Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Lạc Dịch về đến nhà thấy dì Liên thì hỏi. “Nhạn Nhạn chưa về sao?”
“Chưa ạ.” Dì Liên đang lau bếp nghe anh hỏi thì dừng tay trả lời.
Anh gật đầu: “Pha cho tôi một ly nước cam.”
Dặn dò xong anh không hỏi gì thêm mà lên phòng mình. Anh nhìn thời gian hơn mười giờ rồi, chắc chia tay lớp nên có nhiều chuyện để nói.
Tắm rửa xong ra vừa vặn nghe tiếng gõ cửa.
Anh vừa lau tóc vừa bước chậm tới mở cửa.
“Về rồi?”
“Vâng.” Lạc Nhạn đang bưng ly nước cam nên không nhào vào anh được.
Khóa cửa lại anh cầm lấy ly nước trên tay cô uống một hơi hết nửa ly mới đặt qua một bên.
“Em lau tóc cho anh.”
Lạc Dịch ngồi ở nệm còn cô đứng trước mặt anh. Anh ôm eo cô kéo lại gần mình, mặt vừa chạm vào ngực cô. Anh nhếch miệng cắn lên đó một cái.
“A...anh”
“Hửm?” Anh cởi cúc váy của cô, cực kỳ nhanh bộ ngực trong lớp áo ren màu đen đã lộ ra.
Nhìn mấy dấu vết mờ mờ còn lưu lại sau cuộc chinh chiến hôm trước anh vô cùng hài lòng. Anh hôn nhè nhẹ trên đó, hôn bên này vài cái lại hôn bên kia vài cái. Bàn tay sau eo cô di chuyển xuống dưới từ từ đi vào trong vạt váy rồi phủ lên bờ mông căng tròn của cô xoa đều.
“Anh lại hư rồi.”Lạc Nhạn cười mỉm, vứt khăn lau qua một bên, cô ôm lấy đầu anh kéo vào ngực mình.
Lạc Dịch đã tháo gỡ khóa áo con đằng sau, anh hít sâu hương thơm trên người cô rồi bắt đầu hôn liếm hai nụ hồng của cô. Bàn tay ở dụ hoặc.
“Ngoan. Gác chân lên giường nào em.” Anh vừa mút ngực cô vừa dụ dỗ.
Lạc Nhạn
Tay Lạc Dịch theo đó vòng sau mông cô rồi từ phía sau vân vê rừng rậm đã ướt đẫm của cô.
“Trơn ướt rồi.” Anh dùng hai ngón tay kẹp hạt đậu bí ẩn của cô lại hơi dùng lực.
Lạc Nhạn khó chịu vặn eo, hai tay bám chặt vào vai anh.
“Hôn anh đi.” Anh nói.
Cô ôm lấy mặt anh rồi hôn đắm đuối, ngón tay của anh phía dưới không ngừng ra vào trong được phải nhón chân dựa sát vào người anh.
Trêu chọc đủ rồi, anh cũng đã không chịu nổi nữa nhanh tay cởi hết quần áo của mình, đặt cô nằm sấp lại. Nâng eo bụng cô lên, rồi nhấp một cái vật thô cứng của anh liền đi vào trong khám phá đầm lầy của cô.
“A...sâu quá anh.”
Lạc Dịch vừa rên rỉ thỏa mãn vừa gia tăng lực phía dưới, anh cúi người hôn lên tấm lưng cô bằng tất cả sức lực.
“Á.” Lạc Nhạn hét lên vì đau và vì sung sướng.
“Sướng...không em?” Giọng anh cũng bị đứt quãng vì đang dùng nhiều sức lên thân thể cô. Tiếng kêu va chạm phía dưới của hai bộ phận khít chặt quá sinh động và dâm mỹ. Cả anh và cô đều lên đỉnh.
Từng trận lại từng trận đến khi chính Lạc Dịch cũng đuối rồi anh mới nằm đè trên người cô.
“Anh mệt đến chết nhưng vẫn muốn quan hệ với em. Đúng là hết thuốc chữa rồi.” Giọng anh khàn đặc bên tai cô.
Lạc Nhạn mỉm cười hôn lên trán anh, chân mày, mí mắt, mũi, má rồi đến môi anh. “Em cũng vậy.” Cô cong chân bám chặt eo anh, môi nồng nhiệt cắn xé môi anh, cô chủ động đưa lưỡi vào trong lôi kéo lưỡi anh. Cô mút lấy lưỡi anh rồi thả rồi lại mút, cứ như vậy một lúc.
“Đêm qua anh không ngủ, sáng nay lại đi làm sớm. Tối nay tới đây thôi, em ngủ cùng anh nhé.” Cô thì thầm.
Anh ôm cô vào lòng ừ. Vừa hôn cô vừa nhắm mắt một lúc thì đi vào giấc ngủ.
Hiện tại là gần một giờ sáng. Anh đã làm cô hơn hai tiếng. Chắc chắn anh đã mệt vô cùng. Cô xót xa hôn lên trán anh rồi cùng anh say giấc.
Sáng hôm sau Lạc Dịch tỉnh dậy nhìn thoáng bờ vai trần trắng nỏn của người con gái, anh không kiềm được vươn tay xoa nhẹ vai xuống đến bàn tay của cô.
Anh chống khuỷu tay nghiêng người cứ vậy ngắm cô một hồi lâu, đên khi hôn sâu khiến cô giật mình mới chấm dứt.
“Không hôi à?”
Anh nhếch miệng cắn vai cô một cái. “Không, anh rất thích.”
Sau đó cả hai cùng nhau xuống giường trong tình trạng trần như nhộng.
Anh ôm eo cô bước đi có điều đập vào mắt hai người là một mớ bao cao su rải rác dưới sàn nhà.
Cô xấu hổ không dám nhìn anh.
Tiếng cười khẽ của người đàn càng làm Lạc Nhạn ngại hơn. “Anh cười gì chứ. Không phải chúng là do anh mới ra à.”
Anh ừm hửm rồi bóp nhẹ mông cô. “Không có em anh dùng nó làm gì?”
Hai người đã vào phòng tắm.
Cả hai vừa tắm vừa trêu nhau đến cả tiếng đồng hồ mới xong.
“Khi nào có kết quả thi?” Ngồi ở bàn ăn sáng anh chợt nhớ tới chuyện này.
Lạc Nhạn nghịch ngợm đá chân anh ở phía dưới. Cô cười tươi đáp: “Ngày mười ạ.”
Lạc Dịch dùng hai chân mình kẹp chặt chân cô. “Không được quậy.” Anh không biết rằng giọng mình có bao nhiêu cưng chiều đâu.
Cô cắn môi không nghịch nữa tiếp tục ăn.
“Anh đi làm, ở nhà chán thì rủ bạn đi chơi.” Anh hôn lên môi cô dặn dò.
“Vâng. Anh đi đi.” Cô véo eo anh một cái mới buông người ta ra.Nằm ì ờ nhà đọc sách cũng chán nên Lạc Nhạn réo gọi Lưu Ly đi shopping, đã một thời gian rồi cô không mua sắm gì.
Hai cô gái xinh xắn, vui vẻ tung tăng vào trung tâm thương mại.
“Đến cửa hàng đồ ngủ đi. Tớ muốn mua vài bộ.” Lạc Nhạn nói xong liền bị cái nhìn hết sức trêu ghẹo kinh khủng của Lưu Ly.
“Cậu nhìn gì chứ?”
Sau đó Lưu Ly cười phá lên. “Để quyến rũ anh cậu đúng không hả?”
Lạc Nhạn chột dạ nhưng vẫn trả lời đàng hoàng. “Chứ sao, tớ phải khiến anh ấy chết trên người tớ.”
“ha ha, đồ mê trai nhà cậu. Đi thôi, bà đây sẽ tư vấn nhiệt tình cho cậu.” Lưu Ly vỗ ngực tự tin, vì sao tự tin ư? Đương nhiên là cô đã tích góp kinh nghiệm đọc ngôn tình hàng trăm cuốn rồi. Mấy chuyện váy ngủ, chuyện nhỏ.
“Không không, bộ này hơi quá rồi.” Nhìn cái bộ ren tua rua thiếu vải này Lạc Nhạn chỉ muốn gạc ngay lập tức. Mặc vào có khác gì không mặc chứ.
Lưu Ly lắc đầu phân tích về những lợi ích tiềm ẩn của nó. “Nghe tớ đi, cậu mặc cái này thì sẽ không một người đàn ông nào không chịu khuất phục trước cậu cả. Tớ đảm bảo đấy. Có gì mà phải ngại, cậu phải dạn dĩ lên như bà chị dâu mưu mô của cậu đấy. Đàn bà không nên quá ngây thơ, đôi khi phải xảo quyệt một chút.”
Lạc Nhạn trợn mắt nhìn đăm đăm cô bạn. Đúng là người dày dặn kinh nghiện đọc ngôn tình. “Cậu lợi hại.” Cuối cùng cô mua hai bộ ren kiểu đó chỉ khác màu. Thêm ba váy ngủ hai dây bằng lụa phối ren. Toàn những bộ hở hang, câu dẫn mà thôi.
Nhưng nghĩ lại những lời Lưu Ly nói cũng không sai. Phụ nữ không nên quá ngây thơ.
Hai người lại đến cửa hàng trang sức. Vì Lạc Nhan muốn mua vòng đeo tay.
“Tay cậu nhỏ, trắng đeo cái nào mảnh mảnh ý.”
Đang chăm chú xem vòng thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tôi đến lấy hàng đã đặt.”
Còn ai ngoài Chung Gia Di - chị dâu nghe giọng lại quen như vậy.”
Chung Gia Di lúc này mới để ý hai cô gái ở gần.
Cô Kỳ thi tốt chứ nhỉ?” Câu hỏi thì rất bình thường nhưng cái giọng điệu đáng ghét đó thật làm người ta ngứa tai.
Lạc Nhạn mỉm cười gật đầu. Sau đó cứ thế phớt lờ Chung Gia Di tiếp tục chọn vòng.
Còn vị Chung tiểu thư nào đó cứng đờ vài giây rồi hằn học nhận đồ liền rời đi.
“Nhìn bộ dạng hống hách nhỉ, chẳng coi ai ra gì bảo sao anh hai cậu không yêu là đúng rồi.” Lưu Ly bĩu môi liếc Chung Gia Di đã khuất dạng rồi nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Lạc Nhạn cười khẩy. “Còn phải nói. Năm xưa ép nhà tớ vào đường cùng, dùng thủ đoạn bỉ ổi để có được anh ấy, giờ cũng phải trả giá thôi.”
Lưu Ly tự nhiên nghĩ tới vấn đề gì đó hết sức thú vị, cô ghé sát Lạc Nhạn hỏi: “Nhưng hai năm qua chắc anh cậu cũng đã lên giường với cô ta rồi nhỉ? Dù ghét đi nữa nhưng mà cũng là ddàn ông mà, có người đẹp dâng lên tận họng làm sao bỏ qua được.”
Nghe vậy Lạc Nhạn hơi suy tư, cô cũng không chắc. Mặc dù nó không phải là chuyện to tát gì nhưng nếu anh thật sự đã ngủ với cô ta, cô thật sự có hơi khó chịu. Trước kia gia đình còn chưa xảy ra chuyện anh cũng có cùng bạn bè đi tìm gái để giải tỏa nhu cầu, cô không trách gì. Vì dù sao anh chẳng yêu thương bọn họ. Nhưng đối với Chung Gia Di, có thể vì cô có định kiến lớn với cô ta nên đâm ra cô rất ghét việc anh hai có dính líu tới cô ta.
Vì những lời này của Lưu Ly mà tâm trạng Lạc Nhạn bỗng xấu hơn. Nhưng cô là người kéo Lưu Ly đi chơi nên không thể bày ra vẻ mặt sầu não được. Hai người mua sắm đã rồi vào một quán ăn Hàn quốc.
Thế quái nào lại gặp người quen. Còn là kẻ mới hôm trước còn tỏ tình với cô cơ đấy. Chưa gì hôm nay đã hẹn cô bạn khác đi ăn rồi.
Lưu Ly thấy cảnh này thì gai mắt.
“Tên Thẩm Du Nhân bỉ ổi, đáng bị cậu từ chối. Còn cả cô nàng Lâm Mỹ Chi kia nữa. Thật là nồi nào thì vung đó. Cặn bã.”
Lạc Nhạn cười cười. “Dù sao cũng đâu phải ngoại tình gì đâu. Tớ với cậu ta còn chẳng phải có chút mập mờ gì.”
“Kệ đi, chúng ta chẳng gì phải tránh, có mất mặt thì chỉ đôi nam nữ đó thôi.”
Bên này hai kẻ nồi vùng cũng đã phát hiện Lạc Nhạn và Lưu Ly.
Thẩm Du Nhân nhìn Lạc Nhạn đến say mê.
Hôm nay cô mặc một chân váy jean kèm áo thun đen không tay hở rún, vừa hở vừa kín vô cùng có sức hấp dẫn.
“Nhìn đã chưa vậy?” Lâm Mỹ Chi nhíu chặt mày tay gõ vài cái trên bàn nhằm kéo hồn tên đàn ông này về.
Thẩm Du Nhân hoàn hồn nhìn Lâm Mỹ Chi hai giây mới cười xòa tiếp tục ăn.
“Đàn ông mấy cậu đúng là yêu bằng mắt.”
“Không phải ai cũng vậy à?” Thẩm Du Nhân thỉnh thoảng vẫn liếc thoáng bóng hình mảnh khảnh của cô gái mình thích.
“Thử giờ cô ta bị hủy dung đi, xem cậu còn mê mệt như hiện tại không?”
Thẩm Du Nhân chỉ cười không trả lời. Đương nhiên sẽ không. Một người phụ nữ xấu xí đã là một sự không tôn trọng đối với đàn ông rồi. Làm gì còn chuyện yêu với đương.
Đêm đó Lạc Nhạn mang đồ ặn khuya lên cho Lạc Dịch, cô muốn hỏi chuyện mình thắc mắc nhưng lại không dám hỏi.
Ngồi bên cạnh ngắm anh làm việc một hồi cô cũng không mở miệng được, thôi bỏ đi. Cho dù có hay không thì cũng là quá khứ rồi.
“Có chuyện gì?” Lạc Dịch dừng tay đánh máy, anh quay sang nhìn cô gái nhỏ từ lúc vào đến giờ cứ thấp thỏm muốn hỏi anh gì đó lại thôi. Anh mặc dù mắt hướng vào màn hình làm việc nhưng không có nghĩa anh không quan tâm cô. Thỉnh thoảng vẫn nhìn thoáng cô nhóc xem cô làm gì.
Nửa tiếng trôi qua cô vẫn rất cứng cõi không nói là không nói. Anh vừa tò mò cũng buồn cười với bộ dạng nhíu mày, ỉu xìu này của cô.
Lạc Nhạn phồng má ngồi lên đùi anh.
Lạc Dịch ôm lấy cô ngồi cho vững. “Sao nào? Muốn hỏi anh cái gì?” Anh cắn lên má cô một cái, sau đó di môi đến môi cô rồi ngậm lấy nó day dưa một lúc.
Rời khỏi môi anh cô liếm nhẹ một cái mới hỏi. “Anh...trước có ngủ với Chung Gia Di chưa?”
Anh nhướng mày rồi bật cười. “Vì chuyện này mà em bức tóc, rối ren?”
Cô chu miệng, mông trên đùi anh lắc lắc. “Quan trọng với em mà.”
Anh giữ cô ngồi im, không là thẳng nhỏ của anh lại cứng lên. “Trước đây anh cũng đã ngủ với phụ nữ rồi đâu phải em không biết.” Cô còn mua bao cho anh mà.
“Nhưng mà anh với khác, dù sao cô ta cũng là vợ anh mà. Hằng ngày cô ta ăn mặc hở hang đi lại lắc mạnh mông cạ cạ vào chỗ đó của anh.
Lạc Dịch ôm chặt cô lần nữa. “Đừng quậy.”
“Em quậy thì sao chứ?”
Anh dựa vào lưng ghế mu bàn tay chạm vào ngực cô ma sát. Anh cười cười: “Không đau à?”
Lạc Nhiên liếc anh một cái rồi hung hăng cắn lên môi anh. Hai người lại ôm hôn như muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.
“Anh chưa ngủ với cô ta. Chính xác thì từ khi nữa...cho đến khi...” Anh dừng lại bóp mạnh ngực cô hai cái. “Đến khi cùng em.”
“Anh chịu được suốt hai năm đó sao?” Lạc Nhạn cởi bỏ dây áo ngủ của mình xuống, cười gian xảo nhìn anh.
Lạc Dịch nhìn hai quả núi đang phập phồng trước mắt cuối cùng thở dài rồi bế cô về phòng mình.
“Chắc vì trong lòng anh đã dần dần có em nên không muốn tìm phụ nữ khác nữa. Anh chỉ muốn em.” Anh vừa nói vừa lột sạch váy trên người cô ra.
Sau đó chỉ còn tiếng ngâm nga, rên rỉ sống động đậm mùi tình dục trong căn phòng.
Lạc Nhạn đỗ vào ĐH A chuyên ngành Tài chính với số điểm khá cao so với điểm đầu vào.
Vì ĐH A ở xa biệt thự nhà họ Lạc nên cô buộc phải ở kí túc xá. Thật ra Lạc Dịch có một căn hộ gần ĐH A nhưng cô vẫn muốn ở kí túc xá cùng bè hơn. Cô thuộc người năng động và thích giao thiệp nên ở kí tục xá sẽ tiện kết bạn hơn. Về việc phải xa Lạc Dịch cô cũng bất đắc dĩ, nhớ hôm cô thông báo mình ở kí túc anh còn mặt lạnh giận cô một ngày nữa.
Mãi cho đến đêm đó cô không chịu được phải nũng nịu vuốt lông người đàn ông này.
“Dịch...đừng giận em mà. Em còn trẻ em cần tiếp xúc với bạn bè và nên tự nhiên như những bạn khác. Đúng không?” Cô cởi áo sơ mi anh ra rồi nhưng người nào đó lại vẫn một mực không nói gì chỉ ngồi im nhìn cô.
“Anh yêu...” Cuối cùng cô dứt khoát đưa tay vào trong quần anh luôn. Dỗ đàn ông thì phải dùng mỹ nhân kế thôi.
Lạc Dịch cuối cùng đầu hàng. “Anh không giận. Là không nỡ xa em thôi.” Anh vừa nói vừa cởi váy cô ra, động tác cực kỳ tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
“Vậy em bù đắp cho anh nhé.” Nói rồi đẩy anh nằm xuống giường.
“Một lần không đủ.” Anh nhếch miệng tay nắm lấy ngực cô nắn bóp.
“Được rồi, dùng hết hộp bao cao su.”
Sau đó nguyên đêm anh dày vò cô đến muốn bất tĩnh, bao cao su rải rác khắp sàn, trên giường cũng lộn xộn bừa bãi bằng chứng cho mấy trận làm tình sống động.Tuần đầu của kỳ quân sự Lạc Nhạn chưa gì đã gây thù với một cô nàng cùng lớp.
Chuyện cũng chẳng có gì là to tát, chỉ là trong lúc lấy cơm ở căn tin cô vô tình va vào người cô ta kết quả nguyên khây đồ ăn Lạc Nhạn vừa lấy đổ hết vào cô ta.
Thế là bị cô ta lên giọng mắng chửi.
Loại tiểu thư ỷ vào gia cảnh mà hống hách, kênh kiệu cũng không phải hiếm thấy. Chẳng qua cô nàng này là ở một level khác. Vô cùng đáng ghét.
“Đền đi.” Cô ta – Đoạn Ngọc Hân là con cháu của Đoạn gia. Trước đó cô ta rất tức giận nhưng nhìn qua vẻ xinh đẹp của Lạc Nhạn cả danh tiếng hoa khôi của cô suốt từ lúc nhập học đến giờ khiến cô ta nổi lên ghen tị muốn chơi cô một vố. Nhìn qua đã đoán cô (LN) có gia cảnh bình thường, vì chẳng có thứ gì trên người là hàng hiệu. Thử xem cô còn không mất mặt được đi.
Lạc Nhạn thấy lỗi hoàn toàn không phải do mình, hà cớ gì phải chịu thua nhận sai. Cô khoanh tay khinh khỉnh nhìn Đoạn Ngọc Hân vài giây. “Cô tự đi đụng vào tôi còn bảo tôi đền. Tôi đây còn chưa bảo cô đền khây cơm đấy.”
Đoạn Ngọc Hân trợn mắt không thể tin con nhỏ này dám đôi co với mình. “Cô còn ngụy biện. Là cô mắt đui đụng vào tôi. Chiếc đầm này là mẫu mới nhất của Burberry, cô không đền nổi nên kiếm cớ biện minh chứ gì.”
“Nhàm chán, ngu ngốc.” Dứt lời Lạc Nhạn chẳng thèm nhìn cô ta mà một đường đi lấy phần cơm khác, chuyện vừa rồi với cô vô cùng nhãm nhí, không cần tốn tâm trí đâu đi cãi nhau với loại người này.
“Cô...Lạc Nhạn cứ đợi đó xem.”
Thế là cô gây thù với một kẻ vô lý như vậy đấy.
Thứ bảy Lạc Dịch tranh thủ đến đón cô đi ăn, cả tuần nay cuối cùng hai người cũng gặp nhau.
Lạc Nhạn thay đồ rồi nhanh chóng xin ra khỏi khu học quân sự. Có thể ở lại đến anh cô nhìn quanh một chút không có ai mới nhanh chân chạy tới.
“Sao em như đang lén nhìn trước nhìn sau cứ như đang đi ăn trộm thì không biết nên cười hay nên mắng cô nữa.
“Dù sao danh tiếng của anh cũng không nhỏ mà. Nếu để ai phát hiện thì sẽ có chuyện đó.”
Anh xoa đầu cô một cái. “Không cần nghĩ nhiều vậy.”
Hai người đến một quán ăn Nhật. Do trước đó Lạc Nhạn nói muốn ăn lẩu Nhật nên anh chiều theo cô. Anh thì không quá kén, miễn cô thích là được.
Chỉ là không ngờ vừa vào đã lại gặp hai kẻ đáng ghét. “Đúng là âm hồn không tan.”
“Sao vậy?” Anh nghe cô thì thầm nhưng không rõ lắm nên ghé sát lại.
Lạc Nhạn nghĩ không cần nói anh biết mấy chuyện vặt vảnh này làm gì. Cô lắc đầu đáp. “Không sao ạ.”
Cả Thẩm Du Nhân và Lâm Mỹ Chi cũng đã thấy hai người Lạc Dịch, Lạc Nhạn.
Lâm Mỹ Chi nhìn chằm chằm Lạc Dịch ở xa sau đó thu hồi tầm mắt. “Đó là anh của Lạc Nhạn. Cậu biết không?”
Thẩm Du Nhân gật đầu. “Đã nghe qua nhiều rồi. Trên báo, tạp chí hay đưa tin về anh ta.”
“Nhìn bên ngoài còn nghĩ hai người đó là tình nhân đấy.” Chẳng hiểu sao Lâm Mỹ Chi lúc này có hơi ghen tị, ghen tị về gì chính cô cũng không rõ.
Bên này Lạc Nhạn mặc kệ hai âm hôn kia cùng Lạc Dịch vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.
“Em không cần phải về lại khu học, đến căn hộ anh nhé.”
Anh gật đầu. Vẻ mặt lạnh lạnh lùng nhưng giọng nói rất ôn hòa. “Mai muốn đi chơi đâu không?”
Cô lắc đầu, cười tinh nghịch. “Muốn ở cùng anh thôi, không cần phải đi đâu xa mất thời gian cả.”
Lạc Dịch nhếch miệng, cong ngón tay gõ chóp mũi cô. “Được, theo ý em.”
Thẩm Du Nhân nhíu mày. “Hai người họ thân thiết vậy sao?” Anh nghĩ lại cũng đúng, nên Lạc Dịch mới bảo vệ không cho người bên ngoài biết đến bộ dạng Lạc Nhạn thế nào. Có thể sợ kẻ xấu để ý tới cô.
“Chắc vậy.” Lâm Mỹ Chi dừng ăn, cô là không có tâm trạng. Tại sao lần nào đi ăn cùng Thầm Du Nhân cũng gặp phải Lạc Nhạn chứ, thật là mất cả hứng.
Lạc Dịch đưa cô về căn hộ của mình. Trên đường đi Lạc Nhạn bảo anh dừng lại mua bánh kem.
“Tí về hai chúng ta vừa xem phim vừa ăn.”
Anh cười đáp được.
Lạc Nhạn tìm một hồi cuối cùng chọn “Parasite” của hàn quốc. Một bộ phim nhận được giải Oscar vô cùng nổi tiếng và đem lại niềm tự hào cho nền điện ảnh đất nước xứ kim chi.
“Anh xem chưa?” Cô mở bánh kem ra rồi múc một miếng đưa tới miệng anh.
Lạc Dịch không ưa ăn mấy món béo ngọt thế này nhưng cũng không từ chối. Nghe cô hỏi anh gật đầu. “Xem rồi. Cũng ổn.”
Lạc Nhạn tự mình ăn một miếng lại một miếng.
Anh choàng tay phía sau lưng cô, hiện tại anh không có hứng thú với bộ này, anh hứng thú với cô thôi.
“Nhạn Nhạn.” Anh chạm vào tóc cô nghịch.
“Dạ?” Cô đang bị bộ pbim thu hút, đúng là rất hay. Vô cùng hợp với sở thích của cô.
“Quay lại nào!” Anh yêu cầu.
Lạc Nhạn không thể phớt lờ anh đành phải quay lại, thấy anh ngã dựa vào sô pha bộ dáng rất thư thả.
Trên môi cô dính kem, anh cứ thế nhìn vài giây rồi kéo mạnh cô vào ngực mình, sau đó hôn liếm cánh môi cô, nuốt cả kem trên bộ phim kia Lạc Dịch bắt đầu hôn đắm hơn. Lưỡi anh linh hoạt, mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi xem phim, cô nhấc chân ngồi lên người cùng anh triền miên trong nụ hôn ngọt ngào và nóng bỏng này.
“Đợi em tốt nghiệp chúng ta kết hôn.” Dừng hôn anh vuốt tóc cô nói.
Lạc Nhạn gật đầu, cô cười hạnh phúc tiếp tục tìm lấy môi anh cắn mút.
Hôm nay cô rất chủ động, hôn từ trên xuống dưới khắp người anh làm Lạc Dịch nóng bừng bừng. Cự vật dưới thân đã ngẩng cao vuốt.
“Em giúp anh thỏa mái.” Vừa nói cô vừa di môi mình xuống phần eo của anh, ngay tại rún anh cô dùng lưỡi vẽ tròn chơi đùa với nó một lúc.
Lạc Dịch thở hắt nhìn cái đầu nhỏ của cô đang say sưa yêu mình. Anh rất hài lòng, thả lòng cơ thể để cô được thỏa thích chơi với anh.
Lạc Nhạn dùng hai tay cởi quần lót đen của anh ra, nơi đó ngay hơi mất tự nhiên dù đã nhìn thấy, cũng chạm vào nó rồi.
“Của anh lớn thật đấy.”
Giọng anh khàn đục vì lửa tình. “Vậy mới khiến em sướng được.”
Cô liếc anh hai giây rồi nâng tay vuốt ve từ phần tam giác của anh, nơi đó có nhiều lông đen. Đến khi chạm vào hai cục thịt mềm dưới cự vật kia cô nuốt nước bọt một cái, rồi nhẹ nhàng vân vê nó.
Nghe tiếng thở không đều của anh Lạc Nhạn cười vô cùng thích thú.
Âu yếm bằng tay đủ rồi, cô nhẹ ngàng cúi đầu rồi đưa cự vật dài, to của anh vào miệng mình. Vừa mút vừa liếm từ đầu đến ngay hai cục thịt kia.
“A...mạnh lên nữa nào em.” Lạc Dịch nửa nằm nửa ngồi, hai mắt nhắm nghiền sảng khoái khi được cô chơi.
Dịch trong người cô cũng đã tiết ra không ngừng, nơi đó vô cùng khó chịu, muốn được của anh lấp đầy.
Cô cởi quần lót của mình ra rồi ngồi thẳng trên người anh, điều chỉnh tư thế thật chuẩn xác, cô cầm cự vật của anh đút vào miệng nhỏ của cô. Khi hai bộ phận nam nữ chôn vùi vào nhau Lạc Nhạn đau đớn bám lấy vai anh vừa nhấp nhô vừa rên rỉ.
“Giỏi lắm Nhạn Nhạn.”
Anh nắm hai mông của cô bóp bóp, hông cũng luân động theo eo cô. Cả hai cùng nhìn vào nơi tư mật phía dưới đang ra vào, lửa tình càng bùng cháy.
Lạc Dịch ôm cô vừa đi vừa ra vào bên trong cô, đến khi vào đến giường anh đè cô nằm xuống, tay nhấc cao chân cô đặt lên vai mình rồi ra sức chiếm hữu không chút thương hoa tiếc ngọc.
Tiếng va chạm bạch bạch liên tục trong căn phòng, vừa dụ dỗ vừa mờ ám khiến cả hai đều bị trầm luân không muốn ngừng.
Anh thay đổi đủ loại tư thế làm tình, đủ nơi trong căn hộ. Đến khi vào trong phòng bếp cô đã sấp ngất rồi, được anh ôm trong lòng nhưng phần dưới vẫn đang tiếp tục và không có dấu hiệu dừng lại.
“Cả tuần nay anh nghẹn lắm rồi.” Anh lại đâm mạnh một cái.
Vào phòng tắm anh lại đi từ phía sau, vô cùng sâu vô cùng nhanh.
Lạc Nhạn chống hai tay vào tường, hai bên ngực được anh thay phiên nhau dày vò, vỗ về. Cứ mỗi lần anh đâm vào rút ra hai quả đào trên ngực cô cũng đung đưa không ngừng.
Nửa tiếng trong phòng tắm Lạc Dịch dừng lại thở dốc cùng cô ngồi dưới sàn.
“Anh yêu em. Nhạn Nhạn.” Nói rồi anh lại há miệng ngậm lấy môi cô hôn điên cuồng. Sau đó không biết nghĩ gì anh bắt cô đứng trước mặt mình, còn anh vươn tay chộp lấy mông cô xoa xoa sau đó nhếch miệng vùi đầu vào trong nơi ướt át của cô mà mút lấy mút để. Lạc Dịch kéo chân cô gác lên vai mình để anh tiện khám phá và yêu nơi bí ẩn của cô hơn.
“Nó ngọt hơn anh tưởng đấy.” Anh nuốt từng ngụm dịch tiết ra từ miệng nhỏ của cô. Đến khi anh thỏa mãn rồi mới đặt cô ngồi lại trên người mình.
“Một lần nữa rồi ngủ nhé.”
Lạc Nhạn đã sắp không còn chút lực nào nữa rồi, hiện tại cô hoàn toàn dựa vào anh mặc anh chiếm hữu mặc anh dày vò.
Đến khi xong chuyện cũng đã rạng sáng, Lạc Dịch đặt cô lên giường rồi ôm cô vào lòng. Biết cô mệt nhưng mà anh thật sự rất muốn cô, muốn bao nhiêu cũng không đủ.
Một tháng quân sự rất nhanh đã kết thúc, có điều lại có thêm một chuyện khiến Lạc Nhạn đau đầu. Đó là một thiếu gia họ Đường bắt đầu ra sức theo đuổi cô khiến cô muốn phát điên.
Kí túc xá Lạc Nhạn,
“Nhạn Nhạn à, Đường ca tốt vậy mà. Chẳng qua người ta hơi ăn chơi thôi còn lại thì mọi mặt đều không thể chê nha.” Cô bạn Vi Vi vô cùng tốt bụng phân tích cho Lạc Nhạc thấy quen Đường Sinh Quan là cực kỳ có lợi.
Lỗ Hàm Quân thì không cho là như vậy. Cô vừa chải tóc vừa nói: “Tôi lại thấy anh ta quá đào hoa. Nghe danh đã quen rất nhiều bạn gái rồi, nhưng tốc độ thay bạn gái mới là điểm quan trọng. Người đàn ông như vậy không an toàn đâu. Mới anh ta còn yêu thương, cưng chiều nhưng qua một thời gian cái tính mê cái mới lại nổi lên lại thôi.”
Lạc Nhạn ngồi bắt chéo chân, cô vừa cắn hạt hướng dương vừa nghe mọi người nói. Cô không muốn nói về chuyện này, càng nói chỉ càng phiền thôi.
“Tôi có người trong lòng rồi sẽ không để tâm ai đâu.”
“Ồ, thật?” Tống Tịnh quay phắt sang nhìn Lạc Nhạn xác nhận.
Lạc Nhạn gật đầu. “Thật.”
Cả bọn nhìn nhau không phân tích Đương Sinh Quan làm gì nữa. Lạc Nhạn người ta đã có chủ nha.
Cuối Tuần này cô định về biệt thự Lạc gia nhưng Lạc Dịch gọi điện thông báo anh đi công tác sang tuần sau mới về lại. Cô đành ỉu xìu ở lại kí túc, về biệt thự không có anh thì chán chết.
Vừa mới xuống dưới kí túc đã bị Đường Sinh Quan với hai người bạn của anh chặn lại. “Nhạn Nhạn thân yêu, có phải muốn đi mua cơm không?”
Cô nhíu mày buồn bực trong lòng, nhưng lại không biết làm cách nào để tên này bỏ cuộc nữa.
“Này, tôi nói rồi, tôi đã có người yêu. Vậy nên...xin anh tôn trọng người khác đừng bám theo tôi nữa.” Cô mặc kệ anh bước qua thì Đường Sinh Quan kéo tay cô lại.
“Em đùa anh à? Người yêu trong tưởng tượng của em chắc, từ khi vào học đến giờ rõ ràng không có tên nam nhân nào được gọi là người yêu của em cả.”
Lạc Nhạn thở hắt, cô giật tay khỏi tay anh. Giọng lạnh hơn: “Không phải ai yêu đương cũng hô này bỏ đi mà không bị chặn lại nữa.
“Đường ca à, bỏ cuộc đi. Chắc cô ấy nói thật năm lần bảy lượt như vậy, anh vừa không cam lòng vừa có chút kích thích. Anh nhếch miệng cười gian xảo. “Có thì sao? Tôi nhất định sẽ khiến cô ấy yêu tôi.”
Tập Tu Canh cả Dư Không bó tay toàn tập. Nghĩ Đường ca của họ đúng là gặp khắc tinh rồi.
Lúc Lạn Nhạn mua cơm về đã không thấy ba tên đáng ghét nữa, cô thở nhẹ rồi về phòng.
Hôm sau Lạc Nhạn bị bạn đã sớm kéo nhau đi chơi. Bọn họ cũng rủ cô đi nhưng cô thấy không thoải mái nên từ chối.
Lúc này mới biết nguyên nhân thân thể mệt mỏi là vì sao. Haizz băng vệ sinh lại còn không còn miếng nào, cô chán nãn đành phải thay quần áo vác cái thân tàn đến cửa hàng dưới kí túc mua.
Nhưng bà dì này khiến cô đau chịu không nổi, đi đứng còn khó khăn. Quan vốn không ở kí túc, nhưng hôm nay cả đám hẹn đi dã ngoại, anh cần chút đồ nên tự mình đi mua. Không ngờ còn gặp được ánh trăng sáng của mình.
Lạc Nhạn chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý đến anh, cô chỉ muốn nhanh chóng mua đồ rồi ghé phòng y tế lấy ít thuốc giảm đau.
“Em...em sao vậy?” Lúc này Đường Sinh Quan mới phát hiện sắc mặt cô không tốt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Cô lắc đầu nhấc chân đến trước quầy. “Cho cháu hai bịch băng vệ sinh ạ.”
Đường Sinh Quan mới hiểu, anh hơi mất tự nhiên. “Này, em đi nổi không? Có cần anh đỡ không?”
Lạc Nhạn trả tiền xong nhìn anh đáp: “Không cần.”
Anh nhìn cô đang đi về hướng khác mà không phải kí túc, anh đoán chắc cô muốn xin thuốc rồi. Anh cười cười đuổi theo cô, quên luôn cả mua đồ mình cần.
“Em ngồi đây đi, anh chạy lấy thuốc cho em.” Không đợi cô từ chối hay đồng ý anh đã chanh chân chạy một đường đến phòng y tế.
Lạc Nhạn ngơ ngác cuối cùng cô ngồi ở ghế đá thật sự chờ anh. Cô thật sự không đi nổi rồi.
Đường Sinh Quan lần đầu làm kiểu chuyện này có hơi kỳ dị, nhưng cũng hoàn thành suôn sẻ. Lúc anh trở lại thấy cô ngoan ngoãn đợi mình thì nhếch miệng. Nhìn cô đau đớn ôm chặt lấy bụng, anh chợt đau lòng.
“Anh đỡ em lên phòng. Đừng từ chối.”
Lạc Nhạn không nói gì.
Mà cô như vậy tức là đồng ý rồi, Đường Sinh Quan vô cùng vui sướng đỡ lấy tay với vai cô.
“Tháng nào em cũng đau như vậy à?” Anh chợt hỏi.
Lạc Nhạn mặc kệ mấy anh mắt xung quanh, cô cố gắng bước đi, nghe anh hỏi cô thấy có khùng mới đi bàn chuyện tới tháng với một người con trai, còn là người đang làm phiền cô nữa.
Thấy cô lại im lặng anh nghĩ chắc cô đau quá nên không muốn nói. Nhìn bậc thang, anh vỗ nhẹ vai cô. “Anh cõng em. Phòng em tầng năm lận, em sẽ không lên nổi đau.”
Lạc Nhạn hiện tại rất muốn nhanh nhanh tới phòng nên không đôi co với anh nữa. Chỉ nhìn anh hai giây rồi nói. “Cảm ơn.”
Đường Sinh Quan lập tức khom người để cô nằm trên lưng mình.
Đên tầng ba anh nghiêng mặt nói: “Em nhẹ thật đấy.”
Lạc Nhạn ừ một tiếng cũng không nói thêm gì.
Đỡ cô đên tận giường Đường Sinh Quan cũng không đi liền mà đứng quan sát một chút.
Giường của cô có một chú gấu pooh lớn và một gấu pooh nhỏ. Đến cả hộp đựng bút, thước cũng hình gấu pooh, xem ra cô cực kỳ thích con vật này. Anh vừa biết được một sở thích của cô nên rất cao hứng.
“Anh còn chưa đi?” Lạc Nhạn uống thuốc xong nhìn tên kia còn đứng như trời trồng nhìn giường của mình thì khó chịu. Mới đây còn ra dáng quân tử lắm đấy.
Anh cười cười. “Chưa gì đã đuổi anh đi rồi? Em thật vô tình.”
Lạc Nhạn cầm bịch đen lên. “Tôi mệt rồi.”
Cuối cùng Đường Sinh Quan không ráng ở lại nữa, thấy cô thật sự cần nghỉ ngơi.
Thứ bảy tuần sau cuối cùng Lạc Nhạn cũng về Lạc gia được.
Cô ôm trái tim nhớ nhung da diết người đàn ông của mình vui vẻ chạy nhanh vào nhà.
“Anh...” Chỉ là trong phòng khách xuất hiện thêm hai người đàn ông khác.
“Lại đây nào.” Lạc Dịch đang nói chuyện với hai tên bạn thì âm thanh trong trẻo của con gái lọt vào tai. Anh nhếch miệng gọi cô.
Lạc Nhạn đứng đờ hai giây rồi rề rà lại ngồi cạnh Lạc Dịch. Do có người lạ ở đây nên cô không dám thân mật với anh.
“Ồ, đây là em gái Lạc Nhạn sao?” Vu Chấn Đông cười ngả ngớn nhìn chăm chú Lạc Nhạn.
Lạc Dịch liếc hắn một cái như cảnh cáo. “Đúng vậy, là em ấy.” Anh cũng chưa nói chuyện của mình với Lạc Nhạn cho ai biết. Kể cả hai người bạn này.
Lộ Khúc có biết Lạc Nhạn rồi nên rất thoải mái. “Lâu lắm rồi không gặp em. Lên đại học có phải rất vui không?”
Lạc Nhạn cười mỉm. “Cũng bình thường ạ. Anh với chị khỏe chứ ạ?” Cô nhớ ngày đám cưới của hai người cô cũng tham dự cùng với anh trai.
“Khỏe khỏe, cả nhóc con cũng khỏe luôn.”
Vu Chấn Đông nhìn mấy người nói chuyện vui vẻ, chỉ có mình anh là bị bỏ qua một bên thì kêu gào. “Còn có tôi nữa đấy.”
Sau đó ai cũng buồn cười.
“Được rồi, việc bàn xong hết rồi, hai cậu cũng về đi.” Lạc Dịch vội đuổi khách, nửa tháng rồi anh không gặp cô gái của mình, kiềm chế nãy giờ là quá sức rồi thế mà hai thằng bạn này lại không chịu về cứ kì kèo trò chuyện cùng cô.
“Chưa gì ánh mắt vẫn đặt trên người Lạc Nhạn.
Cuối cùng Lộ Khúc cũng kéo Vu Chấn Đông dưới ánh rời khỏi Lạc Dịch đã bế bổng Lạc Nhạn lên phòng.
“Nhớ em không?” Cô vòng tay ôm chặt cổ anh. Nụ cười trên môi không giấu nổi vui sướng.
Lạc Dịch cười hôn lên môi cô. “Nhớ, nhớ cực kỳ.”
Hai người hôn từ lúc ở bậc thang đến khi vào phòng ngủ vẫn chưa rời môi nhau.
Anh đặt cô lên giường rồi gấp gáp thò tay vào trong váy của cô cởi đi lớp quần lót, nơi tư mật của cô.
“Ưm...anh yêu, ngực em nữa.” Cô vặn eo, hai chân mở ra, ngực ưỡn cao.
Lạc Dịch cười khẽ, anh cởi quần áo mình ra, hai bàn tay làm việc trên quả đào mềm và nơi dưới háng của cô.
“Muốn anh không?”
Lạc Nhạn thở gấp cô kéo lấy cổ anh hôn cuồng nhiệt. “Muốn. Em nhớ anh.” Hai chân cô kẹp chặt lấy eo Lạc Dịch, nâng mông mình lên để nơi tư mật cọ xác với cự vật to lớn của anh.
Miệng nhỏ phía dưới của cô đã mở lớn, Lạc Dịch không kéo dài thêm nữa anh cầm lấy vật đàn ông cùa mình nhắm chuẩn xác lỗ nhỏ hồng hào đang mở ra mở vô của cô một đường đâm mạnh vào.
Cả hai người cùng lúc rên lên.
“A...Dịch...nhanh nữa đi anh.”
Lạc Dịch không cần cô nói anh đã muốn dùng hết sức lực để chiếm hữu cô rồi.
Nhịp điệu vang dội dưới thân của cả hai khiến không gian trong hòng càng thêm dâm mỹ. Lạc Dịch vô cùng hưng phấn, càng làm cô càng thấy không đủ, anh đâm thật sâu trong miệng nhỏ mềm mại của cô. Cô ra nhiều dịch nên thuận lợi cho việc làm trơn, vật đàn ông của anh càng dễ dàng vào sâu và khoái lạc hơn.
Anh ôm eo cô nhấn vào mình, hông cũng theo đó cùng cô giao hợp.
“Á...ưm...a...Dịch, em thoải mái lắm.”
“Anh cũng vậy.” Dứt lời anh ôm cô ngồi dạng chân lên người mình, vật của anh vẫn còn bên trong cơ thể cô. Anh dựa vào đầu giường nhấc hông tiếp tục làm cô ở tư thế ngồi.
Anh siết mạnh eo cô rồi lại tìm lấy môi cô hôn đến hồn lìa khổ xác, nước bọt không kịp nuốt cũng tràn ra. Phía duới của hai người vô cùng nhịp nhàng luân động không ngừng nghỉ.
Lạc Nhạn rời khỏi môi anh, cô chống lên vai anh rồi từ từ nhích mông lên lại ngồi xuống để vật của anh đâm sâu hơn và mạnh hơn.
“Ưm...”
Nhìn cô đau đến nhíu chặt mày, anh bóp ngực cô hỏi: “Đau quá thì để anh. Hửm?”
Cô gục đầu lên vai anh rồi để anh dùng sức nhấp nhô lên xuống.
Đến khi cả hai đều mệt căn phòng mới im ắng trở lại, chỉ còn tiếng thở dồn dập của cả hai.
Lạc Dịch ở phía sau ôm cô vào ngực mình. Anh cắn vành tai cô khàn giọng: “Thoải mái không em?” Tay không đàng hoàng nhấn nhấn phía dưới háng của cô, đến khi cả bàn tay anh lại dính đầy dịch nhày từ nơi đó mới đưa lên miệng liếm nuốt.
Lạc Nhạn đã chìm trong biển tình dục từ nãy giờ, định trả lời thì đã bị cái ve vuốt phía dưới làm mê say. Cô chỉ có thể ngâm nga thả lỏng để anh chơi đùa với nó.
Một lúc sau cô xoay người lại gác một chân lên eo anh, nơi đó của hai người lần nữa chạm vào nhau, chúng lại muốn nhau rồi.
Lạc Dịch mỉm cười đẩy vào trong thân thể cô.
Chưa đến hai phút anh đã ôm cô đặt nằm trên người mình.
“Nào, nhấc mông đi em.”
Hai tay Lạc Nhạn đặt trên ngực anh, thân dưới theo ý anh bắt đầu lên xuống. “Đau quá anh.” Nhưng cô cũng sướng đến tê tái. Cô cười cầm tay anh đặt trên ngực mình.
Hai quả đào theo cử động của cô mà nhảy lên nhảy xuống vô cùng sống động. Lạc Dịch mê đắm nâng mình ngậm lấy cắn mút. Tay nắm mông cô ra sức nhồi nắn.
Hai người làm nhau suốt mấy tiếng đồng hồ mới dừng lại đi tắm.Hiện tại đã hai giờ chiều, Lạc Nhạn bước đi hơi khó khăn vì nơi đó vừa rát vừa đau, hai chân cô cũng hơi mỏi.
“Anh bế.” Lạc Dịch nhếch miệng khom người bế cô xuống dưới tầng.
Vì dì Liên có việc nên xin nghỉ hai ngày, hiện tại trong biệt thự chỉ còn anh và cô nên cả hai vô cùng thoải mái và tự do.
Đặt cô ngồi tại bàn ăn, anh nói: “Anh hâm lại há cảo nhé.”
“Vâng ạ.”
Lúc trở lại Lạc Dịch cầm theo lọ thuốc mở trị thương.
“Anh bôi thuốc cho.”
Lạc Nhạn rất tự nhiên nhìn anh cười rồi tự mình cởi quần lót ra vứt xuống dưới.
Lạc Dịch nuốt nước miệng ngồi xổm xuống. “Mở chân ra nào.”
Cô dạ nâng hai chân vòng qua cổ anh luôn. Váy đã vén lên cao, toàn bộ nơi rừng rậm của cô lộ ra ngoài ngay trước mắt anh.
Lạc Dịch nhếch miệng đưa hai ngón tay tách cánh hoa của cô ra xem xét. Nó vừa đỏ hồng cũng hơi xưng, nhìn nó đóng rồi mở như gọi mời cự vật của anh lắp đầy.
Cổ họng anh khô khốc, phía dưới cũng phản ứng cứng lên rồi.
Lạc Nhạn thừa hiểu hai chân càng siết chặt cổ anh hơn.
Cuối cùng Lạc Dịch đặt lọ thuốc qua một bên mặc kệ cô đau hay không ôm eo cô, cúi đầu lè lưỡi ra liếm lấy nơi ướt để giữ thăng bằng, cô hưng phấn rên rỉ vô cùng kiều mị.
Lạc Dịch đã động tình, anh không của cô, nhìn dịch từ lỗ nhỏ chảy ra không ngừng anh cười khẽ rồi đứng dậy vừa nhìn ánh mắt mơ màng vì nhuốm tình dục của cô, đưa cự vật đã cứng đâm xuyên qua thân thể cô.
“A...manh hơn đi anh.”
Lạc Dịch hôn cô, phía dưới vô cùng hùng hổ ra vào, không ngừng muốn xé rách nơi mềm yếu của cô.
Anh ôm cô lên người mình, hai tay giữ chặt bờ mông cô vừa
“Kích thích không em?”
Lạc Nhạn thở nặng nề gật đầu. “Có ạ.”
Anh lại đẩy mạnh vài phát, vào đến bếp anh tắt nồi hấp, há cảo đã chín. Vừa làm tình vừa múc hả cảo bày ra đĩa. Xong anh lại bưng ra bàn ăn.
Đâm cô thêm mấy chục cái nữa mới dừng lại, anh ôm cô ngồi ở ghế nghỉ ngơi.
“Làm tình thế này có thể thay thế cho tập thể dục.” Lạc Dịch mút liếm ở cần cổ cô thì thầm.
Lạc Nhạn bật cười. “Anh lưu manh.”
Lạc Dịch ôm cô vào phòng tắm rửa sạch qua cho cả hai mới ra ngoài ăn há cảo. Anh cũng đói lắm rồi.
Lạc Nhạn được anh đặt ngồi trên đùi, anh đút em, em đút anh. Ngọt đến sâu răng.
Vào lúc này có người xông vào đánh tan cảnh tình tứ của cả hai.
“Hai người...” Chung Gia Di vẫn còn chìa khóa ở biệt thự Lạc gia, cô nhớ còn bỏ quên đồ ở đây nên hôm nay mới đột ngột tới không ngờ còn chứng kiến một màn tình ái chói mắt như thế này.
Lạc Dịch vẫn ôm Lạc Nhạn. Anh lạnh lùng nhìn Chung Gia Di lên tiếng: “Cô đến đây làm gì? Muốn xem cảnh nóng?”
“Anh...hai người đúng là đê tiện.” Cô ta tức sắp hộc máu rồi, khi xưa cô ta biết hai người không phải anh em ruột thịt nhưng cũng không nghi ngờ nhiều. Chỉ thấy Lạc Dịch rất yêu thương đứa em nuôi này. Không ngờ là yêu thật, tình yêu nam nữ cơ đấy. Hai năm nay cô ta đúng là trò hề bị đùa giỡn. Cục tức này cô ta nuốt không trôi.
Lạc Nhạn không sợ hãi hôn lên môi Lạc Dịch chọc tức cô ta. “Đê tiện? Trước khi nói người khác, chị phải xem lại mình cái đã. Là chị vô liêm sỉ, thủ đoạn hại anh hai trước.”
Chung Gia Di tức giận nhưng không nói nổi lời nào, cô ta không quan tâm đến việc đến đây làm gì mà chạy khỏi Lạc gia luôn.
Lạc Nhạn nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Dịch.
“Sao?” Anh buồn cười vì vẻ mặt của cô, anh đưa tay vỗ mông cô hai cái hỏi.
“Sao chị ta còn đến đây, còn có sao chị ta vô được?”
Lạc Dịch suy nghĩ một chút. “Chắc cô ta quên đồ gì đó. Còn chìa khóa thì do anh vẫn chưa đổi lại.” Anh nhìn Lạc Nhạn chăm chú rồi vô cùng thích thú nâng cằm cô lên mút cánh môi cô một cái. “Ghen à?” Giọng anh vô cùng dụ hoặc.
“Không thèm.” Cô bĩu môi đáp.
Anh bật cười đè ép cô lại hôn một lần nữa, nụ hôn vừa dài vừa sâu, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời. Mỏi mệt rồi mới dừng lại. “Anh chưa từng có ý định sẽ có ý gì đó với cô ta. Anh hận còn không hết. Hiện tại chỉ yêu em, tương lai cũng yêu em. Yêu em đến khi anh chết mới thôi.”
Nhận được những lời tỏ tình mật ngọt này của anh cả người Lạc Nhạn cũng muốn nhũn hết cả. “Dạ.”Có một chuyện không vui với Lạc Nhạn là Lưu Ly sẽ đi du học Mỹ. Chuyện này đúng là hơi đột ngột vì hiện tại chỉ mới học được nửa học kỳ nhưng gia đình Lưu Ly xảy ra chuyện nên cô ấy cũng không còn cách nào.
Hôm nay Lạc Nhạn và Lưu Ly đã hẹn nhau làm bữa tiệc chia tay. Lạc Nhạn rất buồn, cô chỉ có một người bạn thân thiết từ cấp hai đến giờ, đùng một cái cô ấy lại bỏ đi bỏ lại cô thế này. Thật sự cô không có tâm trạng để tạm biệt đâu.
“Tớ vẫn về đây thăm cậu mà. Có chuyện gì chúng ta vẫn có thể liên lạc được mà, đừng bày ra cái mặt ỉu xìu như vậy. Tớ lại không nỡ đi đấy.”
Lạc Nhạn thở dài nắm lấy tay Lưu Ly dặn dò. “Nhất định phải giữ liên lạc thường xuyên, lúc nào về nước phải gọi tớ liền.”
Lưu Ly gật gù đầu. “Chắc chắn.”
Vậy là người bạn quân sư của cô đã chính thức rời khỏi nơi đây. Ngày Lưu Ly bay cô không đến tiễn, cô sợ sẽ khóc toáng lên ảnh hưởng đến Lưu Ly và những người xung quanh đành phải tiễn cô ấy trong thầm lặng.
Hai tháng sau, tại biệt thự Chung gia,
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong ạ.” Tên thuộc hạ đưa một túi tài liệu cho Chung Gia Di xem.
Cô gật đầu cầm lấy từ từ mở ra xem. Nhìn tất cả thông tin trên đó, cô nhếch miệng cười gian ác.
Đặt chúng lại trong bao bì cô đưa túi tài liệu cho tên thuộc hạ. “Gửi đi lập tức, nhớ là không lưu lại bất cứ thông tin gì về người gửi.”
Thuộc hạ nhận lấy. “Vâng, tiểu thư.”
Chung Gia Di hai chân bắt chéo nhau giọng điệu vô cùng thoải mái sung sướng trách tôi.”
Công ty Lạc Khởi,
“Chủ tịch, có một bưu phẩm gửi đến nhưng không đề tên người gửi.” Úc Dịch, trước đó anh đã kiểm tra xung quanh túi bưu kiện này nhưng đúng là không thấy một thông tin người gửi nào. Anh có hơi ngờ vực.
Lạc Dịch cong ngón tay gõ vài cái trên bàn, anh vươn tay cầm lấy bưu kiện nhìn từ trước ra sau cuối cùng không do dự mở xem thứ bên trong. Anh chắc chắn tài liệu gì đó quan trọng hoặc mang tính bí mật nên mới không dám lộ này.
Úc Nhan Điền ghé lại gần Lạc Dịch liếc mắt cùng anh xem, càng nhìn càng khiến anh kinh ngạc và khó tin.
Lạc Dịch càng lúc mày càng nhíu chặt, đến khi nhìn dòng chữ ghi kết quả cuối cùng trên tập tài liệu, tay anh siết chặt, gân xanh trên trán hiện rõ. Cuối cùng anh cầm lấy tập bưu kiện xé nát, rồi vứt nó xuống sàn nhà.
“Lập tức điều tra kẻ đã gửi cho tôi, bằng tôi.”
Úc Nhan Điền tái mặt vội đáp vâng rồi thực thi nhiệm vụ.
Hiện tại đầu óc Lạc Dịch vô cùng rối bời và phẫn nộ, anh không dám tin những gì ghi bên trong những tờ giấy đó nhưng anh không thể không nghi ngờ.
Sau nửa tiếng anh gọi Úc Nhan Điền vào căn dặn: “Tìm cách lấy mẫu tóc hoặc máu của Đoạn Dĩ Bình, càng nhanh càng tốt.”
Úc Nhan Điền hiểu ý gật đầu nhận thêm một nhiệm vụ mới hết sức khó khăn.
Đêm anh trở về biệt thự Lạc gia, chuyện ngày hôm nay khiến anh cực kỳ đau đầu, hiện tại anh chưa thể chắc chắn được điều gì. Nhưng trước mắt anh phải lấy được mẫu tóc của Lạc Nhạn trước.
Anh bước về phía phòng cô, cô vẫn đang ở kí túc nên anh không cần phải gõ cửa hay hỏi han gì mà tự ý vào trong. Anh đoán có thể trên giường có tóc của cô.
Đúng như anh nghĩ, anh nhặt vài cọng tóc đen dài của cô bỏ vào túi nhỏ rồi trở về thư phòng.
Nếu hỏi điều anh lo sợ nhất hiện tại là gì? Chắc chắn anh sẽ đáp ngay đó là kết quả như trong bưu kiện kia là sự thật. Người anh yêu thương lại là con cháu của kẻ thù giết ba mẹ anh. Đây là tình tiết cực kỳ cẩu huyết mà chỉ có trong phim. Anh mệt mỏi dựa vào lưng ghế, tay nhéo nhéo mi tâm. Vừa lúc này Lạc Nhạn gọi đến.
Lạc Dịch chớp mắt nhìn tên cô hiện trên màn hình điện thoại, anh không bắt máy liền mà cứ chăm chú nhìn nó như vậy một lúc. Đến khi chuông sắp tắt anh mới nhấn nút nghe.
“Anh đang bận sao?” Lạc Nhạn đợi mãi mà chưa thấy anh bắt máy, cô nghĩ một là anh đang tắm hai là anh đang bận làm việc quan trọng.
Lạc Dịch thờ ơ đáp: “Không, em gọi có việc gì sao?” mặc dù chưa biết kết quả ra sao nhưng tờ giấy xét nghiệm 99.99% cô là con gái của của Đoạn Đình Hâm cứ hiện diện trong đầu anh, không sao quên được vậy nên anh không thể nói chuyện như bình thường với cô.
Lạc Nhạn ở bên kia hơi khựng lại, cô có chút buồn tủi. “Có việc thì mới được gọi cho anh sao?”
Anh khó chịu, đành cắt đứt cuộc trò chuyện này. “Được rồi, hôm nay anh hơi mệt. Em ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Cô cắn môi giọng rầu rỉ.
Lạc Dịch chợt thấy đau lòng nhưng mà lúc này anh không làm sao có thể cùng cô trò chuyện tình cảm, lãng mạn được. Hình ảnh ba mẹ chết thảm trong vụ tai nạn năm xưa hiện lên rõ mồn một trước mắt anh, anh chống tay lên trán, một lúc sau anh gầm lên nắm tay đập lên bàn làm việc một cái vô cùng mạnh.
Hai ngày sau Úc Nhan Điền cũng thở phào vì lấy được mẫu tóc của Đoạn Dĩ Bình Về phần kẻ đã gửi bưu kiện kia là ai thì anh vẫn chưa có chút manh mối nào. Phải nhờ đến Vu Chấn Đông (bạn thân của Lạc Dịch) rồi.
Lạc Dịch đưa mẫu tóc của Lạc Nhạn cho Úc Nhan Điền: “Đi xét nghiệm. Đặc biệt cẩn thận, đừng để lộ ra ngoài.”
“Vâng.”
Anh biết tối thứ bay Lạc Nhạn sẽ về biệt thự nên đêm nay anh cố tình không trở về. Không phải vì sợ nên trốn tránh cô và vì anh cần chuẩn bị tâm lý trước khi sự thật được làm rõ. Nếu thật cô chính là con cháu nhà họ Đoạn thì anh không ngại cắt đứt tất cả với cô đâu. Dù là đau đớn anh cũng không thể khốn nạn thân mật với cô khi biết chính cô là con kẻ thù của mình. Anh tuyệt đối không thể làm ra chuyện bất hiếu như vậy.
Đàn bà? Anh có thể không cần.
Nhưng thù của ba mẹ anh nhất định phải trả.
Lạc Nhạn hay tin anh không về vì có việc cô hơi thất vọng, cả tuần mới tranh thủ được gặp anh một lần, hiện tại về biệt thự rồi nhưng anh lại bận. Cô xị mặt nằm ì trên giường. Thật ra cô có chút nghi ngờ Lạc Dịch có chuyện gì đó, chính xác là từ cuộc gọi vài ngày trước, nghe giọng anh đã có chút thay đổi không còn ngọt ngào như mọi lần nữa. Nhưng cô nghĩ cả đêm cũng chẳng rõ mình có làm gì khiến anh phật lòng. Cuối cùng chỉ kết luận rằng anh bị áp lực chuyện công việc nên vậy.
Tính hôm nay về sẽ bồi anh, giúp anh thư giản nhưng thế quái nào anh lại không có nhà. Thật sự cô hơi khó chịu.
Hai ngày sau Úc Nhan Điền mang tâm trạng hồi hộp đưa kết quả xét nghiệm cho Lạc Dịch xem. Chính anh cũng đang tò mò đây, nhưng anh mong rằng Lạc Nhạn và nhà họ Đoạn không có quan hệ. Mặc dù xác xuất hiện tại là rất mong manh. Thật ra đây chỉ là bước chứng thực độ chính xác của bưu kiện bí ẩn kia mà thôi.
Lạc Dịch ngồi ở bàn làm việc, anh không mở ra xem liền mà cứ nhìn nó một lúc, rồi anh lại cầm lấy điện thoại mục đích để ngắm ảnh nền của cô và anh. Cuối cùng anh cất giấu hết tất cả mọi lo lắng mở kết quả ra.
Nhìn dòng cuối cùng trên đó. Anh hoàn toàn hết hi vọng. Lạc Dịch thở hắt hai năm tay siết chặt khiến các đốt xương kêu lên từng tiếng làm Úc Nhan Điền giật mình.
Úc Nhan Điền không cần xem cũng đã đoán được kết quả trong đó.
Lạc Nhạn thật sự là cháu gái của lão già Đoạn Dĩ Vân và là con ruột của Đoạn Dĩ Bình.
Xem ra Lạc Dịch không thể cùng cô tiếp tục yêu đương, chung sống hòa bình được của Chung gia gửi tới.” Anh cảm thấy thật trận chiến của ba nhà Lạc - Đoạn-Chung đã đến còn vì thân phận của Lạc tiểu thư.
Lạc Dịch nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên. Anh hạ giọng lạnh tạnh. “Hẹn Chung Gia Di, tôi muốn gặp cô ta.”
Úc Nhan Điền nhíu mày, anh không hiểu lắm ý đồ của chủ tịch nhưng vẫn đáp vâng, lập tức liên hệ với Chung Gia Di.
Lạc Dịch cố gắng đè nén cơn bức bối và phẫn hận trong lòng gọi cho Lộ Khúc.
“Tớ nghe.” Lộ Khúc này là gì.
Lạc Dịch vò tờ xét nghiệm trên bàn rồi ném vào hộc tủ. “Đến lúc chơi một trận rồi.”
Lộ Khúc khẽ cười. “Được, tôi chờ ngày này lâu rồi. Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn việc liên quan đến cái chết của ba mẹ cậu là chưa tìm được chứng cứ có thể lập lại án.”
Lạc Dịch thờ ơ đáp: “Tớ có cách. Hiện tại chúng ta gây nhiễu trong nội bộ Đoạn gia trước. Tớ vừa biết một chuyện bí mật của chúng.”
Chiều ngày hôm sau Chung Gia Di mang bộ dáng tươi tắn, rực rỡ vô cùng nghênh ngang bước vào nhà hàng Lạc Dịch đã đặt sẵn.
Vừa nhìn thấy người đàn ông cô yêu đến điên dại ngồi trước mắt, cô vừa hận cũng vừa yêu. Thu lại tâm trí mâu thuẫn của mình, cô cười giễu cợt ngồi xuống.
“Lạc tổng lại chủ động hẹn tôi cơ đấy.”
Lạc Dịch phiền toái khi phải vòng vo tam quốc. Anh vào thẳng vấn đề. “Tại sao gửi bưu kiện kia cho tôi?”
Chung Gia Di cũng đã đoán anh điều tra ra nhưng không nghĩ lại nhanh đến như vậy, người đàn ông này thật quá thâm sâu dù sống cùng anh hơn hai năm qua cô ta cũng chưa từng hiểu anh một chút nào.
Lúc này nhìn vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, hờ hửng của anh, cô ta cực kỳ khó chịu. “Là tôi gửi, còn gửi làm gì? Đương nhiên tôi không có được anh thì kẻ khác cũng đừng hòng. Tôi biết với người có thù tất báo như anh chắc chắn sẽ không bất chấp đi yêu con cháu của kẻ thù giết ba mẹ mình nhỉ?”
Lạc Dịch nhíu chặt mày. Anh không quan tâm mấy câu trước, anh chỉ để tâm đến câu cuối của cô ta. Anh hỏi: “Cô biết Đoạn gia đứng sau cái chết của ba mẹ tôi?”
Chung Gia Di giật mình vì mình lỡ miệng nhưng đường nào với bộ óc của anh cũng rõ ràng mọi chuyện thôi. Cô cười khẩy rất thong dong đáp: “Chuyện Lạc gia các người với Đoạn gia như nước với lửa, ai lại không rõ cái chết của ba mẹ anh có liên quan đến chúng.”
Cô ta nói như chuyện thường tình, Lạc Dịch không thấy có chút gì sơ hở. Anh tuyệt đối không tin chỉ đơn giản như lời cô ta nói. “Cô biết gì về thân phận của Lạc Nhạn?”
“Tại sao tôi phải nói với anh?”
Lạc Dịch lạnh giọng: “Cô có thể không nói, nhưng nếu để tôi điều tra cô có nhúng tay vào chuyện này thì đừng trách tôi ác độc.”
Chung Gia Di tuy hận anh đã bỏ mình không chút thương tiếc nhưng cô ta thật lòng yêu anh. Cô ta không biết chuyện năm đó ra sao, cô ta chỉ rõ một chuyện đó là chính cô ta đã nói với ba mình là muốn có được Lạc Dịch. Còn sau đó kế sách ra sao cô ta đều không biết tường tận. Vậy nên chuyện của Chung gia với Đoạn có liên kết để hại Lạc Dịch không cô ta cũng không rõ.
Cô ta chỉ tình cờ phát hiện một chuyện đó là đứa con gái của con trai nhị của nhà họ Đoạn_ Đoạn Dĩ Bình từ nhỏ đã bị tráo đổi mà nguyên do là Lão già họ Đoạn chỉ để lại gia nghiệp cho con trai, chính vì vậy Đoạn Dĩ Bình phải bỏ đứa con gái ruột thịt của mình rồi dùng một đứa bé trai thay thế. Thật ra cô ta không biết đứa con gái kia là ai, chỉ là vì bí mật này đã nảy lên một ác ý trong lòng cô ta. Nếu đứa con gái đó mà là Lạc Nhạn thì mọi chuyện thực sự vô cùng đúng ý cô ta, cô ta đã nói rồi thứ cô ta không có thì kẻ khác cũng đừng hòng. Cô ta cũng thừa hiểu Lạc Dịch chắc chắn coi trọng cái chết của ba mẹ anh ra sao và hận nhà họ Đoạn ra sao.
Lúc này nhìn anh gần mất kiên nhẫn, cô ta mới chậm rãi kể lại chuyện bí mật về việc tráo đổi con của cái tên Đoạn Dĩ Bình kia.
Đương nhiên cô ta cũng phải bịa thêm chút chuyện đằng sau để hợp lý hơn. Chẳng hạn như Lạc Nhạn mới sinh ra đã bị Đoạn Dĩ Bình bảo người làm mang đến một nhà nghèo, đó cũng chính là gia đình trước kia của Lạc Nhạn. Cô ta đã điều tra rõ chuyện này nên không lo bị nghi ngờ.
Lạc Dịch đúng là tin thật.
Anh chợt hỏi: “Đoàn Dĩ Bình biết Nhạn Nhạn là đứa bé đã bị đánh tráo không?” Thật ra anh đoán là không.
Chung Gia Di nghe cách gọi thân mật anh dành cho Lạc Nhạn, cả người cô ta lại ghen tị,bực bội. Cô hung hăng đáp: “Không biết.”
Lạc Dịch nhếch miệng: “Lần này cô cũng xem như giúp tôi một chuyện.”
Dứt lời anh cũng đi luôn, không nói thêm bất cứ chuyện gì khác.
“Chưa ạ.” Dì Liên đang lau bếp nghe anh hỏi thì dừng tay trả lời.
Anh gật đầu: “Pha cho tôi một ly nước cam.”
Dặn dò xong anh không hỏi gì thêm mà lên phòng mình. Anh nhìn thời gian hơn mười giờ rồi, chắc chia tay lớp nên có nhiều chuyện để nói.
Tắm rửa xong ra vừa vặn nghe tiếng gõ cửa.
Anh vừa lau tóc vừa bước chậm tới mở cửa.
“Về rồi?”
“Vâng.” Lạc Nhạn đang bưng ly nước cam nên không nhào vào anh được.
Khóa cửa lại anh cầm lấy ly nước trên tay cô uống một hơi hết nửa ly mới đặt qua một bên.
“Em lau tóc cho anh.”
Lạc Dịch ngồi ở nệm còn cô đứng trước mặt anh. Anh ôm eo cô kéo lại gần mình, mặt vừa chạm vào ngực cô. Anh nhếch miệng cắn lên đó một cái.
“A...anh”
“Hửm?” Anh cởi cúc váy của cô, cực kỳ nhanh bộ ngực trong lớp áo ren màu đen đã lộ ra.
Nhìn mấy dấu vết mờ mờ còn lưu lại sau cuộc chinh chiến hôm trước anh vô cùng hài lòng. Anh hôn nhè nhẹ trên đó, hôn bên này vài cái lại hôn bên kia vài cái. Bàn tay sau eo cô di chuyển xuống dưới từ từ đi vào trong vạt váy rồi phủ lên bờ mông căng tròn của cô xoa đều.
“Anh lại hư rồi.”Lạc Nhạn cười mỉm, vứt khăn lau qua một bên, cô ôm lấy đầu anh kéo vào ngực mình.
Lạc Dịch đã tháo gỡ khóa áo con đằng sau, anh hít sâu hương thơm trên người cô rồi bắt đầu hôn liếm hai nụ hồng của cô. Bàn tay ở dụ hoặc.
“Ngoan. Gác chân lên giường nào em.” Anh vừa mút ngực cô vừa dụ dỗ.
Lạc Nhạn
Tay Lạc Dịch theo đó vòng sau mông cô rồi từ phía sau vân vê rừng rậm đã ướt đẫm của cô.
“Trơn ướt rồi.” Anh dùng hai ngón tay kẹp hạt đậu bí ẩn của cô lại hơi dùng lực.
Lạc Nhạn khó chịu vặn eo, hai tay bám chặt vào vai anh.
“Hôn anh đi.” Anh nói.
Cô ôm lấy mặt anh rồi hôn đắm đuối, ngón tay của anh phía dưới không ngừng ra vào trong được phải nhón chân dựa sát vào người anh.
Trêu chọc đủ rồi, anh cũng đã không chịu nổi nữa nhanh tay cởi hết quần áo của mình, đặt cô nằm sấp lại. Nâng eo bụng cô lên, rồi nhấp một cái vật thô cứng của anh liền đi vào trong khám phá đầm lầy của cô.
“A...sâu quá anh.”
Lạc Dịch vừa rên rỉ thỏa mãn vừa gia tăng lực phía dưới, anh cúi người hôn lên tấm lưng cô bằng tất cả sức lực.
“Á.” Lạc Nhạn hét lên vì đau và vì sung sướng.
“Sướng...không em?” Giọng anh cũng bị đứt quãng vì đang dùng nhiều sức lên thân thể cô. Tiếng kêu va chạm phía dưới của hai bộ phận khít chặt quá sinh động và dâm mỹ. Cả anh và cô đều lên đỉnh.
Từng trận lại từng trận đến khi chính Lạc Dịch cũng đuối rồi anh mới nằm đè trên người cô.
“Anh mệt đến chết nhưng vẫn muốn quan hệ với em. Đúng là hết thuốc chữa rồi.” Giọng anh khàn đặc bên tai cô.
Lạc Nhạn mỉm cười hôn lên trán anh, chân mày, mí mắt, mũi, má rồi đến môi anh. “Em cũng vậy.” Cô cong chân bám chặt eo anh, môi nồng nhiệt cắn xé môi anh, cô chủ động đưa lưỡi vào trong lôi kéo lưỡi anh. Cô mút lấy lưỡi anh rồi thả rồi lại mút, cứ như vậy một lúc.
“Đêm qua anh không ngủ, sáng nay lại đi làm sớm. Tối nay tới đây thôi, em ngủ cùng anh nhé.” Cô thì thầm.
Anh ôm cô vào lòng ừ. Vừa hôn cô vừa nhắm mắt một lúc thì đi vào giấc ngủ.
Hiện tại là gần một giờ sáng. Anh đã làm cô hơn hai tiếng. Chắc chắn anh đã mệt vô cùng. Cô xót xa hôn lên trán anh rồi cùng anh say giấc.
Sáng hôm sau Lạc Dịch tỉnh dậy nhìn thoáng bờ vai trần trắng nỏn của người con gái, anh không kiềm được vươn tay xoa nhẹ vai xuống đến bàn tay của cô.
Anh chống khuỷu tay nghiêng người cứ vậy ngắm cô một hồi lâu, đên khi hôn sâu khiến cô giật mình mới chấm dứt.
“Không hôi à?”
Anh nhếch miệng cắn vai cô một cái. “Không, anh rất thích.”
Sau đó cả hai cùng nhau xuống giường trong tình trạng trần như nhộng.
Anh ôm eo cô bước đi có điều đập vào mắt hai người là một mớ bao cao su rải rác dưới sàn nhà.
Cô xấu hổ không dám nhìn anh.
Tiếng cười khẽ của người đàn càng làm Lạc Nhạn ngại hơn. “Anh cười gì chứ. Không phải chúng là do anh mới ra à.”
Anh ừm hửm rồi bóp nhẹ mông cô. “Không có em anh dùng nó làm gì?”
Hai người đã vào phòng tắm.
Cả hai vừa tắm vừa trêu nhau đến cả tiếng đồng hồ mới xong.
“Khi nào có kết quả thi?” Ngồi ở bàn ăn sáng anh chợt nhớ tới chuyện này.
Lạc Nhạn nghịch ngợm đá chân anh ở phía dưới. Cô cười tươi đáp: “Ngày mười ạ.”
Lạc Dịch dùng hai chân mình kẹp chặt chân cô. “Không được quậy.” Anh không biết rằng giọng mình có bao nhiêu cưng chiều đâu.
Cô cắn môi không nghịch nữa tiếp tục ăn.
“Anh đi làm, ở nhà chán thì rủ bạn đi chơi.” Anh hôn lên môi cô dặn dò.
“Vâng. Anh đi đi.” Cô véo eo anh một cái mới buông người ta ra.Nằm ì ờ nhà đọc sách cũng chán nên Lạc Nhạn réo gọi Lưu Ly đi shopping, đã một thời gian rồi cô không mua sắm gì.
Hai cô gái xinh xắn, vui vẻ tung tăng vào trung tâm thương mại.
“Đến cửa hàng đồ ngủ đi. Tớ muốn mua vài bộ.” Lạc Nhạn nói xong liền bị cái nhìn hết sức trêu ghẹo kinh khủng của Lưu Ly.
“Cậu nhìn gì chứ?”
Sau đó Lưu Ly cười phá lên. “Để quyến rũ anh cậu đúng không hả?”
Lạc Nhạn chột dạ nhưng vẫn trả lời đàng hoàng. “Chứ sao, tớ phải khiến anh ấy chết trên người tớ.”
“ha ha, đồ mê trai nhà cậu. Đi thôi, bà đây sẽ tư vấn nhiệt tình cho cậu.” Lưu Ly vỗ ngực tự tin, vì sao tự tin ư? Đương nhiên là cô đã tích góp kinh nghiệm đọc ngôn tình hàng trăm cuốn rồi. Mấy chuyện váy ngủ, chuyện nhỏ.
“Không không, bộ này hơi quá rồi.” Nhìn cái bộ ren tua rua thiếu vải này Lạc Nhạn chỉ muốn gạc ngay lập tức. Mặc vào có khác gì không mặc chứ.
Lưu Ly lắc đầu phân tích về những lợi ích tiềm ẩn của nó. “Nghe tớ đi, cậu mặc cái này thì sẽ không một người đàn ông nào không chịu khuất phục trước cậu cả. Tớ đảm bảo đấy. Có gì mà phải ngại, cậu phải dạn dĩ lên như bà chị dâu mưu mô của cậu đấy. Đàn bà không nên quá ngây thơ, đôi khi phải xảo quyệt một chút.”
Lạc Nhạn trợn mắt nhìn đăm đăm cô bạn. Đúng là người dày dặn kinh nghiện đọc ngôn tình. “Cậu lợi hại.” Cuối cùng cô mua hai bộ ren kiểu đó chỉ khác màu. Thêm ba váy ngủ hai dây bằng lụa phối ren. Toàn những bộ hở hang, câu dẫn mà thôi.
Nhưng nghĩ lại những lời Lưu Ly nói cũng không sai. Phụ nữ không nên quá ngây thơ.
Hai người lại đến cửa hàng trang sức. Vì Lạc Nhan muốn mua vòng đeo tay.
“Tay cậu nhỏ, trắng đeo cái nào mảnh mảnh ý.”
Đang chăm chú xem vòng thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tôi đến lấy hàng đã đặt.”
Còn ai ngoài Chung Gia Di - chị dâu nghe giọng lại quen như vậy.”
Chung Gia Di lúc này mới để ý hai cô gái ở gần.
Cô Kỳ thi tốt chứ nhỉ?” Câu hỏi thì rất bình thường nhưng cái giọng điệu đáng ghét đó thật làm người ta ngứa tai.
Lạc Nhạn mỉm cười gật đầu. Sau đó cứ thế phớt lờ Chung Gia Di tiếp tục chọn vòng.
Còn vị Chung tiểu thư nào đó cứng đờ vài giây rồi hằn học nhận đồ liền rời đi.
“Nhìn bộ dạng hống hách nhỉ, chẳng coi ai ra gì bảo sao anh hai cậu không yêu là đúng rồi.” Lưu Ly bĩu môi liếc Chung Gia Di đã khuất dạng rồi nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Lạc Nhạn cười khẩy. “Còn phải nói. Năm xưa ép nhà tớ vào đường cùng, dùng thủ đoạn bỉ ổi để có được anh ấy, giờ cũng phải trả giá thôi.”
Lưu Ly tự nhiên nghĩ tới vấn đề gì đó hết sức thú vị, cô ghé sát Lạc Nhạn hỏi: “Nhưng hai năm qua chắc anh cậu cũng đã lên giường với cô ta rồi nhỉ? Dù ghét đi nữa nhưng mà cũng là ddàn ông mà, có người đẹp dâng lên tận họng làm sao bỏ qua được.”
Nghe vậy Lạc Nhạn hơi suy tư, cô cũng không chắc. Mặc dù nó không phải là chuyện to tát gì nhưng nếu anh thật sự đã ngủ với cô ta, cô thật sự có hơi khó chịu. Trước kia gia đình còn chưa xảy ra chuyện anh cũng có cùng bạn bè đi tìm gái để giải tỏa nhu cầu, cô không trách gì. Vì dù sao anh chẳng yêu thương bọn họ. Nhưng đối với Chung Gia Di, có thể vì cô có định kiến lớn với cô ta nên đâm ra cô rất ghét việc anh hai có dính líu tới cô ta.
Vì những lời này của Lưu Ly mà tâm trạng Lạc Nhạn bỗng xấu hơn. Nhưng cô là người kéo Lưu Ly đi chơi nên không thể bày ra vẻ mặt sầu não được. Hai người mua sắm đã rồi vào một quán ăn Hàn quốc.
Thế quái nào lại gặp người quen. Còn là kẻ mới hôm trước còn tỏ tình với cô cơ đấy. Chưa gì hôm nay đã hẹn cô bạn khác đi ăn rồi.
Lưu Ly thấy cảnh này thì gai mắt.
“Tên Thẩm Du Nhân bỉ ổi, đáng bị cậu từ chối. Còn cả cô nàng Lâm Mỹ Chi kia nữa. Thật là nồi nào thì vung đó. Cặn bã.”
Lạc Nhạn cười cười. “Dù sao cũng đâu phải ngoại tình gì đâu. Tớ với cậu ta còn chẳng phải có chút mập mờ gì.”
“Kệ đi, chúng ta chẳng gì phải tránh, có mất mặt thì chỉ đôi nam nữ đó thôi.”
Bên này hai kẻ nồi vùng cũng đã phát hiện Lạc Nhạn và Lưu Ly.
Thẩm Du Nhân nhìn Lạc Nhạn đến say mê.
Hôm nay cô mặc một chân váy jean kèm áo thun đen không tay hở rún, vừa hở vừa kín vô cùng có sức hấp dẫn.
“Nhìn đã chưa vậy?” Lâm Mỹ Chi nhíu chặt mày tay gõ vài cái trên bàn nhằm kéo hồn tên đàn ông này về.
Thẩm Du Nhân hoàn hồn nhìn Lâm Mỹ Chi hai giây mới cười xòa tiếp tục ăn.
“Đàn ông mấy cậu đúng là yêu bằng mắt.”
“Không phải ai cũng vậy à?” Thẩm Du Nhân thỉnh thoảng vẫn liếc thoáng bóng hình mảnh khảnh của cô gái mình thích.
“Thử giờ cô ta bị hủy dung đi, xem cậu còn mê mệt như hiện tại không?”
Thẩm Du Nhân chỉ cười không trả lời. Đương nhiên sẽ không. Một người phụ nữ xấu xí đã là một sự không tôn trọng đối với đàn ông rồi. Làm gì còn chuyện yêu với đương.
Đêm đó Lạc Nhạn mang đồ ặn khuya lên cho Lạc Dịch, cô muốn hỏi chuyện mình thắc mắc nhưng lại không dám hỏi.
Ngồi bên cạnh ngắm anh làm việc một hồi cô cũng không mở miệng được, thôi bỏ đi. Cho dù có hay không thì cũng là quá khứ rồi.
“Có chuyện gì?” Lạc Dịch dừng tay đánh máy, anh quay sang nhìn cô gái nhỏ từ lúc vào đến giờ cứ thấp thỏm muốn hỏi anh gì đó lại thôi. Anh mặc dù mắt hướng vào màn hình làm việc nhưng không có nghĩa anh không quan tâm cô. Thỉnh thoảng vẫn nhìn thoáng cô nhóc xem cô làm gì.
Nửa tiếng trôi qua cô vẫn rất cứng cõi không nói là không nói. Anh vừa tò mò cũng buồn cười với bộ dạng nhíu mày, ỉu xìu này của cô.
Lạc Nhạn phồng má ngồi lên đùi anh.
Lạc Dịch ôm lấy cô ngồi cho vững. “Sao nào? Muốn hỏi anh cái gì?” Anh cắn lên má cô một cái, sau đó di môi đến môi cô rồi ngậm lấy nó day dưa một lúc.
Rời khỏi môi anh cô liếm nhẹ một cái mới hỏi. “Anh...trước có ngủ với Chung Gia Di chưa?”
Anh nhướng mày rồi bật cười. “Vì chuyện này mà em bức tóc, rối ren?”
Cô chu miệng, mông trên đùi anh lắc lắc. “Quan trọng với em mà.”
Anh giữ cô ngồi im, không là thẳng nhỏ của anh lại cứng lên. “Trước đây anh cũng đã ngủ với phụ nữ rồi đâu phải em không biết.” Cô còn mua bao cho anh mà.
“Nhưng mà anh với khác, dù sao cô ta cũng là vợ anh mà. Hằng ngày cô ta ăn mặc hở hang đi lại lắc mạnh mông cạ cạ vào chỗ đó của anh.
Lạc Dịch ôm chặt cô lần nữa. “Đừng quậy.”
“Em quậy thì sao chứ?”
Anh dựa vào lưng ghế mu bàn tay chạm vào ngực cô ma sát. Anh cười cười: “Không đau à?”
Lạc Nhiên liếc anh một cái rồi hung hăng cắn lên môi anh. Hai người lại ôm hôn như muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.
“Anh chưa ngủ với cô ta. Chính xác thì từ khi nữa...cho đến khi...” Anh dừng lại bóp mạnh ngực cô hai cái. “Đến khi cùng em.”
“Anh chịu được suốt hai năm đó sao?” Lạc Nhạn cởi bỏ dây áo ngủ của mình xuống, cười gian xảo nhìn anh.
Lạc Dịch nhìn hai quả núi đang phập phồng trước mắt cuối cùng thở dài rồi bế cô về phòng mình.
“Chắc vì trong lòng anh đã dần dần có em nên không muốn tìm phụ nữ khác nữa. Anh chỉ muốn em.” Anh vừa nói vừa lột sạch váy trên người cô ra.
Sau đó chỉ còn tiếng ngâm nga, rên rỉ sống động đậm mùi tình dục trong căn phòng.
Lạc Nhạn đỗ vào ĐH A chuyên ngành Tài chính với số điểm khá cao so với điểm đầu vào.
Vì ĐH A ở xa biệt thự nhà họ Lạc nên cô buộc phải ở kí túc xá. Thật ra Lạc Dịch có một căn hộ gần ĐH A nhưng cô vẫn muốn ở kí túc xá cùng bè hơn. Cô thuộc người năng động và thích giao thiệp nên ở kí tục xá sẽ tiện kết bạn hơn. Về việc phải xa Lạc Dịch cô cũng bất đắc dĩ, nhớ hôm cô thông báo mình ở kí túc anh còn mặt lạnh giận cô một ngày nữa.
Mãi cho đến đêm đó cô không chịu được phải nũng nịu vuốt lông người đàn ông này.
“Dịch...đừng giận em mà. Em còn trẻ em cần tiếp xúc với bạn bè và nên tự nhiên như những bạn khác. Đúng không?” Cô cởi áo sơ mi anh ra rồi nhưng người nào đó lại vẫn một mực không nói gì chỉ ngồi im nhìn cô.
“Anh yêu...” Cuối cùng cô dứt khoát đưa tay vào trong quần anh luôn. Dỗ đàn ông thì phải dùng mỹ nhân kế thôi.
Lạc Dịch cuối cùng đầu hàng. “Anh không giận. Là không nỡ xa em thôi.” Anh vừa nói vừa cởi váy cô ra, động tác cực kỳ tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
“Vậy em bù đắp cho anh nhé.” Nói rồi đẩy anh nằm xuống giường.
“Một lần không đủ.” Anh nhếch miệng tay nắm lấy ngực cô nắn bóp.
“Được rồi, dùng hết hộp bao cao su.”
Sau đó nguyên đêm anh dày vò cô đến muốn bất tĩnh, bao cao su rải rác khắp sàn, trên giường cũng lộn xộn bừa bãi bằng chứng cho mấy trận làm tình sống động.Tuần đầu của kỳ quân sự Lạc Nhạn chưa gì đã gây thù với một cô nàng cùng lớp.
Chuyện cũng chẳng có gì là to tát, chỉ là trong lúc lấy cơm ở căn tin cô vô tình va vào người cô ta kết quả nguyên khây đồ ăn Lạc Nhạn vừa lấy đổ hết vào cô ta.
Thế là bị cô ta lên giọng mắng chửi.
Loại tiểu thư ỷ vào gia cảnh mà hống hách, kênh kiệu cũng không phải hiếm thấy. Chẳng qua cô nàng này là ở một level khác. Vô cùng đáng ghét.
“Đền đi.” Cô ta – Đoạn Ngọc Hân là con cháu của Đoạn gia. Trước đó cô ta rất tức giận nhưng nhìn qua vẻ xinh đẹp của Lạc Nhạn cả danh tiếng hoa khôi của cô suốt từ lúc nhập học đến giờ khiến cô ta nổi lên ghen tị muốn chơi cô một vố. Nhìn qua đã đoán cô (LN) có gia cảnh bình thường, vì chẳng có thứ gì trên người là hàng hiệu. Thử xem cô còn không mất mặt được đi.
Lạc Nhạn thấy lỗi hoàn toàn không phải do mình, hà cớ gì phải chịu thua nhận sai. Cô khoanh tay khinh khỉnh nhìn Đoạn Ngọc Hân vài giây. “Cô tự đi đụng vào tôi còn bảo tôi đền. Tôi đây còn chưa bảo cô đền khây cơm đấy.”
Đoạn Ngọc Hân trợn mắt không thể tin con nhỏ này dám đôi co với mình. “Cô còn ngụy biện. Là cô mắt đui đụng vào tôi. Chiếc đầm này là mẫu mới nhất của Burberry, cô không đền nổi nên kiếm cớ biện minh chứ gì.”
“Nhàm chán, ngu ngốc.” Dứt lời Lạc Nhạn chẳng thèm nhìn cô ta mà một đường đi lấy phần cơm khác, chuyện vừa rồi với cô vô cùng nhãm nhí, không cần tốn tâm trí đâu đi cãi nhau với loại người này.
“Cô...Lạc Nhạn cứ đợi đó xem.”
Thế là cô gây thù với một kẻ vô lý như vậy đấy.
Thứ bảy Lạc Dịch tranh thủ đến đón cô đi ăn, cả tuần nay cuối cùng hai người cũng gặp nhau.
Lạc Nhạn thay đồ rồi nhanh chóng xin ra khỏi khu học quân sự. Có thể ở lại đến anh cô nhìn quanh một chút không có ai mới nhanh chân chạy tới.
“Sao em như đang lén nhìn trước nhìn sau cứ như đang đi ăn trộm thì không biết nên cười hay nên mắng cô nữa.
“Dù sao danh tiếng của anh cũng không nhỏ mà. Nếu để ai phát hiện thì sẽ có chuyện đó.”
Anh xoa đầu cô một cái. “Không cần nghĩ nhiều vậy.”
Hai người đến một quán ăn Nhật. Do trước đó Lạc Nhạn nói muốn ăn lẩu Nhật nên anh chiều theo cô. Anh thì không quá kén, miễn cô thích là được.
Chỉ là không ngờ vừa vào đã lại gặp hai kẻ đáng ghét. “Đúng là âm hồn không tan.”
“Sao vậy?” Anh nghe cô thì thầm nhưng không rõ lắm nên ghé sát lại.
Lạc Nhạn nghĩ không cần nói anh biết mấy chuyện vặt vảnh này làm gì. Cô lắc đầu đáp. “Không sao ạ.”
Cả Thẩm Du Nhân và Lâm Mỹ Chi cũng đã thấy hai người Lạc Dịch, Lạc Nhạn.
Lâm Mỹ Chi nhìn chằm chằm Lạc Dịch ở xa sau đó thu hồi tầm mắt. “Đó là anh của Lạc Nhạn. Cậu biết không?”
Thẩm Du Nhân gật đầu. “Đã nghe qua nhiều rồi. Trên báo, tạp chí hay đưa tin về anh ta.”
“Nhìn bên ngoài còn nghĩ hai người đó là tình nhân đấy.” Chẳng hiểu sao Lâm Mỹ Chi lúc này có hơi ghen tị, ghen tị về gì chính cô cũng không rõ.
Bên này Lạc Nhạn mặc kệ hai âm hôn kia cùng Lạc Dịch vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.
“Em không cần phải về lại khu học, đến căn hộ anh nhé.”
Anh gật đầu. Vẻ mặt lạnh lạnh lùng nhưng giọng nói rất ôn hòa. “Mai muốn đi chơi đâu không?”
Cô lắc đầu, cười tinh nghịch. “Muốn ở cùng anh thôi, không cần phải đi đâu xa mất thời gian cả.”
Lạc Dịch nhếch miệng, cong ngón tay gõ chóp mũi cô. “Được, theo ý em.”
Thẩm Du Nhân nhíu mày. “Hai người họ thân thiết vậy sao?” Anh nghĩ lại cũng đúng, nên Lạc Dịch mới bảo vệ không cho người bên ngoài biết đến bộ dạng Lạc Nhạn thế nào. Có thể sợ kẻ xấu để ý tới cô.
“Chắc vậy.” Lâm Mỹ Chi dừng ăn, cô là không có tâm trạng. Tại sao lần nào đi ăn cùng Thầm Du Nhân cũng gặp phải Lạc Nhạn chứ, thật là mất cả hứng.
Lạc Dịch đưa cô về căn hộ của mình. Trên đường đi Lạc Nhạn bảo anh dừng lại mua bánh kem.
“Tí về hai chúng ta vừa xem phim vừa ăn.”
Anh cười đáp được.
Lạc Nhạn tìm một hồi cuối cùng chọn “Parasite” của hàn quốc. Một bộ phim nhận được giải Oscar vô cùng nổi tiếng và đem lại niềm tự hào cho nền điện ảnh đất nước xứ kim chi.
“Anh xem chưa?” Cô mở bánh kem ra rồi múc một miếng đưa tới miệng anh.
Lạc Dịch không ưa ăn mấy món béo ngọt thế này nhưng cũng không từ chối. Nghe cô hỏi anh gật đầu. “Xem rồi. Cũng ổn.”
Lạc Nhạn tự mình ăn một miếng lại một miếng.
Anh choàng tay phía sau lưng cô, hiện tại anh không có hứng thú với bộ này, anh hứng thú với cô thôi.
“Nhạn Nhạn.” Anh chạm vào tóc cô nghịch.
“Dạ?” Cô đang bị bộ pbim thu hút, đúng là rất hay. Vô cùng hợp với sở thích của cô.
“Quay lại nào!” Anh yêu cầu.
Lạc Nhạn không thể phớt lờ anh đành phải quay lại, thấy anh ngã dựa vào sô pha bộ dáng rất thư thả.
Trên môi cô dính kem, anh cứ thế nhìn vài giây rồi kéo mạnh cô vào ngực mình, sau đó hôn liếm cánh môi cô, nuốt cả kem trên bộ phim kia Lạc Dịch bắt đầu hôn đắm hơn. Lưỡi anh linh hoạt, mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi xem phim, cô nhấc chân ngồi lên người cùng anh triền miên trong nụ hôn ngọt ngào và nóng bỏng này.
“Đợi em tốt nghiệp chúng ta kết hôn.” Dừng hôn anh vuốt tóc cô nói.
Lạc Nhạn gật đầu, cô cười hạnh phúc tiếp tục tìm lấy môi anh cắn mút.
Hôm nay cô rất chủ động, hôn từ trên xuống dưới khắp người anh làm Lạc Dịch nóng bừng bừng. Cự vật dưới thân đã ngẩng cao vuốt.
“Em giúp anh thỏa mái.” Vừa nói cô vừa di môi mình xuống phần eo của anh, ngay tại rún anh cô dùng lưỡi vẽ tròn chơi đùa với nó một lúc.
Lạc Dịch thở hắt nhìn cái đầu nhỏ của cô đang say sưa yêu mình. Anh rất hài lòng, thả lòng cơ thể để cô được thỏa thích chơi với anh.
Lạc Nhạn dùng hai tay cởi quần lót đen của anh ra, nơi đó ngay hơi mất tự nhiên dù đã nhìn thấy, cũng chạm vào nó rồi.
“Của anh lớn thật đấy.”
Giọng anh khàn đục vì lửa tình. “Vậy mới khiến em sướng được.”
Cô liếc anh hai giây rồi nâng tay vuốt ve từ phần tam giác của anh, nơi đó có nhiều lông đen. Đến khi chạm vào hai cục thịt mềm dưới cự vật kia cô nuốt nước bọt một cái, rồi nhẹ nhàng vân vê nó.
Nghe tiếng thở không đều của anh Lạc Nhạn cười vô cùng thích thú.
Âu yếm bằng tay đủ rồi, cô nhẹ ngàng cúi đầu rồi đưa cự vật dài, to của anh vào miệng mình. Vừa mút vừa liếm từ đầu đến ngay hai cục thịt kia.
“A...mạnh lên nữa nào em.” Lạc Dịch nửa nằm nửa ngồi, hai mắt nhắm nghiền sảng khoái khi được cô chơi.
Dịch trong người cô cũng đã tiết ra không ngừng, nơi đó vô cùng khó chịu, muốn được của anh lấp đầy.
Cô cởi quần lót của mình ra rồi ngồi thẳng trên người anh, điều chỉnh tư thế thật chuẩn xác, cô cầm cự vật của anh đút vào miệng nhỏ của cô. Khi hai bộ phận nam nữ chôn vùi vào nhau Lạc Nhạn đau đớn bám lấy vai anh vừa nhấp nhô vừa rên rỉ.
“Giỏi lắm Nhạn Nhạn.”
Anh nắm hai mông của cô bóp bóp, hông cũng luân động theo eo cô. Cả hai cùng nhìn vào nơi tư mật phía dưới đang ra vào, lửa tình càng bùng cháy.
Lạc Dịch ôm cô vừa đi vừa ra vào bên trong cô, đến khi vào đến giường anh đè cô nằm xuống, tay nhấc cao chân cô đặt lên vai mình rồi ra sức chiếm hữu không chút thương hoa tiếc ngọc.
Tiếng va chạm bạch bạch liên tục trong căn phòng, vừa dụ dỗ vừa mờ ám khiến cả hai đều bị trầm luân không muốn ngừng.
Anh thay đổi đủ loại tư thế làm tình, đủ nơi trong căn hộ. Đến khi vào trong phòng bếp cô đã sấp ngất rồi, được anh ôm trong lòng nhưng phần dưới vẫn đang tiếp tục và không có dấu hiệu dừng lại.
“Cả tuần nay anh nghẹn lắm rồi.” Anh lại đâm mạnh một cái.
Vào phòng tắm anh lại đi từ phía sau, vô cùng sâu vô cùng nhanh.
Lạc Nhạn chống hai tay vào tường, hai bên ngực được anh thay phiên nhau dày vò, vỗ về. Cứ mỗi lần anh đâm vào rút ra hai quả đào trên ngực cô cũng đung đưa không ngừng.
Nửa tiếng trong phòng tắm Lạc Dịch dừng lại thở dốc cùng cô ngồi dưới sàn.
“Anh yêu em. Nhạn Nhạn.” Nói rồi anh lại há miệng ngậm lấy môi cô hôn điên cuồng. Sau đó không biết nghĩ gì anh bắt cô đứng trước mặt mình, còn anh vươn tay chộp lấy mông cô xoa xoa sau đó nhếch miệng vùi đầu vào trong nơi ướt át của cô mà mút lấy mút để. Lạc Dịch kéo chân cô gác lên vai mình để anh tiện khám phá và yêu nơi bí ẩn của cô hơn.
“Nó ngọt hơn anh tưởng đấy.” Anh nuốt từng ngụm dịch tiết ra từ miệng nhỏ của cô. Đến khi anh thỏa mãn rồi mới đặt cô ngồi lại trên người mình.
“Một lần nữa rồi ngủ nhé.”
Lạc Nhạn đã sắp không còn chút lực nào nữa rồi, hiện tại cô hoàn toàn dựa vào anh mặc anh chiếm hữu mặc anh dày vò.
Đến khi xong chuyện cũng đã rạng sáng, Lạc Dịch đặt cô lên giường rồi ôm cô vào lòng. Biết cô mệt nhưng mà anh thật sự rất muốn cô, muốn bao nhiêu cũng không đủ.
Một tháng quân sự rất nhanh đã kết thúc, có điều lại có thêm một chuyện khiến Lạc Nhạn đau đầu. Đó là một thiếu gia họ Đường bắt đầu ra sức theo đuổi cô khiến cô muốn phát điên.
Kí túc xá Lạc Nhạn,
“Nhạn Nhạn à, Đường ca tốt vậy mà. Chẳng qua người ta hơi ăn chơi thôi còn lại thì mọi mặt đều không thể chê nha.” Cô bạn Vi Vi vô cùng tốt bụng phân tích cho Lạc Nhạc thấy quen Đường Sinh Quan là cực kỳ có lợi.
Lỗ Hàm Quân thì không cho là như vậy. Cô vừa chải tóc vừa nói: “Tôi lại thấy anh ta quá đào hoa. Nghe danh đã quen rất nhiều bạn gái rồi, nhưng tốc độ thay bạn gái mới là điểm quan trọng. Người đàn ông như vậy không an toàn đâu. Mới anh ta còn yêu thương, cưng chiều nhưng qua một thời gian cái tính mê cái mới lại nổi lên lại thôi.”
Lạc Nhạn ngồi bắt chéo chân, cô vừa cắn hạt hướng dương vừa nghe mọi người nói. Cô không muốn nói về chuyện này, càng nói chỉ càng phiền thôi.
“Tôi có người trong lòng rồi sẽ không để tâm ai đâu.”
“Ồ, thật?” Tống Tịnh quay phắt sang nhìn Lạc Nhạn xác nhận.
Lạc Nhạn gật đầu. “Thật.”
Cả bọn nhìn nhau không phân tích Đương Sinh Quan làm gì nữa. Lạc Nhạn người ta đã có chủ nha.
Cuối Tuần này cô định về biệt thự Lạc gia nhưng Lạc Dịch gọi điện thông báo anh đi công tác sang tuần sau mới về lại. Cô đành ỉu xìu ở lại kí túc, về biệt thự không có anh thì chán chết.
Vừa mới xuống dưới kí túc đã bị Đường Sinh Quan với hai người bạn của anh chặn lại. “Nhạn Nhạn thân yêu, có phải muốn đi mua cơm không?”
Cô nhíu mày buồn bực trong lòng, nhưng lại không biết làm cách nào để tên này bỏ cuộc nữa.
“Này, tôi nói rồi, tôi đã có người yêu. Vậy nên...xin anh tôn trọng người khác đừng bám theo tôi nữa.” Cô mặc kệ anh bước qua thì Đường Sinh Quan kéo tay cô lại.
“Em đùa anh à? Người yêu trong tưởng tượng của em chắc, từ khi vào học đến giờ rõ ràng không có tên nam nhân nào được gọi là người yêu của em cả.”
Lạc Nhạn thở hắt, cô giật tay khỏi tay anh. Giọng lạnh hơn: “Không phải ai yêu đương cũng hô này bỏ đi mà không bị chặn lại nữa.
“Đường ca à, bỏ cuộc đi. Chắc cô ấy nói thật năm lần bảy lượt như vậy, anh vừa không cam lòng vừa có chút kích thích. Anh nhếch miệng cười gian xảo. “Có thì sao? Tôi nhất định sẽ khiến cô ấy yêu tôi.”
Tập Tu Canh cả Dư Không bó tay toàn tập. Nghĩ Đường ca của họ đúng là gặp khắc tinh rồi.
Lúc Lạn Nhạn mua cơm về đã không thấy ba tên đáng ghét nữa, cô thở nhẹ rồi về phòng.
Hôm sau Lạc Nhạn bị bạn đã sớm kéo nhau đi chơi. Bọn họ cũng rủ cô đi nhưng cô thấy không thoải mái nên từ chối.
Lúc này mới biết nguyên nhân thân thể mệt mỏi là vì sao. Haizz băng vệ sinh lại còn không còn miếng nào, cô chán nãn đành phải thay quần áo vác cái thân tàn đến cửa hàng dưới kí túc mua.
Nhưng bà dì này khiến cô đau chịu không nổi, đi đứng còn khó khăn. Quan vốn không ở kí túc, nhưng hôm nay cả đám hẹn đi dã ngoại, anh cần chút đồ nên tự mình đi mua. Không ngờ còn gặp được ánh trăng sáng của mình.
Lạc Nhạn chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý đến anh, cô chỉ muốn nhanh chóng mua đồ rồi ghé phòng y tế lấy ít thuốc giảm đau.
“Em...em sao vậy?” Lúc này Đường Sinh Quan mới phát hiện sắc mặt cô không tốt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Cô lắc đầu nhấc chân đến trước quầy. “Cho cháu hai bịch băng vệ sinh ạ.”
Đường Sinh Quan mới hiểu, anh hơi mất tự nhiên. “Này, em đi nổi không? Có cần anh đỡ không?”
Lạc Nhạn trả tiền xong nhìn anh đáp: “Không cần.”
Anh nhìn cô đang đi về hướng khác mà không phải kí túc, anh đoán chắc cô muốn xin thuốc rồi. Anh cười cười đuổi theo cô, quên luôn cả mua đồ mình cần.
“Em ngồi đây đi, anh chạy lấy thuốc cho em.” Không đợi cô từ chối hay đồng ý anh đã chanh chân chạy một đường đến phòng y tế.
Lạc Nhạn ngơ ngác cuối cùng cô ngồi ở ghế đá thật sự chờ anh. Cô thật sự không đi nổi rồi.
Đường Sinh Quan lần đầu làm kiểu chuyện này có hơi kỳ dị, nhưng cũng hoàn thành suôn sẻ. Lúc anh trở lại thấy cô ngoan ngoãn đợi mình thì nhếch miệng. Nhìn cô đau đớn ôm chặt lấy bụng, anh chợt đau lòng.
“Anh đỡ em lên phòng. Đừng từ chối.”
Lạc Nhạn không nói gì.
Mà cô như vậy tức là đồng ý rồi, Đường Sinh Quan vô cùng vui sướng đỡ lấy tay với vai cô.
“Tháng nào em cũng đau như vậy à?” Anh chợt hỏi.
Lạc Nhạn mặc kệ mấy anh mắt xung quanh, cô cố gắng bước đi, nghe anh hỏi cô thấy có khùng mới đi bàn chuyện tới tháng với một người con trai, còn là người đang làm phiền cô nữa.
Thấy cô lại im lặng anh nghĩ chắc cô đau quá nên không muốn nói. Nhìn bậc thang, anh vỗ nhẹ vai cô. “Anh cõng em. Phòng em tầng năm lận, em sẽ không lên nổi đau.”
Lạc Nhạn hiện tại rất muốn nhanh nhanh tới phòng nên không đôi co với anh nữa. Chỉ nhìn anh hai giây rồi nói. “Cảm ơn.”
Đường Sinh Quan lập tức khom người để cô nằm trên lưng mình.
Đên tầng ba anh nghiêng mặt nói: “Em nhẹ thật đấy.”
Lạc Nhạn ừ một tiếng cũng không nói thêm gì.
Đỡ cô đên tận giường Đường Sinh Quan cũng không đi liền mà đứng quan sát một chút.
Giường của cô có một chú gấu pooh lớn và một gấu pooh nhỏ. Đến cả hộp đựng bút, thước cũng hình gấu pooh, xem ra cô cực kỳ thích con vật này. Anh vừa biết được một sở thích của cô nên rất cao hứng.
“Anh còn chưa đi?” Lạc Nhạn uống thuốc xong nhìn tên kia còn đứng như trời trồng nhìn giường của mình thì khó chịu. Mới đây còn ra dáng quân tử lắm đấy.
Anh cười cười. “Chưa gì đã đuổi anh đi rồi? Em thật vô tình.”
Lạc Nhạn cầm bịch đen lên. “Tôi mệt rồi.”
Cuối cùng Đường Sinh Quan không ráng ở lại nữa, thấy cô thật sự cần nghỉ ngơi.
Thứ bảy tuần sau cuối cùng Lạc Nhạn cũng về Lạc gia được.
Cô ôm trái tim nhớ nhung da diết người đàn ông của mình vui vẻ chạy nhanh vào nhà.
“Anh...” Chỉ là trong phòng khách xuất hiện thêm hai người đàn ông khác.
“Lại đây nào.” Lạc Dịch đang nói chuyện với hai tên bạn thì âm thanh trong trẻo của con gái lọt vào tai. Anh nhếch miệng gọi cô.
Lạc Nhạn đứng đờ hai giây rồi rề rà lại ngồi cạnh Lạc Dịch. Do có người lạ ở đây nên cô không dám thân mật với anh.
“Ồ, đây là em gái Lạc Nhạn sao?” Vu Chấn Đông cười ngả ngớn nhìn chăm chú Lạc Nhạn.
Lạc Dịch liếc hắn một cái như cảnh cáo. “Đúng vậy, là em ấy.” Anh cũng chưa nói chuyện của mình với Lạc Nhạn cho ai biết. Kể cả hai người bạn này.
Lộ Khúc có biết Lạc Nhạn rồi nên rất thoải mái. “Lâu lắm rồi không gặp em. Lên đại học có phải rất vui không?”
Lạc Nhạn cười mỉm. “Cũng bình thường ạ. Anh với chị khỏe chứ ạ?” Cô nhớ ngày đám cưới của hai người cô cũng tham dự cùng với anh trai.
“Khỏe khỏe, cả nhóc con cũng khỏe luôn.”
Vu Chấn Đông nhìn mấy người nói chuyện vui vẻ, chỉ có mình anh là bị bỏ qua một bên thì kêu gào. “Còn có tôi nữa đấy.”
Sau đó ai cũng buồn cười.
“Được rồi, việc bàn xong hết rồi, hai cậu cũng về đi.” Lạc Dịch vội đuổi khách, nửa tháng rồi anh không gặp cô gái của mình, kiềm chế nãy giờ là quá sức rồi thế mà hai thằng bạn này lại không chịu về cứ kì kèo trò chuyện cùng cô.
“Chưa gì ánh mắt vẫn đặt trên người Lạc Nhạn.
Cuối cùng Lộ Khúc cũng kéo Vu Chấn Đông dưới ánh rời khỏi Lạc Dịch đã bế bổng Lạc Nhạn lên phòng.
“Nhớ em không?” Cô vòng tay ôm chặt cổ anh. Nụ cười trên môi không giấu nổi vui sướng.
Lạc Dịch cười hôn lên môi cô. “Nhớ, nhớ cực kỳ.”
Hai người hôn từ lúc ở bậc thang đến khi vào phòng ngủ vẫn chưa rời môi nhau.
Anh đặt cô lên giường rồi gấp gáp thò tay vào trong váy của cô cởi đi lớp quần lót, nơi tư mật của cô.
“Ưm...anh yêu, ngực em nữa.” Cô vặn eo, hai chân mở ra, ngực ưỡn cao.
Lạc Dịch cười khẽ, anh cởi quần áo mình ra, hai bàn tay làm việc trên quả đào mềm và nơi dưới háng của cô.
“Muốn anh không?”
Lạc Nhạn thở gấp cô kéo lấy cổ anh hôn cuồng nhiệt. “Muốn. Em nhớ anh.” Hai chân cô kẹp chặt lấy eo Lạc Dịch, nâng mông mình lên để nơi tư mật cọ xác với cự vật to lớn của anh.
Miệng nhỏ phía dưới của cô đã mở lớn, Lạc Dịch không kéo dài thêm nữa anh cầm lấy vật đàn ông cùa mình nhắm chuẩn xác lỗ nhỏ hồng hào đang mở ra mở vô của cô một đường đâm mạnh vào.
Cả hai người cùng lúc rên lên.
“A...Dịch...nhanh nữa đi anh.”
Lạc Dịch không cần cô nói anh đã muốn dùng hết sức lực để chiếm hữu cô rồi.
Nhịp điệu vang dội dưới thân của cả hai khiến không gian trong hòng càng thêm dâm mỹ. Lạc Dịch vô cùng hưng phấn, càng làm cô càng thấy không đủ, anh đâm thật sâu trong miệng nhỏ mềm mại của cô. Cô ra nhiều dịch nên thuận lợi cho việc làm trơn, vật đàn ông của anh càng dễ dàng vào sâu và khoái lạc hơn.
Anh ôm eo cô nhấn vào mình, hông cũng theo đó cùng cô giao hợp.
“Á...ưm...a...Dịch, em thoải mái lắm.”
“Anh cũng vậy.” Dứt lời anh ôm cô ngồi dạng chân lên người mình, vật của anh vẫn còn bên trong cơ thể cô. Anh dựa vào đầu giường nhấc hông tiếp tục làm cô ở tư thế ngồi.
Anh siết mạnh eo cô rồi lại tìm lấy môi cô hôn đến hồn lìa khổ xác, nước bọt không kịp nuốt cũng tràn ra. Phía duới của hai người vô cùng nhịp nhàng luân động không ngừng nghỉ.
Lạc Nhạn rời khỏi môi anh, cô chống lên vai anh rồi từ từ nhích mông lên lại ngồi xuống để vật của anh đâm sâu hơn và mạnh hơn.
“Ưm...”
Nhìn cô đau đến nhíu chặt mày, anh bóp ngực cô hỏi: “Đau quá thì để anh. Hửm?”
Cô gục đầu lên vai anh rồi để anh dùng sức nhấp nhô lên xuống.
Đến khi cả hai đều mệt căn phòng mới im ắng trở lại, chỉ còn tiếng thở dồn dập của cả hai.
Lạc Dịch ở phía sau ôm cô vào ngực mình. Anh cắn vành tai cô khàn giọng: “Thoải mái không em?” Tay không đàng hoàng nhấn nhấn phía dưới háng của cô, đến khi cả bàn tay anh lại dính đầy dịch nhày từ nơi đó mới đưa lên miệng liếm nuốt.
Lạc Nhạn đã chìm trong biển tình dục từ nãy giờ, định trả lời thì đã bị cái ve vuốt phía dưới làm mê say. Cô chỉ có thể ngâm nga thả lỏng để anh chơi đùa với nó.
Một lúc sau cô xoay người lại gác một chân lên eo anh, nơi đó của hai người lần nữa chạm vào nhau, chúng lại muốn nhau rồi.
Lạc Dịch mỉm cười đẩy vào trong thân thể cô.
Chưa đến hai phút anh đã ôm cô đặt nằm trên người mình.
“Nào, nhấc mông đi em.”
Hai tay Lạc Nhạn đặt trên ngực anh, thân dưới theo ý anh bắt đầu lên xuống. “Đau quá anh.” Nhưng cô cũng sướng đến tê tái. Cô cười cầm tay anh đặt trên ngực mình.
Hai quả đào theo cử động của cô mà nhảy lên nhảy xuống vô cùng sống động. Lạc Dịch mê đắm nâng mình ngậm lấy cắn mút. Tay nắm mông cô ra sức nhồi nắn.
Hai người làm nhau suốt mấy tiếng đồng hồ mới dừng lại đi tắm.Hiện tại đã hai giờ chiều, Lạc Nhạn bước đi hơi khó khăn vì nơi đó vừa rát vừa đau, hai chân cô cũng hơi mỏi.
“Anh bế.” Lạc Dịch nhếch miệng khom người bế cô xuống dưới tầng.
Vì dì Liên có việc nên xin nghỉ hai ngày, hiện tại trong biệt thự chỉ còn anh và cô nên cả hai vô cùng thoải mái và tự do.
Đặt cô ngồi tại bàn ăn, anh nói: “Anh hâm lại há cảo nhé.”
“Vâng ạ.”
Lúc trở lại Lạc Dịch cầm theo lọ thuốc mở trị thương.
“Anh bôi thuốc cho.”
Lạc Nhạn rất tự nhiên nhìn anh cười rồi tự mình cởi quần lót ra vứt xuống dưới.
Lạc Dịch nuốt nước miệng ngồi xổm xuống. “Mở chân ra nào.”
Cô dạ nâng hai chân vòng qua cổ anh luôn. Váy đã vén lên cao, toàn bộ nơi rừng rậm của cô lộ ra ngoài ngay trước mắt anh.
Lạc Dịch nhếch miệng đưa hai ngón tay tách cánh hoa của cô ra xem xét. Nó vừa đỏ hồng cũng hơi xưng, nhìn nó đóng rồi mở như gọi mời cự vật của anh lắp đầy.
Cổ họng anh khô khốc, phía dưới cũng phản ứng cứng lên rồi.
Lạc Nhạn thừa hiểu hai chân càng siết chặt cổ anh hơn.
Cuối cùng Lạc Dịch đặt lọ thuốc qua một bên mặc kệ cô đau hay không ôm eo cô, cúi đầu lè lưỡi ra liếm lấy nơi ướt để giữ thăng bằng, cô hưng phấn rên rỉ vô cùng kiều mị.
Lạc Dịch đã động tình, anh không của cô, nhìn dịch từ lỗ nhỏ chảy ra không ngừng anh cười khẽ rồi đứng dậy vừa nhìn ánh mắt mơ màng vì nhuốm tình dục của cô, đưa cự vật đã cứng đâm xuyên qua thân thể cô.
“A...manh hơn đi anh.”
Lạc Dịch hôn cô, phía dưới vô cùng hùng hổ ra vào, không ngừng muốn xé rách nơi mềm yếu của cô.
Anh ôm cô lên người mình, hai tay giữ chặt bờ mông cô vừa
“Kích thích không em?”
Lạc Nhạn thở nặng nề gật đầu. “Có ạ.”
Anh lại đẩy mạnh vài phát, vào đến bếp anh tắt nồi hấp, há cảo đã chín. Vừa làm tình vừa múc hả cảo bày ra đĩa. Xong anh lại bưng ra bàn ăn.
Đâm cô thêm mấy chục cái nữa mới dừng lại, anh ôm cô ngồi ở ghế nghỉ ngơi.
“Làm tình thế này có thể thay thế cho tập thể dục.” Lạc Dịch mút liếm ở cần cổ cô thì thầm.
Lạc Nhạn bật cười. “Anh lưu manh.”
Lạc Dịch ôm cô vào phòng tắm rửa sạch qua cho cả hai mới ra ngoài ăn há cảo. Anh cũng đói lắm rồi.
Lạc Nhạn được anh đặt ngồi trên đùi, anh đút em, em đút anh. Ngọt đến sâu răng.
Vào lúc này có người xông vào đánh tan cảnh tình tứ của cả hai.
“Hai người...” Chung Gia Di vẫn còn chìa khóa ở biệt thự Lạc gia, cô nhớ còn bỏ quên đồ ở đây nên hôm nay mới đột ngột tới không ngờ còn chứng kiến một màn tình ái chói mắt như thế này.
Lạc Dịch vẫn ôm Lạc Nhạn. Anh lạnh lùng nhìn Chung Gia Di lên tiếng: “Cô đến đây làm gì? Muốn xem cảnh nóng?”
“Anh...hai người đúng là đê tiện.” Cô ta tức sắp hộc máu rồi, khi xưa cô ta biết hai người không phải anh em ruột thịt nhưng cũng không nghi ngờ nhiều. Chỉ thấy Lạc Dịch rất yêu thương đứa em nuôi này. Không ngờ là yêu thật, tình yêu nam nữ cơ đấy. Hai năm nay cô ta đúng là trò hề bị đùa giỡn. Cục tức này cô ta nuốt không trôi.
Lạc Nhạn không sợ hãi hôn lên môi Lạc Dịch chọc tức cô ta. “Đê tiện? Trước khi nói người khác, chị phải xem lại mình cái đã. Là chị vô liêm sỉ, thủ đoạn hại anh hai trước.”
Chung Gia Di tức giận nhưng không nói nổi lời nào, cô ta không quan tâm đến việc đến đây làm gì mà chạy khỏi Lạc gia luôn.
Lạc Nhạn nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Dịch.
“Sao?” Anh buồn cười vì vẻ mặt của cô, anh đưa tay vỗ mông cô hai cái hỏi.
“Sao chị ta còn đến đây, còn có sao chị ta vô được?”
Lạc Dịch suy nghĩ một chút. “Chắc cô ta quên đồ gì đó. Còn chìa khóa thì do anh vẫn chưa đổi lại.” Anh nhìn Lạc Nhạn chăm chú rồi vô cùng thích thú nâng cằm cô lên mút cánh môi cô một cái. “Ghen à?” Giọng anh vô cùng dụ hoặc.
“Không thèm.” Cô bĩu môi đáp.
Anh bật cười đè ép cô lại hôn một lần nữa, nụ hôn vừa dài vừa sâu, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời. Mỏi mệt rồi mới dừng lại. “Anh chưa từng có ý định sẽ có ý gì đó với cô ta. Anh hận còn không hết. Hiện tại chỉ yêu em, tương lai cũng yêu em. Yêu em đến khi anh chết mới thôi.”
Nhận được những lời tỏ tình mật ngọt này của anh cả người Lạc Nhạn cũng muốn nhũn hết cả. “Dạ.”Có một chuyện không vui với Lạc Nhạn là Lưu Ly sẽ đi du học Mỹ. Chuyện này đúng là hơi đột ngột vì hiện tại chỉ mới học được nửa học kỳ nhưng gia đình Lưu Ly xảy ra chuyện nên cô ấy cũng không còn cách nào.
Hôm nay Lạc Nhạn và Lưu Ly đã hẹn nhau làm bữa tiệc chia tay. Lạc Nhạn rất buồn, cô chỉ có một người bạn thân thiết từ cấp hai đến giờ, đùng một cái cô ấy lại bỏ đi bỏ lại cô thế này. Thật sự cô không có tâm trạng để tạm biệt đâu.
“Tớ vẫn về đây thăm cậu mà. Có chuyện gì chúng ta vẫn có thể liên lạc được mà, đừng bày ra cái mặt ỉu xìu như vậy. Tớ lại không nỡ đi đấy.”
Lạc Nhạn thở dài nắm lấy tay Lưu Ly dặn dò. “Nhất định phải giữ liên lạc thường xuyên, lúc nào về nước phải gọi tớ liền.”
Lưu Ly gật gù đầu. “Chắc chắn.”
Vậy là người bạn quân sư của cô đã chính thức rời khỏi nơi đây. Ngày Lưu Ly bay cô không đến tiễn, cô sợ sẽ khóc toáng lên ảnh hưởng đến Lưu Ly và những người xung quanh đành phải tiễn cô ấy trong thầm lặng.
Hai tháng sau, tại biệt thự Chung gia,
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong ạ.” Tên thuộc hạ đưa một túi tài liệu cho Chung Gia Di xem.
Cô gật đầu cầm lấy từ từ mở ra xem. Nhìn tất cả thông tin trên đó, cô nhếch miệng cười gian ác.
Đặt chúng lại trong bao bì cô đưa túi tài liệu cho tên thuộc hạ. “Gửi đi lập tức, nhớ là không lưu lại bất cứ thông tin gì về người gửi.”
Thuộc hạ nhận lấy. “Vâng, tiểu thư.”
Chung Gia Di hai chân bắt chéo nhau giọng điệu vô cùng thoải mái sung sướng trách tôi.”
Công ty Lạc Khởi,
“Chủ tịch, có một bưu phẩm gửi đến nhưng không đề tên người gửi.” Úc Dịch, trước đó anh đã kiểm tra xung quanh túi bưu kiện này nhưng đúng là không thấy một thông tin người gửi nào. Anh có hơi ngờ vực.
Lạc Dịch cong ngón tay gõ vài cái trên bàn, anh vươn tay cầm lấy bưu kiện nhìn từ trước ra sau cuối cùng không do dự mở xem thứ bên trong. Anh chắc chắn tài liệu gì đó quan trọng hoặc mang tính bí mật nên mới không dám lộ này.
Úc Nhan Điền ghé lại gần Lạc Dịch liếc mắt cùng anh xem, càng nhìn càng khiến anh kinh ngạc và khó tin.
Lạc Dịch càng lúc mày càng nhíu chặt, đến khi nhìn dòng chữ ghi kết quả cuối cùng trên tập tài liệu, tay anh siết chặt, gân xanh trên trán hiện rõ. Cuối cùng anh cầm lấy tập bưu kiện xé nát, rồi vứt nó xuống sàn nhà.
“Lập tức điều tra kẻ đã gửi cho tôi, bằng tôi.”
Úc Nhan Điền tái mặt vội đáp vâng rồi thực thi nhiệm vụ.
Hiện tại đầu óc Lạc Dịch vô cùng rối bời và phẫn nộ, anh không dám tin những gì ghi bên trong những tờ giấy đó nhưng anh không thể không nghi ngờ.
Sau nửa tiếng anh gọi Úc Nhan Điền vào căn dặn: “Tìm cách lấy mẫu tóc hoặc máu của Đoạn Dĩ Bình, càng nhanh càng tốt.”
Úc Nhan Điền hiểu ý gật đầu nhận thêm một nhiệm vụ mới hết sức khó khăn.
Đêm anh trở về biệt thự Lạc gia, chuyện ngày hôm nay khiến anh cực kỳ đau đầu, hiện tại anh chưa thể chắc chắn được điều gì. Nhưng trước mắt anh phải lấy được mẫu tóc của Lạc Nhạn trước.
Anh bước về phía phòng cô, cô vẫn đang ở kí túc nên anh không cần phải gõ cửa hay hỏi han gì mà tự ý vào trong. Anh đoán có thể trên giường có tóc của cô.
Đúng như anh nghĩ, anh nhặt vài cọng tóc đen dài của cô bỏ vào túi nhỏ rồi trở về thư phòng.
Nếu hỏi điều anh lo sợ nhất hiện tại là gì? Chắc chắn anh sẽ đáp ngay đó là kết quả như trong bưu kiện kia là sự thật. Người anh yêu thương lại là con cháu của kẻ thù giết ba mẹ anh. Đây là tình tiết cực kỳ cẩu huyết mà chỉ có trong phim. Anh mệt mỏi dựa vào lưng ghế, tay nhéo nhéo mi tâm. Vừa lúc này Lạc Nhạn gọi đến.
Lạc Dịch chớp mắt nhìn tên cô hiện trên màn hình điện thoại, anh không bắt máy liền mà cứ chăm chú nhìn nó như vậy một lúc. Đến khi chuông sắp tắt anh mới nhấn nút nghe.
“Anh đang bận sao?” Lạc Nhạn đợi mãi mà chưa thấy anh bắt máy, cô nghĩ một là anh đang tắm hai là anh đang bận làm việc quan trọng.
Lạc Dịch thờ ơ đáp: “Không, em gọi có việc gì sao?” mặc dù chưa biết kết quả ra sao nhưng tờ giấy xét nghiệm 99.99% cô là con gái của của Đoạn Đình Hâm cứ hiện diện trong đầu anh, không sao quên được vậy nên anh không thể nói chuyện như bình thường với cô.
Lạc Nhạn ở bên kia hơi khựng lại, cô có chút buồn tủi. “Có việc thì mới được gọi cho anh sao?”
Anh khó chịu, đành cắt đứt cuộc trò chuyện này. “Được rồi, hôm nay anh hơi mệt. Em ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Cô cắn môi giọng rầu rỉ.
Lạc Dịch chợt thấy đau lòng nhưng mà lúc này anh không làm sao có thể cùng cô trò chuyện tình cảm, lãng mạn được. Hình ảnh ba mẹ chết thảm trong vụ tai nạn năm xưa hiện lên rõ mồn một trước mắt anh, anh chống tay lên trán, một lúc sau anh gầm lên nắm tay đập lên bàn làm việc một cái vô cùng mạnh.
Hai ngày sau Úc Nhan Điền cũng thở phào vì lấy được mẫu tóc của Đoạn Dĩ Bình Về phần kẻ đã gửi bưu kiện kia là ai thì anh vẫn chưa có chút manh mối nào. Phải nhờ đến Vu Chấn Đông (bạn thân của Lạc Dịch) rồi.
Lạc Dịch đưa mẫu tóc của Lạc Nhạn cho Úc Nhan Điền: “Đi xét nghiệm. Đặc biệt cẩn thận, đừng để lộ ra ngoài.”
“Vâng.”
Anh biết tối thứ bay Lạc Nhạn sẽ về biệt thự nên đêm nay anh cố tình không trở về. Không phải vì sợ nên trốn tránh cô và vì anh cần chuẩn bị tâm lý trước khi sự thật được làm rõ. Nếu thật cô chính là con cháu nhà họ Đoạn thì anh không ngại cắt đứt tất cả với cô đâu. Dù là đau đớn anh cũng không thể khốn nạn thân mật với cô khi biết chính cô là con kẻ thù của mình. Anh tuyệt đối không thể làm ra chuyện bất hiếu như vậy.
Đàn bà? Anh có thể không cần.
Nhưng thù của ba mẹ anh nhất định phải trả.
Lạc Nhạn hay tin anh không về vì có việc cô hơi thất vọng, cả tuần mới tranh thủ được gặp anh một lần, hiện tại về biệt thự rồi nhưng anh lại bận. Cô xị mặt nằm ì trên giường. Thật ra cô có chút nghi ngờ Lạc Dịch có chuyện gì đó, chính xác là từ cuộc gọi vài ngày trước, nghe giọng anh đã có chút thay đổi không còn ngọt ngào như mọi lần nữa. Nhưng cô nghĩ cả đêm cũng chẳng rõ mình có làm gì khiến anh phật lòng. Cuối cùng chỉ kết luận rằng anh bị áp lực chuyện công việc nên vậy.
Tính hôm nay về sẽ bồi anh, giúp anh thư giản nhưng thế quái nào anh lại không có nhà. Thật sự cô hơi khó chịu.
Hai ngày sau Úc Nhan Điền mang tâm trạng hồi hộp đưa kết quả xét nghiệm cho Lạc Dịch xem. Chính anh cũng đang tò mò đây, nhưng anh mong rằng Lạc Nhạn và nhà họ Đoạn không có quan hệ. Mặc dù xác xuất hiện tại là rất mong manh. Thật ra đây chỉ là bước chứng thực độ chính xác của bưu kiện bí ẩn kia mà thôi.
Lạc Dịch ngồi ở bàn làm việc, anh không mở ra xem liền mà cứ nhìn nó một lúc, rồi anh lại cầm lấy điện thoại mục đích để ngắm ảnh nền của cô và anh. Cuối cùng anh cất giấu hết tất cả mọi lo lắng mở kết quả ra.
Nhìn dòng cuối cùng trên đó. Anh hoàn toàn hết hi vọng. Lạc Dịch thở hắt hai năm tay siết chặt khiến các đốt xương kêu lên từng tiếng làm Úc Nhan Điền giật mình.
Úc Nhan Điền không cần xem cũng đã đoán được kết quả trong đó.
Lạc Nhạn thật sự là cháu gái của lão già Đoạn Dĩ Vân và là con ruột của Đoạn Dĩ Bình.
Xem ra Lạc Dịch không thể cùng cô tiếp tục yêu đương, chung sống hòa bình được của Chung gia gửi tới.” Anh cảm thấy thật trận chiến của ba nhà Lạc - Đoạn-Chung đã đến còn vì thân phận của Lạc tiểu thư.
Lạc Dịch nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên. Anh hạ giọng lạnh tạnh. “Hẹn Chung Gia Di, tôi muốn gặp cô ta.”
Úc Nhan Điền nhíu mày, anh không hiểu lắm ý đồ của chủ tịch nhưng vẫn đáp vâng, lập tức liên hệ với Chung Gia Di.
Lạc Dịch cố gắng đè nén cơn bức bối và phẫn hận trong lòng gọi cho Lộ Khúc.
“Tớ nghe.” Lộ Khúc này là gì.
Lạc Dịch vò tờ xét nghiệm trên bàn rồi ném vào hộc tủ. “Đến lúc chơi một trận rồi.”
Lộ Khúc khẽ cười. “Được, tôi chờ ngày này lâu rồi. Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn việc liên quan đến cái chết của ba mẹ cậu là chưa tìm được chứng cứ có thể lập lại án.”
Lạc Dịch thờ ơ đáp: “Tớ có cách. Hiện tại chúng ta gây nhiễu trong nội bộ Đoạn gia trước. Tớ vừa biết một chuyện bí mật của chúng.”
Chiều ngày hôm sau Chung Gia Di mang bộ dáng tươi tắn, rực rỡ vô cùng nghênh ngang bước vào nhà hàng Lạc Dịch đã đặt sẵn.
Vừa nhìn thấy người đàn ông cô yêu đến điên dại ngồi trước mắt, cô vừa hận cũng vừa yêu. Thu lại tâm trí mâu thuẫn của mình, cô cười giễu cợt ngồi xuống.
“Lạc tổng lại chủ động hẹn tôi cơ đấy.”
Lạc Dịch phiền toái khi phải vòng vo tam quốc. Anh vào thẳng vấn đề. “Tại sao gửi bưu kiện kia cho tôi?”
Chung Gia Di cũng đã đoán anh điều tra ra nhưng không nghĩ lại nhanh đến như vậy, người đàn ông này thật quá thâm sâu dù sống cùng anh hơn hai năm qua cô ta cũng chưa từng hiểu anh một chút nào.
Lúc này nhìn vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, hờ hửng của anh, cô ta cực kỳ khó chịu. “Là tôi gửi, còn gửi làm gì? Đương nhiên tôi không có được anh thì kẻ khác cũng đừng hòng. Tôi biết với người có thù tất báo như anh chắc chắn sẽ không bất chấp đi yêu con cháu của kẻ thù giết ba mẹ mình nhỉ?”
Lạc Dịch nhíu chặt mày. Anh không quan tâm mấy câu trước, anh chỉ để tâm đến câu cuối của cô ta. Anh hỏi: “Cô biết Đoạn gia đứng sau cái chết của ba mẹ tôi?”
Chung Gia Di giật mình vì mình lỡ miệng nhưng đường nào với bộ óc của anh cũng rõ ràng mọi chuyện thôi. Cô cười khẩy rất thong dong đáp: “Chuyện Lạc gia các người với Đoạn gia như nước với lửa, ai lại không rõ cái chết của ba mẹ anh có liên quan đến chúng.”
Cô ta nói như chuyện thường tình, Lạc Dịch không thấy có chút gì sơ hở. Anh tuyệt đối không tin chỉ đơn giản như lời cô ta nói. “Cô biết gì về thân phận của Lạc Nhạn?”
“Tại sao tôi phải nói với anh?”
Lạc Dịch lạnh giọng: “Cô có thể không nói, nhưng nếu để tôi điều tra cô có nhúng tay vào chuyện này thì đừng trách tôi ác độc.”
Chung Gia Di tuy hận anh đã bỏ mình không chút thương tiếc nhưng cô ta thật lòng yêu anh. Cô ta không biết chuyện năm đó ra sao, cô ta chỉ rõ một chuyện đó là chính cô ta đã nói với ba mình là muốn có được Lạc Dịch. Còn sau đó kế sách ra sao cô ta đều không biết tường tận. Vậy nên chuyện của Chung gia với Đoạn có liên kết để hại Lạc Dịch không cô ta cũng không rõ.
Cô ta chỉ tình cờ phát hiện một chuyện đó là đứa con gái của con trai nhị của nhà họ Đoạn_ Đoạn Dĩ Bình từ nhỏ đã bị tráo đổi mà nguyên do là Lão già họ Đoạn chỉ để lại gia nghiệp cho con trai, chính vì vậy Đoạn Dĩ Bình phải bỏ đứa con gái ruột thịt của mình rồi dùng một đứa bé trai thay thế. Thật ra cô ta không biết đứa con gái kia là ai, chỉ là vì bí mật này đã nảy lên một ác ý trong lòng cô ta. Nếu đứa con gái đó mà là Lạc Nhạn thì mọi chuyện thực sự vô cùng đúng ý cô ta, cô ta đã nói rồi thứ cô ta không có thì kẻ khác cũng đừng hòng. Cô ta cũng thừa hiểu Lạc Dịch chắc chắn coi trọng cái chết của ba mẹ anh ra sao và hận nhà họ Đoạn ra sao.
Lúc này nhìn anh gần mất kiên nhẫn, cô ta mới chậm rãi kể lại chuyện bí mật về việc tráo đổi con của cái tên Đoạn Dĩ Bình kia.
Đương nhiên cô ta cũng phải bịa thêm chút chuyện đằng sau để hợp lý hơn. Chẳng hạn như Lạc Nhạn mới sinh ra đã bị Đoạn Dĩ Bình bảo người làm mang đến một nhà nghèo, đó cũng chính là gia đình trước kia của Lạc Nhạn. Cô ta đã điều tra rõ chuyện này nên không lo bị nghi ngờ.
Lạc Dịch đúng là tin thật.
Anh chợt hỏi: “Đoàn Dĩ Bình biết Nhạn Nhạn là đứa bé đã bị đánh tráo không?” Thật ra anh đoán là không.
Chung Gia Di nghe cách gọi thân mật anh dành cho Lạc Nhạn, cả người cô ta lại ghen tị,bực bội. Cô hung hăng đáp: “Không biết.”
Lạc Dịch nhếch miệng: “Lần này cô cũng xem như giúp tôi một chuyện.”
Dứt lời anh cũng đi luôn, không nói thêm bất cứ chuyện gì khác.
Bình luận facebook