Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
Chương 68: Tất cả nghe theo em
(68)
Đôi mắt đen láy của Tư Mộc cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân một lúc lâu, nhưng cô lại không hề mở miệng nói gì với Bạch Hạo Vân cả. Muốn nói, Tư Mộc cũng không biết mình phải nói cái gì bây giờ đây. Đôi mắt đen sâu, trong vắt kia thật xinh đẹp, thật sự khiến cho người ta phải cảm thấy rung động.
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tư gia kia, giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng ân cần hiếm người thấy được kia.
"Đừng giận nữa có được không? Em giận anh buồn lắm đấy!"
"Được không? Đừng giận nữa! Chỉ cần em không giận nữa, muốn anh làm gì cũng được."
Giọng nói của Bạch Hạo Vân mang theo sự nài nỉ, van cầu cực kì thành khẩn. Bạch Hạo Vân chỉ luôn muốn nhìn thấy một Tư Mộc luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mỉm cười, luôn luôn hạnh phúc chứ không phải lúc nào cũng buồn bã, giận dỗi như thế này.
Tư Mộc buồn bao nhiêu, trong lòng của Bạch Hạo Vân càng bứt rứt, khó chịu đến bấy nhiêu vậy. Thậm chí là Bạch Hạo Vân còn cảm thấy khó chịu hơn cả Tư Mộc cơ. Vì Bạch Hạo Vân rất sợ mỗi khi nhìn thấy Tư Mộc buồn hay là tức giận, mà bản thân của Bạch Hạo Vân anh lại chẳng thể làm gì cho cô được. Thế nên Bạch Hạo Vân lại càng cảm thấy khó chịu hơn, càng không yên tâm hơn.
Để khiến cho Tư Mộc cảm thấy vui vẻ, muốn Bạch Hạo Vân anh làm bất cứ điều gì cũng được ngoại trừ những việc phạm pháp hoặc trái với luân thường đạo lý. Như vậy có thể nhìn thấy tình cảm mà Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc nó sâu đậm đến nhường nào? Sâu đậm đến nỗi không một thứ gì có thể cân đo đong đếm được cả.
Mười người nhìn vào thì mười người chắc chắn Bạch Hạo Vân đã dành cho Tư Mộc một đoạn tình cảm thật sâu đậm. Nhưng người trong cuộc, điển hình đó chính là Tư Mộc, cô gái này lại không hề nhìn ra tình cảm mà Bạch Hạo Vân dành cho bản thân mình. Cô gái này chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là một tình bạn bình thường giữa hai người mà thôi!
Cái cô ngốc này chính là như vậy đấy. Cho dù trong lòng của Tư Mộc đã có một chỗ dành cho Bạch Hạo Vân, nhưng Tư Mộc lại không hề hay biết. Tư Mộc cũng không biết là vì sao bản thân mình lại có những rung động với Bạch Hạo Vân nữa?
Một cảm giác rung động, không rõ ràng, trước đây, Tư Mộc chưa hề có những cảm giác này đối với người chồng trước đây của mình, Bạch Duệ Thần. Tư Mộc hoàn toàn không có một chút rung động nào cả. Tư Mộc luôn cho rằng mình yêu Bạch Duệ Thần, muốn ở bên cạnh của Bạch Duệ Thần hắn mà lại không hề có những cảm giác rung động của người con gái giống như là đối với Bạch Hạo Vân.
Từ đó, có thể kết luận được rằng, Bạch Hạo Vân trời không sợ, đất không sợ, nhưng lại chỉ sợ duy nhất một người con gái tên là Tư Mộc. Người con gái đó chính là người mà Bạch Hạo Vân yêu nhất trên đời này, không một ai có thể thay thế được vị trí của Tư Mộc trong lòng của Bạch Hạo Vân cả.
Tư Mộc hơi nheo mắt nhìn Bạch Hạo Vân đang ngồi ở phía đối diện trước mặt mình. Chân mày khẽ nhướn lại, Tư Mộc hơi nghi ngờ như không tin vào tai mình đành phải lên tiếng hỏi lại Bạch Hạo Vân một lần nữa.
"Thật sao? Bạch Hạo Vân, anh không phải đang nói đùa đấy chứ? Nếu là đùa thì thôi đi, tim của tôi nó yếu lắm, không chịu nổi cái đả kích này đâu, đừng doạ tôi, kẻo tôi lại lên cơn đau tim đấy anh trai."
Tư Mộc không thể nào tin được vào những gì mà Bạch Hạo Vân nói. Chỉ cần Tư Mộc cô không giận thì muốn Bạch Hạo Vân làm gì cũng được phải không?
Không thể nào! Tư Mộc không dám tin vào mắt mình, cũng không muốn tin. Thôi thôi, tim của Tư Mộc cô nó yếu lắm, làm ơn đừng có doạ cô như vậy. Trời ơi! Tha cho cô đi! Đừng làm thế với cô chứ, cô không nhận nổi cái ơn nặng nề này của Bạch Hạo Vân đâu.
Hơn nữa, Tư Mộc đã nợ Bạch Hạo Vân quá là nhiều rồi, không thể nào nhận thêm bất kì một ơn huệ nào của Bạch Hạo Vân nữa đâu. Tư Mộc sợ rằng cô sẽ trả không nổi nữa. Ơn cũ chưa trả hết, làm ơn đừng làm hại cô phải mang ơn nhiều thêm nữa. Tư Mộc còn đang sợ kiếp này chưa trả hết nợ kìa, đừng có đã ơn lại càng thêm ơn, không biết bao giờ mới trả cho xong luôn đây trời ơi!
Nhìn khuôn mặt ngây ngô đến mức khó tin kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân bỗng nhiên bật cười. Nhìn đôi mắt đen láy đang long la long lanh kia của Tư Mộc đang nhìn mình, rồi hai bên má phúng phính kia như cái bánh bao kia nữa thật khiến cho người ta muốn xông lên cắn một cái lên đó.
Bạch Hạo Vân chỉ dám nghĩ đến chứ không hề dám làm, Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc đã giận lại càng thêm giận mất thôi. Dỗ cô gái nhỏ này hết giận thì khó lắm, tốt nhất là đừng có khiến cho Tư Mộc lại giận lên nữa thì Bạch Hạo Vân có quỳ bàn phím một ngày một đêm thì cô gái nhỏ này cũng không hết giận đâu.
Thật không ngờ Bạch Hạo Vân cũng biết sợ!
Trước đây chưa một ai từng thấy Bạch Hạo Vân cảm thấy sợ hãi cả. Bởi vì trên gương mặt anh tuấn của Bạch Hạo Vân luôn hiện lên sự điềm tĩnh, lạnh lùng, tự tin, không bao giờ mang theo sự sợ hãi. Người ta còn tưởng rằng Bạch Hạo Vân như được làm bằng sắt bằng đá hay sao ấy. Khuôn mặt lúc nào cũng không có cảm xúc vui vẻ, đau buồn gì đó, lúc nào cũng mang theo cái vẻ lạnh lùng như băng kia.
Hơn nữa, Bạch Hạo Vân lúc nào cũng vùi đầu vào trong công việc, dường như cả năm, cuộc sống của Bạch Hạo Vân chỉ xoay quanh hai từ công việc, không hề có hai từ nghỉ ngơi. Bạch Hạo Vân làm việc không biết mệt mỏi, lúc nào cũng công việc công việc hệt như một cái máy vậy, khiến cho người ta nhìn vào mà cũng cảm thấy xót xa cho Bạch Hạo Vân anh luôn đấy!
Bạch Hạo Vân chẳng khác gì một cái máy liên tục làm việc, không biết hai từ nghỉ ngơi nó là như thế nào. Mấy người bạn chơi cùng Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy không ổn, nhưng cho dù bọn họ có khuyên can bao nhiêu lần thì Bạch Hạo Vân cũng không để mấy lời đó vào tai mình.
Có mấy lần, mấy người họ kéo Bạch Hạo Vân ra ngoài chơi cho khuây khoả, tránh để cho Bạch Hạo Vân cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc quá nhiều, cực kỳ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
Nhưng Bạch Hạo Vân lại càng làm cho bọn họ tức điên lên. Bọn nó lôi Bạch Hạo Vân đi đâu, anh cũng mặc kệ. Mắt của Bạch Hạo Vân vẫn cứ gián vào cái màn hình máy tính mà mình đang cầm trên tay. Những khớp ngón tay cứ liên tục hoạt động trên bàn phím của chiếc máy vi tính. Mấy người bạn kia của Bạch Hạo Vân cũng thật hết nói nổi với con người này của Bạch Hạo Vân luôn rồi!
Bạch Hạo Vân chắc chắn là bị mắc cái căn bệnh cuồng công việc rồi! Thật là hết nói nổi với con người này của Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân là người, là người đó chứ có phải là cái máy móc hay thiết bị gì đó đâu mà cứ ngày ngày làm việc mà không biết mệt mỏi như vậy chứ. Đến máy móc làm việc một năm nó cũng biết mệt mỏi, huống chi lại là con người chứ. Vậy mà Bạch Hạo Vân lại cứ như vậy suốt mấy năm liền.
Đúng thật là bái phục cái con người cuồng công việc như Bạch Hạo Vân mà! Mấy năm liền như vậy mà không biết mệt mỏi.
Đến bây giờ, khi gặp lại Tư Mộc, Bạch Hạo Vân mới giảm bớt lượng công việc của mình đi mà ở bên nhau quan tâm đến Tư Mộc nhiều hơn. Chứ nếu không, Bạch Hạo Vân sẽ chỉ suốt ngày dù dù trong phòng, mắt luôn dán vào cái màn hình vi tính mà làm việc không ngừng nghỉ đấy.
Bạch Hạo Vân đưa tay nhéo hai bên má của Tư Mộc, trên gương mặt của Bạch Hạo Vân xuất hiện một nụ cười tươi, càng lúc càng đậm dần, một nụ cười dịu dàng ấm ấp, khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
"Em đấy, suốt ngày suy nghĩ đi đâu không biết. Anh lừa em làm gì? Anh đâu có thời gian rảnh đến nỗi mà đi lừa em cơ chứ? Mà Tư Mộc này, em có thấy bao giờ anh lừa em hay chưa? Đúng thật là..."
Tư Mộc bị Bạch Hạo Vân nhéo má, mặt mày của Tư Mộc nhăn nhó lại, hai bên má phồng lên như là đang chuẩn bị xù lông lên vậy. Coi Tư Mộc cô là trẻ con hay gì mà cứ nhéo má cô suốt thế?
Nhưng sau khi Bạch Hạo Vân xác nhận là mình đang nói sự thật, ngay lập tức, hai mắt của Tư Mộc sáng lên trông thấy. Đôi mắt long lanh to tròn nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hạo Vân, giọng nói phát ra mang theo vẻ hào hứng, hân hoan cực kì.
"Thật sao? Vậy tôi có thể ra ngoài tìm việc gì để làm hay không vậy? Chứ ở nhà hoài chán lắm, lại không có gì làm. Việc nhà thì bị mấy người giúp việc trong nhà anh dành hết mất rồi, tôi muốn cũng không thể làm được. Mà ở nhà hoài thì tôi lại rất là chán."
Cơ hội tốt như vậy, Tư Mộc không thể nào không nắm lấy cơ chứ. Tư Mộc ở nhà nhiều, cô thật sự cảm thấy cực kì ngột ngạt rồi, thật muốn ra ngoài làm việc gì đó cho dễ chịu, chứ ở nhà nhiều thành ra ì người ra nữa.
Tư Mộc cũng từng đề nghị việc này với Bạch Hạo Vân mấy lần rồi, nhưng ngay lập tức bị Bạch Hạo Vân từ chối ngay và luôn, không được nói gì nhiều.
Cũng đúng thôi, lúc đó Tư Mộc vừa mới làm phẫu thuật, sức khỏe vẫn còn chưa hồi phục, Bạch Hạo Vân không thể nào cho cô đi làm trong cái tình trạng đó được. Bạch Hạo Vân cực kỳ lo lắng nên mới bắt Tư Mộc ở nhà một thời gian.
Nhưng nay Tư Mộc đã khỏe lại rồi, cô cũng muốn ra ngoài tìm việc gì đó làm, hơn nữa, còn phải kiếm tiền để trả tiền thuê nhà cho Bạch Hạo Vân nữa chứ. Chứ đâu có suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy được.
Bạch Hạo Vân nhìn thấy sự hào hứng trên gương mặt của Tư Mộc, anh bỗng cười lớn.
"Được rồi, nghe em tất!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(68)
Đôi mắt đen láy của Tư Mộc cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân một lúc lâu, nhưng cô lại không hề mở miệng nói gì với Bạch Hạo Vân cả. Muốn nói, Tư Mộc cũng không biết mình phải nói cái gì bây giờ đây. Đôi mắt đen sâu, trong vắt kia thật xinh đẹp, thật sự khiến cho người ta phải cảm thấy rung động.
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tư gia kia, giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng ân cần hiếm người thấy được kia.
"Đừng giận nữa có được không? Em giận anh buồn lắm đấy!"
"Được không? Đừng giận nữa! Chỉ cần em không giận nữa, muốn anh làm gì cũng được."
Giọng nói của Bạch Hạo Vân mang theo sự nài nỉ, van cầu cực kì thành khẩn. Bạch Hạo Vân chỉ luôn muốn nhìn thấy một Tư Mộc luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mỉm cười, luôn luôn hạnh phúc chứ không phải lúc nào cũng buồn bã, giận dỗi như thế này.
Tư Mộc buồn bao nhiêu, trong lòng của Bạch Hạo Vân càng bứt rứt, khó chịu đến bấy nhiêu vậy. Thậm chí là Bạch Hạo Vân còn cảm thấy khó chịu hơn cả Tư Mộc cơ. Vì Bạch Hạo Vân rất sợ mỗi khi nhìn thấy Tư Mộc buồn hay là tức giận, mà bản thân của Bạch Hạo Vân anh lại chẳng thể làm gì cho cô được. Thế nên Bạch Hạo Vân lại càng cảm thấy khó chịu hơn, càng không yên tâm hơn.
Để khiến cho Tư Mộc cảm thấy vui vẻ, muốn Bạch Hạo Vân anh làm bất cứ điều gì cũng được ngoại trừ những việc phạm pháp hoặc trái với luân thường đạo lý. Như vậy có thể nhìn thấy tình cảm mà Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc nó sâu đậm đến nhường nào? Sâu đậm đến nỗi không một thứ gì có thể cân đo đong đếm được cả.
Mười người nhìn vào thì mười người chắc chắn Bạch Hạo Vân đã dành cho Tư Mộc một đoạn tình cảm thật sâu đậm. Nhưng người trong cuộc, điển hình đó chính là Tư Mộc, cô gái này lại không hề nhìn ra tình cảm mà Bạch Hạo Vân dành cho bản thân mình. Cô gái này chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là một tình bạn bình thường giữa hai người mà thôi!
Cái cô ngốc này chính là như vậy đấy. Cho dù trong lòng của Tư Mộc đã có một chỗ dành cho Bạch Hạo Vân, nhưng Tư Mộc lại không hề hay biết. Tư Mộc cũng không biết là vì sao bản thân mình lại có những rung động với Bạch Hạo Vân nữa?
Một cảm giác rung động, không rõ ràng, trước đây, Tư Mộc chưa hề có những cảm giác này đối với người chồng trước đây của mình, Bạch Duệ Thần. Tư Mộc hoàn toàn không có một chút rung động nào cả. Tư Mộc luôn cho rằng mình yêu Bạch Duệ Thần, muốn ở bên cạnh của Bạch Duệ Thần hắn mà lại không hề có những cảm giác rung động của người con gái giống như là đối với Bạch Hạo Vân.
Từ đó, có thể kết luận được rằng, Bạch Hạo Vân trời không sợ, đất không sợ, nhưng lại chỉ sợ duy nhất một người con gái tên là Tư Mộc. Người con gái đó chính là người mà Bạch Hạo Vân yêu nhất trên đời này, không một ai có thể thay thế được vị trí của Tư Mộc trong lòng của Bạch Hạo Vân cả.
Tư Mộc hơi nheo mắt nhìn Bạch Hạo Vân đang ngồi ở phía đối diện trước mặt mình. Chân mày khẽ nhướn lại, Tư Mộc hơi nghi ngờ như không tin vào tai mình đành phải lên tiếng hỏi lại Bạch Hạo Vân một lần nữa.
"Thật sao? Bạch Hạo Vân, anh không phải đang nói đùa đấy chứ? Nếu là đùa thì thôi đi, tim của tôi nó yếu lắm, không chịu nổi cái đả kích này đâu, đừng doạ tôi, kẻo tôi lại lên cơn đau tim đấy anh trai."
Tư Mộc không thể nào tin được vào những gì mà Bạch Hạo Vân nói. Chỉ cần Tư Mộc cô không giận thì muốn Bạch Hạo Vân làm gì cũng được phải không?
Không thể nào! Tư Mộc không dám tin vào mắt mình, cũng không muốn tin. Thôi thôi, tim của Tư Mộc cô nó yếu lắm, làm ơn đừng có doạ cô như vậy. Trời ơi! Tha cho cô đi! Đừng làm thế với cô chứ, cô không nhận nổi cái ơn nặng nề này của Bạch Hạo Vân đâu.
Hơn nữa, Tư Mộc đã nợ Bạch Hạo Vân quá là nhiều rồi, không thể nào nhận thêm bất kì một ơn huệ nào của Bạch Hạo Vân nữa đâu. Tư Mộc sợ rằng cô sẽ trả không nổi nữa. Ơn cũ chưa trả hết, làm ơn đừng làm hại cô phải mang ơn nhiều thêm nữa. Tư Mộc còn đang sợ kiếp này chưa trả hết nợ kìa, đừng có đã ơn lại càng thêm ơn, không biết bao giờ mới trả cho xong luôn đây trời ơi!
Nhìn khuôn mặt ngây ngô đến mức khó tin kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân bỗng nhiên bật cười. Nhìn đôi mắt đen láy đang long la long lanh kia của Tư Mộc đang nhìn mình, rồi hai bên má phúng phính kia như cái bánh bao kia nữa thật khiến cho người ta muốn xông lên cắn một cái lên đó.
Bạch Hạo Vân chỉ dám nghĩ đến chứ không hề dám làm, Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc đã giận lại càng thêm giận mất thôi. Dỗ cô gái nhỏ này hết giận thì khó lắm, tốt nhất là đừng có khiến cho Tư Mộc lại giận lên nữa thì Bạch Hạo Vân có quỳ bàn phím một ngày một đêm thì cô gái nhỏ này cũng không hết giận đâu.
Thật không ngờ Bạch Hạo Vân cũng biết sợ!
Trước đây chưa một ai từng thấy Bạch Hạo Vân cảm thấy sợ hãi cả. Bởi vì trên gương mặt anh tuấn của Bạch Hạo Vân luôn hiện lên sự điềm tĩnh, lạnh lùng, tự tin, không bao giờ mang theo sự sợ hãi. Người ta còn tưởng rằng Bạch Hạo Vân như được làm bằng sắt bằng đá hay sao ấy. Khuôn mặt lúc nào cũng không có cảm xúc vui vẻ, đau buồn gì đó, lúc nào cũng mang theo cái vẻ lạnh lùng như băng kia.
Hơn nữa, Bạch Hạo Vân lúc nào cũng vùi đầu vào trong công việc, dường như cả năm, cuộc sống của Bạch Hạo Vân chỉ xoay quanh hai từ công việc, không hề có hai từ nghỉ ngơi. Bạch Hạo Vân làm việc không biết mệt mỏi, lúc nào cũng công việc công việc hệt như một cái máy vậy, khiến cho người ta nhìn vào mà cũng cảm thấy xót xa cho Bạch Hạo Vân anh luôn đấy!
Bạch Hạo Vân chẳng khác gì một cái máy liên tục làm việc, không biết hai từ nghỉ ngơi nó là như thế nào. Mấy người bạn chơi cùng Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy không ổn, nhưng cho dù bọn họ có khuyên can bao nhiêu lần thì Bạch Hạo Vân cũng không để mấy lời đó vào tai mình.
Có mấy lần, mấy người họ kéo Bạch Hạo Vân ra ngoài chơi cho khuây khoả, tránh để cho Bạch Hạo Vân cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc quá nhiều, cực kỳ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
Nhưng Bạch Hạo Vân lại càng làm cho bọn họ tức điên lên. Bọn nó lôi Bạch Hạo Vân đi đâu, anh cũng mặc kệ. Mắt của Bạch Hạo Vân vẫn cứ gián vào cái màn hình máy tính mà mình đang cầm trên tay. Những khớp ngón tay cứ liên tục hoạt động trên bàn phím của chiếc máy vi tính. Mấy người bạn kia của Bạch Hạo Vân cũng thật hết nói nổi với con người này của Bạch Hạo Vân luôn rồi!
Bạch Hạo Vân chắc chắn là bị mắc cái căn bệnh cuồng công việc rồi! Thật là hết nói nổi với con người này của Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân là người, là người đó chứ có phải là cái máy móc hay thiết bị gì đó đâu mà cứ ngày ngày làm việc mà không biết mệt mỏi như vậy chứ. Đến máy móc làm việc một năm nó cũng biết mệt mỏi, huống chi lại là con người chứ. Vậy mà Bạch Hạo Vân lại cứ như vậy suốt mấy năm liền.
Đúng thật là bái phục cái con người cuồng công việc như Bạch Hạo Vân mà! Mấy năm liền như vậy mà không biết mệt mỏi.
Đến bây giờ, khi gặp lại Tư Mộc, Bạch Hạo Vân mới giảm bớt lượng công việc của mình đi mà ở bên nhau quan tâm đến Tư Mộc nhiều hơn. Chứ nếu không, Bạch Hạo Vân sẽ chỉ suốt ngày dù dù trong phòng, mắt luôn dán vào cái màn hình vi tính mà làm việc không ngừng nghỉ đấy.
Bạch Hạo Vân đưa tay nhéo hai bên má của Tư Mộc, trên gương mặt của Bạch Hạo Vân xuất hiện một nụ cười tươi, càng lúc càng đậm dần, một nụ cười dịu dàng ấm ấp, khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
"Em đấy, suốt ngày suy nghĩ đi đâu không biết. Anh lừa em làm gì? Anh đâu có thời gian rảnh đến nỗi mà đi lừa em cơ chứ? Mà Tư Mộc này, em có thấy bao giờ anh lừa em hay chưa? Đúng thật là..."
Tư Mộc bị Bạch Hạo Vân nhéo má, mặt mày của Tư Mộc nhăn nhó lại, hai bên má phồng lên như là đang chuẩn bị xù lông lên vậy. Coi Tư Mộc cô là trẻ con hay gì mà cứ nhéo má cô suốt thế?
Nhưng sau khi Bạch Hạo Vân xác nhận là mình đang nói sự thật, ngay lập tức, hai mắt của Tư Mộc sáng lên trông thấy. Đôi mắt long lanh to tròn nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hạo Vân, giọng nói phát ra mang theo vẻ hào hứng, hân hoan cực kì.
"Thật sao? Vậy tôi có thể ra ngoài tìm việc gì để làm hay không vậy? Chứ ở nhà hoài chán lắm, lại không có gì làm. Việc nhà thì bị mấy người giúp việc trong nhà anh dành hết mất rồi, tôi muốn cũng không thể làm được. Mà ở nhà hoài thì tôi lại rất là chán."
Cơ hội tốt như vậy, Tư Mộc không thể nào không nắm lấy cơ chứ. Tư Mộc ở nhà nhiều, cô thật sự cảm thấy cực kì ngột ngạt rồi, thật muốn ra ngoài làm việc gì đó cho dễ chịu, chứ ở nhà nhiều thành ra ì người ra nữa.
Tư Mộc cũng từng đề nghị việc này với Bạch Hạo Vân mấy lần rồi, nhưng ngay lập tức bị Bạch Hạo Vân từ chối ngay và luôn, không được nói gì nhiều.
Cũng đúng thôi, lúc đó Tư Mộc vừa mới làm phẫu thuật, sức khỏe vẫn còn chưa hồi phục, Bạch Hạo Vân không thể nào cho cô đi làm trong cái tình trạng đó được. Bạch Hạo Vân cực kỳ lo lắng nên mới bắt Tư Mộc ở nhà một thời gian.
Nhưng nay Tư Mộc đã khỏe lại rồi, cô cũng muốn ra ngoài tìm việc gì đó làm, hơn nữa, còn phải kiếm tiền để trả tiền thuê nhà cho Bạch Hạo Vân nữa chứ. Chứ đâu có suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy được.
Bạch Hạo Vân nhìn thấy sự hào hứng trên gương mặt của Tư Mộc, anh bỗng cười lớn.
"Được rồi, nghe em tất!"
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Bình luận facebook