Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73: Bị dọa đến suýt khóc
(73)
Mặc cho Trình Mục Vĩ liên tục mắng mỏ, gào thét ở trong lòng, chỉ dám mắng ở trong lòng thôi chứ đâu có dám nói ra đâu, Bạch Hạo Vân vẫn chỉ để ý đến Tư Mộc, chẳng thèm liếc nhìn Trình Mục Vĩ một cái luôn ấy. Trình Mục Vĩ càng nhìn càng thấy tức, tức đến nỗi muốn ói máu luôn nhưng không thể làm gì được hai người ở trước mặt mình.
Sau khi Tư Mộc trở về phòng, Trình Mục Vĩ mới thấy Bạch Hạo Vân nhìn sang chỗ mình, nhưng lại không nói một câu gì, còn thảnh thơi ngồi dựa lưng vào ghế cơ chứ. Thế có tức hay không chứ lị.
Hai người cứ im lặng, chẳng ai nói với ai câu gì. Đến một lúc, Trình Mục Vĩ mới không chịu nổi sự im lặng này, khuôn mặt nhăn nhó như đang bực bội nhìn sang chỗ của Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, cậu quá đáng vừa vừa thôi!"
Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ mang theo vẻ giận dữ. Đúng là Trình Mục Vĩ đang thực sự rất là giận luôn ấy! Bị cho ăn một rổ bơ cùng với việc bị nhét một đống cẩu lương vào họng cũng đủ khiến cho Trình Mục Vĩ phát bực luôn rồi.
Trái lại với sự tức giận của Trình Mục Vĩ, khuôn mặt Bạch Hạo Vân vẫn y như cũ, không một chút thay đổi. Gương mặt của Bạch Hạo Vân vẫn toả ra sự lạnh lẽo khiến cho người ta phải cảm thấy phát run lên. Giọng nói lạnh tanh phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân như là đang muốn chọc tức người ta vậy, đặc biệt là đang muốn chọc tức Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía đối diện với anh.
"Tôi quá đáng? Trình Mục Vĩ, cậu nói tôi quá đáng? Vậy cậu nói xem Bạch Hạo Vân tôi quá đáng ở chỗ nào? Nếu không nói được thì đừng có trách tôi."
Quả nhiên những lời này của Bạch Hạo Vân đã thành công trong việc khiến cho Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía bên kia tức như muốn điên lên vậy. Bạch Hạo Vân nói rất bình thường, không gào, không thét, không mang theo sự tức giận hay bất cứ một thứ cảm xúc gì cả. Giọng nói của Bạch Hạo Vân anh vẫn lạnh lùng như cũ, không mang theo ý châm chọc nhưng lại khiến cho Trình Mục Vĩ tức điên lên.
Trình Mục Vĩ tức đến đỏ mặt, giọng nói lắp ba lắp bắp. Trình Mục Vĩ rất muốn nói cái gì đó nhưng lời nói mỗi khi truyền đến cổ họng anh lại như bị một thứ gì đó chặn lại, khiến Trình Mục Vĩ không thể nói thành lời.
"Bạch Hạo Vân, cậu....!"
Trình Mục Vĩ đang định nói, Bạch Hạo Vân, cậu là cái đồ lươn lẹo. Nhưng khi Trình Mục Vĩ nhìn vào cái gương mặt lạnh lùng mang theo vẻ "ngây thơ vô số tội" kia của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ tức đến nghẹn họng, tức đến không nói được lời nào cả.
Bạch Hạo Vân nhướn mày một cái như là đang muốn trêu tức Trình Mục Vĩ. Hai vai của Bạch Hạo Vân hơi cử động đi lên trên, như là muốn nói anh đang không hề biết chuyện gì xảy ra cả. Đừng có hỏi Bạch Hạo Vân anh.
Trình Mục Vĩ tức đến sắp phát khóc luôn rồi đấy, suýt chút nữa thì Trình Mục Vĩ đã rơi lệ ra luôn rồi, cũng may là bản chất của Trình Mục Vĩ đã kiềm chế được, nếu không thì lại bị cười cho ê mặt.
Công nhận Bạch Hạo Vân thật sự có bản lĩnh, có thể khiến cho Trình Mục Vĩ tức đến nỗi muốn khóc cứ như một đứa trẻ vậy. Mà chuyện này cũng xảy ra như cơm bữa rồi, Trình Mục Vĩ lúc nào cũng bị Bạch Hạo Vân khiến cho tức điên lên, có lần tí nữa thì khóc thật luôn.
Trình Mục Vĩ cắn răng nuốt cơn giận xuống, nếu không để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy Trình Mục Vĩ anh khóc, cuộc đời này của Trình Mục Vĩ coi như bị hủy luôn. Không chỉ xấu hổ với Bạch Hạo Vân, mà còn ê mặt vì bị đám bạn của mình cười nữa chứ. Nếu thế thì cứ giết Trình Mục Vĩ anh đi, Trình Mục Vĩ còn cảm thấy vui hơn đấy.
Mà hơn nữa, dù sao Trình Mục Vĩ cũng là đàn ông con trai, ai lại đi rơi lệ trước mặt người khác, đặc biệt là ở trước mặt của Bạch Hạo Vân. Người thường Trình Mục Vĩ đã cảm thấy nhục nhã lắm rồi, huống chi là ở trước mặt cái người tên là Bạch Hạo Vân này thì nó lại còn ê chề hơn nữa.
Cho dù Trình Mục Vĩ có thật sự khóc, Bạch Hạo Vân cũng không có ý định muốn cười vào mặt của Trình Mục Vĩ đâu. Chỉ là Trình Mục Vĩ lại không hề nghĩ như thế, anh cho rằng là một người đàn ông thì không bao giờ được rơi lệ. Đàn ông là phải ra dáng của đàn ông. Theo quan điểm của Trình Mục Vĩ, một người đàn ông mạnh khỏe sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ nào, cho dù là phải chịu đả kích như thế nào đi chăng nữa.
Trình Mục Vĩ muốn bản thân mình luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, Trình Mục Vĩ không cho phép bản thân mình được yếu đuối, cho dù trong bất kỳ trường hợp nào. Trình Mục Vĩ sẽ không cho phép bản thân mình rơi lệ, cho dù bị đả kích rất lớn hay là có bị ai trêu đùa đi chăng nữa. Điều đó đã ảnh hưởng đến lòng tự tôn của Trình Mục Vĩ.
Vì vậy, Trình Mục Vĩ không để cho bản thân mình rơi ra một giọt nước mắt nào cả. Cho dù bản chất của Trình Mục Vĩ đang tức điên lên rồi đấy.
Trình Mục Vĩ tức đến đỏ hết cả mặt, anh cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân ở phía bên kia, như muốn xông lên giết người vậy đấy. Nhưng Trình Mục Vĩ bất lực, không thể làm gì cái người tên là Bạch Hạo Vân đang ngồi trước mặt của mình kia, chỉ biết cắn răng mà nuốt cơn tức này xuống mà thôi. Trình Mục Vĩ đâu có đấu lại với Bạch Hạo Vân, bất lực cũng là điều đương nhiên.
Không riêng gì lần này, có lần nào mà Trình Mục Vĩ đấu được với Bạch Hạo Vân đâu. Chơi thân với nhau hơn muội năm, Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ xảy ra bao nhiêu là chuyện như ngày hôm nay, nhưng kết quả vẫn trăm lần như một. Trình Mục Vĩ vẫn thua thảm hại trước Bạch Hạo Vân, không một lần nào thắng được Bạch Hạo Vân cả. Trình Mục Vĩ cảm thấy cực kì ấm ức suốt bao nhiêu năm nay.
Trình Mục Vĩ luôn tự hỏi rằng, tại sao anh lại luôn thua trước Bạch Hạo Vân cơ chứ? Thua một lần thì thôi đi, đây là lần nào cũng thua, thua một cách cực kỳ thảm hại luôn. Trình Mục Vĩ cực kỳ không cam tâm việc này, lại bắt đầu kêu trời kêu đất, mặc dù chẳng ai trả lời lại cả.
Ông trời ơi, tôi đắc tội gì với ông hay sao chứ? Tại sao ông lại cứ luôn đê cho Bạch Hạo Vân chèn ép tôi bao nhiêu năm nay vậy? Rõ ràng tôi với Bạch Hạo Vân cùng là con người, cùng ăn cơm để lớn lên, cùng học một trường, cùng tốt nghiệp, cùng làm chung một bệnh viện. Vậy tôi có gì thua Bạch Hạo Vân mà lúc nào cũng bị con người này lấn át, bắt nạt vậy trời.
Trình Mục Vĩ hỏi điều này, đến trời cũng không thể giải quyết được vì sao Trình Mục Vĩ lúc nào cũng thua Bạch Hạo Vân. Cho dù hai người cùng tuổi, cùng thực lực, nhưng Trình Mục Vĩ lần nào cũng thua trước Bạch Hạo Vân.
Haizz, đúng thật là bất công mà!
Trong lòng của Trình Mục Vĩ lại bắt đầu gào thét loạn xạ. Trình Mục Vĩ khóc không ra nước mắt luôn ấy. Khóc trong lòng thôi, chứ không có khóc ra bên ngoài cho người ta nhìn thấy thì mất hết cả mặt cả mũi rồi.
Bạch Hạo Vân vẫn dửng dưng, thái độ vẫn rất là thản nhiên mặc kệ sự đời, không hề quan tâm đến Trình Mục Vĩ đang tức muốn phát điên lên ở kia. Giọng nói của Bạch Hạo Vân vô cùng thản nhiên như đang muốn chọc Trình Mục Vĩ muốn điên lên vậy.
"Trình Mục Vĩ, cậu gọi gì tôi thế? Tôi làm sao?"
Bạch Hạo Vân mỗi khi nói chuyện với Trình Mục Vĩ đều dùng cái giọng điệu thản nhiên, lạnh lùng như vậy. Nhìn Bạch Hạo Vân dùng cái thái độ này quả nhiên thành công khiến cho Trình Mục Vĩ tức giận. Tức đến nỗi muốn ói máu luôn chứ chả tưởng.
Cánh tay của Trình Mục Vĩ chỉ thẳng vào gương mặt của Bạch Hạo Vân, tức đến không nói được lời nào cả. Trình Mục Vĩ cứ liên tục lắp bắp, mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Bạch Hạo Vân! Bạch Hạo Vân! Cậu được lắm! Làm ơn bớt giả ngây thơ cho tôi nhờ cái. Bản thân cậu biết rõ là tôi đang muốn nói cái gì mà!"
Trình Mục Vĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Hạo Vân, hận không thể xông lên đập cho cái người tên Bạch Hạo Vân này một trận cho ra trò. Nhưng Trình Mục Vĩ vẫn phải kiềm chế, tránh để có người bị thương không đáng có.
Người bị thương kia không phải là đang nói đến Bạch Hạo Vân đâu, mà là đang nói đến chính là Trình Mục Vĩ anh đấy. Lúc này lao lên có mà bị Bạch Hạo Vân đánh cho một trận đến nỗi thương tích đầy người đâu. Trình Mục Vĩ không muốn vì một phút "nông nổi" mà khiến bản thân mình nhập viện mấy tháng liền, thế thì hỏng rồi!
Nhẹ thì thôi đi! Nhưng Bạch Hạo Vân mà thật sự ra tay thì nhẹ lắm sẽ khiến cho người ta gãy chân hoặc gãy tay thôi, còn nặng hơn đó chính là tàn phế cả đời, không đi lại được đấy. Nghe là đã thấy sợ rồi chứ huống chi là thành thật.
Trình Mục Vĩ còn chưa muốn tàn phế nằm ở trên giường đến suốt đời đâu. Vì vậy, nhất định phải kiềm chế bản thân mình, không thì sẽ khiến bản thân mình nhập viện thì coi như tiêu.
Trình Mục Vĩ hít vào thở ra liên tục, bàn tay kia nằm chặt lại, cố gắng đè nén sự giận dữ ở trong lòng của mình xuống dưới. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ dường như trở nên bình thường hơn, hai mắt anh khẽ nhắm hờ lại. Sau một hồi cố gắng giữ bình tĩnh, Trình Mục Vĩ mới mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi Bạch Hạo Vân đang ngồi ở bên kia.
"Cậu nói đi, quan hệ thật sự của cậu với cô gái tên Tư Mộc kia rốt cuộc là gì hả?"
"Bạn bè bình thường!"
Bạch Hạo Vân giọng nói lạnh nhạt, hờ hững đáp lại.
Trình Mục Vĩ đã cố gắng giữ bình tĩnh lắm rồi đấy, sao Bạch Hạo Vân lại cứ muốn chọc tức anh thế nhỉ?
"Cậu..."
Trình Mục Vĩ đang định nói gì đó nhưng lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
"Thôi, tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa, mất bao nhiêu là sức. Như thế ấy, tôi thà về nhà ngủ còn hơn!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(73)
Mặc cho Trình Mục Vĩ liên tục mắng mỏ, gào thét ở trong lòng, chỉ dám mắng ở trong lòng thôi chứ đâu có dám nói ra đâu, Bạch Hạo Vân vẫn chỉ để ý đến Tư Mộc, chẳng thèm liếc nhìn Trình Mục Vĩ một cái luôn ấy. Trình Mục Vĩ càng nhìn càng thấy tức, tức đến nỗi muốn ói máu luôn nhưng không thể làm gì được hai người ở trước mặt mình.
Sau khi Tư Mộc trở về phòng, Trình Mục Vĩ mới thấy Bạch Hạo Vân nhìn sang chỗ mình, nhưng lại không nói một câu gì, còn thảnh thơi ngồi dựa lưng vào ghế cơ chứ. Thế có tức hay không chứ lị.
Hai người cứ im lặng, chẳng ai nói với ai câu gì. Đến một lúc, Trình Mục Vĩ mới không chịu nổi sự im lặng này, khuôn mặt nhăn nhó như đang bực bội nhìn sang chỗ của Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, cậu quá đáng vừa vừa thôi!"
Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ mang theo vẻ giận dữ. Đúng là Trình Mục Vĩ đang thực sự rất là giận luôn ấy! Bị cho ăn một rổ bơ cùng với việc bị nhét một đống cẩu lương vào họng cũng đủ khiến cho Trình Mục Vĩ phát bực luôn rồi.
Trái lại với sự tức giận của Trình Mục Vĩ, khuôn mặt Bạch Hạo Vân vẫn y như cũ, không một chút thay đổi. Gương mặt của Bạch Hạo Vân vẫn toả ra sự lạnh lẽo khiến cho người ta phải cảm thấy phát run lên. Giọng nói lạnh tanh phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân như là đang muốn chọc tức người ta vậy, đặc biệt là đang muốn chọc tức Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía đối diện với anh.
"Tôi quá đáng? Trình Mục Vĩ, cậu nói tôi quá đáng? Vậy cậu nói xem Bạch Hạo Vân tôi quá đáng ở chỗ nào? Nếu không nói được thì đừng có trách tôi."
Quả nhiên những lời này của Bạch Hạo Vân đã thành công trong việc khiến cho Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía bên kia tức như muốn điên lên vậy. Bạch Hạo Vân nói rất bình thường, không gào, không thét, không mang theo sự tức giận hay bất cứ một thứ cảm xúc gì cả. Giọng nói của Bạch Hạo Vân anh vẫn lạnh lùng như cũ, không mang theo ý châm chọc nhưng lại khiến cho Trình Mục Vĩ tức điên lên.
Trình Mục Vĩ tức đến đỏ mặt, giọng nói lắp ba lắp bắp. Trình Mục Vĩ rất muốn nói cái gì đó nhưng lời nói mỗi khi truyền đến cổ họng anh lại như bị một thứ gì đó chặn lại, khiến Trình Mục Vĩ không thể nói thành lời.
"Bạch Hạo Vân, cậu....!"
Trình Mục Vĩ đang định nói, Bạch Hạo Vân, cậu là cái đồ lươn lẹo. Nhưng khi Trình Mục Vĩ nhìn vào cái gương mặt lạnh lùng mang theo vẻ "ngây thơ vô số tội" kia của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ tức đến nghẹn họng, tức đến không nói được lời nào cả.
Bạch Hạo Vân nhướn mày một cái như là đang muốn trêu tức Trình Mục Vĩ. Hai vai của Bạch Hạo Vân hơi cử động đi lên trên, như là muốn nói anh đang không hề biết chuyện gì xảy ra cả. Đừng có hỏi Bạch Hạo Vân anh.
Trình Mục Vĩ tức đến sắp phát khóc luôn rồi đấy, suýt chút nữa thì Trình Mục Vĩ đã rơi lệ ra luôn rồi, cũng may là bản chất của Trình Mục Vĩ đã kiềm chế được, nếu không thì lại bị cười cho ê mặt.
Công nhận Bạch Hạo Vân thật sự có bản lĩnh, có thể khiến cho Trình Mục Vĩ tức đến nỗi muốn khóc cứ như một đứa trẻ vậy. Mà chuyện này cũng xảy ra như cơm bữa rồi, Trình Mục Vĩ lúc nào cũng bị Bạch Hạo Vân khiến cho tức điên lên, có lần tí nữa thì khóc thật luôn.
Trình Mục Vĩ cắn răng nuốt cơn giận xuống, nếu không để cho Bạch Hạo Vân nhìn thấy Trình Mục Vĩ anh khóc, cuộc đời này của Trình Mục Vĩ coi như bị hủy luôn. Không chỉ xấu hổ với Bạch Hạo Vân, mà còn ê mặt vì bị đám bạn của mình cười nữa chứ. Nếu thế thì cứ giết Trình Mục Vĩ anh đi, Trình Mục Vĩ còn cảm thấy vui hơn đấy.
Mà hơn nữa, dù sao Trình Mục Vĩ cũng là đàn ông con trai, ai lại đi rơi lệ trước mặt người khác, đặc biệt là ở trước mặt của Bạch Hạo Vân. Người thường Trình Mục Vĩ đã cảm thấy nhục nhã lắm rồi, huống chi là ở trước mặt cái người tên là Bạch Hạo Vân này thì nó lại còn ê chề hơn nữa.
Cho dù Trình Mục Vĩ có thật sự khóc, Bạch Hạo Vân cũng không có ý định muốn cười vào mặt của Trình Mục Vĩ đâu. Chỉ là Trình Mục Vĩ lại không hề nghĩ như thế, anh cho rằng là một người đàn ông thì không bao giờ được rơi lệ. Đàn ông là phải ra dáng của đàn ông. Theo quan điểm của Trình Mục Vĩ, một người đàn ông mạnh khỏe sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ nào, cho dù là phải chịu đả kích như thế nào đi chăng nữa.
Trình Mục Vĩ muốn bản thân mình luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, Trình Mục Vĩ không cho phép bản thân mình được yếu đuối, cho dù trong bất kỳ trường hợp nào. Trình Mục Vĩ sẽ không cho phép bản thân mình rơi lệ, cho dù bị đả kích rất lớn hay là có bị ai trêu đùa đi chăng nữa. Điều đó đã ảnh hưởng đến lòng tự tôn của Trình Mục Vĩ.
Vì vậy, Trình Mục Vĩ không để cho bản thân mình rơi ra một giọt nước mắt nào cả. Cho dù bản chất của Trình Mục Vĩ đang tức điên lên rồi đấy.
Trình Mục Vĩ tức đến đỏ hết cả mặt, anh cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân ở phía bên kia, như muốn xông lên giết người vậy đấy. Nhưng Trình Mục Vĩ bất lực, không thể làm gì cái người tên là Bạch Hạo Vân đang ngồi trước mặt của mình kia, chỉ biết cắn răng mà nuốt cơn tức này xuống mà thôi. Trình Mục Vĩ đâu có đấu lại với Bạch Hạo Vân, bất lực cũng là điều đương nhiên.
Không riêng gì lần này, có lần nào mà Trình Mục Vĩ đấu được với Bạch Hạo Vân đâu. Chơi thân với nhau hơn muội năm, Bạch Hạo Vân và Trình Mục Vĩ xảy ra bao nhiêu là chuyện như ngày hôm nay, nhưng kết quả vẫn trăm lần như một. Trình Mục Vĩ vẫn thua thảm hại trước Bạch Hạo Vân, không một lần nào thắng được Bạch Hạo Vân cả. Trình Mục Vĩ cảm thấy cực kì ấm ức suốt bao nhiêu năm nay.
Trình Mục Vĩ luôn tự hỏi rằng, tại sao anh lại luôn thua trước Bạch Hạo Vân cơ chứ? Thua một lần thì thôi đi, đây là lần nào cũng thua, thua một cách cực kỳ thảm hại luôn. Trình Mục Vĩ cực kỳ không cam tâm việc này, lại bắt đầu kêu trời kêu đất, mặc dù chẳng ai trả lời lại cả.
Ông trời ơi, tôi đắc tội gì với ông hay sao chứ? Tại sao ông lại cứ luôn đê cho Bạch Hạo Vân chèn ép tôi bao nhiêu năm nay vậy? Rõ ràng tôi với Bạch Hạo Vân cùng là con người, cùng ăn cơm để lớn lên, cùng học một trường, cùng tốt nghiệp, cùng làm chung một bệnh viện. Vậy tôi có gì thua Bạch Hạo Vân mà lúc nào cũng bị con người này lấn át, bắt nạt vậy trời.
Trình Mục Vĩ hỏi điều này, đến trời cũng không thể giải quyết được vì sao Trình Mục Vĩ lúc nào cũng thua Bạch Hạo Vân. Cho dù hai người cùng tuổi, cùng thực lực, nhưng Trình Mục Vĩ lần nào cũng thua trước Bạch Hạo Vân.
Haizz, đúng thật là bất công mà!
Trong lòng của Trình Mục Vĩ lại bắt đầu gào thét loạn xạ. Trình Mục Vĩ khóc không ra nước mắt luôn ấy. Khóc trong lòng thôi, chứ không có khóc ra bên ngoài cho người ta nhìn thấy thì mất hết cả mặt cả mũi rồi.
Bạch Hạo Vân vẫn dửng dưng, thái độ vẫn rất là thản nhiên mặc kệ sự đời, không hề quan tâm đến Trình Mục Vĩ đang tức muốn phát điên lên ở kia. Giọng nói của Bạch Hạo Vân vô cùng thản nhiên như đang muốn chọc Trình Mục Vĩ muốn điên lên vậy.
"Trình Mục Vĩ, cậu gọi gì tôi thế? Tôi làm sao?"
Bạch Hạo Vân mỗi khi nói chuyện với Trình Mục Vĩ đều dùng cái giọng điệu thản nhiên, lạnh lùng như vậy. Nhìn Bạch Hạo Vân dùng cái thái độ này quả nhiên thành công khiến cho Trình Mục Vĩ tức giận. Tức đến nỗi muốn ói máu luôn chứ chả tưởng.
Cánh tay của Trình Mục Vĩ chỉ thẳng vào gương mặt của Bạch Hạo Vân, tức đến không nói được lời nào cả. Trình Mục Vĩ cứ liên tục lắp bắp, mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Bạch Hạo Vân! Bạch Hạo Vân! Cậu được lắm! Làm ơn bớt giả ngây thơ cho tôi nhờ cái. Bản thân cậu biết rõ là tôi đang muốn nói cái gì mà!"
Trình Mục Vĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Hạo Vân, hận không thể xông lên đập cho cái người tên Bạch Hạo Vân này một trận cho ra trò. Nhưng Trình Mục Vĩ vẫn phải kiềm chế, tránh để có người bị thương không đáng có.
Người bị thương kia không phải là đang nói đến Bạch Hạo Vân đâu, mà là đang nói đến chính là Trình Mục Vĩ anh đấy. Lúc này lao lên có mà bị Bạch Hạo Vân đánh cho một trận đến nỗi thương tích đầy người đâu. Trình Mục Vĩ không muốn vì một phút "nông nổi" mà khiến bản thân mình nhập viện mấy tháng liền, thế thì hỏng rồi!
Nhẹ thì thôi đi! Nhưng Bạch Hạo Vân mà thật sự ra tay thì nhẹ lắm sẽ khiến cho người ta gãy chân hoặc gãy tay thôi, còn nặng hơn đó chính là tàn phế cả đời, không đi lại được đấy. Nghe là đã thấy sợ rồi chứ huống chi là thành thật.
Trình Mục Vĩ còn chưa muốn tàn phế nằm ở trên giường đến suốt đời đâu. Vì vậy, nhất định phải kiềm chế bản thân mình, không thì sẽ khiến bản thân mình nhập viện thì coi như tiêu.
Trình Mục Vĩ hít vào thở ra liên tục, bàn tay kia nằm chặt lại, cố gắng đè nén sự giận dữ ở trong lòng của mình xuống dưới. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ dường như trở nên bình thường hơn, hai mắt anh khẽ nhắm hờ lại. Sau một hồi cố gắng giữ bình tĩnh, Trình Mục Vĩ mới mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi Bạch Hạo Vân đang ngồi ở bên kia.
"Cậu nói đi, quan hệ thật sự của cậu với cô gái tên Tư Mộc kia rốt cuộc là gì hả?"
"Bạn bè bình thường!"
Bạch Hạo Vân giọng nói lạnh nhạt, hờ hững đáp lại.
Trình Mục Vĩ đã cố gắng giữ bình tĩnh lắm rồi đấy, sao Bạch Hạo Vân lại cứ muốn chọc tức anh thế nhỉ?
"Cậu..."
Trình Mục Vĩ đang định nói gì đó nhưng lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
"Thôi, tôi không muốn nói nhiều với cậu nữa, mất bao nhiêu là sức. Như thế ấy, tôi thà về nhà ngủ còn hơn!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Bình luận facebook