-
Chương 12-2: Ngày sinh và ngày giỗ (2)
Khi bước vào văn phòng của cục trưởng, cô nhìn thấy c ậu nhỏ nhà mình mặc đồng phục cảnh sát, ngồi ngay ngắn, trông "giống người" (?). Cô đột nhiên nhớ tới lần c ậu nhỏ bị ông ngoại chống gậy đuổi đi vì từ chối đính hôn với mợ nhỏ, cô không khỏi bật cười.
Lâm Duật nhìn cô cười nghi hoặc: "Trong bụng lại nghĩ ra ý xấu gì vậy?"
"Không có, cháu ngoan như vậy." Cô cười đến thành thật.
Lâm Duật khẽ hừ một tiếng: "Cháu mà ngoan?"
"Tìm cháu có việc gì sao?"
"Chúc mừng sinh nhật, nhóc Bạch Dương."
"Cám ơn c ậu nhỏ, cậu có quà gì không đây?" Cô nhảy lên bàn anh, đung đưa chân giống như khi còn nhỏ.
"Cháu muốn gì?"
"Cháu muốn cấp dưới của cậu."
Lâm Duật nhướng mày cười nói: "Nếu như thời cổ đại, cậu cũng không ngại chỉ hôn thẳng, cầm đao bắt cậu ta bái đường."
"Vậy chúng ta cùng nhau chạy nhanh xuyên qua thôi."
"Nhỏ nhẹ thôi," anh thở dài, "Tốt xấu gì cháu cũng là cô gái nhà họ Lâm chúng ta, người khác còn xếp hàng thích cháu, cháu cần gì cứ phải chạy tới đây cho không?"
"Anh ấy khác." Nói đến người mình thích, giọng điệu của Thẩm Tầm xen lẫn ngượng ngùng, trong mắt bắt đầu hiện lên dáng vẻ yêu thương.
Lâm Duật chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô: "Tuấn Tầm này?"
"Dạ?"
"Cậu hỏi cháu một chuyện."
"Cậu cứ hỏi."
"Trải qua lần bắt cóc lần trước, cậu nghĩ cháu có thể ý thức được, tình huống hiện tại cháu gặp phải càng thêm nguy hiểm."
"Vậy thì sao?"
"Cháu có hai lựa chọn: một là về Bắc Kinh, cậu sẽ đảm bảo an toàn cho cháu." Lâm Duật vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "hai là ở lại làm mồi nhử."
Thẩm Tầm lặng lẽ trả lời: "Cháu chọn ở bên Trình Lập."
"Tức là không về Bắc Kinh?"
"Hừ, cháu không về đâu, làm mồi nhử cũng được, gặp nguy hiểm lớn cũng thế, cháu vẫn phải ở bên anh ấy."
"Nếu cậu ta từ chối thì sao?"
"Hôm qua anh ấy đã muốn đuổi cháu đi rồi, nhưng việc này anh ấy nói không tính." Thẩm Tầm ngước mắt lên, ánh mắt hùng hổ dọa người.
Lâm Duật nhìn cô, khẽ thở dài.
Đây mới là bộ mặt thật của Tầm Tầm nhà bọn họ, đại sứ thiên kim nhà họ Thẩm, cháu gái ngoại yêu thương nhất của Lâm lão tướng quân, lớn lên kiêu ngạo ương ngạnh, không ai có thể ngăn được.
"Ở lại thì khả năng cháu có thể "bị thương" đấy," Anh nói một từ hai nghĩa.
Thẩm Tầm khẽ mỉm cười: "C ậu nhỏ, cháu đã mất đi người cháu yêu thương nhất, chú cảm thấy nỗi đau nào có thể so sánh được nữa?"
Lâm Duật ánh mắt chấn động.
"Quả thực quá khứ của Trình Lập cháu không tham dự, cũng không thể đi vào. Cho nên mấy ngày qua cháu vẫn luôn suy nghĩ, cháu có thể làm gì cho anh ấy. Đó có nghĩa là cháu muốn đi cùng anh ấy, đánh nát thế giới thống khổ đã gây ra cho anh ấy và kéo người ra. Cháu không muốn đánh giá hay đoán già đoán non về tình cảm của anh ấy với Diệp Tuyết, cháu chỉ muốn yêu anh ấy theo cách của riêng mình. Cho dù cuối cùng có mất đi, cháu cũng không hối hận."
"Cậu có nên nói cháu đã trưởng thành không, Tầm Tầm?" Lâm Duật cảm động nhìn cô, "Nếu cậu là Trình Lập, chắc giờ đang hắt hơi rồi. Nhìn thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của cháu, sao cậu cảm thấy cậu ta chọc phải rắc rối lớn nhỉ?"
"Không sai, đúng là đừng đằng sát khí, mài dao soàn soạt, hãm hại lừa gạt, dùng bất cứ thủ đoạn nào." Thẩm Tầm cười ngọt ngào, "Cậu, cháu rất thích mấy chiêu trò mà chú dùng để tán gái năm đó."
Hôm nay sinh nhật, cũng vừa khéo diễn trò hay.
Buổi tối lúc Trình Lập trở lại văn phòng, đèn trong văn phòng vẫn sáng. Anh đẩy cửa vào, thấy Giang Bắc và những người khác vẫn ở đó.
"Anh Ba, anh về rồi sao?" Giang Bắc đứng lên nghênh đón, trong tay còn cầm một lon bia.
"Ừ." Anh đáp nhẹ và liếc nhìn xung quanh.
Trên bàn còn sót lại một mẩu bánh ngọt nhỏ, trên đ ĩa giấy còn hai cây nến số bị đổ, mấy lon bia còn chưa được dọn sạch, sau một hồi náo nhiệt là một cảnh hỗn độn.
"Sinh nhật ai vậy?" Anh hỏi mà trong lòng đột nhiên chấn động.
Con số trên cây nến đã cho anh biết câu trả lời.
"Ăn sinh nhật chị Tầm." Quý Kha nói, xác nhận suy đoán của mình.
Giang Bắc nhịn không được nói: "Anh Ba, vừa rồi em nhìn thấy Thẩm Tầm đi ra sân thượng, giống như có chút phiền muộn, em nghĩ tối nay cô ấy ăn mừng với bọn em cũng là miễn cưỡng cười vui, dù sao... anh cũng không ở đây."
Trình Lập không nói lời nào, ngay sau đó bóng dáng cao lớn đã biến mất ngoài cửa.
Trên sân thượng rộng thênh thang, có một bóng người nhỏ bé ôm bả vai, chôn đầu ở gối, thành một bức tượng cô độc.
Trình Lập chậm rãi đi tới, bước chân rất nhẹ, bởi vì anh không biết mở miệng thế nào, lại sợ quấy rầy cô.
Cuối cùng anh vẫn kinh động đến cô, Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt sũng, chóp mũi hơi ửng đỏ.
Dưới ánh trăng sáng, cô là một tiểu hồ tiên rơi xuống nhân gian, yêu phàm nhân nhưng không được đáp lại, nằm ở nơi đó cụp mi mắt, tràn đầy bi thương.
Anh đột nhiên cảm thấy trong ngực chua xót.
"Anh về rồi? Vừa rồi bọn họ nói đùa, gọi em là chị dâu," cô cúi đầu, giọng nói mềm mại, "Em biết trong lòng anh người vợ mà anh chọn không phải em, nhưng em nghe được vẫn thấy rất vui."
"Hôm nay em đợi anh cả ngày, trùng hợp làm sao, không ngờ ngày mất của cô ấy lại là sinh nhật em. Nhưng chắc em cũng không thể tính là thế thân nhỉ. Em vừa ngồi ở đây gió thổi lạnh, lại nghĩ, em quen anh còn chưa đến 1 tháng, nói ở bên nhau, thật ra toàn là em chơi xấu làm nũng, lì lợm la li3m."
"Cho nên?" Giọng anh khàn khàn.
"Em không biết." Cô ngước nhìn anh, ánh mắt đầy bối rối và đau khổ.
"Em không biết cái gì?" Anh thì thầm, đôi mắt sắc bén dán chặt vào cô. Anh khó chịu vô cớ trước sự mê loạn và chần chừ của cô.
Cô là kiểu người không đâm vào tường không chịu quay đầu đâu? Ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy anh đâu? Không phải hôm qua vừa thốt lời thề son sắt, nói không đi đâu cả, chỉ muốn theo anh sao?
Cô lại cúi đầu, như không nghe thấy câu hỏi của anh.
"Anh cứ coi như em chưa từng tới đây, chắc là cũng không khó..." Cô lầm bầm như đang tự nói với chính mình.
Anh nghẹn thở, trong lòng đột nhiên cảm thấy một tia sợ hãi. Anh cúi xuống, nâng mặt cô lên: "Em đang nói cái gì vậy?"
Cô mỉm cười với anh, nồng nặc mùi rượu.
"Thậm chí... Ngay cả Hứa Trạch Ninh còn biết đặt bánh cho em, nhưng anh quên em không còn một mảnh, em ghét anh..." Thẩm Tầm đã say, cô lắp bắp lên án, đôi mắt mờ sương không có tiêu điểm, như thể đang nhìn vào anh, lại như không nhìn vào anh.
"Anh Ba..." Cô gọi anh, thanh âm mềm mại, "Không yêu có phải cũng tốt không nhỉ? Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ..."
"Nhưng mà em buồn lắm. Lúc em nghĩ đến từ bỏ," cô mím môi, ôm ngực, nước mắt lưng tròng, "Nơi này đau muốn chết..."
Trình Lập nhìn cô, cảm thấy cổ họng thắt lại, trái tim anh dường như bị nắm chặt.
Thẩm Tầm dựa vào lan can lảo đảo đứng lên, sau lưng là ánh đèn của mọi nhà. Trình Lập giật mình, kéo cô vào lòng, bảo vệ cô thật chặt.
"Nói đi, nếu như hôm nay em ngã từ đây xuống, anh có buồn không?" Cô ghé trên ngực anh khẽ lẩm bẩm.
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì em là ngốc mà chết, không đáng."
"..."
Trình Lập chạm vào cánh tay mát lạnh của cô, nhíu mày: "Anh đưa em về."
Anh không một lời giải thích, bế cô lên sải bước xuống lầu. Thẩm Tầm hai tay ôm cổ anh giống như mèo con lười biếng, nhẹ nhàng hôn sườn mặt anh, hết lần này đến lần khác, giống như hôn bao nhiêu cũng không đủ, thậm chí còn làm càn vươn đầu lưỡi nhỏ đánh lén lỗ tai của anh.
"Em không sợ bị nhìn thấy sao?" Hô hấp của anh không ổn định, lỗ tai đỏ bừng, "Em còn làm loạn anh ném em xuống đất."
"Anh sẽ không đâu." Vừa nói, cô vừa ôm chặt lấy anh, có chút lo lắng.
Anh không khỏi thở dài. Đúng là đứa trẻ.
Mới có mấy chục bước, cô trong vòng tay anh lúc lắc theo từng bước chân anh, lồ ng ngực rộng lớn của anh tựa như chiếc nôi khi còn bé, thoải mái mà an toàn.
"Anh Ba." Giọng mũi của cô mềm mại.
"Ừm?"
"Ước gì cầu thang này không có điểm cuối."
"Đó là phim kinh dị."
Cô cười khúc khích: "Đáng ghét, sao anh không lãng mạn chút nào vậy?"
"Chúc mừng, em cuối cùng cũng nhận rõ hiện thực."
"Cậ u nhỏ hôm nay cũng bảo em đi."
"Anh ấy nói đúng." Trong bóng tối nơi góc cầu thang, giọng nói của anh bình tĩnh đến gần như vô tâm, "Đi đi, em không thuộc về nơi này."
Trình Lập không nghe thấy lời đáp lại, nghĩ rằng cô đã ngủ.
Lâm Duật nhìn cô cười nghi hoặc: "Trong bụng lại nghĩ ra ý xấu gì vậy?"
"Không có, cháu ngoan như vậy." Cô cười đến thành thật.
Lâm Duật khẽ hừ một tiếng: "Cháu mà ngoan?"
"Tìm cháu có việc gì sao?"
"Chúc mừng sinh nhật, nhóc Bạch Dương."
"Cám ơn c ậu nhỏ, cậu có quà gì không đây?" Cô nhảy lên bàn anh, đung đưa chân giống như khi còn nhỏ.
"Cháu muốn gì?"
"Cháu muốn cấp dưới của cậu."
Lâm Duật nhướng mày cười nói: "Nếu như thời cổ đại, cậu cũng không ngại chỉ hôn thẳng, cầm đao bắt cậu ta bái đường."
"Vậy chúng ta cùng nhau chạy nhanh xuyên qua thôi."
"Nhỏ nhẹ thôi," anh thở dài, "Tốt xấu gì cháu cũng là cô gái nhà họ Lâm chúng ta, người khác còn xếp hàng thích cháu, cháu cần gì cứ phải chạy tới đây cho không?"
"Anh ấy khác." Nói đến người mình thích, giọng điệu của Thẩm Tầm xen lẫn ngượng ngùng, trong mắt bắt đầu hiện lên dáng vẻ yêu thương.
Lâm Duật chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô: "Tuấn Tầm này?"
"Dạ?"
"Cậu hỏi cháu một chuyện."
"Cậu cứ hỏi."
"Trải qua lần bắt cóc lần trước, cậu nghĩ cháu có thể ý thức được, tình huống hiện tại cháu gặp phải càng thêm nguy hiểm."
"Vậy thì sao?"
"Cháu có hai lựa chọn: một là về Bắc Kinh, cậu sẽ đảm bảo an toàn cho cháu." Lâm Duật vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "hai là ở lại làm mồi nhử."
Thẩm Tầm lặng lẽ trả lời: "Cháu chọn ở bên Trình Lập."
"Tức là không về Bắc Kinh?"
"Hừ, cháu không về đâu, làm mồi nhử cũng được, gặp nguy hiểm lớn cũng thế, cháu vẫn phải ở bên anh ấy."
"Nếu cậu ta từ chối thì sao?"
"Hôm qua anh ấy đã muốn đuổi cháu đi rồi, nhưng việc này anh ấy nói không tính." Thẩm Tầm ngước mắt lên, ánh mắt hùng hổ dọa người.
Lâm Duật nhìn cô, khẽ thở dài.
Đây mới là bộ mặt thật của Tầm Tầm nhà bọn họ, đại sứ thiên kim nhà họ Thẩm, cháu gái ngoại yêu thương nhất của Lâm lão tướng quân, lớn lên kiêu ngạo ương ngạnh, không ai có thể ngăn được.
"Ở lại thì khả năng cháu có thể "bị thương" đấy," Anh nói một từ hai nghĩa.
Thẩm Tầm khẽ mỉm cười: "C ậu nhỏ, cháu đã mất đi người cháu yêu thương nhất, chú cảm thấy nỗi đau nào có thể so sánh được nữa?"
Lâm Duật ánh mắt chấn động.
"Quả thực quá khứ của Trình Lập cháu không tham dự, cũng không thể đi vào. Cho nên mấy ngày qua cháu vẫn luôn suy nghĩ, cháu có thể làm gì cho anh ấy. Đó có nghĩa là cháu muốn đi cùng anh ấy, đánh nát thế giới thống khổ đã gây ra cho anh ấy và kéo người ra. Cháu không muốn đánh giá hay đoán già đoán non về tình cảm của anh ấy với Diệp Tuyết, cháu chỉ muốn yêu anh ấy theo cách của riêng mình. Cho dù cuối cùng có mất đi, cháu cũng không hối hận."
"Cậu có nên nói cháu đã trưởng thành không, Tầm Tầm?" Lâm Duật cảm động nhìn cô, "Nếu cậu là Trình Lập, chắc giờ đang hắt hơi rồi. Nhìn thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của cháu, sao cậu cảm thấy cậu ta chọc phải rắc rối lớn nhỉ?"
"Không sai, đúng là đừng đằng sát khí, mài dao soàn soạt, hãm hại lừa gạt, dùng bất cứ thủ đoạn nào." Thẩm Tầm cười ngọt ngào, "Cậu, cháu rất thích mấy chiêu trò mà chú dùng để tán gái năm đó."
Hôm nay sinh nhật, cũng vừa khéo diễn trò hay.
Buổi tối lúc Trình Lập trở lại văn phòng, đèn trong văn phòng vẫn sáng. Anh đẩy cửa vào, thấy Giang Bắc và những người khác vẫn ở đó.
"Anh Ba, anh về rồi sao?" Giang Bắc đứng lên nghênh đón, trong tay còn cầm một lon bia.
"Ừ." Anh đáp nhẹ và liếc nhìn xung quanh.
Trên bàn còn sót lại một mẩu bánh ngọt nhỏ, trên đ ĩa giấy còn hai cây nến số bị đổ, mấy lon bia còn chưa được dọn sạch, sau một hồi náo nhiệt là một cảnh hỗn độn.
"Sinh nhật ai vậy?" Anh hỏi mà trong lòng đột nhiên chấn động.
Con số trên cây nến đã cho anh biết câu trả lời.
"Ăn sinh nhật chị Tầm." Quý Kha nói, xác nhận suy đoán của mình.
Giang Bắc nhịn không được nói: "Anh Ba, vừa rồi em nhìn thấy Thẩm Tầm đi ra sân thượng, giống như có chút phiền muộn, em nghĩ tối nay cô ấy ăn mừng với bọn em cũng là miễn cưỡng cười vui, dù sao... anh cũng không ở đây."
Trình Lập không nói lời nào, ngay sau đó bóng dáng cao lớn đã biến mất ngoài cửa.
Trên sân thượng rộng thênh thang, có một bóng người nhỏ bé ôm bả vai, chôn đầu ở gối, thành một bức tượng cô độc.
Trình Lập chậm rãi đi tới, bước chân rất nhẹ, bởi vì anh không biết mở miệng thế nào, lại sợ quấy rầy cô.
Cuối cùng anh vẫn kinh động đến cô, Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt sũng, chóp mũi hơi ửng đỏ.
Dưới ánh trăng sáng, cô là một tiểu hồ tiên rơi xuống nhân gian, yêu phàm nhân nhưng không được đáp lại, nằm ở nơi đó cụp mi mắt, tràn đầy bi thương.
Anh đột nhiên cảm thấy trong ngực chua xót.
"Anh về rồi? Vừa rồi bọn họ nói đùa, gọi em là chị dâu," cô cúi đầu, giọng nói mềm mại, "Em biết trong lòng anh người vợ mà anh chọn không phải em, nhưng em nghe được vẫn thấy rất vui."
"Hôm nay em đợi anh cả ngày, trùng hợp làm sao, không ngờ ngày mất của cô ấy lại là sinh nhật em. Nhưng chắc em cũng không thể tính là thế thân nhỉ. Em vừa ngồi ở đây gió thổi lạnh, lại nghĩ, em quen anh còn chưa đến 1 tháng, nói ở bên nhau, thật ra toàn là em chơi xấu làm nũng, lì lợm la li3m."
"Cho nên?" Giọng anh khàn khàn.
"Em không biết." Cô ngước nhìn anh, ánh mắt đầy bối rối và đau khổ.
"Em không biết cái gì?" Anh thì thầm, đôi mắt sắc bén dán chặt vào cô. Anh khó chịu vô cớ trước sự mê loạn và chần chừ của cô.
Cô là kiểu người không đâm vào tường không chịu quay đầu đâu? Ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy anh đâu? Không phải hôm qua vừa thốt lời thề son sắt, nói không đi đâu cả, chỉ muốn theo anh sao?
Cô lại cúi đầu, như không nghe thấy câu hỏi của anh.
"Anh cứ coi như em chưa từng tới đây, chắc là cũng không khó..." Cô lầm bầm như đang tự nói với chính mình.
Anh nghẹn thở, trong lòng đột nhiên cảm thấy một tia sợ hãi. Anh cúi xuống, nâng mặt cô lên: "Em đang nói cái gì vậy?"
Cô mỉm cười với anh, nồng nặc mùi rượu.
"Thậm chí... Ngay cả Hứa Trạch Ninh còn biết đặt bánh cho em, nhưng anh quên em không còn một mảnh, em ghét anh..." Thẩm Tầm đã say, cô lắp bắp lên án, đôi mắt mờ sương không có tiêu điểm, như thể đang nhìn vào anh, lại như không nhìn vào anh.
"Anh Ba..." Cô gọi anh, thanh âm mềm mại, "Không yêu có phải cũng tốt không nhỉ? Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ..."
"Nhưng mà em buồn lắm. Lúc em nghĩ đến từ bỏ," cô mím môi, ôm ngực, nước mắt lưng tròng, "Nơi này đau muốn chết..."
Trình Lập nhìn cô, cảm thấy cổ họng thắt lại, trái tim anh dường như bị nắm chặt.
Thẩm Tầm dựa vào lan can lảo đảo đứng lên, sau lưng là ánh đèn của mọi nhà. Trình Lập giật mình, kéo cô vào lòng, bảo vệ cô thật chặt.
"Nói đi, nếu như hôm nay em ngã từ đây xuống, anh có buồn không?" Cô ghé trên ngực anh khẽ lẩm bẩm.
"Không đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì em là ngốc mà chết, không đáng."
"..."
Trình Lập chạm vào cánh tay mát lạnh của cô, nhíu mày: "Anh đưa em về."
Anh không một lời giải thích, bế cô lên sải bước xuống lầu. Thẩm Tầm hai tay ôm cổ anh giống như mèo con lười biếng, nhẹ nhàng hôn sườn mặt anh, hết lần này đến lần khác, giống như hôn bao nhiêu cũng không đủ, thậm chí còn làm càn vươn đầu lưỡi nhỏ đánh lén lỗ tai của anh.
"Em không sợ bị nhìn thấy sao?" Hô hấp của anh không ổn định, lỗ tai đỏ bừng, "Em còn làm loạn anh ném em xuống đất."
"Anh sẽ không đâu." Vừa nói, cô vừa ôm chặt lấy anh, có chút lo lắng.
Anh không khỏi thở dài. Đúng là đứa trẻ.
Mới có mấy chục bước, cô trong vòng tay anh lúc lắc theo từng bước chân anh, lồ ng ngực rộng lớn của anh tựa như chiếc nôi khi còn bé, thoải mái mà an toàn.
"Anh Ba." Giọng mũi của cô mềm mại.
"Ừm?"
"Ước gì cầu thang này không có điểm cuối."
"Đó là phim kinh dị."
Cô cười khúc khích: "Đáng ghét, sao anh không lãng mạn chút nào vậy?"
"Chúc mừng, em cuối cùng cũng nhận rõ hiện thực."
"Cậ u nhỏ hôm nay cũng bảo em đi."
"Anh ấy nói đúng." Trong bóng tối nơi góc cầu thang, giọng nói của anh bình tĩnh đến gần như vô tâm, "Đi đi, em không thuộc về nơi này."
Trình Lập không nghe thấy lời đáp lại, nghĩ rằng cô đã ngủ.
Bình luận facebook