Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-18
Phần 18
Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh lại đồng hồ đã chỉ 7 giờ kém. Bên trong phòng vẫn kéo rèm kín nên chẳng có một chút ánh sáng nào le lói chiếu vào được, quang cảnh vẫn y như hôm qua, mọi đồ vật đều lờ mờ dưới ánh đèn treo tường màu lúa, tĩnh mịch.Người đàn ông bên cạnh tôi cũng không còn thấy đâu, có chăng chỉ còn lại hơi ấm cùng với hương hoa quế vẫn phảng phất lưu lại trên từng sợi vải.
Kí ức chập chờn đêm qua lần nữa lại ùa về làm tâm tôi trống vắng, hụt hẫng chẳng nói nên lời. Tôi nhớ không nhầm rõ ràng tôi có tỉnh dậy và người nằm bên cạnh tôi là chú, nhưng chú đã đi đâu rồi. Hay tất cả những điều ấy, lời nói ấy, cái ôm đấy chỉ là mơ, là mộng ảo. Là vì tôi yêu chú nhiều quá nên đến mơ mà cũng chân thực được như vậy sao.
Cứ thế, tôi thần người ngồi trên giường chẳng chịu dậy, mệt mỏi gục mặt xuống đầu gối thở dài với cái suy nghĩ chắc chú về với cô Nguyệt rồi. Nhưng rồi ngay sau đó, tiếng cánh cửa nhà tắm được đẩy ra làm tôi giật mình nhìn về hướng đó, đúng lúc thấy chú bước ra với bộ quần áo chỉnh tề trên người, khỏi phải nói tôi đã ngạc nhiên lẫn vui sướng như thế nào. Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ ngợi được gì hết ngoài việc hất tung chiếc chăn sang một bên chạy xuống lao vào lòng chú ôm chặt, vừa ôm vừa nức nở nói.
– Chú… cháu… cháu cứ tưởng chú về rồi cơ… Cháu cứ nghĩ chú bỏ cháu rồi.
Chú bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên đầu tôi mấy cái rồi đẩy tôi rời khỏi mình, mười đầu ngón tay cẩn thận ôm lấy mặt tôi hơi nâng lên đặt xuống đó một nụ hôn thật nhẹ, nói.
– Đồ ngốc, tôi sao có thể bỏ được cháu chứ, đừng nghĩ lung tung nữa.
Tôi chun mũi, chẳng hiểu sao lại dở bản tính nũng nịu ra với chú, lắc đầu phụng phịu.
– Cháu nói thật mà, cháu không nhìn thấy chú đâu, cháu còn tưởng… còn tưởng chú về với cô Nguyệt rồi. Dù sao hai người cũng sắp làm đám cưới mà, ai biết được đâu cơ chứ.
Nói tới đây tôi tự dưng khựng lại, vòng tay ôm lấy chú trong phút chốc ấy cũng đã trở nên cứng đờ không thể cử động được. Nếu tôi nhớ không nhầm, chú với chị ấy, cũng chỉ còn nửa tháng nữa là cưới rồi, vậy tôi với chú lúc này là như thế nào đây, tôi với chú sẽ ra sao đây. Chú sắp lấy vợ, tôi lại qua đêm với chú trong khách sạn, nếu để chị Nguyệt biết được, chúng tôi chẳng phải gian tình hay sao, tôi chẳng phải là con người ti tiện đi cướp chồng người khác giống như trên bài phốt kia nói hay sao.
Trước câu nói của tôi, chú cũng im lặng mất một lúc, tận vài phút sau mới nhẹ nhàng nói.
– Ngốc lắm, đừng nghĩ đến chuyện không vui đấy.. Mọi chuyện cứ để tôi lo, sẽ không có đám cưới nào hết đâu.
– Sao lại không có đám cưới nào, hai người… hai người chẳng phải đã đi chụp ảnh với đặt nhà hàng rồi sao.
Tôi ngạc nhiên thốt lời, nhìn chú không tin vào tai của mình, cứ ngỡ là bản thân vừa nãy nghe nhầm. Tôi với chú, yêu nhau thật đấy, nhưng làm gì có tương lai đâu, nên tôi cũng không dám kì vọng quá nhiều vào điều kì diệu nào đó xảy ra. Được ở bên chú lặng lẽ như thế này, được cùng chú có những kỉ niệm ngọt ngào như thế này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Cho dù sau này chú là chồng của người khác, chú là người đàn ông của chị Nguyệt, tôi cũng không một lời oán trách ông trời, vì ít nhiều tôi với chú cũng đã bên nhau. Với người khác thì chính là thời gian ngắn nhưng đối với tôi thì có lẽ chính là cả một đời.
Nghe tôi nói vậy, chú chỉ thở dài, đẩy tôi vào nhà tắm , cũng không hề đáp trả câu hỏi hồi nãy của tôi.
– Vào đánh răng rửa mặt đi rồi chú đưa tơi trường, cháu đừng nói hôm nay cháu lại nghỉ học nhé. Từ hôm nên đây tôi thấy cháu cúp học nhiều rồi đấy, không theo kịp bạn bè lúc ấy cháu muốn bản thân mình đứng bét lớp à.
– Cháu biết rồi, cháu cũng không có nói là cháu nghỉ mà.
Hỏi chú chú không nói nên tôi cũng không có ép nữa, ngoan ngoãn đi vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa qua loa rồi theo chú xuống hầm lấy xe để trở về nhà trọ. Bản tính thì nhút nhát nên tôi sợ lắm, lúc chú lái xe đi khỏi nhà nghỉ tôi cứ khom người cúi xuống trốn tránh chỉ sợ bất chợt gặp chị Nguyệt thì chẳng biết phải ăn nói làm sao.
Đưa tôi trở về nhà trọ xong lại đưa tôi tới trường, chú lúc này mới yên tâm đánh xe rời khỏi để trở về trụ sở. Thật ra tôi cũng muốn hỏi chú về Long, nhưng mà chẳng biết phải hỏi ra sao, chỉ sợ hỏi lại làm chú bực lúc ấy há chẳng phải khoảng cách tự dưng bị tôi đẩy xa hơn hay sao.
Biết là làm như thế là có lỗi với Long nhưng thôi kệ thôi, dù sao tôi với anh ta cũng không có quan hệ gì, với cả có phải không gặp lại nhau đâu cơ chứ. Cái người đó, đến đến rồi lại biến mất như hồn ma, tôi sao có thể tìm được, có chăng chỉ anh ta kiếm được tôi mà thôi.
Vất xuống những câu hỏi không tên ấy ra khỏi đầu, tôi xoay người bước vào trong trường, cũng chẳng để ý đến chung quanh nên chẳng hề biết được, đằng sau gốc cây vú sữa to lớn ấy, có một bóng dáng người đàn ông mặc quần áo gió lặng lẽ nhìn theo bóng tôi rất lâu, đến khi không nhìn được nữa mới rời khỏi. Người đàn ông ấy không ai khác mà chính là Long, cái người mà khoảng thời gian sau này tôi ngã khụy, chính anh ấy đã bên tôi, chính anh ấy đã hi sinh mọi thứ vì tôi, chỉ để đổi lấy một lần được tôi đáp lại tình cảm.
Vào đến lớp, vẫn như ngày thường, tôi với cái Nhung ngồi cạnh nhau, cùng nhau kể chuyện, cùng nhau tâm sự. Tất nhiên là chuyện về chú tôi không hề nhắc đến một câu nào, dù sao trong mắt bọn họ tôi với chú vẫn là chú cháu thì cứ là quan hệ chú cháu thôi. Đến tương lai chúng tôi còn chẳng ai quyết được, thì nói ra để làm gì cơ chứ.
– Này Ngọc, nghe nói hôm nay thầy Trí nghỉ, em trai thầy ấy tới dạy thay đấy, có biết không?
Đang ngồi làm bài tập, cái Nhung quay sang huých tay tôi kể chuyện, huyên thuyên cái gì đó về thầy giáo mới. Bản thân tôi thì ù ù cạc cạc chẳng hiểu nó đang nói gì, nên sau khi đợi nó nói hết một tràng thật dài, mới quay sang đáp lại mỗi câu.
– Rồi sao, chuyện đó thì liên quan gì tới chúng mình không, sao mà bà sồn sồn lên thế.
– Liên quan chứ sao không…( nó trợn mắt lên nói lớn )… Vì thầy giáo đó sẽ dạy lớp của chúng mình mà. Tôi nói bà nghe, ông này cực kì đẹp trai luôn nhé, nhìn lướt qua thôi cũng đã thấy mê lắm rồi.
– À, ờ… Thì kệ đi, đẹp thì bà ngắm đi..
Tôi chẳng hề thấy bản thân hứng thú được với câu chuyện Nhung đang kể nữa nên đành đáp trả cụt lủn để nó có thể kết thúc không nói thêm, mặc kệ nó có hậm hực ra sao cũng không để ý. Từ ngày yêu chú, tôi chẳng thấy bản thân mình có thể rung động trước bất kì ai, say nắng trước vẻ đẹp hay nụ cười của ai. Trái tim tôi, đối với mọi thứ đấy đều trở nên chai sạn, với tất cả đều là lạnh ngắt, nhưng với chú thì là chính tan chảy trong ngọn lửa nóng rực, không muốn ngừng lại.
Tiếng chuông vang lên báo giờ học cũng tới, tôi mệt mỏi gấp lại sách gạt sang một bên gục đầu xuống bàn chỉ muốn ngủ, còn cái Nhung bên cạnh khỏi nói cũng biết nó vui như thế nào. Đêm hôm qua tôi say bia, sáng tuy dậy muộn nhưng giấc ngủ vẫn chẳng đủ, thành ra bây giờ mắt cứ nhíu lại chẳng thể mở được dù đã cố như thế nào. Tôi cũng biết cái Nhung nó đang gẩy gẩy tay mình gọi tôi dậy, nhưng sao chẳng thể đáp trả được nữa, tai vẫn còn lờ mờ đoán được nó nói với thầy giáo mới.
– Thầy ơi… bạn ấy, bạn ấy bị ốm đó thầy… Bạn ấy không cố ý ngủ gật trong giờ của thầy đâu.
– Tôi biết…cứ để cho em ấy ngủ.
Tôi nghe thấy người thầy đó đáp trả lại Nhung, nhưng sao mà cái giọng này quen thế nhỉ, dường như tôi đã nghe được ở đâu rồi ấy. Nó trầm trầm nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng, nghe thôi cũng đủ thấy người nọ không hề có ý muốn trách phạt.
Ngủ một giấc một rất lâu, lúc tôi tỉnh dậy thì cả lớp đều trong trạng thái lặng yên nghe giảng, thậm chí cái Nhung nghịch như thế hôm nay cũng ngồi im như thóc. Đầu óc tỉnh táo, tôi lúc này mới giật mình nhớ ra đây là giờ học, vội vàng lục sách vở ra để chép bài cái Nhung ngồi bên cạnh.
Đến khi chép xong, tôi mới thở phào nhìn lên xem thầy giáo mới nó nói rốt cuộc trông như thế nào mà khiến nó mê mẩn đến léo nhéo liên tục. Lúc tôi ngẩng lên cũng là lúc người ấy quay người lại, bốn ánh mắt chạm nhau, tôi như người mất lí trí xô ghế đứng bật dậy, miệng ấp úng muốn mở miệng nói nhưng rồi chẳng biết nói sao. Vì người kia… không ai khác chính là Long.
Từ lúc biết Long tới giờ, anh ta luôn xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng bất cần quần áo gió thoải mái, bụi bụi, chứ cái kiểu mặc sơ mi đóng thùng này đúng là lần đầu tôi được nhìn thấy. Long lúc này nhìn bảnh hơn nhiều, nghiêm túc hơn, chính chắn hơn, không tạo cho người ta cảm giác khó chịu.
– Sao thế, tôi giảng chỗ nào không hiểu hay sao.
Hiếm khi nói chuyện với Long trong bộ dạng khách sáo như thế này, lại nhận thấy tỏ ra bản thân quen biết anh ta trước mặt mọi người như vậy là việc không nên nên tôi vội lắc đầu.
– Không… em xin lỗi thầy, em mê sảng thôi.
Trước câu trả lời của tôi, Long chỉ cười rồi lại tiếp tục giảng bài, cũng không có nói gì thêm nữa. Anh ta dạy chúng tôi 4 buổi học, 4 buổi học ấy số lần chúng tôi nói chuyện với nhau rất ít, hầu như chỉ là hỏi về mấy câu liên quan đến đồ họa. Không gặp thì thôi, gặp rồi, tự dưng tôi lại ôm trong mình cái suy nghĩ không biết Long thực sự là người như thế nào, sao lại phức tạp đến như thế. Rõ ràng tôi vẫn không quên chị Nguyệt nói Long là tội phạm bị công an điều tra, vậy bây giờ anh ta có thể đường hoàng vào trường tôi xin dạy thêm được, thì đúng thật là không thể coi thường mà.
Nghĩ nhiều lại thành ra đau đầu, mấy ngày hôm đó, kì thực tôi chẳng thể tiếp thu nổi bài học chút nào. Chẳng phải vì Long dạy không hay, mà là vì tôi chểnh mảng không muốn học mà thôi.
Ngày thứ 5 Long nghỉ dạy, anh ta biến mất như một cơn gió muốn tìm cũng chẳng biết tìm ở đâu. Chú thì sau bốn ngày đi công tác ở tỉnh bên cũng trở về, tất nhiên chúng tôi lại có những ngày hạnh phúc bên nhau “ lén lút”. Chỉ là những bữa ăn bình thường, chỉ là những cái ôm hôn thật nhẹ, nhưng cũng đã đủ để khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc, thấy mãn nguyện yêu đời hơn.
Mười năm ngày trôi đi, vẫn không hề có một đám cưới nào diễn ra, tôi mới thắc mắc quay sang hỏi chú.
– Chú.. chuyện đám cưới… sao lại không thấy tổ chức..
Chú à lên một tiếng như đã hiểu, cất lời đáp trả tôi.
– Ừ, tôi đã nói sẽ không có đám cưới nào diễn ra rồi mà… Cháu không tin tôi à, hay là nghĩ tôi nói đùa.
– Thì… rõ ràng hai người đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi còn gì… Cháu cứ nghĩ…
Tôi vừa nói đến đây, điện thoại của chú bỗng nhiên đổ chuông từng hồi liên tục không chịu dứt. Ban đầu tôi còn tưởng là chị Nguyệt gọi tới nên sợ vội tách khỏi chú, nhưng lúc chú lôi điện thoại ra, nhìn thấy dòng chữ Sếp đang nhấp nháy, tôi cũng đỡ lo hơn phần nào.
Chú vỗ vai tôi trấn an, ấn nút nghe rồi nói.
– Sếp… cháu nghe đây..
– Phong, cậu về ngay trụ sở đi, có việc gấp rồi…
Chú nhíu mày không vui, chẳng còn cách nào từ chối được lệnh của Sếp nên chỉ biết vâng dạ rồi cúp máy, quay sang tôi ôm lấy tôi vào lòng, hối lỗi.
– Ngọc, bây giờ tôi phải trở về trụ sở, chuyến đi chơi hôm nay có lẽ không được rồi…. Tôi xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ bù.
Nghe chú nói vậy, kì thực lòng cũng hụt hẫng nhiều lắm nhưng tôi cũng không dám để lộ ra ngoài. Ngành của chú là như thế, bất chợt có nhiệm vụ là phải có mặt, dù có đang trong hoàn cảnh nào cũng không được phép từ chối. Đám cưới không diễn ra, chúng tôi vẫn còn thời gian bên nhau dài, tôi sao có thể vì chuyện này mà giận dỗi chú được cơ chứ.
– Cháu không sao đâu chú, công việc của chú là như vậy, cháu hiểu mà. Chú cứ về trụ sở đi, cháu cũng đang bảo không biết có thời gian rảnh không để đi kiếm thêm việc làm bán thời gian, chứ lên đây cũng hơn tháng rồi, vẫn chưa tìm được việc gì hết.
– Tìm việc, cháu tìm việc gì… Tuổi của cháu bây giờ là phải cố gắng học cho thật tốt, chứ không phải là kiếm tiền… Cháu muốn mua cái gì, hay chi tiêu cái gì thì cứ bảo tôi, tôi đưa cho cháu.
– Cháu không. Chỉ là thời gian học có nửa ngày, nửa ngày còn lại chẳng biết làm gì nên cháu mới tính đến chuyện đi làm thêm. Với cả chú biết đấy, dượng với mẹ ở quê cũng khó khăn chứ không phải là dư dả gì, họ nuôi cháu ăn học đến ngần này rồi, cháu sao có thể cứ trông chờ vào họ được cơ chứ.
Tôi dứt khoát từ chối đề nghị của chú, biết là điều ấy khiến chú buồn nhưng thật sự tôi không thích một chút nào. Nếu tôi nhận, há chẳng phải tôi giống tình nhân chú bao nuôi bên ngoài hay sao, trong khi chuyện đám cưới của chị Nguyệt và chú bị hủy đột ngột còn chẳng rõ lý do vì đâu.
Đưa tôi trở về nhà trọ xong xuôi, chú mới quay sang lái sang trụ sở để họp, trước khi đi vẫn còn không quên dặn dò tôi đủ thứ, nhưng tuyệt nhiên tôi không hề thấy chú nói gì tới chị Nguyệt.
Nhắc tới chị ta mới nhớ, mấy hôm nay rồi tôi đều không thấy chị Nguyệt đâu hết, chẳng biết chị ấy đã chuyển công tác hay bận gì, cũng không hề thấy chị ấy liên lạc với chú. Trong suy nghĩ tôi lúc đó còn tưởng chị ấy đã chấp nhận để cho chú được tự do, nhưng rồi lúc này gặp nhau , giáp mặt nhau, tôi mới biết mọi thứ tôi nghĩ ấy đều là sai lầm.
Chị Nguyệt, chị ấy chẳng bao giờ từ bỏ chú… Còn tôi, vẫn mãi là người thứ ba chen vào hai người bọn họ.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh lại đồng hồ đã chỉ 7 giờ kém. Bên trong phòng vẫn kéo rèm kín nên chẳng có một chút ánh sáng nào le lói chiếu vào được, quang cảnh vẫn y như hôm qua, mọi đồ vật đều lờ mờ dưới ánh đèn treo tường màu lúa, tĩnh mịch.Người đàn ông bên cạnh tôi cũng không còn thấy đâu, có chăng chỉ còn lại hơi ấm cùng với hương hoa quế vẫn phảng phất lưu lại trên từng sợi vải.
Kí ức chập chờn đêm qua lần nữa lại ùa về làm tâm tôi trống vắng, hụt hẫng chẳng nói nên lời. Tôi nhớ không nhầm rõ ràng tôi có tỉnh dậy và người nằm bên cạnh tôi là chú, nhưng chú đã đi đâu rồi. Hay tất cả những điều ấy, lời nói ấy, cái ôm đấy chỉ là mơ, là mộng ảo. Là vì tôi yêu chú nhiều quá nên đến mơ mà cũng chân thực được như vậy sao.
Cứ thế, tôi thần người ngồi trên giường chẳng chịu dậy, mệt mỏi gục mặt xuống đầu gối thở dài với cái suy nghĩ chắc chú về với cô Nguyệt rồi. Nhưng rồi ngay sau đó, tiếng cánh cửa nhà tắm được đẩy ra làm tôi giật mình nhìn về hướng đó, đúng lúc thấy chú bước ra với bộ quần áo chỉnh tề trên người, khỏi phải nói tôi đã ngạc nhiên lẫn vui sướng như thế nào. Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ ngợi được gì hết ngoài việc hất tung chiếc chăn sang một bên chạy xuống lao vào lòng chú ôm chặt, vừa ôm vừa nức nở nói.
– Chú… cháu… cháu cứ tưởng chú về rồi cơ… Cháu cứ nghĩ chú bỏ cháu rồi.
Chú bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên đầu tôi mấy cái rồi đẩy tôi rời khỏi mình, mười đầu ngón tay cẩn thận ôm lấy mặt tôi hơi nâng lên đặt xuống đó một nụ hôn thật nhẹ, nói.
– Đồ ngốc, tôi sao có thể bỏ được cháu chứ, đừng nghĩ lung tung nữa.
Tôi chun mũi, chẳng hiểu sao lại dở bản tính nũng nịu ra với chú, lắc đầu phụng phịu.
– Cháu nói thật mà, cháu không nhìn thấy chú đâu, cháu còn tưởng… còn tưởng chú về với cô Nguyệt rồi. Dù sao hai người cũng sắp làm đám cưới mà, ai biết được đâu cơ chứ.
Nói tới đây tôi tự dưng khựng lại, vòng tay ôm lấy chú trong phút chốc ấy cũng đã trở nên cứng đờ không thể cử động được. Nếu tôi nhớ không nhầm, chú với chị ấy, cũng chỉ còn nửa tháng nữa là cưới rồi, vậy tôi với chú lúc này là như thế nào đây, tôi với chú sẽ ra sao đây. Chú sắp lấy vợ, tôi lại qua đêm với chú trong khách sạn, nếu để chị Nguyệt biết được, chúng tôi chẳng phải gian tình hay sao, tôi chẳng phải là con người ti tiện đi cướp chồng người khác giống như trên bài phốt kia nói hay sao.
Trước câu nói của tôi, chú cũng im lặng mất một lúc, tận vài phút sau mới nhẹ nhàng nói.
– Ngốc lắm, đừng nghĩ đến chuyện không vui đấy.. Mọi chuyện cứ để tôi lo, sẽ không có đám cưới nào hết đâu.
– Sao lại không có đám cưới nào, hai người… hai người chẳng phải đã đi chụp ảnh với đặt nhà hàng rồi sao.
Tôi ngạc nhiên thốt lời, nhìn chú không tin vào tai của mình, cứ ngỡ là bản thân vừa nãy nghe nhầm. Tôi với chú, yêu nhau thật đấy, nhưng làm gì có tương lai đâu, nên tôi cũng không dám kì vọng quá nhiều vào điều kì diệu nào đó xảy ra. Được ở bên chú lặng lẽ như thế này, được cùng chú có những kỉ niệm ngọt ngào như thế này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Cho dù sau này chú là chồng của người khác, chú là người đàn ông của chị Nguyệt, tôi cũng không một lời oán trách ông trời, vì ít nhiều tôi với chú cũng đã bên nhau. Với người khác thì chính là thời gian ngắn nhưng đối với tôi thì có lẽ chính là cả một đời.
Nghe tôi nói vậy, chú chỉ thở dài, đẩy tôi vào nhà tắm , cũng không hề đáp trả câu hỏi hồi nãy của tôi.
– Vào đánh răng rửa mặt đi rồi chú đưa tơi trường, cháu đừng nói hôm nay cháu lại nghỉ học nhé. Từ hôm nên đây tôi thấy cháu cúp học nhiều rồi đấy, không theo kịp bạn bè lúc ấy cháu muốn bản thân mình đứng bét lớp à.
– Cháu biết rồi, cháu cũng không có nói là cháu nghỉ mà.
Hỏi chú chú không nói nên tôi cũng không có ép nữa, ngoan ngoãn đi vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa qua loa rồi theo chú xuống hầm lấy xe để trở về nhà trọ. Bản tính thì nhút nhát nên tôi sợ lắm, lúc chú lái xe đi khỏi nhà nghỉ tôi cứ khom người cúi xuống trốn tránh chỉ sợ bất chợt gặp chị Nguyệt thì chẳng biết phải ăn nói làm sao.
Đưa tôi trở về nhà trọ xong lại đưa tôi tới trường, chú lúc này mới yên tâm đánh xe rời khỏi để trở về trụ sở. Thật ra tôi cũng muốn hỏi chú về Long, nhưng mà chẳng biết phải hỏi ra sao, chỉ sợ hỏi lại làm chú bực lúc ấy há chẳng phải khoảng cách tự dưng bị tôi đẩy xa hơn hay sao.
Biết là làm như thế là có lỗi với Long nhưng thôi kệ thôi, dù sao tôi với anh ta cũng không có quan hệ gì, với cả có phải không gặp lại nhau đâu cơ chứ. Cái người đó, đến đến rồi lại biến mất như hồn ma, tôi sao có thể tìm được, có chăng chỉ anh ta kiếm được tôi mà thôi.
Vất xuống những câu hỏi không tên ấy ra khỏi đầu, tôi xoay người bước vào trong trường, cũng chẳng để ý đến chung quanh nên chẳng hề biết được, đằng sau gốc cây vú sữa to lớn ấy, có một bóng dáng người đàn ông mặc quần áo gió lặng lẽ nhìn theo bóng tôi rất lâu, đến khi không nhìn được nữa mới rời khỏi. Người đàn ông ấy không ai khác mà chính là Long, cái người mà khoảng thời gian sau này tôi ngã khụy, chính anh ấy đã bên tôi, chính anh ấy đã hi sinh mọi thứ vì tôi, chỉ để đổi lấy một lần được tôi đáp lại tình cảm.
Vào đến lớp, vẫn như ngày thường, tôi với cái Nhung ngồi cạnh nhau, cùng nhau kể chuyện, cùng nhau tâm sự. Tất nhiên là chuyện về chú tôi không hề nhắc đến một câu nào, dù sao trong mắt bọn họ tôi với chú vẫn là chú cháu thì cứ là quan hệ chú cháu thôi. Đến tương lai chúng tôi còn chẳng ai quyết được, thì nói ra để làm gì cơ chứ.
– Này Ngọc, nghe nói hôm nay thầy Trí nghỉ, em trai thầy ấy tới dạy thay đấy, có biết không?
Đang ngồi làm bài tập, cái Nhung quay sang huých tay tôi kể chuyện, huyên thuyên cái gì đó về thầy giáo mới. Bản thân tôi thì ù ù cạc cạc chẳng hiểu nó đang nói gì, nên sau khi đợi nó nói hết một tràng thật dài, mới quay sang đáp lại mỗi câu.
– Rồi sao, chuyện đó thì liên quan gì tới chúng mình không, sao mà bà sồn sồn lên thế.
– Liên quan chứ sao không…( nó trợn mắt lên nói lớn )… Vì thầy giáo đó sẽ dạy lớp của chúng mình mà. Tôi nói bà nghe, ông này cực kì đẹp trai luôn nhé, nhìn lướt qua thôi cũng đã thấy mê lắm rồi.
– À, ờ… Thì kệ đi, đẹp thì bà ngắm đi..
Tôi chẳng hề thấy bản thân hứng thú được với câu chuyện Nhung đang kể nữa nên đành đáp trả cụt lủn để nó có thể kết thúc không nói thêm, mặc kệ nó có hậm hực ra sao cũng không để ý. Từ ngày yêu chú, tôi chẳng thấy bản thân mình có thể rung động trước bất kì ai, say nắng trước vẻ đẹp hay nụ cười của ai. Trái tim tôi, đối với mọi thứ đấy đều trở nên chai sạn, với tất cả đều là lạnh ngắt, nhưng với chú thì là chính tan chảy trong ngọn lửa nóng rực, không muốn ngừng lại.
Tiếng chuông vang lên báo giờ học cũng tới, tôi mệt mỏi gấp lại sách gạt sang một bên gục đầu xuống bàn chỉ muốn ngủ, còn cái Nhung bên cạnh khỏi nói cũng biết nó vui như thế nào. Đêm hôm qua tôi say bia, sáng tuy dậy muộn nhưng giấc ngủ vẫn chẳng đủ, thành ra bây giờ mắt cứ nhíu lại chẳng thể mở được dù đã cố như thế nào. Tôi cũng biết cái Nhung nó đang gẩy gẩy tay mình gọi tôi dậy, nhưng sao chẳng thể đáp trả được nữa, tai vẫn còn lờ mờ đoán được nó nói với thầy giáo mới.
– Thầy ơi… bạn ấy, bạn ấy bị ốm đó thầy… Bạn ấy không cố ý ngủ gật trong giờ của thầy đâu.
– Tôi biết…cứ để cho em ấy ngủ.
Tôi nghe thấy người thầy đó đáp trả lại Nhung, nhưng sao mà cái giọng này quen thế nhỉ, dường như tôi đã nghe được ở đâu rồi ấy. Nó trầm trầm nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng, nghe thôi cũng đủ thấy người nọ không hề có ý muốn trách phạt.
Ngủ một giấc một rất lâu, lúc tôi tỉnh dậy thì cả lớp đều trong trạng thái lặng yên nghe giảng, thậm chí cái Nhung nghịch như thế hôm nay cũng ngồi im như thóc. Đầu óc tỉnh táo, tôi lúc này mới giật mình nhớ ra đây là giờ học, vội vàng lục sách vở ra để chép bài cái Nhung ngồi bên cạnh.
Đến khi chép xong, tôi mới thở phào nhìn lên xem thầy giáo mới nó nói rốt cuộc trông như thế nào mà khiến nó mê mẩn đến léo nhéo liên tục. Lúc tôi ngẩng lên cũng là lúc người ấy quay người lại, bốn ánh mắt chạm nhau, tôi như người mất lí trí xô ghế đứng bật dậy, miệng ấp úng muốn mở miệng nói nhưng rồi chẳng biết nói sao. Vì người kia… không ai khác chính là Long.
Từ lúc biết Long tới giờ, anh ta luôn xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng bất cần quần áo gió thoải mái, bụi bụi, chứ cái kiểu mặc sơ mi đóng thùng này đúng là lần đầu tôi được nhìn thấy. Long lúc này nhìn bảnh hơn nhiều, nghiêm túc hơn, chính chắn hơn, không tạo cho người ta cảm giác khó chịu.
– Sao thế, tôi giảng chỗ nào không hiểu hay sao.
Hiếm khi nói chuyện với Long trong bộ dạng khách sáo như thế này, lại nhận thấy tỏ ra bản thân quen biết anh ta trước mặt mọi người như vậy là việc không nên nên tôi vội lắc đầu.
– Không… em xin lỗi thầy, em mê sảng thôi.
Trước câu trả lời của tôi, Long chỉ cười rồi lại tiếp tục giảng bài, cũng không có nói gì thêm nữa. Anh ta dạy chúng tôi 4 buổi học, 4 buổi học ấy số lần chúng tôi nói chuyện với nhau rất ít, hầu như chỉ là hỏi về mấy câu liên quan đến đồ họa. Không gặp thì thôi, gặp rồi, tự dưng tôi lại ôm trong mình cái suy nghĩ không biết Long thực sự là người như thế nào, sao lại phức tạp đến như thế. Rõ ràng tôi vẫn không quên chị Nguyệt nói Long là tội phạm bị công an điều tra, vậy bây giờ anh ta có thể đường hoàng vào trường tôi xin dạy thêm được, thì đúng thật là không thể coi thường mà.
Nghĩ nhiều lại thành ra đau đầu, mấy ngày hôm đó, kì thực tôi chẳng thể tiếp thu nổi bài học chút nào. Chẳng phải vì Long dạy không hay, mà là vì tôi chểnh mảng không muốn học mà thôi.
Ngày thứ 5 Long nghỉ dạy, anh ta biến mất như một cơn gió muốn tìm cũng chẳng biết tìm ở đâu. Chú thì sau bốn ngày đi công tác ở tỉnh bên cũng trở về, tất nhiên chúng tôi lại có những ngày hạnh phúc bên nhau “ lén lút”. Chỉ là những bữa ăn bình thường, chỉ là những cái ôm hôn thật nhẹ, nhưng cũng đã đủ để khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc, thấy mãn nguyện yêu đời hơn.
Mười năm ngày trôi đi, vẫn không hề có một đám cưới nào diễn ra, tôi mới thắc mắc quay sang hỏi chú.
– Chú.. chuyện đám cưới… sao lại không thấy tổ chức..
Chú à lên một tiếng như đã hiểu, cất lời đáp trả tôi.
– Ừ, tôi đã nói sẽ không có đám cưới nào diễn ra rồi mà… Cháu không tin tôi à, hay là nghĩ tôi nói đùa.
– Thì… rõ ràng hai người đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi còn gì… Cháu cứ nghĩ…
Tôi vừa nói đến đây, điện thoại của chú bỗng nhiên đổ chuông từng hồi liên tục không chịu dứt. Ban đầu tôi còn tưởng là chị Nguyệt gọi tới nên sợ vội tách khỏi chú, nhưng lúc chú lôi điện thoại ra, nhìn thấy dòng chữ Sếp đang nhấp nháy, tôi cũng đỡ lo hơn phần nào.
Chú vỗ vai tôi trấn an, ấn nút nghe rồi nói.
– Sếp… cháu nghe đây..
– Phong, cậu về ngay trụ sở đi, có việc gấp rồi…
Chú nhíu mày không vui, chẳng còn cách nào từ chối được lệnh của Sếp nên chỉ biết vâng dạ rồi cúp máy, quay sang tôi ôm lấy tôi vào lòng, hối lỗi.
– Ngọc, bây giờ tôi phải trở về trụ sở, chuyến đi chơi hôm nay có lẽ không được rồi…. Tôi xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ bù.
Nghe chú nói vậy, kì thực lòng cũng hụt hẫng nhiều lắm nhưng tôi cũng không dám để lộ ra ngoài. Ngành của chú là như thế, bất chợt có nhiệm vụ là phải có mặt, dù có đang trong hoàn cảnh nào cũng không được phép từ chối. Đám cưới không diễn ra, chúng tôi vẫn còn thời gian bên nhau dài, tôi sao có thể vì chuyện này mà giận dỗi chú được cơ chứ.
– Cháu không sao đâu chú, công việc của chú là như vậy, cháu hiểu mà. Chú cứ về trụ sở đi, cháu cũng đang bảo không biết có thời gian rảnh không để đi kiếm thêm việc làm bán thời gian, chứ lên đây cũng hơn tháng rồi, vẫn chưa tìm được việc gì hết.
– Tìm việc, cháu tìm việc gì… Tuổi của cháu bây giờ là phải cố gắng học cho thật tốt, chứ không phải là kiếm tiền… Cháu muốn mua cái gì, hay chi tiêu cái gì thì cứ bảo tôi, tôi đưa cho cháu.
– Cháu không. Chỉ là thời gian học có nửa ngày, nửa ngày còn lại chẳng biết làm gì nên cháu mới tính đến chuyện đi làm thêm. Với cả chú biết đấy, dượng với mẹ ở quê cũng khó khăn chứ không phải là dư dả gì, họ nuôi cháu ăn học đến ngần này rồi, cháu sao có thể cứ trông chờ vào họ được cơ chứ.
Tôi dứt khoát từ chối đề nghị của chú, biết là điều ấy khiến chú buồn nhưng thật sự tôi không thích một chút nào. Nếu tôi nhận, há chẳng phải tôi giống tình nhân chú bao nuôi bên ngoài hay sao, trong khi chuyện đám cưới của chị Nguyệt và chú bị hủy đột ngột còn chẳng rõ lý do vì đâu.
Đưa tôi trở về nhà trọ xong xuôi, chú mới quay sang lái sang trụ sở để họp, trước khi đi vẫn còn không quên dặn dò tôi đủ thứ, nhưng tuyệt nhiên tôi không hề thấy chú nói gì tới chị Nguyệt.
Nhắc tới chị ta mới nhớ, mấy hôm nay rồi tôi đều không thấy chị Nguyệt đâu hết, chẳng biết chị ấy đã chuyển công tác hay bận gì, cũng không hề thấy chị ấy liên lạc với chú. Trong suy nghĩ tôi lúc đó còn tưởng chị ấy đã chấp nhận để cho chú được tự do, nhưng rồi lúc này gặp nhau , giáp mặt nhau, tôi mới biết mọi thứ tôi nghĩ ấy đều là sai lầm.
Chị Nguyệt, chị ấy chẳng bao giờ từ bỏ chú… Còn tôi, vẫn mãi là người thứ ba chen vào hai người bọn họ.
---------
Nhớ ấn like, chia sẻ và comment cảm xúc sau khi đọc, để ủng hộ Vietwriter các bạn nhé ! Thỉnh thoảng ấn vào quảng cáo giúp tụi mình để tụi mình có kinh phí duy trì web nữa ạ..
Đề cử các truyện và tác giả khác bạn muốn đọc, web sẽ tìm và đăng cho các bạn.
Bình luận facebook