Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-136
Chương 136
(136)
Đúng là như vậy!
Bạch Hạo Vân lo sợ lúc nãy Tư Mộc dội bao nhiêu nước lạnh lên người, sẽ khiến cho cô bị cảm lạnh. Vì vậy, Bạch Hạo Vân mới phải cất công chạy xuống nhà lấy nước nóng rồi lại chạy lên đây. Ở đây cũng không có nước nóng, với lại, Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm phiền đến người giúp việc trong nhà. Chắc bọn họ cũng đã ngủ hết rồi, làm phiền họ như vậy cũng không hay cho lắm đâu!
Khi Bạch Hạo Vân vừa mở cửa bước vào, anh đã thấy Tư Mộc đang hoảng loạn, cô như là muốn bước xuống giường. Bạch Hạo Vân nhanh chóng đóng cửa lại, đặt chậu nước trên tay của mình xuống dưới đất, vội vàng chạy lại đỡ lấy cả người của cô.
"Tư Mộc, em còn yếu như vậy, lại còn muốn đi đâu! Nếu em muốn đi thì có thể bảo anh cơ mà!"
Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân mang theo vạn phần lo lắng. Bạch Hạo Vân chính là sợ chuyện như vừa nãy lại xảy ra lần nữa, nên anh mới lo lắng như vậy!
Tư Mộc hơi mấp máy môi, dường như cô đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khuôn mặt của Tư Mộc cũng đã không còn sợ hãi như vừa nãy nữa. Khi nhìn thấy Bạch Hạo Vân, Tư Mộc cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào đó!
Tư Mộc chính là sợ hãi!
Cô sợ, khi mình không nhìn thấy Bạch Hạo Vân nữa, những hình ảnh đáng sợ kia lại lần lượt hiện về ở trong tâm trí của cô. Hơn thế nữa, Tư Mộc còn sợ, cô sợ Bạch Hạo Vân sẽ bỏ mình đi mất! Thế nên vừa nãy cô mới định đi tìm Bạch Hạo Vân.
Cũng không hiểu vì sao Tư Mộc lại như vậy nữa? Lẽ nào, cô quá ám ảnh chuyện hôm nay đã xảy ra hay sao chứ?
Hai cánh tay của Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng đặt lên vao của Tư Mộc, anh nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn nhưng sâu bên trong lại chất chứa bao nhiêu là nỗi sợ hãi kia. Giọng nói ấm áp của Bạch Hạo Vân phần nào khiến cho Tư Mộc cảm thấy như mình được an ủi.
"Được rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi! Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, không làm sao cả! Có anh ở đây, không ai có thể gây ra tổn thương gì cho em!"
Lúc này, Tư Mộc mới ngoan ngoãn nghe lời Bạch Hạo Vân nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt vô định của người con gái vẫn dừng ở trên người của Bạch Hạo Vân. Như là người con gái này đang sợ hãi rằng, nếu mình nhắm mắt lại thì Bạch Hạo Vân sẽ biến mất lúc nào không biết!
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng giặt chiếc khăn màu trắng, rồi anh đưa lên trán của Tư Mộc, lau đi những giọt mồ hôi lạnh cùng với những giọt nước mắt còn dính ở trên mặt của cô. Động tác của Bạch Hạo Vân cực kì nhẹ nhàng, anh không muốn khiến cho Tư Mộc đột nhiên lại bị dọa sợ.
Sau khi lau xong, Bạch Hạo Vân đang định đem chậu nước xuống nhà thì tay áo của anh đã bị cánh tay gầy gò đang không ngừng run rẩy kia của Tư Mộc giữ lại. Thanh âm phát ra từ miệng của người con gái rất nhỏ, nhưng lại mang theo nỗi sợ hãi.
"Bạch Hạo Vân, làm ơn đừng đi! Đừng bỏ tôi lại đây một mình!"
Nhìn Tư Mộc như vậy, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy đau lòng. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn phải cố gắng mỉm cười, như là đang muốn động viên cho Tư Mộc, không làm cho cô cảm thấy sợ nữa.
"Ngoan! Anh sẽ không bỏ em đâu! Anh chỉ xuống nhà một lát rồi sẽ lên với em có được hay không?"
Nhưng Tư Mộc ngay lập tức lắc đầu, cô hơi lay lay cánh tay áo của Bạch Hạo Vân. Khuôn mặt của cô có một chút biến đổi. Lúc này, trông Tư Mộc chẳng khác gì một đứa trẻ đang cảm thấy sợ hãi vì mình bị bỏ rơi cả.
"Đừng! Đừng đi! Tôi không muốn! Tôi thấy rất sợ! Bạch Hạo Vân, đừng bỏ tôi đi!"
Hai mắt của Tư Mộc đã ngấn nước, dường như là sắp khóc. Khuôn mặt của Tư Mộc bỗng nhiên dâng lên một sự sợ hãi cực kỳ. Không biết tại sao lại như vậy, nhưng cô thật sự không muốn để Bạch Hạo Vân đi một chút nào cả. Có lẽ, ở bên cạnh của Bạch Hạo Vân khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ an toàn.
Hơn nữa, đúng lúc Tư Mộc cảm thấy sợ hãi nhất, cho dù là lúc nào, Bạch Hạo Vân luôn luôn có mặt để giúp đỡ cô, cho cô một cảm giác an toàn. Chính vì thế, có lẽ Tư Mộc đã trở nên lệ thuộc vào Bạch Hạo Vân mất rồi!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Tư Mộc không muốn Bạch Hạo Vân đi! Nhìn thấy Bạch Hạo Vân, Tư Mộc mới không cảm thấy sợ hãi nữa. Những hình ảnh kinh tởm chẳng khác gì cơn ác mộng kia sẽ không quay lại nữa nếu như Bạch Hạo Vân ở đây.
Khi Tư Mộc bị dồn vào thế cùng lực kiệt, trong đầu của cô chỉ nghĩ đến một mình hình ảnh của Bạch Hạo Vân chứ không phải là ai khác. Cứ tưởng rằng, Tư Mộc vẫn còn yêu Bạch Duệ Thần, nhưng có lẽ cô đã lầm mất rồi. Tình cảm mà Tư Mộc dành cho Bạch Duệ Thần đã phai nhạt từ lúc nào mà cô không hề hay biết điều đó.
Nếu như Tư Mộc vẫn còn yêu Bạch Duệ Thần, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy hoảng sợ như vậy! Nếu như cô vẫn còn yêu Bạch Duệ Thần, cô sẽ cam tâm dâng hiến toàn bộ bản thân của mình cho hắn, chứ không phải là liên tục vùng vẫy phản kháng như vậy.
Vả lại, nếu trong lòng của cô vẫn còn có người đàn ông tên Bạch Duệ Thần kia, chắc chắn trong lúc Bạch Duệ Thần có ý định cường bạo cô, Tư Mộc cũng sẽ không nghĩ đến Bạch Hạo Vân như vậy! Thế nên mới có thể khẳng định, Tư Mộc không còn một chút tình cảm gì với Bạch Duệ Thần nữa!
Nhìn vào gương mặt như sắp khóc kia của Tư Mộc, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân hiện lên vẻ khó xử. Anh thật sự không biết làm thế nào cả. Tư Mộc như vậy, Bạch Hạo Vân thật sự không nỡ làm cho người con gái này phải rơi nước mắt. Anh cũng chỉ định đem chậu nước này xuống nhà thôi mà, chứ Bạch Hạo Vân đâu có ý định sẽ không trở lại nữa đâu!
Bạch Hạo Vân còn định ở lại đây trông chừng Tư Mộc cả đêm kìa!
Bạch Hạo Vân chính là lo lắng có chuyện gì bất trắc xảy ra! Ví dụ như chuyện vừa nãy chẳng hạn. Tư Mộc đã không khống đã được hành động của mình mà vô tình làm cho bản thân của cô bị tổn thương. Bạch Hạo Vân trông thấy cô như vậy, anh lại càng đau đớn hơn.
Nhưng nếu bây giờ Bạch Hạo Vân từ chối cô, chắc chắn người con gái này sẽ rất thất vọng! Bạch Hạo Vân không muốn để cho Tư Mộc rơi bất kì một giọt nước mắt nào vì anh cả. Vì một Bạch Duệ Thần là quá đủ rồi, Tư Mộc không đáng để chịu đựng quá nhiều như vậy!
Bạch Hạo Vân vẫn cố gắng thuyết phục Tư Mộc, để cho cô ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Giờ cũng muộn lắm rồi, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn Tư Mộc đổ bệnh lần nữa đâu!
"Tư Mộc, anh sẽ không bỏ em đâu! Nào, ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi đi! Một lúc nữa anh sẽ quay lại với em, anh sẽ không đi đâu đâu! Ngoan!"
Nhưng Tư Mộc vẫn rất kiên quyết, cô liên tục lắc đầu, vẻ mặt phụng phịu như đang muốn oà khóc. Lần này, không biết vì sao, Tư Mộc lại làm liều hơn. Cô vươn người, vòng tay ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, như là không muốn cho anh đi!
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân rất khó xử! Tư Mộc làm như vậy liệu có ổn hay không chứ? Dường như Tư Mộc nhất quyết không để cho Bạch Hạo Vân đi thì phải, cô ôm càng ngày càng chặt, Bạch Hạo Vân lúc này cho dù muốn đẩy cô ra cũng không được.
Tư Mộc muốn như vậy cả đêm hay sao? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, tuy không phải là lần đầu, nhưng liệu có ổn hay không chứ? Với lại, mỗi khi ở cạnh người con gái này, khả năng kiềm chế của Bạch Hạo Vân luôn luôn không được tốt, phải cố gắng lắm Bạch Hạo Vân mới nhịn được.
Bạch Hạo Vân thật sự không muốn làm cho cô bị thương, hơn nữa, cô gái nhỏ này của anh vẫn còn đang bệnh đấy!
Nhưng khi cảm thấy cả người của Tư Mộc lạnh ngắt đang không ngừng run lên kia, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy xót xa. Tư Mộc ôm chặt anh như muốn tìm kiếm hơi ấm vậy. Thật là khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy đau lòng.
Bạch Hạo Vân vòng hai tay của mình qua lưng của người con gái trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giọng nói ấm áp khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.
"Được rồi, không cần ôm chặt như vậy nữa! Anh sẽ không đi đâu hết có được hay chưa!"
"Tư Mộc, ngoan! Nằm xuống nghỉ ngơi đi! Anh sẽ ở đây, anh sẽ không đi đâu hết! Anh đảm bảo với em đấy! Nghỉ ngơi đi cho khỏe!"
Nhưng dường như Tư Mộc vẫn còn có chút không tin tưởng. Cô liếc mắt nhìn Bạch Hạo Vân một cái rồi nhìn sang vị trí bên cạnh của mình, như là đang muốn nói Bạch Hạo Vân nằm xuống đấy cùng cô vậy. Biết là không ổn, nhưng Tư Mộc vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi, đầu óc của cô lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì nhiều.
Bạch Hạo Vân hơi ái ngại nhìn Tư Mộc, anh biết là cô đang muốn nói gì. Nhưng làm như vậy có ổn hay không chứ? Với lại, thật không thể tin được Tư Mộc bảo anh nằm xuống ở ngay bên cạnh cô. Nếu Bạch Hạo Vân không nằm xuống, chắc chắn Tư Mộc sẽ không chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong chuyện này, Bạch Hạo Vân là người có lợi chứ không phải ai khác. Được nằm bên cạnh người con gái mình yêu cơ mà, ai mà lại không muốn cơ chứ! Bạch Hạo Vân chính là sợ Tư Mộc chịu thiệt chứ không phải là anh!
Bạch Hạo Vân sợ rằng bản thân của anh sẽ chiếm tiện nghi của cô. Một trận tối nay là đã đủ lắm rồi, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn tái hiện lại cái cảnh tượng đó nữa.
Nhưng để cho Tư Mộc ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, Bạch Hạo Vân đành phải chấp nhận yêu cầu này của Tư Mộc. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, hơi cười cười.
"Được rồi, anh sẽ nằm xuống cùng em được hay chưa? Giờ thì em phải nghe lời anh, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi."
Tư Mộc ngoan ngoãn để Bạch Hạo Vân đỡ mình nằm xuống. Sau khi Bạch Hạo Vân nằm xuống ngay bên cạnh cô, Tư Mộc đã vòng hai cánh tay của mình qua ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, cứ như là sợ Bạch Hạo Vân chạy đi mất vậy.
Bạch Hạo Vân chỉ có thể ngoan ngoãn để Tư Mộc ôm thôi!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
(136)
Đúng là như vậy!
Bạch Hạo Vân lo sợ lúc nãy Tư Mộc dội bao nhiêu nước lạnh lên người, sẽ khiến cho cô bị cảm lạnh. Vì vậy, Bạch Hạo Vân mới phải cất công chạy xuống nhà lấy nước nóng rồi lại chạy lên đây. Ở đây cũng không có nước nóng, với lại, Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm phiền đến người giúp việc trong nhà. Chắc bọn họ cũng đã ngủ hết rồi, làm phiền họ như vậy cũng không hay cho lắm đâu!
Khi Bạch Hạo Vân vừa mở cửa bước vào, anh đã thấy Tư Mộc đang hoảng loạn, cô như là muốn bước xuống giường. Bạch Hạo Vân nhanh chóng đóng cửa lại, đặt chậu nước trên tay của mình xuống dưới đất, vội vàng chạy lại đỡ lấy cả người của cô.
"Tư Mộc, em còn yếu như vậy, lại còn muốn đi đâu! Nếu em muốn đi thì có thể bảo anh cơ mà!"
Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân mang theo vạn phần lo lắng. Bạch Hạo Vân chính là sợ chuyện như vừa nãy lại xảy ra lần nữa, nên anh mới lo lắng như vậy!
Tư Mộc hơi mấp máy môi, dường như cô đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khuôn mặt của Tư Mộc cũng đã không còn sợ hãi như vừa nãy nữa. Khi nhìn thấy Bạch Hạo Vân, Tư Mộc cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào đó!
Tư Mộc chính là sợ hãi!
Cô sợ, khi mình không nhìn thấy Bạch Hạo Vân nữa, những hình ảnh đáng sợ kia lại lần lượt hiện về ở trong tâm trí của cô. Hơn thế nữa, Tư Mộc còn sợ, cô sợ Bạch Hạo Vân sẽ bỏ mình đi mất! Thế nên vừa nãy cô mới định đi tìm Bạch Hạo Vân.
Cũng không hiểu vì sao Tư Mộc lại như vậy nữa? Lẽ nào, cô quá ám ảnh chuyện hôm nay đã xảy ra hay sao chứ?
Hai cánh tay của Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng đặt lên vao của Tư Mộc, anh nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn nhưng sâu bên trong lại chất chứa bao nhiêu là nỗi sợ hãi kia. Giọng nói ấm áp của Bạch Hạo Vân phần nào khiến cho Tư Mộc cảm thấy như mình được an ủi.
"Được rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi đi! Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, không làm sao cả! Có anh ở đây, không ai có thể gây ra tổn thương gì cho em!"
Lúc này, Tư Mộc mới ngoan ngoãn nghe lời Bạch Hạo Vân nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt vô định của người con gái vẫn dừng ở trên người của Bạch Hạo Vân. Như là người con gái này đang sợ hãi rằng, nếu mình nhắm mắt lại thì Bạch Hạo Vân sẽ biến mất lúc nào không biết!
Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng giặt chiếc khăn màu trắng, rồi anh đưa lên trán của Tư Mộc, lau đi những giọt mồ hôi lạnh cùng với những giọt nước mắt còn dính ở trên mặt của cô. Động tác của Bạch Hạo Vân cực kì nhẹ nhàng, anh không muốn khiến cho Tư Mộc đột nhiên lại bị dọa sợ.
Sau khi lau xong, Bạch Hạo Vân đang định đem chậu nước xuống nhà thì tay áo của anh đã bị cánh tay gầy gò đang không ngừng run rẩy kia của Tư Mộc giữ lại. Thanh âm phát ra từ miệng của người con gái rất nhỏ, nhưng lại mang theo nỗi sợ hãi.
"Bạch Hạo Vân, làm ơn đừng đi! Đừng bỏ tôi lại đây một mình!"
Nhìn Tư Mộc như vậy, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy đau lòng. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn phải cố gắng mỉm cười, như là đang muốn động viên cho Tư Mộc, không làm cho cô cảm thấy sợ nữa.
"Ngoan! Anh sẽ không bỏ em đâu! Anh chỉ xuống nhà một lát rồi sẽ lên với em có được hay không?"
Nhưng Tư Mộc ngay lập tức lắc đầu, cô hơi lay lay cánh tay áo của Bạch Hạo Vân. Khuôn mặt của cô có một chút biến đổi. Lúc này, trông Tư Mộc chẳng khác gì một đứa trẻ đang cảm thấy sợ hãi vì mình bị bỏ rơi cả.
"Đừng! Đừng đi! Tôi không muốn! Tôi thấy rất sợ! Bạch Hạo Vân, đừng bỏ tôi đi!"
Hai mắt của Tư Mộc đã ngấn nước, dường như là sắp khóc. Khuôn mặt của Tư Mộc bỗng nhiên dâng lên một sự sợ hãi cực kỳ. Không biết tại sao lại như vậy, nhưng cô thật sự không muốn để Bạch Hạo Vân đi một chút nào cả. Có lẽ, ở bên cạnh của Bạch Hạo Vân khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ an toàn.
Hơn nữa, đúng lúc Tư Mộc cảm thấy sợ hãi nhất, cho dù là lúc nào, Bạch Hạo Vân luôn luôn có mặt để giúp đỡ cô, cho cô một cảm giác an toàn. Chính vì thế, có lẽ Tư Mộc đã trở nên lệ thuộc vào Bạch Hạo Vân mất rồi!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Tư Mộc không muốn Bạch Hạo Vân đi! Nhìn thấy Bạch Hạo Vân, Tư Mộc mới không cảm thấy sợ hãi nữa. Những hình ảnh kinh tởm chẳng khác gì cơn ác mộng kia sẽ không quay lại nữa nếu như Bạch Hạo Vân ở đây.
Khi Tư Mộc bị dồn vào thế cùng lực kiệt, trong đầu của cô chỉ nghĩ đến một mình hình ảnh của Bạch Hạo Vân chứ không phải là ai khác. Cứ tưởng rằng, Tư Mộc vẫn còn yêu Bạch Duệ Thần, nhưng có lẽ cô đã lầm mất rồi. Tình cảm mà Tư Mộc dành cho Bạch Duệ Thần đã phai nhạt từ lúc nào mà cô không hề hay biết điều đó.
Nếu như Tư Mộc vẫn còn yêu Bạch Duệ Thần, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy hoảng sợ như vậy! Nếu như cô vẫn còn yêu Bạch Duệ Thần, cô sẽ cam tâm dâng hiến toàn bộ bản thân của mình cho hắn, chứ không phải là liên tục vùng vẫy phản kháng như vậy.
Vả lại, nếu trong lòng của cô vẫn còn có người đàn ông tên Bạch Duệ Thần kia, chắc chắn trong lúc Bạch Duệ Thần có ý định cường bạo cô, Tư Mộc cũng sẽ không nghĩ đến Bạch Hạo Vân như vậy! Thế nên mới có thể khẳng định, Tư Mộc không còn một chút tình cảm gì với Bạch Duệ Thần nữa!
Nhìn vào gương mặt như sắp khóc kia của Tư Mộc, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân hiện lên vẻ khó xử. Anh thật sự không biết làm thế nào cả. Tư Mộc như vậy, Bạch Hạo Vân thật sự không nỡ làm cho người con gái này phải rơi nước mắt. Anh cũng chỉ định đem chậu nước này xuống nhà thôi mà, chứ Bạch Hạo Vân đâu có ý định sẽ không trở lại nữa đâu!
Bạch Hạo Vân còn định ở lại đây trông chừng Tư Mộc cả đêm kìa!
Bạch Hạo Vân chính là lo lắng có chuyện gì bất trắc xảy ra! Ví dụ như chuyện vừa nãy chẳng hạn. Tư Mộc đã không khống đã được hành động của mình mà vô tình làm cho bản thân của cô bị tổn thương. Bạch Hạo Vân trông thấy cô như vậy, anh lại càng đau đớn hơn.
Nhưng nếu bây giờ Bạch Hạo Vân từ chối cô, chắc chắn người con gái này sẽ rất thất vọng! Bạch Hạo Vân không muốn để cho Tư Mộc rơi bất kì một giọt nước mắt nào vì anh cả. Vì một Bạch Duệ Thần là quá đủ rồi, Tư Mộc không đáng để chịu đựng quá nhiều như vậy!
Bạch Hạo Vân vẫn cố gắng thuyết phục Tư Mộc, để cho cô ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Giờ cũng muộn lắm rồi, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn Tư Mộc đổ bệnh lần nữa đâu!
"Tư Mộc, anh sẽ không bỏ em đâu! Nào, ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi đi! Một lúc nữa anh sẽ quay lại với em, anh sẽ không đi đâu đâu! Ngoan!"
Nhưng Tư Mộc vẫn rất kiên quyết, cô liên tục lắc đầu, vẻ mặt phụng phịu như đang muốn oà khóc. Lần này, không biết vì sao, Tư Mộc lại làm liều hơn. Cô vươn người, vòng tay ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, như là không muốn cho anh đi!
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân rất khó xử! Tư Mộc làm như vậy liệu có ổn hay không chứ? Dường như Tư Mộc nhất quyết không để cho Bạch Hạo Vân đi thì phải, cô ôm càng ngày càng chặt, Bạch Hạo Vân lúc này cho dù muốn đẩy cô ra cũng không được.
Tư Mộc muốn như vậy cả đêm hay sao? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, tuy không phải là lần đầu, nhưng liệu có ổn hay không chứ? Với lại, mỗi khi ở cạnh người con gái này, khả năng kiềm chế của Bạch Hạo Vân luôn luôn không được tốt, phải cố gắng lắm Bạch Hạo Vân mới nhịn được.
Bạch Hạo Vân thật sự không muốn làm cho cô bị thương, hơn nữa, cô gái nhỏ này của anh vẫn còn đang bệnh đấy!
Nhưng khi cảm thấy cả người của Tư Mộc lạnh ngắt đang không ngừng run lên kia, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy xót xa. Tư Mộc ôm chặt anh như muốn tìm kiếm hơi ấm vậy. Thật là khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy đau lòng.
Bạch Hạo Vân vòng hai tay của mình qua lưng của người con gái trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giọng nói ấm áp khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.
"Được rồi, không cần ôm chặt như vậy nữa! Anh sẽ không đi đâu hết có được hay chưa!"
"Tư Mộc, ngoan! Nằm xuống nghỉ ngơi đi! Anh sẽ ở đây, anh sẽ không đi đâu hết! Anh đảm bảo với em đấy! Nghỉ ngơi đi cho khỏe!"
Nhưng dường như Tư Mộc vẫn còn có chút không tin tưởng. Cô liếc mắt nhìn Bạch Hạo Vân một cái rồi nhìn sang vị trí bên cạnh của mình, như là đang muốn nói Bạch Hạo Vân nằm xuống đấy cùng cô vậy. Biết là không ổn, nhưng Tư Mộc vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi, đầu óc của cô lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì nhiều.
Bạch Hạo Vân hơi ái ngại nhìn Tư Mộc, anh biết là cô đang muốn nói gì. Nhưng làm như vậy có ổn hay không chứ? Với lại, thật không thể tin được Tư Mộc bảo anh nằm xuống ở ngay bên cạnh cô. Nếu Bạch Hạo Vân không nằm xuống, chắc chắn Tư Mộc sẽ không chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong chuyện này, Bạch Hạo Vân là người có lợi chứ không phải ai khác. Được nằm bên cạnh người con gái mình yêu cơ mà, ai mà lại không muốn cơ chứ! Bạch Hạo Vân chính là sợ Tư Mộc chịu thiệt chứ không phải là anh!
Bạch Hạo Vân sợ rằng bản thân của anh sẽ chiếm tiện nghi của cô. Một trận tối nay là đã đủ lắm rồi, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn tái hiện lại cái cảnh tượng đó nữa.
Nhưng để cho Tư Mộc ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, Bạch Hạo Vân đành phải chấp nhận yêu cầu này của Tư Mộc. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, hơi cười cười.
"Được rồi, anh sẽ nằm xuống cùng em được hay chưa? Giờ thì em phải nghe lời anh, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi."
Tư Mộc ngoan ngoãn để Bạch Hạo Vân đỡ mình nằm xuống. Sau khi Bạch Hạo Vân nằm xuống ngay bên cạnh cô, Tư Mộc đã vòng hai cánh tay của mình qua ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, cứ như là sợ Bạch Hạo Vân chạy đi mất vậy.
Bạch Hạo Vân chỉ có thể ngoan ngoãn để Tư Mộc ôm thôi!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Bình luận facebook