Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-160
Chương 160
(160)
Tư Mộc lười nhác để cho Bạch Hạo Vân đỡ mình xuống nhà. Lúc này cô chẳng muốn làm cái gì cả. Tư Mộc cảm thấy cả người mình đau nhức cực độ, nhất là hai chân của cô. Cô thấy hai chân của mình mềm nhũn ra, đau vô cùng, khó khăn lắm Tư Mộc mới lết xuống giường được đấy. Quần áo các thứ cô đều để cho Bạch Hạo Vân mặc cho mình, đến cử động Tư Mộc còn không muốn, huống chi là mặc quần áo cơ chứ.
Bạch Hạo Vân ngày thường rõ là nhẹ nhàng, ân cần như vậy mà, tuy đôi khi anh có hơi lạnh nhạt với cô, nhưng lần này, Tư Mộc phải thay đổi cách nhìn về Bạch Hạo Vân rồi đấy. Mẹ nó chứ! Trong lòng của Tư Mộc đang mắng cho Bạch Hạo Vân một trận.
Khiến cho cô đau chết đi được! Bạch Hạo Vân rõ là biết cô bị thương, vậy mà còn dám làm ra loại chuyện này. Đúng thật là đáng đánh mà! Nếu lúc này, Tư Mộc không đau như thế này, cô nhất định sẽ đánh cho Bạch Hạo Vân một trận đấy.
Trịnh Mỹ Châu thấy Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc xuống nhà, cô nhanh chóng chạy lại đỡ lấy tay của Tư Mộc, vội vàng hỏi han.
"Chị dâu, chị không sao chứ?"
Nói xong, Trịnh Mỹ Châu lườm Bạch Hạo Vân một cái, cô đang rất muốn mắng cho cái tên "cầm thú khoác áo blouse trắng" này một trận đây. Gì thì cũng vừa vừa thôi chứ, sao lại biến con gái nhà người ta thành ra như vậy.
"Bạch Hạo Vân, cái tên cầm thú mà tỏ ra là người nhà anh, sao anh lại có thể thô lỗ như vậy chứ? Khiến chị ấy thành ra như vậy rồi."
Bạch Hạo Vân trừng mắt nhìn Trịnh Mỹ Châu đang bất bình thay cho Tư Mộc kia. Nếu không có Tư Mộc ở đây, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không tha cho con bé này đâu. Anh biết mình làm cho Tư Mộc đau, nhưng anh đã nhẹ nhàng lắm rồi, nếu anh mà thô lỗ thật ấy, thì giờ này Tư Mộc không đứng ở đây được đâu.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn, em nói không đúng à?"
Xong, Trịnh Mỹ Châu quay sang nhìn gương mặt đỏ bừng của Tư Mộc khi nghe hai người kia nói chuyện, cô hơi cúi đầu xuống, người của Tư Mộc nóng lên một cách bất ngờ.
"Chị dâu, chị ra đây với em, mặc kệ anh ấy đi. Lần sau chị đừng có hiền lành để cho anh em bắt nạt như vậy, chị phải cứng rắn lên, cho anh ấy nhịn một tháng, cho anh ấy biết tay luôn."
Khuôn mặt của Tư Mộc đỏ rần không biết phải nói gì trong cái trường hợp này cả. Trịnh Mỹ Châu đỡ lấy cả người của Tư Mộc, đẩy Bạch Hạo Vân ra rồi dìu cô đến chỗ bàn ăn.
Bạch Hạo Vân như không tin nổi vào mắt mình. Đã dạy hư Tư Mộc thì thôi, vậy mà lại còn không để người anh trai này vào mắt cơ chứ. Bạch Hạo Vân mới là anh trai của Trịnh Mỹ Châu đấy, có chị dâu rồi mà quên luôn người anh trai này hay sao chứ?
Trịnh Mỹ Châu tươi cười đỡ Tư Mộc ngồi xuống ghế, nhanh chóng bắt chuyện cùng cô.
"Chị dâu, nếu không phải phải tại Bạch Hạo Vân hôm trước, em đã đưa chị đi chơi lâu rồi."
Trịnh Mỹ Châu như là đang kể tội của Bạch Hạo Vân vậy. Đúng là như vậy mà, nếu không phải tại tên anh trai kia của cô, thì cô đã có dịp thân thiết hơn với người chị dâu này của mình rồi. Ai biểu tự dưng lôi cô đi khắp nơi chi.
Tư Mộc chỉ biết cười khổ, cô đang đau đến mức chẳng muốn nói gì cả đây. Trịnh Mỹ Châu thấy Tư Mộc hơi khổ sở, cô lại tiếp tục trò chuyện cùng người sắp thành chị dâu này của mình.
"Mà chị dâu này, anh em đã nói cho chị biết chuyện, anh ấy sẽ trở về Bạch thị chưa?"
Trịnh Mỹ Châu bất chợt hỏi Tư Mộc câu này, khiến cho cô hơi ngớ người ra nhìn Trịnh Mỹ Châu. Là sao chứ? Chẳng phải Bạch Hạo Vân đang làm bác sĩ hay sao? Tại sao đang yên đang lành trở về Bạch thị làm việc làm cái gì chứ? Đùa nhau à? Tư Mộc biết Bạch Hạo Vân vô cùng yêu thích công việc này của mình, đâu thể nói bỏ là bỏ được đâu.
Trịnh Mỹ Châu hơi ngạc nhiên nhìn Tư Mộc. Chị ấy chưa biết hay sao? Cô tưởng Bạch Hạo Vân sẽ nói cho Tư Mộc đầu tiên chứ. Cô hỏi Tư Mộc chuyện này cũng là muốn biết nguyên do tại sao anh trai của cô là Bạch Hạo Vân đang yên đang lành lại đi từ bỏ công việc hiện tại của mình mà trở về làm việc cho Bạch thị cơ chứ?
Đây chính là điều mà Trịnh Mỹ Châu thắc mắc suốt mấy ngày hôm nay đấy!
Hỏi Bạch Hạo Vân thì nhất quyết không nói, thế nên cô quyết định hỏi thử Tư Mộc xem sao, ai ngờ Tư Mộc còn không biết chuyện gì xảy ra mới đau chứ. Bạch Hạo Vân cũng thật là, muốn làm gì thì cũng phải nói trước với người ta một tiếng chứ, cứ giữ im lặng cứ như giữ bí mật vậy.
Không nói cho Trịnh Mỹ Châu cô biết thì thôi đi, đã vậy còn lôi cô đi khắp nơi tìm hiểu thị trường nữa chứ. Cô có biết cái khỉ gì đâu? Lôi cô đi làm cái gì? Vừa nóng vừa mệt, thà ở nhà còn thích hơn nhiều đấy.
Thật ra, mấy ngày trước, Bạch Hạo Vân sau khi đưa Trịnh Mỹ Châu đi viếng mộ mẹ của mình xong, ngay lập tức hai người đi khắp mọi nơi tìm hiểu về nhu cầu của thị trường hiện giờ. Bạch Hạo Vân cũng đã nộp đơn xin thôi việc vài ngày và cũng đã được phê duyệt rồi, có lẽ vài ngày nữa anh sẽ trở lại Bạch thị với vai trò là tổng giám đốc mà thôi.
Đáng lẽ ra, Bạch Hạo Vân phải bay sang Mỹ giải quyết đơn xin việc đấy. Nhưng anh lo sợ Tư Mộc ở nhà một mình, Bạch Duệ Thần sẽ đến làm phiền cô. Vì thế, anh mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trịnh Mỹ Châu, thế nên cô em gái này của anh mới trở về đây ấy chứ. Cuối cùng, lá đơn xin thôi việc kia của Bạch Hạo Vân cũng đã được thông qua.
Bạch Hạo Vân vốn đang muốn tìm một cơ hội nói cho Tư Mộc biết, nhưng anh vẫn chưa biết lúc nào nói cả. Vậy mà Trịnh Mỹ Châu đã nhanh mồm nhanh miệng nói cho Tư Mộc biết rồi chứ.
Bạch Hạo Vân bưng một chén cháo đặt lên bàn ở trước mặt của Tư Mộc. Anh định cho cô ăn chút cơm nhưng xem ra cái tình hình này, cô chỉ có thể ăn cháo rồi. Bạch Hạo Vân cốc lên đầu của Trịnh Mỹ Châu một cái, cho chừa cái tội cứ thích leo teo mà.
Bị cốc một cái, Trịnh Mỹ Châu nhăn mặt nhìn Bạch Hạo Vân. Cô đang cố gắng giữ bình tĩnh không xông lên đánh cho cái ông anh trai này của mình một trận, suốt ngày đánh cô là tài. Hơn nữa, cô cũng không muốn mất hết hình tượng khi đang đứng ở trước mặt chị dâu của mình đâu.
Tư Mộc hơi tò mò quay sang hỏi Bạch Hạo Vân. Cô cũng muốn biết lời của Trịnh Mỹ Châu nói có phải là sự thật hay không?
"Bạch Hạo Vân, anh muốn trở về Bạch thị làm việc à?"
"Ừ!"
Bạch Hạo Vân gật đầu một cái, Tư Mộc lại tiếp tục hỏi anh.
"Tại sao chứ?"
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa đầu người con gái ngây ngô, đang cực kỳ tò mò ở trước mặt của mình đây.
"Được rồi, đến lúc thích hợp, anh sẽ nói cho em biết sau. Giờ em mau ăn đi, không phải em đói bụng hay sao?"
Tư Mộc bĩu môi, cúi xuống ăn. Trịnh Mỹ Châu thấy thế liền vỗ tay lên vai của Tư Mộc, để cho cô ngẩng đầu lên. Trịnh Mỹ Châu nói với Tư Mộc, giọng nói nửa đùa nửa thật.
"Chị dâu, chị đừng có để anh em bắt nạt như vậy chứ! Chị phải cứng rắn lên, phải cho anh Bạch thấy rằng, nhà là phải có nóc!"
Trịnh Mỹ Châu vừa nói cô vừa liếc xéo Bạch Hạo Vân một cái. Bắt nạt chị dâu cô à, cho dù Bạch Hạo Vân có là anh trai của cô thì cũng không có được đâu nhá. Bạch Hạo Vân thật sự cảm thấy hối hận khi cứ để Trịnh Mỹ Châu dính lấy Tư Mộc như thế này, lỡ mai này đứa em gái kia của anh dạy hư "cô vợ nhỏ" của anh thì sao chứ.
Khuôn mặt của Tư Mộc đỏ rần lên như đang xấu hổ. Cô mấp máy môi, khó xử nói chuyện với Trịnh Mỹ Châu.
"Trịnh tiểu thư à, cô có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không? Tôi thật sự không phải chị dâu của cô đâu!"
"Ai Ya, chị cứ đùa, chị không phải chị dâu của em thì là ai cơ chứ? Không phải hai người cũng đã xảy ra quan hệ nam nữ rồi hay sao, dù sao cũng phải gọi, vậy thì bây giờ gọi trước cũng được mà! Còn nữa, chị gọi em là Mỹ Châu được rồi, đừng có khách sáo như thế nữa chứ. Chúng ta cứ coi nhau như là chị em tốt là được."
Tư Mộc thật sự bất lực! Cô với Bạch Hạo Vân thật không phải là cái quan hệ như Trịnh Mỹ Châu tưởng tượng đâu mà! Làm chị em tốt thì có thể, chứ làm chị dâu của Trịnh Mỹ Châu thì hơi... Tuy người mà Bạch Hạo Vân thích không phải là Trịnh Mỹ Châu, nhưng chắc chắn đó là một người con gái vuột trội hơn cô rất nhiều. Tuy là hai người có phát sinh quan hệ nhưng tình cảm giữa hai người vẫn chưa xác định được rõ vẻ, vì thế, Tư Mộc cũng không dám nghĩ viển vông quá nhiều, để rồi thất vọng càng lớn.
Thấy Tư Mộc khó xử, Bạch Hạo Vân phải nhanh chóng tìm cách giải vây cho cô. Anh cốc đầu của Trịnh Mỹ Châu một cái, khiến cô vô cùng giận dữ. Nhưng chưa kịp làm gì thì Trịnh Mỹ Châu đã bị Bạch Hạo Vân mắng cho một trận rồi.
"Trịnh Mỹ Châu, em đừng có trêu cô ấy nữa, Tư Mộc dễ xấu hổ lắm. Còn nữa, chị dâu của em không khỏe, cần được nghỉ ngơi, em muốn đi chơi ở đâu thì đi mau lên, không anh sẽ đá em ra khỏi nhà đấy!"
Trịnh Mỹ Châu phồng mồm trợn má. Chưa gì đã muốn đuổi cô đi rồi. À, anh trai yêu quý đang coi cô là một cái bóng đèn đứng giữa hai người chứ gì? Được, vì công cuộc đưa chị dâu về nhà, cô đi là được chứ gì?
"Được, em không thèm quan tâm đến anh nữa, em đi tìm chồng sắp cưới của em đây! Hai người ở lại vui vẻ nha!"
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng xách túi chạy ra khỏi nhà. Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Mỹ Châu đi ra ngoài, Tư Mộc mới trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân chẳng khác gì một con nhím đang xù lông cả.
"Bạch Hạo Vân, tôi đồng ý là vợ của anh khi nào? Sao anh lại nói tôi là chị dâu của cô ấy như vậy chứ?"
"Ơ thế không phải à? Dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn, gọi trước không được hay sao hả cô bé?"
Chuyện cũng sắp full rồi, mọi người nói ít chương một ngày quá, nên khi nào truyện lên 300k hot mình sẽ up full một lượt luôn nhé! Chỉ cần cố gắng là đủ 300k hot rồi.
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(160)
Tư Mộc lười nhác để cho Bạch Hạo Vân đỡ mình xuống nhà. Lúc này cô chẳng muốn làm cái gì cả. Tư Mộc cảm thấy cả người mình đau nhức cực độ, nhất là hai chân của cô. Cô thấy hai chân của mình mềm nhũn ra, đau vô cùng, khó khăn lắm Tư Mộc mới lết xuống giường được đấy. Quần áo các thứ cô đều để cho Bạch Hạo Vân mặc cho mình, đến cử động Tư Mộc còn không muốn, huống chi là mặc quần áo cơ chứ.
Bạch Hạo Vân ngày thường rõ là nhẹ nhàng, ân cần như vậy mà, tuy đôi khi anh có hơi lạnh nhạt với cô, nhưng lần này, Tư Mộc phải thay đổi cách nhìn về Bạch Hạo Vân rồi đấy. Mẹ nó chứ! Trong lòng của Tư Mộc đang mắng cho Bạch Hạo Vân một trận.
Khiến cho cô đau chết đi được! Bạch Hạo Vân rõ là biết cô bị thương, vậy mà còn dám làm ra loại chuyện này. Đúng thật là đáng đánh mà! Nếu lúc này, Tư Mộc không đau như thế này, cô nhất định sẽ đánh cho Bạch Hạo Vân một trận đấy.
Trịnh Mỹ Châu thấy Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc xuống nhà, cô nhanh chóng chạy lại đỡ lấy tay của Tư Mộc, vội vàng hỏi han.
"Chị dâu, chị không sao chứ?"
Nói xong, Trịnh Mỹ Châu lườm Bạch Hạo Vân một cái, cô đang rất muốn mắng cho cái tên "cầm thú khoác áo blouse trắng" này một trận đây. Gì thì cũng vừa vừa thôi chứ, sao lại biến con gái nhà người ta thành ra như vậy.
"Bạch Hạo Vân, cái tên cầm thú mà tỏ ra là người nhà anh, sao anh lại có thể thô lỗ như vậy chứ? Khiến chị ấy thành ra như vậy rồi."
Bạch Hạo Vân trừng mắt nhìn Trịnh Mỹ Châu đang bất bình thay cho Tư Mộc kia. Nếu không có Tư Mộc ở đây, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không tha cho con bé này đâu. Anh biết mình làm cho Tư Mộc đau, nhưng anh đã nhẹ nhàng lắm rồi, nếu anh mà thô lỗ thật ấy, thì giờ này Tư Mộc không đứng ở đây được đâu.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn, em nói không đúng à?"
Xong, Trịnh Mỹ Châu quay sang nhìn gương mặt đỏ bừng của Tư Mộc khi nghe hai người kia nói chuyện, cô hơi cúi đầu xuống, người của Tư Mộc nóng lên một cách bất ngờ.
"Chị dâu, chị ra đây với em, mặc kệ anh ấy đi. Lần sau chị đừng có hiền lành để cho anh em bắt nạt như vậy, chị phải cứng rắn lên, cho anh ấy nhịn một tháng, cho anh ấy biết tay luôn."
Khuôn mặt của Tư Mộc đỏ rần không biết phải nói gì trong cái trường hợp này cả. Trịnh Mỹ Châu đỡ lấy cả người của Tư Mộc, đẩy Bạch Hạo Vân ra rồi dìu cô đến chỗ bàn ăn.
Bạch Hạo Vân như không tin nổi vào mắt mình. Đã dạy hư Tư Mộc thì thôi, vậy mà lại còn không để người anh trai này vào mắt cơ chứ. Bạch Hạo Vân mới là anh trai của Trịnh Mỹ Châu đấy, có chị dâu rồi mà quên luôn người anh trai này hay sao chứ?
Trịnh Mỹ Châu tươi cười đỡ Tư Mộc ngồi xuống ghế, nhanh chóng bắt chuyện cùng cô.
"Chị dâu, nếu không phải phải tại Bạch Hạo Vân hôm trước, em đã đưa chị đi chơi lâu rồi."
Trịnh Mỹ Châu như là đang kể tội của Bạch Hạo Vân vậy. Đúng là như vậy mà, nếu không phải tại tên anh trai kia của cô, thì cô đã có dịp thân thiết hơn với người chị dâu này của mình rồi. Ai biểu tự dưng lôi cô đi khắp nơi chi.
Tư Mộc chỉ biết cười khổ, cô đang đau đến mức chẳng muốn nói gì cả đây. Trịnh Mỹ Châu thấy Tư Mộc hơi khổ sở, cô lại tiếp tục trò chuyện cùng người sắp thành chị dâu này của mình.
"Mà chị dâu này, anh em đã nói cho chị biết chuyện, anh ấy sẽ trở về Bạch thị chưa?"
Trịnh Mỹ Châu bất chợt hỏi Tư Mộc câu này, khiến cho cô hơi ngớ người ra nhìn Trịnh Mỹ Châu. Là sao chứ? Chẳng phải Bạch Hạo Vân đang làm bác sĩ hay sao? Tại sao đang yên đang lành trở về Bạch thị làm việc làm cái gì chứ? Đùa nhau à? Tư Mộc biết Bạch Hạo Vân vô cùng yêu thích công việc này của mình, đâu thể nói bỏ là bỏ được đâu.
Trịnh Mỹ Châu hơi ngạc nhiên nhìn Tư Mộc. Chị ấy chưa biết hay sao? Cô tưởng Bạch Hạo Vân sẽ nói cho Tư Mộc đầu tiên chứ. Cô hỏi Tư Mộc chuyện này cũng là muốn biết nguyên do tại sao anh trai của cô là Bạch Hạo Vân đang yên đang lành lại đi từ bỏ công việc hiện tại của mình mà trở về làm việc cho Bạch thị cơ chứ?
Đây chính là điều mà Trịnh Mỹ Châu thắc mắc suốt mấy ngày hôm nay đấy!
Hỏi Bạch Hạo Vân thì nhất quyết không nói, thế nên cô quyết định hỏi thử Tư Mộc xem sao, ai ngờ Tư Mộc còn không biết chuyện gì xảy ra mới đau chứ. Bạch Hạo Vân cũng thật là, muốn làm gì thì cũng phải nói trước với người ta một tiếng chứ, cứ giữ im lặng cứ như giữ bí mật vậy.
Không nói cho Trịnh Mỹ Châu cô biết thì thôi đi, đã vậy còn lôi cô đi khắp nơi tìm hiểu thị trường nữa chứ. Cô có biết cái khỉ gì đâu? Lôi cô đi làm cái gì? Vừa nóng vừa mệt, thà ở nhà còn thích hơn nhiều đấy.
Thật ra, mấy ngày trước, Bạch Hạo Vân sau khi đưa Trịnh Mỹ Châu đi viếng mộ mẹ của mình xong, ngay lập tức hai người đi khắp mọi nơi tìm hiểu về nhu cầu của thị trường hiện giờ. Bạch Hạo Vân cũng đã nộp đơn xin thôi việc vài ngày và cũng đã được phê duyệt rồi, có lẽ vài ngày nữa anh sẽ trở lại Bạch thị với vai trò là tổng giám đốc mà thôi.
Đáng lẽ ra, Bạch Hạo Vân phải bay sang Mỹ giải quyết đơn xin việc đấy. Nhưng anh lo sợ Tư Mộc ở nhà một mình, Bạch Duệ Thần sẽ đến làm phiền cô. Vì thế, anh mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trịnh Mỹ Châu, thế nên cô em gái này của anh mới trở về đây ấy chứ. Cuối cùng, lá đơn xin thôi việc kia của Bạch Hạo Vân cũng đã được thông qua.
Bạch Hạo Vân vốn đang muốn tìm một cơ hội nói cho Tư Mộc biết, nhưng anh vẫn chưa biết lúc nào nói cả. Vậy mà Trịnh Mỹ Châu đã nhanh mồm nhanh miệng nói cho Tư Mộc biết rồi chứ.
Bạch Hạo Vân bưng một chén cháo đặt lên bàn ở trước mặt của Tư Mộc. Anh định cho cô ăn chút cơm nhưng xem ra cái tình hình này, cô chỉ có thể ăn cháo rồi. Bạch Hạo Vân cốc lên đầu của Trịnh Mỹ Châu một cái, cho chừa cái tội cứ thích leo teo mà.
Bị cốc một cái, Trịnh Mỹ Châu nhăn mặt nhìn Bạch Hạo Vân. Cô đang cố gắng giữ bình tĩnh không xông lên đánh cho cái ông anh trai này của mình một trận, suốt ngày đánh cô là tài. Hơn nữa, cô cũng không muốn mất hết hình tượng khi đang đứng ở trước mặt chị dâu của mình đâu.
Tư Mộc hơi tò mò quay sang hỏi Bạch Hạo Vân. Cô cũng muốn biết lời của Trịnh Mỹ Châu nói có phải là sự thật hay không?
"Bạch Hạo Vân, anh muốn trở về Bạch thị làm việc à?"
"Ừ!"
Bạch Hạo Vân gật đầu một cái, Tư Mộc lại tiếp tục hỏi anh.
"Tại sao chứ?"
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa đầu người con gái ngây ngô, đang cực kỳ tò mò ở trước mặt của mình đây.
"Được rồi, đến lúc thích hợp, anh sẽ nói cho em biết sau. Giờ em mau ăn đi, không phải em đói bụng hay sao?"
Tư Mộc bĩu môi, cúi xuống ăn. Trịnh Mỹ Châu thấy thế liền vỗ tay lên vai của Tư Mộc, để cho cô ngẩng đầu lên. Trịnh Mỹ Châu nói với Tư Mộc, giọng nói nửa đùa nửa thật.
"Chị dâu, chị đừng có để anh em bắt nạt như vậy chứ! Chị phải cứng rắn lên, phải cho anh Bạch thấy rằng, nhà là phải có nóc!"
Trịnh Mỹ Châu vừa nói cô vừa liếc xéo Bạch Hạo Vân một cái. Bắt nạt chị dâu cô à, cho dù Bạch Hạo Vân có là anh trai của cô thì cũng không có được đâu nhá. Bạch Hạo Vân thật sự cảm thấy hối hận khi cứ để Trịnh Mỹ Châu dính lấy Tư Mộc như thế này, lỡ mai này đứa em gái kia của anh dạy hư "cô vợ nhỏ" của anh thì sao chứ.
Khuôn mặt của Tư Mộc đỏ rần lên như đang xấu hổ. Cô mấp máy môi, khó xử nói chuyện với Trịnh Mỹ Châu.
"Trịnh tiểu thư à, cô có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không? Tôi thật sự không phải chị dâu của cô đâu!"
"Ai Ya, chị cứ đùa, chị không phải chị dâu của em thì là ai cơ chứ? Không phải hai người cũng đã xảy ra quan hệ nam nữ rồi hay sao, dù sao cũng phải gọi, vậy thì bây giờ gọi trước cũng được mà! Còn nữa, chị gọi em là Mỹ Châu được rồi, đừng có khách sáo như thế nữa chứ. Chúng ta cứ coi nhau như là chị em tốt là được."
Tư Mộc thật sự bất lực! Cô với Bạch Hạo Vân thật không phải là cái quan hệ như Trịnh Mỹ Châu tưởng tượng đâu mà! Làm chị em tốt thì có thể, chứ làm chị dâu của Trịnh Mỹ Châu thì hơi... Tuy người mà Bạch Hạo Vân thích không phải là Trịnh Mỹ Châu, nhưng chắc chắn đó là một người con gái vuột trội hơn cô rất nhiều. Tuy là hai người có phát sinh quan hệ nhưng tình cảm giữa hai người vẫn chưa xác định được rõ vẻ, vì thế, Tư Mộc cũng không dám nghĩ viển vông quá nhiều, để rồi thất vọng càng lớn.
Thấy Tư Mộc khó xử, Bạch Hạo Vân phải nhanh chóng tìm cách giải vây cho cô. Anh cốc đầu của Trịnh Mỹ Châu một cái, khiến cô vô cùng giận dữ. Nhưng chưa kịp làm gì thì Trịnh Mỹ Châu đã bị Bạch Hạo Vân mắng cho một trận rồi.
"Trịnh Mỹ Châu, em đừng có trêu cô ấy nữa, Tư Mộc dễ xấu hổ lắm. Còn nữa, chị dâu của em không khỏe, cần được nghỉ ngơi, em muốn đi chơi ở đâu thì đi mau lên, không anh sẽ đá em ra khỏi nhà đấy!"
Trịnh Mỹ Châu phồng mồm trợn má. Chưa gì đã muốn đuổi cô đi rồi. À, anh trai yêu quý đang coi cô là một cái bóng đèn đứng giữa hai người chứ gì? Được, vì công cuộc đưa chị dâu về nhà, cô đi là được chứ gì?
"Được, em không thèm quan tâm đến anh nữa, em đi tìm chồng sắp cưới của em đây! Hai người ở lại vui vẻ nha!"
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng xách túi chạy ra khỏi nhà. Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Mỹ Châu đi ra ngoài, Tư Mộc mới trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân chẳng khác gì một con nhím đang xù lông cả.
"Bạch Hạo Vân, tôi đồng ý là vợ của anh khi nào? Sao anh lại nói tôi là chị dâu của cô ấy như vậy chứ?"
"Ơ thế không phải à? Dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn, gọi trước không được hay sao hả cô bé?"
Chuyện cũng sắp full rồi, mọi người nói ít chương một ngày quá, nên khi nào truyện lên 300k hot mình sẽ up full một lượt luôn nhé! Chỉ cần cố gắng là đủ 300k hot rồi.
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Bình luận facebook