Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7-8-9
CHƯƠNG 7
Tôi nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ liền dạ lên một tiếng vì cứ nghĩ người đó là dượng, nhưng lúc vừa quay mặt lại chạm phải ánh mắt tĩnh lặng chẳng khác gì biển vào mùa gió nhẹ của chú, toàn thân bất giác trở nên luống cuống không biết làm gì.
Nhìn bản thân thay đổi như vậy, tự dưng tôi thấy mình buồn cười quá. Rõ ràng tôi vừa mong ước được chú để ý đến, vừa trách chú sao quên đi mình, bây giờ được chú ấy bắt chuyện thì lại chẳng khác gì con rùa rụt cổ, nấp người dưới cái mai rùa yếu ớt không muốn bộc lộ cảm xúc ra ngoài cho ai hay.
Tôi vẫn giống như mấy năm trở về trước, lựa chọn im lặng trước câu hỏi của chú, còn chú, thì vẫn đứng đó nhìn về phía tôi, lên tiếng lần nữa.
- Ngọc, ra ăn cơm đi cháu, dì với Nguyệt dọn xong hết cả rồi đấy.
- Chú cứ ăn trước đi, cháu.. cháu không ăn đâu. Cháu còn nhiều việc lắm.
Khi chú chưa lên tiếng nói, tôi đã quyết định theo chú đi ra ngoài ăn rồi, nhưng tự dưng chú nhắc đến chị Nguyệt, tôi lại chẳng muốn một chút nào nữa, thậm chí trong lòng bất giác nhen nhóm nên sự đố kị, ganh ghét với chị gái đó. Vì sao ư? Vì chị ấy, là người yêu của chú?
Tôi thích chú, thích thầm chú từ bao giờ tôi cũng không thể xác định được, đến khi hôm nay gặp lại tôi càng chắc chắn hơn cảm xúc đó của tôi dành cho chú thật sự không hề có nửa điểm giả dối. Tôi thích được ngắm nhìn chú hơn, thích được nói chuyện với chú, được đi ăn cùng chú, được chú cõng trên vài, ôm vào lòng. Tất cả những thứ đó, là do tôi mơ ước, là viễn cảnh tôi vẽ ra trong suy nghĩ. Thậm chí, tôi còn có nguyên một quyển abum chứa những bức tranh đó, bức tranh vẽ chú và tôi cũng nhau vui đùa. Tất nhiên, mọi thứ trong đấy chỉ là do tôi tưởng tượng rồi phác họa thành mà thôi.
Tôi trả lời chú xong, chú im lặng không nói thêm gì nữa, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nên chẳng biết chú đã đi hay chưa, hay vẫn còn đứng ở đó. Nhưng rồi cái suy nghĩ đấy vừa le lói đã bị tôi dập tắt, tôi đã tự cười nhạo bản thân mình, chú ấy sao có thể ở đây với tôi được cơ chứ. Người yêu chú ngoài kia, vợ sắp cưới của chú ở ngoài đó, thêm nữa chú cũng không thừa thời gian để quan tâm đến một đứa xa lạ là tôi đâu.
Thế rồi, tôi cố nhếch khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt, cố trấn tĩnh lại những cảm xúc không tên đang chi phối mình lại mà thở hắt ra mấy hơi thật dài, ngẩng đầu lên định tiếp tục với mấy quyển sách trên bàn, thì ngay lập tức nó liền bị một bàn tay gấp mạnh đóng lại. Bàn tay ấy, cứng rắn sạch sẽ từng ngón, nhìn thôi tôi cũng biết, người đó chẳng phải ai khác mà là chú.
Tôi ú ớ nói không thành lời : “ Chú... chú...”
Chú nhíu mày, giọng nói cất lên đáp trả tôi có mấy phần gắt, nghe thôi cũng đủ biết chú kìm nén đến mức như thế nào. Hận không thể cho tôi mấy phát đạp cũng nên.
- Chú gì mà chú, cháu lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà nhõng nhẹo người lớn suốt thế hả. Nhanh đứng dậy đi ra ngoài ăn cơm đi, để mọi người chờ đợi cháu, cháu không thấy mình sai à.
Tôi biết, những lời chú nói này đều là lời thật lòng mang hàm ý nhắc nhở thôi, nhưng chẳng hiểu sao lọt vào tai tôi lại trở thành một lời mắng khiến tôi chẳng thể nào cứng rắn nổi mà bật khóc, nước mắt cứ tuôn ra đầy trên mặt. Tôi khóc trước mặt chú, bảy năm trước chú còn lau cho tôi, còn an ủi tôi, bảy năm sau, chú chỉ đứng đó nhìn tôi như thể chẳng liên quan tới mình, thành công đập tan mọi mơ mộng của tôi lúc này.
Biết là vẫn không thể nào từ chối được chú nữa nên tôi đành chấp nhận đứng dậy theo chú ra ngoài, lúc vừa mở cửa cũng là lúc chị gái tên Nguyệt ấy đang định đưa tay lên gõ. Nhìn thấy tôi với chú đi cùng nhau, khuôn mặt chị ấy hơi cứng lại nhưng rất nhanh liền thay đổi, cười nhẹ cất giọng hỏi han.
- Em thấy cũng đã đến giờ ăn cơm rồi mà hai người chưa ra nên định gõ cửa gọi, may quá cuối cùng cũng không phải làm cái việc ấy. Mà thôi, anh cùng với bé Ngọc ra ăn cơm thôi, cơm nước đã sắp xong hết cả rồi.
- Ừ, vất vả cho em rồi, thật ngại quá.
Chú ừ nhẹ một tiếng đáp lại chị Nguyệt, ánh mắt vẫn như thế không gợn sóng một chút nào, nhìn thôi cũng đủ hiểu chú đang muốn giữ khoảng cách với chị ấy vì có tôi đứng ở đó. Thế nhưng chị Nguyệt dường như lại muốn đánh dấu chủ quyền để ngầm khẳng định với tôi thì phải, khi mà ngay sau đó, chị đã không ngần ngại mà tiến lại khoác lấy tay chú kéo về gian nhà chính, cười tươi nói.
- Vất vả cái gì, chẳng phải anh nói anh thích mẫu người con gái biết nấu ăn hay sao. Em là người yêu của anh, sau này sẽ làm vợ của anh, mấy thứ đó bắt buộc phải học thôi. Nào, anh vừa rang món tôm anh thích ăn đó, nhưng không biết có ngon không nữa.
- Chắc là ngon đấy, anh nhớ em đã làm một lần rồi, tuy hơi mặn nhưng cũng gọi là ăn được.
- Anh lại trêu em, có biết lần ấy em ngượng như thế nào không hả, bao nhiêu người ngồi đó mà anh chả giữ thể diện cho em gì hết. Mà ba mẹ có nói gì em không đó, họ có chê em không?
Đó, là toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, chứ chẳng phải của tôi. Tôi đã bị bỏ lại phía sau rồi, thì làm gì nói với ai được cơ chứ. Mà kể ra cũng lạ, tự mình rước vào thân mấy cái rắc rối, tôi thấy bản thân mình đúng thật là điên rồi, thật sự điên rồi.
Cố gắng lắc đầu để xua đi mấy cái suy nghĩ không đâu đó, tôi thở hắt ra mấy hơi thật dài rồi tiến về phía nhà chính, nhìn thấy Nguyệt với mẹ đang bận bịu bưng bê đồ ăn ra xếp ở mâm, tự dưng tôi thấy chị ta chướng mắt ghê gớm. Mà vì sao ghét chị ấy, tôi cũng chẳng thể giải thích nổi nữa cơ, chỉ biết ghét thì là ghét thôi.
Nhìn một lượt cũng chẳng còn thấy có gì để mình bê nữa, tôi định ngồi xuống thì đúng lúc này nhìn thấy phía trong bếp nồi cá kho đang bốc khói nghi ngút sôi sùng sục, đành xoay người đi vào tắt bếp rồi với lấy miếng lót bắc ra khỏi. Món cá này là món cá của dượng thích ăn nhất, mỗi khi nhà có dịp gì mẹ đều không quên kho cho ông một nồi nhỏ, chắc bận bịu quá cũng quên không để ý tới rồi.
Bật cười khi nghĩ đến cái tình cảm thầm lặng đầy ngọt ngào của dượng với mẹ, lòng tôi cũng không khỏi ấm áp theo, bưng xoong cá đi ra ngoài thì lại đâm sầm vào chị Nguyệt khiến nồi cá rơi xuống đất vỡ tan chiếc niêu đất, nước bắn tung tóe dưới chân bỏng rát. Còn chưa kịp kêu la lên thì tôi đã nghe thấy tiếng hét của chị ấy.
- Á... Nóng quá.
Chị ta vừa kêu xong, dượng với mẹ cùng với chú chạy ù vào, nhìn thấy Nguyệt đôi chân đã đỏ ửng một mảng thì sốt ruột lo lắng, người lấy nước lạnh, người lấy thuốc bôi, còn tôi, thì chẳng ai thèm để ý. Chẳng ai thèm để ý bàn chân tôi cũng bỏng không kém chị ấy, bản thân tôi cũng đau không kém gì chị ấy.
Tôi không kêu, tôi cố nén xuống cơn đau từ dưới chân truyền đến lết từng bước đi về phía vòi nước tính rửa đi, đôi tai liền nghe thấy tiếng của chú. Chú ấy nói.
- Ngọc, cháu xin lỗi cô Nguyệt cho chú, cháu lớn đầu rồi mà làm ra cái hành động ngu xuẩn như thế hả. Cháu bướng vừa thôi chứ.
Bướng ư, cố tình ư, tôi thật sự cố tình sao. Rõ ràng đấy là sự cố, rõ ràng là chị ta đứng sau tôi mà không thèm lên tiếng nên lúc tôi quay người mới xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng tôi không hề sai, nhưng sao bây giờ lại đổ lỗi cho tôi cơ chứ. Tôi quý chú ấy thật đó, tôi thích chú thật đấy, nhưng chú lại đổ oan cho tôi, tôi không thể nào nhịn được, không thể để bản thân uất ức như vậy được.
Nghĩ là làm, tôi quay đầu đối diện với ánh mắt của chú, ánh mắt lạnh băng không một tia ấm áp nhìn tôi đầy giận dữ. À, tôi quên mất, bảy năm trôi qua rồi, người cứu tôi, đâu phải là người như thế này đâu, người cứu tôi, không vô lí như thế này.
- Cháu không làm, sao cháu phải xin lỗi, chú đừng đổ oan cho cháu như thế chứ.
- Đổ oan, tôi có hai mắt chứ không phải mù mà không nhìn thấy cháu cố tình va phải người Nguyệt lúc cô ấy đưa tay ra muốn bưng giúp cháu nồi cá. Cháu bây giờ hai mươi tuổi rồi chứ không phải còn bé, cháu đừng có áp dụng cái lối sống của mất kẻ không có học thức vào người mình, rồi khiến mọi người ai cũng không hài lòng mà xa lánh.
Vốn dĩ, tôi đã định không muốn nói gì rồi, nhưng lại quá đáng nói tôi như thế, cơn tức giận tôi càng dâng cao. 13 năm trước, tôi chỉ là một đứa trẻ yếu ớt , là đứa trẻ chuyên bị người khác bắt nạt, thế nhưng những điều ấy không có nghĩ là những năm sau đó tôi cũng yếu ớt như thế. Tôi, yếu ớt như vậy đủ rồi, để người khác bắt nạt mình như thế đủ rồi, chính vì thế, trước những lời buộc tội của chú ấy, tôi vẫn kiên quyết không chịu khuất phục, cãi lại.
- Cháu nhắc lại cho chú rõ, cháu không có cố tình làm điều ấy với chị Nguyệt, cháu cũng không có thấy chị ấy đưa tay ra bảo là bê giúp cháu, chị ấy đứng đằng sau cháu, cố tình va vào cháu, cháu không làm gì sai sao cháu phải xin lỗi. Chú tưởng chị ta bị bỏng như vậy là nặng lắm à, chú nhìn...
Nói đến đấy, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của mình mà hét lến, vẫn muốn tuôn ra một tràng nữa thì má đã hấng trọn ngay cái tát thật mạnh từ dượng, cái tát ấy khiến má tôi đau nhức ê ẩm , thậm chí khóe môi còn rỉ ra một dòng máu đỏ.
Trong kí ức suốt bảy năm trôi qua của tôi, dượng chưa một lân nào đánh tôi, thậm chí to tiếng với tôi dượng cũng chỉ là 1, 2 lần đếm trên đầu ngón tay. Dượng vẫn nói, tôi là con gái, phải được nâng niu như công chúa, ấy vậy mà bây giờ, dượng lại vì họ mà đánh tôi.
- Ngọc, xin lỗi cô Nguyệt cho ta, nhanh lên...
Tôi đưa tay lên ôm lấy một bên má bị dượng đánh, ngón tay run rẩy chạm vào chúng dường như không thể tin nổi có ngày tôi sẽ bị như thế này. Dượng đánh tôi, đánh tôi vì cũng cho rằng tôi cố ý làm rơi nồi cá vào chân chị Nguyệt, họ thật sự không tin những lời tôi nói. Tôi, thật sự khó tin đến như vậy hay sao, thật sự khiến họ tức giận và phẫn nộ đến như vậy hay sao. Sao không có một ai tin tôi, không ai hết vậy?
Tôi muốn khóc quá, nhưng tôi không thể khóc được. Tôi muốn cãi lại, nhưng cũng không thể cãi, vì người buộc tội tôi không phải ai khác mà chính là dượng. Dượng là người nuôi tôi suốt bảy năm qua, là người cho tôi tương lai như ngày hôm nay, tôi dù uất ức đến mấy cũng phải chịu, cũng phải nhịn xuống. Nếu điều ấy khiến dượng vui, tôi nhất định không ngại việc để bản thân mang tiếng xấu vào người, vì tôi nợ họ, nợ họ ân tình suốt cả một đời người có lẽ cũng không thể nào trả hết.
Đưa ngón tay quẹt đi dòng máu nơi khóe môi, tôi cố lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, không nhìn chú cũng không nhìn dượng mà lê từng bước khó khăn tiến lại phía chị Nguyệt, cúi thấp đầu, nói.
- Cô cho cháu xin lỗi, xin lỗi vì sự bất cẩn lúc nãy. Sự việc là cháu sai, mong cô thứ lỗi bỏ qua cho cháu.
Tôi nói xong, vẫn cúi đầu như vậy đến khi chị ấy lên tiếng đáp trả mới quay người muốn bước vào nhà tắm tính dội nước lạnh vào đôi chân cho đỡ đau rát. Mẹ vì có lẽ vẫn đang lụi hụi tìm lọ thuốc chữa bỏng cho chị Nguyệt nên đến giờ tôi vẫn chưa vẫn thấy đâu, thành ra không có ai đỡ tôi đi lại thật sự rất khó khăn, thậm chí đôi lúc còn muốn ngã đến nơi rồi.
Chỉ là, đau đến mấy tôi vẫn sẽ cố chịu, đau đến mấy tôi vẫn sẽ tỏ ra như không có mệnh hệ gì, vì đến bây giờ tôi cũng đã biết, hóa ra, tình thương của họ dành cho tôi thật sự cũng có ngày phai nhạt chỉ vì người khác. Tôi tự hỏi mình, đến cuối cùng cũng tôi chỉ là người dưng, một người dưng đúng không?
Cười nhạt cho cái suy nghĩ ấy, khóe mắt tôi không kiềm chế được cũng rơi ra một giọt lệ len vào môi mặn chát, một bên má đã tấy sưng đau không còn cảm giác mỗi khi sờ vào. Hôm nay, rõ ràng là một ngày vui với gia đình chúng tôi, nhưng cuối cùng bây giờ lại thành một trò hề, một sự đổ vỡ đầy đáng trách.
Bước được vài bước khó khăn, mẹ tôi lúc này cũng từ trong buồng chạy ra, vô tình như thế nào bà lại nhìn thấy chân tôi đã phồng rộp gần như hết cả hai bàn, kích động hét lên quên luôn cả việc đưa thuốc cho chị Nguyệt.
- Trời đất ơi! Ngọc, chân con sao lại thế kia, sao không nói mẹ biết hả con?
Mẹ la lớn trong lo lắng, vội vàng bê thau nước lạnh rồi đỡ tôi lại ngồi vào chiếc ghế nhựa, cẩn thận nhấc đôi chân tàn tạ của tôi đặt vào, đôi mắt cũng ửng đỏ lên thương xót. Nhìn bà như thế, trái tim vụn vỡ của tôi cũng len được một chút ấm lòng, thế nhưng như thế cũng đủ rồi, đủ để tôi biết được ít ra vẫn có người quan tâm tôi, vẫn có người biết được sự hiện diện tồn tại của tôi.
Nghe thấy mẹ nói vậy, lúc này chú với dượng cùng người yêu của chú cũng đưa mắt nhìn về phía tôi, nhưng tôi của lúc này, chỉ biết cười nhạt cho những cái nhìn đó. Tôi, không muốn nói bất cứ đều gì nữa, cũng không muốn mở miệng một chút nào nữa với họ. Tôi chỉ nhỏ giọng an ủi mẹ đang xót xa đôi chân của tôi, lắc đầu.
- Con không sao mẹ ạ, chỉ vài ngày là khỏi thôi.
- Đau lắm đúng không con, đau thì cứ kêu lên, để mẹ đưa con đi bệnh viện nhé, nếu không sau này để lại sẹo trông sẽ thật khó coi.
Tôi lắc đầu, cười buồn sau khi nghe mẹ nói vậy. Xấu xí ư, bản thân tôi cũng đâu còn tương lai sạch sẽ đâu, xấu cũng chẳng sao hết, với tôi điều ấy đâu còn quan trọng.
- Không đau mẹ ạ, con... con khỏe lắm, vài ngày nữa là lành thôi mà, không nghiêm trọng lắm đâu...( nói tới đây, tôi dừng lại, trầm ngâm mất mấy giây rồi nói với mẹ tiếp)... Mẹ ra bôi thuốc cho cô Nguyệt đi, con làm rơi nồi cá vào chân cô ấy, cô ấy cũng bị bỏng nặngđó mẹ ạ.
Những lời tôi nói, đều là sự thật, chị gái đó cũng bị bỏng, nhưng so với tôi, có lẽ là nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng như thế thì đã sao, tôi trong mắt chú, vẫn là kẻ cố tình làm nó rơi vào chân chị ấy, trong mắt chú, tôi vẫn là kẻ không có nhân cách sống, là kẻ chẳng biết điều, ương bướng và ngang ngạnh. Tôi giải thích cũng chẳng thể thay đổi được việc chú vừa mắng và gắt gỏng với tôi, chỉ vì chị ấy.
Vậy là ngày hôm nay, gia đình chúng tôi chẳng có bữa cơm nào ăn ngon miệng, thậm chí là bao nhiêu món ăn mẹ tôi kì kích làm cũng không ai động đũa. Chú Phong đưa chị Nguyệt đi bệnh viện, còn tôi, cho dù mẹ nói như thế nào tôi cũng không theo chú ấy đi dù chỉ là một bước.
Tôi chọn cách đắp lá đơn sơ của mẹ, đến khi khỏi hẳn là một tuần sau đó, không còn đau nhưng vẫn để lại vết sẹo mờ mờ, khiến tôi mỗi lần nhìn vào đó, vừa đau xót nhưng cũng vừa có động lực để quên đi cái người tôi đã từng thầm thích kia.
Khoảng thời gian một tuần ấy, chú không có quay lại nhà tôi thêm lần nào, nhưng chú lại gửi cho tôi rất nhiều thuốc trị sẹo, tuy vậy tôi đều không động vào nó dù chỉ là một chút . Vì với tôi, sẹo ngoài trị được, nhưng vết sẹo trong tim thì không thể, càng nhận tấm lòng của chú, tôi càng thấy bản thân thất bại không điểm dừng.
Một tuần ở nhà đợi vết thương khỏi hẳn, tôi cuối cùng cũng lên đường trở về trường nhập học, về vấn đề xích mích với dượng, có mẹ nên tôi với ông cũng không còn thấy gượng gạo thêm chút nào nữa. Tuy vậy, tôi vẫn thấy ông đối với chú có vẻ quan tâm nhiều lắm, thậm chí là còn có cái gì đó ông đang cố dấu diếm mà tôi không tài nào biết được.
Sắp gọn quần áo với đồ dùng, đưa tôi ra bến, trong lúc đợi xem tới nơi dượng với mẹ không ngừng dặn dò, mẹ nói.
- Lên thành phố học thì nhớ không được để bản thân sa đọa với những tệ nạn xã hội, biết chưa con. Còn nữa, đừng có giao du với bạn xấu, tiếng lành đồn xa thì lại hỏng hết cả một đời người.
- Con biết rồi mẹ, mẹ đừng lo. Hai người ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con đi học trên đó ngày nghỉ lễ có lẽ con cũng không về được nên dượng với mẹ đừng chỉ làm mà không để ý đến sức khỏe...Thôi, con đi đây.
Tôi vừa nói xong, xe cũng vừa tới nơi đỗ ngay bên cạnh, hành lí cũng được phụ xe cất cho gọn gàng, bản thân cũng chạy thật nhanh lên xe để tránh khỏi phải nhìn thấy những giọt nước mắt đang trực trào rơi xuống của mẹ.
Quê tôi ở sâu trong huyện nhỏ, cách thành phố cũng mất nửa ngày đi xe, dượng và mẹ thì quanh năm chỉ làm nụng vất vả với mấy nghề đồng ruộng, cũng rất ít khi lên thành phố từ lần đón tôi ấy. Mẹ nói, nhà không có tiền, mọi thứ năm ấy, đều là tiền của chú đưa. Tiền ăn, tiền mua quần áo, tiền xe đi lại, dượng với mẹ đều không phải bỏ một đồng. Còn lý do tại sao chú lại tìm được hai người, thú thực chẳng một ai biết cả, hoặc dượng biết nhưng dượng không nói ra.
Lúc đi là sáng sớm thì đến tận trưa muộn tôi mới tới nơi, thành phố vào mùa hè nắng gắt đến chảy mỡ, một mình phải lụi hụi với đống đồ lỉnh kỉnh, đồ dùng sinh hoạt cá nhân đến là mệt. Trường đại học tôi theo đó là một trường kiến trúc nằm ở nội thành đông đúc, vừa phải tìm chỗ trọ vừa phải đi vào trường làm thủ tục nhập học, khỏi phải nói ngày hôm ấy tôi mệt như thế nào. Thậm chí tôi còn xuất hiện cái suy nghĩ hay là thôi chả cần phải học nữa làm gì cho mệt, dù sao có bằng mà ra trường không xin được việc cũng đâu giải quyết được gì, thậm chí còn tốn thêm tiền của dượng và mẹ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy tôi, những lúc tôi tỉnh táo tinh thần, tôi chỉ mong bản thân có thể xuất sắc để đạt được học bổng của trường, nhưng quanh đi quanh lại vẫn khó lắm. Lực học của tôi không thể đạt được đến mức như thế, nên suốt những năm học đại học, chỉ lẹt đẹt gọi là tạm ổn, tấm bằng cũng không phải là xuất sắc mà chỉ đạt được ở mức khá.
Ngày hôm đó, sau khi tìm được nhà trọ rồi thu dọn đồ đạc vào trong, bản thân tôi cứ lụi hụi với chúng chẳng để ý gì đến thời gian, đến khi ngẩng lên thì bên ngoài màn đêm đã buông xuống tối muộn. Cơm không có để ăn, đồ ăn vặt cũng không có, ban đầu tôi còn định nhịn đói đến sáng rồi đi ăn một thể, nhưng bụng cứ cồn cào không chịu nổi nên đành miễn cưỡng bước ra khỏi khu nhà trọ. Cũng may nơi này nằm cách đường trục chính có 20 mét, chứ vài trăm mét thật sự tôi không có dám đi thật, vì thành phố này về đêm được mệnh danh là thành phố của tệ nạn mà.
Mười giờ đêm, con đường vẫn đông xe cộ đi lại nườm nợp, những ánh đèn đường màu vàng lúa hắt xuống khiến cho bóng dáng lẻ loi của tôi đi trên vỉa hè nhìn càng thấy cô đơn đến lạ. Chúng như muốn cười nhạo cho sự ngốc nghếch của tôi bấy nhiêu năm qua ngu muội khờ dại chìm đắm trong cái thứ xa vời tôi chẳng thể nào với tới, cười nhạo cho sự có chấp điên rồ của tôi đã trót thầm thích chú từ lâu.
Mải chìm trong suy nghĩ không điểm dừng, tôi cứ thế bước đi chẳng để ý đến xung quanh như thế nào, cũng chẳng để ý đến những lời mời của mấy bác bán hàng rong gánh qua mà đôi chân cứ chậm rãi bước đều, cũng chẳng biết là đã đi được bao xa. Tôi chỉ biết trong lúc tôi vẫn đang di chuyển, thì đã bị giọng nói quen thuộc gọi giật lại, bàn tay theo đó cũng bị nắm chặt kéo mạnh về phía sau, cả người va mạnh vào lồng ngực to lớn. Người đó nói.
- Ngọc, cháu đi đâu khuya khoắt như thế này, có biết là nguy hiểm lắm không?
Sau khi lời nói ấy vừa dứt, không quá khó tôi đã nhận được người ấy không ai khác chính là chú, người mà mới cách đây một tuần còn mắng tôi vì chuyện “ cố tình “ đổ nồi cá vào chân người yêu chú ấy đây mà. Gặp lại, trái tim đập trong ngực vẫn ngu muội nhói lên, nhịp tim nhanh hơn, má nóng bừng như ngượng ngùng e thẹn. Nhưng cũng may tôi còn vớt vát được lí trí còn sót lại, cũng may tôi đã không u mê mà ngả vào người chú để chú phải đuổi mình ra mới chịu rời, cũng may tôi đã có đủ cứng rắn để thoát khỏi chú, thoát khỏi cái nắm tay của chú, hắng giọng đáp nhẹ tênh, hờ hững.
- Trùng hợp quá, chú đi đâu giờ này thế. Cháu đói quá nên đi ra ngoài tìm mua thứ gì đó để ăn, ngày mai mới có sức lên lớp.
Chú nghe tôi nói vậy thì nhíu mày, không hài lòng nói.
- Cháu có biết về đêm thành phố phức tạp như thế nào không hả, nghiện ngập, đua xe, đánh nhau đủ các thể loại. Cháu con gái mới lên thành thị, tốt nhất vẫn không nên đi ra ngoài thì hơn.
- Vậy ạ, cháu mới lên nên cũng không biết thật, chú nói cháu mới biết nó phức tạp như thế...Mà thôi, chú làm gì thì làm đi, cháu đi tới quán cơm kia thôi rồi cháu về, cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa nên cũng không sao đâu. Cháu cảm ơn chú nhiều.
Tôi cười nhẹ, bản thân hết sức bình thản đáp lại chú, sau đó cũng không nhìn chú thêm một lần nào nữa mà quay người bước tiếp, mục đích chẳng còn vì đói nữa mà là trốn tránh khỏi chú, trốn tránh khỏi cái nhìn của chú mà thôi.
Tôi biết, thành phố rộng nhưng tôi với chú nhất định sẽ có ngày gặp lại, cho nên tôi đã hết sức cố gắng muốn gạt đi cái tình đơn phương chẳng khác gì trò hề kia để bản thân thỏa mãn với những gì mình đang có. Nhưng thú thật, tôi đối với chú, không hẳn là thích, mà có cả mang ơn huệ, cho nên, quên đi là rất khó.
- Cháu đợi tí, để chú đưa cháu đi. Dù sao công việc cũng xong rồi.
Trong lúc tôi định bước đi, thì chú lại lẫn nữa kéo lại rồi lên tiếng đề nghị, khiến tôi chẳng biết phải làm sao cho phải. Lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía chú đang đi lại, đó là một bot giao thông đứng đó đi tuần gồm mấy người nữa, có lẽ là đêm nay họ phải trực cả đêm để giữ trật tự cho toàn thành phố.
Tôi thấy chú nói gì đó với đồng đội của mình, thấy chú cởi chiếc áo chống đạn ra rồi dặn dò mấy câu, xong xuôi liền chạy về phía tôi kéo lấy tay tôi đi thẳng, chú nói.
- Ở đây có một quán ăn đêm khá ngon, để chú đưa cháu tới đó, bình thường chú rất hay ăn ở đấy đấy.
Tôi không nói gì, cũng không có rụt tay lại, mà để mặc cho chú nắm lấy kéo đi từng bước. Bản thân tôi thật sự cũng không thể nào hiểu nổi được mình lúc này sao lại có thể im lặng như thế, thậm chí tôi còn không ngừng trách bản thân mình sao không mở miệng nói lời từ chối đi, hoặc ít nhất tôi tự phản kháng lại cái nắm tay không rõ cảm xúc kia của chú đối với mình, thì sau này, có lẽ bao nhiêu yêu thương đau đớn đó không có hành hạ tôi như thế.
Cả quãng đường đi ấy, chú chỉ nói duy nhất một câu như thế, rồi giữ im lặng, để bên tai chúng tôi còn lại là tiếng xe cộ đi về bấm còi inh ỏi. Chúng tôi một lớn một nhỏ, một cao một thấp lững thững đi bên cạnh nhau trên vỉa hè tối mờ được hắt mấy tia sáng vàng lúa, cái bóng sát vào nhau thậm chí có lúc còn gần như chung lại chỉ còn làm một. Ấy thế mà một điều nhỏ nhoi ấy lại khiến cho trái tim tôi ấm đến lạ, khiến cho tôi bất giác mỉm cười trong hạnh phúc, trong hân hoan. Giây phút ấy, tôi đã ước giá như tôi với chú cũng có ngày được như vậy thì tốt biết mấy.
- Kia rồi, quán cơm ngay trước mặt kia rồi, đi nhanh lên đi Ngọc.
Giọng nói vang lên bất chợt của chú khiến cho tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, đầu ngẩng lên nhìn về phía hướng tay chú chỉ, nơi ấy đúng thật là có một quán cơm vẫn còn mở, tuy đã về đêm nhưng nghe chừng vẫn còn đông khách lắm, vội nhẹ giọng “ dạ “ một tiếng rồi cũng bước nhanh theo chú chạy lại. Chỉ là, lúc chúng tôi vừa tới nơi, thì phía dưới đường, cách chúng tôi rất gần liền vang lên một giọng nói rất là nữ tính, nghe ngọt đến độ tôi là đàn ông cũng muốn xiêu lòng.
- Anh Phong...
CHƯƠNG 8.
Tiếng gọi ấy vang lên bất chợt khiến cho tôi giật mình nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy săm soi của chị Nguyệt thì chột dạ, đôi chân trong phút chốc ấy dính như keo bám chặt lấy mặt vỉa hè, cười cũng không nổi. Mới một tuần không gặp thôi, nhưng nhìn chị ấy vẫn là cái nét dịu dàng khiến tôi căm ghét trong lòng, thậm chí tôi còn chẳng hiểu vì sao bản thân lại như thế nữa.
- Ngọc lên thành phố bao giờ vậy, chân cháu đã khỏi hẳn chưa?
Chị Nguyệt nhìn thấy tôi đi cạnh chú chỉ hơi khựng người lại, hai giây sau đó liền lấy lại nét mặt hòa nhã gần gũi hỏi chuyện, chẳng hiểu tâm tư ra sao. Chị ấy đưa đôi mắt long lanh chiếu vào tôi, nhưng thật chất mục tiêu muốn nhìn lại là người đang đứng bên cạnh tôi, khiến tôi đã khó chịu lại càng thêm khó chịu.
Dằn xuống những cảm xúc vô lý không tên đang dần nhen nhóm trong lòng mình, tôi cũng đáp lại chị ấy bằng giọng nói nhẹ nhất có thể, cười nhẹ, mặc dù trong lòng thì thật sự chẳng hề muốn chút nào. Tôi, lại có thể vô lý như vậy đấy.
- Cháu cảm ơn cô, chân cháu cũng đã đỡ rồi, đã đi lại được bình thường nên cô đừng lo lắng quá.
Thấy tôi trả lời khách sáo như vậy chị Nguyệt cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ gật đầu như là biết rồi, cảm giác dường như cũng khó chịu với tôi không ít. Chỉ là chị diễn quá đạt nên cái người đằng sau tôi không biết mà thôi, cũng nhân lúc chị ấy không phát hiện ra đã buông tay tôi từ lúc nào, khiến bàn tay buông lơi của tôi phút chốc trở nên lẻ loi, trống vắng, như trái tim tôi lúc này vậy.
- Em đi đâu khuya như thế này, tối nay em đâu phải trực đâu?
- Em mang cơm cuộn đến cho anh, nhưng nghe anh Khoa nói anh đi về hướng này nên chạy xe đi tìm, cũng may là đuổi kịp anh với bé Ngọc. Mà hai người đi đâu vậy, em có phiền hai người không thế?
Phiền không ư? Nghe chị ta nói vậy tôi muốn cười phá lên quá, cười nụ cười khinh bỉ chứ chẳng phải ngưỡng mộ gì. Chị ta đi sau chúng tôi nãy giờ, chắc chắn đã nhìn thấy hết mọi thứ, vậy mà còn hỏi là có làm phiền không. Nếu tôi bây giờ nói là có, chắc chị ta chả lồng lộn lên ấy chứ. Thế nhưng đấy là suy nghĩ của tôi thôi, còn thực tế, mọi thứ khác xa như thế, thực tế, tôi mới chính là người phiền bọn họ mới đúng. Bởi vì ngay sau đó, chú đã lên tiếng giải thích ngay.
- Không, anh tiện đường dẫn bé Ngọc đi ăn cơm thôi, hay là em đi cùng luôn nhé, dù sao trời cũng tối rồi, đừng về một mình nguy hiểm lắm. Đợi ăn xong anh đưa em về, như vậy yên tâm hơn.
- Thôi, anh ăn với bé Ngọc đi, em về nhà luôn đây, không tí ba mẹ đi ngủ em lại không mở được cổng để vào.
Chị Nguyệt khéo léo từ chối, hành động ngay sau đó cũng là nổ máy định lao đi thì đã bị chú nhanh hơn tiến lại giữ lại, ngăn vội.
- Đừng, để anh đưa em về, đợi anh một chút thôi...( Chú ra sức ngăn cản chị Nguyệt, xong xuôi thấy chị ấy có vẻ chờ đợi thì liền quay sang tôi, trầm giọng )... Ngọc, cháu vào ăn cơm đi, đợi chú quay lại rồi chú đưa về, đừng tự ý về một mình nhé.
Nói xong, chú chẳng đợi tôi trả lời liền ngồi lên xe máy kéo ga đi luôn, thậm chí ngay lúc đó, tôi còn nhìn thấy chị Nguyệt quay lại nhìn tôi cười cười, cái điệu cười nhạo báng cho sự ngu xuẩn của tôi.Và rồi tôi cũng nhận được rằng, hóa ra bản thân mình thật sự ngớ ngẩn, hóa ra bản thân mình cố chấp quá , vốn dĩ chú chẳng phải là của tôi, vậy mà tôi cứ mơ mộng làm gì, để rồi chuốc lấy những đau khổ vào trong người như lúc này có vui nồi chút nào đâu.
Chú đi rồi, tôi cũng chẳng muốn ăn nữa, đôi chân cứ đứng trân trân ở đó một lúc rồi quay người đi về, lại hòa mình vào những con đường tối mờ. Đồng hồ đã điểm 11 giờ, thành phố đã về khuya nên xe cộ cũng bớt đông hơn, sương buông xuống mỗi lúc một dày đặc khiến da thịt tôi chợt lạnh ngắt, lấm tấm ẩm ướt.
Tôi lững thững đi một mình trên con đường vắng lặng, lững thững với chiếc áo mỏng tang khoác trên người đã ướt lạnh, lướt qua từng hàng cây rung rinh mỗi khi gió thổi, cảm thấy bản thân lạc lõng lẻ loi quá.
Lúc đi qua ngã tư, chẳng hiểu sao tôi lại không có đi thẳng để trở về nhà trọ mà lại rẽ ngược ra phía công viên, trong đầu chỉ xuất hiện chỉ duy nhất một suy nghĩ là muốn kiếm một chỗ nào đó để ngồi lại, để có thể tĩnh tâm những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Thế rồi, tôi cứ đi theo bảng chỉ dẫn mà bước tiếp, bước mãi chẳng biết bản thân đi được bao xa rồi, chỉ biết rằng lúc tôi đi qua một ngã ba nữa, liền đụng phải một nhóm thanh niên đầu xanh đầu đỏ đứng tụ tập ở đó, xăm trổ đầy người khiến ai nhìn vào thôi cũng cảm thấy sợ. Bản thân tôi lúc ấy thì khỏi phải nói, cũng thật sự sợ lắm, vội vàng quay người muốn chuồn khỏi thì ngay lập tức đã bị một chiếc xe máy lao lên chắn ngang trước mặt, theo đó là giọng nói cợt nhả của chúng vang lên.
- Em gái, năm trăm nhé, đi thì lên anh đèo nào.
Cái giọng nói ấy, đúng chất bọn không có học thức, tức lắm nhưng tôi cũng chẳng dám chửi lại hay cãi lại. Tôi chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, lùi người lại mấy bước để khoảng cách cách xa hơn , lắc đầu.
- Tôi... tôi đi lạc, chứ không phải gái gú, gái gọi gì hết. Mong các anh hiểu cho?
- Thế à...( Tên đó lên tiếng, nó đưa tay lên vuốt vuốt cái cằm như đang suy ngẫm lời tôi nói đúng thật hay không, ngay sau đấy liền nói tiếp )... Sinh viên mới lên thành phố đúng không, nhưng nhìn em ngon đấy, hay là đi chơi với anh một đêm đi, thích cái gì anh mua cho.
Tên đó nói xong liền phá lên cười, cái điệu cười đậm chất dâm dục khiến nổi da gà, nói không sợ hãi đích thực là nói dối mà. Chỉ là, tôi vẫn cố gắng giữ lấy thái độ bình thản nhất để bản thân không được yếu đuối trước mắt chúng, chí ít như thế cũng khiến tinh thần tôi tỉnh táo để có thể nghĩ ra được cách để thoát khỏi.
Lúc ấy, tôi đã tự nhủ bản thân mình rằng, đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu mà, nhất định sẽ có người đến cứu mà. Và người tôi nghĩ đến lúc đó, không ai khác chính là chú, chỉ tiếc là, chú hiện tại có lẽ đang cùng với người yêu của mình mặn nồng tình cảm rồi, sao còn thần trí mà nhớ về tôi. Thành ra, cái mong muốn viển vông ấy, đã ngay lập tức bị tôi gạt phắt đi sang một bên, tốt nhất vẫn nên là tự lực gánh sinh thì hơn.
Ba năm bị bán sang Trung Quốc, ba năm sống cùng với tội phạm nguy hiểm tôi còn có thể lành lặn, thì mấy tên trước mặt này nhất định tôi sẽ lươn lẹo qua được mà, nhất định sẽ được mà. Tôi, đã dặn bản thân như thế đấy.
Nghĩ là làm, tôi cố hít mấy hơi thật sâu lùi người lại, cố nén xuống sự run rẩy trong lòng khi cái tên kia đã nhảy hẳn khỏi xe từng bước lại gần tôi, lắp bắp nói.
- Anh... anh đừng lại đây, nếu không, nếu không tôi la lên đó. Tôi sẽ báo công an đó.
- Báo công an...( hắn nhắc lại lời tôi nói, sau đó lại cười phá lên như điên dại, hếch mặt với đồng bọn đang tụ tập ở phía sau cách tôi vài mét )... Ê chúng mày, em nó đòi báo công an kìa, đứa nào có số của công an thì giúp em nó gọi hộ với.
Cứ tưởng nói như vậy chúng sẽ chịu buông tha cho mình, ai ngờ chúng còn hô hào đẩy nhau gọi công an giùm tôi, thú thật đến mức ấy tôi thật sự không còn hi vọng gì nữa rồi. Trong thâm tôi lúc này, đã xác định có lẽ bản thân chẳng còn thể nào phản kháng được nữa, xác định sẽ phải chịu sự trêu trọc quá đà của bọn chúng. Nhưng rồi, ngay cái lúc tên kia vừa chạm tay vào người tôi, thì một giọng nói khác liền vang lên, không phải hùa theo, mà là ngăn lại, giải vây cho tôi thoát khỏi chúng. Giọng nói ấy, tuy không trầm lặng điềm tĩnh như chú, nhưng lại rất nhẹ, nghe thôi cũng khiến cho tôi cảm nhận được cảm giác che chở.
- Đùa quá trớn như thế được rồi đấy, còn không mau đi đi, còn định đứng ở đây đến bao giờ nữa hả?
Tôi theo phản xạ ngước lên nhìn về phía nơi vừa cất lên tiếng nói ấy, rơi vào tầm mắt tôi, là một người đàn ông rất bụi, thế nhưng anh ta không có xăm trổ đầy cánh tay hay nhuộm tóc màu mè như mấy tên trước mặt. Người đàn ông ấy rất cao, có thể cao hơn chú hoặc hơn nữa, khuôn mặt tuấn tú chẳng khác gì minh tinh trên màn ảnh, thậm chí còn đẹp hơn. Anh ta mặc một chiếc quần gió thải mái, hai tay xỏ túi quần vẻ mặt bất cần không thèm để tôi vào mắt mà chỉ chú ý đến hai tên đang trêu trọc tôi, không đe dọa nhưng tôi có thể cảm nhận được chúng đối với người này đúng là sợ hãi mười phần.
Sau khi anh ta dứt lời, mấy tên kia cũng không còn dám trêu tôi nữa mà vội lùi lại, gật đầu lia lịa dạ vâng rồi phóng xe đi mất hút, kéo theo đấy mấy tên đứng kia cũng không một ai dám trêu tôi thêm dù chỉ là một câu. Mà ngược lại, chúng cũng không dám đứng lại đó mà lần lượt cùng nhau rời khỏi, phút chốc nơi ngã tư vắng vẻ ấy chỉ còn lại tôi với người đàn ông trước mặt.
Thật ra bản thân tôi đối với người lạ thật sự không muốn tiếp xúc quá gần, nhưng khổ nỗi anh ta giúp tôi giải vây, không nói cảm ơn mà đi luôn thì đúng thật là không phải lễ. Chính vì thế, mất một lúc khá lâu suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng quyết định lên tiếng.
- Chuyện hồi nãy, thật sự cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh tôi chắc không được yên ổn với bọn chúng rồi.
Một lời cảm ơn đến từ tận đáy lòng tôi phải cố gắng lắm mới có thể nói ra được, tôi cứ nghĩ người đàn ông này sẽ chấp nhận và để tôi đi. Ấy vậy mà không ngờ khi trôi vào tai anh ta nó lại chẳng có trọng lượng nào hết, thậm chí anh ta còn đáp lại một câu chẳng hề ăn khớp chút nào.
- Đi đâu đêm khuya thế này, có biết con đường này đêm xuống toàn gái gọi đứng không?
Nghe anh ta nói vậy, tôi bỗng chột dạ không tin vào tai mình, mất một hai giây tiêu hóa hết những lời đó tôi mới hiểu ra được rằng, mấy tên kia coi tôi là gái dịch vụ mà sấn tới trêu trọc, hóa ra tất cả cũng vì tôi đi nhầm đường, rẽ nhầm chỗ. Không biết thì thôi, biết rồi tôi chỉ còn biết cười trừ cho sự ngu xuẩn dốt nát của mình, gượng gạo cất lời.
- Vậy à, tôi... tôi không biết... Thật ra tôi muốn đi ra công viên, nhưng sao đi theo bảng chỉ dẫn tôi vẫn bị lạc.
Người đàn ông đó nhíu mày, sau đó chẳng nói gì nữa liền dứt khoát quay người về phía chiếc mô tô của mình, ngồi lên kéo ga đỗ xịch lại phía bên cạnh tôi, vất cho tôi chiếc mũ bảo hiểm rồi hách dịch nói.
- Lên xe đi tôi đưa em về, bây giờ gần 12 giờ rồi, đứng đây để mấy tên vô gia cư nó ra nó bắt nạt, lúc đấy em không may mắn như vừa nãy đâu.
- Thôi, tôi với anh không quen không biết, tôi nghĩ tôi có thể tự về được... Với cả, dù sao anh là người tốt hay người xấu tôi cũng không biết, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh cũng như mấy tên kia trêu trọc bắt nạt tôi thì sao...
Trước câu trả lời ngô nghê của tôi, anh ta bật cười thật lớn, cái nụ cười duyên đến mức nhìn gần như vậy vẫn cảm thấy không đủ, còn quá đáng muốn nhìn nhiều hơn chút nữa. Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ với tôi, cái cảm giác mặt nóng ran tim đập mạnh có lẽ chỉ đứng trước mặt chú mới có thể xuất hiện.
Biết là không thể nào tránh được lời đề nghị đó của người này nữa nên tôi cũng hạ quyết tâm thử một lần, liều mình đội mũ leo lên xe anh ta ngồi sau đó nói ra địa chỉ của mình để anh ta trở về đó cho kịp thời gian trước 12 giờ. Trong lúc đi, chúng tôi không ai nói với ai một câu nào, anh ta cũng không có rú ga đi nhanh mà đi từ từ, điều đó làm tôi ít nhiều cũng yên tâm hơn được chút ít.
Xe chạy theo con đường cũ hồi nãy tôi đi, chẳng mấy chốc cũng đi qua quán cơm và bot giao thông, nơi vẫn còn mấy đồng chí cảnh sát đứng đó đi tuần. Không mũ, nhưng đi qua đó người đàn ông này vẫn không tỏ ra có gì sợ sệt hết, thậm chí những lời tôi nói anh ta cũng bỏ ngoài tai, chỉ đáp lại đúng duy nhất vài từ hờ hững “ có cái gì mà phải sợ”.
Thế đấy, cái giọng đúmg chất dân bụi mà, nhưng thôi, kệ xác anh ta, vì tôi cũng không có ý định bản thân sẽ cùng anh ta nói chuyện hay gặp lại lần nữa nên lựa chọn im lặng. Và rồi đúng như anh ta nói, lúc chúng tôi lướt qua khu bot giao thông đó, đúng thật không có bị gọi lại, nhưng lại có một điều tôi không thể ngờ tới được, là tôi lại nhìn thấy chú. Chú đã đưa chị Nguyệt về rồi, và đang tiếp tục với công việc tuần tra của mình chắc cũng chẳng nhớ tới tôi đâu, bất giác điều ấy lại khiến cho trái tim tôi trở nên hơi nhói.
Đi thêm một đoạn nữa, xe cuối cùng cũng đỗ lại trước con hẻm đi vào nhà trọ, tôi xuống xe tháo mũ trả cho anh ta, nhân tiện cũng nói thêm lời cảm ơn lần nữa. Lúc này, anh ta cũng không có hách dịch tôi nữa mà điềm đạm nhận lấy chiếc mũ từ tay tôi, nói.
- Tôi tên là Long, em tên là gì?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Long, thấy anh ta vẫn chăm chú ánh mắt không gợn sóng của mình chiếu thẳng vào tôi, toàn thân bỗng trở nên run run chẳng rõ vì sợ hãi hãy cảm xúc nào khác, dù không muốn cũng phải đáp trả.
- Tôi.. tôi tên Ngọc.
- Tên Ngọc à, cái tên đẹp đấy...( Long gật gù, rồi lại hỏi tiếp )... Sinh viên trường nào ?
- Trường.... Mà thôi, anh hỏi để làm gì, tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà hỏi kĩ thế. Anh về đi, tôi đi vào nhà đây, ngày mai tôi còn lên lớp nữa, dù sao cũng cảm ơn anh về chuyện hồi tối, nhưng tôi nghĩ chúng ta có lẽ không nên gặp lại thì tốt hơn.
Nói rồi, tôi liền xoay người chạy thật nhanh đi về phía con hẻm, không để cho Long có cơ hội nào hỏi thêm mình điều gì nữa. Cũng may là Long không đuổi theo tôi, mà ngay sau đó cũng kéo ga rời khỏi khiến cho bao sợ hãi trong tôi cũng được hạ xuống, ít nhất là thần kinh còn không bị căng như sợi dây đàn nữa.
Lúc ấy, tôi đối với Long chẳng hề có sự để ý nào, chẳng hề có thiện cảm nào vì anh ta là một tên giang hồ bí ẩn mang trong người bao nhiêu bí mật khó đoán. Thế nhưng không ngờ số phận lại đưa đẩy chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, rồi liên quan tới nhau, rồi sau này, khi mà tôi gục ngã, cũng chính Long là người hi sinh vì tôi rất nhiều, là người tôi mang nợ nhiều nhất có lẽ đến hết cuộc đời cũng không trả nổi.
Vừa suy nghĩ, tôi chạy thật nhanh thoát khỏi con hẻm tối om đó tiến về phía cửa phòng trọ, rút chìa khóa từ trong túi quần tra vào ổ để mở, thì đôi tay phút chốc ấy liền bị người khác giữ lại không cho làm bước tiếp theo, sau đó là giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên.
- Cháu đi đâu bây giờ mới về, chẳng phải chú đã nói với cháu là thành phố này về đêm nguy hiểm như thế nào không ? Sao cháu chẳng chịu nghe lời gì hết vậy ?
CHƯƠNG 9
Tôi vẫn còn nhớ lúc ngồi trên xe đi lên thành phố, tôi đã tự dặn bản thân mình rằng cho dù có gặp lại chú thì cũng coi như là không quen biết, gặp lại cũng coi như là người dưng xa lạ để bản thân có thể không bị những cảm xúc không tên đó chi phối. Nhưng rồi đến cuối cùng tôi lại không thể làm được, vì trong thời gian ngắn ngủi có vài tiếng, tôi được gặp chú hai lần, được tiếp xúc với chú gần gũi, được nắm bàn tay rộng lớn của chú. Điều ấy khiến tôi nhận ra được rằng , cho dù tôi có cố như thế nào cũng trở nên thất bại, cố mọi cách cũng không thể xóa nhòa đi được cái tình cảm đã ăn sâu vào trong tim từ rất lâu về trước.
Mười hai giờ đêm, những căn phòng trọ khác đều tắt điện đi ngủ, cả khoảng hiên rộng lớn ấy chỉ hắt hiu ánh đèn mờ mờ, soi rõ hai chiếc bóng một lớn một nhỏ của tôi với chú in trên vách tường. Trăng hôm nay cũng không có, bầu trời đêm là một màu đen sì đến một ngôi sao cũng không thấy mọc, nó u tối thê lương chẳng khác gì người thất tình khiến lòng tôi đã lạnh càng thêm lạnh hơn.
Tôi muốn lên tiếng trách chú, trách chú tại sao lại cứ dùng cái hành động quan tâm tôi như thế làm gì để tôi càng ngu muội chìn đắm trong cái suy nghĩ ảo tưởng rằng chú cũng có tình cảm với mình, ngu muội lao đầu vào không điểm dừng để rồi tự mình chuốc lấy những đau khổ. Tôi muốn gào thật lớn nói chú đừng đến tìm tôi nữa, đừng có tỏ ra thân thiết với tôi nữa, và cũng đừng lo lắng cho tôi nữa để tôi có thể yên ổn qua ngày. Nhưng rồi, tất cả mọi suy nghĩ ấy, mọi lời nói ấy tôi chẳng thể nào thốt ra được, vì hành động tiếp theo của chú đã hoàn toàn đánh sập bức tường kiên cố trong tôi rồi.
- Ngọc, cháu sao thế, sao lại khóc.
Chú đưa ngón tay trỏ sạch sẽ miết lên da thịt tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đã vô thức chảy từ lúc nào tôi cũng không biết được, giọng nói vẫn trầm ấm quan tâm như thế len lỏi khiến trái tim tôi nhói lên từng hồi. Ở khoảng cách gần như thế, tôi có thể quan sát chú thật lâu, có thể thu hết được vào mắt những chi tiết nhỏ nhặt trên khuôn mặt nam tính đầy tuấn tú ấy của chú. Chú năm nay đã 33 tuổi, cái tuổi toàn thân toát lên sự trưởng thành chính trực, toát lên khí thế làm tôi chỉ muốn được nép dưới vòng tay rộng lớn ấy để được chú che chở, thậm chí, mùi hương hoa quế đặc trưng từ người chú toát ra càng khiến tôi thêm mê mẩn, chìm đắm.
Trong một khắc mất đi lí trí, tôi đã không tự chủ được bản thân mà lao vào lòng chú, vòng tay ôm lấy thắt lưng chú thật chặt, đôi mắt nhắm lại hờ hững như có như không, nhẹ giọng mê hoặc gọi tên.
- Chú ơi...
Chỉ một từ duy nhất, nhưng tôi phải mất rất lâu mới có thể cất lên, cũng như chú bây giờ, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích có lẽ vì ngạc nhiên khi tôi lại có thể hành động như vậy. Khoảnh khắc đó, khi da thịt chúng tôi chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, khi bản thân tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của chú, tôi đã có cái suy nghĩ muốn nói ra hết cho chú biết tình cảm bấy lâu nay mình che dấu. Nói cho chú biết, thật ra tôi đã thích chú từ rất lâu rồi, nói cho chú biết lúc nào tâm trí tôi cũng nhớ về chú. Thế nhưng, khi ánh mắt tôi bất chợt nhìn xuống nơi bàn tay buông thõng của chú và rồi chạm phải chiếc nhẫn màu vàng lóe ấy nơi ngón áp út, tôi đã biết, bản thân mình thật sự quá lố bịch, quá thất bại đến buồn cười.
Hóa ra, chú với chị gái tên Nguyệt đó đã đính hôn, bọn họ đã đeo nhẫn, vậy tôi, tôi còn có lý do gì để mà mặt dày cầu xin chú thương hại đừng ngó lơ tình cảm của mình, còn có lý do gì nữa để nói ra những lời nói sến sẩm kia.
Thấy tôi vẫn im lặng không có ý định nói tiếp, chú liền cất giọng hỏi, vẫn là giọng nói quan tâm ấy, nhưng lúc này, lại khiến cho trái tim tôi đau quá, nhói quá.
- Ngọc, cháu sao thế, có gì thì từ từ nói cho chú biết, ai bắt nạt cháu chú nhất định sẽ giúp cháu đòi lại công bằng cho cháu.
- Cháu không sao đâu chú ạ..( tôi lấy lại tinh thần bình tĩnh nhất có thể, buông tay rời khỏi lồng ngực của chú, dưới cái ánh đèn heo hắt tối mờ khóe miệng không khỏi kéo lên nụ cười buồn chua chát, đáp )... Cháu.. cháu chỉ muốn nói lời cảm ơn với chú thôi. Cảm ơn chú vì năm đó đã cứu cháu, giúp cháu có một gia đình để cháu có được như ngày hôm nay.
Thật ra, những lời tôi muốn nói nó còn nhiều hơn như thế này nữa, nhưng mà bấy nhiêu thứ kia cũng đủ khiến cho tôi biết bản thân mình chẳng còn cơ hội nữa rồi. Nên cứ tiếp tục đứng như thế này cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, tôi liền lên tiếng nói tiếp với chú.
- Chú, cháu vào phòng trước đây, chú cũng đi về đi thôi, không đồng nghiệp của chú lại lo lắng đó
- Vậy được rồi, tôi đi về đây, cháu nhớ là phải cài cửa thật kĩ, đêm khuya có ai gọi cũng không được mở cửa, biết chưa. Nơi nhà trọ này cũng hoang vắng, an ninh trật tự thì không tốt, để mai tôi nhờ Nguyệt tìm giúp cháu căn nào tốt hơn một tí, chí ít như thế tôi cũng đỡ lo hơn.
- Không cần đâu, cháu không sao, dù sao cháu cũng lớn rồi, chú đừng quan tâm tới cháu nhiều như vậy, không cô ấy buồn đó..
Tôi từ chối ý tốt của chú, một phần là tôi đã hạ quyết tâm muốn quên đi chú, một phần nữa chính là chú nhắc đến chị Nguyệt. Chị ấy, thú thực tôi chẳng thể nào ưa nổi cho dù chị ta có tốt như thế nào đi chăng nữa, thậm chí tôi còn chẳng muốn nghe thấy tên chị ta một chút nào, tệ hơn còn chính từ miệng chú nói ra thì càng không.
Tôi biết, tôi ghét chị ta như thế là vô lý, là quá đáng, nhưng tôi không ngừng được, thậm chí tôi còn chẳng hiểu nổi tôi tại sao lại ghét chị ta như thế nữa cơ. Có lẽ vì chị ta được chú nhận định là người lấy làm vợ, là người đi với chú đến hết cuộc đời chăng? Hay vì chị ta quen biết chú trước tôi, hay vì một lý do vô hình nào khác mà tôi chẳng thể nghĩ ra.
- Ngọc. cháu đừng có bướng bỉnh như thế nữa. Tôi biết cháu trách tôi với Nguyệt chuyện xảy ra hôm ở nhà cháu, tôi biết cháu vẫn còn giận tôi, nhưng chuyện đó qua rồi, chúng ta tốt nhất không nên nghĩ lại làm gì để mối quan hệ đi theo chiều hướng xấu đi, có được không hả?
- Cháu đâu có nhắc lại, chính chú là người nhắc lại chuyện đó bây giờ lại bảo là cháu nhắc ư.
Tôi lên tiếng phản bác, kì thực không nhắc lại thì thôi chứ nhắc lại lại càng khiến tôi thêm giận dữ. Chuyện đã qua, nhưng trong mắt chú tôi vẫn là kẻ xấu cố ý làm chuyện đó với chị Nguyệt, thậm chí việc tôi mang vết sẹo ở bàn chân khiến tôi ngày nào cũng phải đi đôi tất mỏng, nói không giận chú thật sự đúng là nói điêu. Thế nhưng so với tình cảm khó nói dành cho chú, thì cái chuyện nhỏ nhặt đó đâu có thể lấn át được lí trí của tôi. Chỉ là tôi cảm thấy rằng, bản thân tốt nhất nên lùi lại những yêu thương đó, tốt nhất không nên để bản thân mù quáng thêm một lần nào nữa, như vậy là ổn.
Trước câu trả lời của tôi, chú im lặng, bóng dáng cao lớn vẫn đứng đó không có ý định rời đi, đôi mắt thâm thúy cũng không ngần ngại chiếu thẳng vào tôi soi xét từng cảm xúc tôi đang cố dằn lại, dường như không ngại ngần mà muốn vạch trần nó ra. Khoảnh khắc ấy, tôi đã ước giá như chú có thể nói ra thôi cũng được, nói ra chú đã yêu chị Nguyệt, chú không yêu tôi, thì có lẽ những tháng ngày về sau của tôi đâu có khổ sở như thế, đâu có hại mọi người xung quanh lâm vào hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác.
- Nhưng cháu vẫn cứ ôm khư khư cái việc đó trong lòng rồi hành xử xa lạ với chú, chú nói không sai chứ?
Tôi cười gượng, ngón tay định đưa lên vén sợi tóc lòa xòa trước mặt vì vừa bị cơn gió nhẹ thổi qua nhưng giữa chừng đã phải khựng lại vì người trước mặt đã nhanh hơn thay mình làm động tác đó. Da thịt tiếp xúc nhau, chỉ một cái lướt qua của chú nơi gò má, nơi vành tai nhỏ đã đủ khiến trái tim tôi càng thêm rung rinh trầm luân không lối thoát, càng khiến bao cố gắng của tôi cứ vừa xây lên lại bị sập đổ. Để rồi tôi nhận ra, tôi có cố như thế nào, vẫn không thể thoát được khỏi chú, thoát được khỏi cái tình yêu đầy sai trái không nên có này.
Im lặng mất một lúc rất lâu, thấy bản thân mình với chú cứ nói qua nói lại rồi đứng đối diện nhau như thế này cũng chẳng phải là cách hay, tôi đành dứt khoát khoát ngẩng đầu lên nhìn chú, hít một hơi thật dài rồi cũng quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
- Chú, thật ra chuyện hôm đấy, cháu cũng đã nói rồi, đấy là lỗi của cháu nên chú trách cháu là đúng, cháu sao có thể trách chú được cơ chứ. Chú với cô Nguyệt... hai người... là người yêu, lại còn sắp cưới, nên... nên thấy cô ấy bị bỏng như vậy chú tức giận cũng không hề sai.
Nói đến tôi, cổ họng tôi đã thật sự nghẹn lại, thậm chí nước mắt cũng chẳng kiềm chế lại được mà tràn từ khóe mi lăn dài tên má, tí tách rơi xuống mu bàn tay ướt đẫm, kéo theo đấy là những tiếng nấc nhỏ nhỏ. Tôi muốn nói thêm nữa, nhưng không thể cất lời, lại càng không muốn bản thân trở nên thất bại trước mặt chú liền vội vàng kéo cánh cửa rồi đi vội vàng chạy vào trong phòng, để mặc ánh mắt đầy ngạc nhiên của chú ở đằng sau nhìn mình không dứt.
Khi cánh cửa khép lại, tôi đã không thể mạnh mẽ được nữa mà ngồi thụp xuống dưới sàn nhà đầy bụi bẩn, hai mu bàn tay ôm chặt lấy miệng để ngăn cho tiếng khóc không thoát ra ngoài được vì chú vẫn đứng ở ngoài kia. Tôi không muốn chú biết tôi yêu chú, không muốn chú gần gũi với tôi, vì càng như thế tôi lại càng hại chú, hại chú hiểu lầm với chị Nguyệt, rồi hại đến công việc của chú nữa. Bởi vì tôi vẫn không quên, tôi - đã từng là một đứa trẻ sản xuất ra thuốc phiện đến bây giờ vẫn nằm trong tầm theo dõi của Bộ Công An, là một người mang trong mình tiền án tiền sự từ năm 13 tuổi đến bây giờ, và đến hết cuộc đời vẫn còn đó.
Cả đêm hôm ấy, tôi chẳng thể chợp mắt được chút nào, thành ra đến sáng hôm sau đôi mắt trở nên sưng vù đỏ ửng trông chẳng khác gì quả hạnh đào, nhìn vào đúng thật là dọa người khác. Mặc dù không muốn bản thân lên lớp với bộ dáng như thế này, nhưng vì đã bỏ lỡ một tuần đi học rồi nên tôi cũng không dám bỏ thêm nữa. Dù sao tôi cũng không phải là học quá giỏi giang, đã thua kém bạn bè rồi giờ lại mất đi kiến thức thì càng thua kém hơn.
Bảy giờ, sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi cũng mở cửa để đi tới trường, bất chợt cái nhìn chạm phải hộp cơm vẫn còn nóng hổi được cài trên then cài ở cửa, thú thực cảm giác chẳng biết là vui hay buồn nữa. Không quá khó khăn để tôi nhận ra được người mang mấy thứ này tới là chú, vì ngoài chú ra, thì làm gì còn ai quen biết tôi ở trên này đâu cơ chứ, làm gì còn ai biết tôi thích ăn cái món cá dim cà chua này đến nỗi ăn cả ngày không biết chán. Mà chú biết được, chắc cũng là do mẹ nói, chứ tôi biết chú cũng chẳng thừa hơi mà đi tìm hiểu đâu.
Không ăn thì cảm thấy có lỗi với tấm lòng của chú, ăn thì lại cảm thấy bản thân có lỗi với chị Nguyệt, có lỗi với sự quyết tâm của mình, tôi bỗng chốc lại để bản thân lần nữa rơi vào trầm tư với cái vòng xoáy tình cảm không nên với người chiến sĩ công an nhân dân là chú, thật chẳng biết phải làm sao cho đúng.
Thế rồi, suy nghĩ một hồi đến khi đồng hồ cũng đã chỉ sắp tới giờ vào học, đi muộn thì không được nên tôi cuối cùng cũng chỉ biết mang nó để vào trong nhà để đó rồi đi một mạch đến trường.
Trường của tôi là một trường kiến trúc khá có tiếng trong nước, điểm thi đầu vào mọi năm đều cao ngất ngưởng, cũng may là tôi vớt vát được điểm cộng nên cũng đủ để đỗ vào, chứ nói trắng ra thực chất bản thân tôi chẳng thể nào đủ sức nổi.
Ngày đầu tiên đi học, tôi cũng quen được một người bạn tên là Nhung, một cô gái khá kín kẽ và hiền dịu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho người khác nảy sinh cảm giác che chở. Cô ấy, là người bạn đầu tiên của tôi trong suốt quãng thời gian đi học, là người mà tôi tin tưởng nhất, là người tôi tâm sự mọi chuyện khi tôi buồn, tôi vấp ngã. Chỉ là mọi thứ sau này xảy ra dồn dập mang đến cho tôi bao nhiêu rắc rối, tôi mới biết rằng, hóa ra, trên cuộc đời này, bạn bè là thứ gì đó xa vời lắm. Đến bố mẹ tôi còn bỏ tôi còn không cần tôi, đến chú là người tôi yêu thương cũng rời xa tôi, thì thử hỏi, người ngoài với tôi sao có thể tốt cơ chứ.
- Ê, Ngọc, đi ăn tối với tôi đi. Hôm nay có mấy đứa bạn rủ đi ăn ở lẩu nướng ở quán Gió ngon lắm, đi chung cùng tôi cho vui.
Tiếng chuông thông báo giờ học vừa dứt, cũng là lúc Nhung từ dưới chỗ của mình phi lên ngồi cạnh tôi rủ rê, mặc kệ cho việc giảng viên vẫn còn đang đứng trên bục không hề để ý. Thú thật khi nó rủ mình như vậy, tôi cũng lưỡng lự muốn đi theo, vì thật tâm tôi cũng muốn bản thân có thêm được nhiều bạn nhiều bè để có thể quên đi cái khoảng thời gian bị ám ảnh đó. Nhưng ngay cái lúc tôi định lên tiếng đồng ý thì lời dặn của mẹ lại vang lên trong đầu, khiến tôi chỉ biết cười trừ sau đó từ chối.
- Thôi, bà đi trước đi, tôi có việc phải về rồi. Đành hẹn khi khác vậy.
Nói rồi, tôi cũng khoác chiếc ba lô trên vai rời khỏi, hòa vào trong đám đông nhộn nhịp đang ùa ra chẳng khác gì tổ ong vỡ ở các lớp. Trong đầu tôi khi đó, không ngừng tự hỏi bản thân chẳng biết cái Nhung có giận tôi không nữa, nếu có giận thật mà không còn chơi với tôi thì có lẽ chắc tôi cũng chẳng chơi với ai được rồi
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không hề có quay lại nên cũng không biết thực hư như thế nào, đôi chân vẫn sải bước thật đều chạy ù về mấy phía quán cơm cách trường một đoạn bắt đầu công cuộc xin việc làm của mình. Thành phố cái gì cũng cần đến tiền mới có thể tồn tại, tôi cũng nhanh chóng phải hòa nhập với nó thôi.
Đi rất quán, hỏi rất nhiều nơi nhưng vẫn không có ai nhận, kì thực tôi cũng nản lắm rồi. Trời cũng bắt đầu ngả về tối, mặt trời phía xa xa cũng dần khuất sau những tòa nhà cao tầng, ngồi ở chiếc ghế đá trên vỉa hè nhìn hàng xe cộ đi lại tấp nập, đông nghịt không thể nhúc nhích, tự dưng tôi thấy bản thân mình nhỏ bé và lạc lõng quá. Chẳng khác gì một chú chim nhỏ bị lạc giữa một bầy thiên nga, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy người thân ở nơi nào, không biết đi về đâu.
Ngồi một lúc đến khi thành phố lên đèn, tôi mới mệt mỏi đứng dậy, tiếp tục lững thững đi về, trong lòng là cả một cỗ buồn rầu thất bại. Đến quán cơm còn không có người nhận, thì tôi chẳng biết bản thân còn xin được việc ở đâu nữa, biết làm gì để có thể kiếm được tiền để cho dượng và mẹ dưới quê không phải lo lắng từng đồng của mình. Trên này, người tôi biết duy nhất chỉ có chú, nhưng chú lại là người tôi thầm yêu, tôi sợ, cứ gặp chú, cứ nhận sự giúp đỡ của chú, tôi lại trở nên mất lí trí mà lún sâu hơn, lúc ấy sao có thể thoát ra được đây.
Cứ mải chìm trong suy nghĩ, tôi chẳng hề hay biết phía sau mình tiếng còi mô tô vang lên liên hồi, dồn dập đến mức tất cả đi dưới đường ai cũng ngó nghiêng nhìn lên khó hiểu. Đến khi đi qua một bác bán trà đá nơi vệ đường, bị bác ấy gọi lại, tôi mới ngớ người ra vì không thể tin được rằng, người vừa gây mất trật tự ấy không phải ai khác chính là Long.
- Cháu gái ơi, giận bạn trai hay gì thì về nhà bảo nhau, chứ để cậu ấy đi ngược chiều thế kia nguy hiểm lắm đấy.
- Cháu đấy ạ, bác đang bảo cháu ư..
Sau khi bác ấy nói xong, tôi ngạc nhiên đưa ngón tay chỉ vào mình, thấy bác ấy gật đầu thật mạnh thì vội vàng quay người sang nhìn, đúng lúc chạm phải cái nhìn đầy lửa giận của Long, khỏi phải nói trong lòng sợ đến mức như thế nào. Anh ta, đúng thật là đi ngược chiều, thậm chí còn chẳng hề tỏ ra sợ sệt gì hết, hơi to tiếng nói với tôi.
- Làm cái gì mà thần người ra thế hả, gọi mãi không thấy em thưa tôi còn tưởng em điếc.
Tôi nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ liền dạ lên một tiếng vì cứ nghĩ người đó là dượng, nhưng lúc vừa quay mặt lại chạm phải ánh mắt tĩnh lặng chẳng khác gì biển vào mùa gió nhẹ của chú, toàn thân bất giác trở nên luống cuống không biết làm gì.
Nhìn bản thân thay đổi như vậy, tự dưng tôi thấy mình buồn cười quá. Rõ ràng tôi vừa mong ước được chú để ý đến, vừa trách chú sao quên đi mình, bây giờ được chú ấy bắt chuyện thì lại chẳng khác gì con rùa rụt cổ, nấp người dưới cái mai rùa yếu ớt không muốn bộc lộ cảm xúc ra ngoài cho ai hay.
Tôi vẫn giống như mấy năm trở về trước, lựa chọn im lặng trước câu hỏi của chú, còn chú, thì vẫn đứng đó nhìn về phía tôi, lên tiếng lần nữa.
- Ngọc, ra ăn cơm đi cháu, dì với Nguyệt dọn xong hết cả rồi đấy.
- Chú cứ ăn trước đi, cháu.. cháu không ăn đâu. Cháu còn nhiều việc lắm.
Khi chú chưa lên tiếng nói, tôi đã quyết định theo chú đi ra ngoài ăn rồi, nhưng tự dưng chú nhắc đến chị Nguyệt, tôi lại chẳng muốn một chút nào nữa, thậm chí trong lòng bất giác nhen nhóm nên sự đố kị, ganh ghét với chị gái đó. Vì sao ư? Vì chị ấy, là người yêu của chú?
Tôi thích chú, thích thầm chú từ bao giờ tôi cũng không thể xác định được, đến khi hôm nay gặp lại tôi càng chắc chắn hơn cảm xúc đó của tôi dành cho chú thật sự không hề có nửa điểm giả dối. Tôi thích được ngắm nhìn chú hơn, thích được nói chuyện với chú, được đi ăn cùng chú, được chú cõng trên vài, ôm vào lòng. Tất cả những thứ đó, là do tôi mơ ước, là viễn cảnh tôi vẽ ra trong suy nghĩ. Thậm chí, tôi còn có nguyên một quyển abum chứa những bức tranh đó, bức tranh vẽ chú và tôi cũng nhau vui đùa. Tất nhiên, mọi thứ trong đấy chỉ là do tôi tưởng tượng rồi phác họa thành mà thôi.
Tôi trả lời chú xong, chú im lặng không nói thêm gì nữa, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nên chẳng biết chú đã đi hay chưa, hay vẫn còn đứng ở đó. Nhưng rồi cái suy nghĩ đấy vừa le lói đã bị tôi dập tắt, tôi đã tự cười nhạo bản thân mình, chú ấy sao có thể ở đây với tôi được cơ chứ. Người yêu chú ngoài kia, vợ sắp cưới của chú ở ngoài đó, thêm nữa chú cũng không thừa thời gian để quan tâm đến một đứa xa lạ là tôi đâu.
Thế rồi, tôi cố nhếch khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt, cố trấn tĩnh lại những cảm xúc không tên đang chi phối mình lại mà thở hắt ra mấy hơi thật dài, ngẩng đầu lên định tiếp tục với mấy quyển sách trên bàn, thì ngay lập tức nó liền bị một bàn tay gấp mạnh đóng lại. Bàn tay ấy, cứng rắn sạch sẽ từng ngón, nhìn thôi tôi cũng biết, người đó chẳng phải ai khác mà là chú.
Tôi ú ớ nói không thành lời : “ Chú... chú...”
Chú nhíu mày, giọng nói cất lên đáp trả tôi có mấy phần gắt, nghe thôi cũng đủ biết chú kìm nén đến mức như thế nào. Hận không thể cho tôi mấy phát đạp cũng nên.
- Chú gì mà chú, cháu lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà nhõng nhẹo người lớn suốt thế hả. Nhanh đứng dậy đi ra ngoài ăn cơm đi, để mọi người chờ đợi cháu, cháu không thấy mình sai à.
Tôi biết, những lời chú nói này đều là lời thật lòng mang hàm ý nhắc nhở thôi, nhưng chẳng hiểu sao lọt vào tai tôi lại trở thành một lời mắng khiến tôi chẳng thể nào cứng rắn nổi mà bật khóc, nước mắt cứ tuôn ra đầy trên mặt. Tôi khóc trước mặt chú, bảy năm trước chú còn lau cho tôi, còn an ủi tôi, bảy năm sau, chú chỉ đứng đó nhìn tôi như thể chẳng liên quan tới mình, thành công đập tan mọi mơ mộng của tôi lúc này.
Biết là vẫn không thể nào từ chối được chú nữa nên tôi đành chấp nhận đứng dậy theo chú ra ngoài, lúc vừa mở cửa cũng là lúc chị gái tên Nguyệt ấy đang định đưa tay lên gõ. Nhìn thấy tôi với chú đi cùng nhau, khuôn mặt chị ấy hơi cứng lại nhưng rất nhanh liền thay đổi, cười nhẹ cất giọng hỏi han.
- Em thấy cũng đã đến giờ ăn cơm rồi mà hai người chưa ra nên định gõ cửa gọi, may quá cuối cùng cũng không phải làm cái việc ấy. Mà thôi, anh cùng với bé Ngọc ra ăn cơm thôi, cơm nước đã sắp xong hết cả rồi.
- Ừ, vất vả cho em rồi, thật ngại quá.
Chú ừ nhẹ một tiếng đáp lại chị Nguyệt, ánh mắt vẫn như thế không gợn sóng một chút nào, nhìn thôi cũng đủ hiểu chú đang muốn giữ khoảng cách với chị ấy vì có tôi đứng ở đó. Thế nhưng chị Nguyệt dường như lại muốn đánh dấu chủ quyền để ngầm khẳng định với tôi thì phải, khi mà ngay sau đó, chị đã không ngần ngại mà tiến lại khoác lấy tay chú kéo về gian nhà chính, cười tươi nói.
- Vất vả cái gì, chẳng phải anh nói anh thích mẫu người con gái biết nấu ăn hay sao. Em là người yêu của anh, sau này sẽ làm vợ của anh, mấy thứ đó bắt buộc phải học thôi. Nào, anh vừa rang món tôm anh thích ăn đó, nhưng không biết có ngon không nữa.
- Chắc là ngon đấy, anh nhớ em đã làm một lần rồi, tuy hơi mặn nhưng cũng gọi là ăn được.
- Anh lại trêu em, có biết lần ấy em ngượng như thế nào không hả, bao nhiêu người ngồi đó mà anh chả giữ thể diện cho em gì hết. Mà ba mẹ có nói gì em không đó, họ có chê em không?
Đó, là toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, chứ chẳng phải của tôi. Tôi đã bị bỏ lại phía sau rồi, thì làm gì nói với ai được cơ chứ. Mà kể ra cũng lạ, tự mình rước vào thân mấy cái rắc rối, tôi thấy bản thân mình đúng thật là điên rồi, thật sự điên rồi.
Cố gắng lắc đầu để xua đi mấy cái suy nghĩ không đâu đó, tôi thở hắt ra mấy hơi thật dài rồi tiến về phía nhà chính, nhìn thấy Nguyệt với mẹ đang bận bịu bưng bê đồ ăn ra xếp ở mâm, tự dưng tôi thấy chị ta chướng mắt ghê gớm. Mà vì sao ghét chị ấy, tôi cũng chẳng thể giải thích nổi nữa cơ, chỉ biết ghét thì là ghét thôi.
Nhìn một lượt cũng chẳng còn thấy có gì để mình bê nữa, tôi định ngồi xuống thì đúng lúc này nhìn thấy phía trong bếp nồi cá kho đang bốc khói nghi ngút sôi sùng sục, đành xoay người đi vào tắt bếp rồi với lấy miếng lót bắc ra khỏi. Món cá này là món cá của dượng thích ăn nhất, mỗi khi nhà có dịp gì mẹ đều không quên kho cho ông một nồi nhỏ, chắc bận bịu quá cũng quên không để ý tới rồi.
Bật cười khi nghĩ đến cái tình cảm thầm lặng đầy ngọt ngào của dượng với mẹ, lòng tôi cũng không khỏi ấm áp theo, bưng xoong cá đi ra ngoài thì lại đâm sầm vào chị Nguyệt khiến nồi cá rơi xuống đất vỡ tan chiếc niêu đất, nước bắn tung tóe dưới chân bỏng rát. Còn chưa kịp kêu la lên thì tôi đã nghe thấy tiếng hét của chị ấy.
- Á... Nóng quá.
Chị ta vừa kêu xong, dượng với mẹ cùng với chú chạy ù vào, nhìn thấy Nguyệt đôi chân đã đỏ ửng một mảng thì sốt ruột lo lắng, người lấy nước lạnh, người lấy thuốc bôi, còn tôi, thì chẳng ai thèm để ý. Chẳng ai thèm để ý bàn chân tôi cũng bỏng không kém chị ấy, bản thân tôi cũng đau không kém gì chị ấy.
Tôi không kêu, tôi cố nén xuống cơn đau từ dưới chân truyền đến lết từng bước đi về phía vòi nước tính rửa đi, đôi tai liền nghe thấy tiếng của chú. Chú ấy nói.
- Ngọc, cháu xin lỗi cô Nguyệt cho chú, cháu lớn đầu rồi mà làm ra cái hành động ngu xuẩn như thế hả. Cháu bướng vừa thôi chứ.
Bướng ư, cố tình ư, tôi thật sự cố tình sao. Rõ ràng đấy là sự cố, rõ ràng là chị ta đứng sau tôi mà không thèm lên tiếng nên lúc tôi quay người mới xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng tôi không hề sai, nhưng sao bây giờ lại đổ lỗi cho tôi cơ chứ. Tôi quý chú ấy thật đó, tôi thích chú thật đấy, nhưng chú lại đổ oan cho tôi, tôi không thể nào nhịn được, không thể để bản thân uất ức như vậy được.
Nghĩ là làm, tôi quay đầu đối diện với ánh mắt của chú, ánh mắt lạnh băng không một tia ấm áp nhìn tôi đầy giận dữ. À, tôi quên mất, bảy năm trôi qua rồi, người cứu tôi, đâu phải là người như thế này đâu, người cứu tôi, không vô lí như thế này.
- Cháu không làm, sao cháu phải xin lỗi, chú đừng đổ oan cho cháu như thế chứ.
- Đổ oan, tôi có hai mắt chứ không phải mù mà không nhìn thấy cháu cố tình va phải người Nguyệt lúc cô ấy đưa tay ra muốn bưng giúp cháu nồi cá. Cháu bây giờ hai mươi tuổi rồi chứ không phải còn bé, cháu đừng có áp dụng cái lối sống của mất kẻ không có học thức vào người mình, rồi khiến mọi người ai cũng không hài lòng mà xa lánh.
Vốn dĩ, tôi đã định không muốn nói gì rồi, nhưng lại quá đáng nói tôi như thế, cơn tức giận tôi càng dâng cao. 13 năm trước, tôi chỉ là một đứa trẻ yếu ớt , là đứa trẻ chuyên bị người khác bắt nạt, thế nhưng những điều ấy không có nghĩ là những năm sau đó tôi cũng yếu ớt như thế. Tôi, yếu ớt như vậy đủ rồi, để người khác bắt nạt mình như thế đủ rồi, chính vì thế, trước những lời buộc tội của chú ấy, tôi vẫn kiên quyết không chịu khuất phục, cãi lại.
- Cháu nhắc lại cho chú rõ, cháu không có cố tình làm điều ấy với chị Nguyệt, cháu cũng không có thấy chị ấy đưa tay ra bảo là bê giúp cháu, chị ấy đứng đằng sau cháu, cố tình va vào cháu, cháu không làm gì sai sao cháu phải xin lỗi. Chú tưởng chị ta bị bỏng như vậy là nặng lắm à, chú nhìn...
Nói đến đấy, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của mình mà hét lến, vẫn muốn tuôn ra một tràng nữa thì má đã hấng trọn ngay cái tát thật mạnh từ dượng, cái tát ấy khiến má tôi đau nhức ê ẩm , thậm chí khóe môi còn rỉ ra một dòng máu đỏ.
Trong kí ức suốt bảy năm trôi qua của tôi, dượng chưa một lân nào đánh tôi, thậm chí to tiếng với tôi dượng cũng chỉ là 1, 2 lần đếm trên đầu ngón tay. Dượng vẫn nói, tôi là con gái, phải được nâng niu như công chúa, ấy vậy mà bây giờ, dượng lại vì họ mà đánh tôi.
- Ngọc, xin lỗi cô Nguyệt cho ta, nhanh lên...
Tôi đưa tay lên ôm lấy một bên má bị dượng đánh, ngón tay run rẩy chạm vào chúng dường như không thể tin nổi có ngày tôi sẽ bị như thế này. Dượng đánh tôi, đánh tôi vì cũng cho rằng tôi cố ý làm rơi nồi cá vào chân chị Nguyệt, họ thật sự không tin những lời tôi nói. Tôi, thật sự khó tin đến như vậy hay sao, thật sự khiến họ tức giận và phẫn nộ đến như vậy hay sao. Sao không có một ai tin tôi, không ai hết vậy?
Tôi muốn khóc quá, nhưng tôi không thể khóc được. Tôi muốn cãi lại, nhưng cũng không thể cãi, vì người buộc tội tôi không phải ai khác mà chính là dượng. Dượng là người nuôi tôi suốt bảy năm qua, là người cho tôi tương lai như ngày hôm nay, tôi dù uất ức đến mấy cũng phải chịu, cũng phải nhịn xuống. Nếu điều ấy khiến dượng vui, tôi nhất định không ngại việc để bản thân mang tiếng xấu vào người, vì tôi nợ họ, nợ họ ân tình suốt cả một đời người có lẽ cũng không thể nào trả hết.
Đưa ngón tay quẹt đi dòng máu nơi khóe môi, tôi cố lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, không nhìn chú cũng không nhìn dượng mà lê từng bước khó khăn tiến lại phía chị Nguyệt, cúi thấp đầu, nói.
- Cô cho cháu xin lỗi, xin lỗi vì sự bất cẩn lúc nãy. Sự việc là cháu sai, mong cô thứ lỗi bỏ qua cho cháu.
Tôi nói xong, vẫn cúi đầu như vậy đến khi chị ấy lên tiếng đáp trả mới quay người muốn bước vào nhà tắm tính dội nước lạnh vào đôi chân cho đỡ đau rát. Mẹ vì có lẽ vẫn đang lụi hụi tìm lọ thuốc chữa bỏng cho chị Nguyệt nên đến giờ tôi vẫn chưa vẫn thấy đâu, thành ra không có ai đỡ tôi đi lại thật sự rất khó khăn, thậm chí đôi lúc còn muốn ngã đến nơi rồi.
Chỉ là, đau đến mấy tôi vẫn sẽ cố chịu, đau đến mấy tôi vẫn sẽ tỏ ra như không có mệnh hệ gì, vì đến bây giờ tôi cũng đã biết, hóa ra, tình thương của họ dành cho tôi thật sự cũng có ngày phai nhạt chỉ vì người khác. Tôi tự hỏi mình, đến cuối cùng cũng tôi chỉ là người dưng, một người dưng đúng không?
Cười nhạt cho cái suy nghĩ ấy, khóe mắt tôi không kiềm chế được cũng rơi ra một giọt lệ len vào môi mặn chát, một bên má đã tấy sưng đau không còn cảm giác mỗi khi sờ vào. Hôm nay, rõ ràng là một ngày vui với gia đình chúng tôi, nhưng cuối cùng bây giờ lại thành một trò hề, một sự đổ vỡ đầy đáng trách.
Bước được vài bước khó khăn, mẹ tôi lúc này cũng từ trong buồng chạy ra, vô tình như thế nào bà lại nhìn thấy chân tôi đã phồng rộp gần như hết cả hai bàn, kích động hét lên quên luôn cả việc đưa thuốc cho chị Nguyệt.
- Trời đất ơi! Ngọc, chân con sao lại thế kia, sao không nói mẹ biết hả con?
Mẹ la lớn trong lo lắng, vội vàng bê thau nước lạnh rồi đỡ tôi lại ngồi vào chiếc ghế nhựa, cẩn thận nhấc đôi chân tàn tạ của tôi đặt vào, đôi mắt cũng ửng đỏ lên thương xót. Nhìn bà như thế, trái tim vụn vỡ của tôi cũng len được một chút ấm lòng, thế nhưng như thế cũng đủ rồi, đủ để tôi biết được ít ra vẫn có người quan tâm tôi, vẫn có người biết được sự hiện diện tồn tại của tôi.
Nghe thấy mẹ nói vậy, lúc này chú với dượng cùng người yêu của chú cũng đưa mắt nhìn về phía tôi, nhưng tôi của lúc này, chỉ biết cười nhạt cho những cái nhìn đó. Tôi, không muốn nói bất cứ đều gì nữa, cũng không muốn mở miệng một chút nào nữa với họ. Tôi chỉ nhỏ giọng an ủi mẹ đang xót xa đôi chân của tôi, lắc đầu.
- Con không sao mẹ ạ, chỉ vài ngày là khỏi thôi.
- Đau lắm đúng không con, đau thì cứ kêu lên, để mẹ đưa con đi bệnh viện nhé, nếu không sau này để lại sẹo trông sẽ thật khó coi.
Tôi lắc đầu, cười buồn sau khi nghe mẹ nói vậy. Xấu xí ư, bản thân tôi cũng đâu còn tương lai sạch sẽ đâu, xấu cũng chẳng sao hết, với tôi điều ấy đâu còn quan trọng.
- Không đau mẹ ạ, con... con khỏe lắm, vài ngày nữa là lành thôi mà, không nghiêm trọng lắm đâu...( nói tới đây, tôi dừng lại, trầm ngâm mất mấy giây rồi nói với mẹ tiếp)... Mẹ ra bôi thuốc cho cô Nguyệt đi, con làm rơi nồi cá vào chân cô ấy, cô ấy cũng bị bỏng nặngđó mẹ ạ.
Những lời tôi nói, đều là sự thật, chị gái đó cũng bị bỏng, nhưng so với tôi, có lẽ là nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng như thế thì đã sao, tôi trong mắt chú, vẫn là kẻ cố tình làm nó rơi vào chân chị ấy, trong mắt chú, tôi vẫn là kẻ không có nhân cách sống, là kẻ chẳng biết điều, ương bướng và ngang ngạnh. Tôi giải thích cũng chẳng thể thay đổi được việc chú vừa mắng và gắt gỏng với tôi, chỉ vì chị ấy.
Vậy là ngày hôm nay, gia đình chúng tôi chẳng có bữa cơm nào ăn ngon miệng, thậm chí là bao nhiêu món ăn mẹ tôi kì kích làm cũng không ai động đũa. Chú Phong đưa chị Nguyệt đi bệnh viện, còn tôi, cho dù mẹ nói như thế nào tôi cũng không theo chú ấy đi dù chỉ là một bước.
Tôi chọn cách đắp lá đơn sơ của mẹ, đến khi khỏi hẳn là một tuần sau đó, không còn đau nhưng vẫn để lại vết sẹo mờ mờ, khiến tôi mỗi lần nhìn vào đó, vừa đau xót nhưng cũng vừa có động lực để quên đi cái người tôi đã từng thầm thích kia.
Khoảng thời gian một tuần ấy, chú không có quay lại nhà tôi thêm lần nào, nhưng chú lại gửi cho tôi rất nhiều thuốc trị sẹo, tuy vậy tôi đều không động vào nó dù chỉ là một chút . Vì với tôi, sẹo ngoài trị được, nhưng vết sẹo trong tim thì không thể, càng nhận tấm lòng của chú, tôi càng thấy bản thân thất bại không điểm dừng.
Một tuần ở nhà đợi vết thương khỏi hẳn, tôi cuối cùng cũng lên đường trở về trường nhập học, về vấn đề xích mích với dượng, có mẹ nên tôi với ông cũng không còn thấy gượng gạo thêm chút nào nữa. Tuy vậy, tôi vẫn thấy ông đối với chú có vẻ quan tâm nhiều lắm, thậm chí là còn có cái gì đó ông đang cố dấu diếm mà tôi không tài nào biết được.
Sắp gọn quần áo với đồ dùng, đưa tôi ra bến, trong lúc đợi xem tới nơi dượng với mẹ không ngừng dặn dò, mẹ nói.
- Lên thành phố học thì nhớ không được để bản thân sa đọa với những tệ nạn xã hội, biết chưa con. Còn nữa, đừng có giao du với bạn xấu, tiếng lành đồn xa thì lại hỏng hết cả một đời người.
- Con biết rồi mẹ, mẹ đừng lo. Hai người ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con đi học trên đó ngày nghỉ lễ có lẽ con cũng không về được nên dượng với mẹ đừng chỉ làm mà không để ý đến sức khỏe...Thôi, con đi đây.
Tôi vừa nói xong, xe cũng vừa tới nơi đỗ ngay bên cạnh, hành lí cũng được phụ xe cất cho gọn gàng, bản thân cũng chạy thật nhanh lên xe để tránh khỏi phải nhìn thấy những giọt nước mắt đang trực trào rơi xuống của mẹ.
Quê tôi ở sâu trong huyện nhỏ, cách thành phố cũng mất nửa ngày đi xe, dượng và mẹ thì quanh năm chỉ làm nụng vất vả với mấy nghề đồng ruộng, cũng rất ít khi lên thành phố từ lần đón tôi ấy. Mẹ nói, nhà không có tiền, mọi thứ năm ấy, đều là tiền của chú đưa. Tiền ăn, tiền mua quần áo, tiền xe đi lại, dượng với mẹ đều không phải bỏ một đồng. Còn lý do tại sao chú lại tìm được hai người, thú thực chẳng một ai biết cả, hoặc dượng biết nhưng dượng không nói ra.
Lúc đi là sáng sớm thì đến tận trưa muộn tôi mới tới nơi, thành phố vào mùa hè nắng gắt đến chảy mỡ, một mình phải lụi hụi với đống đồ lỉnh kỉnh, đồ dùng sinh hoạt cá nhân đến là mệt. Trường đại học tôi theo đó là một trường kiến trúc nằm ở nội thành đông đúc, vừa phải tìm chỗ trọ vừa phải đi vào trường làm thủ tục nhập học, khỏi phải nói ngày hôm ấy tôi mệt như thế nào. Thậm chí tôi còn xuất hiện cái suy nghĩ hay là thôi chả cần phải học nữa làm gì cho mệt, dù sao có bằng mà ra trường không xin được việc cũng đâu giải quyết được gì, thậm chí còn tốn thêm tiền của dượng và mẹ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy tôi, những lúc tôi tỉnh táo tinh thần, tôi chỉ mong bản thân có thể xuất sắc để đạt được học bổng của trường, nhưng quanh đi quanh lại vẫn khó lắm. Lực học của tôi không thể đạt được đến mức như thế, nên suốt những năm học đại học, chỉ lẹt đẹt gọi là tạm ổn, tấm bằng cũng không phải là xuất sắc mà chỉ đạt được ở mức khá.
Ngày hôm đó, sau khi tìm được nhà trọ rồi thu dọn đồ đạc vào trong, bản thân tôi cứ lụi hụi với chúng chẳng để ý gì đến thời gian, đến khi ngẩng lên thì bên ngoài màn đêm đã buông xuống tối muộn. Cơm không có để ăn, đồ ăn vặt cũng không có, ban đầu tôi còn định nhịn đói đến sáng rồi đi ăn một thể, nhưng bụng cứ cồn cào không chịu nổi nên đành miễn cưỡng bước ra khỏi khu nhà trọ. Cũng may nơi này nằm cách đường trục chính có 20 mét, chứ vài trăm mét thật sự tôi không có dám đi thật, vì thành phố này về đêm được mệnh danh là thành phố của tệ nạn mà.
Mười giờ đêm, con đường vẫn đông xe cộ đi lại nườm nợp, những ánh đèn đường màu vàng lúa hắt xuống khiến cho bóng dáng lẻ loi của tôi đi trên vỉa hè nhìn càng thấy cô đơn đến lạ. Chúng như muốn cười nhạo cho sự ngốc nghếch của tôi bấy nhiêu năm qua ngu muội khờ dại chìm đắm trong cái thứ xa vời tôi chẳng thể nào với tới, cười nhạo cho sự có chấp điên rồ của tôi đã trót thầm thích chú từ lâu.
Mải chìm trong suy nghĩ không điểm dừng, tôi cứ thế bước đi chẳng để ý đến xung quanh như thế nào, cũng chẳng để ý đến những lời mời của mấy bác bán hàng rong gánh qua mà đôi chân cứ chậm rãi bước đều, cũng chẳng biết là đã đi được bao xa. Tôi chỉ biết trong lúc tôi vẫn đang di chuyển, thì đã bị giọng nói quen thuộc gọi giật lại, bàn tay theo đó cũng bị nắm chặt kéo mạnh về phía sau, cả người va mạnh vào lồng ngực to lớn. Người đó nói.
- Ngọc, cháu đi đâu khuya khoắt như thế này, có biết là nguy hiểm lắm không?
Sau khi lời nói ấy vừa dứt, không quá khó tôi đã nhận được người ấy không ai khác chính là chú, người mà mới cách đây một tuần còn mắng tôi vì chuyện “ cố tình “ đổ nồi cá vào chân người yêu chú ấy đây mà. Gặp lại, trái tim đập trong ngực vẫn ngu muội nhói lên, nhịp tim nhanh hơn, má nóng bừng như ngượng ngùng e thẹn. Nhưng cũng may tôi còn vớt vát được lí trí còn sót lại, cũng may tôi đã không u mê mà ngả vào người chú để chú phải đuổi mình ra mới chịu rời, cũng may tôi đã có đủ cứng rắn để thoát khỏi chú, thoát khỏi cái nắm tay của chú, hắng giọng đáp nhẹ tênh, hờ hững.
- Trùng hợp quá, chú đi đâu giờ này thế. Cháu đói quá nên đi ra ngoài tìm mua thứ gì đó để ăn, ngày mai mới có sức lên lớp.
Chú nghe tôi nói vậy thì nhíu mày, không hài lòng nói.
- Cháu có biết về đêm thành phố phức tạp như thế nào không hả, nghiện ngập, đua xe, đánh nhau đủ các thể loại. Cháu con gái mới lên thành thị, tốt nhất vẫn không nên đi ra ngoài thì hơn.
- Vậy ạ, cháu mới lên nên cũng không biết thật, chú nói cháu mới biết nó phức tạp như thế...Mà thôi, chú làm gì thì làm đi, cháu đi tới quán cơm kia thôi rồi cháu về, cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa nên cũng không sao đâu. Cháu cảm ơn chú nhiều.
Tôi cười nhẹ, bản thân hết sức bình thản đáp lại chú, sau đó cũng không nhìn chú thêm một lần nào nữa mà quay người bước tiếp, mục đích chẳng còn vì đói nữa mà là trốn tránh khỏi chú, trốn tránh khỏi cái nhìn của chú mà thôi.
Tôi biết, thành phố rộng nhưng tôi với chú nhất định sẽ có ngày gặp lại, cho nên tôi đã hết sức cố gắng muốn gạt đi cái tình đơn phương chẳng khác gì trò hề kia để bản thân thỏa mãn với những gì mình đang có. Nhưng thú thật, tôi đối với chú, không hẳn là thích, mà có cả mang ơn huệ, cho nên, quên đi là rất khó.
- Cháu đợi tí, để chú đưa cháu đi. Dù sao công việc cũng xong rồi.
Trong lúc tôi định bước đi, thì chú lại lẫn nữa kéo lại rồi lên tiếng đề nghị, khiến tôi chẳng biết phải làm sao cho phải. Lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía chú đang đi lại, đó là một bot giao thông đứng đó đi tuần gồm mấy người nữa, có lẽ là đêm nay họ phải trực cả đêm để giữ trật tự cho toàn thành phố.
Tôi thấy chú nói gì đó với đồng đội của mình, thấy chú cởi chiếc áo chống đạn ra rồi dặn dò mấy câu, xong xuôi liền chạy về phía tôi kéo lấy tay tôi đi thẳng, chú nói.
- Ở đây có một quán ăn đêm khá ngon, để chú đưa cháu tới đó, bình thường chú rất hay ăn ở đấy đấy.
Tôi không nói gì, cũng không có rụt tay lại, mà để mặc cho chú nắm lấy kéo đi từng bước. Bản thân tôi thật sự cũng không thể nào hiểu nổi được mình lúc này sao lại có thể im lặng như thế, thậm chí tôi còn không ngừng trách bản thân mình sao không mở miệng nói lời từ chối đi, hoặc ít nhất tôi tự phản kháng lại cái nắm tay không rõ cảm xúc kia của chú đối với mình, thì sau này, có lẽ bao nhiêu yêu thương đau đớn đó không có hành hạ tôi như thế.
Cả quãng đường đi ấy, chú chỉ nói duy nhất một câu như thế, rồi giữ im lặng, để bên tai chúng tôi còn lại là tiếng xe cộ đi về bấm còi inh ỏi. Chúng tôi một lớn một nhỏ, một cao một thấp lững thững đi bên cạnh nhau trên vỉa hè tối mờ được hắt mấy tia sáng vàng lúa, cái bóng sát vào nhau thậm chí có lúc còn gần như chung lại chỉ còn làm một. Ấy thế mà một điều nhỏ nhoi ấy lại khiến cho trái tim tôi ấm đến lạ, khiến cho tôi bất giác mỉm cười trong hạnh phúc, trong hân hoan. Giây phút ấy, tôi đã ước giá như tôi với chú cũng có ngày được như vậy thì tốt biết mấy.
- Kia rồi, quán cơm ngay trước mặt kia rồi, đi nhanh lên đi Ngọc.
Giọng nói vang lên bất chợt của chú khiến cho tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, đầu ngẩng lên nhìn về phía hướng tay chú chỉ, nơi ấy đúng thật là có một quán cơm vẫn còn mở, tuy đã về đêm nhưng nghe chừng vẫn còn đông khách lắm, vội nhẹ giọng “ dạ “ một tiếng rồi cũng bước nhanh theo chú chạy lại. Chỉ là, lúc chúng tôi vừa tới nơi, thì phía dưới đường, cách chúng tôi rất gần liền vang lên một giọng nói rất là nữ tính, nghe ngọt đến độ tôi là đàn ông cũng muốn xiêu lòng.
- Anh Phong...
CHƯƠNG 8.
Tiếng gọi ấy vang lên bất chợt khiến cho tôi giật mình nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy săm soi của chị Nguyệt thì chột dạ, đôi chân trong phút chốc ấy dính như keo bám chặt lấy mặt vỉa hè, cười cũng không nổi. Mới một tuần không gặp thôi, nhưng nhìn chị ấy vẫn là cái nét dịu dàng khiến tôi căm ghét trong lòng, thậm chí tôi còn chẳng hiểu vì sao bản thân lại như thế nữa.
- Ngọc lên thành phố bao giờ vậy, chân cháu đã khỏi hẳn chưa?
Chị Nguyệt nhìn thấy tôi đi cạnh chú chỉ hơi khựng người lại, hai giây sau đó liền lấy lại nét mặt hòa nhã gần gũi hỏi chuyện, chẳng hiểu tâm tư ra sao. Chị ấy đưa đôi mắt long lanh chiếu vào tôi, nhưng thật chất mục tiêu muốn nhìn lại là người đang đứng bên cạnh tôi, khiến tôi đã khó chịu lại càng thêm khó chịu.
Dằn xuống những cảm xúc vô lý không tên đang dần nhen nhóm trong lòng mình, tôi cũng đáp lại chị ấy bằng giọng nói nhẹ nhất có thể, cười nhẹ, mặc dù trong lòng thì thật sự chẳng hề muốn chút nào. Tôi, lại có thể vô lý như vậy đấy.
- Cháu cảm ơn cô, chân cháu cũng đã đỡ rồi, đã đi lại được bình thường nên cô đừng lo lắng quá.
Thấy tôi trả lời khách sáo như vậy chị Nguyệt cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ gật đầu như là biết rồi, cảm giác dường như cũng khó chịu với tôi không ít. Chỉ là chị diễn quá đạt nên cái người đằng sau tôi không biết mà thôi, cũng nhân lúc chị ấy không phát hiện ra đã buông tay tôi từ lúc nào, khiến bàn tay buông lơi của tôi phút chốc trở nên lẻ loi, trống vắng, như trái tim tôi lúc này vậy.
- Em đi đâu khuya như thế này, tối nay em đâu phải trực đâu?
- Em mang cơm cuộn đến cho anh, nhưng nghe anh Khoa nói anh đi về hướng này nên chạy xe đi tìm, cũng may là đuổi kịp anh với bé Ngọc. Mà hai người đi đâu vậy, em có phiền hai người không thế?
Phiền không ư? Nghe chị ta nói vậy tôi muốn cười phá lên quá, cười nụ cười khinh bỉ chứ chẳng phải ngưỡng mộ gì. Chị ta đi sau chúng tôi nãy giờ, chắc chắn đã nhìn thấy hết mọi thứ, vậy mà còn hỏi là có làm phiền không. Nếu tôi bây giờ nói là có, chắc chị ta chả lồng lộn lên ấy chứ. Thế nhưng đấy là suy nghĩ của tôi thôi, còn thực tế, mọi thứ khác xa như thế, thực tế, tôi mới chính là người phiền bọn họ mới đúng. Bởi vì ngay sau đó, chú đã lên tiếng giải thích ngay.
- Không, anh tiện đường dẫn bé Ngọc đi ăn cơm thôi, hay là em đi cùng luôn nhé, dù sao trời cũng tối rồi, đừng về một mình nguy hiểm lắm. Đợi ăn xong anh đưa em về, như vậy yên tâm hơn.
- Thôi, anh ăn với bé Ngọc đi, em về nhà luôn đây, không tí ba mẹ đi ngủ em lại không mở được cổng để vào.
Chị Nguyệt khéo léo từ chối, hành động ngay sau đó cũng là nổ máy định lao đi thì đã bị chú nhanh hơn tiến lại giữ lại, ngăn vội.
- Đừng, để anh đưa em về, đợi anh một chút thôi...( Chú ra sức ngăn cản chị Nguyệt, xong xuôi thấy chị ấy có vẻ chờ đợi thì liền quay sang tôi, trầm giọng )... Ngọc, cháu vào ăn cơm đi, đợi chú quay lại rồi chú đưa về, đừng tự ý về một mình nhé.
Nói xong, chú chẳng đợi tôi trả lời liền ngồi lên xe máy kéo ga đi luôn, thậm chí ngay lúc đó, tôi còn nhìn thấy chị Nguyệt quay lại nhìn tôi cười cười, cái điệu cười nhạo báng cho sự ngu xuẩn của tôi.Và rồi tôi cũng nhận được rằng, hóa ra bản thân mình thật sự ngớ ngẩn, hóa ra bản thân mình cố chấp quá , vốn dĩ chú chẳng phải là của tôi, vậy mà tôi cứ mơ mộng làm gì, để rồi chuốc lấy những đau khổ vào trong người như lúc này có vui nồi chút nào đâu.
Chú đi rồi, tôi cũng chẳng muốn ăn nữa, đôi chân cứ đứng trân trân ở đó một lúc rồi quay người đi về, lại hòa mình vào những con đường tối mờ. Đồng hồ đã điểm 11 giờ, thành phố đã về khuya nên xe cộ cũng bớt đông hơn, sương buông xuống mỗi lúc một dày đặc khiến da thịt tôi chợt lạnh ngắt, lấm tấm ẩm ướt.
Tôi lững thững đi một mình trên con đường vắng lặng, lững thững với chiếc áo mỏng tang khoác trên người đã ướt lạnh, lướt qua từng hàng cây rung rinh mỗi khi gió thổi, cảm thấy bản thân lạc lõng lẻ loi quá.
Lúc đi qua ngã tư, chẳng hiểu sao tôi lại không có đi thẳng để trở về nhà trọ mà lại rẽ ngược ra phía công viên, trong đầu chỉ xuất hiện chỉ duy nhất một suy nghĩ là muốn kiếm một chỗ nào đó để ngồi lại, để có thể tĩnh tâm những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Thế rồi, tôi cứ đi theo bảng chỉ dẫn mà bước tiếp, bước mãi chẳng biết bản thân đi được bao xa rồi, chỉ biết rằng lúc tôi đi qua một ngã ba nữa, liền đụng phải một nhóm thanh niên đầu xanh đầu đỏ đứng tụ tập ở đó, xăm trổ đầy người khiến ai nhìn vào thôi cũng cảm thấy sợ. Bản thân tôi lúc ấy thì khỏi phải nói, cũng thật sự sợ lắm, vội vàng quay người muốn chuồn khỏi thì ngay lập tức đã bị một chiếc xe máy lao lên chắn ngang trước mặt, theo đó là giọng nói cợt nhả của chúng vang lên.
- Em gái, năm trăm nhé, đi thì lên anh đèo nào.
Cái giọng nói ấy, đúng chất bọn không có học thức, tức lắm nhưng tôi cũng chẳng dám chửi lại hay cãi lại. Tôi chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, lùi người lại mấy bước để khoảng cách cách xa hơn , lắc đầu.
- Tôi... tôi đi lạc, chứ không phải gái gú, gái gọi gì hết. Mong các anh hiểu cho?
- Thế à...( Tên đó lên tiếng, nó đưa tay lên vuốt vuốt cái cằm như đang suy ngẫm lời tôi nói đúng thật hay không, ngay sau đấy liền nói tiếp )... Sinh viên mới lên thành phố đúng không, nhưng nhìn em ngon đấy, hay là đi chơi với anh một đêm đi, thích cái gì anh mua cho.
Tên đó nói xong liền phá lên cười, cái điệu cười đậm chất dâm dục khiến nổi da gà, nói không sợ hãi đích thực là nói dối mà. Chỉ là, tôi vẫn cố gắng giữ lấy thái độ bình thản nhất để bản thân không được yếu đuối trước mắt chúng, chí ít như thế cũng khiến tinh thần tôi tỉnh táo để có thể nghĩ ra được cách để thoát khỏi.
Lúc ấy, tôi đã tự nhủ bản thân mình rằng, đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu mà, nhất định sẽ có người đến cứu mà. Và người tôi nghĩ đến lúc đó, không ai khác chính là chú, chỉ tiếc là, chú hiện tại có lẽ đang cùng với người yêu của mình mặn nồng tình cảm rồi, sao còn thần trí mà nhớ về tôi. Thành ra, cái mong muốn viển vông ấy, đã ngay lập tức bị tôi gạt phắt đi sang một bên, tốt nhất vẫn nên là tự lực gánh sinh thì hơn.
Ba năm bị bán sang Trung Quốc, ba năm sống cùng với tội phạm nguy hiểm tôi còn có thể lành lặn, thì mấy tên trước mặt này nhất định tôi sẽ lươn lẹo qua được mà, nhất định sẽ được mà. Tôi, đã dặn bản thân như thế đấy.
Nghĩ là làm, tôi cố hít mấy hơi thật sâu lùi người lại, cố nén xuống sự run rẩy trong lòng khi cái tên kia đã nhảy hẳn khỏi xe từng bước lại gần tôi, lắp bắp nói.
- Anh... anh đừng lại đây, nếu không, nếu không tôi la lên đó. Tôi sẽ báo công an đó.
- Báo công an...( hắn nhắc lại lời tôi nói, sau đó lại cười phá lên như điên dại, hếch mặt với đồng bọn đang tụ tập ở phía sau cách tôi vài mét )... Ê chúng mày, em nó đòi báo công an kìa, đứa nào có số của công an thì giúp em nó gọi hộ với.
Cứ tưởng nói như vậy chúng sẽ chịu buông tha cho mình, ai ngờ chúng còn hô hào đẩy nhau gọi công an giùm tôi, thú thật đến mức ấy tôi thật sự không còn hi vọng gì nữa rồi. Trong thâm tôi lúc này, đã xác định có lẽ bản thân chẳng còn thể nào phản kháng được nữa, xác định sẽ phải chịu sự trêu trọc quá đà của bọn chúng. Nhưng rồi, ngay cái lúc tên kia vừa chạm tay vào người tôi, thì một giọng nói khác liền vang lên, không phải hùa theo, mà là ngăn lại, giải vây cho tôi thoát khỏi chúng. Giọng nói ấy, tuy không trầm lặng điềm tĩnh như chú, nhưng lại rất nhẹ, nghe thôi cũng khiến cho tôi cảm nhận được cảm giác che chở.
- Đùa quá trớn như thế được rồi đấy, còn không mau đi đi, còn định đứng ở đây đến bao giờ nữa hả?
Tôi theo phản xạ ngước lên nhìn về phía nơi vừa cất lên tiếng nói ấy, rơi vào tầm mắt tôi, là một người đàn ông rất bụi, thế nhưng anh ta không có xăm trổ đầy cánh tay hay nhuộm tóc màu mè như mấy tên trước mặt. Người đàn ông ấy rất cao, có thể cao hơn chú hoặc hơn nữa, khuôn mặt tuấn tú chẳng khác gì minh tinh trên màn ảnh, thậm chí còn đẹp hơn. Anh ta mặc một chiếc quần gió thải mái, hai tay xỏ túi quần vẻ mặt bất cần không thèm để tôi vào mắt mà chỉ chú ý đến hai tên đang trêu trọc tôi, không đe dọa nhưng tôi có thể cảm nhận được chúng đối với người này đúng là sợ hãi mười phần.
Sau khi anh ta dứt lời, mấy tên kia cũng không còn dám trêu tôi nữa mà vội lùi lại, gật đầu lia lịa dạ vâng rồi phóng xe đi mất hút, kéo theo đấy mấy tên đứng kia cũng không một ai dám trêu tôi thêm dù chỉ là một câu. Mà ngược lại, chúng cũng không dám đứng lại đó mà lần lượt cùng nhau rời khỏi, phút chốc nơi ngã tư vắng vẻ ấy chỉ còn lại tôi với người đàn ông trước mặt.
Thật ra bản thân tôi đối với người lạ thật sự không muốn tiếp xúc quá gần, nhưng khổ nỗi anh ta giúp tôi giải vây, không nói cảm ơn mà đi luôn thì đúng thật là không phải lễ. Chính vì thế, mất một lúc khá lâu suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng quyết định lên tiếng.
- Chuyện hồi nãy, thật sự cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh tôi chắc không được yên ổn với bọn chúng rồi.
Một lời cảm ơn đến từ tận đáy lòng tôi phải cố gắng lắm mới có thể nói ra được, tôi cứ nghĩ người đàn ông này sẽ chấp nhận và để tôi đi. Ấy vậy mà không ngờ khi trôi vào tai anh ta nó lại chẳng có trọng lượng nào hết, thậm chí anh ta còn đáp lại một câu chẳng hề ăn khớp chút nào.
- Đi đâu đêm khuya thế này, có biết con đường này đêm xuống toàn gái gọi đứng không?
Nghe anh ta nói vậy, tôi bỗng chột dạ không tin vào tai mình, mất một hai giây tiêu hóa hết những lời đó tôi mới hiểu ra được rằng, mấy tên kia coi tôi là gái dịch vụ mà sấn tới trêu trọc, hóa ra tất cả cũng vì tôi đi nhầm đường, rẽ nhầm chỗ. Không biết thì thôi, biết rồi tôi chỉ còn biết cười trừ cho sự ngu xuẩn dốt nát của mình, gượng gạo cất lời.
- Vậy à, tôi... tôi không biết... Thật ra tôi muốn đi ra công viên, nhưng sao đi theo bảng chỉ dẫn tôi vẫn bị lạc.
Người đàn ông đó nhíu mày, sau đó chẳng nói gì nữa liền dứt khoát quay người về phía chiếc mô tô của mình, ngồi lên kéo ga đỗ xịch lại phía bên cạnh tôi, vất cho tôi chiếc mũ bảo hiểm rồi hách dịch nói.
- Lên xe đi tôi đưa em về, bây giờ gần 12 giờ rồi, đứng đây để mấy tên vô gia cư nó ra nó bắt nạt, lúc đấy em không may mắn như vừa nãy đâu.
- Thôi, tôi với anh không quen không biết, tôi nghĩ tôi có thể tự về được... Với cả, dù sao anh là người tốt hay người xấu tôi cũng không biết, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh cũng như mấy tên kia trêu trọc bắt nạt tôi thì sao...
Trước câu trả lời ngô nghê của tôi, anh ta bật cười thật lớn, cái nụ cười duyên đến mức nhìn gần như vậy vẫn cảm thấy không đủ, còn quá đáng muốn nhìn nhiều hơn chút nữa. Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ với tôi, cái cảm giác mặt nóng ran tim đập mạnh có lẽ chỉ đứng trước mặt chú mới có thể xuất hiện.
Biết là không thể nào tránh được lời đề nghị đó của người này nữa nên tôi cũng hạ quyết tâm thử một lần, liều mình đội mũ leo lên xe anh ta ngồi sau đó nói ra địa chỉ của mình để anh ta trở về đó cho kịp thời gian trước 12 giờ. Trong lúc đi, chúng tôi không ai nói với ai một câu nào, anh ta cũng không có rú ga đi nhanh mà đi từ từ, điều đó làm tôi ít nhiều cũng yên tâm hơn được chút ít.
Xe chạy theo con đường cũ hồi nãy tôi đi, chẳng mấy chốc cũng đi qua quán cơm và bot giao thông, nơi vẫn còn mấy đồng chí cảnh sát đứng đó đi tuần. Không mũ, nhưng đi qua đó người đàn ông này vẫn không tỏ ra có gì sợ sệt hết, thậm chí những lời tôi nói anh ta cũng bỏ ngoài tai, chỉ đáp lại đúng duy nhất vài từ hờ hững “ có cái gì mà phải sợ”.
Thế đấy, cái giọng đúmg chất dân bụi mà, nhưng thôi, kệ xác anh ta, vì tôi cũng không có ý định bản thân sẽ cùng anh ta nói chuyện hay gặp lại lần nữa nên lựa chọn im lặng. Và rồi đúng như anh ta nói, lúc chúng tôi lướt qua khu bot giao thông đó, đúng thật không có bị gọi lại, nhưng lại có một điều tôi không thể ngờ tới được, là tôi lại nhìn thấy chú. Chú đã đưa chị Nguyệt về rồi, và đang tiếp tục với công việc tuần tra của mình chắc cũng chẳng nhớ tới tôi đâu, bất giác điều ấy lại khiến cho trái tim tôi trở nên hơi nhói.
Đi thêm một đoạn nữa, xe cuối cùng cũng đỗ lại trước con hẻm đi vào nhà trọ, tôi xuống xe tháo mũ trả cho anh ta, nhân tiện cũng nói thêm lời cảm ơn lần nữa. Lúc này, anh ta cũng không có hách dịch tôi nữa mà điềm đạm nhận lấy chiếc mũ từ tay tôi, nói.
- Tôi tên là Long, em tên là gì?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Long, thấy anh ta vẫn chăm chú ánh mắt không gợn sóng của mình chiếu thẳng vào tôi, toàn thân bỗng trở nên run run chẳng rõ vì sợ hãi hãy cảm xúc nào khác, dù không muốn cũng phải đáp trả.
- Tôi.. tôi tên Ngọc.
- Tên Ngọc à, cái tên đẹp đấy...( Long gật gù, rồi lại hỏi tiếp )... Sinh viên trường nào ?
- Trường.... Mà thôi, anh hỏi để làm gì, tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà hỏi kĩ thế. Anh về đi, tôi đi vào nhà đây, ngày mai tôi còn lên lớp nữa, dù sao cũng cảm ơn anh về chuyện hồi tối, nhưng tôi nghĩ chúng ta có lẽ không nên gặp lại thì tốt hơn.
Nói rồi, tôi liền xoay người chạy thật nhanh đi về phía con hẻm, không để cho Long có cơ hội nào hỏi thêm mình điều gì nữa. Cũng may là Long không đuổi theo tôi, mà ngay sau đó cũng kéo ga rời khỏi khiến cho bao sợ hãi trong tôi cũng được hạ xuống, ít nhất là thần kinh còn không bị căng như sợi dây đàn nữa.
Lúc ấy, tôi đối với Long chẳng hề có sự để ý nào, chẳng hề có thiện cảm nào vì anh ta là một tên giang hồ bí ẩn mang trong người bao nhiêu bí mật khó đoán. Thế nhưng không ngờ số phận lại đưa đẩy chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, rồi liên quan tới nhau, rồi sau này, khi mà tôi gục ngã, cũng chính Long là người hi sinh vì tôi rất nhiều, là người tôi mang nợ nhiều nhất có lẽ đến hết cuộc đời cũng không trả nổi.
Vừa suy nghĩ, tôi chạy thật nhanh thoát khỏi con hẻm tối om đó tiến về phía cửa phòng trọ, rút chìa khóa từ trong túi quần tra vào ổ để mở, thì đôi tay phút chốc ấy liền bị người khác giữ lại không cho làm bước tiếp theo, sau đó là giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên.
- Cháu đi đâu bây giờ mới về, chẳng phải chú đã nói với cháu là thành phố này về đêm nguy hiểm như thế nào không ? Sao cháu chẳng chịu nghe lời gì hết vậy ?
CHƯƠNG 9
Tôi vẫn còn nhớ lúc ngồi trên xe đi lên thành phố, tôi đã tự dặn bản thân mình rằng cho dù có gặp lại chú thì cũng coi như là không quen biết, gặp lại cũng coi như là người dưng xa lạ để bản thân có thể không bị những cảm xúc không tên đó chi phối. Nhưng rồi đến cuối cùng tôi lại không thể làm được, vì trong thời gian ngắn ngủi có vài tiếng, tôi được gặp chú hai lần, được tiếp xúc với chú gần gũi, được nắm bàn tay rộng lớn của chú. Điều ấy khiến tôi nhận ra được rằng , cho dù tôi có cố như thế nào cũng trở nên thất bại, cố mọi cách cũng không thể xóa nhòa đi được cái tình cảm đã ăn sâu vào trong tim từ rất lâu về trước.
Mười hai giờ đêm, những căn phòng trọ khác đều tắt điện đi ngủ, cả khoảng hiên rộng lớn ấy chỉ hắt hiu ánh đèn mờ mờ, soi rõ hai chiếc bóng một lớn một nhỏ của tôi với chú in trên vách tường. Trăng hôm nay cũng không có, bầu trời đêm là một màu đen sì đến một ngôi sao cũng không thấy mọc, nó u tối thê lương chẳng khác gì người thất tình khiến lòng tôi đã lạnh càng thêm lạnh hơn.
Tôi muốn lên tiếng trách chú, trách chú tại sao lại cứ dùng cái hành động quan tâm tôi như thế làm gì để tôi càng ngu muội chìn đắm trong cái suy nghĩ ảo tưởng rằng chú cũng có tình cảm với mình, ngu muội lao đầu vào không điểm dừng để rồi tự mình chuốc lấy những đau khổ. Tôi muốn gào thật lớn nói chú đừng đến tìm tôi nữa, đừng có tỏ ra thân thiết với tôi nữa, và cũng đừng lo lắng cho tôi nữa để tôi có thể yên ổn qua ngày. Nhưng rồi, tất cả mọi suy nghĩ ấy, mọi lời nói ấy tôi chẳng thể nào thốt ra được, vì hành động tiếp theo của chú đã hoàn toàn đánh sập bức tường kiên cố trong tôi rồi.
- Ngọc, cháu sao thế, sao lại khóc.
Chú đưa ngón tay trỏ sạch sẽ miết lên da thịt tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đã vô thức chảy từ lúc nào tôi cũng không biết được, giọng nói vẫn trầm ấm quan tâm như thế len lỏi khiến trái tim tôi nhói lên từng hồi. Ở khoảng cách gần như thế, tôi có thể quan sát chú thật lâu, có thể thu hết được vào mắt những chi tiết nhỏ nhặt trên khuôn mặt nam tính đầy tuấn tú ấy của chú. Chú năm nay đã 33 tuổi, cái tuổi toàn thân toát lên sự trưởng thành chính trực, toát lên khí thế làm tôi chỉ muốn được nép dưới vòng tay rộng lớn ấy để được chú che chở, thậm chí, mùi hương hoa quế đặc trưng từ người chú toát ra càng khiến tôi thêm mê mẩn, chìm đắm.
Trong một khắc mất đi lí trí, tôi đã không tự chủ được bản thân mà lao vào lòng chú, vòng tay ôm lấy thắt lưng chú thật chặt, đôi mắt nhắm lại hờ hững như có như không, nhẹ giọng mê hoặc gọi tên.
- Chú ơi...
Chỉ một từ duy nhất, nhưng tôi phải mất rất lâu mới có thể cất lên, cũng như chú bây giờ, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích có lẽ vì ngạc nhiên khi tôi lại có thể hành động như vậy. Khoảnh khắc đó, khi da thịt chúng tôi chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, khi bản thân tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của chú, tôi đã có cái suy nghĩ muốn nói ra hết cho chú biết tình cảm bấy lâu nay mình che dấu. Nói cho chú biết, thật ra tôi đã thích chú từ rất lâu rồi, nói cho chú biết lúc nào tâm trí tôi cũng nhớ về chú. Thế nhưng, khi ánh mắt tôi bất chợt nhìn xuống nơi bàn tay buông thõng của chú và rồi chạm phải chiếc nhẫn màu vàng lóe ấy nơi ngón áp út, tôi đã biết, bản thân mình thật sự quá lố bịch, quá thất bại đến buồn cười.
Hóa ra, chú với chị gái tên Nguyệt đó đã đính hôn, bọn họ đã đeo nhẫn, vậy tôi, tôi còn có lý do gì để mà mặt dày cầu xin chú thương hại đừng ngó lơ tình cảm của mình, còn có lý do gì nữa để nói ra những lời nói sến sẩm kia.
Thấy tôi vẫn im lặng không có ý định nói tiếp, chú liền cất giọng hỏi, vẫn là giọng nói quan tâm ấy, nhưng lúc này, lại khiến cho trái tim tôi đau quá, nhói quá.
- Ngọc, cháu sao thế, có gì thì từ từ nói cho chú biết, ai bắt nạt cháu chú nhất định sẽ giúp cháu đòi lại công bằng cho cháu.
- Cháu không sao đâu chú ạ..( tôi lấy lại tinh thần bình tĩnh nhất có thể, buông tay rời khỏi lồng ngực của chú, dưới cái ánh đèn heo hắt tối mờ khóe miệng không khỏi kéo lên nụ cười buồn chua chát, đáp )... Cháu.. cháu chỉ muốn nói lời cảm ơn với chú thôi. Cảm ơn chú vì năm đó đã cứu cháu, giúp cháu có một gia đình để cháu có được như ngày hôm nay.
Thật ra, những lời tôi muốn nói nó còn nhiều hơn như thế này nữa, nhưng mà bấy nhiêu thứ kia cũng đủ khiến cho tôi biết bản thân mình chẳng còn cơ hội nữa rồi. Nên cứ tiếp tục đứng như thế này cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, tôi liền lên tiếng nói tiếp với chú.
- Chú, cháu vào phòng trước đây, chú cũng đi về đi thôi, không đồng nghiệp của chú lại lo lắng đó
- Vậy được rồi, tôi đi về đây, cháu nhớ là phải cài cửa thật kĩ, đêm khuya có ai gọi cũng không được mở cửa, biết chưa. Nơi nhà trọ này cũng hoang vắng, an ninh trật tự thì không tốt, để mai tôi nhờ Nguyệt tìm giúp cháu căn nào tốt hơn một tí, chí ít như thế tôi cũng đỡ lo hơn.
- Không cần đâu, cháu không sao, dù sao cháu cũng lớn rồi, chú đừng quan tâm tới cháu nhiều như vậy, không cô ấy buồn đó..
Tôi từ chối ý tốt của chú, một phần là tôi đã hạ quyết tâm muốn quên đi chú, một phần nữa chính là chú nhắc đến chị Nguyệt. Chị ấy, thú thực tôi chẳng thể nào ưa nổi cho dù chị ta có tốt như thế nào đi chăng nữa, thậm chí tôi còn chẳng muốn nghe thấy tên chị ta một chút nào, tệ hơn còn chính từ miệng chú nói ra thì càng không.
Tôi biết, tôi ghét chị ta như thế là vô lý, là quá đáng, nhưng tôi không ngừng được, thậm chí tôi còn chẳng hiểu nổi tôi tại sao lại ghét chị ta như thế nữa cơ. Có lẽ vì chị ta được chú nhận định là người lấy làm vợ, là người đi với chú đến hết cuộc đời chăng? Hay vì chị ta quen biết chú trước tôi, hay vì một lý do vô hình nào khác mà tôi chẳng thể nghĩ ra.
- Ngọc. cháu đừng có bướng bỉnh như thế nữa. Tôi biết cháu trách tôi với Nguyệt chuyện xảy ra hôm ở nhà cháu, tôi biết cháu vẫn còn giận tôi, nhưng chuyện đó qua rồi, chúng ta tốt nhất không nên nghĩ lại làm gì để mối quan hệ đi theo chiều hướng xấu đi, có được không hả?
- Cháu đâu có nhắc lại, chính chú là người nhắc lại chuyện đó bây giờ lại bảo là cháu nhắc ư.
Tôi lên tiếng phản bác, kì thực không nhắc lại thì thôi chứ nhắc lại lại càng khiến tôi thêm giận dữ. Chuyện đã qua, nhưng trong mắt chú tôi vẫn là kẻ xấu cố ý làm chuyện đó với chị Nguyệt, thậm chí việc tôi mang vết sẹo ở bàn chân khiến tôi ngày nào cũng phải đi đôi tất mỏng, nói không giận chú thật sự đúng là nói điêu. Thế nhưng so với tình cảm khó nói dành cho chú, thì cái chuyện nhỏ nhặt đó đâu có thể lấn át được lí trí của tôi. Chỉ là tôi cảm thấy rằng, bản thân tốt nhất nên lùi lại những yêu thương đó, tốt nhất không nên để bản thân mù quáng thêm một lần nào nữa, như vậy là ổn.
Trước câu trả lời của tôi, chú im lặng, bóng dáng cao lớn vẫn đứng đó không có ý định rời đi, đôi mắt thâm thúy cũng không ngần ngại chiếu thẳng vào tôi soi xét từng cảm xúc tôi đang cố dằn lại, dường như không ngại ngần mà muốn vạch trần nó ra. Khoảnh khắc ấy, tôi đã ước giá như chú có thể nói ra thôi cũng được, nói ra chú đã yêu chị Nguyệt, chú không yêu tôi, thì có lẽ những tháng ngày về sau của tôi đâu có khổ sở như thế, đâu có hại mọi người xung quanh lâm vào hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác.
- Nhưng cháu vẫn cứ ôm khư khư cái việc đó trong lòng rồi hành xử xa lạ với chú, chú nói không sai chứ?
Tôi cười gượng, ngón tay định đưa lên vén sợi tóc lòa xòa trước mặt vì vừa bị cơn gió nhẹ thổi qua nhưng giữa chừng đã phải khựng lại vì người trước mặt đã nhanh hơn thay mình làm động tác đó. Da thịt tiếp xúc nhau, chỉ một cái lướt qua của chú nơi gò má, nơi vành tai nhỏ đã đủ khiến trái tim tôi càng thêm rung rinh trầm luân không lối thoát, càng khiến bao cố gắng của tôi cứ vừa xây lên lại bị sập đổ. Để rồi tôi nhận ra, tôi có cố như thế nào, vẫn không thể thoát được khỏi chú, thoát được khỏi cái tình yêu đầy sai trái không nên có này.
Im lặng mất một lúc rất lâu, thấy bản thân mình với chú cứ nói qua nói lại rồi đứng đối diện nhau như thế này cũng chẳng phải là cách hay, tôi đành dứt khoát khoát ngẩng đầu lên nhìn chú, hít một hơi thật dài rồi cũng quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
- Chú, thật ra chuyện hôm đấy, cháu cũng đã nói rồi, đấy là lỗi của cháu nên chú trách cháu là đúng, cháu sao có thể trách chú được cơ chứ. Chú với cô Nguyệt... hai người... là người yêu, lại còn sắp cưới, nên... nên thấy cô ấy bị bỏng như vậy chú tức giận cũng không hề sai.
Nói đến tôi, cổ họng tôi đã thật sự nghẹn lại, thậm chí nước mắt cũng chẳng kiềm chế lại được mà tràn từ khóe mi lăn dài tên má, tí tách rơi xuống mu bàn tay ướt đẫm, kéo theo đấy là những tiếng nấc nhỏ nhỏ. Tôi muốn nói thêm nữa, nhưng không thể cất lời, lại càng không muốn bản thân trở nên thất bại trước mặt chú liền vội vàng kéo cánh cửa rồi đi vội vàng chạy vào trong phòng, để mặc ánh mắt đầy ngạc nhiên của chú ở đằng sau nhìn mình không dứt.
Khi cánh cửa khép lại, tôi đã không thể mạnh mẽ được nữa mà ngồi thụp xuống dưới sàn nhà đầy bụi bẩn, hai mu bàn tay ôm chặt lấy miệng để ngăn cho tiếng khóc không thoát ra ngoài được vì chú vẫn đứng ở ngoài kia. Tôi không muốn chú biết tôi yêu chú, không muốn chú gần gũi với tôi, vì càng như thế tôi lại càng hại chú, hại chú hiểu lầm với chị Nguyệt, rồi hại đến công việc của chú nữa. Bởi vì tôi vẫn không quên, tôi - đã từng là một đứa trẻ sản xuất ra thuốc phiện đến bây giờ vẫn nằm trong tầm theo dõi của Bộ Công An, là một người mang trong mình tiền án tiền sự từ năm 13 tuổi đến bây giờ, và đến hết cuộc đời vẫn còn đó.
Cả đêm hôm ấy, tôi chẳng thể chợp mắt được chút nào, thành ra đến sáng hôm sau đôi mắt trở nên sưng vù đỏ ửng trông chẳng khác gì quả hạnh đào, nhìn vào đúng thật là dọa người khác. Mặc dù không muốn bản thân lên lớp với bộ dáng như thế này, nhưng vì đã bỏ lỡ một tuần đi học rồi nên tôi cũng không dám bỏ thêm nữa. Dù sao tôi cũng không phải là học quá giỏi giang, đã thua kém bạn bè rồi giờ lại mất đi kiến thức thì càng thua kém hơn.
Bảy giờ, sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi cũng mở cửa để đi tới trường, bất chợt cái nhìn chạm phải hộp cơm vẫn còn nóng hổi được cài trên then cài ở cửa, thú thực cảm giác chẳng biết là vui hay buồn nữa. Không quá khó khăn để tôi nhận ra được người mang mấy thứ này tới là chú, vì ngoài chú ra, thì làm gì còn ai quen biết tôi ở trên này đâu cơ chứ, làm gì còn ai biết tôi thích ăn cái món cá dim cà chua này đến nỗi ăn cả ngày không biết chán. Mà chú biết được, chắc cũng là do mẹ nói, chứ tôi biết chú cũng chẳng thừa hơi mà đi tìm hiểu đâu.
Không ăn thì cảm thấy có lỗi với tấm lòng của chú, ăn thì lại cảm thấy bản thân có lỗi với chị Nguyệt, có lỗi với sự quyết tâm của mình, tôi bỗng chốc lại để bản thân lần nữa rơi vào trầm tư với cái vòng xoáy tình cảm không nên với người chiến sĩ công an nhân dân là chú, thật chẳng biết phải làm sao cho đúng.
Thế rồi, suy nghĩ một hồi đến khi đồng hồ cũng đã chỉ sắp tới giờ vào học, đi muộn thì không được nên tôi cuối cùng cũng chỉ biết mang nó để vào trong nhà để đó rồi đi một mạch đến trường.
Trường của tôi là một trường kiến trúc khá có tiếng trong nước, điểm thi đầu vào mọi năm đều cao ngất ngưởng, cũng may là tôi vớt vát được điểm cộng nên cũng đủ để đỗ vào, chứ nói trắng ra thực chất bản thân tôi chẳng thể nào đủ sức nổi.
Ngày đầu tiên đi học, tôi cũng quen được một người bạn tên là Nhung, một cô gái khá kín kẽ và hiền dịu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho người khác nảy sinh cảm giác che chở. Cô ấy, là người bạn đầu tiên của tôi trong suốt quãng thời gian đi học, là người mà tôi tin tưởng nhất, là người tôi tâm sự mọi chuyện khi tôi buồn, tôi vấp ngã. Chỉ là mọi thứ sau này xảy ra dồn dập mang đến cho tôi bao nhiêu rắc rối, tôi mới biết rằng, hóa ra, trên cuộc đời này, bạn bè là thứ gì đó xa vời lắm. Đến bố mẹ tôi còn bỏ tôi còn không cần tôi, đến chú là người tôi yêu thương cũng rời xa tôi, thì thử hỏi, người ngoài với tôi sao có thể tốt cơ chứ.
- Ê, Ngọc, đi ăn tối với tôi đi. Hôm nay có mấy đứa bạn rủ đi ăn ở lẩu nướng ở quán Gió ngon lắm, đi chung cùng tôi cho vui.
Tiếng chuông thông báo giờ học vừa dứt, cũng là lúc Nhung từ dưới chỗ của mình phi lên ngồi cạnh tôi rủ rê, mặc kệ cho việc giảng viên vẫn còn đang đứng trên bục không hề để ý. Thú thật khi nó rủ mình như vậy, tôi cũng lưỡng lự muốn đi theo, vì thật tâm tôi cũng muốn bản thân có thêm được nhiều bạn nhiều bè để có thể quên đi cái khoảng thời gian bị ám ảnh đó. Nhưng ngay cái lúc tôi định lên tiếng đồng ý thì lời dặn của mẹ lại vang lên trong đầu, khiến tôi chỉ biết cười trừ sau đó từ chối.
- Thôi, bà đi trước đi, tôi có việc phải về rồi. Đành hẹn khi khác vậy.
Nói rồi, tôi cũng khoác chiếc ba lô trên vai rời khỏi, hòa vào trong đám đông nhộn nhịp đang ùa ra chẳng khác gì tổ ong vỡ ở các lớp. Trong đầu tôi khi đó, không ngừng tự hỏi bản thân chẳng biết cái Nhung có giận tôi không nữa, nếu có giận thật mà không còn chơi với tôi thì có lẽ chắc tôi cũng chẳng chơi với ai được rồi
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không hề có quay lại nên cũng không biết thực hư như thế nào, đôi chân vẫn sải bước thật đều chạy ù về mấy phía quán cơm cách trường một đoạn bắt đầu công cuộc xin việc làm của mình. Thành phố cái gì cũng cần đến tiền mới có thể tồn tại, tôi cũng nhanh chóng phải hòa nhập với nó thôi.
Đi rất quán, hỏi rất nhiều nơi nhưng vẫn không có ai nhận, kì thực tôi cũng nản lắm rồi. Trời cũng bắt đầu ngả về tối, mặt trời phía xa xa cũng dần khuất sau những tòa nhà cao tầng, ngồi ở chiếc ghế đá trên vỉa hè nhìn hàng xe cộ đi lại tấp nập, đông nghịt không thể nhúc nhích, tự dưng tôi thấy bản thân mình nhỏ bé và lạc lõng quá. Chẳng khác gì một chú chim nhỏ bị lạc giữa một bầy thiên nga, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy người thân ở nơi nào, không biết đi về đâu.
Ngồi một lúc đến khi thành phố lên đèn, tôi mới mệt mỏi đứng dậy, tiếp tục lững thững đi về, trong lòng là cả một cỗ buồn rầu thất bại. Đến quán cơm còn không có người nhận, thì tôi chẳng biết bản thân còn xin được việc ở đâu nữa, biết làm gì để có thể kiếm được tiền để cho dượng và mẹ dưới quê không phải lo lắng từng đồng của mình. Trên này, người tôi biết duy nhất chỉ có chú, nhưng chú lại là người tôi thầm yêu, tôi sợ, cứ gặp chú, cứ nhận sự giúp đỡ của chú, tôi lại trở nên mất lí trí mà lún sâu hơn, lúc ấy sao có thể thoát ra được đây.
Cứ mải chìm trong suy nghĩ, tôi chẳng hề hay biết phía sau mình tiếng còi mô tô vang lên liên hồi, dồn dập đến mức tất cả đi dưới đường ai cũng ngó nghiêng nhìn lên khó hiểu. Đến khi đi qua một bác bán trà đá nơi vệ đường, bị bác ấy gọi lại, tôi mới ngớ người ra vì không thể tin được rằng, người vừa gây mất trật tự ấy không phải ai khác chính là Long.
- Cháu gái ơi, giận bạn trai hay gì thì về nhà bảo nhau, chứ để cậu ấy đi ngược chiều thế kia nguy hiểm lắm đấy.
- Cháu đấy ạ, bác đang bảo cháu ư..
Sau khi bác ấy nói xong, tôi ngạc nhiên đưa ngón tay chỉ vào mình, thấy bác ấy gật đầu thật mạnh thì vội vàng quay người sang nhìn, đúng lúc chạm phải cái nhìn đầy lửa giận của Long, khỏi phải nói trong lòng sợ đến mức như thế nào. Anh ta, đúng thật là đi ngược chiều, thậm chí còn chẳng hề tỏ ra sợ sệt gì hết, hơi to tiếng nói với tôi.
- Làm cái gì mà thần người ra thế hả, gọi mãi không thấy em thưa tôi còn tưởng em điếc.