để ý nhất. Tư Đồ Quyết ưỡn ngực ngẩng đầu, hung tợn đi từng bước đến chỗ cậu: “Có can đảm anh nói lại lần nữa xem!”
Diêu Khởi Vân liếc nhìn cô, rồi lập tức rời mắt đi, không tự nhiên nói: “Anh không muốn nói em. Em cũng không nhìn lại bộ dáng mình bây giờ đi.”
Tư Đồ Quyết không thể hiểu nổi, cúi đầu nhìn mình, đang định nói: “Tôi thế nào thì cũng tốt hơn anh.” thì phát hiện ra quần áo màu nhạt của mình bị ướt đang dính sát vào người, các đường cong của cơ thể lộ ra.
Cô ném khăn mặt vào cậu ta: “Lưu manh!”
Diêu Khởi Vân đỏ hết tai, chỉ đáp lại: “Ai để ai lưu manh chứ!”
May là ban đêm tuy trớ trêu, nhưng Tư Đồ Quyết lại không bị bố mẹ bắt được. Nhưng đúng là giấy không bọc được lửa, mấy ngày sau bố cô đi công tác, cô và mẹ, còn có Diêu Khởi Vân nữa, ba người cùng nhau ăn cơm. Vừa ăn, Tiết Thiểu Bình vừa hướng đến Tư Đồ Quyết thình lình hỏi: “Đúng rồi, mẹ nhớ ra một chuyện, có một đồng nghiệp nói với mẹ là hôm qua thấy con và một bạn trai đi cùng nhau rất gần, điều này là không đúng chứ?”
Tư Đồ Quyết thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, vừa ho không ngừng vừa lén nhìn sắc mặt mẹ. Chẳng lẽ khi cô và Liên Tuyền ở cùng nhau bị bạn của mẹ nhìn thấy rồi sao?
Cô không biết mẹ cô rốt cuộc đã biết được mấy phần, nhưng lập tức không sợ hãi, làm ra vẻ kinh ngạc đáp lại: “Đâu ạ? Người ta nhìn nhầm đấy ạ.”
Tiết Thiểu Bình thản nhiên nhìn con gái: “Cô ấy là người đã nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ, sao có thể nhìn nhầm được? Gần đây con tan học càng ngày về càng muộn đấy, thành thật nói với mẹ xem, có phải con có bạn trai rồi không?”
“Con thì có thể có được bạn trai gì chứ ạ, cùng lắm cũng là Ngô Giang đi cùng thôi, con với cậu ấy thân quen quá rồi, lúc nào cũng như vậy, mọi người không phải không biết, thời đại bây giờ cũng không cổ lỗ là nam nữ thụ thụ bất thân nữa rồi mà.”
Tiết Thiểu Bình buông mạnh đũa xuống: “Con còn không nói thật, đồng nghiệp trong bệnh viện đã nhận ra con, chẳng lẽ không nhận ra Ngô Giang? Hơn nữa, mẹ đã hỏi cô Trần, cô ấy nói Ngô Giang nhà họ hôm đó không ra ngoài, còn hỏi mẹ là con dạo này thế nào, sao không thấy đến chơi. Rốt cuộc tối qua con đi cùng ai?”
Tư Đồ Quyết không ngừng kêu khổ, vừa lúc thấy Diêu Khởi Vân đang lặng lẽ ăn cơm với vẻ không để ý. Đúng là hôm qua cô đã cùng Liên Tuyền đi chơi, nhưng tối qua Diêu Khởi Vân cũng phải làm trực nhật, thời gian cậu về cũng xấp xỉ thời gian cô về. Đầu cô loé sang, vội làm một cử chỉ như vẻ nhớ ra: “Đúng rồi, hôm qua ạ, tối qua con và cậu ấy cùng về mà. Tối qua cậu ấy trực nhật, con đợi cậu ấy nên về muộn một chút.”
Lúc này hai mẹ con cùng hướng mắt về Diêu Khởi Vân. Tư Đồ Quyết trong lòng sốt ruột, lén lút đá chân cậu, miệng hỏi: “Anh nói đúng không? Khởi Vân.”
Cô gọi cậu rõ ràng “Khởi Vân” quả thực là lần đầu phá lệ, chẳng những khiến đũa Diêu Khởi Vân đang dừng giữa không trung mà còn làm cho Tiết Thiểu Bình cũng có chút giật mình.
Trước kia Diêu Khởi Vân cũng từng bao che cho cô, có lúc cô làm vỡ bình hoa, hoặc giặt hỏng bộ quần áo của mẹ, chỉ cần đổ lên đầu cậu ta là tránh được sự quở trách. Vì Tư Đồ Quyết là con gái, bị dạy dỗ là chuyện bình thường, nhưng đổi lại là Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Cửu An lại bỏ qua, mà Tiết Thiểu Bình cũng ngại thể diện nên càng không truy cứu. Những lúc đó Diêu Khởi Vân đều không nói gì, thay cô gánh chịu, còn tự chế giễu mình rằng đây cũng coi như vinh dự của một kẻ có thân phận là “người ngoài”. Mà Tư Đồ Quyết cũng không phải người lợi dụng người khác không công, cậu ta giúp cô một chuyện, cô tự sẽ nghĩ cách để trả cậu ta một ân tình, hai người không bao giờ thiếu nợ nhau. Vậy đã coi như sự ăn ý giữa bọn họ cũng có.
Lần này cô mở miệng nói, gọi thân thiết như thế nào thì gọi, nhưng dựa theo tính khí của cô nếu không phải cấp bách cô cương quyết sẽ không như vậy, tâm tư cầu xin lôi kéo thể hiện rõ ra vô cùng. Lúc Diêu Khởi Vân nghe cách xưng hô “thân mật” đó, cánh tay cậu nhất thời nổi da gà, cảm giác lạ lẫm lướt qua trong lòng, nhưng sau giây phút tim đập nhanh ấy lại thấy rùng mình ghê gớm. Cảnh cô và Liên Tuyền đi qua cậu vừa cười vừa nói lại hiện lên trong đầu, dần dần rõ ràng, còn cả ánh mắt lúc nào cũng đề phòng của Tiết Thiểu Bình nữa.
“Khởi Vân, nó ở cùng con sao?” Tiết Thiểu Bình nhìn Diêu Khởi Vân.
Cậu vẫn im lặng như trước.
“Đứa trẻ này, nói gì đi.”
Diêu Khởi Vân khẽ nói: “Xin lỗi, A Quyết.”
[1] Ý của câu này là cuộc sống nhiều khi phải dựa vào người khác để sống, hoặc làm gì cũng phải để ý đến những người khác nữa.
Với cục diện thay đổi này, Tư Đồ Quyết bỗng thấy không thích ứng. Cô giống như một vận động viên leo núi đã được trang bị đầy đủ, chỉ cần vừa nghe tiếng trống là tinh thần hăng hái, lập tức leo núi, nhưng chỉ cần nhanh lên đến đỉnh núi mà tất cả tinh lực và nhiệt huyết ngập tràn vẫn chưa sử dụng đến, thì trong lòng bỗng nảy sinh chán nản. Mà trước sự theo đuổi của Tư Đồ Quyết, Liên Tuyền rõ ràng đang muốn nó tiếp tục, Tư Đồ Quyết vừa đi bước đầu đã đến được bước cuối, nhưng lại không thể không đi tiếp.
Liên Tuyền thích Tư Đồ Quyết, Tư Đồ Quyết thích ở cùng Liên Tuyền. Hai người bọn họ ở cùng nhau giống như thuỷ tinh và minh châu cùng tôn nhau lên, cái đẹp tương xứng không thể nói lên lời. Bọn họ thường cùng nhau trên sân bóng mà mồ hôi như mưa, sau giờ tự học trốn tránh cái nhìn của thày cô và bạn bè mà cùng nhau sánh vai, tại một góc nhà để xe trường học nói cho nhau nghe về cuộc sống và lý tưởng của nhau. Nhà Liên Tuyền và Tư Đồ Quyết cách nhau bốn con phố, nhưng mỗi tối cậu đều đạp xe đi một vòng để tiễn cô về nhà.
Sau này Tư Đồ Quyết cũng nói với Ngô Giang về sự khó chịu này, cô vốn cho rằng Liên Tuyền thật sự phòng thủ kiên cố, không ngờ lại dễ dàng hạ vũ khí đầu hàng như vậy, tất cả đều là thông tin sai lệch của Mĩ Mĩ mới khiến cô hiểu lầm, cậu ta làm gì đến mức “khó trị”, thậm chí còn chưa bằng tên xấu tính Diêu Khởi Vân khiến người ta bó tay không có biện pháp. Ngô Giang không ngừng cười cô “bị coi thường”, người ta còn chưa đổ thì dư vị đau khổ của cô đã xuất hiện rồi.
Lời tuy nói vậy, nhưng có một buổi tối, Tư Đồ Quyết đang ngồi phía sau chiếc xe đạp lắc lư, cảm thấy gió đang thổi váy của cô lên, đúng lúc Liên Tuyền đang kể chuyện vui khiến cô cười không ngừng. Lúc đó là lần đầu tiên cô đưa tay vòng qua eo cậu, cảm thấy bàn tay cậu đang tha thiết nắm bàn tay cô, vì thế chiếc xe bỗng dưng bị loạng choạng. Lúc này Tư Đồ Quyết trong lòng thật sự rất vui, cô đang gần sát cậu, mùi mồ hôi trên người cậu ẩm ướt, lộ ra tinh thần phấn chấn của tuổi thanh niên, tinh khiết và đẹp đẽ như ánh nắng ban mai.
Liên Tuyền muốn tiễn Tư Đồ Quyết về đến tận cửa, nhưng Tư Đồ Quyết không cho phép, mới cách nhà mấy trăm mét đã bảo cậu dừng xe tạm biệt. Vốn là cô đang lén trốn ra ngoài cùng cậu đi hóng gió, sợ bị lộ nên làm sao dám để cậu xuất hiện trước mặt bố mẹ.
Nhưng chính lúc đang chia tay lưu luyến thì mưa bỗng ập đến, gió to, hạt nặng. Liên Tuyền nhanh chóng rời đi, Tư Đồ Quyết bất chấp mưa đi về nhà, đến khi ở dưới cánh cửa sổ phòng Diêu Khởi Vân thì hơn nửa người đã ướt hết, nước thi nhau chảy vào trong người. Cô đang định đẩy cửa sổ chui vào như mọi ngày thì kinh ngạc phát hiện đây là lần đầu tiên cửa sổ bị đóng, đèn trong phòng cũng đã tắt.
Tư Đồ Quyết phát hoảng, gấp gáp như kiến bò trong chảo nóng, không dám lớn tiếng gọi, chỉ đập nhẹ cửa kính, thấp giọng gọi: “Này, này, anh làm cái gì đấy? Mở cửa đi!”
Trong nháy mắt cô mở miệng liền nếm vị mặn của nước mưa, đứng cạnh cửa sổ một lúc, người đã ướt đẫm. Tiếng mưa gió đã lấn át tiếng gọi của cô, cô nghĩ nếu Diêu Khởi Vân không phải đã ngủ rồi thì chính là cậu ta đang cố ý chỉnh đốn mình.
Trong lòng Tư Đồ Quyết thầm hận, trong cơn rùng mình cố kìm hãm không được hắt xì. Lúc này, đèn trong phòng đã sáng, một tiếng soạt, bức rèm được kéo ra, đằng sau tấm kính bị mưa rơi nhoè nước xuất hiện gương mặt xấu xa muôn đời không thay đổi của cậu ta, miệng đang mím chặt.
“Mở cửa!” Tư Đồ Quyết ra hiệu.
Diêu Khởi Vân không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn sự nhếch nhác của cô. Tư Đồ Quyết dám giơ tay lên trời mà thề rằng cô đã nhìn thấy sự khoái chí trong mắt cậu ta. Cái tên biến thái này, bình thường lặng lẽ khoan dung, thì ra đợi đến lúc có cơ hội liền hung hăng trả thù cô.
Cô đợi vài giây, cậu ta vẫn không mở cửa, lửa giận trong lòng cũng lên đến đỉnh. Chỉ tiếc người cùng một mái nhà, không thể không cúi đầu[1], câu nói này ứng với cô hiện tại thực sự quá hợp lý.
Nhưng như thế khiến cho cậu ta chế giễu cũng không phải cách, Tư Đồ Quyết nhìn quanh bốn phía, quyết định tìm một nơi trú mưa trước, sau khi đợi mưa tạnh sẽ tìm cậu ta tính sổ, vừa mới đi được mấy bước cô đã nghe thấy một tiếng kít, cậu ta cuối cùng cũng mở cửa. Cô nhuốt cục tức vào trong, vừa tức vừa vội, cửa sổ bị mưa ướt, lúc cô vừa mới giẫm lên, suýt chút trượt chân, may mà Diêu Khởi Vân nhanh tay đỡ lấy cô, cô mới thuận lợi nhảy vào trong được.
Cô vừa đứng vững, cậu đã dùng lực đẩy cô ra.
Tư Đồ Quyết thoát khỏi khốn cùng, thở dài, vắt nước trên tóc, mở miệng trách mắng: “Anh bị bệnh à, muốn làm chuyện tổn hại cho người khác, bây giờ trong lòng vui rồi chứ?”
Diêu Khởi Vân lạnh lùng nhìn cô: “Mưa to thế, sao lại không đóng cửa được? Hơn nữa, anh vừa ngủ rồi, ai mà rảnh đi quan tâm chuyện ‘bắt chước gà gáy, giả tiếng chó, rồi vào ăn trộm’ của em chứ?”
Tư Đồ Quyết đang muốn mỉa mai lại thì cả mặt bị cậu ta ném một cái khăn mặt khô tới. Cô thuận thế dùng khăn mặt lau khô, lửa giận trong lòng cũng vì hành động này mà tiêu tan không ít. Cậu ta nói cũng đúng, đích xác là do cô tự mình chuốc khổ mà thôi.
Cô lau tóc, đến khi không còn giọt nước nào chảy nữa, lúc chiếc khăn che kín mặt mới ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Diêu Khởi Vân cũng chẳng tỏ vẻ cảm kích, ngồi vào một bên ghế, lạnh lùng cười: “Cảm ơn cái gì, không phải nói ‘có tình thì uống nước cũng no’ sao? Uống nhiều nước mưa rồi, xem ra cũng hợp với tình hình nhỉ. Anh chỉ sợ mình xuất hiện không đúng lúc. Em bây giờ đã “no” chưa?”
“Nói bậy bạ gì đấy!” Tư Đồ Quyết sẵng giọng, sau một lúc mới tiêu hoá được câu nói đó, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, nghe thế nào cũng thấy chối tai. Mỗi ngày đều cùng nhau ra vào, chuyện của cô và Liên Tuyền, Diêu Khởi Vân tuyệt không thể không biết, lẽ nào cậu ta vì chuyện này mới cố ý trấn chỉnh cô sao?
“Tôi không ngăn cản gì anh cả, anh cần phải như vậy sao?” Cô đi quanh người cậu một vòng, vẻ mặt nghi ngờ: “Anh… có phải là đang ghen tị không?”
Diêu Khởi Vân có vẻ hoảng sợ, lập tức dành cho Tư Đồ Quyết một nụ cười mỉa mai nhất từ trước tới giờ: “Tư Đồ Quyết, em đừng có tự mình thấy tốt, không phải khiếu thẩm mỹ của ai cũng đều lập dị như vậy, giống như bộ dạng em như này đứng trên bục giảng cùng với chiếc bảng đen sẽ hoà hợp thành một thể… Em đáng giá sao?”
Đến nhà Tư Đồ đã hơn một năm, Diêu Khởi Vân đã không còn như lúc đầu luôn nhượng bộ Tư Đồ Quyết và thường không biết làm thế nào, bây giờ sau lưng vợ chồng Tư Đồ Cửu An, cậu thường xuyên châm chọc Tư Đồ Quyết, đối đầu gay gắt, nhưng lập tức nói được một câu dài như vậy thì đây là lần đầu, hơn nữa còn chỉ thẳng đến điểm Tư Đồ Quyết để ý nhất. Tư Đồ Quyết ưỡn ngực ngẩng đầu, hung tợn đi từng bước đến chỗ cậu: “Có can đảm anh nói lại lần nữa xem!”
Diêu Khởi Vân liếc nhìn cô, rồi lập tức rời mắt đi, không tự nhiên nói: “Anh không muốn nói em. Em cũng không nhìn lại bộ dáng mình bây giờ đi.”
Tư Đồ Quyết không thể hiểu nổi, cúi đầu nhìn mình, đang định nói: “Tôi thế nào thì cũng tốt hơn anh.” thì phát hiện ra quần áo màu nhạt của mình bị ướt đang dính sát vào người, các đường cong của cơ thể lộ ra.
Cô ném khăn mặt vào cậu ta: “Lưu manh!”
Diêu Khởi Vân đỏ hết tai, chỉ đáp lại: “Ai để ai lưu manh chứ!”
May là ban đêm tuy trớ trêu, nhưng Tư Đồ Quyết lại không bị bố mẹ bắt được. Nhưng đúng là giấy không bọc được lửa, mấy ngày sau bố cô đi công tác, cô và mẹ, còn có Diêu Khởi Vân nữa, ba người cùng nhau ăn cơm. Vừa ăn, Tiết Thiểu Bình vừa hướng đến Tư Đồ Quyết thình lình hỏi: “Đúng rồi, mẹ nhớ ra một chuyện, có một đồng nghiệp nói với mẹ là hôm qua thấy con và một bạn trai đi cùng nhau rất gần, điều này là không đúng chứ?”
Tư Đồ Quyết thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, vừa ho không ngừng vừa lén nhìn sắc mặt mẹ. Chẳng lẽ khi cô và Liên Tuyền ở cùng nhau bị bạn của mẹ nhìn thấy rồi sao?
Cô không biết mẹ cô rốt cuộc đã biết được mấy phần, nhưng lập tức không sợ hãi, làm ra vẻ kinh ngạc đáp lại: “Đâu ạ? Người ta nhìn nhầm đấy ạ.”
Tiết Thiểu Bình thản nhiên nhìn con gái: “Cô ấy là người đã nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ, sao có thể nhìn nhầm được? Gần đây con tan học càng ngày về càng muộn đấy, thành thật nói với mẹ xem, có phải con có bạn trai rồi không?”
“Con thì có thể có được bạn trai gì chứ ạ, cùng lắm cũng là Ngô Giang đi cùng thôi, con với cậu ấy thân quen quá rồi, lúc nào cũng như vậy, mọi người không phải không biết, thời đại bây giờ cũng không cổ lỗ là nam nữ thụ thụ bất thân nữa rồi mà.”
Tiết Thiểu Bình buông mạnh đũa xuống: “Con còn không nói thật, đồng nghiệp trong bệnh viện đã nhận ra con, chẳng lẽ không nhận ra Ngô Giang? Hơn nữa, mẹ đã hỏi cô Trần, cô ấy nói Ngô Giang nhà họ hôm đó không ra ngoài, còn hỏi mẹ là con dạo này thế nào, sao không thấy đến chơi. Rốt cuộc tối qua con đi cùng ai?”
Tư Đồ Quyết không ngừng kêu khổ, vừa lúc thấy Diêu Khởi Vân đang lặng lẽ ăn cơm với vẻ không để ý. Đúng là hôm qua cô đã cùng Liên Tuyền đi chơi, nhưng tối qua Diêu Khởi Vân cũng phải làm trực nhật, thời gian cậu về cũng xấp xỉ thời gian cô về. Đầu cô loé sang, vội làm một cử chỉ như vẻ nhớ ra: “Đúng rồi, hôm qua ạ, tối qua con và cậu ấy cùng về mà. Tối qua cậu ấy trực nhật, con đợi cậu ấy nên về muộn một chút.”
Lúc này hai mẹ con cùng hướng mắt về Diêu Khởi Vân. Tư Đồ Quyết trong lòng sốt ruột, lén lút đá chân cậu, miệng hỏi: “Anh nói đúng không? Khởi Vân.”
Cô gọi cậu rõ ràng “Khởi Vân” quả thực là lần đầu phá lệ, chẳng những khiến đũa Diêu Khởi Vân đang dừng giữa không trung mà còn làm cho Tiết Thiểu Bình cũng có chút giật mình.
Trước kia Diêu Khởi Vân cũng từng bao che cho cô, có lúc cô làm vỡ bình hoa, hoặc giặt hỏng bộ quần áo của mẹ, chỉ cần đổ lên đầu cậu ta là tránh được sự quở trách. Vì Tư Đồ Quyết là con gái, bị dạy dỗ là chuyện bình thường, nhưng đổi lại là Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Cửu An lại bỏ qua, mà Tiết Thiểu Bình cũng ngại thể diện nên càng không truy cứu. Những lúc đó Diêu Khởi Vân đều không nói gì, thay cô gánh chịu, còn tự chế giễu mình rằng đây cũng coi như vinh dự của một kẻ có thân phận là “người ngoài”. Mà Tư Đồ Quyết cũng không phải người lợi dụng người khác không công, cậu ta giúp cô một chuyện, cô tự sẽ nghĩ cách để trả cậu ta một ân tình, hai người không bao giờ thiếu nợ nhau. Vậy đã coi như sự ăn ý giữa bọn họ cũng có.
Lần này cô mở miệng nói, gọi thân thiết như thế nào thì gọi, nhưng dựa theo tính khí của cô nếu không phải cấp bách cô cương quyết sẽ không như vậy, tâm tư cầu xin lôi kéo thể hiện rõ ra vô cùng. Lúc Diêu Khởi Vân nghe cách xưng hô “thân mật” đó, cánh tay cậu nhất thời nổi da gà, cảm giác lạ lẫm lướt qua trong lòng, nhưng sau giây phút tim đập nhanh ấy lại thấy rùng mình ghê gớm. Cảnh cô và Liên Tuyền đi qua cậu vừa cười vừa nói lại hiện lên trong đầu, dần dần rõ ràng, còn cả ánh mắt lúc nào cũng đề phòng của Tiết Thiểu Bình nữa.
“Khởi Vân, nó ở cùng con sao?” Tiết Thiểu Bình nhìn Diêu Khởi Vân.
Cậu vẫn im lặng như trước.
“Đứa trẻ này, nói gì đi.”
Diêu Khởi Vân khẽ nói: “Xin lỗi, A Quyết.”
[1] Ý của câu này là cuộc sống nhiều khi phải dựa vào người khác để sống, hoặc làm gì cũng phải để ý đến những người khác nữa.