Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Hình như em cũng thích anh
Cả đêm hôm qua Tử Yên không ngủ được chút nào, cả người phờ phạc, lờ đờ. Ba mẹ cô thấy vậy lo lắng không thôi.
- Con gái à, học hành cũng chú ý đến sức khỏe nhé! Mẹ thấy con hơi xanh xao đấy!
- Đúng đấy con, ba không cần con phải nhất khối, nhất trường hay gì đâu, con mạnh khỏe là được. Đừng cố sức quá, sức khỏe là quan trọng nhất nhé con!
- Dạ ba mẹ đừng lo ạ. Chỉ là hôm qua con hơi khó ngủ nên sáng dậy mới mệt thế ạ!
Tử Yên vừa nói vừa cúi mặt ăn sáng, không dám ngước lên nhìn ba mẹ. Ba mẹ mà phát hiện con gái mình không phải vì học hành vất vả mà do tương tư mới ra thế này, không biết sẽ cho cô ăn mấy roi đây.
Ăn sáng xong, cô vội tạm biệt ba mẹ đi học. Trước khi ra khỏi cửa, cô hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần. Nếu đã nghĩ thông, cô sẽ cho anh câu trả lời hôm nay. Cô nghĩ, trải qua khoảng thời gian yêu đương thanh xuân vườn trường này ắt hẳn là đẹp đẽ lắm. Nghĩ đến đây cô lại đỏ mặt. Đánh đánh mặt mình vài cái cho tỉnh táo, cô vội đạp xe đi học.
Càng gần đến chỗ hẹn, cô lại càng hồi hộp. Nhưng mà đến đầu đường rồi vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Mọi khi anh đều đứng đợi cô rất sớm, sao hôm nay không thấy anh. Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng bên kia đầu dây không ai nghe máy. Cô có linh tính không được tốt lắm, liền gọi cho Lạc Bội Sam. Rất may, là Bội Sam nghe máy.
- Alo, Bội Sam, anh Quân đã đi học chưa?
- À thôi chết, tao quên báo cho mày. Anh Quân đột nhiên bị sốt, chắc là phải nghỉ học rồi. Anh ấy dặn tao báo cho mày mà tao quên mất. Mày đi học một mình nhé!
- Anh ấy bị bệnh có nặng không? – Tử Yên lo lắng hỏi.
- Không sao đâu, cảm sốt thông thường thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Thôi mày mau đến trường kẻo muộn.
- Được rồi, tạm biệt!
Tử Yên thất thểu đạp xe vào lớp. Đến trường rồi, cô cũng mang gương mặt bí xị vào lớp. Cô tự hỏi có khi nào là vì hôm qua cô không nói thích anh nên làm anh buồn, rồi sinh bệnh không? Nếu vậy thì là lỗi của cô rồi…
Hôm ấy may không có tiết học chiều. Học xong buổi sáng, Tử Yên nhanh chóng thu xếp tập vở, rồi chạy xe theo sau Bội Sam để thăm Đông Quân.
Đến nhà Bội Sam, Tử Yên nhanh chóng đi theo lên phòng Đông Quân. Bội Sam gõ gõ cửa vài tiếng, người trong phòng đã trả lời: “Vào đi”.
Đông Quân ra vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tử Yên, vội chỉnh trang lại mọi thứ, gương mặt có vẻ mệt mỏi.
- Em… sao em lại đến đây vậy Tử Yên? Khụ khụ…
- Em… em đến thăm anh… em nghe nói anh bệnh. Anh có mệt lắm không?
- Anh không sao, em đừng lo… nhưng mà anh ở nhà ăn mặc có hơi xốc xếch, em đừng trách nhé!
- Không sao đâu ạ. – Tử Yên bẽn lẽn trả lời.
- Được rồi, được rồi, hai người làm gì cứ bẽn la bẽn lẽn vậy… A tao có điện thoại, mày ở đây nhé Tử Yên! – Bội Sam vội chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Bội Sam ra ngoài để lại mình Tử Yên và Đông Quân trong phòng. Không khí có phần hơi ngượng ngập. Tử Yên ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cứ ấp a ấp úng muốn nói gì đó mấy lần lại không biết nên nói thế nào trong tình cảnh này. Cô đành lảng sang chuyện khác, quanh quẩn hỏi thăm tình hình bệnh của anh.
- Sáng nay em có gọi anh nhưng anh không nghe máy. Anh mệt lắm sao?
- À anh mệt nên ngủ thiếp đi, không hay em gọi. Nhưng giờ anh đỡ nhiều rồi khụ khụ…
- Anh ho thế mà bảo không sao à? À suýt chút em quên mất, em không có mua gì đến cho anh, hay em đi nấu cho anh chút cháo nhé, em nấu ăn ngon lắm đấy!
- Không cần phiền em thế đâu, có thím Trương nấu cho anh là được rồi khụ khụ…
- Nhưng em muốn… tự tay nấu cho anh mà… - Tử Yên giở giọng hờn dỗi.
- Được rồi, em muốn sao cũng được hết. – Đông Quân bật cười trước sự trẻ con của cô, lại thấy ấm lòng vô cùng khi cô quan tâm anh như vậy.
- Vậy anh chờ em nhé, em đi ngay đây!
Tử Yên nhanh chóng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi thẳng xuống bếp. Thật ra cô có thể thoải mái ở nhà Bội Sam thế là vì cô vẫn thường đến đây, đối với mọi người trong nhà, cô đều quen thuộc.
Thím Trương đang loay hoay dọn dẹp, nhìn thấy Tử Yên thì vui vẻ gọi cô:
- Tử Yên đấy à, con sang thăm Đông Quân à?
- Dạ đúng ạ, thím Trương. Con có thể mượn bếp nấu cháo một chút không ạ?
- Con định làm thức ăn cho Đông Quân à? Thím làm là được rồi, thím cũng đang hầm canh rồi.
- Ai da thím Trương, cứ để người ta bày tỏ tình ý đi mà… - Bội Sam từ đâu tiến đến, vừa nói vừa nháy mắt với thím Trương.
- À… thím biết rồi, vậy thôi nhờ con nhé Tử Yên.
- Dạ thím… - Cô trả lời với thím Trương xong lại quay sang trừng mắt với Bội Sam cái tội động cái là ăn nói hàm hồ.
- Ai da mày liếc thế làm tao sợ quá… mà nói chứ tao có việc phải đi rồi, mày ở nhà chăm anh Đông Quân nhé! Tao đi đây! – Bội Sam nói rồi nhanh chóng chạy đi, không đợi Tử Yên lên tiếng.
- Ê… mày… khi nào mày về thế?
Bội Sam cứ thế mà đi, không một câu trả lời. Tử Yên lắc đầu, nhớ đến việc nấu cháo vội vào phòng bếp.
Cô sẽ nấu cháo hành trứng, cho thêm tiêu và gừng, cay cay ấm ấm sẽ mau khỏi bệnh. Mỗi lần cô bệnh mẹ đều nấu món này cho cô ăn. Cô nghĩ hiện tại nấu món này cho Đông Quân là tốt nhất.
Tử Yên từ nhỏ đã thừa hưởng tay nghề nấu ăn từ mẹ. Cô thường phụ mẹ làm bếp, trình độ cũng không thua kém gì ai. Bàn tay cô thoăn thoắt, nhịp nhàng. Chẳng mấy chốc, món cháo nóng hổi ra lò.
Cô múc cháo ra tô, rồi mang lên phòng cho Đông Quân. Những động tác của cô đều hết sức nhẹ nhàng, tránh làm ồn ào để anh nghỉ ngơi.
- Cháo có rồi đây anh!
- Thơm quá…
- Anh mau ăn đi còn uống thuốc! – Thấy Đông Quân cứ nhìn tô cháo mãi mà không chịu đụng muỗng. Tử Yên vội lên tiếng nhắc.
- A… hình như anh mất hết sức lực rồi… tay cũng run run… sợ là không tự ăn được… - Đông Quân vừa nói vừa ra vẻ đáng thương nhìn Tử Yên.
- Anh là người học võ, anh còn nói anh mình đồng da sắt, vậy mà cảm một chút đã yếu sức rồi à?
Tử Yên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. Làm gì mà đến nỗi cầm muỗng múc cháo cũng không nổi. Có chăng là anh đang cố tình muốn nhõng nhẽo với cô.
- Anh nói thật mà… - Ai đó vẫn tiếp tục đáng thương.
- Được rồi, được rồi, em đút cho anh là được chứ gì!
Tử Yên nhìn khuôn mặt đẹp trai kia đang làm nũng với cô, có phần không kiềm lòng được, đành phải chiều theo anh. Cô thổi thổi từng muỗng cháo cho bớt nguội rồi đút cho anh.
- Có ngon không? – Cô hỏi.
- Ngon lắm, chắc sau này anh bệnh dài dài để được em nấu đồ ăn cho, còn được chăm sóc thế này.
- Hừ anh thử để bệnh như thế nữa xem? Còn ở đó dám nói muốn bệnh dài dài! – Tử Yên vừa nói vừa nhéo vào eo anh khiến anh la oái một tiếng.
- Sao vậy, em lo lắng cho anh vậy sao?
- Đương nhiên là lo rồi! Ai kêu em…
- Em sao? – Thấy cô không nói tiếp, anh vội hỏi.
Tử Yên phát hiện ra mình thiếu chút nữa đã nói hớ, vội ngậm miệng lại. Nhưng anh không chịu buông tha, cứ nhìn chằm chằm cô chờ đợi cô nói tiếp. Cô đỏ mặt, cúi gầm, không dám nhìn anh. Cuối cùng, cũng lấy hết can đảm nói thật lòng mình.
- Em… em muốn nói… em cũng thích anh…
- Thật sao, Yên Yên? – Anh vui mừng nắm chặt tay cô, còn đổi luôn cách xưng hô thân mật.
Hai chữ Yên Yên làm cô thấy ngượng vô cùng, nhưng lại thinh thích, cô khẽ gật đầu, kèm theo một nụ cười bẽn lẽn. Còn anh, trái tim như đang sắp nổ tung. Cuối cùng anh cũng nghe được lời anh muốn nghe từ miệng cô.
Xem ra cách giả bệnh thử lòng này cũng hay phết. Anh phải đền đáp cho em họ Bội Sam của anh xứng đáng mới được. Con bé đó lắm chiêu trò hữu ích thật. Nhưng cũng phải khen tài nghệ diễn xuất của anh, giả bệnh hay vậy, Tử Yên cũng không phát hiện bất thường.
- Nhưng rõ ràng hôm qua anh còn bình thường, sao đột nhiên đêm qua lại sốt vậy? – Cô vừa hỏi vừa lấy thuốc trên tủ đầu giường cho anh uống.
Câu hỏi của cô làm anh suýt chút sặc, nhưng vẫn bình tĩnh đối đáp.
- À… có lẽ là do anh đi tập thể dục về người còn mồ hôi mà đã đi tắm vội… nên mới thế!
- À chắc là vậy rồi. Lần sau anh nhớ người còn mồ hôi không được tắm đâu, vậy nguy hiểm lắm!
Cô vừa nói vừa đưa tay sờ trán anh, cảm thấy thân nhiệt anh đã bình thường, hài lòng gật đầu, cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì.
- Anh hết sốt rồi, thân nhiệt đã bình thường. Anh nghỉ ngơi thêm chút sẽ mau khỏe.
- Đúng vậy, anh cũng cường tráng sẵn, chút này anh sẽ hồi phục nhanh thôi!
Gương mặt Đông Quân lúc này đột nhiên bừng sáng vô cùng, không giống chút nào với người bệnh. Nhưng mà Tử Yên lại không chú ý đến.
- Con gái à, học hành cũng chú ý đến sức khỏe nhé! Mẹ thấy con hơi xanh xao đấy!
- Đúng đấy con, ba không cần con phải nhất khối, nhất trường hay gì đâu, con mạnh khỏe là được. Đừng cố sức quá, sức khỏe là quan trọng nhất nhé con!
- Dạ ba mẹ đừng lo ạ. Chỉ là hôm qua con hơi khó ngủ nên sáng dậy mới mệt thế ạ!
Tử Yên vừa nói vừa cúi mặt ăn sáng, không dám ngước lên nhìn ba mẹ. Ba mẹ mà phát hiện con gái mình không phải vì học hành vất vả mà do tương tư mới ra thế này, không biết sẽ cho cô ăn mấy roi đây.
Ăn sáng xong, cô vội tạm biệt ba mẹ đi học. Trước khi ra khỏi cửa, cô hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần. Nếu đã nghĩ thông, cô sẽ cho anh câu trả lời hôm nay. Cô nghĩ, trải qua khoảng thời gian yêu đương thanh xuân vườn trường này ắt hẳn là đẹp đẽ lắm. Nghĩ đến đây cô lại đỏ mặt. Đánh đánh mặt mình vài cái cho tỉnh táo, cô vội đạp xe đi học.
Càng gần đến chỗ hẹn, cô lại càng hồi hộp. Nhưng mà đến đầu đường rồi vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Mọi khi anh đều đứng đợi cô rất sớm, sao hôm nay không thấy anh. Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng bên kia đầu dây không ai nghe máy. Cô có linh tính không được tốt lắm, liền gọi cho Lạc Bội Sam. Rất may, là Bội Sam nghe máy.
- Alo, Bội Sam, anh Quân đã đi học chưa?
- À thôi chết, tao quên báo cho mày. Anh Quân đột nhiên bị sốt, chắc là phải nghỉ học rồi. Anh ấy dặn tao báo cho mày mà tao quên mất. Mày đi học một mình nhé!
- Anh ấy bị bệnh có nặng không? – Tử Yên lo lắng hỏi.
- Không sao đâu, cảm sốt thông thường thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Thôi mày mau đến trường kẻo muộn.
- Được rồi, tạm biệt!
Tử Yên thất thểu đạp xe vào lớp. Đến trường rồi, cô cũng mang gương mặt bí xị vào lớp. Cô tự hỏi có khi nào là vì hôm qua cô không nói thích anh nên làm anh buồn, rồi sinh bệnh không? Nếu vậy thì là lỗi của cô rồi…
Hôm ấy may không có tiết học chiều. Học xong buổi sáng, Tử Yên nhanh chóng thu xếp tập vở, rồi chạy xe theo sau Bội Sam để thăm Đông Quân.
Đến nhà Bội Sam, Tử Yên nhanh chóng đi theo lên phòng Đông Quân. Bội Sam gõ gõ cửa vài tiếng, người trong phòng đã trả lời: “Vào đi”.
Đông Quân ra vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tử Yên, vội chỉnh trang lại mọi thứ, gương mặt có vẻ mệt mỏi.
- Em… sao em lại đến đây vậy Tử Yên? Khụ khụ…
- Em… em đến thăm anh… em nghe nói anh bệnh. Anh có mệt lắm không?
- Anh không sao, em đừng lo… nhưng mà anh ở nhà ăn mặc có hơi xốc xếch, em đừng trách nhé!
- Không sao đâu ạ. – Tử Yên bẽn lẽn trả lời.
- Được rồi, được rồi, hai người làm gì cứ bẽn la bẽn lẽn vậy… A tao có điện thoại, mày ở đây nhé Tử Yên! – Bội Sam vội chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Bội Sam ra ngoài để lại mình Tử Yên và Đông Quân trong phòng. Không khí có phần hơi ngượng ngập. Tử Yên ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cứ ấp a ấp úng muốn nói gì đó mấy lần lại không biết nên nói thế nào trong tình cảnh này. Cô đành lảng sang chuyện khác, quanh quẩn hỏi thăm tình hình bệnh của anh.
- Sáng nay em có gọi anh nhưng anh không nghe máy. Anh mệt lắm sao?
- À anh mệt nên ngủ thiếp đi, không hay em gọi. Nhưng giờ anh đỡ nhiều rồi khụ khụ…
- Anh ho thế mà bảo không sao à? À suýt chút em quên mất, em không có mua gì đến cho anh, hay em đi nấu cho anh chút cháo nhé, em nấu ăn ngon lắm đấy!
- Không cần phiền em thế đâu, có thím Trương nấu cho anh là được rồi khụ khụ…
- Nhưng em muốn… tự tay nấu cho anh mà… - Tử Yên giở giọng hờn dỗi.
- Được rồi, em muốn sao cũng được hết. – Đông Quân bật cười trước sự trẻ con của cô, lại thấy ấm lòng vô cùng khi cô quan tâm anh như vậy.
- Vậy anh chờ em nhé, em đi ngay đây!
Tử Yên nhanh chóng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi thẳng xuống bếp. Thật ra cô có thể thoải mái ở nhà Bội Sam thế là vì cô vẫn thường đến đây, đối với mọi người trong nhà, cô đều quen thuộc.
Thím Trương đang loay hoay dọn dẹp, nhìn thấy Tử Yên thì vui vẻ gọi cô:
- Tử Yên đấy à, con sang thăm Đông Quân à?
- Dạ đúng ạ, thím Trương. Con có thể mượn bếp nấu cháo một chút không ạ?
- Con định làm thức ăn cho Đông Quân à? Thím làm là được rồi, thím cũng đang hầm canh rồi.
- Ai da thím Trương, cứ để người ta bày tỏ tình ý đi mà… - Bội Sam từ đâu tiến đến, vừa nói vừa nháy mắt với thím Trương.
- À… thím biết rồi, vậy thôi nhờ con nhé Tử Yên.
- Dạ thím… - Cô trả lời với thím Trương xong lại quay sang trừng mắt với Bội Sam cái tội động cái là ăn nói hàm hồ.
- Ai da mày liếc thế làm tao sợ quá… mà nói chứ tao có việc phải đi rồi, mày ở nhà chăm anh Đông Quân nhé! Tao đi đây! – Bội Sam nói rồi nhanh chóng chạy đi, không đợi Tử Yên lên tiếng.
- Ê… mày… khi nào mày về thế?
Bội Sam cứ thế mà đi, không một câu trả lời. Tử Yên lắc đầu, nhớ đến việc nấu cháo vội vào phòng bếp.
Cô sẽ nấu cháo hành trứng, cho thêm tiêu và gừng, cay cay ấm ấm sẽ mau khỏi bệnh. Mỗi lần cô bệnh mẹ đều nấu món này cho cô ăn. Cô nghĩ hiện tại nấu món này cho Đông Quân là tốt nhất.
Tử Yên từ nhỏ đã thừa hưởng tay nghề nấu ăn từ mẹ. Cô thường phụ mẹ làm bếp, trình độ cũng không thua kém gì ai. Bàn tay cô thoăn thoắt, nhịp nhàng. Chẳng mấy chốc, món cháo nóng hổi ra lò.
Cô múc cháo ra tô, rồi mang lên phòng cho Đông Quân. Những động tác của cô đều hết sức nhẹ nhàng, tránh làm ồn ào để anh nghỉ ngơi.
- Cháo có rồi đây anh!
- Thơm quá…
- Anh mau ăn đi còn uống thuốc! – Thấy Đông Quân cứ nhìn tô cháo mãi mà không chịu đụng muỗng. Tử Yên vội lên tiếng nhắc.
- A… hình như anh mất hết sức lực rồi… tay cũng run run… sợ là không tự ăn được… - Đông Quân vừa nói vừa ra vẻ đáng thương nhìn Tử Yên.
- Anh là người học võ, anh còn nói anh mình đồng da sắt, vậy mà cảm một chút đã yếu sức rồi à?
Tử Yên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. Làm gì mà đến nỗi cầm muỗng múc cháo cũng không nổi. Có chăng là anh đang cố tình muốn nhõng nhẽo với cô.
- Anh nói thật mà… - Ai đó vẫn tiếp tục đáng thương.
- Được rồi, được rồi, em đút cho anh là được chứ gì!
Tử Yên nhìn khuôn mặt đẹp trai kia đang làm nũng với cô, có phần không kiềm lòng được, đành phải chiều theo anh. Cô thổi thổi từng muỗng cháo cho bớt nguội rồi đút cho anh.
- Có ngon không? – Cô hỏi.
- Ngon lắm, chắc sau này anh bệnh dài dài để được em nấu đồ ăn cho, còn được chăm sóc thế này.
- Hừ anh thử để bệnh như thế nữa xem? Còn ở đó dám nói muốn bệnh dài dài! – Tử Yên vừa nói vừa nhéo vào eo anh khiến anh la oái một tiếng.
- Sao vậy, em lo lắng cho anh vậy sao?
- Đương nhiên là lo rồi! Ai kêu em…
- Em sao? – Thấy cô không nói tiếp, anh vội hỏi.
Tử Yên phát hiện ra mình thiếu chút nữa đã nói hớ, vội ngậm miệng lại. Nhưng anh không chịu buông tha, cứ nhìn chằm chằm cô chờ đợi cô nói tiếp. Cô đỏ mặt, cúi gầm, không dám nhìn anh. Cuối cùng, cũng lấy hết can đảm nói thật lòng mình.
- Em… em muốn nói… em cũng thích anh…
- Thật sao, Yên Yên? – Anh vui mừng nắm chặt tay cô, còn đổi luôn cách xưng hô thân mật.
Hai chữ Yên Yên làm cô thấy ngượng vô cùng, nhưng lại thinh thích, cô khẽ gật đầu, kèm theo một nụ cười bẽn lẽn. Còn anh, trái tim như đang sắp nổ tung. Cuối cùng anh cũng nghe được lời anh muốn nghe từ miệng cô.
Xem ra cách giả bệnh thử lòng này cũng hay phết. Anh phải đền đáp cho em họ Bội Sam của anh xứng đáng mới được. Con bé đó lắm chiêu trò hữu ích thật. Nhưng cũng phải khen tài nghệ diễn xuất của anh, giả bệnh hay vậy, Tử Yên cũng không phát hiện bất thường.
- Nhưng rõ ràng hôm qua anh còn bình thường, sao đột nhiên đêm qua lại sốt vậy? – Cô vừa hỏi vừa lấy thuốc trên tủ đầu giường cho anh uống.
Câu hỏi của cô làm anh suýt chút sặc, nhưng vẫn bình tĩnh đối đáp.
- À… có lẽ là do anh đi tập thể dục về người còn mồ hôi mà đã đi tắm vội… nên mới thế!
- À chắc là vậy rồi. Lần sau anh nhớ người còn mồ hôi không được tắm đâu, vậy nguy hiểm lắm!
Cô vừa nói vừa đưa tay sờ trán anh, cảm thấy thân nhiệt anh đã bình thường, hài lòng gật đầu, cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì.
- Anh hết sốt rồi, thân nhiệt đã bình thường. Anh nghỉ ngơi thêm chút sẽ mau khỏe.
- Đúng vậy, anh cũng cường tráng sẵn, chút này anh sẽ hồi phục nhanh thôi!
Gương mặt Đông Quân lúc này đột nhiên bừng sáng vô cùng, không giống chút nào với người bệnh. Nhưng mà Tử Yên lại không chú ý đến.