-
CHƯƠNG 10: TIẾT HỌC ĐẦU TIÊN
“Nhìn bề ngoài cô Hứa trông còn rất trẻ, có thật sự đúng như lời đồn chính tay cô kiểm nghiệm qua rất nhiều thi thể, phá rất nhiều vụ án lớn không?”
“Câu hỏi thứ ba liên quan đến trình độ chuyên môn của tôi”, Hứa Luật cười cười, “Còn trẻ không có nghĩa là không làm được gì hết, trái lại tôi nghĩ, các bạn ngồi đây nội lực còn hơn tôi rất nhiều”, Hứa Luật chậm rãi cất lời, mọi người bất giác mỉm cười: “Tự tay tôi đã kiểm nghiệm rất nhiều thi thể, ở đây người nào thích con đường này, hãy cứ tiếp tục, tiếp tục đi. Sau đó cũng sẽ được như tôi. Còn chuyện phá được những vụ án lớn, không phải công lao của một mình tôi, mà đó là sự hợp tác của tất cả các bộ phận như pháp y, nhân chứng, vật chứng, các nhân viên cảnh sát hình sự …”
Hứa Luật đứng dựa vào bục giảng, giống như đang tán gẫu nhưng thực chất lại đang giúp cả lớp hiểu rõ phân công công tác trong công việc và sự đoàn kết của tất cả các phòng ban.
“Thưa cô! Tại sao cô lại muốn trở thành một bác sĩ pháp y.”
“Câu hỏi thứ tư liên quan đến điểm xuất phát của tôi.”, Hứa Luật nói, “Để xây dựng một hình tượng hoàn mỹ trong lòng các bạn, lúc này tôi có nên nói lý do là vì chính nghĩa không nhỉ?”
Phía dưới lớp reo hò ầm ĩ: “Pháp luật yêu cầu phải chân thật, mong cô thành thật khai báo!”
Cách thức nói chuyện của Hứa Luật khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái, đã có không ít sinh viên đã có thiện cảm với cô giáo Hứa này rồi.
“Bạn học này đề nghị rất đúng”, Hứa Luật không hề tiết kiệm lời khen, “Thành thật mà nói lý do đó là sự kết hợp giữa giấc mơ và hiện thực cuộc sống. Tôi từ nhỏ vốn đã mong ước trở thành một cảnh sát hình sự, nhưng mẹ tôi không cho. Bà luôn mong tôi trở thành một bác sĩ. Vì vậy, để thuận cả đôi đường tôi chọn làm bác sĩ trong hệ thống cảnh vụ, chính là một bác sĩ pháp y như bây giờ. Nếu không quan tâm đến những vấn đề trên các anh chị cũng có thể nghĩ là vì tôi là người luôn đứng về chính nghĩa.”
Mọi người phá lên cười.
Tiếp theo là một loạt các câu hỏi, không giống như hai câu hỏi trước đó, tất cả các câu sau đều có liên quan đến chuyên ngành pháp y, tuy nhiên vẫn có mấy câu hỏi tò mò, thí dụ như …
“Cô ơi, lần đầu tiên cô đến hiện trường án mạng, tâm trạng thế nào ạ?”
“Cô ấn tượng vụ án nào nhất?”
Cũng có mấy câu hỏi liên quan đến vấn đề chuyên môn như:
“Chết đuối tự nhiên và chết do ngộp nước khác nhau như thế nào ạ? Ngoại trừ những thông tin từ trong sách giáo khoa, còn có những điểm đặc biệt gì nữa không cô?”
Trên giảng đường của Hứa Luật không hề có lối giảng dạy cứng nhắc, giáo viên cầm phấn viết bảng, trò ghi ghi chép chép. Mà trong giờ học của cô giống như đang tán gẫu chuyện trò khiến sinh viên trong lớp cảm thấy rất hứng thú nên giờ nghỉ giải lao giữa giờ ai cũng không nỡ rời lớp, chỉ sợ bỏ qua ‘mấy màn đặc sắc’.
…
Trên một giảng đường khác trong cùng một tầng, cũng là tiết học đầu tiên.
Phòng học rất lớn nhưng chỉ có hơn ba mươi sinh viên tham dự khóa học.
Bình thường tất cả các giảng viên giảng dạy tại trường Đại học Y đều phải có chút danh tiếng, không là giáo sư thì cũng phải từ cấp chuyên gia trở lên, nếu không thì cũng phải có thành tích cực kỳ xuất sắc, ví dụ như từng được lên báo có những chuyên đề nghiên cứu được đánh giá cao hoặc là những nhân vật giống như Hứa Luật vậy.
Môn học ở giảng đường này là “Khóa học phân tích tâm lý và hành vi”, giảng viên Giáo sư Đường Tố,. Những sinh viên đăng ký môn này là do không chen chân nổi vào lớp Hứa Luật nên đành chọn đại một môn học khác. Buổi sáng trước khi lên lớp, Đường Tố nhận được một cuộc điện thoại.
Là Lee gọi đến: “Hôm nay là tiết học đầu tiên, cậu cố gắng giữ chừng mực một chút.”
Đường Tố cảm thấy nực cười, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh giảng dạy chẳng hiểu Lee đang lo lắng chuyện gì nữa.
“Đường à! Cậu đang sắp sửa đối mặt với một đám oắt con chưa trải sự đời không phải là cảnh sát hình sự bách chiến bách thắng, cũng không phải mấy phần tử tội phạm tội ác tày trời”, Lee đương nhiên hiểu tính cách của Đường Tố, “Cậu đừng có vừa gặp mặt đã lột sạch sẽ tâm tư bọn chúng. Bọn chúng là con nít nên cậu cố gắng dùng những thuật ngữ dễ hiểu nhất, bởi không phải người nào cũng đột biến gen như cậu … Nhầm!!! Là thông minh như cậu.”
“Lee!!!!!”, Đường Tố gào thét tên bạn mình qua điện thoại, “Cậu cãi nhau với Amy à?”
“Ohhhh! Ngừng! Stop ngay!”
“Cho dù cậu cố tình che đậy bằng cách cạo râu gội đầu rồi mới gọi cho tớ. Nhưng tớ biết đã hai ngày nay cậu chưa tắm. Trước cậu thề thốt với Amy rằng cai thuốc vậy mà bây giờ lại tái nghiện, hơn nữa còn nghiện nặng hơn nhiều …”
“Đường! Bye!!!”
Đường Tố ổn định lại tâm trạng, nhìn đám sinh viên ngồi rải rác phía dưới: “Chào các bạn!”
Không ít nữ sinh viên khá kích động, vốn tưởng sẽ phải học với một ông thầy già lọm khọm ai ngờ lại là một soái ca.
Thời đại này ngay cả giáo viên cũng trẻ hóa sao???
“Bối cảnh xuất thân, trình độ học vấn, nghề nghiệp, tính cách, tâm lý của một người sẽ vô tình được biểu hiện thông qua những ngôn ngữ và hành vi thường ngày”, Đường Tố trực tiếp đi vào bài giảng, “FBI của Mỹ đã dựa vào đặc điểm này đã thành lập bộ phận B.A.U [Bộ Phận Phân Tích Hành Vi - Behavioral Analysis Unit] nhằm phân tích tâm lý và hành vi tội phạm.”
“Giống trong series phim truyền hình Mỹ [Tâm Lý Tội phạm] sao?”
“Tôi chưa xem phim này”, Đường Tố đáp lời, “Có điều tôi tuyệt đối tin rằng tôi không hề thua mấy người diễn viên trong bộ phim ấy một chút nào!”
Anh rất tự tin, nhưng dĩ nhiên đám sinh viên chẳng ai tin. Trong số những sinh viên đó đã có người từng xem qua bộ phim này đã từng thốt lên rằng ‘bọn họ’ quá mức xuất sắc, rất hoàn mỹ, tuyệt đối không thể tìm thấy trong đời thực.
“Vậy thầy phân tích em thử được không?”, một nam sinh đứng lên khiêu khích thầy giáo trẻ tuổi.
Đường Tố nhìn chằm chằm vào cậu sinh viên: “Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn!”, cậu sinh viên vẻ mặt dương dương tự đắc, cô bạn gái ngồi bên cạnh không khỏi tự hào.
Đường Tố dự tính sẽ nghe lời Lee mà dùng phương pháp giảng dạy ôn hòa nhất. Nhưng bây giờ có một con mồi tìm đến cửa, vậy anh không thể cự tuyệt.
Đường Tố gật đầu: “Tôi rất khen tinh thần dũng cảm của bạn, trước khi bắt đầu phân tích tôi nhắc cậu một câu, tôi là chuyên gia trong lãnh vực phân tích hành vi và tâm lý. Từ ngữ khí nói chuyện, nhịp thở, tần suất chớp mắt, sự chuyển động của lông mày, khóe mắt, gò má, khóe miệng, chân tay, bả vai mà có thể đoán được mọi người đang nói thật hay giả.”
Càng nghe anh nói mọi người càng cảm thấy ông thầy trẻ tuổi này nổ ầm trời.
“Thầy bắt đầu đi!”
“Mau lên thầy ơi! Bọn em tò mò quá!”
Mọi người vốn ngồi đông ngồi tây nay tụ tập lại ở một chỗ, xem màn biểu diễn của Đường Tố và cậu sinh viên kia.
“Được! Vậy chúng ta bắt đầu!”
…
Reng Reng Reng
Tiếng chuông tan học vang lên.
Hứa Luật cất quyển giáo án không phát huy tác dụng vào túi xách, cô kết luận tiết học đầu tiên ngày hôm nay: “Rất vui được biết các bạn! Hãy nhớ kỹ muốn trở thành một bác sĩ pháp y chuyên nghiệp cần phải học được hai chữ ‘Tôn trọng’. Tôn trọng nạn nhân bởi thông qua bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết toàn bộ sự thật. Bài học hôm nay kết thúc. Cám ơn mọi người!”
…
Cũng trong khi ấy, bên lớp Đường Tố cũng tan học. Hai nhóm sinh viên ở cả hai giảng đường hòa nhau trong cùng một thang máy, trong đó có hai người ở cùng ký túc xá.
“Béo! Lớp tâm lý của cậu thế nào? Lớp chúng tớ cực hay, bác sĩ pháp y Hứa siêu đẹp, phương pháp giảng dạy cực kỳ thu hút. Tớ chưa từng học lớp nào đã như vậy.”
“Lớp tớ bên này …”, cậu nam sinh biệt danh Béo vẻ mặt hốt hoảng, “Cũng rất đặc sắc, cực kỳ đặc sắc!”
Last edited: