Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Thương cho cô gái của anh
Ba mẹ Tử Yên và ba mẹ Bội Sam nghe tin thì lập tức vào bệnh viện.
Dương Ngọc nghe tin con gái bị người ta đánh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân cũng không thể đứng vững. Ba Hạ phải cố sức trấn an vợ mình.
Ba mẹ Bội Sam thì thở phào nhẹ nhõm vì Bội Sam và Đông Quân không sao, nhưng cũng xót xa cho Tử Yên. Lạc gia vốn dĩ rất thương Tử Yên, lần này cô còn vì cứu Đông Quân mà bị thương. Mẹ của Bội Sam còn đến nắm tay mẹ Tử Yên ý bảo cứ bình tĩnh.
Mọi người ngồi ở ngoài chờ tin tức từ bác sĩ, ai cũng lo lắng và bất an.
Đông Quân vô cùng hổ thẹn với ba mẹ Tử Yên vì thân làm bạn trai mà không thể bảo vệ được cho người con gái của mình.
- Con xin lỗi hai bác, là do con không bảo vệ được cho Yên Yên. – Anh thẳng thắn nhận lỗi về phần mình.
- Con đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của con. Tất cả là do bọn côn đồ đánh lén đó! – Hạ Hâm Bằng lên tiếng động viên Đông Quân.
Ông đương nhiên không trách cứ Đông Quân vì rõ ràng không phải lỗi của anh. Ông đã nghe Bội Sam nói rõ ngọn ngành câu chuyện. Ngay từ đầu sợ để liên lụy Tử Yên, Đông Quân đã bảo Bội Sam đến đón con gái ông, rồi một mình đối chọi với bọn xấu. Chỉ vì Tử Yên lo lắng cho Đông Quân, cũng không thể trơ mắt ra mà nhìn người mình yêu bị thương, mới chạy tới mà đỡ lấy một gậy này.
- Con cũng đừng lo quá… sẽ không sao đâu! Con với bạn học Lập Thành cũng đi xử lý vết thương đi, hai đứa cũng bị trầy xước rồi kìa! – mẹ Bội Sam, Huỳnh Vy cũng lên tiếng.
- Bọn con không sao đâu ạ! Chỉ là vài vết thương nhỏ, không đáng bận tâm! – Lập Thành lễ phép trả lời.
Đông Quân giờ khắc này không còn nghe lời ai nói nữa. Anh cũng không màng đến vết thương của mình. Chỉ là vài chỗ trầy có đáng gì chứ. Tâm trí anh đã trôi theo Tử Yên vào phòng cấp cứu. Ai cũng nói không phải lỗi của anh, nhưng anh lại thấy tất cả rõ ràng là do anh tự kiêu, nghĩ rằng mình có thể xử lý đám côn đồ đó. Nếu anh không cố tình dụ bọn chúng đến nơi hẻm vắng để đối chọi thì Tử Yên đã không lo lắng chạy đến, rồi còn đỡ đòn thay cho anh. Là lỗi của anh, tất cả là do anh. Tử Yên mà có mệnh hệ gì, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân.
- Nhưng sao Đông Quân lại bị bọn côn đồ chặn đánh vậy chứ? – Ba Bội Sam thắc mắc hỏi.
Thấy Đông Quân trầm ngâm không trả lời, Lập Thành vội lên tiếng thay.
- Con không chắc lắm, nhưng có lẽ là do chiến thắng của lớp con ở hội thao vừa rồi!
Lập Thành kể lại chuyện anh nghe ngóng được. Ngoài Đông Quân, các bạn nam của lớp cũng bị đánh. Chỉ có những ai đi xe hơi, có người đưa đón như Lập Thành mới không bị chặn đánh. Anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là do lớp 12D ghi hận trong lòng.
- Hừ nếu như vậy tuyệt đối phải làm ra ngô ra khoai chuyện này! Cả ba Hạ và Ba Lạc đều đồng thanh.
- Nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ, thêm nữa đây là vụ việc xảy ra bên ngoài trường học, nhà trường sẽ không thể can thiệp được! – Dương Ngọc nãy giờ ngồi nghe mọi người nói chuyện, cũng lên tiếng.
Mọi người nghe Dương Ngọc nói vậy, cũng cảm thấy đúng. Chuyện này quả thật có chút khó. Cũng không thể bắt nhà trường chịu trách nhiệm việc này được.
- Mọi người cứ để con và Lập Thành xử lý vụ này! Bọn con có vài người quen có thể nhờ giúp đỡ! – Đông Quân cũng lên tiếng, trên gương mặt mang đầy sự tức giận.
Đông Quân đương nhiên có cách làm sáng tỏ chuyện này, nhưng vì không muốn mọi người nghi ngờ thân phận mới kéo Lập Thành vào, vì gia thế của Lập Thành cũng được coi là có tiếng tăm.
- Đúng đấy ạ, cứ để hai đứa con lo ạ! – Lập Thành cũng vội góp lời.
- Được, vậy bọn con có cần chúng ta giúp gì thì cứ nói!
Một lúc sau, Tử Yên được đưa ra ngoài phòng hồi sức. Bác sĩ bảo cô bị chấn thương nhẹ, vai và cánh tay phải bị sưng và bầm tím, chẩn đoán gãy xương vai, nhưng không quá mức nghiêm trọng, chỉ cần đeo dụng cụ cố định vai, không cần thiết phải phẫu thuật.
- Vậy là không có nguy hại gì đúng không bác sĩ? – Hạ Hâm Bằng hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần cố định chỗ bị gãy, hạn chế cử động chờ cho các mảnh xương lành lại là được. Chỉ có điều thời gian này phải chú ý không được làm động đến chỗ xương gãy, cũng cần chú ý ăn uống để mau hồi phục. – Bác sĩ từ tốn đáp.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Cả nhà nghe xong ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, riêng Đông Quân thì không nói không rằng, liền chạy nhanh vào phòng gặp Tử Yên. Mọi người thấy vậy cũng nhường lại không gian riêng cho hai người.
Có lẽ do cô quá đau và mệt nên đã ngủ thiếp đi. Bác sĩ đã dùng băng đỡ để cố định xương cho cô. Nhìn cô gái nhỏ của mình chịu đau đớn, thương tổn, lại còn phải mang lấy sự bất tiện và khó khăn một thời gian, Đông Quân cảm thấy đau trong lòng.
Nhưng cũng may cho bọn khốn đó, là Tử Yên không gặp nguy hiểm tính mạng, nếu không, có chết anh cũng phải kéo bọn đó chết cùng.
Đông Quân cứ im lặng nắm lấy bàn tay của Tử Yên, lại vuốt ve gương mặt cô.
Hồi lâu, Tử Yên mơ màng tỉnh lại. Cô khẽ động đậy một cái thì ôi thôi cơn đau kéo tới, nhưng nhìn thấy Đông Quân, cô cố ra vẻ rằng mình vẫn ổn. Ngược lại, cô còn lo lắng cho những vết thương của anh. Cô biết tính anh, ắt hẳn anh không chịu đi kiểm tra đâu.
- Anh… anh đã đi xử lý vết thương chưa? – Cô hỏi.
- Anh không làm sao cả, chỉ là trầy xước. Người đáng phải lo là em đó, đừng có ở đó mà lo cho anh làm gì! – Anh dịu dàng nói.
- Anh… anh đừng tự trách mình. Em cam tâm tình nguyện vì anh, chứ anh không hề có lỗi gì cả! Nếu đổi lại là em gặp nguy hiểm, anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ em thôi, đúng không? – Cô nhìn thấy sự buồn bã và tự trách trên gương mặt anh, liền tìm lời an ủi.
Những lời cô nói làm cho trái tim Đông Quân nhẹ đi một chút. Đúng vậy, cô và anh yêu nhau thật lòng, một trong hai gặp hiểm nguy, người kia chắc chắn không thể bỏ mặc đứng nhìn. Người con gái mang tên Hạ Tử Yên này… sao lại biết cách làm xao xuyến trái tim anh, sao lại làm anh yêu nhiều như vậy?
- Anh… anh yêu em, Yên Yên! Nhưng mà làm ơn hứa với anh, sẽ không có lần sau nữa! Em có biết lúc em bị thương, anh sợ đến thế nào không?
- Bây giờ em không sao rồi, anh đừng lo nữa nhé!
- Em chưa hứa với anh! – Anh vẫn kiên quyết bắt cô hứa với mình.
- Được rồi… em hứa!
Tử Yên đành phải đồng ý để anh yên lòng. Nhưng nếu sau này gặp những tình huống như vậy, cô cũng sẽ bảo vệ anh. Vì anh là người mà cô yêu thương, là người rất quan trọng với cô. Cô không muốn nhìn anh đau đớn. “Em xin lỗi, nhưng có thể em sẽ không giữ lời…” Tử Yên thầm nhủ.
Đông Quân chỉ là cố chấp bắt cô đồng ý với mình, anh biết tính cách của cô, e là cô vẫn sẽ liều lĩnh như vậy. Chỉ có cách anh phải bảo vệ thật tốt cho cô, bất luận thế nào, anh cũng phải lo cho cô chu toàn.
Hai người nói chuyện một chút, thì mọi người cũng vào thăm Tử Yên. Biết cô hiện tại không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng ngoài việc hơi bất tiện trong sinh hoạt sắp tới, gương mặt ai nấy đều giãn ra.
Dương Ngọc và Hạ Hâm Bằng nhìn con gái xót xa, nhưng Tử Yên vẫn cố gắng gượng cười, tỏ ra là mình rất ổn để ba mẹ yên tâm.
- Con không sao đâu, ba mẹ và cô chú Lạc cũng đừng lo ạ! – Cô nhẹ nhàng nói.
- Không sao là tốt rồi, chỉ thương con gái sắp tới phải chịu khổ một chút rồi! – Huỳnh Vy nói.
- Được rồi, như thế này cũng coi như còn may mắn. Con gái à, ráng tịnh dưỡng để mau khỏi! – Hạ Hâm Bằng vỗ về con gái mình.
- Con gái, chịu đựng một chút nhé con, mẹ sẽ nấu nhiều món ngon bồi bổ cho con! – Dương Ngọc nhìn con gái sụt sùi.
Người làm cha làm mẹ có ai muốn thấy con gái mình phải chịu đau đâu chứ. Con gái cưng của họ trầy xước một chút họ đã xót biết chừng nào rồi.
- Mày cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, chuyện bài vở có tao lo rồi, còn có anh Quân nữa, anh ấy sẽ giảng lại bài cho mày!
Bội Sam cũng xót xa nhìn bạn mình nằm trên giường bệnh. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô khóc cũng không ít, gương mặt đã lấm lem hết cả.
- Đúng vậy, cậu đừng nghĩ ngợi gì cả, mau khỏe lại là được! Mọi chuyện có bọn này lo rồi! – Lập Thành cũng góp lời.
- Cảm ơn mọi người! Cũng trễ rồi, anh Quân, cô chú Lạc, Bội Sam, Lập Thành về nhà nghỉ ngơi đi ạ!
Sợ mọi người mệt vì mình, Tử Yên lên tiếng bảo họ về nghỉ ngơi. Mới đầu Bội Sam không chịu về, nhưng sau một hồi, Tử Yên cũng thuyết phục được.
Đông Quân không muốn đi đâu cả, nhất quyết ở lại với Tử Yên. Anh còn bảo Bội Sam gọi điện về nhờ người ở nhà đem cho anh ít quần áo và đồ dùng cá nhân, còn có tập vở.
Bệnh viện Tử Yên đang ở là bệnh viện tốt nhất, cả về đội ngũ y bác sĩ lẫn cơ sở vật chất. Trong phòng bệnh còn có cả khu vực dành cho người nhà ở với đầy đủ tiện nghi. Đương nhiên, để tránh sơ hở về thân phận, Đông Quân đã lấy danh nghĩa Lạc gia ra nói.
Ba mẹ Tử Yên cũng đồng ý để Tử Yên ở bệnh viện tốt, dù có tốn kém thế nào họ cũng chấp nhận. Nhưng Lạc gia và Đông Quân cũng đã lên tiếng rằng, chuyện chi phí điều trị, tiền nong gì đó ba mẹ Hạ không cần lo.
Tử Yên thức dậy có chút đói, ba mẹ Hạ liền xuống căn – tin bệnh viện tìm mua cháo, để Đông Quân trông chừng cô.
Lát sau, ba mẹ Hạ về, Đông Quân liền nói có việc ra ngoài gọi điện thoại một chút.
Rời khỏi phòng, anh đi ra khuôn viên bệnh viện gọi điện thoại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Dương Ngọc nghe tin con gái bị người ta đánh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân cũng không thể đứng vững. Ba Hạ phải cố sức trấn an vợ mình.
Ba mẹ Bội Sam thì thở phào nhẹ nhõm vì Bội Sam và Đông Quân không sao, nhưng cũng xót xa cho Tử Yên. Lạc gia vốn dĩ rất thương Tử Yên, lần này cô còn vì cứu Đông Quân mà bị thương. Mẹ của Bội Sam còn đến nắm tay mẹ Tử Yên ý bảo cứ bình tĩnh.
Mọi người ngồi ở ngoài chờ tin tức từ bác sĩ, ai cũng lo lắng và bất an.
Đông Quân vô cùng hổ thẹn với ba mẹ Tử Yên vì thân làm bạn trai mà không thể bảo vệ được cho người con gái của mình.
- Con xin lỗi hai bác, là do con không bảo vệ được cho Yên Yên. – Anh thẳng thắn nhận lỗi về phần mình.
- Con đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của con. Tất cả là do bọn côn đồ đánh lén đó! – Hạ Hâm Bằng lên tiếng động viên Đông Quân.
Ông đương nhiên không trách cứ Đông Quân vì rõ ràng không phải lỗi của anh. Ông đã nghe Bội Sam nói rõ ngọn ngành câu chuyện. Ngay từ đầu sợ để liên lụy Tử Yên, Đông Quân đã bảo Bội Sam đến đón con gái ông, rồi một mình đối chọi với bọn xấu. Chỉ vì Tử Yên lo lắng cho Đông Quân, cũng không thể trơ mắt ra mà nhìn người mình yêu bị thương, mới chạy tới mà đỡ lấy một gậy này.
- Con cũng đừng lo quá… sẽ không sao đâu! Con với bạn học Lập Thành cũng đi xử lý vết thương đi, hai đứa cũng bị trầy xước rồi kìa! – mẹ Bội Sam, Huỳnh Vy cũng lên tiếng.
- Bọn con không sao đâu ạ! Chỉ là vài vết thương nhỏ, không đáng bận tâm! – Lập Thành lễ phép trả lời.
Đông Quân giờ khắc này không còn nghe lời ai nói nữa. Anh cũng không màng đến vết thương của mình. Chỉ là vài chỗ trầy có đáng gì chứ. Tâm trí anh đã trôi theo Tử Yên vào phòng cấp cứu. Ai cũng nói không phải lỗi của anh, nhưng anh lại thấy tất cả rõ ràng là do anh tự kiêu, nghĩ rằng mình có thể xử lý đám côn đồ đó. Nếu anh không cố tình dụ bọn chúng đến nơi hẻm vắng để đối chọi thì Tử Yên đã không lo lắng chạy đến, rồi còn đỡ đòn thay cho anh. Là lỗi của anh, tất cả là do anh. Tử Yên mà có mệnh hệ gì, anh tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân.
- Nhưng sao Đông Quân lại bị bọn côn đồ chặn đánh vậy chứ? – Ba Bội Sam thắc mắc hỏi.
Thấy Đông Quân trầm ngâm không trả lời, Lập Thành vội lên tiếng thay.
- Con không chắc lắm, nhưng có lẽ là do chiến thắng của lớp con ở hội thao vừa rồi!
Lập Thành kể lại chuyện anh nghe ngóng được. Ngoài Đông Quân, các bạn nam của lớp cũng bị đánh. Chỉ có những ai đi xe hơi, có người đưa đón như Lập Thành mới không bị chặn đánh. Anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là do lớp 12D ghi hận trong lòng.
- Hừ nếu như vậy tuyệt đối phải làm ra ngô ra khoai chuyện này! Cả ba Hạ và Ba Lạc đều đồng thanh.
- Nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ, thêm nữa đây là vụ việc xảy ra bên ngoài trường học, nhà trường sẽ không thể can thiệp được! – Dương Ngọc nãy giờ ngồi nghe mọi người nói chuyện, cũng lên tiếng.
Mọi người nghe Dương Ngọc nói vậy, cũng cảm thấy đúng. Chuyện này quả thật có chút khó. Cũng không thể bắt nhà trường chịu trách nhiệm việc này được.
- Mọi người cứ để con và Lập Thành xử lý vụ này! Bọn con có vài người quen có thể nhờ giúp đỡ! – Đông Quân cũng lên tiếng, trên gương mặt mang đầy sự tức giận.
Đông Quân đương nhiên có cách làm sáng tỏ chuyện này, nhưng vì không muốn mọi người nghi ngờ thân phận mới kéo Lập Thành vào, vì gia thế của Lập Thành cũng được coi là có tiếng tăm.
- Đúng đấy ạ, cứ để hai đứa con lo ạ! – Lập Thành cũng vội góp lời.
- Được, vậy bọn con có cần chúng ta giúp gì thì cứ nói!
Một lúc sau, Tử Yên được đưa ra ngoài phòng hồi sức. Bác sĩ bảo cô bị chấn thương nhẹ, vai và cánh tay phải bị sưng và bầm tím, chẩn đoán gãy xương vai, nhưng không quá mức nghiêm trọng, chỉ cần đeo dụng cụ cố định vai, không cần thiết phải phẫu thuật.
- Vậy là không có nguy hại gì đúng không bác sĩ? – Hạ Hâm Bằng hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần cố định chỗ bị gãy, hạn chế cử động chờ cho các mảnh xương lành lại là được. Chỉ có điều thời gian này phải chú ý không được làm động đến chỗ xương gãy, cũng cần chú ý ăn uống để mau hồi phục. – Bác sĩ từ tốn đáp.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Cả nhà nghe xong ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, riêng Đông Quân thì không nói không rằng, liền chạy nhanh vào phòng gặp Tử Yên. Mọi người thấy vậy cũng nhường lại không gian riêng cho hai người.
Có lẽ do cô quá đau và mệt nên đã ngủ thiếp đi. Bác sĩ đã dùng băng đỡ để cố định xương cho cô. Nhìn cô gái nhỏ của mình chịu đau đớn, thương tổn, lại còn phải mang lấy sự bất tiện và khó khăn một thời gian, Đông Quân cảm thấy đau trong lòng.
Nhưng cũng may cho bọn khốn đó, là Tử Yên không gặp nguy hiểm tính mạng, nếu không, có chết anh cũng phải kéo bọn đó chết cùng.
Đông Quân cứ im lặng nắm lấy bàn tay của Tử Yên, lại vuốt ve gương mặt cô.
Hồi lâu, Tử Yên mơ màng tỉnh lại. Cô khẽ động đậy một cái thì ôi thôi cơn đau kéo tới, nhưng nhìn thấy Đông Quân, cô cố ra vẻ rằng mình vẫn ổn. Ngược lại, cô còn lo lắng cho những vết thương của anh. Cô biết tính anh, ắt hẳn anh không chịu đi kiểm tra đâu.
- Anh… anh đã đi xử lý vết thương chưa? – Cô hỏi.
- Anh không làm sao cả, chỉ là trầy xước. Người đáng phải lo là em đó, đừng có ở đó mà lo cho anh làm gì! – Anh dịu dàng nói.
- Anh… anh đừng tự trách mình. Em cam tâm tình nguyện vì anh, chứ anh không hề có lỗi gì cả! Nếu đổi lại là em gặp nguy hiểm, anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ em thôi, đúng không? – Cô nhìn thấy sự buồn bã và tự trách trên gương mặt anh, liền tìm lời an ủi.
Những lời cô nói làm cho trái tim Đông Quân nhẹ đi một chút. Đúng vậy, cô và anh yêu nhau thật lòng, một trong hai gặp hiểm nguy, người kia chắc chắn không thể bỏ mặc đứng nhìn. Người con gái mang tên Hạ Tử Yên này… sao lại biết cách làm xao xuyến trái tim anh, sao lại làm anh yêu nhiều như vậy?
- Anh… anh yêu em, Yên Yên! Nhưng mà làm ơn hứa với anh, sẽ không có lần sau nữa! Em có biết lúc em bị thương, anh sợ đến thế nào không?
- Bây giờ em không sao rồi, anh đừng lo nữa nhé!
- Em chưa hứa với anh! – Anh vẫn kiên quyết bắt cô hứa với mình.
- Được rồi… em hứa!
Tử Yên đành phải đồng ý để anh yên lòng. Nhưng nếu sau này gặp những tình huống như vậy, cô cũng sẽ bảo vệ anh. Vì anh là người mà cô yêu thương, là người rất quan trọng với cô. Cô không muốn nhìn anh đau đớn. “Em xin lỗi, nhưng có thể em sẽ không giữ lời…” Tử Yên thầm nhủ.
Đông Quân chỉ là cố chấp bắt cô đồng ý với mình, anh biết tính cách của cô, e là cô vẫn sẽ liều lĩnh như vậy. Chỉ có cách anh phải bảo vệ thật tốt cho cô, bất luận thế nào, anh cũng phải lo cho cô chu toàn.
Hai người nói chuyện một chút, thì mọi người cũng vào thăm Tử Yên. Biết cô hiện tại không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng ngoài việc hơi bất tiện trong sinh hoạt sắp tới, gương mặt ai nấy đều giãn ra.
Dương Ngọc và Hạ Hâm Bằng nhìn con gái xót xa, nhưng Tử Yên vẫn cố gắng gượng cười, tỏ ra là mình rất ổn để ba mẹ yên tâm.
- Con không sao đâu, ba mẹ và cô chú Lạc cũng đừng lo ạ! – Cô nhẹ nhàng nói.
- Không sao là tốt rồi, chỉ thương con gái sắp tới phải chịu khổ một chút rồi! – Huỳnh Vy nói.
- Được rồi, như thế này cũng coi như còn may mắn. Con gái à, ráng tịnh dưỡng để mau khỏi! – Hạ Hâm Bằng vỗ về con gái mình.
- Con gái, chịu đựng một chút nhé con, mẹ sẽ nấu nhiều món ngon bồi bổ cho con! – Dương Ngọc nhìn con gái sụt sùi.
Người làm cha làm mẹ có ai muốn thấy con gái mình phải chịu đau đâu chứ. Con gái cưng của họ trầy xước một chút họ đã xót biết chừng nào rồi.
- Mày cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, chuyện bài vở có tao lo rồi, còn có anh Quân nữa, anh ấy sẽ giảng lại bài cho mày!
Bội Sam cũng xót xa nhìn bạn mình nằm trên giường bệnh. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô khóc cũng không ít, gương mặt đã lấm lem hết cả.
- Đúng vậy, cậu đừng nghĩ ngợi gì cả, mau khỏe lại là được! Mọi chuyện có bọn này lo rồi! – Lập Thành cũng góp lời.
- Cảm ơn mọi người! Cũng trễ rồi, anh Quân, cô chú Lạc, Bội Sam, Lập Thành về nhà nghỉ ngơi đi ạ!
Sợ mọi người mệt vì mình, Tử Yên lên tiếng bảo họ về nghỉ ngơi. Mới đầu Bội Sam không chịu về, nhưng sau một hồi, Tử Yên cũng thuyết phục được.
Đông Quân không muốn đi đâu cả, nhất quyết ở lại với Tử Yên. Anh còn bảo Bội Sam gọi điện về nhờ người ở nhà đem cho anh ít quần áo và đồ dùng cá nhân, còn có tập vở.
Bệnh viện Tử Yên đang ở là bệnh viện tốt nhất, cả về đội ngũ y bác sĩ lẫn cơ sở vật chất. Trong phòng bệnh còn có cả khu vực dành cho người nhà ở với đầy đủ tiện nghi. Đương nhiên, để tránh sơ hở về thân phận, Đông Quân đã lấy danh nghĩa Lạc gia ra nói.
Ba mẹ Tử Yên cũng đồng ý để Tử Yên ở bệnh viện tốt, dù có tốn kém thế nào họ cũng chấp nhận. Nhưng Lạc gia và Đông Quân cũng đã lên tiếng rằng, chuyện chi phí điều trị, tiền nong gì đó ba mẹ Hạ không cần lo.
Tử Yên thức dậy có chút đói, ba mẹ Hạ liền xuống căn – tin bệnh viện tìm mua cháo, để Đông Quân trông chừng cô.
Lát sau, ba mẹ Hạ về, Đông Quân liền nói có việc ra ngoài gọi điện thoại một chút.
Rời khỏi phòng, anh đi ra khuôn viên bệnh viện gọi điện thoại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.