Ánh Dương lấy xe đưa tôi rời khỏi trường học.
Tôi túm góc áo cậu ấy, tựa đầu lên lưng của cậu ấy.
Cậu ấy hỏi địa chỉ nhà tôi, nhưng tôi không muốn bố mẹ thấy bộ dạng hiện giờ của mình nên bèn bảo cậu ấy: “Có thể chở tớ đến nhà của cậu được không?”
Ánh Dương không trả lời, hoặc có lẽ trả lời rất nhỏ nên tôi không nghe thấy.
Một lát sau, xe dừng trước cổng nhà Ánh Dương.
Cậu ấy dắt tay tôi vào trong, tay của cậu ấy hơi lạnh.
Tôi chờ trước cửa nhà vệ sinh, Ánh Dương lên tầng lấy quần áo.
Cậu ấy đưa cho tôi quần áo đồng phục từ hồi lớp sáu của cậu ấy.
Tôi mặc vừa.
Quần áo ướt của tôi được bỏ vào máy giặt cùng với chiếc áo đồng phục của cậu ấy.
Ngồi trên phòng khách, tôi yên lặng một lúc mới có thể bình tĩnh lại trước những chuyện đã xảy ra.
Ánh Dương ngồi bên cạnh tôi cũng không nói gì. Tôi đoán là cậu ấy không biết cách an ủi người khác.
Tuy nhiên, chỉ cần có cậu ấy bên cạnh, tôi cũng đã có cảm giác bản thân được an ủi rồi.
“Ánh Dương…” Không biết qua bao lâu, tôi mới quay sang nói với cậu ấy: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Ánh Dương nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Tôi gật đầu, “Tớ đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
“Ừm.” Ánh Dương cũng gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Phòng khách lại trở nên yên lặng, tôi chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng máy giặt hoạt động dưới nhà tắm.
Thật ra tôi muốn nói chuyện với Ánh Dương. Nhưng mà không biết vì sao, một người vốn hoạt ngôn như tôi lại cảm thấy khó mở lời vào lúc này.
“À đúng rồi!” Tôi chợt nhớ ra, “Vừa nãy tớ thấy mặt lớp trưởng bị sưng, không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Ánh Dương có vẻ không vui. Cậu ấy hỏi: “Có vẻ cậu quan tâm đến cậu ta nhỉ?”
“Quả đúng là có quan tâm một chút xíu.” Tôi vừa nói vừa nhìn Ánh Dương.
Dường như Ánh Dương hơi khó chịu. Giọng nói cậu ấy cũng lộ rõ vẻ không thoải mái: “Đâu chỉ là quan tâm một chút. Ngay từ khi vừa mới chuyển đến, cậu đã luôn chú ý đến cậu ta rồi. Cậu còn giúp cậu ta mua cà phê nữa.”
“À… thì cậu ấy nhờ tớ mà.” Tôi nói, “Lần sau tôi cũng mua giúp cậu nhé!”
Nghe thấy vậy, Ánh Dương quay lại nhìn tôi rồi lắc đầu. “Không cần đâu.”
Tuy cậu ấy nói vậy nhưng đương nhiên tôi vẫn sẽ mua.
Mà vì lòng hiếu kỳ, cho nên tôi lại hỏi một lần nữa: “Thế cậu có biết mặt Minh Duy bị làm sao không?”
Nghe đến đây, dường như sắc mặt Ánh Dương càng tệ hơn.
Tôi cảm thấy hơi hối hận vì đã truy hỏi nên liền ngậm miệng lại.
Không ngờ rằng, Ánh Dương lại nói: “Tôi đánh cậu ta đó!”
“Hả? Sao cậu lại đánh cậu ấy? Cậu ấy kiếm chuyện với cậu sao?” Tôi vội vàng nhích gần lại chỗ Ánh Dương, lo lắng hỏi: “Cậu ấy đánh cậu trước hả? Cậu có bị thương chỗ nào không?”
Ánh Dương im lặng, không hề đáp lại tôi.
Tôi ngẩng đầu lên thì lại bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy.
“Tôi cứ tưởng…” Ánh Dương nói, “Cậu sẽ tức giận vì tôi đánh cậu ta cơ.”
“Sao có thể có chuyện đó được chứ?” Minh Duy hay có thái độ không tốt với tôi và Ánh Dương, cậu ấy còn bảo Ánh Dương là người xấu nữa, cho nên nhất định là cậu ấy chủ động gây chuyện nên mới bị Ánh Dương đánh.
Tôi lo lắng hỏi lại: “Cậu không bị thương ở đâu chứ?”
Đôi môi Ánh Dương hơi cong lên, cậu ấy nén cười mà đáp: “Không. Cậu ta không đánh tôi, chỉ có tôi đánh cậu ta thôi.”
Tôi: “...”
“À… Vậy hả?” Tôi hơi lúng túng trong giây lát nhưng nhảy số rất nhanh, “Vậy nhất định là cậu ấy đã nói gì đó chọc giận đến cậu rồi! Cậu ấy đúng là tệ mà!”
Nụ cười trên môi Ánh Dương càng tươi hơn.
Không hiểu sao nhìn vào nụ cười ấy, tôi lại cảm thấy mặt mình nóng lên.
Tôi quay mặt đi, không nhìn Ánh Dương nữa.
Bàn tay to lớn của cậu ấy lại chạm lên đầu tôi, xoa xoa.
Tôi hơi rụt cổ lại, nhưng vẫn để yên cho cậu ấy xoa đầu mình.
Thế rồi, tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Tránh xa Minh Duy ra được không? Cậu ta không phải người tốt đâu.”
Tôi thắc mắc: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Ánh Dương do dự trong giây lát rồi mới hỏi: “Nếu tôi nói hôm nay, khi tôi đang định chạy vào giúp cậu, cậu ta đã chặn tôi lại… Vậy thì cậu có tin không?”
Tôi rất kinh ngạc khi nghe Ánh Dương nói như vậy.
Điều này thật sự khó tin. Mặc dù bình thường Minh Duy hay phớt lờ tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không phải người xấu. Nói cậu ấy mặc kệ tôi bị bắt nạt đã hơi vô lý rồi, nói cậu ấy còn ngăn cản Ánh Dương giúp tôi thì lại càng vô lý hơn.
Thế nhưng… Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện khó tin nhưng lại là sự thật. Hơn nữa người nói ra chuyện này lại là Ánh Dương, cho nên tôi lựa chọn tin tưởng.
“Ánh Dương, tớ tin cậu.” Tôi chân thành nói.
Ánh Dương tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy dần dần trở nên ấm áp, giọng nói cậu ấy cũng ngập tràn vẻ dịu dàng: “Vậy cậu đồng ý với tôi là sẽ tránh xa cậu ấy chứ?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Tớ nghe theo cậu.”
Sáng thứ hai, Ánh Dương giúp tôi hẹn gặp những bạn nữ đã bắt nạt tôi hôm thứ bảy.
Mấy bạn đó sợ sệt mà đi đến một góc trong sân thể dục, sau đó dè dặt nhìn tôi và Ánh Dương.
“Sao? Chúng mày muốn gì?” Một bạn nữ nhìn Ánh Dương, “Định ỷ mình là con trai mà bắt nạt con gái à?”
Tôi nở một nụ cười mỉa mai, “Này, đừng có tưởng ai cũng bắt nạt người khác như các cậu.”
“Chẳng phải mày cũng là kẻ bắt nạt…” Một bạn nữ mắng tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ánh Dương thì đành phải ngậm miệng lại.
Tôi thong thả rút điện thoại ra, bật camera và ấn nút quay rồi nói: “Xin lỗi tôi cho cẩn thận, nếu không tôi sẽ báo cáo lên giáo viên, để giáo viên gọi phụ huynh của các cậu đến, sau đó hạ hạnh kiểm của các cậu, đình chỉ học các cậu,...”
“Mày…”
“Tôi cho các cậu mười giây.” Tôi bắt đầu đếm ngược.
Mấy bạn nữ kia hoang mang mà nhìn nhau.
Mỗi giây trôi qua, bọn họ lại càng sợ.
Cuối cùng, khi tôi đếm đến một, bọn họ liền đồng thanh lên tiếng: “Xin lỗi!”
“Xin lỗi cho cẩn thận và thành tâm.” Ánh Dương nói, “Còn phải cúi đầu xuống, hứa từ nay sẽ không bắt nạt Tâm Đan nữa.”
Mấy bạn nữ kia nghe mà tức, nhưng cuối cùng vẫn phải xin lỗi lại.
Ánh Dương cảm thấy chưa đủ nên bảo bọn họ xin lỗi lần nữa. Bọn họ sợ Ánh Dương nên đành phải nghe theo.
Quay xong, tôi nhấn lưu video rồi nhắc nhở: “Nhớ những gì các cậu đã hứa trong video. Chứ nếu mà còn làm gì tôi lần nữa, tôi sẽ báo cáo với giáo viên, còn đăng video này lên mạng đấy!”
Mấy bạn nữ nghe vậy thì lườm tôi.
“À này.” Không muốn danh tiếng của bản thân trở nên quá kém, cho nên tôi vẫn nhắc lại một lần nữa: “Tôi không phải người bắt nạt người khác. Tôi không biết các cậu đã nghe tin đồn nhảm ở đâu, nhưng hãy nghe có chọn lọc một chút. Đừng chỉ nghe lời nói từ một phía rồi làm tổn thương người khác.”
“Tôi không bắt nạt ai. Nhưng ngày hôm qua, các cậu đã bắt nạt tôi rồi đấy.” Nói dứt câu, tôi liền quay người rời đi.
Tôi không thấy sắc mặt của mấy bạn nữ kia thế nào sau khi nghe thấy điều tôi nói. Nhưng tôi nghe thấy có một bạn nữ hỏi rằng: “Liệu có phải… chúng mình thật sự hiểu lầm con nhỏ đó không?”
…
Tôi nghe lời Ánh Dương, tránh xa Minh Duy, không để tâm đến cậu ấy nữa, cậu ấy có chủ động nhắn tin tôi cũng không trả lời.
Mặc kệ cậu ấy có nhắn bao nhiêu tin, [Đỗ Tâm Đan] và cả [Thích Ăn Kem] cũng đều không nhắn lại.
Không ngờ vài ngày sau, khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh ở trường, tôi đã bị Minh Duy kéo đi trên hành lang.
“Này, bỏ ra! Cậu làm gì vậy?” Tôi hất tay Minh Duy ra, cậu ta lại quay lại trừng mắt với tôi, chất vấn: “Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của cậu?”
“Cậu…” Minh Duy nghẹn họng.
Đúng lúc này, có vài nam sinh khác đi qua.
Nhìn thấy khuôn mặt của họ, tôi nhíu mày. Bọn họ chính là người đã làm Ánh Dương bị ngã trên đường!
Minh Duy nhìn thấy mấy nam sinh kia thì liền gọi bọn họ lại.
Tôi đang cảm thấy khó hiểu thì họ đã đi tới, hỏi Minh Duy: “Uầy, bạn nữ nào xinh thế? Bạn gái cậu hả?”
“Không phải!” Tôi ngay lập tức phủ nhận, “Tôi chỉ học cùng lớp cậu ta thôi!”
Minh Duy liền cau mày, sau đó nắm chặt nắm đấm mà nói với tôi: “Mấy bạn này là bạn cùng lớp hồi cấp hai của tôi và Ánh Dương. Tuy lên cấp ba học khác lớp, nhưng mấy cậu ấy cũng biết được Ánh Dương đã tồi tệ đến thế nào đấy!”
Tôi trừng mắt nhìn Minh Duy: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi thấy có vẻ cậu không tin tôi nên mới không nghe lời tôi. Bây giờ tôi có người làm chứng rồi, nếu không tin thì cậu cứ hỏi họ đi.”
Một người trong số bọn họ lên tiếng: “Đừng nhắc đến thằng Ánh Dương nữa, nghe đến tên nó mà ngứa cả tai.”
“Đúng đó! Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, thấy mà ghét!” Một người khác vỗ vai tôi, “Tớ nói cho bạn nghe này, từ hồi cấp hai thằng đó đã khiến người khác ngứa mắt rồi. Nó có mỗi một đứa bạn thân, nhưng khi lên cấp ba nó lại cướp bạn gái của bạn thân nó. Bạn nói xem nó có ra cái loại gì không chứ!”
“Nói dối!” Tôi quát lớn, “Đừng có đặt điều nói xấu Ánh Dương như vậy!”
“Ai mà đặt điều chứ! Sự thật chính là vậy mà!”
“Không phải!” Tôi phản bác, “Cậu ấy không phải người như vậy! Mấy cậu dựa vào đâu mà nói cậu ấy như thế chứ?”
Minh Duy lớn tiếng: “Sự thật đã rõ ràng như vậy rồi, cậu đừng có bênh cậu ta nữa! Chuyện cậu ta cướp bạn gái của bạn thân ai cũng biết hết!”
“Tôi không tin!” Tôi kiên quyết nói: “Trừ khi mấy cậu gọi bạn thân của Ánh Dương đến đây ba mặt một lời, nếu không thì đừng có mà phỉ báng cậu ấy!”
“Sao cậu cố chấp như thế chứ?” Minh Duy túm lấy tay tôi, “Cậu còn tin thằng Ánh Dương hơn là tin tôi à?”
“Tất nhiên là như vậy rồi!” Tôi dõng dạc nói.
Minh Duy liền ngớ người.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bỏ cậu ấy ra!”
Là Ánh Dương!
Tôi nhìn về phía cậu ấy rồi nở nụ cười, sau đó hất tay Minh Duy ra rồi chạy về phía cậu ấy.
Ánh Dương cũng chạy về phía tôi.
Khi hai chúng tôi chạy đến trước mặt nhau, Ánh Dương đặt tay lên vai tôi rồi lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Bọn nó bắt nạt cậu sao?”
“Không, họ không bắt nạt tớ.” Tôi lắc đầu, “Họ nói xấu cậu!”
Một người trong nhóm người kia lên tiếng: “Tao vừa nói cho bạn nữ kia chuyện mày cướp bạn gái của bạn thân rồi đấy!”
Nghe thấy vậy, cơ thể Ánh Dương cứng đờ lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang, bối rối.
Tôi vội trấn an cậu ấy: “Tớ không tin họ đâu!”
Lúc này, cơ thể Ánh Dương mới thả lỏng hơn một chút. Cậu ấy nắm lấy tay tôi rồi quay người, dắt tay tôi rời đi.
Mấy người ở phía sau thì vẫn không ngừng lên tiếng chế nhạo:
“Thằng xấu tính!”
“Đồ cướp bạn gái bạn thân!”
Tôi mím chặt môi, muốn quay lại cãi một trận với bọn họ. Nhưng hiện giờ Ánh Dương đang nắm chặt tay tôi, bước chân của cậu ấy cũng ngày càng nhanh hơn. Tôi nghĩ cậu ấy thật sự muốn rời khỏi đây, cho nên tôi không còn ý định đôi co với bọn họ nữa.
Sau khi về lớp, Ánh Dương không nhắc gì đến chuyện trước đó.
Đến giờ ra chơi, cậu ấy vẫn ngồi tại chỗ đọc sách như mọi hôm. Thế nhưng, tôi lại cảm thấy tâm trạng cậu ấy không được tốt cho lắm.
Tôi muốn nói gì đó để an ủi, nhưng trong lớp có nhiều người nên không tiện. Hơn nữa, tôi cũng không biết nên nói gì cả.
Đến giờ tan học, chúng tôi cùng nhau đi về.
Nhà tôi và nhà Ánh Dương ở cùng một hướng, cho nên gần đây chúng tôi luôn về cùng nhau.
Khi đi đến ngã ba ở gần nhà tôi, tôi dừng xe lại chào tạm biệt Ánh Dương.
Hiện giờ tôi phải rẽ trái, còn cậu ấy rẽ phải. Thế nhưng cậu ấy lại xuống xe, sau đó đi đến bên cạnh tôi.
Thấy vậy, tôi cũng xuống xe, đứng đối diện với cậu ấy rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu thật sự không tin những gì bọn họ nói sao?” Ánh Dương hỏi.
Tôi đáp ngay lập tức: “Đương nhiên rồi.”
Không ngờ rằng, Ánh Dương lại hỏi: “Tại sao?”
“Nhiều người nói xấu tôi như vậy, sao cậu lại không tin họ?” Giọng cậu ấy run run: “Cậu cũng thấy mà, cả lớp này đều xa lánh tôi. Trước kia ở cấp hai cũng không có ai thích tôi… Tôi chỉ có một người bạn duy nhất… Nhưng cậu ấy cũng đã ghét tôi… Cậu không cảm thấy… Tôi thật sự đã sai sao?”
“Không phải!” Tôi ôm chầm lấy Ánh Dương.
Cậu ấy khựng người lại, sững sờ trước hành động của tôi.
“Ánh Dương là một người rất tốt! Cậu là một người kiên cường, tốt bụng và dũng cảm. Dù trước giờ mọi người có hiểu làm và xa lánh cậu, cậu vẫn không sợ hãi, không kích động.”
“Nhưng khi tớ bị người khác trêu chọc, cậu đã tức giận. Khi tớ bị bắt nạt, cậu cũng là người duy nhất đến giúp tớ. Cậu giống như một anh hùng vậy! Tớ thật sự… Tớ thật sự rất quý mến cậu… Ở bên cạnh cậu, tớ cảm nhận được sự an toàn, sự chân thật…”
“Chính vì vậy, tớ không tin bọn họ… Tớ chỉ tin cậu mà thôi!”
Nói đến đây, tôi đã thấy mắt mình cay cay.
Nhận ra mình đã ôm Ánh Dương mấy giây liền, tôi định từ từ buông cậu ấy ra.
Thế nhưng, cậu ấy đã ôm tôi lại.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã tin tớ.” Giọng nói của Ánh Dương nghẹn ngào đến lạ.
Sau đó, tôi cảm nhận được cậu ấy càng ôm tôi chặt hơn, giọng nói của cậu ấy cũng càng tha thiết và chân thành: “Thật ra… Tớ cũng chỉ cần một mình cậu tin tớ là đủ rồi.”
…
Ngày hôm sau.
Tôi mang theo chiếc lắc tay có khắc chữ D đến lớp.
Tôi định trả nó lại cho Minh Duy, tôi không muốn giữ đồ của cậu ta nữa.
Mặc dù sự tồn tại của cậu bé năm ấy đã in sâu trong trái tim tôi, nhưng tôi không thể nào yêu quý Minh Duy được.
Cậu ta ghét Ánh Dương, cậu ta nói xấu Ánh Dương. Hơn nữa cậu ta cũng chẳng đối tốt với tôi, cho nên đương nhiên thiện cảm của tôi dành cho cậu ta đã tan biến gần hết.
Tuy nhiên, trả đồ lại cho Minh Duy cũng là một vấn đề khá khó. Tôi không muốn chủ động tìm cậu ta trước mặt các bạn trong lớp, càng không muốn đề Ánh Dương nhìn thấy tôi gặp riêng cậu ta.
May mắn thay, trong giờ ra chơi, Ánh Dương lên thư viện mượn sách. Khá nhiều bạn học khác cũng ra ngoài chơi, Minh Duy lại không ở trong lớp, cho nên tôi muốn nhân cơ hội này để đặt chiếc lắc tay vào trong ngăn bàn cậu ta. Như vậy cũng đỡ phải gặp mặt và nói chuyện với cậu ta rồi!
Tôi cầm lắc tay rồi đi đến bên bàn của Minh Duy, sau đó nhanh chóng đặt lắc tay vào ngăn bàn.
Không ngờ rằng đúng lúc này Diệu Na lại quay về lớp. Thấy tôi bỏ gì đó vào trong ngăn bàn Minh Duy, cậu ta liền nhanh chân chạy đến, ngó vào trong ngăn bàn.
“Cái gì đây?” Diệu Na lấy lắc tay ra rồi nhìn tôi, “Cậu tặng quà cho Minh Duy hả?”
“Không phải.” Tôi phủ nhận.
Diệu Na lại định đút lắc tay vào cặp của mình: “Không phải cho Minh Duy thì chắc là cho tớ nhỉ? Cậu nhầm ngăn bàn tớ với ngăn bàn Minh Duy đúng không?”
“Tớ không nhầm, cậu trả lời cho tớ đi.” Tôi đi đến, cầm lấy chiếc lắc tay. Thế nhưng Diệu Na vẫn nắm chặt nó, không chịu trả cho tôi.
Tôi nhìn cậu ta, nói lại lần nữa: “Trả cho tớ!”
Cậu ta lại nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó giật một cái.
Chiếc lắc tay bị giật mạnh khỏi tay tôi khiến cho tôi đau đến nhăn mặt lại. Nhưng quan trọng là sau đó, Diệu Na đã vứt lắc tay xuống đất rồi giẫm lên, khiến cho lắc tay bị ma sát mạnh với nền đá hoa.
Tôi tức giận đẩy cậu ta ra, nhặt chiếc lắc tay lên rồi lớn tiếng: “Cậu làm cái quái gì vậy?”
Diệu Na không giữ thăng bằng được mà ngã xuống đất. Mấy bạn học còn lại trong lớp thấy thế thì liền đi đến đỡ Diệu Na. Một số bạn khác từ bên ngoài đi vào, thấy cảnh tượng này thì liền tới hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Tâm Đan tặng lắc tay cho Minh Duy, tớ lại lỡ làm lắc tay rơi xuống đất nên cậu ấy tức giận, đẩy tớ ngã.” Diệu Na tỏ vẻ yếu đuối mà kể với các bạn.
Tôi giơ chiếc lắc tay lên, giận dữ hỏi: “Lắc tay bị giẫm như thế này mà chỉ là do cậu lỡ làm rơi thôi à? Rõ ràng cậu cố ý vứt nó xuống rồi giẫm lên nó. Tại sao cậu lại làm thế, hả?”
Diệu Na không trả lời. Thay vào đó, mấy cô bạn thân của cậu ta lại lên tiếng bênh vực:
“Chỉ là một cái lắc tay thôi mà, có cần phải đẩy Diệu Na ngã như vậy không?”
“Đúng rồi đó! Sao lại quá đáng như thế chứ? Hay là cậu ghét Diệu Na, ghen tỵ với Diệu Na?”
“Thì chả thế còn gì! Bạn Tâm Đan thích lớp trưởng của chúng ta mà. Tiếc là lớp trưởng thích Diệu Na nên cậu ta ghen ăn tức ở chứ gì?”
“Không phải!” Tôi ngay lập tức lên tiếng phủ nhận, nhưng tiếng nói của những người khác lại át đi giọng nói của tôi.
“Bỏ cuộc đi, lớp trưởng không thích cậu đâu Tâm Đan à. Lớp trưởng còn cực kỳ ghét cậu đó!”
“Haha, đáng thương thật! Nó thích lớp trưởng, nhưng lớp trưởng lại khinh bỉ nó.”
“Cái… Cái gì?” Tôi hỏi bọn họ.
Bọn họ lại cười cợt mà kể cho tôi nghe.
“Lớp trưởng vừa khinh vừa ghét cậu đấy! Cậu ấy đã nói hẳn trước mặt bọn này là chướng mắt cậu, còn nói cậu giả tạo, không bằng Diệu Na!”
“Mà lần trước cậu mua cà phê cho lớp trưởng và Diệu Na nhỉ! Cà phê ở quán đó khá nổi tiếng, lớp trưởng và Diệu Na rất hay uống ở đó. Nhưng cà phê mà cậu mua về thì lại bị vứt đi, biết tại sao không?”
“Haha, vì lớp trưởng chê đồ cậu mua bẩn đó!”
“À đúng rồi! Diệu Na ơi, lần trước cậu kể với bọn tớ chuyện lớp trưởng lừa Tâm Đan phải không? Bây giờ kể lại cho Tâm Đan nghe đi nào!”
Tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Nhìn về phía Diệu Na, tôi thấy cậu ta đang nở một nụ cười đắc ý. “Có nhớ lần Minh Duy gọi cậu đến đón ở quán cà phê M không? Thật ra trong thành phố này chẳng có quán cà phê M nào cả, khi đó cậu ấy và tớ đang ở quán cà phê N. Cậu ấy cố tình nhắn tin, bắt cậu đi tìm vòng quanh thành phố để chỉnh cậu đấy!”
Diệu Na lại bước về phía tôi rồi nói thầm: “Cả cái chuyện cậu bị bắt nạt trong nhà vệ sinh nữa. Cậu ấy vốn biết nhưng chỉ đứng ngoài xem trò vui. Mà chẳng qua cậu ấy là con trai, không tiện động tay động chân với con gái thôi. Còn nếu cậu ấy là con gái, thì ngày hôm đó cũng đã vào nhà vệ sinh để đánh cho cậu một trận rồi!”
Nghe đến đây, hai bàn tay tôi nắm chặt lại, hai tai thì nóng ran lên vì tức giận.
Nhìn xuống chiếc lắc tay, hai mắt tôi ươn ướt. Tôi không ngờ rằng cậu bé năm xưa bảo vệ tôi lại có thể đối xử tệ với tôi như vậy.
Trước khi chuyển vào lớp này, cậu bé ấy là anh hùng của tôi, là người mà tôi nhung nhớ suốt bao năm trời.
Vậy mà giờ đây… mọi chuyện lại trở nên như vậy…
“Có chuyện gì thế?” Minh Duy bước vào lớp rồi đi về phía tôi và Diệu Na.
Mấy cô bạn của Diệu Na trả lời: “Tâm Đan đẩy Diệu Na ngã, lớp trưởng mau mau đòi lại công bằng cho Diệu Na đi!”
Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn Minh Duy. “Lắc tay bị Diệu Na giẫm hỏng rồi.”
Khuôn mặt Minh Duy lộ vẻ bối rối. Từ lúc tôi nhìn cậu ta thì đã thấy sắc mặt cậu ta như vậy rồi.
Một cô bạn lên tiếng: “Cái con thảo mai! Vừa rồi còn già mồm vênh mặt, thế mà bây giờ thấy lớp trưởng thì lại giả bộ yếu đuối, còn cố rặn nước mắt nhưng không rặn ra được nữa kìa! Ngứa mắt vãi!”
Nghe thấy vậy, tôi vẫn nhìn chằm chằm Minh Duy, còn Minh Duy lại thay đổi thái độ.
Cậu ta nhìn thẳng vào tôi mà nói: “Đồ của cậu bị hỏng thì liên quan gì đến tôi? Cậu nhìn tôi bằng vẻ mặt đấy là có ý gì? Đừng giả vờ nữa, người cần tỏ vẻ đáng thương phải là Diệu Na mới đùng. Cậu đã đẩy Diệu Na ngã đúng không?”
Nghe đến đây, tôi liền bật cười rồi ném thẳng lắc tay lên ngực Minh Duy.
Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Ờ, tôi đẩy cậu ta đấy!” Nói dứt lời, tôi định đi ra khỏi lớp, nhưng mấy cô bạn của Diệu Na lại chặn tôi lại.
Chỉ là chưa kịp làm gì tôi, người hùng của tôi đã xuất hiện.
Ánh Dương bước vào lớp, trừng mắt nhìn bọn họ, quát: “Làm gì đấy?”
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy đang bước nhanh về phía tôi. Nước mắt của tôi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.
Cậu ấy bước tới trước mặt tôi, vội vàng lau nước mắt cho tôi.
Tôi nói nhỏ với cậu ấy: “Đưa tớ rời khỏi đây được không?”
Cậu ấy đã gật đầu, sau đó nắm tay tôi chạy khỏi lớp.
Chúng tôi cứ chạy, cứ chạy không ngừng.
Chạy rất lâu, rất lâu.
Sự ấm ức của tôi theo những giọt mồ hôi mà trôi đi, sự ấm áp nơi hai bàn tay nắm lấy nhau truyền ra khắp cơ thể.
Nhìn chàng trai đang kéo mình chạy, tôi mỉm cười.
Thật may vì có cậu ấy!
…
Hai chúng tôi dừng lại trước một khu đất trống.
Ánh Dương vụng về hỏi chuyện và an ủi tôi, tôi thì đã kể chuyện vừa xảy ra cho cậu ấy.
Tuy nhiên, tôi không nhắc đến chiếc lắc tay. Tôi chỉ bảo rằng Diệu Na cố tình lấy đồ của tôi và giẫm nó, sau đó kể cho cậu ấy những chuyện mà Minh Duy đã làm với tôi.
Ánh Dương rất tức giận, còn định quay lại lớp làm lớn chuyện, nhưng tôi đã ngăn cậu ấy lại.
Sau đó chúng tôi vừa đi dạo, vừa nói rất nhiều điều với nhau để tinh thần thư giãn hơn.
Thế rồi, Ánh Dương bỗng hỏi đến chiếc lắc tay: “Sáng nay tớ thấy cậu có mang chiếc lắc tay đến lớp, nhưng sao cậu lại không đeo?”
Nhận được câu hỏi này, tôi im lặng trong giây lát rồi trả lời: “Chỉ là thứ đồ cũ không quan trọng thôi, tớ đã vứt đi rồi.”
Tôi muốn vứt tất cả những quá khứ liên quan đến Minh Duy đi.
Thế nhưng, tôi chợt phát hiện sắc mặt Ánh Dương tối sầm xuống.
Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu sao vậy?”
Cậu ấy cúi đầu, sau đó lại lắc đầu, nói rằng mình không sao.
Nhưng dường như, tôi đã thấy được sự buồn bã trong đôi mắt của cậu ấy.
Bình luận facebook