Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Khi nào em mới lớn?
Đông Quân bảo Tử Yên đứng chờ ở cổng, còn anh sẽ đi lấy xe. Cô nghe lời, ra trước cổng đứng đợi anh. Thấy cô xinh đẹp, một vài thằng con trai thuộc thành phần thích trêu gái sáp lại gần, buông lời trêu ghẹo cô.
- Cô bạn xinh đẹp, làm quen nha!
Tử Yên cảm thấy sợ sệt vô cùng, cô sợ nhất là lũ người này. Cô vội tìm cách né tránh, nhưng đều bị chặn lại.
- Đi đâu mà vội vậy cô em? Nói chuyện chơi nào!
- Tránh ra, tôi đang đợi bạn. Bạn tôi sắp ra đến rồi đấy, các người mau biến đi là vừa!
- Ha ha bạn cô em là ai? Bạn trai hay bạn gái? Bạn gái thì có thêm người nói chuyện, còn bạn trai… bọn này cũng cóc sợ! – Vừa nói tên đó vừa nắm lấy cánh tay Tử Yên làm cô hốt hoảng.
- Bỏ… bỏ ra…
Đúng lúc đó, tên này cảm giác tay mình đau. Thì ra là đang bị Đông Quân bẻ tay. Giọng nói anh vang lên, một thanh âm lạnh lẽo khiến người khác có chút run sợ.
- Mày dám động tay dơ bẩn vào ai đấy?
- A… anh Đông Quân! – Nhìn thấy Đông Quân như nhìn thấy phao cứu sinh, Tử Yên vội nép sau lưng anh.
- Á… á… mày… mày là bạn trai nó à? – Tên này đau đớn kêu lên.
- Đúng thì sao?
- Mau… buông tay tao ra… đau… á…
- Khôn hồn thì cút hết cho tao! Còn dám động đến cô ấy thì đừng trách tao!
Anh vừa nói vừa hất mạnh tay ra làm tên này té xuống đất. Tức tối, hắn bảo đồng bọn đánh Đông Quân.
Bọn thuộc hạ nghe theo lời đại ca, nhào vào định đánh Đông Quân. Nhưng bọn nó không ngờ, ông nội anh trước đây là một võ sư. Từ nhỏ anh đã theo ông học võ, đến nay, anh chưa từng ngán ai bao giờ. Chỉ với vài đòn ngắn gọn, anh đã xử đẹp mấy tên cóc ké này, rồi thản nhiên dắt tay Tử Yên đi.
Tử Yên thì thở phào, cô đứng một bên mà cứ lo anh bị thương, với lại sợ bị thầy cô phát hiện anh sẽ bị kỉ luật mất.
Đi một đoạn khá xa rồi, Tử Yên mới hoàn hồn lại. Nhớ tới hình ảnh anh lúc đó bảo vệ cô, mới mạnh mẽ làm sao! Ôi trời sao anh ấy giỏi như thế! Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh mà cảm thán, thầm nghĩ ai mà quen anh thì sướng biết mấy, có người bảo vệ, chở che.
Thấy cô cứ im lặng không nói, Đông Quân lo lắng lên tiếng.
- Em có sao không, Tử Yên?
- Em… em không sao. Bọn nó chưa kịp làm gì em cả!
- Vậy thì tốt, vì em không sao, nếu không anh chẳng nhẹ tay với bọn nó vậy đâu!
- Cảm ơn anh… nhưng mà anh không sợ bọn nó sao? Với lại bị phát hiện đánh nhau, anh sẽ bị kỉ luật đấy!
- Làm việc đúng thì không phải sợ gì cả. Bọn nó cũng không phải đối thủ của anh, từ nhỏ anh đã theo ông nội học võ rồi.
- Hèn gì mà anh giỏi thế! Ngầu lắm luôn! – Tử Yên vừa nói vừa giơ ngón cái lên tán dương anh.
Đông Quân được khen đương nhiên rất vui. Ấn tượng của cô về anh có lẽ tốt lên nhiều, vì anh đã cứu cô, còn đối xử tốt với cô thế. Nhưng câu nói vô tư của cô làm anh như bị rớt xuống hố sâu.
- Anh tốt với em thật! Tính ra nhờ làm bạn với Bội Sam mà em cũng được có anh trai ké thế này. Cảm giác thích thật! Anh cũng xem em như em gái đúng không?
- Ừ… - Đông Quân thất vọng trả lời.
Cô gái của anh vẫn còn ngây thơ quá. “Khi nào em mới lớn đây?” Anh tự hỏi.
Suốt đoạn đường còn lại, cả hai đều chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Không ai nói với ai câu nào. Chẳng mấy chốc cũng đến đầu đường. Đông Quân đưa xe lại cho Tử Yên, còn không quên tạm biệt cô.
- Cảm ơn em, anh xuống ở đây thôi. Em về cẩn thận nhé!
- Dạ, vậy tạm biệt anh, em về đây!
Anh đứng vẫy tay nhìn bóng cô khuất dần rồi mới chậm rãi đi về. Nhà của dì dượng anh ngay trung tâm, chỉ cần đi vộ thêm chừng năm phút là đến. Còn nhà Tử Yên phải đi vào thêm một đoạn hơn 500 mét nữa, gần ở cuối đoạn đường này.
***
Vừa vào đến cửa, Tử Yên đã thấy mẹ bận rộn gói hoa cho khách, ba thì đang loay hoay phụ mẹ. Hôm nay ba cô không có tiết dạy buổi chiều nên giờ này mới có ở nhà. Cô vui vẻ chào ba mẹ.
- Ừ con gái hôm nay học có mệt không con? – Ba cô, Hạ Hâm Bằng ôn tồn hỏi.
- Dạ con không mệt lắm thưa ba! Ba mẹ đang chuẩn bị gửi hoa cho khách ạ? Có cần con phụ gì không ạ?
- Không cần đâu con, con mau đi tắm rửa cho thoải mái đi! – Mẹ cô, Dương Ngọc nhìn con gái mình, cưng chiều nói.
Tử Yên đáp dạ rồi nhanh chân lên lầu.
***
Tại Lạc gia, Bội Sam nhìn thấy anh mình về thì mau chóng ra đón để hỏi han tình hình. Trái với vẻ hồ hởi của cô, anh cô có vẻ không vui lắm.
- Anh, hai người về chung với nhau có nói chuyện nhiều không?
- Cũng không có gì! Anh hơi mệt, anh lên tắm đã!
Bội Sam nhìn theo bóng lưng của Đông Quân có chút khó hiểu. Sao anh ấy lại không vui thế nhỉ? Rốt cuộc hai người có chuyện gì rồi? Bội Sam liền nhanh chóng lên phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Tử Yên.
Đầu dây bên kia rất lâu cũng không có ai nghe máy. Chắc là lúc này Tử Yên đang tắm. Bội Sam vứt điện thoại xuống giường, nằm nghĩ ngợi. Cô phải làm gì đó để giúp anh họ mình thôi. Tình yêu của anh ấy dành cho Tử Yên thật khiến cô ngưỡng mộ không thôi.
Anh ấy vì muốn có sự giúp đỡ của Bội Sam, dĩ nhiên kể hết sự tình. Bởi vậy, Bội Sam mới biết anh họ cô yêu thầm Tử Yên rất lâu rồi, từ lần đầu tiên gặp năm anh ấy mười bốn tuổi, Tử Yên mười hai tuổi, khi anh ấy đến thăm nhà cô. Lúc ấy Tử Yên đến học nhóm với Bội Sam.
Dáng vẻ dễ thương và ngây ngô lúc ấy của Tử Yên đã làm anh họ cô bị thu hút. Từ đó mỗi khi anh ấy về chơi, đều hỏi han Bội Sam chuyện về Tử Yên, còn bảo cô đừng nói gì về anh trước mặt Tử Yên, đặc biệt là thân phận của anh. Lúc còn nhỏ, Bội Sam không nghĩ nhiều. Sau này, nghe anh ấy nói chuyển về đây vì Tử Yên, cô mới giật mình không tin được anh họ cô lại si tình đến thế.
Đang nằm suy tư, thì điện thoại cô reo lên. Là Tử Yên gọi lại. Cô nhanh chóng nghe máy.
- Alo, Tử Yên!
- Alo, xin lỗi mày, nãy giờ tao đi tắm. Mày gọi tao có việc gì không?
- Không có gì, định tám chuyện với mày chơi đó mà. À… lúc nãy mày với anh họ tao về chung có chuyện gì không?
- Chuyện gì là chuyện gì? À đúng rồi… có chuyện thật!
Tử Yên nhớ lại chuyện ở cổng trường, từ việc bọn lưu manh bắt nạt cô đến việc có Đông Quân ứng cứu. Còn không ngớt lời khen anh vô cùng dũng mãnh, đánh cho bọn kia tả tơi.
- Chuyện… anh họ tao giỏi toàn diện nhé! Mà chỉ vậy thôi à? – Bội Sam nghe xong gục gặc đầu tán đồng.
- Ừ chứ còn chuyện gì nữa.
- Hai người không chuyện trò tâm sự hay nói gì với nhau à?
- Cũng không nói gì nhiều. Tao chỉ cảm ơn anh ấy vì đã cứu tao. Tao còn nói anh ấy đối xử tốt với tao thật, vì tao là bạn mày, nên được anh ấy xem như em gái luôn, cảm giác có anh trai thích thật. – Tử Yên thật thà kể lại mọi chuyện.
- Haizzz, tao hiểu lý do vì sao rồi… - Bội Sam buông tiếng thở dài.
- Hả là sao? Lý do gì ở đây? Mày nói gì thế? – Tử Yên ngạc nhiên hỏi.
- À… không có gì, ý tao là… hèn gì tao thấy áo anh ấy hơi nhăn nhúm. Chắc là do vụ đánh nhau ấy mà! – Bội Sam chống chế.
- À chắc vậy… mà thôi không có gì nữa tao tắt máy đây, tao phải xuống phụ mẹ làm cơm tối.
- Ừ tạm biệt!
Kết thúc cuộc gọi với Tử Yên, Bội Sam đã đoán ra được lý do vì sao mà gương mặt anh họ cô lại xị ra thế kia. Chỉ trách cái con bạn thân ngây thơ ngu ngốc của cô. Chính cái chữ em gái kia là nhát dao chí mạng đâm vào tim anh cô rồi còn gì!
Đúng thiệt là, học thì giỏi, mà sao chuyện khác lại gà thế không biết! Tử Yên ơi là Tử Yên, chừng nào mày mới đủ lớn để hiểu là một người con trai bảo vệ mày như vậy là vì thích mày chứ! Anh tao có máu mủ ruột rà gì với mày mà ở đó coi mày như em gái!
- Cô bạn xinh đẹp, làm quen nha!
Tử Yên cảm thấy sợ sệt vô cùng, cô sợ nhất là lũ người này. Cô vội tìm cách né tránh, nhưng đều bị chặn lại.
- Đi đâu mà vội vậy cô em? Nói chuyện chơi nào!
- Tránh ra, tôi đang đợi bạn. Bạn tôi sắp ra đến rồi đấy, các người mau biến đi là vừa!
- Ha ha bạn cô em là ai? Bạn trai hay bạn gái? Bạn gái thì có thêm người nói chuyện, còn bạn trai… bọn này cũng cóc sợ! – Vừa nói tên đó vừa nắm lấy cánh tay Tử Yên làm cô hốt hoảng.
- Bỏ… bỏ ra…
Đúng lúc đó, tên này cảm giác tay mình đau. Thì ra là đang bị Đông Quân bẻ tay. Giọng nói anh vang lên, một thanh âm lạnh lẽo khiến người khác có chút run sợ.
- Mày dám động tay dơ bẩn vào ai đấy?
- A… anh Đông Quân! – Nhìn thấy Đông Quân như nhìn thấy phao cứu sinh, Tử Yên vội nép sau lưng anh.
- Á… á… mày… mày là bạn trai nó à? – Tên này đau đớn kêu lên.
- Đúng thì sao?
- Mau… buông tay tao ra… đau… á…
- Khôn hồn thì cút hết cho tao! Còn dám động đến cô ấy thì đừng trách tao!
Anh vừa nói vừa hất mạnh tay ra làm tên này té xuống đất. Tức tối, hắn bảo đồng bọn đánh Đông Quân.
Bọn thuộc hạ nghe theo lời đại ca, nhào vào định đánh Đông Quân. Nhưng bọn nó không ngờ, ông nội anh trước đây là một võ sư. Từ nhỏ anh đã theo ông học võ, đến nay, anh chưa từng ngán ai bao giờ. Chỉ với vài đòn ngắn gọn, anh đã xử đẹp mấy tên cóc ké này, rồi thản nhiên dắt tay Tử Yên đi.
Tử Yên thì thở phào, cô đứng một bên mà cứ lo anh bị thương, với lại sợ bị thầy cô phát hiện anh sẽ bị kỉ luật mất.
Đi một đoạn khá xa rồi, Tử Yên mới hoàn hồn lại. Nhớ tới hình ảnh anh lúc đó bảo vệ cô, mới mạnh mẽ làm sao! Ôi trời sao anh ấy giỏi như thế! Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh mà cảm thán, thầm nghĩ ai mà quen anh thì sướng biết mấy, có người bảo vệ, chở che.
Thấy cô cứ im lặng không nói, Đông Quân lo lắng lên tiếng.
- Em có sao không, Tử Yên?
- Em… em không sao. Bọn nó chưa kịp làm gì em cả!
- Vậy thì tốt, vì em không sao, nếu không anh chẳng nhẹ tay với bọn nó vậy đâu!
- Cảm ơn anh… nhưng mà anh không sợ bọn nó sao? Với lại bị phát hiện đánh nhau, anh sẽ bị kỉ luật đấy!
- Làm việc đúng thì không phải sợ gì cả. Bọn nó cũng không phải đối thủ của anh, từ nhỏ anh đã theo ông nội học võ rồi.
- Hèn gì mà anh giỏi thế! Ngầu lắm luôn! – Tử Yên vừa nói vừa giơ ngón cái lên tán dương anh.
Đông Quân được khen đương nhiên rất vui. Ấn tượng của cô về anh có lẽ tốt lên nhiều, vì anh đã cứu cô, còn đối xử tốt với cô thế. Nhưng câu nói vô tư của cô làm anh như bị rớt xuống hố sâu.
- Anh tốt với em thật! Tính ra nhờ làm bạn với Bội Sam mà em cũng được có anh trai ké thế này. Cảm giác thích thật! Anh cũng xem em như em gái đúng không?
- Ừ… - Đông Quân thất vọng trả lời.
Cô gái của anh vẫn còn ngây thơ quá. “Khi nào em mới lớn đây?” Anh tự hỏi.
Suốt đoạn đường còn lại, cả hai đều chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Không ai nói với ai câu nào. Chẳng mấy chốc cũng đến đầu đường. Đông Quân đưa xe lại cho Tử Yên, còn không quên tạm biệt cô.
- Cảm ơn em, anh xuống ở đây thôi. Em về cẩn thận nhé!
- Dạ, vậy tạm biệt anh, em về đây!
Anh đứng vẫy tay nhìn bóng cô khuất dần rồi mới chậm rãi đi về. Nhà của dì dượng anh ngay trung tâm, chỉ cần đi vộ thêm chừng năm phút là đến. Còn nhà Tử Yên phải đi vào thêm một đoạn hơn 500 mét nữa, gần ở cuối đoạn đường này.
***
Vừa vào đến cửa, Tử Yên đã thấy mẹ bận rộn gói hoa cho khách, ba thì đang loay hoay phụ mẹ. Hôm nay ba cô không có tiết dạy buổi chiều nên giờ này mới có ở nhà. Cô vui vẻ chào ba mẹ.
- Ừ con gái hôm nay học có mệt không con? – Ba cô, Hạ Hâm Bằng ôn tồn hỏi.
- Dạ con không mệt lắm thưa ba! Ba mẹ đang chuẩn bị gửi hoa cho khách ạ? Có cần con phụ gì không ạ?
- Không cần đâu con, con mau đi tắm rửa cho thoải mái đi! – Mẹ cô, Dương Ngọc nhìn con gái mình, cưng chiều nói.
Tử Yên đáp dạ rồi nhanh chân lên lầu.
***
Tại Lạc gia, Bội Sam nhìn thấy anh mình về thì mau chóng ra đón để hỏi han tình hình. Trái với vẻ hồ hởi của cô, anh cô có vẻ không vui lắm.
- Anh, hai người về chung với nhau có nói chuyện nhiều không?
- Cũng không có gì! Anh hơi mệt, anh lên tắm đã!
Bội Sam nhìn theo bóng lưng của Đông Quân có chút khó hiểu. Sao anh ấy lại không vui thế nhỉ? Rốt cuộc hai người có chuyện gì rồi? Bội Sam liền nhanh chóng lên phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Tử Yên.
Đầu dây bên kia rất lâu cũng không có ai nghe máy. Chắc là lúc này Tử Yên đang tắm. Bội Sam vứt điện thoại xuống giường, nằm nghĩ ngợi. Cô phải làm gì đó để giúp anh họ mình thôi. Tình yêu của anh ấy dành cho Tử Yên thật khiến cô ngưỡng mộ không thôi.
Anh ấy vì muốn có sự giúp đỡ của Bội Sam, dĩ nhiên kể hết sự tình. Bởi vậy, Bội Sam mới biết anh họ cô yêu thầm Tử Yên rất lâu rồi, từ lần đầu tiên gặp năm anh ấy mười bốn tuổi, Tử Yên mười hai tuổi, khi anh ấy đến thăm nhà cô. Lúc ấy Tử Yên đến học nhóm với Bội Sam.
Dáng vẻ dễ thương và ngây ngô lúc ấy của Tử Yên đã làm anh họ cô bị thu hút. Từ đó mỗi khi anh ấy về chơi, đều hỏi han Bội Sam chuyện về Tử Yên, còn bảo cô đừng nói gì về anh trước mặt Tử Yên, đặc biệt là thân phận của anh. Lúc còn nhỏ, Bội Sam không nghĩ nhiều. Sau này, nghe anh ấy nói chuyển về đây vì Tử Yên, cô mới giật mình không tin được anh họ cô lại si tình đến thế.
Đang nằm suy tư, thì điện thoại cô reo lên. Là Tử Yên gọi lại. Cô nhanh chóng nghe máy.
- Alo, Tử Yên!
- Alo, xin lỗi mày, nãy giờ tao đi tắm. Mày gọi tao có việc gì không?
- Không có gì, định tám chuyện với mày chơi đó mà. À… lúc nãy mày với anh họ tao về chung có chuyện gì không?
- Chuyện gì là chuyện gì? À đúng rồi… có chuyện thật!
Tử Yên nhớ lại chuyện ở cổng trường, từ việc bọn lưu manh bắt nạt cô đến việc có Đông Quân ứng cứu. Còn không ngớt lời khen anh vô cùng dũng mãnh, đánh cho bọn kia tả tơi.
- Chuyện… anh họ tao giỏi toàn diện nhé! Mà chỉ vậy thôi à? – Bội Sam nghe xong gục gặc đầu tán đồng.
- Ừ chứ còn chuyện gì nữa.
- Hai người không chuyện trò tâm sự hay nói gì với nhau à?
- Cũng không nói gì nhiều. Tao chỉ cảm ơn anh ấy vì đã cứu tao. Tao còn nói anh ấy đối xử tốt với tao thật, vì tao là bạn mày, nên được anh ấy xem như em gái luôn, cảm giác có anh trai thích thật. – Tử Yên thật thà kể lại mọi chuyện.
- Haizzz, tao hiểu lý do vì sao rồi… - Bội Sam buông tiếng thở dài.
- Hả là sao? Lý do gì ở đây? Mày nói gì thế? – Tử Yên ngạc nhiên hỏi.
- À… không có gì, ý tao là… hèn gì tao thấy áo anh ấy hơi nhăn nhúm. Chắc là do vụ đánh nhau ấy mà! – Bội Sam chống chế.
- À chắc vậy… mà thôi không có gì nữa tao tắt máy đây, tao phải xuống phụ mẹ làm cơm tối.
- Ừ tạm biệt!
Kết thúc cuộc gọi với Tử Yên, Bội Sam đã đoán ra được lý do vì sao mà gương mặt anh họ cô lại xị ra thế kia. Chỉ trách cái con bạn thân ngây thơ ngu ngốc của cô. Chính cái chữ em gái kia là nhát dao chí mạng đâm vào tim anh cô rồi còn gì!
Đúng thiệt là, học thì giỏi, mà sao chuyện khác lại gà thế không biết! Tử Yên ơi là Tử Yên, chừng nào mày mới đủ lớn để hiểu là một người con trai bảo vệ mày như vậy là vì thích mày chứ! Anh tao có máu mủ ruột rà gì với mày mà ở đó coi mày như em gái!