Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Bội Sam không có nhà
Đi ăn xong, anh đưa cô đến siêu thị mua ít đồ. Buổi tối cô muốn nấu ít thức ăn, dù gì đi nữa cơm nhà vẫn là nhất. Sẵn tiện cô cũng muốn mua ít đồ dùng.
Xong xuôi, anh đưa cô về nhà, bản thân cũng cắm rễ ở lại luôn. Cô tắm rửa xong, thay ra bộ quần áo mặc nhà thoải mái với chiếc áo kiểu babydoll rộng xòe, cùng với chiếc quần short.
Anh vẫn yên vị nơi phòng khách. Anh ngồi trên sofa ôm laptop xử lý tài liệu, không có dấu hiệu muốn đi, cô liền đến ngồi cạnh anh.
- Anh không về tập đoàn sao? – Tử Yên hỏi khi thấy anh cứ ở lì trong nhà.
- Không cần đến đó, anh ở đây vẫn có thể xử lý công việc.
Vì không có Bội Sam ở đây, sợ cô một mình buồn nên anh quyết định ở lại. Dù sao anh cũng không cần phải túc trực ở tập đoàn 24/24. Nếu chuyện gì cũng đến tay anh xử lý, vậy còn cần những người kia để làm gì.
- Như vậy có được không? Hay anh cứ về đó đi, em ở một mình được mà!
- Anh nói được là được, em đừng lo. Hay là em không muốn ở cạnh anh?
- Làm… làm sao có chuyện đó được. Anh ở đây em đương nhiên rất vui, em chỉ sợ ảnh hưởng anh thôi! – Cô sợ anh hiểu lầm vội giải thích.
Cô đương nhiên muốn ở bên anh càng lâu càng tốt rồi. Đây cũng không phải lần đầu cả hai ở chung với nhau thế này. Cô chỉ sợ anh bỏ bê công việc mà thôi. Như vậy, cô sẽ mang tiếng là dụ dỗ hoàng thượng bỏ bê triều chính.
- Vậy được rồi, anh biết nên làm thế nào là tốt, em đừng suy nghĩ nhiều. – Anh vuốt ve mái tóc của cô.
Cô ngoan ngoãn ngồi im lặng bên cạnh để anh làm việc, còn mình thì cũng nghịch điện thoại. Cô thử lên diễn đàn trường, ngạc nhiên khi tất cả hoàn toàn yên ắng. Cô lại liếc sang anh khẽ mỉm cười. Đúng là anh nói cứ yên tâm, vì mọi chuyện đã có anh sắp xếp rồi.
Cô không hề biết chỉ mười lăm phút trước đó, diễn đàn trường vô cùng sôi nổi những thông tin liên quan đến cô và anh. Chỉ là anh đã xóa hết tất cả, thậm chí đến cả những từ khóa hay tìm kiếm liên quan đến cô cũng xóa sạch. Vì anh chính là quản trị viên của diễn đàn trường BK.
Cô ngồi cạnh anh, chốc lát, lại đưa mắt nhìn anh chăm chú xử lý công việc, đôi lúc gặp vấn đề gì đó lại hơi nhíu mày, rồi lát sau lại từ từ hòa hoãn. Dáng vẻ nghiêm túc này thật sự vô cùng cuốn hút, khiến cô nhìn mê mẩn, thậm chí quên luôn chiếc điện thoại trên tay.
Cảm nhận được người ngồi kế bên cứ nhìn mình say mê, anh khẽ hắng giọng.
- Ưa hưm… nhìn anh đến ngẩn ra rồi à?
Nghe anh nói cô mới giật bắn người hoàn hồn lại, vô cùng xấu hổ khi nhìn lén mà bị phát hiện.
- Đâu… đâu có… anh đừng tự luyến như vậy! – Cô chống chế.
- Vậy sao? Thật là không nhìn anh? Anh lại thấy em thèm thuồng anh đến độ nước miếng sắp chảy ra rồi đấy! – Anh buông laptop xuống, nhoài người đè cô xuống sofa, rồi lại chống hai tay hai bên người cô, tựa như đang giam cô bên trong.
- Em… em không có nha! Anh… anh… ngồi dậy đi! – Phát hiện cả hai đang trong tư thế ám muội, mặt cô đỏ bừng bừng, né tránh ánh nhìn của anh.
Anh bật cười trước cái mặt mỏng đáng yêu hay xấu hổ này của cô, bất ngờ búng lên trán cô một cái rồi bật dậy, không trêu cô nữa.
Được anh thả ra, cô nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo.
- Anh có mệt không, hay là anh đi nghỉ trưa một chút rồi hãy làm việc tiếp. – Cô đổi chủ đề, muốn anh nghỉ ngơi vì lúc nãy cô cứ thấy anh xoa xoa hai bên trán đầy mệt mỏi.
- Được, vậy đi ngủ.
Anh tắt máy tính, không nói không rằng bế xốc cô lên kiểu công chúa làm cô hoảng hốt kêu la.
- Thả em xuống… anh làm gì vậy?
- Đi ngủ trưa. – Anh thản nhiên nói.
- Em bảo anh đi ngủ mà, chứ đâu có nói em cũng đi ngủ! – Cô giẫy giụa.
- Em cũng phải ngủ một chút mới tốt cho sức khỏe.
Anh mặc cô phản kháng vẫn ôm cô một đường đi thẳng lên lầu về phòng ngủ của cô. Anh đặt cô xuống giường, rồi nhanh chóng kéo cô sát về phía mình, ôm chặt cô từ phía sau không để cô có cơ hội tẩu thoát. Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô khiến anh thấy dễ chịu.
- Ngoan, đi ngủ! – Anh nói như ra lệnh.
- Em… anh ngủ ở đây đi, em sang phòng Bội Sam ngủ… - Anh ôm thế này làm cô thấy không tự nhiên, kêu cô làm sao mà ngủ.
- Ở lại đây cho anh ôm em ngủ đi! – Giọng anh thều thào, có vẻ rất mệt.
Cô đoán anh đang rất mệt mỏi, cho nên cũng im lặng, không quấy rối nữa.
Anh thì hay rồi, chưa gì mà cô đã nghe tiếng thở đều đều sau lưng. Nhưng mà trong tình thế này, bảo cô làm sao đây, trống ngực cô đang đập thình thịch, còn có cả hơi thở của anh phả vào gáy làm cô nhột nhạt nữa.
Cô cứ căng người lên mà chịu đựng, chỉ sợ làm động anh thức giấc. Dù gì đi nữa, cô vẫn lo lắng cho sức khỏe của anh, muốn anh được nghỉ ngơi một lúc.
Căng thẳng một lúc làm cả cơ thể mệt mỏi, cô cũng dần thiếp đi lúc nào không hay.
Tử Yên ban đầu còn bảo không ngủ, ai dè ngủ luôn một giấc dài. Đông Quân đã tỉnh giấc trước, nhìn thấy cô gái nhỏ của mình cũng đang nằm ngủ ngon lành.
Anh bật cười, là ai nói không muốn ngủ vậy chứ. Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái rồi rời giường để yên cho cô ngủ thêm.
Đông Quân tiếp tục xử lý công việc còn dang dở. Đến gần hai giờ chiều, Tử Yên mới chịu thức dậy. Nhìn sang thấy chiếc giường trống trơn, cô đưa tay lên che mặt, tự trách chính mình mê ngủ. Đông Quân đã tỉnh từ lúc nào rồi, mà cô đến giờ này mới chịu thức cơ chứ.
Cô rời giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, rồi lại ra ngoài. Thấy anh vẫn bận rộn, cô không làm phiền, trực tiếp xuống bếp làm cho anh ly sữa chua dâu.
Làm xong, cô bưng lên, đặt lên bàn, rồi gọi anh.
- Anh uống cái này đi!
- Cảm ơn em, em dậy từ lúc nào vậy? – Anh nhìn thấy cô liền kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.
- Em dậy nãy giờ rồi, thấy anh đang bận nên không làm phiền.
- Ở nhà có chán không, hay anh đưa em đi chơi! – Anh xoa xoa hai bàn tay nõn nà của cô.
- Không cần đâu anh, em cũng lười ra ngoài lắm. Nếu có buồn, em sẽ xem phim.
Cô mỉm cười, nói không cần. Cô cũng ham chơi lắm, nhưng vẫn biết anh còn nhiều việc phải làm. Anh đã hi sinh ở nhà với cô rồi, nếu cô còn bắt anh đưa đi chơi thì không hiểu chuyện lắm. Dù sao ở nhà anh cũng có thể làm việc được.
Anh biết cô cũng là vì nghĩ cho anh, chứ tính cô vẫn còn trẻ con ham chơi, anh đương nhiên hiểu rõ. Anh nhìn cô đầy yêu chiều, vuốt ve khuôn mặt cô.
- Vậy em cứ làm gì em thích đi, anh làm việc chút đã!
- Dạ.
Tử Yên tìm một quyển sách rồi ngồi bên cạnh anh mà đọc.
Hai người cứ vậy anh làm việc, em đọc sách, xem phim đến chiều tối. Nhưng mà kể cũng lạ, giờ này rồi mà Bội Sam còn chưa về.
Sắp đến giờ cơm tối, Tử Yên vội đứng lên xuống bếp làm ít thức ăn. Cô phân vân không biết có nên làm một phần cho Bội Sam không, vì cô đoán Bội Sam sẽ ăn ở nhà ba mẹ rồi mới về đây.
Đúng lúc, điện thoại cô báo có tin nhắn tới. Đông Quân liền gọi cô.
- Yên Yên, em có tin nhắn.
- Anh xem giúp em đi! – Cô tự nhiên nói, vì đơn giản với anh cô cũng không có bí mật gì mà phải che giấu, cũng không quan tâm cái gọi là riêng tư.
Đông Quân được phép của Tử Yên, trong lòng vô cùng vui. Xem ra là cô rất tín nhiệm anh, đến thứ riêng tư như điện thoại cô cũng để anh xem. Anh thử nhập password, thật không ngờ anh đoán đúng, cô cài mật khẩu là 160922, ngày kỉ niệm hai người quen nhau.
- Là Bội Sam nhắn, bảo là tối nay chắc sẽ không về. Sáng mai sẽ về sớm. – Anh đọc nội dung rồi báo lại cho cô.
Cô gật đầu đã nghe rồi chuẩn bị bữa tối tiếp cho hai người. Nhưng mà đâu đó chừng vài chục giây sau, não bộ cô bắt đầu load. Tối nay Bội Sam không về, vậy không phải cô chỉ có một mình sao? Không được, hay là cô cũng chạy về nhà, sáng mai sẽ về lại đây sớm.
- Bội Sam không về, em chỉ có một mình, vậy đêm nay anh ở lại với em nhé! – Đông Quân tự lúc nào đã đến bên cạnh Tử Yên nói.
- Không… không cần đâu, hay anh đưa em về nhà ba mẹ em đi, sáng mai em sẽ về lại đây!
- Như vậy em sẽ rất mệt, ngày mai em phải học quân sự rồi, phải giữ sức cho tốt. Chúng ta cũng đâu phải lần đầu ở cùng nhau qua đêm. Trừ phi…
- Trừ phi cái gì chứ?
- Trừ phi em không tin anh! – Anh trưng ra vẻ mặt buồn bã đáp.
Tử Yên bị anh dồn vào thế bí, nhất thời ú ớ không biết nên nói thế nào. Cô đúng là cảm thấy chỉ có hai người ở cùng nhau thế này thì không hay lắm, dù cả hai đã từng ở cùng nhau trước đó rồi. Nhưng mà lại nhớ hôm đó, cô vì nghi ngờ anh, mà khiến anh giận một phen. Nếu bây giờ cô nhất định đòi về nhà ba mẹ, chắc chắn anh sẽ nghĩ cô là không tin tưởng anh mới muốn trốn tránh.
- Em tin anh mà, vậy tối nay anh cứ ở lại đây đi! – Cô suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định.
- Được, vậy để anh phụ em làm bữa tối. – Vẻ mặt Đông Quân lập tức hớn hở trở lại.
- Vậy anh rửa ít trái cây đi, lát nữa mình ăn tráng miệng.
Hai người bắt tay vào, việc ai người nấy làm. Cuối cùng bữa tối chuẩn bị xong. Tử Yên bày ra bàn. Hôm nay cô làm món mì ý sốt cà chua thịt bằm.
Ăn xong, Đông Quân đảm nhận việc rửa chén. Tử Yên cũng không từ chối, cứ để anh làm, còn mình thì ra phòng khách ngồi xem ti vi.
Lát sau dọn dẹp xong, anh cũng trở lại ngồi cùng cô, vừa xem ti vi vừa ăn trái cây.
Được một lúc cơm cũng tiêu hóa xong, Tử Yên lên lầu tắm rửa, Đông Quân gọi điện cho trợ lý mang quần áo đến để anh thay ra, thêm một bộ để sáng mai đi làm.
Anh dĩ nhiên không muốn mặc lại quần áo của hôm nay. Còn dặn dò trợ lý không được nói năng linh tinh, tránh để người khác hiểu lầm làm tổn hại thanh danh của Tử Yên.
Sở dĩ anh có thể thoái mái muốn ở đâu thì ở, vì anh đã dọn ra ngoài ở riêng. Mẹ Lục dù không muốn nhưng cũng phải chiều theo, vì biết rằng anh đã trưởng thành cần có không gian riêng cho thoải mái. Dù sao nhà anh cũng gần nhà chính, có thể thường xuyên qua lại.
Xong xuôi, anh đưa cô về nhà, bản thân cũng cắm rễ ở lại luôn. Cô tắm rửa xong, thay ra bộ quần áo mặc nhà thoải mái với chiếc áo kiểu babydoll rộng xòe, cùng với chiếc quần short.
Anh vẫn yên vị nơi phòng khách. Anh ngồi trên sofa ôm laptop xử lý tài liệu, không có dấu hiệu muốn đi, cô liền đến ngồi cạnh anh.
- Anh không về tập đoàn sao? – Tử Yên hỏi khi thấy anh cứ ở lì trong nhà.
- Không cần đến đó, anh ở đây vẫn có thể xử lý công việc.
Vì không có Bội Sam ở đây, sợ cô một mình buồn nên anh quyết định ở lại. Dù sao anh cũng không cần phải túc trực ở tập đoàn 24/24. Nếu chuyện gì cũng đến tay anh xử lý, vậy còn cần những người kia để làm gì.
- Như vậy có được không? Hay anh cứ về đó đi, em ở một mình được mà!
- Anh nói được là được, em đừng lo. Hay là em không muốn ở cạnh anh?
- Làm… làm sao có chuyện đó được. Anh ở đây em đương nhiên rất vui, em chỉ sợ ảnh hưởng anh thôi! – Cô sợ anh hiểu lầm vội giải thích.
Cô đương nhiên muốn ở bên anh càng lâu càng tốt rồi. Đây cũng không phải lần đầu cả hai ở chung với nhau thế này. Cô chỉ sợ anh bỏ bê công việc mà thôi. Như vậy, cô sẽ mang tiếng là dụ dỗ hoàng thượng bỏ bê triều chính.
- Vậy được rồi, anh biết nên làm thế nào là tốt, em đừng suy nghĩ nhiều. – Anh vuốt ve mái tóc của cô.
Cô ngoan ngoãn ngồi im lặng bên cạnh để anh làm việc, còn mình thì cũng nghịch điện thoại. Cô thử lên diễn đàn trường, ngạc nhiên khi tất cả hoàn toàn yên ắng. Cô lại liếc sang anh khẽ mỉm cười. Đúng là anh nói cứ yên tâm, vì mọi chuyện đã có anh sắp xếp rồi.
Cô không hề biết chỉ mười lăm phút trước đó, diễn đàn trường vô cùng sôi nổi những thông tin liên quan đến cô và anh. Chỉ là anh đã xóa hết tất cả, thậm chí đến cả những từ khóa hay tìm kiếm liên quan đến cô cũng xóa sạch. Vì anh chính là quản trị viên của diễn đàn trường BK.
Cô ngồi cạnh anh, chốc lát, lại đưa mắt nhìn anh chăm chú xử lý công việc, đôi lúc gặp vấn đề gì đó lại hơi nhíu mày, rồi lát sau lại từ từ hòa hoãn. Dáng vẻ nghiêm túc này thật sự vô cùng cuốn hút, khiến cô nhìn mê mẩn, thậm chí quên luôn chiếc điện thoại trên tay.
Cảm nhận được người ngồi kế bên cứ nhìn mình say mê, anh khẽ hắng giọng.
- Ưa hưm… nhìn anh đến ngẩn ra rồi à?
Nghe anh nói cô mới giật bắn người hoàn hồn lại, vô cùng xấu hổ khi nhìn lén mà bị phát hiện.
- Đâu… đâu có… anh đừng tự luyến như vậy! – Cô chống chế.
- Vậy sao? Thật là không nhìn anh? Anh lại thấy em thèm thuồng anh đến độ nước miếng sắp chảy ra rồi đấy! – Anh buông laptop xuống, nhoài người đè cô xuống sofa, rồi lại chống hai tay hai bên người cô, tựa như đang giam cô bên trong.
- Em… em không có nha! Anh… anh… ngồi dậy đi! – Phát hiện cả hai đang trong tư thế ám muội, mặt cô đỏ bừng bừng, né tránh ánh nhìn của anh.
Anh bật cười trước cái mặt mỏng đáng yêu hay xấu hổ này của cô, bất ngờ búng lên trán cô một cái rồi bật dậy, không trêu cô nữa.
Được anh thả ra, cô nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo.
- Anh có mệt không, hay là anh đi nghỉ trưa một chút rồi hãy làm việc tiếp. – Cô đổi chủ đề, muốn anh nghỉ ngơi vì lúc nãy cô cứ thấy anh xoa xoa hai bên trán đầy mệt mỏi.
- Được, vậy đi ngủ.
Anh tắt máy tính, không nói không rằng bế xốc cô lên kiểu công chúa làm cô hoảng hốt kêu la.
- Thả em xuống… anh làm gì vậy?
- Đi ngủ trưa. – Anh thản nhiên nói.
- Em bảo anh đi ngủ mà, chứ đâu có nói em cũng đi ngủ! – Cô giẫy giụa.
- Em cũng phải ngủ một chút mới tốt cho sức khỏe.
Anh mặc cô phản kháng vẫn ôm cô một đường đi thẳng lên lầu về phòng ngủ của cô. Anh đặt cô xuống giường, rồi nhanh chóng kéo cô sát về phía mình, ôm chặt cô từ phía sau không để cô có cơ hội tẩu thoát. Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô khiến anh thấy dễ chịu.
- Ngoan, đi ngủ! – Anh nói như ra lệnh.
- Em… anh ngủ ở đây đi, em sang phòng Bội Sam ngủ… - Anh ôm thế này làm cô thấy không tự nhiên, kêu cô làm sao mà ngủ.
- Ở lại đây cho anh ôm em ngủ đi! – Giọng anh thều thào, có vẻ rất mệt.
Cô đoán anh đang rất mệt mỏi, cho nên cũng im lặng, không quấy rối nữa.
Anh thì hay rồi, chưa gì mà cô đã nghe tiếng thở đều đều sau lưng. Nhưng mà trong tình thế này, bảo cô làm sao đây, trống ngực cô đang đập thình thịch, còn có cả hơi thở của anh phả vào gáy làm cô nhột nhạt nữa.
Cô cứ căng người lên mà chịu đựng, chỉ sợ làm động anh thức giấc. Dù gì đi nữa, cô vẫn lo lắng cho sức khỏe của anh, muốn anh được nghỉ ngơi một lúc.
Căng thẳng một lúc làm cả cơ thể mệt mỏi, cô cũng dần thiếp đi lúc nào không hay.
Tử Yên ban đầu còn bảo không ngủ, ai dè ngủ luôn một giấc dài. Đông Quân đã tỉnh giấc trước, nhìn thấy cô gái nhỏ của mình cũng đang nằm ngủ ngon lành.
Anh bật cười, là ai nói không muốn ngủ vậy chứ. Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái rồi rời giường để yên cho cô ngủ thêm.
Đông Quân tiếp tục xử lý công việc còn dang dở. Đến gần hai giờ chiều, Tử Yên mới chịu thức dậy. Nhìn sang thấy chiếc giường trống trơn, cô đưa tay lên che mặt, tự trách chính mình mê ngủ. Đông Quân đã tỉnh từ lúc nào rồi, mà cô đến giờ này mới chịu thức cơ chứ.
Cô rời giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, rồi lại ra ngoài. Thấy anh vẫn bận rộn, cô không làm phiền, trực tiếp xuống bếp làm cho anh ly sữa chua dâu.
Làm xong, cô bưng lên, đặt lên bàn, rồi gọi anh.
- Anh uống cái này đi!
- Cảm ơn em, em dậy từ lúc nào vậy? – Anh nhìn thấy cô liền kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.
- Em dậy nãy giờ rồi, thấy anh đang bận nên không làm phiền.
- Ở nhà có chán không, hay anh đưa em đi chơi! – Anh xoa xoa hai bàn tay nõn nà của cô.
- Không cần đâu anh, em cũng lười ra ngoài lắm. Nếu có buồn, em sẽ xem phim.
Cô mỉm cười, nói không cần. Cô cũng ham chơi lắm, nhưng vẫn biết anh còn nhiều việc phải làm. Anh đã hi sinh ở nhà với cô rồi, nếu cô còn bắt anh đưa đi chơi thì không hiểu chuyện lắm. Dù sao ở nhà anh cũng có thể làm việc được.
Anh biết cô cũng là vì nghĩ cho anh, chứ tính cô vẫn còn trẻ con ham chơi, anh đương nhiên hiểu rõ. Anh nhìn cô đầy yêu chiều, vuốt ve khuôn mặt cô.
- Vậy em cứ làm gì em thích đi, anh làm việc chút đã!
- Dạ.
Tử Yên tìm một quyển sách rồi ngồi bên cạnh anh mà đọc.
Hai người cứ vậy anh làm việc, em đọc sách, xem phim đến chiều tối. Nhưng mà kể cũng lạ, giờ này rồi mà Bội Sam còn chưa về.
Sắp đến giờ cơm tối, Tử Yên vội đứng lên xuống bếp làm ít thức ăn. Cô phân vân không biết có nên làm một phần cho Bội Sam không, vì cô đoán Bội Sam sẽ ăn ở nhà ba mẹ rồi mới về đây.
Đúng lúc, điện thoại cô báo có tin nhắn tới. Đông Quân liền gọi cô.
- Yên Yên, em có tin nhắn.
- Anh xem giúp em đi! – Cô tự nhiên nói, vì đơn giản với anh cô cũng không có bí mật gì mà phải che giấu, cũng không quan tâm cái gọi là riêng tư.
Đông Quân được phép của Tử Yên, trong lòng vô cùng vui. Xem ra là cô rất tín nhiệm anh, đến thứ riêng tư như điện thoại cô cũng để anh xem. Anh thử nhập password, thật không ngờ anh đoán đúng, cô cài mật khẩu là 160922, ngày kỉ niệm hai người quen nhau.
- Là Bội Sam nhắn, bảo là tối nay chắc sẽ không về. Sáng mai sẽ về sớm. – Anh đọc nội dung rồi báo lại cho cô.
Cô gật đầu đã nghe rồi chuẩn bị bữa tối tiếp cho hai người. Nhưng mà đâu đó chừng vài chục giây sau, não bộ cô bắt đầu load. Tối nay Bội Sam không về, vậy không phải cô chỉ có một mình sao? Không được, hay là cô cũng chạy về nhà, sáng mai sẽ về lại đây sớm.
- Bội Sam không về, em chỉ có một mình, vậy đêm nay anh ở lại với em nhé! – Đông Quân tự lúc nào đã đến bên cạnh Tử Yên nói.
- Không… không cần đâu, hay anh đưa em về nhà ba mẹ em đi, sáng mai em sẽ về lại đây!
- Như vậy em sẽ rất mệt, ngày mai em phải học quân sự rồi, phải giữ sức cho tốt. Chúng ta cũng đâu phải lần đầu ở cùng nhau qua đêm. Trừ phi…
- Trừ phi cái gì chứ?
- Trừ phi em không tin anh! – Anh trưng ra vẻ mặt buồn bã đáp.
Tử Yên bị anh dồn vào thế bí, nhất thời ú ớ không biết nên nói thế nào. Cô đúng là cảm thấy chỉ có hai người ở cùng nhau thế này thì không hay lắm, dù cả hai đã từng ở cùng nhau trước đó rồi. Nhưng mà lại nhớ hôm đó, cô vì nghi ngờ anh, mà khiến anh giận một phen. Nếu bây giờ cô nhất định đòi về nhà ba mẹ, chắc chắn anh sẽ nghĩ cô là không tin tưởng anh mới muốn trốn tránh.
- Em tin anh mà, vậy tối nay anh cứ ở lại đây đi! – Cô suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định.
- Được, vậy để anh phụ em làm bữa tối. – Vẻ mặt Đông Quân lập tức hớn hở trở lại.
- Vậy anh rửa ít trái cây đi, lát nữa mình ăn tráng miệng.
Hai người bắt tay vào, việc ai người nấy làm. Cuối cùng bữa tối chuẩn bị xong. Tử Yên bày ra bàn. Hôm nay cô làm món mì ý sốt cà chua thịt bằm.
Ăn xong, Đông Quân đảm nhận việc rửa chén. Tử Yên cũng không từ chối, cứ để anh làm, còn mình thì ra phòng khách ngồi xem ti vi.
Lát sau dọn dẹp xong, anh cũng trở lại ngồi cùng cô, vừa xem ti vi vừa ăn trái cây.
Được một lúc cơm cũng tiêu hóa xong, Tử Yên lên lầu tắm rửa, Đông Quân gọi điện cho trợ lý mang quần áo đến để anh thay ra, thêm một bộ để sáng mai đi làm.
Anh dĩ nhiên không muốn mặc lại quần áo của hôm nay. Còn dặn dò trợ lý không được nói năng linh tinh, tránh để người khác hiểu lầm làm tổn hại thanh danh của Tử Yên.
Sở dĩ anh có thể thoái mái muốn ở đâu thì ở, vì anh đã dọn ra ngoài ở riêng. Mẹ Lục dù không muốn nhưng cũng phải chiều theo, vì biết rằng anh đã trưởng thành cần có không gian riêng cho thoải mái. Dù sao nhà anh cũng gần nhà chính, có thể thường xuyên qua lại.