Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2-3
Truyện ÁNH DƯƠNG TÀN
Thể loại : Tình cảm, đời thường, nhẹ nhàng... ( Lưu ý, những địa danh trong truyện đều không có thật ạ )...
Tác giả : Lê Tuyết.
CHƯƠNG 1
Nếu có người hỏi tôi, ngày tháng hạnh phúc nhất của tôi là khi nào, thì tôi sẽ trả lời với họ rằng, đó là khi tôi được ở cùng với người đàn ông ấy, người đàn ông mà tôi gọi là chú suốt những năm tháng khờ dại đến khi trưởng thành. Người đàn ông tôi dành cả trái tim để yêu thương, để mơ mộng, người đàn ông đã từng ôm tôi vào lòng và nói rằng “ Cả đời này, anh chỉ yêu em, chỉ muốn được bên em mãi không rời. Ngoài em ra, anh chẳng cần hạnh phúc của ai khác”.
Và rồi, tôi đã tin vào những lời nói ấy, đã tin rằng tôi với chú, nhất định sẽ có một kết cục tốt đẹp. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ lại không phải là như thế, đều không hề giống như những gì chúng tôi đã từng cùng nhau mong muốn. Kết quả của cuộc tình đầy ngang trái ấy, là đau khổ, là nước mắt, là đau lòng đến kiệt quệ, là vùng bùn lầy khiến tôi mãi chẳng thể nào bước được ra. Và đau lòng hơn, khi mà tôi, từ đó trở thành kẻ tội đồ, trở thành kẻ người gây lên tất cả những bi kịch sau này.
Mọi thứ, đều là câu chuyện từ chục năm về trước, khi ấy, tôi mới là đứa trẻ 10 tuổi, cái tuổi tuy chưa biết nhận thức được quá nhiều những sai trái của người lớn, nhưng cũng đã đủ biết được ba mẹ đang làm cái gì. Chính bọn họ, là người khiến cho tôi không còn tin tưởng vào cuộc sống, chính bọn họ, khiến tôi từ một đứa con gái yêu đời, trở nên lầm lì khó chịu với mọi thứ.
*** **** ****
- Anh thôi đi, anh còn chối cái gì nữa hả, chính mắt tôi nhìn thấy anh với cô ta đi vào khách sạn, chính mắt tôi nhìn thấy anh với cô ta đi mua nhẫn, chính mắt tôi nhìn thấy anh ôm eo cô ta trong quán hát. Anh còn chối cái gì hả, vẫn còn muốn chối tôi là anh đi công tác à, sao anh lại có thể đê tiện đến mức như thế hả.
Đó, là những lời mẹ tôi nói với ba sau khi ông vừa hoàn thành xong chuyến “ công tác” ba ngày của mình ở Đà Nẵng trở về nhà. Ba của tôi, là một người đẹp trai, tuấn tú, một người hào phóng, nhưng công việc thì vẫn bấp bênh như thế, bấy nhiêu năm vẫn chỉ ngồi nguyên một chỗ là nhân viên ngành kiến trúc, chẳng hề có cơ hội thăng tiến.
Trong kí ức chập chờn của tôi, ba tôi rất yêu mẹ, rất yêu tôi, gia đình tôi có lẽ chính là gia đình hạnh phúc nhất trong vòng 50 mét đổ lại ở cái khu đô thị La Minh này.
Tôi đã từng rất sung sướng về điều đấy, đã từng rất tự hào với bạn bè vì tôi có một người mẹ xinh đẹp, một người ba hào phóng, nhưng rồi, mọi thứ hôm nay đều tan tành hết cả. Mọi thứ khiến tôi nhận ra, ba tôi, chẳng hề cao cả như tôi nghĩ, và mẹ tôi, cũng chẳng chuyên cần đức hạnh như tôi mơ. Mẹ của tôi, mọi tức giận lúc này với ba, cũng chỉ là ngụy trang, là giả dối, để đánh lừa người khác nhìn vào mà thôi.
Mẹ cứ đứng chửi ba rất nhiều, nói ba rất nhiều, còn ba, thì im lặng đứng đó lắng nghe, một lời cũng không hé. Tôi cứ nghĩ rằng, ba sẽ không chấp nhặt điều này với mẹ, sẽ cố gắng nín nhịn để gia đình vẫn có thể hòa thuận như trước. Nhưng không phải như thế, ông đợi mẹ nói xong rồi, mới bắt đầu lên tiếng.
- Cô nói đủ chưa, nói đủ rồi thì tới lượt tôi nói. Tôi vốn đã muốn nhịn cô lắm rồi nhưng cô cứ được nước lấn tới chửi chồng không ra sao thì thằng này cũng chẳng cần thiết phải giữ mặt mũi cho cô làm gì nữa luôn.
Nói rồi, ba tôi đá mạnh chiếc va li của mình sang một bên, khuôn mặt ông cũng hằm hằm lửa giận, đỏ phừng phừng chỉ thẳng tay vào mặt mẹ, chửi lớn.
- Cô lấy tư cách gì để nói tôi, trong khi bản thân cô cũng đéo tốt đẹp như người khác. Cô lấy tôi, bụng chửa ễnh với thằng khác trước rồi quay ra úp sọt tôi, lúc ấy tôi cũng gà mờ tin tưởng nó là con mình, rồi nuôi nó đến tận bây giờ. Nếu không phải mấy tháng trước, tôi không nhìn thấy cô với thằng tình cũ ngủ với nhau trong cái nhà này, thì chắc cô cũng lừa tôi đến hết đời luôn đúng không? Đúng không hả?
Sau câu nói của ba, mẹ tôi không còn khóc lóc hay chửi bới gì nữa, bọn họ, đứng im đó nhìn nhau, dường như mỗi người đều không ngờ rằng đối phương lại có thể biết được tất cả mặc dù họ đã dấu diếm nhau rất kĩ.
Tôi khi ấy, chỉ biết đứng khóc, chỉ biết khóc ngoài ra chẳng biết làm gì khác, cũng chẳng dám lên tiếng gọi ba hay mẹ. Bởi vì tôi chẳng biết nên ôm ai bây giờ, ôm ba ư, hình như ba nói tôi không phải con ông, thảo nào thời gian gần đây ông lại hờ hững với tôi đến như vậy. Ôm mẹ ư, không, chẳng hiểu sao lúc này tôi tự dưng thấy ghét bà ấy ghê gớm, ghét đến độ chẳng còn muốn nhìn mặt thêm một chút nào nữa.
Tôi lúc này, chẳng khác gì một con chim non lạc đàn nhận nhầm ba mẹ, đứng lẻ loi ở một góc với nước mắt giàn dụa đầy trên mặt, với nỗi sợ hãi bao chùm. Ba mẹ tôi, sau mấy phút im lặng ấy, họ lại tiếp tục cãi vã, người nọ đổ lỗi cho người kia, và đến cuối cùng, họ quyết định ngả bài. Họ, chấp nhận li hôn, còn đứa con là tôi, chẳng ai nhắc đến.
- Nếu anh đã biết, thì tôi cũng chẳng cần phải làm màu làm mè gì với anh nữa cho mệt đầu óc. Đúng là tôi ngoại tình với Minh đấy, thì sao. Anh ta là giám đốc công ty lớn nhất thành phố này, anh ta sẵn sàng mua cho tôi cái nọ cái kia nếu tôi muốn. Còn anh, anh mua được cho tôi cái gì hả. Tiền lương thì ba cọc ba đồng, đến ăn còn phải chi li tằn kiệm, anh thử hỏi tôi cần phải chung thủy với anh à.
Mẹ tôi lạnh giọng khinh thường nói ba, nhìn thấy ba tức giận muốn đánh mình thì càng được đà, nói lớn hơn.
- Anh ăn chả, tôi ăn nem, tôi với anh cũng giống nhau thôi, chẳng ai hơn ai đâu. Đừng có tỏ ra bản thân mình hoàn toàn đúng.
Nói xong, mẹ tôi lao lên phòng thu dọn đồ đạc, còn bố tôi, thì ông điên cuồng đập phá mọi thứ trong nhà, phút chốc mọi thứ trở nên lộn xộn đến đáng sợ. Ánh mắt ông lướt qua tôi, đỏ sọng như máu, không ấm áp đầy tình thương, mà là xa lạ, là ghét bỏ, là căm hận.
Tôi nhớ, tôi đã từng rất muốn gọi ông một tiếng ba, nhưng rồi lại không dám, vì sợ, sợ ba nói với tôi rằng, ông chẳng có đứa con là tôi. Sợ ông ấy nói rằng, tôi là đứa con hoang của người nào đó.
Tôi khi ấy, chỉ dám ngồi thu lu dưới chân cầu thang, cả người run rẩy rụt lại, cho đến khi mấy phút sau mẹ tôi kéo va li lao xuống lướt qua như thể tôi vô hình, ba mới chịu nói tiếp.
- Cô muốn đi thì tốt nhất dắt theo nó đi theo cô luôn, đừng có để ở nhà tôi cho chật chỗ. Tôi cũng không có thừa tiền thừa cơm để nuôi báo cô nó.
Những lời nói ấy, phát ra từ miệng ba, nhẹ nhàng như tôi chẳng hề quan trọng, thành công đập tan mọi hi vọng trong tôi lúc này. Tuổi thơ của tôi, hạnh phúc mà tôi luôn tự hào, đến nay cuối cùng cũng có ngày tan vỡ thật rồi.
- Còn đứng thần người ra đấy làm gì, lên sắp quần áo rồi đi.
Nghe thấy ba tôi nói vậy, mẹ cũng không thèm đáp trả ông, đôi mắt hừ lạnh nhìn tôi đầy hậm nhực lẫn bực bội. Còn tôi, thì chẳng biết làm gì ngoài việc chỉ biết lóc cóc lết đôi chân tê cứng chạy ù lên trên tầng gom lại quần áo của mình vào chiếc túi bạt, rồi lại chạy thật nhanh đi xuống rời khỏi ngôi nhà này đi với mẹ.
Ra đến ngoài đường lớn, mẹ đi trước tôi một đoạn, bà chẳng hề quay lại nhìn xem tôi có mệt hay không, hay có bị lạc không, chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại gọi điện cho ai đó. Ban đầu, tôi thấy mẹ còn ngọt nhạt anh em, thế nhưng chưa đầy 2 phút sau, bà đã sừng cồ lên chửi lớn.
- Thằng chó, tôi sinh nó ra cho anh bây giờ anh không nuôi nó thì nuôi ai hả. Chẳng phải hôm nọ anh nói nếu tôi bỏ chồng anh nhất định sẽ nuôi tôi sao. Chẳng phải anh nói thế hay sao?
Khi ấy, mẹ nói rất nhiều, tôi chẳng thể nào nhớ hết được những lời tục tĩu đó. Mẹ chửi người kia chán chê xong, bà quay ngoắt lại nhìn tôi đầy căm hận, tiến lại tát tôi mấy cái đau điếng khiến tôi ngã phịch xuống đường bê tông đầy đá sỏi, nghiến răng nghiến lợi trì chiết.
- Mày còn không đi nhanh lên, lò dò đến đéo bao giờ, hay tao phải kiệu phải rước mày đi hả.
Tôi lúc này, đôi chân mỏi nhừ không thể đi được nữa vì chiếc túi quá nặng, toàn thân đau nhức vì cái đánh của mẹ trở nên yếu hơn, thều thào đáp trả.
- Mẹ, con không đi được, mẹ xách giùm con cái túi này với. Con mệt quá mẹ à.
Trước những lời này của tôi, mẹ tôi vẫn không thèm để ý đến, bà vẫn hung hăng quát tháo tôi, sau đó giật lấy cái túi đựng quần áo của tôi ném ra bãi cỏ bên vệ đường. Bà định dơ tay lên đánh tôi lần nữa, nhưng bất chợt lúc này điện thoại bà reo liên từng hồi chuông thúc giục, bà mới bỏ tay xuống ấn nút nghe. Lần này, dường như là một người đàn ông khác.
Tôi thấy bà sởi lởi với họ lắm, không hề nặng lời một chút nào, thậm chí còn nói rất nhiều câu ngọt sớt như những lần trước nói với ba. Trong tâm trí non nớt của tôi lúc đó, chẳng thể nào nhận thức được hết những việc mẹ tôi đang làm là gì, tôi chỉ biết, mẹ không thương tôi nữa. Là vì bà sợ tôi ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp của bà, hay sợ tôi khiến bà mỗi tháng phải mất đi khoản tiền nuôi dưỡng tôi.
Trong lúc mẹ vẫn hăng say nói chuyện với tình nhân của mình, tôi chỉ biết cố lết tấm thân nhỏ gầy của mình đi về phía bãi cỏ lượm chúng lại bỏ vào trong túi. Nhìn thấy mẹ có ý định rời đi, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy ù theo, nhanh đến nỗi đôi dép lê còn bị rơi một chiếc, miệng không ngừng gọi mẹ ơi mẹ ơi. Thế nhưng, bà vẫn nhất quyết không chịu quay đầu, nhìn tôi dù chỉ là một lần.
Mười tuổi, tôi chưa bước vào tuổi dậy thì nên cơ thể vẫn còn nhỏ con, có cố hết sức chạy theo mẹ nhưng vẫn chẳng đuổi kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn bà ấy lên một chiếc taxi sang trọng đi đâu đó. Mẹ tôi, bỏ tôi lại nơi hoang vắng tối mịt này, bỏ lại tiếng khóc nức nở cùng gào thét của tôi mỗi lúc một xa, một lần ngoảnh đầu cũng không có lấy. Bà ấy, thật sự muốn bỏ rơi tôi, chứ không phải là vô tình, là không nghe thấy.
Không còn mẹ, không biết đi nơi nào, tôi chỉ biết lấy hết can đảm lững thững đi trong sợ hãi về căn nhà trước kia của mình, hi vọng ba sẽ thương xót mà giữ lại. Nghĩ đến cảnh ba ôm tôi vào lòng thơm hít như trước, động lực trong tôi càng lớn, đôi chân nhỏ mặc kệ những nốt phổng rộp vẫn chạy rất nhanh về con đường quen thuộc dẫn ra khu đô thị.
Tôi chạy mất rất lâu mới có thể trở về, thế nhưng tôi không ngờ được rằng, lúc tôi với mẹ vừa chuyển đi khỏi nơi đó, ba cũng đón luôn cô nhân tình của ba về ở. Tôi đứng bên kia đường nhìn họ cười đùa với nhau, cùng nhau đi vào căn nhà đó, cùng nhau ăm cơm dưới ánh nến vàng lãng mạn, mà lồng ngực đau nhói không thở được. Ba của tôi, cũng không thèm quan tâm tới tôi nữa, ông ấy, chỉ vì tôi không phải là con ruột của ông mà sẵn sàng rũ bỏ hết mọi tình thương bấy lâu nay, đến liếc tôi một cái cũng không thèm.
Mẹ bỏ rơi, ba không nhận, tôi, từ một đứa trẻ có tất cả trở thành một đứa trẻ mồ côi không người thân, không nơi nương tựa. Tôi không dám chạy vào một trong những khu nhà hàng xóm ở gần nhà nhờ họ, vì họ đối với gia đình tôi từ trước đến nay cũng không được cho là thân thiết, nói trắng ra là bằng mặt không bằng lòng.
Tôi lại xách túi lững thững đi dưới con đường tối om, bầu trời thì đen sì vẫn nhì nhằng những tia chớp đáng sợ.
Tôi đi ra bến xe buýt vừa nãy, cuộn người ngồi co ro trên hàng ghế sắt tránh những hạt mưa đổ xuống tầm tã, sợ hãi trong hoảng loạn khóc lớn. Tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ. Tôi ra sức gọi mẹ, gọi ba, gọi những người đã từng yêu thương tôi...
Cả đêm hôm đó, tôi không ngủ được vì nước bắn hết vào người, lạnh toát. Túi quần áo cũng ướt nhề theo, chẳng còn cái nào là không bị ẩm. Người thì mỗi lúc một nóng bừng lên như tấy sốt, tôi cố mở mắt muốn tìm mẹ, tìm ai đó giúp mình, nhưng không có ai hết.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, mưa vẫn rả rích rơi đều, tuy không lớn như đêm qua nhưng vẫn rất là nặng hạt, nên chẳng có xe nào chạy qua.
Tôi cố lết thân ngồi dậy, cố nhấc tay cầm lấy túi quần áo muốn bước đi hi vọng sẽ gặp được cửa hàng nào đã mở hay ai đó để nhờ họ giúp. Nhưng khi tôi vừa di chuyển được một đoạn, thì từ phía sau có một chiếc ô tô lao lên đỗ xịch bên cạnh, sau đó cả người bị kéo mạnh vào bên trong. Xương cốt đau điếng.
Miệng của tôi bị chúng bịt chặt không cho kêu la, tay chân giữ chặt không thể dãy dụa, tai vẫn nghe rõ mồm một từng chữ.
- Con này bán đi cũng được 20 triệu đấy, lái xe nhanh lên, không có người nhìn thấy bây giờ.
ÁNH DƯƠN TÀN
Tác giả : Lê Tuyết
CHƯƠNG 2
Cả người tôi bị chúng ghì lấy, miệng thì cũng bị bịt chặt nên chẳng thể kêu gào hay ú ớ được điều gì, chân tay cũng không phản kháng lại được. Tuy mới chỉ có mười tuổi, nhưng tôi cũng đủ nhận thức được việc tôi đang bị những người này bắt cóc, và chúng có ý định muốn bán tôi đi nơi khác. Nhưng là bán đi đâu, bán cho ai, tôi cũng không biết được, bởi vì một lúc sau đó, tôi đã bị chúng lấy chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt miệng lại, rồi bóng tối từ đó cứ thế đưa đôi mắt tôi, nặng trĩu nhắm lại.
Tôi khi ấy, chỉ là một đứa nhỏ, chẳng đủ sức lực để chạy trốn, chẳng đủ khôn ngoan để tìm đường trở về nhà, cũng chẳng biết nơi tôi đang ở thực sự ở nơi nào, huyện nào hay tỉnh nào. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, tôi đã bị bán sang Trung Quốc mà thôi.
Chúng bán tôi cho một người đàn ông đã qua tuổi tứ tuần người Trung Quốc, làm nghề chăn vịt ở một rìa sông, sống cùng với ông ta là người vợ cũng già không kém. Họ đều là nông dân, nhưng lại không chất phác như những người nông dân nơi đất nước chúng tôi, không thật thà như thế. Vợ chồng nhà này, khuôn mặt thì lúc nào cũng hằm hằm giận dữ, hơi một chút thì quát tháo trợn mắt làm tôi sợ rúm người, sợ đến mức tim cũng muốn bật ra khỏi lồng ngực, toàn thân run rẩy như người ăn phải bả mèo bả chó.
Tôi vẫn nhớ, lúc tôi tỉnh dậy, mấy tên đó đã đưa tôi qua biên giới. Lý do tôi biết đó là biên giới là vì, lúc đi ngang qua những con đường đất, tôi có nhìn thấy tấm biển ghi chữ Trung Quốc. Chúng lội đèo vượt suối, rồi đi bộ một quãng đường rừng, rồi lại đi xe máy một khoảng xa lắc xa lơ trên con đường đất bẩn tưởi, gập ghềnh khúc khuỷu.
Điểm đến của chúng là ngôi nhà chăn vịt của đôi vợ chồng già này, lúc tới nơi, tôi vẫn không dám mở mắt vì sợ, chúng thấy thế càng được đà chửi lớn tôi.
- Con này, dậy, dậy mau.
Chúng bỏ tôi vào chiếc bao vác trên vai như vác con lợn, xong đến nơi thì vất bịch tôi xuống chẳng thèm để ý tôi có đau đớn hay không, xong sau đó lại chửi tôi chẳng khác gì một con chó.
- Con chó cái này, tao nói dậy, mày điếc hả.
Một thằng thấy tôi vẫn không mở mắt thì điên lên, túm tóc tôi lôi dậy, giật mạnh như muốn lôi đứt cả mảng da đầu tôi ra. Lần này, tôi biết mình chẳng thể nào chơi lì được với chúng nó nữa nên cố hé đôi mắt đau nhức, nhìn một lượt xung quanh để xác định xem rốt cuộc mình đang ở đâu thì lại nghe thấy một trong hai thằng lên tiếng.
- Con này 6 nghìn tệ em không bán được đâu anh trai, nó còn trinh nguyên ấy, ít cũng lên 1 vạn tệ thì em bán.
Thằng này nói tiếng Việt, nên tôi hiểu được nó đang ra giá tôi với người Trung Quốc này, có lẽ vì hắn cũng đã tìm được mối khác để bán tôi mà có lời hơn nên mặc kệ tên kia khó chịu như thế nào cũng không đồng ý. Cuối cùng, sau một hồi nài nỉ không được, vợ chồng lão cũng quyết bỏ ra 1 vạn tệ mua tôi về, nhìn thôi cũng biết trong lòng chúng đầy hậm hực như thế nào, hận không thể đạp tôi mấy cái cho hả giận.
Và đúng như thế, lúc hai tên kia vừa đi khỏi, mụ vợ của người đàn ông kia đã sừng cồ lên lao lại phía tôi, níu nô chửi tôi bằng mấy câu tiếng Việt như “ con đĩ “, “ con chó “, “ con lợn con bò “, ngoài ra còn chửi tôi cái gì tôi cũng không biết nữa, vì tôi không có nghe rõ.
Mấy ngày đầu, sợ tôi trốn đi lên mụ vợ lôi chiếc xích chí ra xích cổ tôi lại rồi cột ngoài đầu hiên mái đất, đến bữa cũng trộn cho tôi mấy cục cơm cháy cùng với dăm ba cái xương họ ăn dở vẫn còn dính thịt một ít. Bữa cơm, hệt như một bữa cơm cho chó, thậm chí chó tôi còn không bằng.
Ban đầu, tôi không có ăn, vì bẩn, vì mất vệ sinh. Nhưng rồi ngày một trôi đi, ngày hai trôi đi, mỗi ngày tôi chỉ được 2 xuất như thế nên cuối cùng nhịn đến toàn thân mệt lả, nên cũng cố nhắm mắt cầm lên ăn cho đỡ đói. Nhưng rồi khi đưa lên đến miệng, cơn buồn nôn lại trào lên dữ dội khiến tôi nôn khan gần như muốn trôi hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, đôi mắt thì trợn ngược đáng sợ. Tôi, tuổi thơ của tôi, chỉ vì lần ngả bài này của ba mẹ, mà trở nên thê thảm bị đối xử chẳng khác gì một con vật như thế này.
Ban ngày, họ xích tôi ở trước cửa, ban đêm thì cho tôi vào chuồng ngủ cùng với con trâu, với đàn vịt, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc không thể ngửi được nhưng tôi vẫn phải cố. Một đứa trẻ 10 tuổi, bị bán đi nơi đất khách quê người, tôi ngoài chịu đựng ra thì biết làm gì bây giờ, biết nhờ sự giúp đỡ của ai đây.
Nhiều đêm thức trắng vì bị muỗi đốt, tôi chỉ biết rấm rức khóc nhớ ba nhớ mẹ, tự hỏi bản thân không biết họ có ai nhớ đến tôi không, có ai đi tìm tôi không, rồi tự động viên rằng ba mẹ nhất định không bỏ rơi tôi đâu để mà cố sống tiếp. Khi ấy, tôi cứ chấp niệm trong lòng rằng sẽ có một ngày tôi được họ tìm thấy, nhưng rồi thời gian mỗi lúc trôi đi, tôi mới nhận ra rằng, ba mẹ chẳng hề để tâm đến tôi như thế nào.
Tuổi thơ của tôi, niềm vui của tôi, là do chú ấy bao bọc, do chú ấy quan tâm, là do chú ấy chăm sóc. Chú ấy - là người sau này, cho tôi bao yêu thương, cũng cho tôi bao đau khổ đến cùng cực. Tất nhiên, mọi thứ, đều là những chuyện của sau này, chứ không phải hiện tại.
*** **** ****
Một tháng ở lại nơi đó, vợ chồng nhà A Mân cũng chịu tháo xích cho tôi, có lẽ vì họ không muốn nuôi báo cô tôi thêm nữa. Họ giao cho tôi đàn vịt, con trâu, con bò, bắt tôi đi chăn ở ngoài rìa sông, còn hai vợ chồng lại lầm lũi trong cái căn nhà hoang cách nhà chính 1 đoạn, bí ẩn làm điều gì đó mà tôi không biết được.
Tôi đi vừa phải đi chăn vịt, vừa phải đi cắt cỏ cho trâu cho bò, thời gian gần như chẳng được nghỉ ngơi một chút nào. Lúc về, lại phải lao đầu vào nấu cơm cho họ, đến khi họ trở về phải đợi họ ăn cơm xong mới được vét xoong vét nồi, lúc ấy, chẳng còn thứ gì hết, ngoài cấn mỡ xoong rau và vụn cháy, cơm thừa.
Thời gian cứ thể thấm thoắt trôi đi, tôi ở nơi này cũng được nửa năm, phải làm lụng vất vả nhưng được cái tôi không bị bắt nắng nên da vẫn trắng hồng như trước, có lẽ là bẩm sinh, tóc thì có chút xơ rối, mỗi lần chải rụng đi cũng rất nhiều.
Nửa năm, tôi tuy không được ăn đầy đủ chất nhưng cũng đã bước vào tuổi dậy thì, phổng phao hơn trước, ngực đau và nhú lớn hơn. Mà quần áo thì không có nên tôi chỉ có thể mặc độn mấy cái vào, chỉ là mỗi lần tôi di chuyển vẫn có thể nhìn thấy ngực lấp ló dưới lớp vải mỏng tang, bẩn thỉu do dính màu bùn đất.
Mụ vợ thì không ưa tôi rồi, nên tôi cũng không dám hỏi mụ chuyện mình gặp phải, với cả khi đó tôi mới có ngần ấy tuổi, sao biết được những cái cách như là nịt ngực lại đâu cơ chứ. Thành ra cứ ngây ngô độn mấy cái áo một lúc vào, cứ tưởng sẽ không sao hết, nhưng không ngờ có ngày chính điều ấy đã hại tôi suýt nữa bị hãm hiếp, làm nhục bởi ông chồng kia.
Thời gian đó, mụ vợ có chuyện phải đi xa một hai ngày, ông chồng cũng chẳng thèm đi đến căn nhà hoang kia nữa mà chỉ ở nhà ngồi đầu hiên hút thuốc, rồi nhìn tôi chằm chằm như muốn lóc thịt tôi ra vậy. Tôi thì sợ hãi lắm, nhưng lại không dám đi đâu, vì lão nói hôm nay không phải đi chăn bò hay chăn vịt gì cả, nên chỉ biết lủi thủi ngồi dưới gốc cây thị viết nhẩm lại mấy cái phép tính đã từng được học.
Tôi nghỉ nửa năm rồi, nửa năm mất tích không ai đi tìm hay biết được, tôi cũng không dám hi vọng nhiều nữa, chỉ biết chấp nhận số phận đưa đẩy, nhân lúc đi chăn vịt thì tìm đường trở ra ngoài. Nhưng con đường nơi này chia năm ngả bảy, tôi đi được một đoạn lại bị lạc, thậm chí có hôm tôi mất khá lâu mới về được nhà, vịt bị mất mấy con lại khiến mụ vợ nổi điên đánh đập không thương tiếc. Nửa năm, tôi chịu không ít đòi roi, chịu không ít tủi nhục, nhưng đến cuối cùng ngoài chịu đựng ra tôi cũng chẳng biết làm gì.
Đang ngồi lẩm bẩm mấy câu tiếng Trung mà tôi học được do họ dậy, tôi bỗng nghe thấy tiếng lão chồng vang lên, lão nói bằng giọng Việt lớ lớ.
- Ngọc, mi vào đây tao bảo, nhanh lên.
Lão nói xong liền quay người đi vào trong nhà, đã vậy còn thả tấm mành tre xuống, khiến tôi lưỡng lự sợ hãi không dám ho he bước đi dù là một chút. Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với mình, lúc ấy tôi biết kêu cứu với ai được cơ chứ.
Phân vân một hồi khá lâu, thấy tôi vẫn không chịu bước vào, lão chồng từ trong nhà quát lớn vọng ra ngoài.
- Còn không mau lên con kia, mày điếc hay cố tình coi lơ lời tao nói hả, có tin tối nay tao xích mày lại rồi ăn cơm chó không hả.
Bị lão quát, tôi sợ quá nên cũng cố lết đôi chân đi vào tiến về phía buồng lão, nhìn thấy lão nằm trên giường thì sợ sệt, gọi nhỏ.
- Ông chủ, ông... ông gọi cháu có gì không ạ. Cháu... cháu ... cháu đến giờ đi cắt cỏ cho bò rồi ạ.
Thật ra cỏ tôi đã cắt nhiều lắm rồi, nhưng ví sợ lão nên mới tìm cái cớ này để thoát khỏi đây, nhưng một đứa mới lất mắt như tôi sao có thể qua được mắt lão chứ. Lão biết bài của tôi, nên lớn tiếng hơn.
- Cỏ vẫn còn đầy một đống trong chuồng, mày cắt về nhiều làm gì. Trèo lên đây bóp chân cho tao, nhanh lên. Làm mấy ngày quần quật mệt muốn chết tới nơi rồi đây này.
Tôi nghe lão quát vậy thì cả người run rẩy, ánh mắt hoang mang nhìn lão, cố gắng lấy lại bình tĩnh đáp trả.
- Cháu... cháu....
- Cháu cái gì mà cháu, nhanh lên. Tao mua mày về để nghe lời chứ không phải mua mày về để mày cãi lại lời tao nói, hiểu không hả con kia. Mẹ kiếp 1 vạn tệ của tao đấy, đủ mua mấy đứa như mày nữa đấy.
Bị lão chửi tôi chẳng dám ho he hay động đậy gì dù chỉ là một chút, đôi mắt cũng chỉ biết cúi xuống nhìn lớp gạch dưới dàn nhà, nước mắt theo đó tí tách tràn ra như đê vỡ. Thật ra tôi cũng không biết vợ chồng lão mua tôi để làm cái gì, trong khi nhà cửa của họ cũng có phải là cao sang gì đâu. Mấy cái công việc chăn lợn chăn gà này mà mà mất tiền mua cái đứa vô dụng chẳng biết làm gì như tôi, đúng thật là chỉ có thằng ngu thằng đần mới làm như vậy.
Khi đó, tôi còn nhỏ nào đâu biết được động cơ của vợ chồng nhà này mua tôi về với mục đích gì, mãi sau này khi biết được, thì cuộc đời lại rẽ sang hướng khác, hướng thay đổi cả cuộc đời của tôi.
Trấn tĩnh, tôi cố lấy hết can đảm tiến lại phía lão, còn lão thì nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt chẳng khác gì con thú đang đói không kiếm được con mồi. Lão soi xét tôi từ trên xuống dưới, lão không nói nhưng tâm trí non nớt của tôi khi đó vẫn cảm nhận được, sự nguy hiểm bao trùm, càng lúc càng lớn.
Thế rồi, khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì cả cánh tay bị lão kéo lên giường, rồi cả người bị lão đè lên, bàn tay đen sạm của lão vội vã đưa lên bóp mạnh lấy ngực tôi khiến tôi đau đến phát khóc, la lớn.
- Đau... đau quá.. Buông cháu ra, buông cháu ra đi.
Chỉ là, mặc cho tôi gào thét, lão vẫn không chịu buông, vẫn ra sức làm càn trên người tôi. Chắc chắn hơn, lão còn lấy chiếc vải bịt miệng tôi lại, dụ dỗ.
- Ngoan, ngoan nghe lời tao, tối tao cho ăn cơm ngon, mai tao mua cho quần áo đẹp mặc nữa. Chiều tao tí đi, tao không bắt mày làm việc cực nhọc nữa, được không?
Lão dỗ ngon dỗ ngọt tôi, nhưng lão không biết tôi lại chẳng phải là đứa ngu ngơ như người khác vì không biết lão đang làm gì với mình. Từ nhỏ đã được ba mẹ cho đi học sớm, được mẹ phổ biến cho kiến thức về tuổi dậy thì sớm hơn các bạn nên tôi ít nhiều cũng lơ ngơ nhớ được mấy lời. Cho nên trước hành động này của lão, tôi chỉ biết cố ra sức dãy dụa để hét lên kêu cứu, chỉ muốn hét lên hi vọng mụ vợ của lão bắt chợt về để tôi có thể được buông tha.
Thế nhưng lão bịt miệng tôi rồi, làm sao tôi còn có thể gào được cơ chứ. Lão còn đang định trói tôi lại, thì từ phía cửa tiếng của mụ vợ lão đã vang lên chu chéo.
- Ôí trời ơi, Mân ơi là Mân, tao bục mặt đi làm ngoài mương ngoài máng để mày ở nhà hú hí với con ranh chưa lất mắt này à, tao đánh chết mày, đánh chết mày.
Nói rồi mụ sẵn con dao cầm trên tay lao về phía ông chồng của mình khua tay múa chân khiến lão sợ mất mật, vội vàng kéo cái quần đùi lên run rẩy, xin xỏ.
- Kìa bà, là tôi, là tôi bị con này dụ dỗ, là nó dụ dỗ tôi. Tôi không làm gì có lỗi với bà đâu, có cho tiền tôi cũng không dám đâu mà.
Mụ vợ lúc này như ăn phải thuốc lú bùa mê, thấy chồng nói vậy thì quay ngoắt sang tôi, mắt long lên song sọc trợn ngược trắng dã, nghiến răng nghiến lợi lao lại túm tóc tôi tát tới tấp, không quên cho tôi vài phát đạp.
Mụ chửi tôi bằng tiếng Trung lẫn tiếng Việt lẫn lộn, thậm chí tôi còn chảng hiểu mụ chửi gì hết, chỉ biết chắc mụ điên tôi lắm. Cái tát mạnh đến nỗi như muốn vả rơi răng tôi ra như vậy mà, tôi ê hết cả mặt chẳng còn cảm giác gì rồi.
Tôi tuy biết không phải là lỗi của mình, nhưng bị đánh đau như thế chẳng thể nào chịu đành phải rối rít cầu xin. Nhưng càng xin dường như tôi càng khiến mụ ấy lên cơn phẫn nộ vậy, càng đánh hăng tay hơn không cần biết tôi có chết hay còn sống nữa. Ông chồng thì đích thực sợ vợ, không dám vào can hay gì khác, cứ để mụ đấy trút giận lên người tôi, coi tôi chẳng khác gì bao cát mà đánh đấm cho thỏa tức giận.
Đau đớn lẫn tủi nhục, tôi cố vùng lên, túm lấy cổ tay mụ vợ cắn một cái thật sâu, thật mạnh, thậm chí tôi còn cảm nhận được máu từ tay mụ len vào răng lợi của mình, tanh ngòm.
Mụ bị tôi cắn thì đau lắm, hét lớn lên một tiếng rồi thả tôi ra ôm lấy cổ tay khóc ròng, ông chồng thấy vợ thế cũng cuống lên chẳng thèm để ý đến tôi đang tồn tại. Nhân lúc ấy, tôi cố lết tấm thân đau nhức lao ra ngoài, chạy về phía khu rừng đầy cây cối với dây leo um tùm, nước mắt nước mũi thì giàn dụa cứ rơi không ngừng.
Tôi nhất định phải rời khỏi được nơi này, nếu không, để vợ chồng họ bắt lại lần nữa, tôi chẳng còn đường sống nào hết... Tôi vừa chạy, vừa khóc, vừa ra sức lẩm bẩm trong cổ họng “ Ba ơi, mẹ ơi, con sợ lắm. Ba mẹ đâu rồi “
ÁNH DƯƠNG TÀN
Tác giả Lê Tuyết
CHƯƠNG 3
Tôi chạy theo con đường rừng đầy những cành cây to sụ với dây leo chằng chịt, gai góc, bên dưới chân là lớp đất ẩm ướt gợn đến từng chân tóc. Tôi cố len vào chúng để mở lối đi, da thịt theo đó cũng bị cứa đến bật máu, đau lắm, nhưng tôi không dám dừng lại. Vì tôi sợ tôi chỉ hơi chậm một chút thôi, họ bắt được rồi cuộc đời tôi chẳng còn biết đi đâu về nữa, chẳng biết tương lai sẽ như thế nào.
Tôi chạy đến ngã rẽ, cả người đổ xuống thở hồng hộc vì mệt, đôi chân nhỏ đã không thể nào đứng vững được nữa mà ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa cố lấy hơi để chạy tiếp. Phía sau, tiếng chửi bới la hét của ông chồng và mụ vợ vẫn vang lên liên hồi mỗi lúc một gần, cảm giác tôi chạy mất 1 tiếng thì họ chỉ cần mất có vài chục phút là đuổi kịp tới nơi, càng lúc càng khiến tôi thêm hoảng sợ.
Trước tình hình ấy, tôi chẳng thể ngồi thêm được nữa, lại cố đứng dậy chạy đi, cố gắng nhịn đau để thoát khỏi được bọn họ, cố gắng chạy đại vào ngã rẽ cho dù tôi còn chẳng biết con đường đấy dẫn tôi đi về đâu.
Nơi đây, là vùng núi biên giới ngổn ngang cây cối, là trùng trùng điệp điệp những ngọn núi nhấp nhô cùng với dòng sông chảy siết, tôi có tìm được đường về cũng chẳng có ai giúp cho. Tôi lúc này, chỉ biết duy nhất một điều là lao đầu vào chạy, chạy khỏi hai vợ chồng nhà kia mà thôi, còn chuyện sau muốn ra sao thì ra, muốn thế nào thì thế. Cho dù cái chết ập tới bất cứ lúc nào mà tôi không thể lường trước được.
Trời lúc này cũng đã cũng đã trở về xế chiều, trong rừng ánh sáng bắt đầu trở nên yếu ớt đi, chẳng mấy chốc tầm nhìn tôi đã rút ngắn lại không nhìn thấy gì nữa. Tôi cứ chạy, chạy mãi rồi cũng nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ, chẳng thèm để ý gì đến nó có nguy hiểm hay không liền chạy vào đó ngồi. Dù sao, trời cũng có dấu hiệu báo mưa lớn kéo tới, nếu tôi không vào đây trú, thì chẳng còn chỗ nào nữa.
Bước lên bậc hiên gỗ, tôi lúc này mới nhận ra đây không phải là căn nhà hoang mà là một căn nhà tuy hơi cũ chút nhưng lại đầy đủ, sạch sẽ, chứng tỏ nơi đây có người ở. Nghĩ đến việc đấy, lòng tôi cũng len lói lên những tia hạnh phúc, cứ nghĩ rằng có người ở đây, họ nhất định sẽ giúp tôi đưa tôi trở về. Nhưng không, khi tôi bước vào căn nhà ấy, cuộc đời tôi, lần nữa lại trở về quỹ đạo như cũ, lại lần nữa bước vào cuộc sống tối tăm đầy vất vả, khổ sở.
Bên trong có ánh đèn mờ, cánh cửa gỗ cũ mòn không có khóa, suy đi tính lại tôi cũng lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào bên trong. Lúc cánh cửa được đẩy ra, đập vào mắt tôi là một giàn máy móc thô sơ, thủ công được đặt la liệt trên một chiếc bàn giữa nhà, trên đó là vô số những thứ bột màu trắng. Lúc ấy, tôi nào đâu biết đó là thứ mọi người vẫn gọi là chất cấm, thứ mọi người gọi là thuốc phiện, nên cứ ngây ngô nghe theo lời của vợ chồng A Mân sản xuất ra nó. Đến khi mọi thứ bị phanh phui, thì cuộc đời của tôi đã trượt dài trong tội lỗi, muốn thoát cũng không thoát ra được.
Ban đầu, tôi còn lưỡng lự không dám vào vì tôi sợ, dù sao tâm lí một đứa trẻ mới có gần 11 tuổi ở hoàn cảnh này sao có bĩnh tĩnh như người lớn được cơ chứ. Phút ấy tôi đã có cái suy nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng rồi khi tôi quay người, ánh mắt bỗng trở nên co rút run rẩy vì nhìn thấy vợ chồng A Mân đi lại về hướng này, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có lẽ vì đứng trong nơi khuất ánh sáng nên tôi không có bị họ phát hiện, đầu óc đang luống cuống tìm chỗ trốn thì bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng mụ vợ kêu “ á “ lên một cái, sau đó là tiếng của lão chồng vang lên đầy lo lắng.
- Bà sao thế, sao đi đứng không cẩn thận gì thế hả.
Mụ vợ ngồi sụp xuống, thều thào như người sắp đứt hơi, có lẽ vì mụ đau quá nên sức lực cũng chẳng còn.
- Tôi.. tôi đau quá. Hình như tôi bị rắn cắn rồi, ông đưa tôi vào nhà giúp tôi với, nếu phải rắn độc thì còn làm mẹo trị gấp.
Nghe được những lời của mụ vợ nói, tôi không dám tin vào tai của mình. Không ngờ ngôi nhà này lại chẳng phải của ai khác mà là của vợ chồng đó, chạy mãi chạy mãi vẫn chẳng thoát được, số phận tôi đúng là vận con chó mà. Giờ mà muốn trốn đi cũng đâu có được, làm sao có thể thoát được cơ chứ, chỉ có thể lẻn vào trong ngôi nhà hi vọng sẽ tìm được chỗ nấp mà thôi.
Thế rồi, nhân lúc họ vẫn đang lụi hụi ngoài xa kia, tôi vội lẻn vào trong nhà qua đường cửa phụ, loay hoay mãi cũng tìm thấy cái thùng phi xanh liền chui vào vào đó ngồi, vừa đậy nắp lên cũng là lúc lão chồng cõng vụ vợ vào tới nơi. Lão nói bằng giọng tiếng Việt lơ lớ
- Cũng may không phải là rắn độc, nếu không bà tạch luôn rồi đấy.
Mụ vợ ừ ừ, một lúc sau tự dưng sừng cồ lên, chửi chồng như tát nước, dùng luôn cả những từ khó nghe chửi tôi thậm tệ.
- Đúng rồi, ông bây giờ chỉ mong tôi chết đi để đi tìm cái con ranh con kia về hú hí đúng không hả. Tôi nói cho ông biết nhé, cái cơ ngơi này là do tôi gây dựng lên, cái cơ ngơi này là do một tay tôi làm ra, ông đừng có hòng rồi ủ mưu muốn hãm hại tôi, thì lúc đấy đừng có trách tôi ác. Nghe chưa? Còn về cái con ranh ấy, mất 1 vạn tệ mua nó về để nó học cách làm ra cái thứ này, chứ không phải để ông với nó lăng loàn rồi làm ba cái việc vớ vẩn. Đã vậy còn dám chạy trốn, để bà bắt được thì nhất định không xong với bà đâu. Tiền bà bục mặt làm ra chứ đéo phải cứ ngửa lên zời là hấng được.
Mụ vợ chửi nhiều lắm, ông chồng thì đứng ngay bên cạnh nhưng không có dám một lời hé răng, cứ mặc xác vợ muốn nói gì thì nói. Còn tôi lúc này ngồi trong cái phi vừa hôi vừa thối, thật sự chỉ muốn bốc chạy ra khỏi đó luôn cho rồi, nhưng cũng may là cố dằn xuống được.
Chỉ là ông trời dường như thật sự muốn đày đọa tôi, vì thời gian chịu đựng của tôi không được quá lâu nữa, khi mà lúc này đột nhiên tôi thấy dưới chân mình có cái gì đó bò ngôm ngổm trên da thịt, gợn hết cả người. Và rồi cuối cùng tôi đã không kiềm chế được mà hét toáng lên thật lớn, rồi bật người đứng dậy lao ra ngoài, quên luôn việc phải trốn vợ chồng A Mân.
Thế rồi, trong lúc tôi chưa kịp định thần lại xem nó là con gì, chưa ổn định lại được nhịp tim của mình thì lại bị mụ vợ lao vào đánh dấp dúi, vừa đánh vừa chửi. Mụ đạp, đá, giật tóc và vả tôi không ngừng, mặc kệ tôi xin lỗi xin xỏ vẫn không có ý định dừng lại. Cũng may lần này, ông chồng của mụ không có đứng yên nhìn tôi bị đánh nữa, mà vội ôm lấy mụ vợ lôi ra, can ngăn.
- Kìa bà, bà đánh nó thế nó chết ra đấy rồi lấy ai làm việc cho mình nữa hả. Chuyện nó cũng qua rồi, tôi với bà lấy nhau mấy chục năm rồi, tôi có lăng nhăng tôi chẳng ở đến với bà tới bây giờ, bà phải hiểu cho tôi chứ.
- Tôi phải đánh cho nó biết tôi không phải hiền lành gì, đánh để nó biết đường mà sống sao cho phải với thân phận của mình, nếu không có đánh chết tôi cũng cóc sợ... ( mụ nói với lão chồng xong, lại quay sang tôi trì chiết )... Con kia, mày có thích trốn nữa không hả, có thích trốn nữa không?
Tôi đau quá, đau đến độ thật sự chỉ muốn ngã vật xuống hoặc chết đi cho rồi, không muốn sống thêm một giây phút nào nữa. Tôi không muốn khóc, không muốn cầu xin, nhưng lúc này tôi thật sự chỉ biết nên làm như thế, chí ít mụ vợ mới không đánh đập tôi nhiều thêm.
- Con xin bà chủ, bà đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa...
Con hứa, con hứa con sẽ ngoan mà, con hứa con sẽ không trốn đi nữa. Con đau quá, đau quá bà ơi.
Mụ vợ thấy tôi cầu xin cũng nguôi cơn giận, nhưng chưa có buông tha ngay mà vẫn túm lấy đuôi tóc tôi giật ngược lại, ép tôi ngẩng đầu lên nhìn mình. Miệng tôi thì rỉ máu, hai má sưng vù như cái bánh bao, đau điếng đến mức có sờ vào cũng không biết cảm giác nó như thế nào. Mụ rít lên với tôi.
- Lần sau mày còn dám đi nữa không, dám không hả?
- Không ạ, con không dám, không dám nữa đâu bà chủ. Con sẽ nghe lời ông bà, ông bà bảo con làm gì con cũng làm. Con sẽ ngoan, sẽ ngoan mà...
Tôi vừa khóc vừa cầu xin, cuối cùng, sau một hồi hành hạ tôi bằng đòi roi, bằng vọt, mụ vợ cũng chịu buông khỏi người tôi, còn tôi thì mệt lả nằm vật xuống sàn, chẳng khác gì xác chết nếu như lồng ngực không phập phồng lên xuống.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi chẳng hề dễ thở hơn một chút nào hết, thậm chí đôi lúc vẫn bị mụ vợ chửi bới vô cớ mỗi khi lão chồng hỏi tôi về đàn vịt, đàn bò. Tôi vẫn đi chăn vịt, chăn bò, nhưng còn phải làm thêm việc đi bắt ốc về cho chúng ăn nữa, thành ra người chẳng lên cân được chút nào.
Lần chạy trốn trước thất bại khiến tôi không dám ho he nghĩ gì đến điều đó nữa, cho dù mỗi lần đi chăn vịt về ngang qua ngã rẽ ấy cũng chịu, không dám gì cả. Dù sao, tôi cũng chẳng chạy khỏi họ, mà cho dù có khỏi, chắc gì tôi được tự do cơ chứ, biết đâu lại rơi vào tay người khác, bị giết giữa đường thì sao, điều đấy chẳng ai có thể đoán trước được.
*** **** ****
Kể từ khi chuyện đó xảy ra đến giờ đã hai tháng, sáng sớm như thường lệ, tôi đang định dồn đàn vịt đi ra rìa sông thì bị mụ vợ gọi giật lại, mụ nói.
- Hôm nay không phải chăn vịt nữa, mày theo tao đi ra đây.
Tôi thắc mắc lắm, nhưng cũng không dám hỏi, chị dạ dạ vài tiếng sau đó lủi thủi dồn vịt lại về chuồng, rồi thấy mụ vợ đi thì cũng không dám lề mề mà bước theo, thậm chí có lúc cách mụ một quãng xa tôi vẫn phải cố dồn hết sức lấy mà đuổi kịp.
Mụ dẫn tôi vào căn nhà hoang trước đó, ở đấy lão chồng đã chờ sẵn, thấy chúng tôi tới thì nói luôn.
- Bà đi gì mà lâu thế, nhanh lên nào, đợi sốt hết cả ruột rồi.
- Sốt ruột cái gì mà sốt ruột, nơi này hoang vu chẳng ai biết đến đâu, nên cứ yên tâm mà làm đi. Bao nhiêu lần thất bại cũng thành công, ông phải cảm ơn thần linh đã thương xót chúng ta đấy.
Tôi nghe không hiểu họ nói chuyện gì. chỉ biết họ cầm lên một bánh màu trắng nhìn như hộp thuốc lá dơ lên ngắm nghía, rồi thơm hít nâng niu như chúng là vậy quý báu vậy.
Chán chê, lão chồng mới lôi tôi lại, lão dạy tôi các bước chế tạo ra nó, kiên trì không hề mắng tôi lấy nửa lời cho dù tôi có làm sai bao nhiêu lần đi chăng nữa. Một tháng, hai tháng, đến ba tháng, tôi chỉ việc tới căn nhà hoang đó học chế biến ra “ cục “ màu trắng ấy, sau bao nhiêu lần thất bại cũng có ngày tôi thành công hoàn thành nó xuất sắc.
Tôi vẫn còn nhớ, khi ấy, tôi vui lắm, vui vì cuối cùng tôi cũng làm được sản phẩm còn đẹp mắt hơn của vợ chồng A Mân, vui lắm nên cả ngày chỉ muốn ra đó để làm. Một năm không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài kia, tôi ngây ngô nào biết cái thứ tôi luôn tự hào làm ra này lại là thứ gây ra bao nhiêu “ cái chết trắng “ cho nhiều người ngoài xã hội, là phạm pháp đâu cơ chứ.
Từ ngày thành công, công việc của tôi chỉ có ăn, ngủ và ngày ngày hoàn thành làm ra cái thứ kia. Ban đầu, một tháng tôi sản xuất ra được hai bánh, vì sau vợ chồng A Mân thấy tôi có khả năng nên quyết định làm nhiều hơn. Họ bắt đầu đốn phá cây để khu trồng anh túc được rộng hơn, để có nhiều nguyên liệu hơn cho tôi sản xuất nó, thế nhưng rồi chính vì sự tham lam này của họ, nơi này cuối cùng cũng có ngày bị công an để ý và sờ gáy. Kéo theo đó là cuộc đời của tôi, cũng vì thế mà lật sang một trang mới, không còn bị đối xử thậm tệ như nô lệ, nhưng lại đầy đau thương.
Một năm, rồi lại hai năm trôi qua, tôi không biết vợ chồng A Mân tiêu thụ số hàng đó đi đâu, nhưng tôi thấy được, họ đã kiếm được một số tiền kha khá. Đồ ăn ngon hơn, quần áo cũng đẹp hơn, thậm chí mụ vợ cũng không có thường chửi mắng tôi thường xuyên nữa mà ngọt nhạt với tôi hơn, mua cho tôi nhiều đồ hơn. Chỉ là họ vẫn không chịu chuyển đi đâu, không cho tôi biết lối đi ra ngoài, và tôi, cũng không tiếp xúc với ai ngoài họ....
Cuộc sống của tôi hai năm đó, chỉ là trong căn nhà gỗ kia, sản xuất thủ công ra cho họ những cục màu trắng ấy, thứ mà sau này tôi biết người đời gọi nó là thuốc phiện.
Thể loại : Tình cảm, đời thường, nhẹ nhàng... ( Lưu ý, những địa danh trong truyện đều không có thật ạ )...
Tác giả : Lê Tuyết.
CHƯƠNG 1
Nếu có người hỏi tôi, ngày tháng hạnh phúc nhất của tôi là khi nào, thì tôi sẽ trả lời với họ rằng, đó là khi tôi được ở cùng với người đàn ông ấy, người đàn ông mà tôi gọi là chú suốt những năm tháng khờ dại đến khi trưởng thành. Người đàn ông tôi dành cả trái tim để yêu thương, để mơ mộng, người đàn ông đã từng ôm tôi vào lòng và nói rằng “ Cả đời này, anh chỉ yêu em, chỉ muốn được bên em mãi không rời. Ngoài em ra, anh chẳng cần hạnh phúc của ai khác”.
Và rồi, tôi đã tin vào những lời nói ấy, đã tin rằng tôi với chú, nhất định sẽ có một kết cục tốt đẹp. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ lại không phải là như thế, đều không hề giống như những gì chúng tôi đã từng cùng nhau mong muốn. Kết quả của cuộc tình đầy ngang trái ấy, là đau khổ, là nước mắt, là đau lòng đến kiệt quệ, là vùng bùn lầy khiến tôi mãi chẳng thể nào bước được ra. Và đau lòng hơn, khi mà tôi, từ đó trở thành kẻ tội đồ, trở thành kẻ người gây lên tất cả những bi kịch sau này.
Mọi thứ, đều là câu chuyện từ chục năm về trước, khi ấy, tôi mới là đứa trẻ 10 tuổi, cái tuổi tuy chưa biết nhận thức được quá nhiều những sai trái của người lớn, nhưng cũng đã đủ biết được ba mẹ đang làm cái gì. Chính bọn họ, là người khiến cho tôi không còn tin tưởng vào cuộc sống, chính bọn họ, khiến tôi từ một đứa con gái yêu đời, trở nên lầm lì khó chịu với mọi thứ.
*** **** ****
- Anh thôi đi, anh còn chối cái gì nữa hả, chính mắt tôi nhìn thấy anh với cô ta đi vào khách sạn, chính mắt tôi nhìn thấy anh với cô ta đi mua nhẫn, chính mắt tôi nhìn thấy anh ôm eo cô ta trong quán hát. Anh còn chối cái gì hả, vẫn còn muốn chối tôi là anh đi công tác à, sao anh lại có thể đê tiện đến mức như thế hả.
Đó, là những lời mẹ tôi nói với ba sau khi ông vừa hoàn thành xong chuyến “ công tác” ba ngày của mình ở Đà Nẵng trở về nhà. Ba của tôi, là một người đẹp trai, tuấn tú, một người hào phóng, nhưng công việc thì vẫn bấp bênh như thế, bấy nhiêu năm vẫn chỉ ngồi nguyên một chỗ là nhân viên ngành kiến trúc, chẳng hề có cơ hội thăng tiến.
Trong kí ức chập chờn của tôi, ba tôi rất yêu mẹ, rất yêu tôi, gia đình tôi có lẽ chính là gia đình hạnh phúc nhất trong vòng 50 mét đổ lại ở cái khu đô thị La Minh này.
Tôi đã từng rất sung sướng về điều đấy, đã từng rất tự hào với bạn bè vì tôi có một người mẹ xinh đẹp, một người ba hào phóng, nhưng rồi, mọi thứ hôm nay đều tan tành hết cả. Mọi thứ khiến tôi nhận ra, ba tôi, chẳng hề cao cả như tôi nghĩ, và mẹ tôi, cũng chẳng chuyên cần đức hạnh như tôi mơ. Mẹ của tôi, mọi tức giận lúc này với ba, cũng chỉ là ngụy trang, là giả dối, để đánh lừa người khác nhìn vào mà thôi.
Mẹ cứ đứng chửi ba rất nhiều, nói ba rất nhiều, còn ba, thì im lặng đứng đó lắng nghe, một lời cũng không hé. Tôi cứ nghĩ rằng, ba sẽ không chấp nhặt điều này với mẹ, sẽ cố gắng nín nhịn để gia đình vẫn có thể hòa thuận như trước. Nhưng không phải như thế, ông đợi mẹ nói xong rồi, mới bắt đầu lên tiếng.
- Cô nói đủ chưa, nói đủ rồi thì tới lượt tôi nói. Tôi vốn đã muốn nhịn cô lắm rồi nhưng cô cứ được nước lấn tới chửi chồng không ra sao thì thằng này cũng chẳng cần thiết phải giữ mặt mũi cho cô làm gì nữa luôn.
Nói rồi, ba tôi đá mạnh chiếc va li của mình sang một bên, khuôn mặt ông cũng hằm hằm lửa giận, đỏ phừng phừng chỉ thẳng tay vào mặt mẹ, chửi lớn.
- Cô lấy tư cách gì để nói tôi, trong khi bản thân cô cũng đéo tốt đẹp như người khác. Cô lấy tôi, bụng chửa ễnh với thằng khác trước rồi quay ra úp sọt tôi, lúc ấy tôi cũng gà mờ tin tưởng nó là con mình, rồi nuôi nó đến tận bây giờ. Nếu không phải mấy tháng trước, tôi không nhìn thấy cô với thằng tình cũ ngủ với nhau trong cái nhà này, thì chắc cô cũng lừa tôi đến hết đời luôn đúng không? Đúng không hả?
Sau câu nói của ba, mẹ tôi không còn khóc lóc hay chửi bới gì nữa, bọn họ, đứng im đó nhìn nhau, dường như mỗi người đều không ngờ rằng đối phương lại có thể biết được tất cả mặc dù họ đã dấu diếm nhau rất kĩ.
Tôi khi ấy, chỉ biết đứng khóc, chỉ biết khóc ngoài ra chẳng biết làm gì khác, cũng chẳng dám lên tiếng gọi ba hay mẹ. Bởi vì tôi chẳng biết nên ôm ai bây giờ, ôm ba ư, hình như ba nói tôi không phải con ông, thảo nào thời gian gần đây ông lại hờ hững với tôi đến như vậy. Ôm mẹ ư, không, chẳng hiểu sao lúc này tôi tự dưng thấy ghét bà ấy ghê gớm, ghét đến độ chẳng còn muốn nhìn mặt thêm một chút nào nữa.
Tôi lúc này, chẳng khác gì một con chim non lạc đàn nhận nhầm ba mẹ, đứng lẻ loi ở một góc với nước mắt giàn dụa đầy trên mặt, với nỗi sợ hãi bao chùm. Ba mẹ tôi, sau mấy phút im lặng ấy, họ lại tiếp tục cãi vã, người nọ đổ lỗi cho người kia, và đến cuối cùng, họ quyết định ngả bài. Họ, chấp nhận li hôn, còn đứa con là tôi, chẳng ai nhắc đến.
- Nếu anh đã biết, thì tôi cũng chẳng cần phải làm màu làm mè gì với anh nữa cho mệt đầu óc. Đúng là tôi ngoại tình với Minh đấy, thì sao. Anh ta là giám đốc công ty lớn nhất thành phố này, anh ta sẵn sàng mua cho tôi cái nọ cái kia nếu tôi muốn. Còn anh, anh mua được cho tôi cái gì hả. Tiền lương thì ba cọc ba đồng, đến ăn còn phải chi li tằn kiệm, anh thử hỏi tôi cần phải chung thủy với anh à.
Mẹ tôi lạnh giọng khinh thường nói ba, nhìn thấy ba tức giận muốn đánh mình thì càng được đà, nói lớn hơn.
- Anh ăn chả, tôi ăn nem, tôi với anh cũng giống nhau thôi, chẳng ai hơn ai đâu. Đừng có tỏ ra bản thân mình hoàn toàn đúng.
Nói xong, mẹ tôi lao lên phòng thu dọn đồ đạc, còn bố tôi, thì ông điên cuồng đập phá mọi thứ trong nhà, phút chốc mọi thứ trở nên lộn xộn đến đáng sợ. Ánh mắt ông lướt qua tôi, đỏ sọng như máu, không ấm áp đầy tình thương, mà là xa lạ, là ghét bỏ, là căm hận.
Tôi nhớ, tôi đã từng rất muốn gọi ông một tiếng ba, nhưng rồi lại không dám, vì sợ, sợ ba nói với tôi rằng, ông chẳng có đứa con là tôi. Sợ ông ấy nói rằng, tôi là đứa con hoang của người nào đó.
Tôi khi ấy, chỉ dám ngồi thu lu dưới chân cầu thang, cả người run rẩy rụt lại, cho đến khi mấy phút sau mẹ tôi kéo va li lao xuống lướt qua như thể tôi vô hình, ba mới chịu nói tiếp.
- Cô muốn đi thì tốt nhất dắt theo nó đi theo cô luôn, đừng có để ở nhà tôi cho chật chỗ. Tôi cũng không có thừa tiền thừa cơm để nuôi báo cô nó.
Những lời nói ấy, phát ra từ miệng ba, nhẹ nhàng như tôi chẳng hề quan trọng, thành công đập tan mọi hi vọng trong tôi lúc này. Tuổi thơ của tôi, hạnh phúc mà tôi luôn tự hào, đến nay cuối cùng cũng có ngày tan vỡ thật rồi.
- Còn đứng thần người ra đấy làm gì, lên sắp quần áo rồi đi.
Nghe thấy ba tôi nói vậy, mẹ cũng không thèm đáp trả ông, đôi mắt hừ lạnh nhìn tôi đầy hậm nhực lẫn bực bội. Còn tôi, thì chẳng biết làm gì ngoài việc chỉ biết lóc cóc lết đôi chân tê cứng chạy ù lên trên tầng gom lại quần áo của mình vào chiếc túi bạt, rồi lại chạy thật nhanh đi xuống rời khỏi ngôi nhà này đi với mẹ.
Ra đến ngoài đường lớn, mẹ đi trước tôi một đoạn, bà chẳng hề quay lại nhìn xem tôi có mệt hay không, hay có bị lạc không, chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại gọi điện cho ai đó. Ban đầu, tôi thấy mẹ còn ngọt nhạt anh em, thế nhưng chưa đầy 2 phút sau, bà đã sừng cồ lên chửi lớn.
- Thằng chó, tôi sinh nó ra cho anh bây giờ anh không nuôi nó thì nuôi ai hả. Chẳng phải hôm nọ anh nói nếu tôi bỏ chồng anh nhất định sẽ nuôi tôi sao. Chẳng phải anh nói thế hay sao?
Khi ấy, mẹ nói rất nhiều, tôi chẳng thể nào nhớ hết được những lời tục tĩu đó. Mẹ chửi người kia chán chê xong, bà quay ngoắt lại nhìn tôi đầy căm hận, tiến lại tát tôi mấy cái đau điếng khiến tôi ngã phịch xuống đường bê tông đầy đá sỏi, nghiến răng nghiến lợi trì chiết.
- Mày còn không đi nhanh lên, lò dò đến đéo bao giờ, hay tao phải kiệu phải rước mày đi hả.
Tôi lúc này, đôi chân mỏi nhừ không thể đi được nữa vì chiếc túi quá nặng, toàn thân đau nhức vì cái đánh của mẹ trở nên yếu hơn, thều thào đáp trả.
- Mẹ, con không đi được, mẹ xách giùm con cái túi này với. Con mệt quá mẹ à.
Trước những lời này của tôi, mẹ tôi vẫn không thèm để ý đến, bà vẫn hung hăng quát tháo tôi, sau đó giật lấy cái túi đựng quần áo của tôi ném ra bãi cỏ bên vệ đường. Bà định dơ tay lên đánh tôi lần nữa, nhưng bất chợt lúc này điện thoại bà reo liên từng hồi chuông thúc giục, bà mới bỏ tay xuống ấn nút nghe. Lần này, dường như là một người đàn ông khác.
Tôi thấy bà sởi lởi với họ lắm, không hề nặng lời một chút nào, thậm chí còn nói rất nhiều câu ngọt sớt như những lần trước nói với ba. Trong tâm trí non nớt của tôi lúc đó, chẳng thể nào nhận thức được hết những việc mẹ tôi đang làm là gì, tôi chỉ biết, mẹ không thương tôi nữa. Là vì bà sợ tôi ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp của bà, hay sợ tôi khiến bà mỗi tháng phải mất đi khoản tiền nuôi dưỡng tôi.
Trong lúc mẹ vẫn hăng say nói chuyện với tình nhân của mình, tôi chỉ biết cố lết tấm thân nhỏ gầy của mình đi về phía bãi cỏ lượm chúng lại bỏ vào trong túi. Nhìn thấy mẹ có ý định rời đi, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy ù theo, nhanh đến nỗi đôi dép lê còn bị rơi một chiếc, miệng không ngừng gọi mẹ ơi mẹ ơi. Thế nhưng, bà vẫn nhất quyết không chịu quay đầu, nhìn tôi dù chỉ là một lần.
Mười tuổi, tôi chưa bước vào tuổi dậy thì nên cơ thể vẫn còn nhỏ con, có cố hết sức chạy theo mẹ nhưng vẫn chẳng đuổi kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn bà ấy lên một chiếc taxi sang trọng đi đâu đó. Mẹ tôi, bỏ tôi lại nơi hoang vắng tối mịt này, bỏ lại tiếng khóc nức nở cùng gào thét của tôi mỗi lúc một xa, một lần ngoảnh đầu cũng không có lấy. Bà ấy, thật sự muốn bỏ rơi tôi, chứ không phải là vô tình, là không nghe thấy.
Không còn mẹ, không biết đi nơi nào, tôi chỉ biết lấy hết can đảm lững thững đi trong sợ hãi về căn nhà trước kia của mình, hi vọng ba sẽ thương xót mà giữ lại. Nghĩ đến cảnh ba ôm tôi vào lòng thơm hít như trước, động lực trong tôi càng lớn, đôi chân nhỏ mặc kệ những nốt phổng rộp vẫn chạy rất nhanh về con đường quen thuộc dẫn ra khu đô thị.
Tôi chạy mất rất lâu mới có thể trở về, thế nhưng tôi không ngờ được rằng, lúc tôi với mẹ vừa chuyển đi khỏi nơi đó, ba cũng đón luôn cô nhân tình của ba về ở. Tôi đứng bên kia đường nhìn họ cười đùa với nhau, cùng nhau đi vào căn nhà đó, cùng nhau ăm cơm dưới ánh nến vàng lãng mạn, mà lồng ngực đau nhói không thở được. Ba của tôi, cũng không thèm quan tâm tới tôi nữa, ông ấy, chỉ vì tôi không phải là con ruột của ông mà sẵn sàng rũ bỏ hết mọi tình thương bấy lâu nay, đến liếc tôi một cái cũng không thèm.
Mẹ bỏ rơi, ba không nhận, tôi, từ một đứa trẻ có tất cả trở thành một đứa trẻ mồ côi không người thân, không nơi nương tựa. Tôi không dám chạy vào một trong những khu nhà hàng xóm ở gần nhà nhờ họ, vì họ đối với gia đình tôi từ trước đến nay cũng không được cho là thân thiết, nói trắng ra là bằng mặt không bằng lòng.
Tôi lại xách túi lững thững đi dưới con đường tối om, bầu trời thì đen sì vẫn nhì nhằng những tia chớp đáng sợ.
Tôi đi ra bến xe buýt vừa nãy, cuộn người ngồi co ro trên hàng ghế sắt tránh những hạt mưa đổ xuống tầm tã, sợ hãi trong hoảng loạn khóc lớn. Tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ. Tôi ra sức gọi mẹ, gọi ba, gọi những người đã từng yêu thương tôi...
Cả đêm hôm đó, tôi không ngủ được vì nước bắn hết vào người, lạnh toát. Túi quần áo cũng ướt nhề theo, chẳng còn cái nào là không bị ẩm. Người thì mỗi lúc một nóng bừng lên như tấy sốt, tôi cố mở mắt muốn tìm mẹ, tìm ai đó giúp mình, nhưng không có ai hết.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, mưa vẫn rả rích rơi đều, tuy không lớn như đêm qua nhưng vẫn rất là nặng hạt, nên chẳng có xe nào chạy qua.
Tôi cố lết thân ngồi dậy, cố nhấc tay cầm lấy túi quần áo muốn bước đi hi vọng sẽ gặp được cửa hàng nào đã mở hay ai đó để nhờ họ giúp. Nhưng khi tôi vừa di chuyển được một đoạn, thì từ phía sau có một chiếc ô tô lao lên đỗ xịch bên cạnh, sau đó cả người bị kéo mạnh vào bên trong. Xương cốt đau điếng.
Miệng của tôi bị chúng bịt chặt không cho kêu la, tay chân giữ chặt không thể dãy dụa, tai vẫn nghe rõ mồm một từng chữ.
- Con này bán đi cũng được 20 triệu đấy, lái xe nhanh lên, không có người nhìn thấy bây giờ.
ÁNH DƯƠN TÀN
Tác giả : Lê Tuyết
CHƯƠNG 2
Cả người tôi bị chúng ghì lấy, miệng thì cũng bị bịt chặt nên chẳng thể kêu gào hay ú ớ được điều gì, chân tay cũng không phản kháng lại được. Tuy mới chỉ có mười tuổi, nhưng tôi cũng đủ nhận thức được việc tôi đang bị những người này bắt cóc, và chúng có ý định muốn bán tôi đi nơi khác. Nhưng là bán đi đâu, bán cho ai, tôi cũng không biết được, bởi vì một lúc sau đó, tôi đã bị chúng lấy chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt miệng lại, rồi bóng tối từ đó cứ thế đưa đôi mắt tôi, nặng trĩu nhắm lại.
Tôi khi ấy, chỉ là một đứa nhỏ, chẳng đủ sức lực để chạy trốn, chẳng đủ khôn ngoan để tìm đường trở về nhà, cũng chẳng biết nơi tôi đang ở thực sự ở nơi nào, huyện nào hay tỉnh nào. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, tôi đã bị bán sang Trung Quốc mà thôi.
Chúng bán tôi cho một người đàn ông đã qua tuổi tứ tuần người Trung Quốc, làm nghề chăn vịt ở một rìa sông, sống cùng với ông ta là người vợ cũng già không kém. Họ đều là nông dân, nhưng lại không chất phác như những người nông dân nơi đất nước chúng tôi, không thật thà như thế. Vợ chồng nhà này, khuôn mặt thì lúc nào cũng hằm hằm giận dữ, hơi một chút thì quát tháo trợn mắt làm tôi sợ rúm người, sợ đến mức tim cũng muốn bật ra khỏi lồng ngực, toàn thân run rẩy như người ăn phải bả mèo bả chó.
Tôi vẫn nhớ, lúc tôi tỉnh dậy, mấy tên đó đã đưa tôi qua biên giới. Lý do tôi biết đó là biên giới là vì, lúc đi ngang qua những con đường đất, tôi có nhìn thấy tấm biển ghi chữ Trung Quốc. Chúng lội đèo vượt suối, rồi đi bộ một quãng đường rừng, rồi lại đi xe máy một khoảng xa lắc xa lơ trên con đường đất bẩn tưởi, gập ghềnh khúc khuỷu.
Điểm đến của chúng là ngôi nhà chăn vịt của đôi vợ chồng già này, lúc tới nơi, tôi vẫn không dám mở mắt vì sợ, chúng thấy thế càng được đà chửi lớn tôi.
- Con này, dậy, dậy mau.
Chúng bỏ tôi vào chiếc bao vác trên vai như vác con lợn, xong đến nơi thì vất bịch tôi xuống chẳng thèm để ý tôi có đau đớn hay không, xong sau đó lại chửi tôi chẳng khác gì một con chó.
- Con chó cái này, tao nói dậy, mày điếc hả.
Một thằng thấy tôi vẫn không mở mắt thì điên lên, túm tóc tôi lôi dậy, giật mạnh như muốn lôi đứt cả mảng da đầu tôi ra. Lần này, tôi biết mình chẳng thể nào chơi lì được với chúng nó nữa nên cố hé đôi mắt đau nhức, nhìn một lượt xung quanh để xác định xem rốt cuộc mình đang ở đâu thì lại nghe thấy một trong hai thằng lên tiếng.
- Con này 6 nghìn tệ em không bán được đâu anh trai, nó còn trinh nguyên ấy, ít cũng lên 1 vạn tệ thì em bán.
Thằng này nói tiếng Việt, nên tôi hiểu được nó đang ra giá tôi với người Trung Quốc này, có lẽ vì hắn cũng đã tìm được mối khác để bán tôi mà có lời hơn nên mặc kệ tên kia khó chịu như thế nào cũng không đồng ý. Cuối cùng, sau một hồi nài nỉ không được, vợ chồng lão cũng quyết bỏ ra 1 vạn tệ mua tôi về, nhìn thôi cũng biết trong lòng chúng đầy hậm hực như thế nào, hận không thể đạp tôi mấy cái cho hả giận.
Và đúng như thế, lúc hai tên kia vừa đi khỏi, mụ vợ của người đàn ông kia đã sừng cồ lên lao lại phía tôi, níu nô chửi tôi bằng mấy câu tiếng Việt như “ con đĩ “, “ con chó “, “ con lợn con bò “, ngoài ra còn chửi tôi cái gì tôi cũng không biết nữa, vì tôi không có nghe rõ.
Mấy ngày đầu, sợ tôi trốn đi lên mụ vợ lôi chiếc xích chí ra xích cổ tôi lại rồi cột ngoài đầu hiên mái đất, đến bữa cũng trộn cho tôi mấy cục cơm cháy cùng với dăm ba cái xương họ ăn dở vẫn còn dính thịt một ít. Bữa cơm, hệt như một bữa cơm cho chó, thậm chí chó tôi còn không bằng.
Ban đầu, tôi không có ăn, vì bẩn, vì mất vệ sinh. Nhưng rồi ngày một trôi đi, ngày hai trôi đi, mỗi ngày tôi chỉ được 2 xuất như thế nên cuối cùng nhịn đến toàn thân mệt lả, nên cũng cố nhắm mắt cầm lên ăn cho đỡ đói. Nhưng rồi khi đưa lên đến miệng, cơn buồn nôn lại trào lên dữ dội khiến tôi nôn khan gần như muốn trôi hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, đôi mắt thì trợn ngược đáng sợ. Tôi, tuổi thơ của tôi, chỉ vì lần ngả bài này của ba mẹ, mà trở nên thê thảm bị đối xử chẳng khác gì một con vật như thế này.
Ban ngày, họ xích tôi ở trước cửa, ban đêm thì cho tôi vào chuồng ngủ cùng với con trâu, với đàn vịt, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc không thể ngửi được nhưng tôi vẫn phải cố. Một đứa trẻ 10 tuổi, bị bán đi nơi đất khách quê người, tôi ngoài chịu đựng ra thì biết làm gì bây giờ, biết nhờ sự giúp đỡ của ai đây.
Nhiều đêm thức trắng vì bị muỗi đốt, tôi chỉ biết rấm rức khóc nhớ ba nhớ mẹ, tự hỏi bản thân không biết họ có ai nhớ đến tôi không, có ai đi tìm tôi không, rồi tự động viên rằng ba mẹ nhất định không bỏ rơi tôi đâu để mà cố sống tiếp. Khi ấy, tôi cứ chấp niệm trong lòng rằng sẽ có một ngày tôi được họ tìm thấy, nhưng rồi thời gian mỗi lúc trôi đi, tôi mới nhận ra rằng, ba mẹ chẳng hề để tâm đến tôi như thế nào.
Tuổi thơ của tôi, niềm vui của tôi, là do chú ấy bao bọc, do chú ấy quan tâm, là do chú ấy chăm sóc. Chú ấy - là người sau này, cho tôi bao yêu thương, cũng cho tôi bao đau khổ đến cùng cực. Tất nhiên, mọi thứ, đều là những chuyện của sau này, chứ không phải hiện tại.
*** **** ****
Một tháng ở lại nơi đó, vợ chồng nhà A Mân cũng chịu tháo xích cho tôi, có lẽ vì họ không muốn nuôi báo cô tôi thêm nữa. Họ giao cho tôi đàn vịt, con trâu, con bò, bắt tôi đi chăn ở ngoài rìa sông, còn hai vợ chồng lại lầm lũi trong cái căn nhà hoang cách nhà chính 1 đoạn, bí ẩn làm điều gì đó mà tôi không biết được.
Tôi đi vừa phải đi chăn vịt, vừa phải đi cắt cỏ cho trâu cho bò, thời gian gần như chẳng được nghỉ ngơi một chút nào. Lúc về, lại phải lao đầu vào nấu cơm cho họ, đến khi họ trở về phải đợi họ ăn cơm xong mới được vét xoong vét nồi, lúc ấy, chẳng còn thứ gì hết, ngoài cấn mỡ xoong rau và vụn cháy, cơm thừa.
Thời gian cứ thể thấm thoắt trôi đi, tôi ở nơi này cũng được nửa năm, phải làm lụng vất vả nhưng được cái tôi không bị bắt nắng nên da vẫn trắng hồng như trước, có lẽ là bẩm sinh, tóc thì có chút xơ rối, mỗi lần chải rụng đi cũng rất nhiều.
Nửa năm, tôi tuy không được ăn đầy đủ chất nhưng cũng đã bước vào tuổi dậy thì, phổng phao hơn trước, ngực đau và nhú lớn hơn. Mà quần áo thì không có nên tôi chỉ có thể mặc độn mấy cái vào, chỉ là mỗi lần tôi di chuyển vẫn có thể nhìn thấy ngực lấp ló dưới lớp vải mỏng tang, bẩn thỉu do dính màu bùn đất.
Mụ vợ thì không ưa tôi rồi, nên tôi cũng không dám hỏi mụ chuyện mình gặp phải, với cả khi đó tôi mới có ngần ấy tuổi, sao biết được những cái cách như là nịt ngực lại đâu cơ chứ. Thành ra cứ ngây ngô độn mấy cái áo một lúc vào, cứ tưởng sẽ không sao hết, nhưng không ngờ có ngày chính điều ấy đã hại tôi suýt nữa bị hãm hiếp, làm nhục bởi ông chồng kia.
Thời gian đó, mụ vợ có chuyện phải đi xa một hai ngày, ông chồng cũng chẳng thèm đi đến căn nhà hoang kia nữa mà chỉ ở nhà ngồi đầu hiên hút thuốc, rồi nhìn tôi chằm chằm như muốn lóc thịt tôi ra vậy. Tôi thì sợ hãi lắm, nhưng lại không dám đi đâu, vì lão nói hôm nay không phải đi chăn bò hay chăn vịt gì cả, nên chỉ biết lủi thủi ngồi dưới gốc cây thị viết nhẩm lại mấy cái phép tính đã từng được học.
Tôi nghỉ nửa năm rồi, nửa năm mất tích không ai đi tìm hay biết được, tôi cũng không dám hi vọng nhiều nữa, chỉ biết chấp nhận số phận đưa đẩy, nhân lúc đi chăn vịt thì tìm đường trở ra ngoài. Nhưng con đường nơi này chia năm ngả bảy, tôi đi được một đoạn lại bị lạc, thậm chí có hôm tôi mất khá lâu mới về được nhà, vịt bị mất mấy con lại khiến mụ vợ nổi điên đánh đập không thương tiếc. Nửa năm, tôi chịu không ít đòi roi, chịu không ít tủi nhục, nhưng đến cuối cùng ngoài chịu đựng ra tôi cũng chẳng biết làm gì.
Đang ngồi lẩm bẩm mấy câu tiếng Trung mà tôi học được do họ dậy, tôi bỗng nghe thấy tiếng lão chồng vang lên, lão nói bằng giọng Việt lớ lớ.
- Ngọc, mi vào đây tao bảo, nhanh lên.
Lão nói xong liền quay người đi vào trong nhà, đã vậy còn thả tấm mành tre xuống, khiến tôi lưỡng lự sợ hãi không dám ho he bước đi dù là một chút. Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với mình, lúc ấy tôi biết kêu cứu với ai được cơ chứ.
Phân vân một hồi khá lâu, thấy tôi vẫn không chịu bước vào, lão chồng từ trong nhà quát lớn vọng ra ngoài.
- Còn không mau lên con kia, mày điếc hay cố tình coi lơ lời tao nói hả, có tin tối nay tao xích mày lại rồi ăn cơm chó không hả.
Bị lão quát, tôi sợ quá nên cũng cố lết đôi chân đi vào tiến về phía buồng lão, nhìn thấy lão nằm trên giường thì sợ sệt, gọi nhỏ.
- Ông chủ, ông... ông gọi cháu có gì không ạ. Cháu... cháu ... cháu đến giờ đi cắt cỏ cho bò rồi ạ.
Thật ra cỏ tôi đã cắt nhiều lắm rồi, nhưng ví sợ lão nên mới tìm cái cớ này để thoát khỏi đây, nhưng một đứa mới lất mắt như tôi sao có thể qua được mắt lão chứ. Lão biết bài của tôi, nên lớn tiếng hơn.
- Cỏ vẫn còn đầy một đống trong chuồng, mày cắt về nhiều làm gì. Trèo lên đây bóp chân cho tao, nhanh lên. Làm mấy ngày quần quật mệt muốn chết tới nơi rồi đây này.
Tôi nghe lão quát vậy thì cả người run rẩy, ánh mắt hoang mang nhìn lão, cố gắng lấy lại bình tĩnh đáp trả.
- Cháu... cháu....
- Cháu cái gì mà cháu, nhanh lên. Tao mua mày về để nghe lời chứ không phải mua mày về để mày cãi lại lời tao nói, hiểu không hả con kia. Mẹ kiếp 1 vạn tệ của tao đấy, đủ mua mấy đứa như mày nữa đấy.
Bị lão chửi tôi chẳng dám ho he hay động đậy gì dù chỉ là một chút, đôi mắt cũng chỉ biết cúi xuống nhìn lớp gạch dưới dàn nhà, nước mắt theo đó tí tách tràn ra như đê vỡ. Thật ra tôi cũng không biết vợ chồng lão mua tôi để làm cái gì, trong khi nhà cửa của họ cũng có phải là cao sang gì đâu. Mấy cái công việc chăn lợn chăn gà này mà mà mất tiền mua cái đứa vô dụng chẳng biết làm gì như tôi, đúng thật là chỉ có thằng ngu thằng đần mới làm như vậy.
Khi đó, tôi còn nhỏ nào đâu biết được động cơ của vợ chồng nhà này mua tôi về với mục đích gì, mãi sau này khi biết được, thì cuộc đời lại rẽ sang hướng khác, hướng thay đổi cả cuộc đời của tôi.
Trấn tĩnh, tôi cố lấy hết can đảm tiến lại phía lão, còn lão thì nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt chẳng khác gì con thú đang đói không kiếm được con mồi. Lão soi xét tôi từ trên xuống dưới, lão không nói nhưng tâm trí non nớt của tôi khi đó vẫn cảm nhận được, sự nguy hiểm bao trùm, càng lúc càng lớn.
Thế rồi, khi tôi chưa kịp hoàn hồn thì cả cánh tay bị lão kéo lên giường, rồi cả người bị lão đè lên, bàn tay đen sạm của lão vội vã đưa lên bóp mạnh lấy ngực tôi khiến tôi đau đến phát khóc, la lớn.
- Đau... đau quá.. Buông cháu ra, buông cháu ra đi.
Chỉ là, mặc cho tôi gào thét, lão vẫn không chịu buông, vẫn ra sức làm càn trên người tôi. Chắc chắn hơn, lão còn lấy chiếc vải bịt miệng tôi lại, dụ dỗ.
- Ngoan, ngoan nghe lời tao, tối tao cho ăn cơm ngon, mai tao mua cho quần áo đẹp mặc nữa. Chiều tao tí đi, tao không bắt mày làm việc cực nhọc nữa, được không?
Lão dỗ ngon dỗ ngọt tôi, nhưng lão không biết tôi lại chẳng phải là đứa ngu ngơ như người khác vì không biết lão đang làm gì với mình. Từ nhỏ đã được ba mẹ cho đi học sớm, được mẹ phổ biến cho kiến thức về tuổi dậy thì sớm hơn các bạn nên tôi ít nhiều cũng lơ ngơ nhớ được mấy lời. Cho nên trước hành động này của lão, tôi chỉ biết cố ra sức dãy dụa để hét lên kêu cứu, chỉ muốn hét lên hi vọng mụ vợ của lão bắt chợt về để tôi có thể được buông tha.
Thế nhưng lão bịt miệng tôi rồi, làm sao tôi còn có thể gào được cơ chứ. Lão còn đang định trói tôi lại, thì từ phía cửa tiếng của mụ vợ lão đã vang lên chu chéo.
- Ôí trời ơi, Mân ơi là Mân, tao bục mặt đi làm ngoài mương ngoài máng để mày ở nhà hú hí với con ranh chưa lất mắt này à, tao đánh chết mày, đánh chết mày.
Nói rồi mụ sẵn con dao cầm trên tay lao về phía ông chồng của mình khua tay múa chân khiến lão sợ mất mật, vội vàng kéo cái quần đùi lên run rẩy, xin xỏ.
- Kìa bà, là tôi, là tôi bị con này dụ dỗ, là nó dụ dỗ tôi. Tôi không làm gì có lỗi với bà đâu, có cho tiền tôi cũng không dám đâu mà.
Mụ vợ lúc này như ăn phải thuốc lú bùa mê, thấy chồng nói vậy thì quay ngoắt sang tôi, mắt long lên song sọc trợn ngược trắng dã, nghiến răng nghiến lợi lao lại túm tóc tôi tát tới tấp, không quên cho tôi vài phát đạp.
Mụ chửi tôi bằng tiếng Trung lẫn tiếng Việt lẫn lộn, thậm chí tôi còn chảng hiểu mụ chửi gì hết, chỉ biết chắc mụ điên tôi lắm. Cái tát mạnh đến nỗi như muốn vả rơi răng tôi ra như vậy mà, tôi ê hết cả mặt chẳng còn cảm giác gì rồi.
Tôi tuy biết không phải là lỗi của mình, nhưng bị đánh đau như thế chẳng thể nào chịu đành phải rối rít cầu xin. Nhưng càng xin dường như tôi càng khiến mụ ấy lên cơn phẫn nộ vậy, càng đánh hăng tay hơn không cần biết tôi có chết hay còn sống nữa. Ông chồng thì đích thực sợ vợ, không dám vào can hay gì khác, cứ để mụ đấy trút giận lên người tôi, coi tôi chẳng khác gì bao cát mà đánh đấm cho thỏa tức giận.
Đau đớn lẫn tủi nhục, tôi cố vùng lên, túm lấy cổ tay mụ vợ cắn một cái thật sâu, thật mạnh, thậm chí tôi còn cảm nhận được máu từ tay mụ len vào răng lợi của mình, tanh ngòm.
Mụ bị tôi cắn thì đau lắm, hét lớn lên một tiếng rồi thả tôi ra ôm lấy cổ tay khóc ròng, ông chồng thấy vợ thế cũng cuống lên chẳng thèm để ý đến tôi đang tồn tại. Nhân lúc ấy, tôi cố lết tấm thân đau nhức lao ra ngoài, chạy về phía khu rừng đầy cây cối với dây leo um tùm, nước mắt nước mũi thì giàn dụa cứ rơi không ngừng.
Tôi nhất định phải rời khỏi được nơi này, nếu không, để vợ chồng họ bắt lại lần nữa, tôi chẳng còn đường sống nào hết... Tôi vừa chạy, vừa khóc, vừa ra sức lẩm bẩm trong cổ họng “ Ba ơi, mẹ ơi, con sợ lắm. Ba mẹ đâu rồi “
ÁNH DƯƠNG TÀN
Tác giả Lê Tuyết
CHƯƠNG 3
Tôi chạy theo con đường rừng đầy những cành cây to sụ với dây leo chằng chịt, gai góc, bên dưới chân là lớp đất ẩm ướt gợn đến từng chân tóc. Tôi cố len vào chúng để mở lối đi, da thịt theo đó cũng bị cứa đến bật máu, đau lắm, nhưng tôi không dám dừng lại. Vì tôi sợ tôi chỉ hơi chậm một chút thôi, họ bắt được rồi cuộc đời tôi chẳng còn biết đi đâu về nữa, chẳng biết tương lai sẽ như thế nào.
Tôi chạy đến ngã rẽ, cả người đổ xuống thở hồng hộc vì mệt, đôi chân nhỏ đã không thể nào đứng vững được nữa mà ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa cố lấy hơi để chạy tiếp. Phía sau, tiếng chửi bới la hét của ông chồng và mụ vợ vẫn vang lên liên hồi mỗi lúc một gần, cảm giác tôi chạy mất 1 tiếng thì họ chỉ cần mất có vài chục phút là đuổi kịp tới nơi, càng lúc càng khiến tôi thêm hoảng sợ.
Trước tình hình ấy, tôi chẳng thể ngồi thêm được nữa, lại cố đứng dậy chạy đi, cố gắng nhịn đau để thoát khỏi được bọn họ, cố gắng chạy đại vào ngã rẽ cho dù tôi còn chẳng biết con đường đấy dẫn tôi đi về đâu.
Nơi đây, là vùng núi biên giới ngổn ngang cây cối, là trùng trùng điệp điệp những ngọn núi nhấp nhô cùng với dòng sông chảy siết, tôi có tìm được đường về cũng chẳng có ai giúp cho. Tôi lúc này, chỉ biết duy nhất một điều là lao đầu vào chạy, chạy khỏi hai vợ chồng nhà kia mà thôi, còn chuyện sau muốn ra sao thì ra, muốn thế nào thì thế. Cho dù cái chết ập tới bất cứ lúc nào mà tôi không thể lường trước được.
Trời lúc này cũng đã cũng đã trở về xế chiều, trong rừng ánh sáng bắt đầu trở nên yếu ớt đi, chẳng mấy chốc tầm nhìn tôi đã rút ngắn lại không nhìn thấy gì nữa. Tôi cứ chạy, chạy mãi rồi cũng nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ, chẳng thèm để ý gì đến nó có nguy hiểm hay không liền chạy vào đó ngồi. Dù sao, trời cũng có dấu hiệu báo mưa lớn kéo tới, nếu tôi không vào đây trú, thì chẳng còn chỗ nào nữa.
Bước lên bậc hiên gỗ, tôi lúc này mới nhận ra đây không phải là căn nhà hoang mà là một căn nhà tuy hơi cũ chút nhưng lại đầy đủ, sạch sẽ, chứng tỏ nơi đây có người ở. Nghĩ đến việc đấy, lòng tôi cũng len lói lên những tia hạnh phúc, cứ nghĩ rằng có người ở đây, họ nhất định sẽ giúp tôi đưa tôi trở về. Nhưng không, khi tôi bước vào căn nhà ấy, cuộc đời tôi, lần nữa lại trở về quỹ đạo như cũ, lại lần nữa bước vào cuộc sống tối tăm đầy vất vả, khổ sở.
Bên trong có ánh đèn mờ, cánh cửa gỗ cũ mòn không có khóa, suy đi tính lại tôi cũng lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào bên trong. Lúc cánh cửa được đẩy ra, đập vào mắt tôi là một giàn máy móc thô sơ, thủ công được đặt la liệt trên một chiếc bàn giữa nhà, trên đó là vô số những thứ bột màu trắng. Lúc ấy, tôi nào đâu biết đó là thứ mọi người vẫn gọi là chất cấm, thứ mọi người gọi là thuốc phiện, nên cứ ngây ngô nghe theo lời của vợ chồng A Mân sản xuất ra nó. Đến khi mọi thứ bị phanh phui, thì cuộc đời của tôi đã trượt dài trong tội lỗi, muốn thoát cũng không thoát ra được.
Ban đầu, tôi còn lưỡng lự không dám vào vì tôi sợ, dù sao tâm lí một đứa trẻ mới có gần 11 tuổi ở hoàn cảnh này sao có bĩnh tĩnh như người lớn được cơ chứ. Phút ấy tôi đã có cái suy nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng rồi khi tôi quay người, ánh mắt bỗng trở nên co rút run rẩy vì nhìn thấy vợ chồng A Mân đi lại về hướng này, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có lẽ vì đứng trong nơi khuất ánh sáng nên tôi không có bị họ phát hiện, đầu óc đang luống cuống tìm chỗ trốn thì bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng mụ vợ kêu “ á “ lên một cái, sau đó là tiếng của lão chồng vang lên đầy lo lắng.
- Bà sao thế, sao đi đứng không cẩn thận gì thế hả.
Mụ vợ ngồi sụp xuống, thều thào như người sắp đứt hơi, có lẽ vì mụ đau quá nên sức lực cũng chẳng còn.
- Tôi.. tôi đau quá. Hình như tôi bị rắn cắn rồi, ông đưa tôi vào nhà giúp tôi với, nếu phải rắn độc thì còn làm mẹo trị gấp.
Nghe được những lời của mụ vợ nói, tôi không dám tin vào tai của mình. Không ngờ ngôi nhà này lại chẳng phải của ai khác mà là của vợ chồng đó, chạy mãi chạy mãi vẫn chẳng thoát được, số phận tôi đúng là vận con chó mà. Giờ mà muốn trốn đi cũng đâu có được, làm sao có thể thoát được cơ chứ, chỉ có thể lẻn vào trong ngôi nhà hi vọng sẽ tìm được chỗ nấp mà thôi.
Thế rồi, nhân lúc họ vẫn đang lụi hụi ngoài xa kia, tôi vội lẻn vào trong nhà qua đường cửa phụ, loay hoay mãi cũng tìm thấy cái thùng phi xanh liền chui vào vào đó ngồi, vừa đậy nắp lên cũng là lúc lão chồng cõng vụ vợ vào tới nơi. Lão nói bằng giọng tiếng Việt lơ lớ
- Cũng may không phải là rắn độc, nếu không bà tạch luôn rồi đấy.
Mụ vợ ừ ừ, một lúc sau tự dưng sừng cồ lên, chửi chồng như tát nước, dùng luôn cả những từ khó nghe chửi tôi thậm tệ.
- Đúng rồi, ông bây giờ chỉ mong tôi chết đi để đi tìm cái con ranh con kia về hú hí đúng không hả. Tôi nói cho ông biết nhé, cái cơ ngơi này là do tôi gây dựng lên, cái cơ ngơi này là do một tay tôi làm ra, ông đừng có hòng rồi ủ mưu muốn hãm hại tôi, thì lúc đấy đừng có trách tôi ác. Nghe chưa? Còn về cái con ranh ấy, mất 1 vạn tệ mua nó về để nó học cách làm ra cái thứ này, chứ không phải để ông với nó lăng loàn rồi làm ba cái việc vớ vẩn. Đã vậy còn dám chạy trốn, để bà bắt được thì nhất định không xong với bà đâu. Tiền bà bục mặt làm ra chứ đéo phải cứ ngửa lên zời là hấng được.
Mụ vợ chửi nhiều lắm, ông chồng thì đứng ngay bên cạnh nhưng không có dám một lời hé răng, cứ mặc xác vợ muốn nói gì thì nói. Còn tôi lúc này ngồi trong cái phi vừa hôi vừa thối, thật sự chỉ muốn bốc chạy ra khỏi đó luôn cho rồi, nhưng cũng may là cố dằn xuống được.
Chỉ là ông trời dường như thật sự muốn đày đọa tôi, vì thời gian chịu đựng của tôi không được quá lâu nữa, khi mà lúc này đột nhiên tôi thấy dưới chân mình có cái gì đó bò ngôm ngổm trên da thịt, gợn hết cả người. Và rồi cuối cùng tôi đã không kiềm chế được mà hét toáng lên thật lớn, rồi bật người đứng dậy lao ra ngoài, quên luôn việc phải trốn vợ chồng A Mân.
Thế rồi, trong lúc tôi chưa kịp định thần lại xem nó là con gì, chưa ổn định lại được nhịp tim của mình thì lại bị mụ vợ lao vào đánh dấp dúi, vừa đánh vừa chửi. Mụ đạp, đá, giật tóc và vả tôi không ngừng, mặc kệ tôi xin lỗi xin xỏ vẫn không có ý định dừng lại. Cũng may lần này, ông chồng của mụ không có đứng yên nhìn tôi bị đánh nữa, mà vội ôm lấy mụ vợ lôi ra, can ngăn.
- Kìa bà, bà đánh nó thế nó chết ra đấy rồi lấy ai làm việc cho mình nữa hả. Chuyện nó cũng qua rồi, tôi với bà lấy nhau mấy chục năm rồi, tôi có lăng nhăng tôi chẳng ở đến với bà tới bây giờ, bà phải hiểu cho tôi chứ.
- Tôi phải đánh cho nó biết tôi không phải hiền lành gì, đánh để nó biết đường mà sống sao cho phải với thân phận của mình, nếu không có đánh chết tôi cũng cóc sợ... ( mụ nói với lão chồng xong, lại quay sang tôi trì chiết )... Con kia, mày có thích trốn nữa không hả, có thích trốn nữa không?
Tôi đau quá, đau đến độ thật sự chỉ muốn ngã vật xuống hoặc chết đi cho rồi, không muốn sống thêm một giây phút nào nữa. Tôi không muốn khóc, không muốn cầu xin, nhưng lúc này tôi thật sự chỉ biết nên làm như thế, chí ít mụ vợ mới không đánh đập tôi nhiều thêm.
- Con xin bà chủ, bà đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa...
Con hứa, con hứa con sẽ ngoan mà, con hứa con sẽ không trốn đi nữa. Con đau quá, đau quá bà ơi.
Mụ vợ thấy tôi cầu xin cũng nguôi cơn giận, nhưng chưa có buông tha ngay mà vẫn túm lấy đuôi tóc tôi giật ngược lại, ép tôi ngẩng đầu lên nhìn mình. Miệng tôi thì rỉ máu, hai má sưng vù như cái bánh bao, đau điếng đến mức có sờ vào cũng không biết cảm giác nó như thế nào. Mụ rít lên với tôi.
- Lần sau mày còn dám đi nữa không, dám không hả?
- Không ạ, con không dám, không dám nữa đâu bà chủ. Con sẽ nghe lời ông bà, ông bà bảo con làm gì con cũng làm. Con sẽ ngoan, sẽ ngoan mà...
Tôi vừa khóc vừa cầu xin, cuối cùng, sau một hồi hành hạ tôi bằng đòi roi, bằng vọt, mụ vợ cũng chịu buông khỏi người tôi, còn tôi thì mệt lả nằm vật xuống sàn, chẳng khác gì xác chết nếu như lồng ngực không phập phồng lên xuống.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi chẳng hề dễ thở hơn một chút nào hết, thậm chí đôi lúc vẫn bị mụ vợ chửi bới vô cớ mỗi khi lão chồng hỏi tôi về đàn vịt, đàn bò. Tôi vẫn đi chăn vịt, chăn bò, nhưng còn phải làm thêm việc đi bắt ốc về cho chúng ăn nữa, thành ra người chẳng lên cân được chút nào.
Lần chạy trốn trước thất bại khiến tôi không dám ho he nghĩ gì đến điều đó nữa, cho dù mỗi lần đi chăn vịt về ngang qua ngã rẽ ấy cũng chịu, không dám gì cả. Dù sao, tôi cũng chẳng chạy khỏi họ, mà cho dù có khỏi, chắc gì tôi được tự do cơ chứ, biết đâu lại rơi vào tay người khác, bị giết giữa đường thì sao, điều đấy chẳng ai có thể đoán trước được.
*** **** ****
Kể từ khi chuyện đó xảy ra đến giờ đã hai tháng, sáng sớm như thường lệ, tôi đang định dồn đàn vịt đi ra rìa sông thì bị mụ vợ gọi giật lại, mụ nói.
- Hôm nay không phải chăn vịt nữa, mày theo tao đi ra đây.
Tôi thắc mắc lắm, nhưng cũng không dám hỏi, chị dạ dạ vài tiếng sau đó lủi thủi dồn vịt lại về chuồng, rồi thấy mụ vợ đi thì cũng không dám lề mề mà bước theo, thậm chí có lúc cách mụ một quãng xa tôi vẫn phải cố dồn hết sức lấy mà đuổi kịp.
Mụ dẫn tôi vào căn nhà hoang trước đó, ở đấy lão chồng đã chờ sẵn, thấy chúng tôi tới thì nói luôn.
- Bà đi gì mà lâu thế, nhanh lên nào, đợi sốt hết cả ruột rồi.
- Sốt ruột cái gì mà sốt ruột, nơi này hoang vu chẳng ai biết đến đâu, nên cứ yên tâm mà làm đi. Bao nhiêu lần thất bại cũng thành công, ông phải cảm ơn thần linh đã thương xót chúng ta đấy.
Tôi nghe không hiểu họ nói chuyện gì. chỉ biết họ cầm lên một bánh màu trắng nhìn như hộp thuốc lá dơ lên ngắm nghía, rồi thơm hít nâng niu như chúng là vậy quý báu vậy.
Chán chê, lão chồng mới lôi tôi lại, lão dạy tôi các bước chế tạo ra nó, kiên trì không hề mắng tôi lấy nửa lời cho dù tôi có làm sai bao nhiêu lần đi chăng nữa. Một tháng, hai tháng, đến ba tháng, tôi chỉ việc tới căn nhà hoang đó học chế biến ra “ cục “ màu trắng ấy, sau bao nhiêu lần thất bại cũng có ngày tôi thành công hoàn thành nó xuất sắc.
Tôi vẫn còn nhớ, khi ấy, tôi vui lắm, vui vì cuối cùng tôi cũng làm được sản phẩm còn đẹp mắt hơn của vợ chồng A Mân, vui lắm nên cả ngày chỉ muốn ra đó để làm. Một năm không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài kia, tôi ngây ngô nào biết cái thứ tôi luôn tự hào làm ra này lại là thứ gây ra bao nhiêu “ cái chết trắng “ cho nhiều người ngoài xã hội, là phạm pháp đâu cơ chứ.
Từ ngày thành công, công việc của tôi chỉ có ăn, ngủ và ngày ngày hoàn thành làm ra cái thứ kia. Ban đầu, một tháng tôi sản xuất ra được hai bánh, vì sau vợ chồng A Mân thấy tôi có khả năng nên quyết định làm nhiều hơn. Họ bắt đầu đốn phá cây để khu trồng anh túc được rộng hơn, để có nhiều nguyên liệu hơn cho tôi sản xuất nó, thế nhưng rồi chính vì sự tham lam này của họ, nơi này cuối cùng cũng có ngày bị công an để ý và sờ gáy. Kéo theo đó là cuộc đời của tôi, cũng vì thế mà lật sang một trang mới, không còn bị đối xử thậm tệ như nô lệ, nhưng lại đầy đau thương.
Một năm, rồi lại hai năm trôi qua, tôi không biết vợ chồng A Mân tiêu thụ số hàng đó đi đâu, nhưng tôi thấy được, họ đã kiếm được một số tiền kha khá. Đồ ăn ngon hơn, quần áo cũng đẹp hơn, thậm chí mụ vợ cũng không có thường chửi mắng tôi thường xuyên nữa mà ngọt nhạt với tôi hơn, mua cho tôi nhiều đồ hơn. Chỉ là họ vẫn không chịu chuyển đi đâu, không cho tôi biết lối đi ra ngoài, và tôi, cũng không tiếp xúc với ai ngoài họ....
Cuộc sống của tôi hai năm đó, chỉ là trong căn nhà gỗ kia, sản xuất thủ công ra cho họ những cục màu trắng ấy, thứ mà sau này tôi biết người đời gọi nó là thuốc phiện.
Bình luận facebook