Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Anh chính là đại lưu manh
Đông Quân đến trường đón Tử Yên. Anh như cũ đậu xe ở một chỗ gần trường, rồi chậm rãi đi đến trước cổng trường đợi cô.
Nhiều người qua lại nhìn thấy anh vẫn trầm trồ bàn tán, nhưng cũng không còn thấy lạ nữa rồi. Hầu như ai cũng biết anh chính là bạn trai của hoa khôi khoa Báo chí và Truyền thông Hạ Tử Yên. Chỉ là không biết thân thế thật sự của anh, vì tư liệu của anh hầu như không tìm thấy trên mạng. Người ta chỉ biết Lục gia có người con trai rất tài giỏi và đẹp trai, chứ không mấy người biết mặt của anh.
Tử Yên hôm nay chỉ đi có một mình, vì Bội Sam còn bận chút việc. Vừa nhìn thấy anh, cô vô cùng bất ngờ.
- Không phải anh đang đi ăn cùng với ba mẹ và thầy anh sao? – Cô hỏi.
- Ừ đang ăn nhưng nhớ ra phải đi đón con thỏ nhỏ nhà anh nữa! – Anh véo má cô đầy cưng chiều.
Sau đó liền nắm tay cô dẫn đi. Anh không đưa cô về nhà cô, mà trực tiếp đưa về nhà anh. Cô cũng không có ý kiến gì, vì đây cũng không phải lần đầu. Từ sau khi hai người chính thức tiến một bước, anh vẫn hay đưa cô về đó để có không gian riêng tư. Đến khi bị anh trêu đùa đến không đi nổi nữa, anh mới đưa cô về lại căn hộ nhỏ của cô.
Trước khi về, cô còn bảo anh ghé chợ để mua ít thức ăn về nấu. Cô thích cảm giác được nấu ăn cho người mình thương, sau đó cả hai sẽ vui vẻ cùng nhau ăn uống trò chuyện.
Hai người cuối cùng cũng về đến nhà anh. Tử Yên vẫn thấy chỉ có một mình anh mà ở trong căn biệt thự lớn thế này đúng là quá phô trương và lãng phí. Nơi này không rộng bằng biệt phủ Lục gia, nhưng về độ hoành tráng cũng không thua kém gì. Biệt thự có bốn tầng, hồ bơi, sân thượng có đủ, còn có thêm một khuôn viên rộng, và tất nhiên là không thể thiếu một khu vực đậu đầy siêu xe của anh.
Hằng ngày cũng sẽ có người giúp việc theo giờ đến làm, đến chiều tầm hơn năm giờ thì ra về. Hôm nay Tử Yên và Đông Quân về đến thì dì giúp việc cũng đã đi khỏi.
Trong lúc Tử Yên nấu ăn thì Đông Quân ở một bên lăng xăng phụ giúp. Anh bây giờ có thể làm một số việc như rửa rau, thái rau giúp cô khá chuyên nghiệp, không còn vụng về lóng ngóng như trước.
Hôm nay Tử Yên nấu một nồi lẩu thơm ngon. Cả hai ăn không ít, bụng Tử Yên đã tròn hẳn lên.
Đột nhiên, Đông Quân nhắc đến chuyện Nhược Vy, với thái độ thành khẩn khai báo.
- Yên Yên, anh có chuyện muốn báo cáo.
Tử Yên bật cười với sự nghiêm túc của anh. Cô nhẹ nhàng đáp.
- Anh nói đi!
- Thầy Đổng vừa rồi lên tiếng nhờ anh sắp xếp cho Đổng Nhược Vy công việc ở Lục thị. Nhưng anh cũng chưa hề nói rõ, anh sẽ sắp xếp cho cô ta ở đâu. Dù sao Lục thị cũng có rất nhiều chi nhánh lớn nhỏ.
Tử Yên bình tĩnh nghe anh nói, trầm tư một lát rồi nói.
- Không cần, anh cứ sắp xếp cho cô ta một vị trí ở chỗ anh đi. Dù sao đi nữa, cũng là thầy của anh, lại là bạn bè của hai bác Lục, em không muốn mọi người khó xử. Hơn nữa, nếu cô ta đã có ý với anh, thì dù cho không được sắp xếp làm chung một chỗ với anh, cô ta cũng sẽ tìm cách khác để tiếp cận thôi.
Tử Yên đương nhiên hiểu mưu đồ của Nhược Vy. Nhưng cô cũng không phải người không hiểu chuyện đến thế. Cô biết Đông Quân sẽ vì cô mà sắp xếp ổn thỏa, không khiến cô bận lòng. Nhưng như vậy, anh sẽ bị kẹp vào thế khó xử.
Cô tin vào Đông Quân, cho dù có mười Đổng Nhược Vy xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không mảy may động lòng. Nếu như có thể, thì e là ba năm ở nước ngoài, tình cảm của anh đã sớm đặt lên người cô ta chứ không phải chỉ chung tình với cô. Quan trọng là, cô ta đã ở trong tối, cô và Đông Quân ở ngoài sáng. Chi bằng để cô ta ở bên cạnh, chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thuận tiện có thể quan sát xem cô ta muốn làm gì.
Đông Quân nghe Tử Yên nói, không mấy bất ngờ, anh đã phần nào đoán được cô sẽ không làm ầm ĩ lên bắt anh phải tránh xa Nhược Vy đó. Anh biết cô gái nhỏ của anh vô cùng thấu tình đạt lý.
- Con thỏ nhỏ nhà anh thật hiểu chuyện. Chẳng trách lại khiến anh mê mẩn như vậy. – Anh nhìn cô dịu dàng nói.
- Đừng… đừng có nịnh nọt em. Nói như vậy không có nghĩa là em không để tâm đâu. Em sẽ cử người giám sát anh đấy! – Cô hù dọa.
- Thế lực em lớn như vậy sao? Mới đây mà có thể mua chuộc người bên cạnh anh rồi à? – Anh cong môi mỉm cười, con thỏ nhỏ này ngày càng ra dáng nữ chủ nhân rồi.
Tử Yên hất mặt ra vẻ kiêu ngạo. Quả thật xung quanh anh có rất nhiều tai mắt của cô đó. Trước tiên là trợ lý Tần Sâm, anh ta thời gian này vô cùng thân thiết với cô nha. Đơn giản là vì, cô lấy lòng người ra đối đãi, giúp đỡ anh ta theo đuổi bạn gái, lại còn trước mặt Đông Quân nói không ít điều tốt về anh ta. Mà thật ra, đối với chuyện cô và Đông Quân, anh ta cũng nhọc công không ít, cho nên cô cho rằng mình vẫn nên đối tốt với anh ta, sẵn là sau này sẽ có chỗ dùng ha ha.
Còn nữa nha, sau này Lạc Bội Sam sẽ đến Lục thị làm việc, cô còn sợ không quản được anh sao chứ. Có người “em chồng” đắc lực như vậy, ong bướm gì đó đừng hòng có cơ hội đến gần anh. Cho nên là, thế lực của cô hiện tại không hề nhỏ nha.
Đông Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của Tử Yên, môi mỏng nhếch lên. Những suy nghĩ đơn giản ngây ngô của cô có thể qua mắt được anh sao chứ. Chỉ là để cô thỏa mãn vui vẻ, anh mới không nói gì, cứ coi như cô thật sự lợi hại.
Ăn tối xong, Đông Quân bảo Tử Yên ra ngoài phòng khách ngồi xem ti vi một chút để tiêu cơm, còn mình thì chịu trách nhiệm rửa chén.
Đột nhiên điện thoại anh đang để trên bàn thông báo có tin nhắn tới. Nghĩ là tin nhắn công việc, anh lau tay một chút rồi mở điện thoại lên xem. Không ngờ là tin nhắn của Bội Sam, bảo rằng ngày mai được nghỉ tiết cho nên đã về nhà, tối nay coi như giao người cho anh. Anh cười một cái rồi cất điện thoại về chỗ cũ.
Rửa chén xong, anh tiến đến chỗ sofa cô đang ngồi, không nói không rằng mà bế xốc cô lên, một đường đi thẳng lên lầu.
- Anh… anh làm gì vậy, thả em xuống… - Bị anh hành động bất ngờ, cô vội giẫy giụa.
- Người em toàn mùi lẩu bám, đi tắm thôi!
- Em… em có thể tự đi được…
- Em chắc chứ, vậy anh buông tay nhé?
Đông Quân hù dọa Tử Yên. Anh đang đứng ở giữa cầu thang, nếu mà đột nhiên buông tay thì chắc chắn cô sẽ ngã rất thê thảm.
Tử Yên quan sát tình hình hiện tại, biết là anh đang cố tình trêu ghẹo cô vì biết rằng ở vị trí này nếu anh không ôm cô nữa, cô sẽ ngã. Cô trừng mắt với anh một cái, rồi mắng.
- Xấu xa, anh biết rõ trong tình huống này em không thể để anh buông tay!
Anh cười ha ha không đáp, cứ thế bế cô lên.
Đến phòng, anh đặt cô xuống để “dễ bề hành sự”. Dễ bề hành sự ở đây là cởi quần áo để đi tắm. Cô chưa kịp định thần, đã bị anh nhanh tay cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại đồ lót.
Nhận thức được mình đang bị anh lợi dụng chiếm tiện nghi, cô phản kháng lùi lại.
- Anh đang làm gì vậy?
- Anh đang giúp em thôi. Đằng nào khi vào tắm em chẳng cởi hết quần áo. Nào còn đồ lót, có cần anh cởi luôn không?
- Em có thể tự làm được! Anh đúng là… càng lúc càng xấu xa!
Cô vừa nói vừa xấu hổ đi nhanh vào phòng tắm. Cô không muốn cởi hết trước mặt anh đâu. Cô đang định đóng cửa phòng tắm lại, ai ngờ anh đã nhanh tay chặn cửa, rồi vô cùng tự nhiên bước vào phòng tắm cùng cô. Trên người anh từ lúc nào đã không còn mảnh vải.
- Anh… đi ra ngoài, em… em tắm trước… - Tử Yên không dám nhìn thẳng anh, dời tầm mắt sang nơi khác la lên.
- Đẳng nào cũng tắm, chi bằng… chúng ta tắm chung! – Vẻ mặt anh hết sức bình thản.
Chưa kịp để cô lên tiếng phản kháng, anh đã nhanh chóng kéo cô lại gần sát mình. Lồng ngực anh và nơi mềm mại của cô chỉ cách nhau qua lớp áo lót mỏng manh. Nhưng mà chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến anh thấy nóng bức khắp người.
Anh luồn tay ra sau lưng, cởi bỏ chiếc áo nhỏ của cô, vòng một căng tròn phô bày trước mắt anh làm anh dấy lên tia dục vọng.
Tử Yên vô cùng ngượng ngùng chống đỡ, nhưng sức lực của cô nhỏ nhoi nào có suy chuyển được anh. Cô cũng biết ở phương diện này, anh tuyệt đối không nhân nhượng, đành phó mặc cho anh. Gương mặt phiếm hồng nép vào lòng anh.
Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai đang ửng đỏ vì xấu hổ của cô, rồi di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô mà cắn mút làm cô kêu la oai oái.
- Anh… đừng… đừng cắn… để lại dấu thì làm sao, lát nữa em còn về nhà…
- Bội Sam bảo với anh đã về nhà ba mẹ, tối nay e là em không thể về lại nhà bên đó đâu! – Anh vừa hôn cô vừa nói.
Anh không nhiều lời nữa, cứ thế hôn khắp nơi trên người cô, bàn tay cũng không ngừng xoa nắn châm lửa. Mỗi nơi anh chạm vào khiến da thịt cô run lên bần bật, cả người bỗng chốc như phát hỏa.
Nhìn dáng vẻ kích tình của cô, anh cũng không chịu nổi nữa, nhanh chóng đặt cô ngồi lên thành bồn tắm, một đường cởi phăng miếng vải che đậy nơi kín đáo của cô. Thanh âm của anh càng lúc càng khàn đặc.
- Bảo bối, em thật mê người!
Đáp lại anh, là những tiếng kêu kiều mị của cô.
Hơn một tiếng sau, màn “tắm uyên ương” kia mới xong. Tử Yên mềm oặt nằm gọn trong lòng anh, mặc cho anh lau người cho cô, rồi bế cô ra ngoài.
Anh cẩn thận đặt cô lên giường, rồi nằm đè lên người cô, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô. Cô tức giận, dùng chút sức lực yếu ớt của mình mà đấm vào ngực anh, còn không ngừng mắng.
- Á lưu manh, đại lưu manh… Anh mau tránh ra cho em!
Thì ra là anh bảo, vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, bây giờ đến lúc ăn món chính. Tử Yên khóc ròng, chỉ mới khai vị thôi mà cô đã thảm hại thế này rồi, còn món chính nữa sao? Quá đáng, anh đúng là ức hiếp cô quá đáng mà!
- Bảo bối, sao lại mắng anh, lúc nãy không phải em cũng rất phối hợp sao… - Đông Quân nở nụ cười tà mị nhìn Tử Yên.
- Á xấu xa… anh đừng nói… không được nói… - Tử Yên vô cùng ngượng ngùng vì mấy lời nhăng cuội này của anh.
Cô còn định tiếp tục kêu la mắng chửi thì anh đã dùng môi mình chặn miệng cô lại. Chiêu này lúc nào cũng có tác dụng, có thể khiến cô lập tức không nói gì nữa, vì hơi sức của cô bận để thở lấy thở để rồi.
Cô còn phản kháng được lúc đầu, sau đó bị con sói như anh làm đầu óc mụ mị, không còn chút lý trí. Kết cục cô vô thức phối hợp theo anh, cùng anh lạc vào chốn thần tiên mơ mộng, miệng nhỏ không ngừng ngâm nga theo từng nhịp chuyển động của anh.
Sau đó cô không còn chút sức lực, mơ màng mà thiếp đi, nhưng người bên trên dường như vẫn còn thừa sức lực, cứ thế mà càn quấy. Qua một lúc lâu, anh mới gầm nhẹ một cái thõa mãn, vệ sinh sạch sẽ cho cả hai, rồi sau đó nở nụ cười mãn nguyện ôm lấy thế giới vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Nhiều người qua lại nhìn thấy anh vẫn trầm trồ bàn tán, nhưng cũng không còn thấy lạ nữa rồi. Hầu như ai cũng biết anh chính là bạn trai của hoa khôi khoa Báo chí và Truyền thông Hạ Tử Yên. Chỉ là không biết thân thế thật sự của anh, vì tư liệu của anh hầu như không tìm thấy trên mạng. Người ta chỉ biết Lục gia có người con trai rất tài giỏi và đẹp trai, chứ không mấy người biết mặt của anh.
Tử Yên hôm nay chỉ đi có một mình, vì Bội Sam còn bận chút việc. Vừa nhìn thấy anh, cô vô cùng bất ngờ.
- Không phải anh đang đi ăn cùng với ba mẹ và thầy anh sao? – Cô hỏi.
- Ừ đang ăn nhưng nhớ ra phải đi đón con thỏ nhỏ nhà anh nữa! – Anh véo má cô đầy cưng chiều.
Sau đó liền nắm tay cô dẫn đi. Anh không đưa cô về nhà cô, mà trực tiếp đưa về nhà anh. Cô cũng không có ý kiến gì, vì đây cũng không phải lần đầu. Từ sau khi hai người chính thức tiến một bước, anh vẫn hay đưa cô về đó để có không gian riêng tư. Đến khi bị anh trêu đùa đến không đi nổi nữa, anh mới đưa cô về lại căn hộ nhỏ của cô.
Trước khi về, cô còn bảo anh ghé chợ để mua ít thức ăn về nấu. Cô thích cảm giác được nấu ăn cho người mình thương, sau đó cả hai sẽ vui vẻ cùng nhau ăn uống trò chuyện.
Hai người cuối cùng cũng về đến nhà anh. Tử Yên vẫn thấy chỉ có một mình anh mà ở trong căn biệt thự lớn thế này đúng là quá phô trương và lãng phí. Nơi này không rộng bằng biệt phủ Lục gia, nhưng về độ hoành tráng cũng không thua kém gì. Biệt thự có bốn tầng, hồ bơi, sân thượng có đủ, còn có thêm một khuôn viên rộng, và tất nhiên là không thể thiếu một khu vực đậu đầy siêu xe của anh.
Hằng ngày cũng sẽ có người giúp việc theo giờ đến làm, đến chiều tầm hơn năm giờ thì ra về. Hôm nay Tử Yên và Đông Quân về đến thì dì giúp việc cũng đã đi khỏi.
Trong lúc Tử Yên nấu ăn thì Đông Quân ở một bên lăng xăng phụ giúp. Anh bây giờ có thể làm một số việc như rửa rau, thái rau giúp cô khá chuyên nghiệp, không còn vụng về lóng ngóng như trước.
Hôm nay Tử Yên nấu một nồi lẩu thơm ngon. Cả hai ăn không ít, bụng Tử Yên đã tròn hẳn lên.
Đột nhiên, Đông Quân nhắc đến chuyện Nhược Vy, với thái độ thành khẩn khai báo.
- Yên Yên, anh có chuyện muốn báo cáo.
Tử Yên bật cười với sự nghiêm túc của anh. Cô nhẹ nhàng đáp.
- Anh nói đi!
- Thầy Đổng vừa rồi lên tiếng nhờ anh sắp xếp cho Đổng Nhược Vy công việc ở Lục thị. Nhưng anh cũng chưa hề nói rõ, anh sẽ sắp xếp cho cô ta ở đâu. Dù sao Lục thị cũng có rất nhiều chi nhánh lớn nhỏ.
Tử Yên bình tĩnh nghe anh nói, trầm tư một lát rồi nói.
- Không cần, anh cứ sắp xếp cho cô ta một vị trí ở chỗ anh đi. Dù sao đi nữa, cũng là thầy của anh, lại là bạn bè của hai bác Lục, em không muốn mọi người khó xử. Hơn nữa, nếu cô ta đã có ý với anh, thì dù cho không được sắp xếp làm chung một chỗ với anh, cô ta cũng sẽ tìm cách khác để tiếp cận thôi.
Tử Yên đương nhiên hiểu mưu đồ của Nhược Vy. Nhưng cô cũng không phải người không hiểu chuyện đến thế. Cô biết Đông Quân sẽ vì cô mà sắp xếp ổn thỏa, không khiến cô bận lòng. Nhưng như vậy, anh sẽ bị kẹp vào thế khó xử.
Cô tin vào Đông Quân, cho dù có mười Đổng Nhược Vy xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không mảy may động lòng. Nếu như có thể, thì e là ba năm ở nước ngoài, tình cảm của anh đã sớm đặt lên người cô ta chứ không phải chỉ chung tình với cô. Quan trọng là, cô ta đã ở trong tối, cô và Đông Quân ở ngoài sáng. Chi bằng để cô ta ở bên cạnh, chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thuận tiện có thể quan sát xem cô ta muốn làm gì.
Đông Quân nghe Tử Yên nói, không mấy bất ngờ, anh đã phần nào đoán được cô sẽ không làm ầm ĩ lên bắt anh phải tránh xa Nhược Vy đó. Anh biết cô gái nhỏ của anh vô cùng thấu tình đạt lý.
- Con thỏ nhỏ nhà anh thật hiểu chuyện. Chẳng trách lại khiến anh mê mẩn như vậy. – Anh nhìn cô dịu dàng nói.
- Đừng… đừng có nịnh nọt em. Nói như vậy không có nghĩa là em không để tâm đâu. Em sẽ cử người giám sát anh đấy! – Cô hù dọa.
- Thế lực em lớn như vậy sao? Mới đây mà có thể mua chuộc người bên cạnh anh rồi à? – Anh cong môi mỉm cười, con thỏ nhỏ này ngày càng ra dáng nữ chủ nhân rồi.
Tử Yên hất mặt ra vẻ kiêu ngạo. Quả thật xung quanh anh có rất nhiều tai mắt của cô đó. Trước tiên là trợ lý Tần Sâm, anh ta thời gian này vô cùng thân thiết với cô nha. Đơn giản là vì, cô lấy lòng người ra đối đãi, giúp đỡ anh ta theo đuổi bạn gái, lại còn trước mặt Đông Quân nói không ít điều tốt về anh ta. Mà thật ra, đối với chuyện cô và Đông Quân, anh ta cũng nhọc công không ít, cho nên cô cho rằng mình vẫn nên đối tốt với anh ta, sẵn là sau này sẽ có chỗ dùng ha ha.
Còn nữa nha, sau này Lạc Bội Sam sẽ đến Lục thị làm việc, cô còn sợ không quản được anh sao chứ. Có người “em chồng” đắc lực như vậy, ong bướm gì đó đừng hòng có cơ hội đến gần anh. Cho nên là, thế lực của cô hiện tại không hề nhỏ nha.
Đông Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của Tử Yên, môi mỏng nhếch lên. Những suy nghĩ đơn giản ngây ngô của cô có thể qua mắt được anh sao chứ. Chỉ là để cô thỏa mãn vui vẻ, anh mới không nói gì, cứ coi như cô thật sự lợi hại.
Ăn tối xong, Đông Quân bảo Tử Yên ra ngoài phòng khách ngồi xem ti vi một chút để tiêu cơm, còn mình thì chịu trách nhiệm rửa chén.
Đột nhiên điện thoại anh đang để trên bàn thông báo có tin nhắn tới. Nghĩ là tin nhắn công việc, anh lau tay một chút rồi mở điện thoại lên xem. Không ngờ là tin nhắn của Bội Sam, bảo rằng ngày mai được nghỉ tiết cho nên đã về nhà, tối nay coi như giao người cho anh. Anh cười một cái rồi cất điện thoại về chỗ cũ.
Rửa chén xong, anh tiến đến chỗ sofa cô đang ngồi, không nói không rằng mà bế xốc cô lên, một đường đi thẳng lên lầu.
- Anh… anh làm gì vậy, thả em xuống… - Bị anh hành động bất ngờ, cô vội giẫy giụa.
- Người em toàn mùi lẩu bám, đi tắm thôi!
- Em… em có thể tự đi được…
- Em chắc chứ, vậy anh buông tay nhé?
Đông Quân hù dọa Tử Yên. Anh đang đứng ở giữa cầu thang, nếu mà đột nhiên buông tay thì chắc chắn cô sẽ ngã rất thê thảm.
Tử Yên quan sát tình hình hiện tại, biết là anh đang cố tình trêu ghẹo cô vì biết rằng ở vị trí này nếu anh không ôm cô nữa, cô sẽ ngã. Cô trừng mắt với anh một cái, rồi mắng.
- Xấu xa, anh biết rõ trong tình huống này em không thể để anh buông tay!
Anh cười ha ha không đáp, cứ thế bế cô lên.
Đến phòng, anh đặt cô xuống để “dễ bề hành sự”. Dễ bề hành sự ở đây là cởi quần áo để đi tắm. Cô chưa kịp định thần, đã bị anh nhanh tay cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại đồ lót.
Nhận thức được mình đang bị anh lợi dụng chiếm tiện nghi, cô phản kháng lùi lại.
- Anh đang làm gì vậy?
- Anh đang giúp em thôi. Đằng nào khi vào tắm em chẳng cởi hết quần áo. Nào còn đồ lót, có cần anh cởi luôn không?
- Em có thể tự làm được! Anh đúng là… càng lúc càng xấu xa!
Cô vừa nói vừa xấu hổ đi nhanh vào phòng tắm. Cô không muốn cởi hết trước mặt anh đâu. Cô đang định đóng cửa phòng tắm lại, ai ngờ anh đã nhanh tay chặn cửa, rồi vô cùng tự nhiên bước vào phòng tắm cùng cô. Trên người anh từ lúc nào đã không còn mảnh vải.
- Anh… đi ra ngoài, em… em tắm trước… - Tử Yên không dám nhìn thẳng anh, dời tầm mắt sang nơi khác la lên.
- Đẳng nào cũng tắm, chi bằng… chúng ta tắm chung! – Vẻ mặt anh hết sức bình thản.
Chưa kịp để cô lên tiếng phản kháng, anh đã nhanh chóng kéo cô lại gần sát mình. Lồng ngực anh và nơi mềm mại của cô chỉ cách nhau qua lớp áo lót mỏng manh. Nhưng mà chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến anh thấy nóng bức khắp người.
Anh luồn tay ra sau lưng, cởi bỏ chiếc áo nhỏ của cô, vòng một căng tròn phô bày trước mắt anh làm anh dấy lên tia dục vọng.
Tử Yên vô cùng ngượng ngùng chống đỡ, nhưng sức lực của cô nhỏ nhoi nào có suy chuyển được anh. Cô cũng biết ở phương diện này, anh tuyệt đối không nhân nhượng, đành phó mặc cho anh. Gương mặt phiếm hồng nép vào lòng anh.
Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai đang ửng đỏ vì xấu hổ của cô, rồi di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô mà cắn mút làm cô kêu la oai oái.
- Anh… đừng… đừng cắn… để lại dấu thì làm sao, lát nữa em còn về nhà…
- Bội Sam bảo với anh đã về nhà ba mẹ, tối nay e là em không thể về lại nhà bên đó đâu! – Anh vừa hôn cô vừa nói.
Anh không nhiều lời nữa, cứ thế hôn khắp nơi trên người cô, bàn tay cũng không ngừng xoa nắn châm lửa. Mỗi nơi anh chạm vào khiến da thịt cô run lên bần bật, cả người bỗng chốc như phát hỏa.
Nhìn dáng vẻ kích tình của cô, anh cũng không chịu nổi nữa, nhanh chóng đặt cô ngồi lên thành bồn tắm, một đường cởi phăng miếng vải che đậy nơi kín đáo của cô. Thanh âm của anh càng lúc càng khàn đặc.
- Bảo bối, em thật mê người!
Đáp lại anh, là những tiếng kêu kiều mị của cô.
Hơn một tiếng sau, màn “tắm uyên ương” kia mới xong. Tử Yên mềm oặt nằm gọn trong lòng anh, mặc cho anh lau người cho cô, rồi bế cô ra ngoài.
Anh cẩn thận đặt cô lên giường, rồi nằm đè lên người cô, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô. Cô tức giận, dùng chút sức lực yếu ớt của mình mà đấm vào ngực anh, còn không ngừng mắng.
- Á lưu manh, đại lưu manh… Anh mau tránh ra cho em!
Thì ra là anh bảo, vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, bây giờ đến lúc ăn món chính. Tử Yên khóc ròng, chỉ mới khai vị thôi mà cô đã thảm hại thế này rồi, còn món chính nữa sao? Quá đáng, anh đúng là ức hiếp cô quá đáng mà!
- Bảo bối, sao lại mắng anh, lúc nãy không phải em cũng rất phối hợp sao… - Đông Quân nở nụ cười tà mị nhìn Tử Yên.
- Á xấu xa… anh đừng nói… không được nói… - Tử Yên vô cùng ngượng ngùng vì mấy lời nhăng cuội này của anh.
Cô còn định tiếp tục kêu la mắng chửi thì anh đã dùng môi mình chặn miệng cô lại. Chiêu này lúc nào cũng có tác dụng, có thể khiến cô lập tức không nói gì nữa, vì hơi sức của cô bận để thở lấy thở để rồi.
Cô còn phản kháng được lúc đầu, sau đó bị con sói như anh làm đầu óc mụ mị, không còn chút lý trí. Kết cục cô vô thức phối hợp theo anh, cùng anh lạc vào chốn thần tiên mơ mộng, miệng nhỏ không ngừng ngâm nga theo từng nhịp chuyển động của anh.
Sau đó cô không còn chút sức lực, mơ màng mà thiếp đi, nhưng người bên trên dường như vẫn còn thừa sức lực, cứ thế mà càn quấy. Qua một lúc lâu, anh mới gầm nhẹ một cái thõa mãn, vệ sinh sạch sẽ cho cả hai, rồi sau đó nở nụ cười mãn nguyện ôm lấy thế giới vào lòng chìm vào giấc ngủ.