Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-29
Phần 29
Khựng người trước câu nói đầy tức tối của người trước mặt, tôi theo bản năng vô thức đưa tay che lên bụng của mình, trong lòng bây giờ cực kì sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tự dặn bản thân không được gục ngã trước người đàn bà này. Chị ta, tìm đến đây, nói ra những đấy, chẳng hề có ý tốt đẹp nào hết, mà toàn là thù hận, là phẫn uất với tôi, đến việc chia rẽ tôi với người đàn ông kia chị ta còn năm lần bảy lượt, bây giờ khi biết tôi mang thai với chú, chắc chắn chị ta sẽ không để tôi được yên ổn. Thậm chí nếu chó cùng cắn rậu tôi chẳng biết được chị ta còn có thể làm ra cái chuyện kia không nữa. Chính vì thế, tôi lúc này chỉ có thể xuống nước ngọt nhẹ, trước mắt việc cần làm là đi ra được bên ngoài, đợi Long đến rồi kêu anh ta đưa mình ra khỏi đây, rời khỏi thành phố này, không liên quan dính dáng gì đến gia đình họ nữa.
– Cô nói cái gì, phá thai…. Cô Nguyệt, cô buồn cười thật đấy, tôi không có thai thì phá kiểu gì đây, với cả cho dù tôi có, cô nghĩ tôi sẽ nghe lời cô hay sao. Nó là con tôi, người quyết định nó được tồn tại hay không chính là tôi, chứ không phải là cô, hay là một người nào khác.
– Có phải của Phong không ? Nếu phải, cháu đừng có ngang bướng với tôi để rồi phải chịu lấy hậu quả không hay. Cháu nên nhớ, tôi sẽ không bao giờ để cháu với chồng tôi có lại một chút dính dáng gì, thế nên chuyện đứa nhỏ, càng không được phép.
Chị ta vẫn không thèm quan tâm đến những lời nói của tôi, mà liên tục đặt mình lên thế chủ động, không trả lời mà chỉ liên tục đưa ra những câu hỏi. Còn tôi, tôi thì lại như một phạm nhân ngồi trong phòng hỏi cung, chỉ được phép trả lời chứ không được phép hỏi ngược.
Một con cá khi trong nằm trong thau nước cạn, nó còn biết vùng vẫy giành lại sự sống của mình, vậy mà tôi, rõ ràng là một con người, nhưng lại không hề có được ý chí của một con cá. Đáng lẽ ra tôi phải tức giận điên loạn lao vào người đàn bà độc ác trước mặt này, liều mạng với chị ta, đánh cho chị ta biết tôi không phải là kẻ dễ bắt nạt, nhưng tôi đâu có làm được. Tôi chỉ là một đứa con gái nhà quê không quyền không lực, không có mưu mô gian xảo, đối diện với những đám người này, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
– Cô nghĩ sau bao nhiêu chuyện dơ bẩn của người đàn ông kia, tôi vẫn còn có thể ngu xuẩn mà lao đầu vào yêu chết đi sống lại như cô ư, có thể giữ lại cái thai của tên khốn nạn đó hay sao ? Cô nhầm rồi, đứa bé này, là con của người khác, chẳng có chút dính dáng gì đến các người, nên tôi mong từ mai cô hay chồng cô đừng có thay nhau đến đây làm phiền tôi dưỡng bệnh nữa.
Đúng, con của chú thì sao, nó cũng đâu được ai yêu thương đón nhận, thậm chí chưa thành hình đã bị người ta ghét bỏ, tìm mọi cách để đày đọa không cho được một đường sống. Như thế này, thà tôi để con không có bố còn hơn có mà suốt ngày nguy hiểm rình rập, muốn yên ổn mà không được yên ổn.
– Những gì cô muốn biết tôi cũng trả lời cô rồi, bây giờ cô rời khỏi đây được chưa, tôi còn muốn nghỉ ngơi…
Nhìn nét mặt hết xanh rồi chuyển sang trắng của chị Nguyệt, tôi chẳng thấy hẻ hê chút nào, mà chỉ toàn là đau nhói đến nghẹn thở. Chúng tôi, đã từng gọi nhau thân mật là cô cháu, tôi đã từng cảm kích chị ta giúp mình xử lí chuyện lùm xùm, nhưng thật không ngờ, cái chuyện lùm xùm ấy lại chính là do chị ta ném đá dấu tay gây lên. Vừa đấm vừa xoa, rồi chuyển sang dọa nạt, người đàn bà này yêu chú đến phát điên phát dại mất rồi, chẳng còn phân biệt đâu là đạo đức của một người cảnh sát nữa. Thế nhưng, chị ấy thật giống tôi, bởi vì, tôi cũng yêu người kia đến cả tôn nghiêm vứt bỏ cũng chẳng mảy may để ý.
Trái ngược là phải tức giận lên lồng lộn, chị ta liếc nhìn tôi cười như không cười, tiến lại phía tôi nhanh như cắt chạm nhẹ tay mình lên vùng bụng phẳng lì của tôi, giọng nói bâng quơ nhưng ẩn sâu bên trong thật chẳng khác gì quả bom, phát nổ với sát thương cực lớn.
– Cháu trả lời tôi là một chuyện, tôi tin hay không lại là chuyện khác, cô nhóc ạ. Tôi lớn hơn cháu 10 tuổi, cái não cũng rạng hơn cháu nhiều, cháu nghĩ mấy cái trò vặt vạnh này của cháu sẽ khiến tôi thôi không muốn tìm hiểu nữa hay sao ? Cháu nhầm rồi, những gì của cháu còn mối liên hệ với chồng tôi, tôi nhất định sẽ tiêu diệt sạch sẽ, ngay kể cả cháu, nếu cháu còn dám cùng với anh ta thân mật đưa tình, tôi không chắc cháu còn được nguyên vẹn đâu.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay dài ghim vào da thịt đến bật máu bỏng rát, hận không thể lao lên tặng cho chị ta một cái bạt tai thật mạnh, để trả lại bao nhiêu uất ức những ngày tháng qua tôi phải chịu.
– Cô uy hiếp tôi, một người cảnh sát như cô mà cũng đi uy hiếp người khác. Cô Nguyệt, tôi thật không ngờ cô lại là con người như vậy đấy.
Chị ta cười lớn, nụ cười độc địa chẳng khác gì ác quỷ, đôi mắt được kẻ đẹp đẽ với đường nét sắc sảo hơi nhướn lên như thách thức hả hê, gằn từng từ.
– Từ trước đến nay, chưa có gì là tôi chưa làm được, nhóc ạ. Tôi muốn thứ gì, thì thứ đó nhất định phải là của tôi, cũng như người tôi yêu là Phong, thì đừng ai hòng tưởng có được anh ấy. Những lần trước, biết cháu có những suy nghĩ không an phận, tôi đã cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng dường như cháu vẫn không biết sợ, nên hôm nay mới phải dùng đến những chuyện tiêu cực như thế. Suy đi tính lại cũng là thiệt thòi cho cháu, nhưng ai bảo cháu chọc vào người không nên chọc, yêu phải người không nên yêu. Bây giờ lại còn mang thai cho chồng tôi nữa, Ngọc, cháu bảo tôi nên làm gì với cái thai của cháu bây giờ.
Từng câu từng chữ chị ta nói ra đều chẳng mang ý nghĩ tốt đẹp gì, nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi rùng mình sợ hãi, bản thân không thể kiềm chế được mà run rẩy.
– Tôi đã nói rồi, cái thai không phải là con của chồng cô, cô đừng có mà ăn nói hàm hồ…
– Ăn nói hàm hồ… Ngọc, trừ khi nào tôi nhìn thấy kết quả DNA xác nhận cái thai trong bụng của cháu không liên quan gì đến chồng tôi, thì tôi nhất định sẽ bỏ qua cho cháu. Còn không, tôi nói rồi đấy, đứa bé này tuyệt đối không được phép xuất hiện. Nếu tôi biết cháu lén lút giữ lại đứa nhỏ, thì lúc ấy, đừng trách tôi độc ác.
– Cô….
Cả người tôi vô lực ngồi phịch xuống giường, khuôn mặt nhợt nhạt chẳng còn lấy được tí huyết sắc nào, mười đầu ngón tay run rẩy ôm lấy thành giường bệnh níu giữ bản thân không ngã soài trước nhưng lời nói độc ác tàn nhẫn của người đàn bà trước mặt này. Chị ta, chị ta điên thật rồi, điên nên mới có những suy nghĩ thiển cận như thế. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây, ai cứu được con tôi, ai cứu mẹ con tôi đi.
– Tôi làm sao, tôi chưa làm gì cháu sao cháu lại sợ sệt như thế. Hay là…( nói đến đây, chị ta kéo dài giọng nói của mình ra, nhìn sâu vào mắt tôi đầy hung tợn, vươn năm đầu ngón tay bóp lấy cằm tôi siết chặt, rít lớn từng từ )… Hay là cái thai thật sự là của Phong ? Nói, mày nói đi, có phải của anh ấy không, có đúng không ?
Cơ mặt đau đến co rút, tôi ra sức lắc đầu, yếu ớt dơ tay lên muốn gạt tay của chị ta xuống, nhưng chị ta quá khỏe, khớp xương tay rắn chắc làm tôi chẳng thể xê dịch được dù chỉ là một chút, nên chỉ biết gồng người gắng chịu đựng. Tôi không nói được lại câu gì, vì bản thân tôi lúc này đã vô cùng sợ hãi, lại còn nước mắt vẫn cứ rơi đầy trên mặt, bấy nhiêu thôi cũng chẳng thể lừa gạt được người trước mặt.
– Mày tưởng mày lừa được tao à con khốn nạn, nên nhớ tao lớn hơn mày mười năm, học cao hơn mày, trải đời hơn mày, mưu mô hơn mày. Hỏi mày chỉ để xem mày biết điều đến đâu, nhưng mà hình như mày không biết điều rồi, thế này thì phải chịu đau đớn thôi, cháu gái ạ. Lươn lẹo với ai chứ lươn lẹo với tao thì mày sai rồi đấy.
Tôi ra sức lắc đầu, lấy hết sức hất mạnh tay chị ra khỏi cằm mình tính lao ra ngoài, nhưng ngón tay chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa đã bị chị ta lôi mạnh kéo giật lại, sau đó là má hấng trọn từng cái tát nảy lửa.
– Nói, bây giờ mày tự làm hay phải để tao ra tay hả…
– Đó là con tôi, nó chẳng có gì liên quan đến cô với chồng cô hết, các người đừng có cậy quyền cậy chức mà tự làm theo ý mình. Cô đánh tôi, tôi nhất định sẽ kiện cô tội hành hung người khác , cô đừng nghĩ cô một tay che trời được.
– Ha…ha…ha…Hành hung, kiện cáo… Tao đợi đấy, đợi xem mày làm gì được tao. Đến Phong, nhà anh ấy giàu như thế nào, anh ấy còn chẳng dám đối đầu với tao, ra điều kiện với tao, thì một con nhỏ nhà quê như mày lấy cái gì ra mà dọa nạt được tao… À mà quên, tao cho mày xem cái này, đảm bảo mày sẽ rất thích đấy.
Nói đến đây chị ta như sực nhớ ra điều gì đó, vội cho tay vào túi xách lôi ra chiếc điện thoại đắt tiền của mình dơ ra trước mặt tôi, đôi mắt đầy sự hả hê thích thú. Còn tôi, trái tim nguội lạnh của tôi bây giờ thì đau đớn từng hồi liên tục, thật sự chẳng biết có thể chịu đựng được không nữa.
Trên màn hình điện thoại, là cảnh bọn họ cùng nhau « làm việc « trong khác sạn hôm đó, cả hai khuôn mặt đều đê mê sung sướng, thậm chí, lúc đạt đến cao trào, chú vẫn còn lẩm bẩm nói « anh yêu em, anh yêu em « với chị ta. Bọn họ, thật dơ bẩn, thật nhơ nhớp, càng lúc càng khiến tôi căm hận hơn, chỉ muốn rời đi thật xa nơi này không quay lại. Chú nói yêu tôi, chú cũng nói yêu chị ấy, rốt cuộc, người chú yêu là ai, là ai trong chúng tôi đây.
– Thế nào, tức lắm đúng không… Nhìn thấy người mình yêu ngủ với người khác, gọi tên người khác, nói yêu người khác, cảm giác đúng là chết đi sống lại đúng không ?
Tôi ngước lên nhìn chị ta bằng đôi mắt giận dữ, phẫn uất chẳng thể nào kìm nén được nữa, tức tối chửi lớn.
– Cô đúng là đồ cặn bã, đồ độc ác, loại đàn bà nham hiểm…. Cô làm mọi thứ hãm hại tôi, nhưng cô cũng không bao giờ có được tình yêu của chú Phong đâu. Chú ấy, không yêu tôi cũng chẳng yêu cô, chú ấy chỉ yêu bản thân chú ấy thôi, cô cũng thật đáng thương ấy.
Bị tôi chửi, chi ta phát điên, bàn tay túm lấy mái tóc dài của tôi giật mạnh về phía sau ép tôi ngẩng lên nhìn mình, độc ác buông lời.
– Cảm giác lúc này của mày, chính là cảm giác của tao mỗi khi nhìn thấy mày với Phong hú hí với nhau đấy, con khốn nạn. Anh ta yêu tao hay không yêu tao cũng chẳng sao, quan trọng một điều giờ anh ấy đã là chồng của tao, còn tao, mang thai đứa con của anh ấy. Con của anh ấy, chỉ được phép một mình tao sinh ra, người nào có ý định không an phận như mày bây giờ, nhất định không bao giờ có được kết cục tốt đẹp đâu…Bị hãm hiếp như thế là còn nhẹ đấy, tao còn phải lôi cái thai của mày ra vất ra cống rãnh, như thế mới thấy hả dạ…
Đến nước này, những từ ngữ độc ác ấy dội vào tai khiến tôi chẳng thể nào chịu đựng được nữa, bản thân cũng mất lí trí vùng lên hất mạnh chị ta ngã sõng xoài ra đất, lồm cồm bò dậy túm lấy tóc người đàn bà đó giật mạnh, thậm chí còn đạp, còn đá vào mặt vào ngực, vào người, trong đầu chỉ còn nung nấu suy nghĩ phải giết chết người này. Tôi điên rồi, tôi bây giờ thật sự điên rồi, điên nên mới có phản ứng như thế này.
– Đồ độc ác, đồ cặn bã, đồ ma quỷ… Tôi đã làm gì chị mà chị hãm hại tôi, thuê người hãm hiếp tôi, đến giờ ngay đứa con chưa thành hình của tôi chị cũng muốn giết nó. Chị sao có thể khốn nạn như thế, tôi đã không liên quan tới các người, tôi đã không xuất hiện trước mặt các người, sao chị không buông tha cho tôi.
Tôi vừa khóc vừa cười, vừa vật lộn với chị ta quên luôn cả việc sức khỏe của bản thân yếu ớt không được cử động mạnh. Chúng tôi lao vào đánh nhau như hai con thú hoang bị tranh mất miếng mồi, tôi dồn hết sức cà cấu người đàn bà đó, nhưng cùng lắm chỉ để trên người chị ta mấy vết xước. Còn chị ta, không có đánh tôi, mà liên tục nhấc chân đạp vào bụng tôi, từng cái đạp mạnh lại khiến tôi đau đến mức hơi thở gần như cạn kiệt.
Lúc này, tiếng động cùng tiếng chửi lớn của chúng tôi đã thành công khiến cho những bác sĩ bên ngoài phát hiện ra, một đoàn người lũ lượt thi nhau kéo đến. Họ phá cửa đi vào, vội vàng tách tôi với chị ta ra, hai người chúng tôi ai cũng đầy thương tích trên mặt mũi, lướt qua cũng đủ biết tôi là người bị nặng hơn. Thế nhưng, nỗi đau này đâu có đau đớn bằng câu nói bác sĩ nói với tôi, đứa bé đã thật sự không còn nữa.
Cảm giác của tôi khi đó, là cả thế giới sụp đổ dưới chân mình, là mọi nguồn sống chẳng còn chút nào hết. Tôi chỉ biết nhìn trần nhà tối om, khóc nức nở rồi tự thì thầm với bản thân tôi hận ông trời, hận số phận đày đọa tôi. Con của tôi với chú mất rồi, còn con của chú với chị ta vẫn còn đó, tôi đến cùng vẫn là kẻ đáng thương nhất, là người chẳng còn gì hết.
Phẫu thuật xong, tôi với chị ta được đẩy sang phòng hồi sức, mặc dù tôi thật sự không muốn chung đụng với người này chút nào nhưng vì bệnh viện đã hết phòng nên đành cắn răng chấp nhận. Phòng có 2 giường, tôi với chị ta được y tá và bác sĩ dìu lên, xong xuôi cũng là lúc cánh cửa bị đẩy mạnh ra bằng lực rất mạnh, va vào tường phát ra tiếng rầm rất lớn. Và rồi người xuất hiện ở đó chẳng phải ai khác mà chính là chú, người đàn ông của « chúng tôi «
Chú vẫn mặc trên người bộ cảnh phục màu xanh, nét mặt lo lắng nhìn hết sang tôi rồi sang chị Nguyệt, đôi chân thẳng tắp đứng đó chưa xác định nên bước tiếp về đâu thì bác sĩ trưởng đã lên tiếng.
– Anh là người nhà của bệnh viên Ngọc ở phòng 402 đúng không ? Chúng tôi rất tiếc và cũng phải nói xin lỗi với anh về việc thai nhi trong bụng cô bé không giữ được. Trước mắt bây giờ phải để cô bé nghỉ ngơi không được kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe sau này đấy.
Càng nghe những lời nói ấy, tôi càng tuyệt vọng, lòng chua xót tê tái thật sự chỉ muốn nhảy từ trên tầng này xuống để kết liễu cuộc đời bất hạnh của mình, để có thể nhanh được đầu thai sang kiếp khác. Tôi không nhìn chú, tôi không muốn nhìn thấy họ xuất hiện trước mặt tôi, tôi hiện tại ngoài khóc cũng chẳng biết làm gì hết, chẳng dám kêu đau cũng chẳng dám bám víu lấy ai để nhờ họ xoa giúp cơn đau cho mình. Cuộc đời tôi, từ nhỏ đã có một tuổi thơ bất hạnh, đến bây giờ trưởng thành cũng chẳng có lấy ánh sáng, tôi còn hi vọng gì để mà kiên cường, để mà bước tiếp được đây.
Co người nằm trên chiếc giường bệnh lẻ loi hướng mặt vào bên trong tường nhìn ra bên ngoài bầu trời tối đen như mực, tôi cố nhắm mắt để bản thân nhanh chìm vào trong giấc ngủ mong sao có thể không nghe thấy những lời nói của bọn họ, nhưng ông trời càng lúc càng trêu ngươi tôi, không cho tôi có cơ hội nào chạy trốn. Bởi vì đáp lại lời bác sĩ nói lúc này, không phải giọng của chú, mà là giọng của cô Nguyệt.
– Không, anh ấy là chồng tôi, còn bệnh nhân và các người nói đến chỉ là tội phạm mà anh ấy đang theo dõi thôi.
– Nguyệt, em nói cái gì đấy. Ai cho em đến đây gây chuyện với Ngọc, em quá đáng vừa thôi chứ ?
Tôi nghe thấy chú nặng giọng mắng chị Nguyệt, còn đang định muốn xem chú ấy có dám làm gì chị ta không, thì mới nói được có từng nấy câu đã bị vị bác sĩ trưởng khoa lại lên tiếng gàn lại.
– Đồng chí công an, anh có thật là chồng của cô gái này hay không ?
– Đúng, tôi là chồng cô ấy… Bác sĩ, bệnh nhân…
Chú nặng nề trả lời từng câu khó nhọc, chẳng quay người nhưng tôi vẫn cảm nhận được mình bị người kia nhìn xuyên thấu, bất giác toàn thân trở nên run rẩy từng hồi. Phút ấy tôi đã rất sợ hãi, sợ chú kích động lao về phía tôi, rồi sợ hãi mọi người biết được mọi chuyện, thì lúc ấy, tôi sẽ lại thê thảm lắm. Chính vì thế, tôi chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt môi không để tiếng nức nở phát ra, lặng lẽ câm nín trước câu chuyện liên quan đến mình, coi mọi thứ như vô hình không hề tồn tại. Lúc này, tiếng bác sĩ trưởng lại vang lên đều đều, càng bóp tim tôi đến nghẹn lại.
– Anh là chồng của bệnh nhân Nguyệt.. Đồng chí công an, chuyện vợ anh ẩu đả với bệnh nhân Ngọc cái đấy chúng tôi cũng chưa biết được lý do, nhưng mà trước mắt tôi muốn báo với anh chuyện này. Bệnh nhân Ngọc đã sảy thai, đội ngũ y bác sĩ cũng đã hoàn thành xong phẫu thuật, còn vợ của anh thai tám tuần bóc tách 70%, khả năng giữ được hay không chúng tôi không dám khẳng định được. Nên chuyện này mong gia đình hãy ngồi cùng với nhau nói chuyện lại để tìm lấy phương án hợp lí nhất. Hai bệnh nhân bây giờ hạn chế nhất là kích động, tức giận, nếu không rất dễ bị trầm cảm, lúc ấy lại là cả một quãng đường gian nan.
Nói xong, bọn họ cũng kéo nhau rời khỏi bệnh, để lại ba người chúng tôi trong căn phòng ngột ngạt yên ắng đấy, chẳng ai nói với ai một câu gì. Ngoài trời kia mưa rơi rả rích từng hạt lớn, không có sấm chớp như mùa hè lúc chú tìm tôi ở bến xe buýt, nhưng lại thành công làm tôi sợ hãi đến độ kéo tấm mềm chùm kín lên người. Chỉ là, kín như vậy nhưng vẫn chẳng ngăn được từng lời nói hạnh phúc của chị Nguyệt trôi vào tai.
– Phong, anh lại nhìn xem con của chúng ta nè. Đứa bé đã có nhịp tim đập rồi đấy.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Khựng người trước câu nói đầy tức tối của người trước mặt, tôi theo bản năng vô thức đưa tay che lên bụng của mình, trong lòng bây giờ cực kì sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tự dặn bản thân không được gục ngã trước người đàn bà này. Chị ta, tìm đến đây, nói ra những đấy, chẳng hề có ý tốt đẹp nào hết, mà toàn là thù hận, là phẫn uất với tôi, đến việc chia rẽ tôi với người đàn ông kia chị ta còn năm lần bảy lượt, bây giờ khi biết tôi mang thai với chú, chắc chắn chị ta sẽ không để tôi được yên ổn. Thậm chí nếu chó cùng cắn rậu tôi chẳng biết được chị ta còn có thể làm ra cái chuyện kia không nữa. Chính vì thế, tôi lúc này chỉ có thể xuống nước ngọt nhẹ, trước mắt việc cần làm là đi ra được bên ngoài, đợi Long đến rồi kêu anh ta đưa mình ra khỏi đây, rời khỏi thành phố này, không liên quan dính dáng gì đến gia đình họ nữa.
– Cô nói cái gì, phá thai…. Cô Nguyệt, cô buồn cười thật đấy, tôi không có thai thì phá kiểu gì đây, với cả cho dù tôi có, cô nghĩ tôi sẽ nghe lời cô hay sao. Nó là con tôi, người quyết định nó được tồn tại hay không chính là tôi, chứ không phải là cô, hay là một người nào khác.
– Có phải của Phong không ? Nếu phải, cháu đừng có ngang bướng với tôi để rồi phải chịu lấy hậu quả không hay. Cháu nên nhớ, tôi sẽ không bao giờ để cháu với chồng tôi có lại một chút dính dáng gì, thế nên chuyện đứa nhỏ, càng không được phép.
Chị ta vẫn không thèm quan tâm đến những lời nói của tôi, mà liên tục đặt mình lên thế chủ động, không trả lời mà chỉ liên tục đưa ra những câu hỏi. Còn tôi, tôi thì lại như một phạm nhân ngồi trong phòng hỏi cung, chỉ được phép trả lời chứ không được phép hỏi ngược.
Một con cá khi trong nằm trong thau nước cạn, nó còn biết vùng vẫy giành lại sự sống của mình, vậy mà tôi, rõ ràng là một con người, nhưng lại không hề có được ý chí của một con cá. Đáng lẽ ra tôi phải tức giận điên loạn lao vào người đàn bà độc ác trước mặt này, liều mạng với chị ta, đánh cho chị ta biết tôi không phải là kẻ dễ bắt nạt, nhưng tôi đâu có làm được. Tôi chỉ là một đứa con gái nhà quê không quyền không lực, không có mưu mô gian xảo, đối diện với những đám người này, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
– Cô nghĩ sau bao nhiêu chuyện dơ bẩn của người đàn ông kia, tôi vẫn còn có thể ngu xuẩn mà lao đầu vào yêu chết đi sống lại như cô ư, có thể giữ lại cái thai của tên khốn nạn đó hay sao ? Cô nhầm rồi, đứa bé này, là con của người khác, chẳng có chút dính dáng gì đến các người, nên tôi mong từ mai cô hay chồng cô đừng có thay nhau đến đây làm phiền tôi dưỡng bệnh nữa.
Đúng, con của chú thì sao, nó cũng đâu được ai yêu thương đón nhận, thậm chí chưa thành hình đã bị người ta ghét bỏ, tìm mọi cách để đày đọa không cho được một đường sống. Như thế này, thà tôi để con không có bố còn hơn có mà suốt ngày nguy hiểm rình rập, muốn yên ổn mà không được yên ổn.
– Những gì cô muốn biết tôi cũng trả lời cô rồi, bây giờ cô rời khỏi đây được chưa, tôi còn muốn nghỉ ngơi…
Nhìn nét mặt hết xanh rồi chuyển sang trắng của chị Nguyệt, tôi chẳng thấy hẻ hê chút nào, mà chỉ toàn là đau nhói đến nghẹn thở. Chúng tôi, đã từng gọi nhau thân mật là cô cháu, tôi đã từng cảm kích chị ta giúp mình xử lí chuyện lùm xùm, nhưng thật không ngờ, cái chuyện lùm xùm ấy lại chính là do chị ta ném đá dấu tay gây lên. Vừa đấm vừa xoa, rồi chuyển sang dọa nạt, người đàn bà này yêu chú đến phát điên phát dại mất rồi, chẳng còn phân biệt đâu là đạo đức của một người cảnh sát nữa. Thế nhưng, chị ấy thật giống tôi, bởi vì, tôi cũng yêu người kia đến cả tôn nghiêm vứt bỏ cũng chẳng mảy may để ý.
Trái ngược là phải tức giận lên lồng lộn, chị ta liếc nhìn tôi cười như không cười, tiến lại phía tôi nhanh như cắt chạm nhẹ tay mình lên vùng bụng phẳng lì của tôi, giọng nói bâng quơ nhưng ẩn sâu bên trong thật chẳng khác gì quả bom, phát nổ với sát thương cực lớn.
– Cháu trả lời tôi là một chuyện, tôi tin hay không lại là chuyện khác, cô nhóc ạ. Tôi lớn hơn cháu 10 tuổi, cái não cũng rạng hơn cháu nhiều, cháu nghĩ mấy cái trò vặt vạnh này của cháu sẽ khiến tôi thôi không muốn tìm hiểu nữa hay sao ? Cháu nhầm rồi, những gì của cháu còn mối liên hệ với chồng tôi, tôi nhất định sẽ tiêu diệt sạch sẽ, ngay kể cả cháu, nếu cháu còn dám cùng với anh ta thân mật đưa tình, tôi không chắc cháu còn được nguyên vẹn đâu.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay dài ghim vào da thịt đến bật máu bỏng rát, hận không thể lao lên tặng cho chị ta một cái bạt tai thật mạnh, để trả lại bao nhiêu uất ức những ngày tháng qua tôi phải chịu.
– Cô uy hiếp tôi, một người cảnh sát như cô mà cũng đi uy hiếp người khác. Cô Nguyệt, tôi thật không ngờ cô lại là con người như vậy đấy.
Chị ta cười lớn, nụ cười độc địa chẳng khác gì ác quỷ, đôi mắt được kẻ đẹp đẽ với đường nét sắc sảo hơi nhướn lên như thách thức hả hê, gằn từng từ.
– Từ trước đến nay, chưa có gì là tôi chưa làm được, nhóc ạ. Tôi muốn thứ gì, thì thứ đó nhất định phải là của tôi, cũng như người tôi yêu là Phong, thì đừng ai hòng tưởng có được anh ấy. Những lần trước, biết cháu có những suy nghĩ không an phận, tôi đã cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng dường như cháu vẫn không biết sợ, nên hôm nay mới phải dùng đến những chuyện tiêu cực như thế. Suy đi tính lại cũng là thiệt thòi cho cháu, nhưng ai bảo cháu chọc vào người không nên chọc, yêu phải người không nên yêu. Bây giờ lại còn mang thai cho chồng tôi nữa, Ngọc, cháu bảo tôi nên làm gì với cái thai của cháu bây giờ.
Từng câu từng chữ chị ta nói ra đều chẳng mang ý nghĩ tốt đẹp gì, nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi rùng mình sợ hãi, bản thân không thể kiềm chế được mà run rẩy.
– Tôi đã nói rồi, cái thai không phải là con của chồng cô, cô đừng có mà ăn nói hàm hồ…
– Ăn nói hàm hồ… Ngọc, trừ khi nào tôi nhìn thấy kết quả DNA xác nhận cái thai trong bụng của cháu không liên quan gì đến chồng tôi, thì tôi nhất định sẽ bỏ qua cho cháu. Còn không, tôi nói rồi đấy, đứa bé này tuyệt đối không được phép xuất hiện. Nếu tôi biết cháu lén lút giữ lại đứa nhỏ, thì lúc ấy, đừng trách tôi độc ác.
– Cô….
Cả người tôi vô lực ngồi phịch xuống giường, khuôn mặt nhợt nhạt chẳng còn lấy được tí huyết sắc nào, mười đầu ngón tay run rẩy ôm lấy thành giường bệnh níu giữ bản thân không ngã soài trước nhưng lời nói độc ác tàn nhẫn của người đàn bà trước mặt này. Chị ta, chị ta điên thật rồi, điên nên mới có những suy nghĩ thiển cận như thế. Tôi phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây, ai cứu được con tôi, ai cứu mẹ con tôi đi.
– Tôi làm sao, tôi chưa làm gì cháu sao cháu lại sợ sệt như thế. Hay là…( nói đến đây, chị ta kéo dài giọng nói của mình ra, nhìn sâu vào mắt tôi đầy hung tợn, vươn năm đầu ngón tay bóp lấy cằm tôi siết chặt, rít lớn từng từ )… Hay là cái thai thật sự là của Phong ? Nói, mày nói đi, có phải của anh ấy không, có đúng không ?
Cơ mặt đau đến co rút, tôi ra sức lắc đầu, yếu ớt dơ tay lên muốn gạt tay của chị ta xuống, nhưng chị ta quá khỏe, khớp xương tay rắn chắc làm tôi chẳng thể xê dịch được dù chỉ là một chút, nên chỉ biết gồng người gắng chịu đựng. Tôi không nói được lại câu gì, vì bản thân tôi lúc này đã vô cùng sợ hãi, lại còn nước mắt vẫn cứ rơi đầy trên mặt, bấy nhiêu thôi cũng chẳng thể lừa gạt được người trước mặt.
– Mày tưởng mày lừa được tao à con khốn nạn, nên nhớ tao lớn hơn mày mười năm, học cao hơn mày, trải đời hơn mày, mưu mô hơn mày. Hỏi mày chỉ để xem mày biết điều đến đâu, nhưng mà hình như mày không biết điều rồi, thế này thì phải chịu đau đớn thôi, cháu gái ạ. Lươn lẹo với ai chứ lươn lẹo với tao thì mày sai rồi đấy.
Tôi ra sức lắc đầu, lấy hết sức hất mạnh tay chị ra khỏi cằm mình tính lao ra ngoài, nhưng ngón tay chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa đã bị chị ta lôi mạnh kéo giật lại, sau đó là má hấng trọn từng cái tát nảy lửa.
– Nói, bây giờ mày tự làm hay phải để tao ra tay hả…
– Đó là con tôi, nó chẳng có gì liên quan đến cô với chồng cô hết, các người đừng có cậy quyền cậy chức mà tự làm theo ý mình. Cô đánh tôi, tôi nhất định sẽ kiện cô tội hành hung người khác , cô đừng nghĩ cô một tay che trời được.
– Ha…ha…ha…Hành hung, kiện cáo… Tao đợi đấy, đợi xem mày làm gì được tao. Đến Phong, nhà anh ấy giàu như thế nào, anh ấy còn chẳng dám đối đầu với tao, ra điều kiện với tao, thì một con nhỏ nhà quê như mày lấy cái gì ra mà dọa nạt được tao… À mà quên, tao cho mày xem cái này, đảm bảo mày sẽ rất thích đấy.
Nói đến đây chị ta như sực nhớ ra điều gì đó, vội cho tay vào túi xách lôi ra chiếc điện thoại đắt tiền của mình dơ ra trước mặt tôi, đôi mắt đầy sự hả hê thích thú. Còn tôi, trái tim nguội lạnh của tôi bây giờ thì đau đớn từng hồi liên tục, thật sự chẳng biết có thể chịu đựng được không nữa.
Trên màn hình điện thoại, là cảnh bọn họ cùng nhau « làm việc « trong khác sạn hôm đó, cả hai khuôn mặt đều đê mê sung sướng, thậm chí, lúc đạt đến cao trào, chú vẫn còn lẩm bẩm nói « anh yêu em, anh yêu em « với chị ta. Bọn họ, thật dơ bẩn, thật nhơ nhớp, càng lúc càng khiến tôi căm hận hơn, chỉ muốn rời đi thật xa nơi này không quay lại. Chú nói yêu tôi, chú cũng nói yêu chị ấy, rốt cuộc, người chú yêu là ai, là ai trong chúng tôi đây.
– Thế nào, tức lắm đúng không… Nhìn thấy người mình yêu ngủ với người khác, gọi tên người khác, nói yêu người khác, cảm giác đúng là chết đi sống lại đúng không ?
Tôi ngước lên nhìn chị ta bằng đôi mắt giận dữ, phẫn uất chẳng thể nào kìm nén được nữa, tức tối chửi lớn.
– Cô đúng là đồ cặn bã, đồ độc ác, loại đàn bà nham hiểm…. Cô làm mọi thứ hãm hại tôi, nhưng cô cũng không bao giờ có được tình yêu của chú Phong đâu. Chú ấy, không yêu tôi cũng chẳng yêu cô, chú ấy chỉ yêu bản thân chú ấy thôi, cô cũng thật đáng thương ấy.
Bị tôi chửi, chi ta phát điên, bàn tay túm lấy mái tóc dài của tôi giật mạnh về phía sau ép tôi ngẩng lên nhìn mình, độc ác buông lời.
– Cảm giác lúc này của mày, chính là cảm giác của tao mỗi khi nhìn thấy mày với Phong hú hí với nhau đấy, con khốn nạn. Anh ta yêu tao hay không yêu tao cũng chẳng sao, quan trọng một điều giờ anh ấy đã là chồng của tao, còn tao, mang thai đứa con của anh ấy. Con của anh ấy, chỉ được phép một mình tao sinh ra, người nào có ý định không an phận như mày bây giờ, nhất định không bao giờ có được kết cục tốt đẹp đâu…Bị hãm hiếp như thế là còn nhẹ đấy, tao còn phải lôi cái thai của mày ra vất ra cống rãnh, như thế mới thấy hả dạ…
Đến nước này, những từ ngữ độc ác ấy dội vào tai khiến tôi chẳng thể nào chịu đựng được nữa, bản thân cũng mất lí trí vùng lên hất mạnh chị ta ngã sõng xoài ra đất, lồm cồm bò dậy túm lấy tóc người đàn bà đó giật mạnh, thậm chí còn đạp, còn đá vào mặt vào ngực, vào người, trong đầu chỉ còn nung nấu suy nghĩ phải giết chết người này. Tôi điên rồi, tôi bây giờ thật sự điên rồi, điên nên mới có phản ứng như thế này.
– Đồ độc ác, đồ cặn bã, đồ ma quỷ… Tôi đã làm gì chị mà chị hãm hại tôi, thuê người hãm hiếp tôi, đến giờ ngay đứa con chưa thành hình của tôi chị cũng muốn giết nó. Chị sao có thể khốn nạn như thế, tôi đã không liên quan tới các người, tôi đã không xuất hiện trước mặt các người, sao chị không buông tha cho tôi.
Tôi vừa khóc vừa cười, vừa vật lộn với chị ta quên luôn cả việc sức khỏe của bản thân yếu ớt không được cử động mạnh. Chúng tôi lao vào đánh nhau như hai con thú hoang bị tranh mất miếng mồi, tôi dồn hết sức cà cấu người đàn bà đó, nhưng cùng lắm chỉ để trên người chị ta mấy vết xước. Còn chị ta, không có đánh tôi, mà liên tục nhấc chân đạp vào bụng tôi, từng cái đạp mạnh lại khiến tôi đau đến mức hơi thở gần như cạn kiệt.
Lúc này, tiếng động cùng tiếng chửi lớn của chúng tôi đã thành công khiến cho những bác sĩ bên ngoài phát hiện ra, một đoàn người lũ lượt thi nhau kéo đến. Họ phá cửa đi vào, vội vàng tách tôi với chị ta ra, hai người chúng tôi ai cũng đầy thương tích trên mặt mũi, lướt qua cũng đủ biết tôi là người bị nặng hơn. Thế nhưng, nỗi đau này đâu có đau đớn bằng câu nói bác sĩ nói với tôi, đứa bé đã thật sự không còn nữa.
Cảm giác của tôi khi đó, là cả thế giới sụp đổ dưới chân mình, là mọi nguồn sống chẳng còn chút nào hết. Tôi chỉ biết nhìn trần nhà tối om, khóc nức nở rồi tự thì thầm với bản thân tôi hận ông trời, hận số phận đày đọa tôi. Con của tôi với chú mất rồi, còn con của chú với chị ta vẫn còn đó, tôi đến cùng vẫn là kẻ đáng thương nhất, là người chẳng còn gì hết.
Phẫu thuật xong, tôi với chị ta được đẩy sang phòng hồi sức, mặc dù tôi thật sự không muốn chung đụng với người này chút nào nhưng vì bệnh viện đã hết phòng nên đành cắn răng chấp nhận. Phòng có 2 giường, tôi với chị ta được y tá và bác sĩ dìu lên, xong xuôi cũng là lúc cánh cửa bị đẩy mạnh ra bằng lực rất mạnh, va vào tường phát ra tiếng rầm rất lớn. Và rồi người xuất hiện ở đó chẳng phải ai khác mà chính là chú, người đàn ông của « chúng tôi «
Chú vẫn mặc trên người bộ cảnh phục màu xanh, nét mặt lo lắng nhìn hết sang tôi rồi sang chị Nguyệt, đôi chân thẳng tắp đứng đó chưa xác định nên bước tiếp về đâu thì bác sĩ trưởng đã lên tiếng.
– Anh là người nhà của bệnh viên Ngọc ở phòng 402 đúng không ? Chúng tôi rất tiếc và cũng phải nói xin lỗi với anh về việc thai nhi trong bụng cô bé không giữ được. Trước mắt bây giờ phải để cô bé nghỉ ngơi không được kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe sau này đấy.
Càng nghe những lời nói ấy, tôi càng tuyệt vọng, lòng chua xót tê tái thật sự chỉ muốn nhảy từ trên tầng này xuống để kết liễu cuộc đời bất hạnh của mình, để có thể nhanh được đầu thai sang kiếp khác. Tôi không nhìn chú, tôi không muốn nhìn thấy họ xuất hiện trước mặt tôi, tôi hiện tại ngoài khóc cũng chẳng biết làm gì hết, chẳng dám kêu đau cũng chẳng dám bám víu lấy ai để nhờ họ xoa giúp cơn đau cho mình. Cuộc đời tôi, từ nhỏ đã có một tuổi thơ bất hạnh, đến bây giờ trưởng thành cũng chẳng có lấy ánh sáng, tôi còn hi vọng gì để mà kiên cường, để mà bước tiếp được đây.
Co người nằm trên chiếc giường bệnh lẻ loi hướng mặt vào bên trong tường nhìn ra bên ngoài bầu trời tối đen như mực, tôi cố nhắm mắt để bản thân nhanh chìm vào trong giấc ngủ mong sao có thể không nghe thấy những lời nói của bọn họ, nhưng ông trời càng lúc càng trêu ngươi tôi, không cho tôi có cơ hội nào chạy trốn. Bởi vì đáp lại lời bác sĩ nói lúc này, không phải giọng của chú, mà là giọng của cô Nguyệt.
– Không, anh ấy là chồng tôi, còn bệnh nhân và các người nói đến chỉ là tội phạm mà anh ấy đang theo dõi thôi.
– Nguyệt, em nói cái gì đấy. Ai cho em đến đây gây chuyện với Ngọc, em quá đáng vừa thôi chứ ?
Tôi nghe thấy chú nặng giọng mắng chị Nguyệt, còn đang định muốn xem chú ấy có dám làm gì chị ta không, thì mới nói được có từng nấy câu đã bị vị bác sĩ trưởng khoa lại lên tiếng gàn lại.
– Đồng chí công an, anh có thật là chồng của cô gái này hay không ?
– Đúng, tôi là chồng cô ấy… Bác sĩ, bệnh nhân…
Chú nặng nề trả lời từng câu khó nhọc, chẳng quay người nhưng tôi vẫn cảm nhận được mình bị người kia nhìn xuyên thấu, bất giác toàn thân trở nên run rẩy từng hồi. Phút ấy tôi đã rất sợ hãi, sợ chú kích động lao về phía tôi, rồi sợ hãi mọi người biết được mọi chuyện, thì lúc ấy, tôi sẽ lại thê thảm lắm. Chính vì thế, tôi chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt môi không để tiếng nức nở phát ra, lặng lẽ câm nín trước câu chuyện liên quan đến mình, coi mọi thứ như vô hình không hề tồn tại. Lúc này, tiếng bác sĩ trưởng lại vang lên đều đều, càng bóp tim tôi đến nghẹn lại.
– Anh là chồng của bệnh nhân Nguyệt.. Đồng chí công an, chuyện vợ anh ẩu đả với bệnh nhân Ngọc cái đấy chúng tôi cũng chưa biết được lý do, nhưng mà trước mắt tôi muốn báo với anh chuyện này. Bệnh nhân Ngọc đã sảy thai, đội ngũ y bác sĩ cũng đã hoàn thành xong phẫu thuật, còn vợ của anh thai tám tuần bóc tách 70%, khả năng giữ được hay không chúng tôi không dám khẳng định được. Nên chuyện này mong gia đình hãy ngồi cùng với nhau nói chuyện lại để tìm lấy phương án hợp lí nhất. Hai bệnh nhân bây giờ hạn chế nhất là kích động, tức giận, nếu không rất dễ bị trầm cảm, lúc ấy lại là cả một quãng đường gian nan.
Nói xong, bọn họ cũng kéo nhau rời khỏi bệnh, để lại ba người chúng tôi trong căn phòng ngột ngạt yên ắng đấy, chẳng ai nói với ai một câu gì. Ngoài trời kia mưa rơi rả rích từng hạt lớn, không có sấm chớp như mùa hè lúc chú tìm tôi ở bến xe buýt, nhưng lại thành công làm tôi sợ hãi đến độ kéo tấm mềm chùm kín lên người. Chỉ là, kín như vậy nhưng vẫn chẳng ngăn được từng lời nói hạnh phúc của chị Nguyệt trôi vào tai.
– Phong, anh lại nhìn xem con của chúng ta nè. Đứa bé đã có nhịp tim đập rồi đấy.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Bình luận facebook