Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39: Bị bệnh
(39)
Nhìn người con gái đang ôm chặt mình, thân thể khẽ run lên, mồ hôi khiến cho cả người ướt đẫm, Bạch Hạo Vân cảm thấy đau lòng khôn xiết. Anh không biết Tư Mộc đã mơ thấy cái gì, nhưng hình như là rất đáng sợ.
Đêm nay, không chỉ có một lần này, mà là liên tục. Tư Mộc liên tục gặp ác mộng mấy lần, rồi choàng tỉnh dậy, người run lên vì sợ hãi, mồ hôi đầm đìa khắp cả người. Bạch Hạo Vân không tài nào yên tâm được. Mỗi lần như vậy, Bạch Hạo Vân đều lấy khăn ướt lau qua người cho cô rồi khẽ vỗ lưng an ủi cô.
"Không sao, không sao hết! Đó chỉ là ác mộng thôi, không phải sự thật đâu. Nên đừng sợ hãi, Tư Mộc à!"
Mỗi lần đều như vậy, khuôn mặt sợ hãi của Tư Mộc mới dãn dần ra, thân thể cũng không run lên nữa. Bạch Hạo Vân dùng tay ôm lấy cả người cô, để cho Tư Mộc có thể cảm thấy an tâm, không còn sợ hãi nữa. Tư Mộc rúc đầu vào trong lồng ngực của Bạch Hạo Vân, mãi tóc rũ rượi che lấp cả khuôn mặt.
Bạch Hạo Vân đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, từ từ an ủi cô. Sau đó, anh ôm Tư Mộc, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường để cô ngủ tiếp đi. Chứ hôm nay Tư Mộc đã quá là mệt mỏi rồi, nếu không ngủ đủ thì sẽ đổ bệnh mất.
Nhìn người con gái kia đã ngủ say, Bạch Hạo Vân mới âm thầm thở phào. Anh lặng lẽ nhìn gương mặt của người con gái ấy, đã trắng bệch không còn một chút máu rồi, thân thể của cô có đôi khi còn khẽ run lên. Dường như là vẫn còn ám ảnh bởi cái giấc mơ kia.
Mỗi khi Bạch Hạo Vân chợp mắt được một lúc thì lại bị tiếng thét của Tư Mộc làm cho tỉnh lại. Có lẽ, đêm nay, Bạch Hạo Vân anh lại phải thức trắng đêm rồi. Một là để trông trừng Tư Mộc, lỡ cô có gặp ác mộng thì Bạch Hạo Vân còn có thể lường trước. Hai là anh không thể chợp mắt được nữa, hễ nhắm mắt là lại nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của người con gái đang nằm ngủ kia.
Bạch Hạo Vân ôm lấy Tư Mộc, ánh mắt nhìn ra ngoài trời xa xăm kia. Trong đầu của Bạch Hạo Vân hiện lên một loạt các câu hỏi. Tư Mộc đã mơ thấy cái gì? Tại sao lại sợ hãi đến như vậy? Chẳng lẽ đó là những gì cô từng trải qua hay sao?
Bởi vì, trong giấc mơ, miệng của Tư Mộc luôn lẩm bẩm, lần nào cô cũng nói những lời đó.
"Đừng, đừng đánh tôi!"
"Làm ơn, tha cho tôi đi!"
"Tôi không làm, tôi không làm gì hết, làm ơn đừng đánh tôi!"
"Đau! Buông tôi ra, mau buông tôi ra đi!"
Mỗi lần nghe thấy những tiếng nức nở của Tư Mộc trong giấc mơ, một nỗi đau xót lại dấy lên trong lòng Bạch Hạo Vân. Trái tim nơi lồng ngực anh đau đến một cách khó tả, đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Những chuyện mà Tư Mộc đã gặp phải nó kinh khủng đến thế nào mà đến nỗi khi ngủ vẫn còn bị ám ảnh đến như vậy?
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng xoay người lại, khuôn mặt đối diện với gương mặt xinh đẹp của người con gái đang ngủ ngon kia, cố gắng không để cho Tư Mộc giật mình tỉnh giấc. Bạch Hạo Vân khẽ đưa cánh tay vuốt ve khuôn mặt của Tư Mộc, cài lại mấy lọn tóc rũ xuống khuôn mặt của cô.
Bạch Duệ Thần trước đây đã đối xử với Tư Mộc thậm tệ thế nào mà khiến cho cô trở nên như vậy? Bạch Hạo Vân thật không ngờ một người đàn ông như Bạch Duệ Thần mà lại có thể ra tay đánh đập, hành hạ một người phụ nữ yếu đuối đến mức như vậy. Không những thế, lúc ấy, Tư Mộc còn chưa nhìn thấy được ánh sáng, làm sao mà có thể phản kháng được.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân hoàn toàn chắc chắn người khiến cho Tư Mộc trở thành như vậy chỉ có Bạch Duệ Thần, không thể là do người của Tư gia gây nên được. Bởi vì, cho dù người của Tư gia có ghét bỏ Tư Mộc đến đâu thì cũng sẽ không dùng dây thừng để đánh cô, bọn họ khi tức giận lắm thì chỉ tát cô một cái mà thôi.
Lúc trước, khi ở bên Mỹ, Bạch Hạo Vân đã nhìn thấy trên người của Tư Mộc chằng chịt là những vết thương, vết sẹo, vết bầm tím do bị bạo hành để lại. Hơn nữa, những vết thương đó là dùng dây thừng mà gây ra. Vết thương cũ chưa lành mà những vết thương mới đã liên tiếp xuất hiện, một người con gái yếu đuối như Tư Mộc làm sao có thể chịu đựng được những vết thương như vậy được chứ?
Nhìn những vết thương trên người của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân hận không thể ngay lập tức xông tới mà một tay giết chết đứa "em trai" tàn nhẫn kia của mình, Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần rốt cuộc có còn là con người không? Tại sao lại có thể ra tay ác độc với một người phụ nữ như vậy? Bạch Duệ Thần không cảm thấy nhục nhã khi làm vậy à?
Tuy Tư Mộc chưa từng kể cho Bạch Hạo Vân anh nghe về quá khứ trước đây của mình nhưng Bạch Hạo Vân cũng đã hiểu sơ sơ được phần nào rồi. Thật không ngờ những năm Bạch Hạo Vân anh ở Mỹ, Tư Mộc lại phải chịu đựng những chuyện như vậy.
Nếu năm đó, nếu năm xưa Bạch Hạo Vân cho cô biết sự thật, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nếu Bạch Hạo Vân không để cô hiểu lầm, Tư Mộc cũng sẽ không đi đến bước đường cùng này. Nhưng tất cả đã quá muộn, chỉ vì tự ti mà Bạch Hạo Vân anh khiến cho Tư Mộc bước vào bước đường ngày hôm nay.
Bạch Hạo Vân lặng lẽ nhìn người con gái trong lòng mình, đôi mắt thâm sâu của anh hiện lên những tia u buồn nhưng mang theo một vài phần giận dữ.
Tư Mộc, em yên tâm đi, sau này, anh sẽ không để những chuyện đó xảy ra với em nữa. Anh sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho em. Anh hứa với em. Còn nữa, những kẻ nào đã từng tổn thương em, anh sẽ bắt bọn họ phải trả một cái giá thật đắt cho những việc mà mình đã gây ra. Kẻ nào từng bắt nạt em, từng đánh đập em, hành hạ em, Bạch Hạo Vân anh sẽ không để cho bọn họ một cái kết cục tốt đẹp đâu.
Bạch Hạo Vân cứ im lặng nhìn Tư Mộc ngủ ngon trong lòng mình đã hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc này, cũng đã hơn ba giờ sáng rồi. Trong căn phòng lúc này chỉ là một khoảng im lặng, chỉ có tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ đang treo trên tường cùng tiếng hít thở đều đặn, trầm ổn của hai người trong căn phòng kia.
Lúc này, ngoài trời, mưa đá ngớt. Mưa chỉ còn những hạt nhỏ, nhẹ nhàng hoà vào nền đất lạnh lẽo của cả thành phố. Không khí lúc này trong lành, còn mang theo mùi hương của nước mưa nữa, thật khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng tâm trạng của Bạch Hạo Vân vẫn không cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhàng hơn một chút nào cả. Đôi khi anh còn cảm thấy nó nặng nề hơn rất nhiều. Bạch Hạo Vân suy nghĩ, dùng hơn hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ, suy nghĩ về quá khứ trước đây, nghĩ đến quá khứ của Tư Mộc ra sao. Bạch Hạo Vân đã tưởng tượng ra biết bao là cảnh tượng, nhưng anh không hề biết rằng Tư Mộc đã phải chịu đựng sự dày vò kinh khủng đến thế nào?
Đột nhiên, Bạch Hạo Vân thấy người con gái đang tựa đầu nơi lồng ngực mình, cả người của Tư Mộc cô nóng một cách lạ thường. Người của Tư Mộc lúc này phải được nói là rất nóng, không phải rất mà là cực kỳ nóng. Bạch Hạo Vân cúi đầu xuống, nhìn thấy người con gái cả người đầm đìa mồ hôi, Bạch Hạo Vân vội vàng ngồi dậy, đưa tay đặt lên trán của cô.
Nóng quá!
Cả người cô nóng rực lên!
Hình như là sốt rồi!
Chẳng phải vừa nãy đã uống thuốc hạ sốt rồi sao? Sao tự dưng Tư Mộc lại phát sốt lên như vậy? Thân thể của người con gái không ngừng run rẩy, hình như là đang rất lạnh.
Bạch Hạo Vân vội vàng đắp kín chăn cho cô, rồi nhanh chóng dùng khăn lau đã được giặt qua nước ấm lau mồ hôi trên người cho cô, tránh để Tư Mộc bị cảm lạnh. Bạch Hạo Vân thấy người cô nóng như lửa vậy, lòng anh hốt hoảng, định đưa cô đến bệnh viện. Nhưng nay là cuối tuần, hơn nữa, ở bệnh viện giờ này làm gì còn ai ở đó nữa.
Nhưng mà, Tư Mộc hình như ngày càng sốt cao, Bạch Hạo Vân định gọi cho cô dậy, để cô uống thuốc hạ sốt nhưng lại sợ rằng cô bị làm sao nên cũng không dám để cho cô uống. Với lại, lúc này Tư Mộc đang mê man, cho dù Bạch Hạo Vân có gọi cô thế nào nhưng Tư Mộc vẫn không có phản ứng, không hề tỉnh dậy. Mồ hôi trên người cô cứ liên tục đổ ra, khiến cả người cô ướt đầm đìa.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân lúc này hốt hoảng có, lo sợ có. Bạch Hạo Vân liên tục thở hồng hộc, anh không biết phải làm gì. Đột nhiên, một tia sáng loé qua tâm trí của Bạch Hạo Vân, hình như anh đã nghĩ ra cái gì đó.
Bạch Hạo Vân vội vàng rút ra từ trong túi một chiếc điện thoại, bấm số gọi cho người nào đó. Cánh tay của Bạch Hạo Vân run rẩy, giọng nói phát ra từ miệng mang theo vài phần sợ hãi.
Bạch Hạo Vân cứ liên tục đi qua đi lại, trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Bạch Hạo Vân cứ bấm nút gọi liên tục, chờ đợi cho người ở đầu dây bên kia nhấc máy. Sao lại không bắt máy vậy chứ? Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng có tiếng của một người.
"Alo. Ai gọi vào giờ này vậy? Không để cho người ta ngủ à?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói, hình như là nam. Giọng nói của người bên kia mang vẻ khó chịu bực dọc bởi vì bị làm phiền khi đang ngủ ngon.
"Là tôi! Bạch Hạo Vân!"
Bạch Hạo Vân cố gắng giữ bình tĩnh, những lời nói phát ra từ miệng anh mang theo vẻ lạnh lùng thường thấy.
Người bên kia sau khi nghe đến cái tên Bạch Hạo Vân thì bắt đầu trề môi, khuôn mặt nhăn nhó vì ngái ngủ, bắt đầu lải nhải.
"Bạch Hạo Vân, cậu có bị điên không vậy? Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu lại đi điện thoại cho tôi. Có biết để yên cho người ta ngủ không?".
Truyện Kiếm Hiệp
"Tôi đang rất buồn ngủ, tôi cúp máy đây!"
Chưa để cho người bên kia cúp máy, Bạch Hạo Vân lập tức lên tiếng ra lệnh cho người đó.
"Tôi cho cậu mười lăm phút. Mười lăm phút sau tôi muốn thấy cậu có mặt ở nhà của tôi."
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(39)
Nhìn người con gái đang ôm chặt mình, thân thể khẽ run lên, mồ hôi khiến cho cả người ướt đẫm, Bạch Hạo Vân cảm thấy đau lòng khôn xiết. Anh không biết Tư Mộc đã mơ thấy cái gì, nhưng hình như là rất đáng sợ.
Đêm nay, không chỉ có một lần này, mà là liên tục. Tư Mộc liên tục gặp ác mộng mấy lần, rồi choàng tỉnh dậy, người run lên vì sợ hãi, mồ hôi đầm đìa khắp cả người. Bạch Hạo Vân không tài nào yên tâm được. Mỗi lần như vậy, Bạch Hạo Vân đều lấy khăn ướt lau qua người cho cô rồi khẽ vỗ lưng an ủi cô.
"Không sao, không sao hết! Đó chỉ là ác mộng thôi, không phải sự thật đâu. Nên đừng sợ hãi, Tư Mộc à!"
Mỗi lần đều như vậy, khuôn mặt sợ hãi của Tư Mộc mới dãn dần ra, thân thể cũng không run lên nữa. Bạch Hạo Vân dùng tay ôm lấy cả người cô, để cho Tư Mộc có thể cảm thấy an tâm, không còn sợ hãi nữa. Tư Mộc rúc đầu vào trong lồng ngực của Bạch Hạo Vân, mãi tóc rũ rượi che lấp cả khuôn mặt.
Bạch Hạo Vân đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, từ từ an ủi cô. Sau đó, anh ôm Tư Mộc, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường để cô ngủ tiếp đi. Chứ hôm nay Tư Mộc đã quá là mệt mỏi rồi, nếu không ngủ đủ thì sẽ đổ bệnh mất.
Nhìn người con gái kia đã ngủ say, Bạch Hạo Vân mới âm thầm thở phào. Anh lặng lẽ nhìn gương mặt của người con gái ấy, đã trắng bệch không còn một chút máu rồi, thân thể của cô có đôi khi còn khẽ run lên. Dường như là vẫn còn ám ảnh bởi cái giấc mơ kia.
Mỗi khi Bạch Hạo Vân chợp mắt được một lúc thì lại bị tiếng thét của Tư Mộc làm cho tỉnh lại. Có lẽ, đêm nay, Bạch Hạo Vân anh lại phải thức trắng đêm rồi. Một là để trông trừng Tư Mộc, lỡ cô có gặp ác mộng thì Bạch Hạo Vân còn có thể lường trước. Hai là anh không thể chợp mắt được nữa, hễ nhắm mắt là lại nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của người con gái đang nằm ngủ kia.
Bạch Hạo Vân ôm lấy Tư Mộc, ánh mắt nhìn ra ngoài trời xa xăm kia. Trong đầu của Bạch Hạo Vân hiện lên một loạt các câu hỏi. Tư Mộc đã mơ thấy cái gì? Tại sao lại sợ hãi đến như vậy? Chẳng lẽ đó là những gì cô từng trải qua hay sao?
Bởi vì, trong giấc mơ, miệng của Tư Mộc luôn lẩm bẩm, lần nào cô cũng nói những lời đó.
"Đừng, đừng đánh tôi!"
"Làm ơn, tha cho tôi đi!"
"Tôi không làm, tôi không làm gì hết, làm ơn đừng đánh tôi!"
"Đau! Buông tôi ra, mau buông tôi ra đi!"
Mỗi lần nghe thấy những tiếng nức nở của Tư Mộc trong giấc mơ, một nỗi đau xót lại dấy lên trong lòng Bạch Hạo Vân. Trái tim nơi lồng ngực anh đau đến một cách khó tả, đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Những chuyện mà Tư Mộc đã gặp phải nó kinh khủng đến thế nào mà đến nỗi khi ngủ vẫn còn bị ám ảnh đến như vậy?
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng xoay người lại, khuôn mặt đối diện với gương mặt xinh đẹp của người con gái đang ngủ ngon kia, cố gắng không để cho Tư Mộc giật mình tỉnh giấc. Bạch Hạo Vân khẽ đưa cánh tay vuốt ve khuôn mặt của Tư Mộc, cài lại mấy lọn tóc rũ xuống khuôn mặt của cô.
Bạch Duệ Thần trước đây đã đối xử với Tư Mộc thậm tệ thế nào mà khiến cho cô trở nên như vậy? Bạch Hạo Vân thật không ngờ một người đàn ông như Bạch Duệ Thần mà lại có thể ra tay đánh đập, hành hạ một người phụ nữ yếu đuối đến mức như vậy. Không những thế, lúc ấy, Tư Mộc còn chưa nhìn thấy được ánh sáng, làm sao mà có thể phản kháng được.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân hoàn toàn chắc chắn người khiến cho Tư Mộc trở thành như vậy chỉ có Bạch Duệ Thần, không thể là do người của Tư gia gây nên được. Bởi vì, cho dù người của Tư gia có ghét bỏ Tư Mộc đến đâu thì cũng sẽ không dùng dây thừng để đánh cô, bọn họ khi tức giận lắm thì chỉ tát cô một cái mà thôi.
Lúc trước, khi ở bên Mỹ, Bạch Hạo Vân đã nhìn thấy trên người của Tư Mộc chằng chịt là những vết thương, vết sẹo, vết bầm tím do bị bạo hành để lại. Hơn nữa, những vết thương đó là dùng dây thừng mà gây ra. Vết thương cũ chưa lành mà những vết thương mới đã liên tiếp xuất hiện, một người con gái yếu đuối như Tư Mộc làm sao có thể chịu đựng được những vết thương như vậy được chứ?
Nhìn những vết thương trên người của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân hận không thể ngay lập tức xông tới mà một tay giết chết đứa "em trai" tàn nhẫn kia của mình, Bạch Duệ Thần. Bạch Duệ Thần rốt cuộc có còn là con người không? Tại sao lại có thể ra tay ác độc với một người phụ nữ như vậy? Bạch Duệ Thần không cảm thấy nhục nhã khi làm vậy à?
Tuy Tư Mộc chưa từng kể cho Bạch Hạo Vân anh nghe về quá khứ trước đây của mình nhưng Bạch Hạo Vân cũng đã hiểu sơ sơ được phần nào rồi. Thật không ngờ những năm Bạch Hạo Vân anh ở Mỹ, Tư Mộc lại phải chịu đựng những chuyện như vậy.
Nếu năm đó, nếu năm xưa Bạch Hạo Vân cho cô biết sự thật, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nếu Bạch Hạo Vân không để cô hiểu lầm, Tư Mộc cũng sẽ không đi đến bước đường cùng này. Nhưng tất cả đã quá muộn, chỉ vì tự ti mà Bạch Hạo Vân anh khiến cho Tư Mộc bước vào bước đường ngày hôm nay.
Bạch Hạo Vân lặng lẽ nhìn người con gái trong lòng mình, đôi mắt thâm sâu của anh hiện lên những tia u buồn nhưng mang theo một vài phần giận dữ.
Tư Mộc, em yên tâm đi, sau này, anh sẽ không để những chuyện đó xảy ra với em nữa. Anh sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho em. Anh hứa với em. Còn nữa, những kẻ nào đã từng tổn thương em, anh sẽ bắt bọn họ phải trả một cái giá thật đắt cho những việc mà mình đã gây ra. Kẻ nào từng bắt nạt em, từng đánh đập em, hành hạ em, Bạch Hạo Vân anh sẽ không để cho bọn họ một cái kết cục tốt đẹp đâu.
Bạch Hạo Vân cứ im lặng nhìn Tư Mộc ngủ ngon trong lòng mình đã hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc này, cũng đã hơn ba giờ sáng rồi. Trong căn phòng lúc này chỉ là một khoảng im lặng, chỉ có tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ đang treo trên tường cùng tiếng hít thở đều đặn, trầm ổn của hai người trong căn phòng kia.
Lúc này, ngoài trời, mưa đá ngớt. Mưa chỉ còn những hạt nhỏ, nhẹ nhàng hoà vào nền đất lạnh lẽo của cả thành phố. Không khí lúc này trong lành, còn mang theo mùi hương của nước mưa nữa, thật khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng tâm trạng của Bạch Hạo Vân vẫn không cảm thấy dễ chịu, nhẹ nhàng hơn một chút nào cả. Đôi khi anh còn cảm thấy nó nặng nề hơn rất nhiều. Bạch Hạo Vân suy nghĩ, dùng hơn hai tiếng đồng hồ để suy nghĩ, suy nghĩ về quá khứ trước đây, nghĩ đến quá khứ của Tư Mộc ra sao. Bạch Hạo Vân đã tưởng tượng ra biết bao là cảnh tượng, nhưng anh không hề biết rằng Tư Mộc đã phải chịu đựng sự dày vò kinh khủng đến thế nào?
Đột nhiên, Bạch Hạo Vân thấy người con gái đang tựa đầu nơi lồng ngực mình, cả người của Tư Mộc cô nóng một cách lạ thường. Người của Tư Mộc lúc này phải được nói là rất nóng, không phải rất mà là cực kỳ nóng. Bạch Hạo Vân cúi đầu xuống, nhìn thấy người con gái cả người đầm đìa mồ hôi, Bạch Hạo Vân vội vàng ngồi dậy, đưa tay đặt lên trán của cô.
Nóng quá!
Cả người cô nóng rực lên!
Hình như là sốt rồi!
Chẳng phải vừa nãy đã uống thuốc hạ sốt rồi sao? Sao tự dưng Tư Mộc lại phát sốt lên như vậy? Thân thể của người con gái không ngừng run rẩy, hình như là đang rất lạnh.
Bạch Hạo Vân vội vàng đắp kín chăn cho cô, rồi nhanh chóng dùng khăn lau đã được giặt qua nước ấm lau mồ hôi trên người cho cô, tránh để Tư Mộc bị cảm lạnh. Bạch Hạo Vân thấy người cô nóng như lửa vậy, lòng anh hốt hoảng, định đưa cô đến bệnh viện. Nhưng nay là cuối tuần, hơn nữa, ở bệnh viện giờ này làm gì còn ai ở đó nữa.
Nhưng mà, Tư Mộc hình như ngày càng sốt cao, Bạch Hạo Vân định gọi cho cô dậy, để cô uống thuốc hạ sốt nhưng lại sợ rằng cô bị làm sao nên cũng không dám để cho cô uống. Với lại, lúc này Tư Mộc đang mê man, cho dù Bạch Hạo Vân có gọi cô thế nào nhưng Tư Mộc vẫn không có phản ứng, không hề tỉnh dậy. Mồ hôi trên người cô cứ liên tục đổ ra, khiến cả người cô ướt đầm đìa.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân lúc này hốt hoảng có, lo sợ có. Bạch Hạo Vân liên tục thở hồng hộc, anh không biết phải làm gì. Đột nhiên, một tia sáng loé qua tâm trí của Bạch Hạo Vân, hình như anh đã nghĩ ra cái gì đó.
Bạch Hạo Vân vội vàng rút ra từ trong túi một chiếc điện thoại, bấm số gọi cho người nào đó. Cánh tay của Bạch Hạo Vân run rẩy, giọng nói phát ra từ miệng mang theo vài phần sợ hãi.
Bạch Hạo Vân cứ liên tục đi qua đi lại, trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Bạch Hạo Vân cứ bấm nút gọi liên tục, chờ đợi cho người ở đầu dây bên kia nhấc máy. Sao lại không bắt máy vậy chứ? Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng có tiếng của một người.
"Alo. Ai gọi vào giờ này vậy? Không để cho người ta ngủ à?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói, hình như là nam. Giọng nói của người bên kia mang vẻ khó chịu bực dọc bởi vì bị làm phiền khi đang ngủ ngon.
"Là tôi! Bạch Hạo Vân!"
Bạch Hạo Vân cố gắng giữ bình tĩnh, những lời nói phát ra từ miệng anh mang theo vẻ lạnh lùng thường thấy.
Người bên kia sau khi nghe đến cái tên Bạch Hạo Vân thì bắt đầu trề môi, khuôn mặt nhăn nhó vì ngái ngủ, bắt đầu lải nhải.
"Bạch Hạo Vân, cậu có bị điên không vậy? Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu lại đi điện thoại cho tôi. Có biết để yên cho người ta ngủ không?".
Truyện Kiếm Hiệp
"Tôi đang rất buồn ngủ, tôi cúp máy đây!"
Chưa để cho người bên kia cúp máy, Bạch Hạo Vân lập tức lên tiếng ra lệnh cho người đó.
"Tôi cho cậu mười lăm phút. Mười lăm phút sau tôi muốn thấy cậu có mặt ở nhà của tôi."
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Bình luận facebook