Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: - Lại đi hư không
Editor: Yuri Ilukh
Sau khi biết lai lịch của hư không chi đằng cùng quan hệ giữa nó và Tiểu đằng yêu, thì Nhất Diệp quyết định dẫn Tiểu đằng yêu và Vân Hoạ cùng đi hư không.
Hư không chi đằng vẫn chưa hoàn toàn chết đi, vì giữ lại mạng sống mà nó luôn ngủ say trong hư không không biết bao nhiêu năm. Khi Nhất Diệp ở trên hư không thì ngoại trừ lúc đầu cô ngẫu nhiên thúc giục mọc ra một nhánh cây làm hư không chi đằng chấn động, thì sau đó hư không chi đằng không còn động tĩnh gì nữa.
Mỗi ngày Nhất Diệp đều sẽ bỏ ra một ít thời gian cố gắng kết nối với hư không chi đằng, hồi xưa cô có thể nói chuyện với các loài cây nhưng nó lại hoàn toàn không có tác dụng với hư không chi đằng.
Do đó lần này Nhất Diệp dẫn Tiểu đằng yêu tới với hy vọng có thể nói chuyện với hư không chi đằng, hỏi nó muốn cái gì. Nếu nó còn tiếp tục trôi đi như vậy thì cuối cùng sẽ chạm vào Phù Sinh Giới, chuyện này mà xảy ra thì cả 2 bên đều sẽ thiệt hại.
Còn Vân Hoạ là thánh vật của vu tộc, có năng lực nhìn thấu Thiên Đạo, Nhất Diệp hy vọng lúc gặp phải vấn đề không giải quyết được thì Vân Hoạ có thể đưa ra phương pháp xử lý.
Tiểu đằng yêu muốn đi thì Bạch Vũ đương nhiên không thể ở lại, còn mang Vân Hoạ đi thì tất nhiên không thể để con trai lại, hơn nữa Bảo Bảo đã rất lâu chưa gặp cha. Do đó Nhất Diệp chỉ dừng lại ở Phong Sào một ngày, hôm sau đã mang bốn người từ Phong Sào tới Tê Ngộ Đảo, sau đó lại từ Tê Ngộ Đảo tới hư không.
Vì muốn cho Tiểu đằng yêu và Vân Hoạ hiểu thêm một chút về hư không nên Nhất Diệp không dùng trận pháp chuyển trực tiếp tới hư không chi đằng mà lựa chọn bay từ hư không tới. Trên đường di Nhất Diệp đã dặn dò mấy đứa nhỏ về sự vật trong hư không.
Sau khi đi vào hư không, Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ đều cảm thấy mới lạ. Nhưng hai người còn nhớ rõ lời dặn dò của Nhất Diệp nên tuy tò mò về hư không nhưng cũng không dám lộn xộn vì biết ở đó có rất nhiều nguy hiểm. Hai người chỉ gắt gao đi theo bên cạnh Nhất Diệp.
Còn Vân Hoạ tuy cũng tò mò nhưng trong biển tri thức của cô bé cũng có kiến thức về hư không cho nên cô bé chỉ nhìn vài lần đã bình tĩnh lại.
Chỉ có Bảo Bảo sau khi tiến vào hư không thì cả người bỗng nhiên vô cùng hưng phấn. Vì sự an toàn của chuyến đi mà Nhất Diệp đã lựa chọn con đường có ít yêu ma hư không nhất, bây giờ chỗ mọi người dừng lại ngoại trừ thỉnh thoảng có vài viên đá bay qua thì không còn gì nữa, có thể nói là một mảnh hư vô.
Nhưng chỗ trống trải như thế mà Bảo Bảo lại rất thích, cậu cảm thấy một hơi thở vô cùng mạnh mẽ và thân thiết đang chảy cuồn cuộn trong đan điền, giống như có thứ gì đó chuẩn bị phá kén mà ra.
Bảo Bảo không kiềm chế được, đã nhảy ra khỏi kết giới để thân thể trôi lơ lửng trong hư không.
"Bảo Bảo, con làm gì vậy, mau quay lại đây" Nhất Diệp thấy Bảo Bảo bay ra khỏi kết giới của mình thì vô cùng hoảng sợ.
"Mẹ ơi, con cảm thấy ở đây cũng không nguy hiểm. Bảo Bảo thích nơi này" Bảo Bảo vui sướng quay vòng vòng trong hư không, thân thể nho nhỏ như một cọng lông vũ xoay vòng vòng trong hư không.
"Con đã quên những lời mẹ dặn lúc trước rồi sao, ở đây có yêu ma hư không đó" Nhất Diệp bay ra khỏi kết giới để kéo con trai về.
Khi tay Nhất Diệp vừa chạm vào Bảo Bảo thì Bảo Bảo chợt biến mất trong hư không.
"Bảo Bảo?" Nhất Diệp hoảng sợ.
"Mẹ ơi, con ở đây này" Giọng nói của Bảo Bảo truyền tới từ phía sau.
Nhất Diệp lập tức quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Bảo Bảo vừa biến mất trước mắt mình không biết từ bao giờ đã chạy tới phía sau mình ba trượng.
"Con... sao con có thể quay lại đó?" Nhất Diệp kinh ngạc hỏi.
"Con nghĩ một chút thì liền tới đây" Bảo Bảo vui vẻ nói, "Mẹ, con cảm thấy con muốn đi chỗ nào thì đều có thể tới đó, mẹ xem nè".
Để chứng minh lời nói của mình, Bảo Bảo bắt đầu không ngừng di thuấn trong hư không, chốt lát ở đây chốc lát lại ở kia, ngắn ngủn trong chớp mắt đã thay đổi bảy tám vị trí.
"Mẹ ơi, con còn có thể đi xa hơn một chút nữa đó" Bảo Bảo nói xong thì lại chuyển tới một chỗ xa hơn trăm trượng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn, bỗng nhiên một bóng dáng chợt xuất hiện sau lưng Bảo Bảo.
"Cẩn thận!" Mọi người cùng nhau hô to.
Bảo Bảo cũng phát hiện có thứ gì đang tới gần mình, tâm niệm một cái đã tự động di thuấn trở về, Nhất Diệp ôm chặt Bảo Bảo lo lắng hỏi, "Bảo Bảo con không sao chứ, có bị thương không?"
"Con không sao, nó cũng chưa đụng tới con đâu" Bảo Bảo hỏi thêm, "Mẹ ơi, đó chính là yêu ma hư không sao?"
"Đúng vậy" Nhất Diệp kiểm tra một lát, xác nhận Bảo Bảo không bị thương mới yên tâm.
"Bọn nó là đồ tồi, làm hại mẹ và cha không thể ở bên cạnh Bảo Bảo?" Bảo Bảo nghĩ tới đây thì lập tức phồng mặt lên, "Bảo Bảo muốn đi đánh nó".
Bảo Bảo nói xong thì lại muốn bay đi.
"Không được chạy loạn!" Nhất Diệp giữ chặt cánh tay nhỏ bé của Bảo Bảo, đen mặt nói, "Đây là hư không, nếu con chạy mất thì mẹ sẽ không tìm thấy con đâu".
"Nhưng Bảo Bảo không thích nó" Bảo Bảo thở phì phì chỉ vào yêu ma hư không đang bay về phía này.
"Đây là yêu ma hư không?" Bạch Vũ có chút tò mò đánh giá yêu ma đang bay đến trước mắt, "Sao lớn lên lại không khác con người lắm".
"Đúng là rất giống!" Tiểu đằng yêu cũng gật đầu phụ hoạ.
"Nó vốn dĩ là con người mà" Vân Hoạ vẫn luôn đứng im bỗng lên tiếng.
"Hả?" Vân Hoạ nói xong thì ánh mắt của bốn người cùng dừng trên mặt Vân Hoạ.
Vì đã ở thời gian dài trên hư không, hơn nữa trước đó ông nội Vũ Hạc của Bảo Bảo cũng đã từng nói với Nhất Diệp và Vũ Quân một số suy đoán về yêu ma hư không nên Nhất Diệp cũng biết chuyện yêu ma hư không có liên quan tới con người. Nhưng khi Vân Hoạ nói yêu ma này chính là con người thì Nhất Diệp vẫn bị doạ.
Thứ này ngoại trừ hình dáng giống con người thì không có chút hơi thở con người nào, vậy mà nó lại là con người?
"Vân Hoạ? Con nói yêu ma hư không là con người?" Nhất Diệp hỏi, "Không phải là một số thứ liên quan tới con người sao? Ví dụ như du͙ƈ vọиɠ, tâm ma?"
"Không phải, bọn họ chính là con người" Vân Hoạ khẳng định.
"Sao có thể là con người, con người sao có thể lớn lên xấu như vậy được" Bảo Bảo không quá khiếp sợ với chuyện yêu ma này là con người mà chỉ cảm thấy đám yêu ma này lớn lên thật sự quá xấu, cũng không mặc quần áo, ngũ quan thì vặn vẹo, thân thể thì bẹp bẹp vô cùng khó coi.
"Mấy thứ đó đều là thần hồn của tu sĩ, nhưng mà hình như ý thức của bọn họ hơi mơ hồ, giống như bị thứ gì ô nhiễm cho nên mới biến thành cái dạng này" Vân Hoạ nói.
Nhất Diệp khiếp sợ tột đỉnh, cô không còn tâm trạng dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo hư không nữa mà thao tác pháp khí cấp tốc bay về phía hư không chi đằng, cô muốn nói chuyện này với chồng, chắc là sẽ có thể tìm được cách giải quyết vấn đề về hư không chi đằng và yêu ma hư không.
Nhất Diệp bay nhanh một mạch, sau hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng hư không chi đằng thật lớn cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Oa, thật lớn" Bảo Bảo kinh ngạc cảm thán.
"Đó là..." Tiểu đằng yêu bị dây leo thật lớn làm cho kinh sợ, đây là đồng tộc của mình sao?
"Cách gần như vậy sao?" Bạch Vũ nhíu mày nói. "Thứ này cách Phù Sinh Giới gần như vậy, lại còn lớn đến thế vậy chẳng phải rất nhanh sẽ chạm vào Phù Sinh Giới sao".
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu nói, do đảo chủ Tê Ngộ Đảo trấn thủ trên hư không ba ngàn năm, nếu không thì dây leo này đã sớm xâm nhập Phù Sinh Giới.
Nhất Diệp nghĩ đến đây thì quay đầu lại nhìn Vân Hoạ, muốn cô bé xác nhận thân phận của hư không chi đằng, nhưng lại phát hiện Vân Hoạ đang ngơ ngẩn nhìn về phía trước, ánh mắt mờ mịt không nhúc nhích giống như đã xuất thần.
Nhất Diệp thấy trạng thái của Vân Hoạ thì cũng không dám quấy rầy, cô còn bảo ba người con lại yên tĩnh theo, bốn người cứ đứng thế chờ đến khi Vân Hoạ từ mờ mịt tươi tỉnh trở lại.
Khoảng chừng mười lăm phút trôi qua, Vân Hoạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đôi mắt không hề dao động trước đó chợt sáng ngời, sau đó chớp chớp.
"Vân Hoạ, lúc nãy cậu bị sao vậy?" Bảo Bảo có quan hệ tốt nhất với Vân Hoạ nên thấy Vân Hoạ tỉnh táo thì vội vàng lên tiếng hỏi.
"Tớ vừa tiếp thu một ít tri thức mới" Vân Hoạ nhẹ nhàng trả lời.
"Ừm" Bảo Bảo không có chút hứng thú nào với tri thức mới.
"Tri thức gì vậy" Nhất Diệp thì mẫn cảm hơn rất nhiều, trực giác nói cho cô biết tri thức này chắc chắn có liên quan tới hư không chi đằng, "Có phải liên quan đến hư không chi đằng không?"
"Dạ" Vân Hoạ gật đầu thừa nhận.
"Vậy... nó là sáng thế chi đằng sao?" Tuy trước đó Vân Hoạ đã bảo dây leo cô mang về là sáng thế chi đằng nhưng khi cô bé tận mắt chứng kiến và thừa nhận nó thì Nhất Diệp vẫn không thể tin nổi.
"Không sai, đây là một gốc cây sáng thế chi đằng đang thong thả chết đi" Vân Hoạ đơn giản nói ra bí mật kinh thiên động địa.
"Sáng thế chi đằng đang chết đi??" Mọi người lại kinh ngạc.
Tiểu đằng yêu nhìn cây dây leo to lớn không thấy điểm cuối trước mặt, bản thể của cô còn nhỏ hơn một nhánh của nó, cô thật sự là cùng chủng tộc với nó sao? Sau khi cô lớn lên sẽ có thân thể và sức mạnh khổng lồ như vậy sao?
Một cảm giác kích động xuất hiện trong lòng TIểu đằng yêu, cô chợt giơ tay thả ra một cái dây leo, ra khỏi kết giới bay về phía hư không chi đằng.
"Tiểu đằng?" Bạch Vũ thấy Tiểu đằng yêu bay ra ngoài thì cũng muốn bay theo.
Nhất Diệp thấy bọn họ bay đi rồi thì cũng mang Bảo Bảo và Vân Hoạ bay theo.
Chờ đến khi Nhất Diệp mang Bảo Bảo và Vân Hoạ bay đến hư không chi đằng thì Tiểu đằng yêu đã hoá ra bản thể, cành lá xanh biếc ôm lấy dây leo màu đen thật lớn, nhìn từ xa giống như cây khô mọc ra lá xanh.
"Soạt..."
"Cẩn thận?" Bạch Vũ thấy một con yêu ma hư không đang bay về hướng Tiểu đằng yêu thì lập tức quăng đuôi ra rồi hoá thành bản thể, thân hình to lớn bao quanh Tiểu đằng yêu.
"Soạt! Soạt!"
"Mẹ ơi, càng ngày càng nhiều" Bảo Bảo chỉ về phía trước nói.
Nhất Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy chục con yêu ma hư không từ bốn phương tám hướng đang bay về phía này.
Tại sao lại như vậy? Nhất Diệp lập tức khỏi động trận pháp không gian hướng về phía Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ, "Lại đây trước đã".
Bạch Vũ dùng cái đuôi cuốn Tiểu đằng yêu lên, kéo Tiểu đằng yêu khỏi yêu ma rồi trốn vào trận pháp không gian.
Sau khi biết lai lịch của hư không chi đằng cùng quan hệ giữa nó và Tiểu đằng yêu, thì Nhất Diệp quyết định dẫn Tiểu đằng yêu và Vân Hoạ cùng đi hư không.
Hư không chi đằng vẫn chưa hoàn toàn chết đi, vì giữ lại mạng sống mà nó luôn ngủ say trong hư không không biết bao nhiêu năm. Khi Nhất Diệp ở trên hư không thì ngoại trừ lúc đầu cô ngẫu nhiên thúc giục mọc ra một nhánh cây làm hư không chi đằng chấn động, thì sau đó hư không chi đằng không còn động tĩnh gì nữa.
Mỗi ngày Nhất Diệp đều sẽ bỏ ra một ít thời gian cố gắng kết nối với hư không chi đằng, hồi xưa cô có thể nói chuyện với các loài cây nhưng nó lại hoàn toàn không có tác dụng với hư không chi đằng.
Do đó lần này Nhất Diệp dẫn Tiểu đằng yêu tới với hy vọng có thể nói chuyện với hư không chi đằng, hỏi nó muốn cái gì. Nếu nó còn tiếp tục trôi đi như vậy thì cuối cùng sẽ chạm vào Phù Sinh Giới, chuyện này mà xảy ra thì cả 2 bên đều sẽ thiệt hại.
Còn Vân Hoạ là thánh vật của vu tộc, có năng lực nhìn thấu Thiên Đạo, Nhất Diệp hy vọng lúc gặp phải vấn đề không giải quyết được thì Vân Hoạ có thể đưa ra phương pháp xử lý.
Tiểu đằng yêu muốn đi thì Bạch Vũ đương nhiên không thể ở lại, còn mang Vân Hoạ đi thì tất nhiên không thể để con trai lại, hơn nữa Bảo Bảo đã rất lâu chưa gặp cha. Do đó Nhất Diệp chỉ dừng lại ở Phong Sào một ngày, hôm sau đã mang bốn người từ Phong Sào tới Tê Ngộ Đảo, sau đó lại từ Tê Ngộ Đảo tới hư không.
Vì muốn cho Tiểu đằng yêu và Vân Hoạ hiểu thêm một chút về hư không nên Nhất Diệp không dùng trận pháp chuyển trực tiếp tới hư không chi đằng mà lựa chọn bay từ hư không tới. Trên đường di Nhất Diệp đã dặn dò mấy đứa nhỏ về sự vật trong hư không.
Sau khi đi vào hư không, Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ đều cảm thấy mới lạ. Nhưng hai người còn nhớ rõ lời dặn dò của Nhất Diệp nên tuy tò mò về hư không nhưng cũng không dám lộn xộn vì biết ở đó có rất nhiều nguy hiểm. Hai người chỉ gắt gao đi theo bên cạnh Nhất Diệp.
Còn Vân Hoạ tuy cũng tò mò nhưng trong biển tri thức của cô bé cũng có kiến thức về hư không cho nên cô bé chỉ nhìn vài lần đã bình tĩnh lại.
Chỉ có Bảo Bảo sau khi tiến vào hư không thì cả người bỗng nhiên vô cùng hưng phấn. Vì sự an toàn của chuyến đi mà Nhất Diệp đã lựa chọn con đường có ít yêu ma hư không nhất, bây giờ chỗ mọi người dừng lại ngoại trừ thỉnh thoảng có vài viên đá bay qua thì không còn gì nữa, có thể nói là một mảnh hư vô.
Nhưng chỗ trống trải như thế mà Bảo Bảo lại rất thích, cậu cảm thấy một hơi thở vô cùng mạnh mẽ và thân thiết đang chảy cuồn cuộn trong đan điền, giống như có thứ gì đó chuẩn bị phá kén mà ra.
Bảo Bảo không kiềm chế được, đã nhảy ra khỏi kết giới để thân thể trôi lơ lửng trong hư không.
"Bảo Bảo, con làm gì vậy, mau quay lại đây" Nhất Diệp thấy Bảo Bảo bay ra khỏi kết giới của mình thì vô cùng hoảng sợ.
"Mẹ ơi, con cảm thấy ở đây cũng không nguy hiểm. Bảo Bảo thích nơi này" Bảo Bảo vui sướng quay vòng vòng trong hư không, thân thể nho nhỏ như một cọng lông vũ xoay vòng vòng trong hư không.
"Con đã quên những lời mẹ dặn lúc trước rồi sao, ở đây có yêu ma hư không đó" Nhất Diệp bay ra khỏi kết giới để kéo con trai về.
Khi tay Nhất Diệp vừa chạm vào Bảo Bảo thì Bảo Bảo chợt biến mất trong hư không.
"Bảo Bảo?" Nhất Diệp hoảng sợ.
"Mẹ ơi, con ở đây này" Giọng nói của Bảo Bảo truyền tới từ phía sau.
Nhất Diệp lập tức quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Bảo Bảo vừa biến mất trước mắt mình không biết từ bao giờ đã chạy tới phía sau mình ba trượng.
"Con... sao con có thể quay lại đó?" Nhất Diệp kinh ngạc hỏi.
"Con nghĩ một chút thì liền tới đây" Bảo Bảo vui vẻ nói, "Mẹ, con cảm thấy con muốn đi chỗ nào thì đều có thể tới đó, mẹ xem nè".
Để chứng minh lời nói của mình, Bảo Bảo bắt đầu không ngừng di thuấn trong hư không, chốt lát ở đây chốc lát lại ở kia, ngắn ngủn trong chớp mắt đã thay đổi bảy tám vị trí.
"Mẹ ơi, con còn có thể đi xa hơn một chút nữa đó" Bảo Bảo nói xong thì lại chuyển tới một chỗ xa hơn trăm trượng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn, bỗng nhiên một bóng dáng chợt xuất hiện sau lưng Bảo Bảo.
"Cẩn thận!" Mọi người cùng nhau hô to.
Bảo Bảo cũng phát hiện có thứ gì đang tới gần mình, tâm niệm một cái đã tự động di thuấn trở về, Nhất Diệp ôm chặt Bảo Bảo lo lắng hỏi, "Bảo Bảo con không sao chứ, có bị thương không?"
"Con không sao, nó cũng chưa đụng tới con đâu" Bảo Bảo hỏi thêm, "Mẹ ơi, đó chính là yêu ma hư không sao?"
"Đúng vậy" Nhất Diệp kiểm tra một lát, xác nhận Bảo Bảo không bị thương mới yên tâm.
"Bọn nó là đồ tồi, làm hại mẹ và cha không thể ở bên cạnh Bảo Bảo?" Bảo Bảo nghĩ tới đây thì lập tức phồng mặt lên, "Bảo Bảo muốn đi đánh nó".
Bảo Bảo nói xong thì lại muốn bay đi.
"Không được chạy loạn!" Nhất Diệp giữ chặt cánh tay nhỏ bé của Bảo Bảo, đen mặt nói, "Đây là hư không, nếu con chạy mất thì mẹ sẽ không tìm thấy con đâu".
"Nhưng Bảo Bảo không thích nó" Bảo Bảo thở phì phì chỉ vào yêu ma hư không đang bay về phía này.
"Đây là yêu ma hư không?" Bạch Vũ có chút tò mò đánh giá yêu ma đang bay đến trước mắt, "Sao lớn lên lại không khác con người lắm".
"Đúng là rất giống!" Tiểu đằng yêu cũng gật đầu phụ hoạ.
"Nó vốn dĩ là con người mà" Vân Hoạ vẫn luôn đứng im bỗng lên tiếng.
"Hả?" Vân Hoạ nói xong thì ánh mắt của bốn người cùng dừng trên mặt Vân Hoạ.
Vì đã ở thời gian dài trên hư không, hơn nữa trước đó ông nội Vũ Hạc của Bảo Bảo cũng đã từng nói với Nhất Diệp và Vũ Quân một số suy đoán về yêu ma hư không nên Nhất Diệp cũng biết chuyện yêu ma hư không có liên quan tới con người. Nhưng khi Vân Hoạ nói yêu ma này chính là con người thì Nhất Diệp vẫn bị doạ.
Thứ này ngoại trừ hình dáng giống con người thì không có chút hơi thở con người nào, vậy mà nó lại là con người?
"Vân Hoạ? Con nói yêu ma hư không là con người?" Nhất Diệp hỏi, "Không phải là một số thứ liên quan tới con người sao? Ví dụ như du͙ƈ vọиɠ, tâm ma?"
"Không phải, bọn họ chính là con người" Vân Hoạ khẳng định.
"Sao có thể là con người, con người sao có thể lớn lên xấu như vậy được" Bảo Bảo không quá khiếp sợ với chuyện yêu ma này là con người mà chỉ cảm thấy đám yêu ma này lớn lên thật sự quá xấu, cũng không mặc quần áo, ngũ quan thì vặn vẹo, thân thể thì bẹp bẹp vô cùng khó coi.
"Mấy thứ đó đều là thần hồn của tu sĩ, nhưng mà hình như ý thức của bọn họ hơi mơ hồ, giống như bị thứ gì ô nhiễm cho nên mới biến thành cái dạng này" Vân Hoạ nói.
Nhất Diệp khiếp sợ tột đỉnh, cô không còn tâm trạng dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo hư không nữa mà thao tác pháp khí cấp tốc bay về phía hư không chi đằng, cô muốn nói chuyện này với chồng, chắc là sẽ có thể tìm được cách giải quyết vấn đề về hư không chi đằng và yêu ma hư không.
Nhất Diệp bay nhanh một mạch, sau hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng hư không chi đằng thật lớn cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Oa, thật lớn" Bảo Bảo kinh ngạc cảm thán.
"Đó là..." Tiểu đằng yêu bị dây leo thật lớn làm cho kinh sợ, đây là đồng tộc của mình sao?
"Cách gần như vậy sao?" Bạch Vũ nhíu mày nói. "Thứ này cách Phù Sinh Giới gần như vậy, lại còn lớn đến thế vậy chẳng phải rất nhanh sẽ chạm vào Phù Sinh Giới sao".
"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu nói, do đảo chủ Tê Ngộ Đảo trấn thủ trên hư không ba ngàn năm, nếu không thì dây leo này đã sớm xâm nhập Phù Sinh Giới.
Nhất Diệp nghĩ đến đây thì quay đầu lại nhìn Vân Hoạ, muốn cô bé xác nhận thân phận của hư không chi đằng, nhưng lại phát hiện Vân Hoạ đang ngơ ngẩn nhìn về phía trước, ánh mắt mờ mịt không nhúc nhích giống như đã xuất thần.
Nhất Diệp thấy trạng thái của Vân Hoạ thì cũng không dám quấy rầy, cô còn bảo ba người con lại yên tĩnh theo, bốn người cứ đứng thế chờ đến khi Vân Hoạ từ mờ mịt tươi tỉnh trở lại.
Khoảng chừng mười lăm phút trôi qua, Vân Hoạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đôi mắt không hề dao động trước đó chợt sáng ngời, sau đó chớp chớp.
"Vân Hoạ, lúc nãy cậu bị sao vậy?" Bảo Bảo có quan hệ tốt nhất với Vân Hoạ nên thấy Vân Hoạ tỉnh táo thì vội vàng lên tiếng hỏi.
"Tớ vừa tiếp thu một ít tri thức mới" Vân Hoạ nhẹ nhàng trả lời.
"Ừm" Bảo Bảo không có chút hứng thú nào với tri thức mới.
"Tri thức gì vậy" Nhất Diệp thì mẫn cảm hơn rất nhiều, trực giác nói cho cô biết tri thức này chắc chắn có liên quan tới hư không chi đằng, "Có phải liên quan đến hư không chi đằng không?"
"Dạ" Vân Hoạ gật đầu thừa nhận.
"Vậy... nó là sáng thế chi đằng sao?" Tuy trước đó Vân Hoạ đã bảo dây leo cô mang về là sáng thế chi đằng nhưng khi cô bé tận mắt chứng kiến và thừa nhận nó thì Nhất Diệp vẫn không thể tin nổi.
"Không sai, đây là một gốc cây sáng thế chi đằng đang thong thả chết đi" Vân Hoạ đơn giản nói ra bí mật kinh thiên động địa.
"Sáng thế chi đằng đang chết đi??" Mọi người lại kinh ngạc.
Tiểu đằng yêu nhìn cây dây leo to lớn không thấy điểm cuối trước mặt, bản thể của cô còn nhỏ hơn một nhánh của nó, cô thật sự là cùng chủng tộc với nó sao? Sau khi cô lớn lên sẽ có thân thể và sức mạnh khổng lồ như vậy sao?
Một cảm giác kích động xuất hiện trong lòng TIểu đằng yêu, cô chợt giơ tay thả ra một cái dây leo, ra khỏi kết giới bay về phía hư không chi đằng.
"Tiểu đằng?" Bạch Vũ thấy Tiểu đằng yêu bay ra ngoài thì cũng muốn bay theo.
Nhất Diệp thấy bọn họ bay đi rồi thì cũng mang Bảo Bảo và Vân Hoạ bay theo.
Chờ đến khi Nhất Diệp mang Bảo Bảo và Vân Hoạ bay đến hư không chi đằng thì Tiểu đằng yêu đã hoá ra bản thể, cành lá xanh biếc ôm lấy dây leo màu đen thật lớn, nhìn từ xa giống như cây khô mọc ra lá xanh.
"Soạt..."
"Cẩn thận?" Bạch Vũ thấy một con yêu ma hư không đang bay về hướng Tiểu đằng yêu thì lập tức quăng đuôi ra rồi hoá thành bản thể, thân hình to lớn bao quanh Tiểu đằng yêu.
"Soạt! Soạt!"
"Mẹ ơi, càng ngày càng nhiều" Bảo Bảo chỉ về phía trước nói.
Nhất Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy chục con yêu ma hư không từ bốn phương tám hướng đang bay về phía này.
Tại sao lại như vậy? Nhất Diệp lập tức khỏi động trận pháp không gian hướng về phía Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ, "Lại đây trước đã".
Bạch Vũ dùng cái đuôi cuốn Tiểu đằng yêu lên, kéo Tiểu đằng yêu khỏi yêu ma rồi trốn vào trận pháp không gian.
Bình luận facebook